Nguyên Tôn
-
Chương 25: Chiến lâm phong
Bên trong diễn võ trường, khí thế sục sôi, những trận kịch chiến trên các võ đài san sát nhau thỉnh thoảng lại khiến cho các thiếu nữ hét to hoan hô, thanh âm vang dội đinh tai nhức óc, không khí vô cùng cuồng nhiệt.
Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng có nhiều tân sinh bị loại, bất quá những học viên còn sót lại thì càng lúc càng tinh nhuệ, những trận chiến diễn ra tiếp theo cũng càng phấn khích hơn.
Trong quãng thời gian tiếp theo, Chu Nguyên lại đánh thêm hai trận, kết quả chẳng có gì làm bất ngờ, những tên đối thủ đã mở ba mạch kia đều thua trong tay hắn.
Cho nên, hắn cũng leo vào trong hai mươi thứ hạng đầu.
Trước một diễn võ đài, Chu Nguyên nhìn lên trên, nơi đó có hai bóng người đang hăng hái quần nhau, nguyên khí bao quanh thân thể của bọn họ, mỗi lần quyền cước giao nhau thì đều khiến không khí phát ra tiếng nổ lớn chói tai.
Người trên đài chính là Tô Ấu Vi, đối thủ của cô cũng là một kẻ đã đả thông được bốn mạch.
Chỉ cần thắng được trận này thì Tô Ấu Vi có thể trực tiếp bước vào mười hạng đầu, giành được tư cách tiến vào giáp viện.
Bóng dáng xinh đẹp của Tô Ấu Vi chuyển động nhịp nhàng, nhanh chóng, giống như tơ liễu rũ trong gió, đối thủ của cô cũng là một thiếu niên cường tráng, thế công đại khai đại hợp, cực kỳ bá đạo, giống như một con vượn hung mãnh.
Đối mặt với sự hung hãn của đối thủ, Tô Ấu Vi cũng không chọi cứng, mà còn nương theo lực quyền chưởng của đối phương, né tránh cực kỳ linh hoạt.
Cứ dây dưa như thế hồi lâu, thế công hung ác của thiếu niên kia rốt cuộc cũng dịu xuống, đôi mắt của Tô Ấu Vi lóe lên, thay đổi chiến lược, bóng dáng xinh đẹp đột nhiên áp sát đến chỗ đối phương.
Thế nhưng lúc này, trong mắt của tên thiếu niên cường tráng kia lóe lên tinh quang, khí thế vốn đang xìu xuống đột nhiên lại tăng vọt, hắn hét lớn một tiếng, thiết quyền mang theo nguyên khí cùng với lực lượng kinh người trực tiếp đánh thật mạnh về phía Tô Ấu Vi, tạo thành tiếng nổ vang rất khẽ.
Quyền phong sắc bén ập vào mặt khiến cho mái tóc đen dài của Tô Ấu Vi bay phấp phới, nhưng trong đôi mắt của cô lại không hề có vẻ kinh hoàng nào, hai ngón tay chỉa ra như một thanh lợi kiếm đâm thật mạnh, điểm lên lồng ngực của tên thiếu niên kia trước hắn một bước.
Quyền phong đột nhiên khựng lại, thiếu niên kia mở to hai mắt, thân thể run lên, mặt mày đỏ gay, cắn răng nói:
- Cô cư nhiên đã luyện thành phá ngọc chỉ rồi?
Tô Ấu Vi cười khẽ, vươn ngọc thủ đẩy nhẹ một cái, thân thể của thiếu niên cường tráng kia lập tức ngã xuống, lúc này mọi người mới thấy rõ trên ngón tay thon dài của Tô Ấu Vi đúng là có xuất hiện màu sắc sáng trong như ngọc, trong trẻo lại sáng lấp lánh, nhưng tỏa ra một cỗ hàn khí sắc bén.
Mọi người đang đứng vây xem xung quanh diễn võ đài đều ồ lên dữ dội.
- Đó chính là phá ngọc chỉ sao? Nguyên thuật trung phẩm, nghe nói tu luyện nguyên thuật này không dễ đâu, không ngờ Tô Ấu Vi lại có thể luyện thành.
- Loại nguyên thuật này lấy điểm phá diện, lực sát thương rất mạnh, thế tấn công dữ dội của Triệu Phong cũng vì lộ ra sơ hở, bị nhất chỉ đánh bại.
- Lợi hại thật đấy, không hổ là thiên tài khai mạch nhanh nhất của Đại Chu Phủ chúng ta.
- …
Rất nhiều thiếu niên đều cảm thán liên hồi, ánh mắt nhìn về phía Tô Ấu Vi lại càng nóng bỏng, bên trong còn mang theo vẻ ái mộ sâu sắc.
Trong vô số ánh mắt nóng rực của người vây xem, Tô Ấu Vi đi xuống diễn võ dài, trực tiếp đi về phía Chu Nguyên, bộ dạng mỉm cười xinh xắn động lộng người, không có chút sát phạt lẫn quyết đoán nào như khi giao thủ với người khác.
- Sao hả?
Tô Ấu Vi khẽ hếch cằm lên, giống như một đứa trẻ đang khoe khoang về viên kẹo của mình.
- Lợi hại lắm, uy lực của phá ngọc chỉ kia tương đối kinh người, cho dù là thân thể của người đã mở được bốn mạch cũng không thể đỡ nổi.
Chu Nguyên khen ngợi từ tận đáy lòng, uy lực của nhất chỉ khi nãy mà rơi trên người hắn thì chắc là hắn cũng ăn không tiêu.
Được Chu Nguyên khen ngợi, đôi môi đỏ mọng của Tô Ấu Vi cũng khẽ cong lên, đang định nói chuyện thì trên diễn võ đài cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng quát thật to của trọng tài.
- Chu Nguyên, Lâm Phong!
Tiếng quát này vừa mới vang lên thì khắp diễn võ trường đang sôi trào đột nhiên trở nên tĩnh lặng, sau đó đột nhiên bùng nổ kinh người, gần như tất cả mọi người đều đổ ùa về phía diễn võ đài bên này.
Sau khi Chu Nguyên giành được mấy trận thắng liên tiếp xong thì đã trở thành một thớt hắc mã sáng chói nhất trong kỳ thi lần này, thế nhưng lần này, đối thủ mà hắn gặp phải cư nhiên lại là Lâm Phong!
Lâm Phong này có tiếng tăm khá vang dội trong số người mới, nghe nói hắn là người có hy vọng giành được hạng nhất của kỳ thi lần này.
Trong số những tân sinh lần này, thực lực của Lâm Phong hiển nhiên cũng vào hàng đầu.
Trận chiến này, rốt cuộc là Chu Nguyên giành được chiến thắng sau cùng, hay là bị Lâm Phong ngăn cản lại đây? Tất cả mọi người đều rất tò mò về kết quả sau cùng.
Gương mặt của Tô Ấu Vi lúc này cũng biến sắc, rõ ràng cô cũng không thể ngờ Chu Nguyên lại gặp phải Lâm Phong, phải biết rằng dù là cô mà gặp phải Lâm Phong, e là cũng phải ác chiến một trận, huống hồ gì là người mới chỉ mở được hai mạch như Chu Nguyên?
Chu Nguyên khẽ nhắm hai mắt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đài cao ở cách đó không xa, Tề Nhạc ngồi đó đang mỉm cười với hắn, sau đó lại giơ tay vỗ lên vai của Lâm Phong đứng bên cạnh.
Lâm Phong cũng nhìn về phía Chu Nguyên, gương mặt lạnh tanh, nhưng sâu bên trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ lạnh lẽo xen lẫn khinh thường.
Lâm Phong cười nói gì đó với Tề Nhạc, sau đó mũi chân điểm nhẹ một cái, thân hình lướt ra, đáp xuống diễn võ đài, tư thái vô cùng tiêu sái khiến cho vô số người hét to ủng hộ.
Liễu Khê nhìn thấy cảnh này thì cũng nhếch môi cười lạnh, nói:
- Lần này ta xem hắn thắng thế nào được!
Tề Nhạc cũng mỉm cười gật đầu, thực lực của Lâm Phong xem như hàng đầu trong số những người đã mở được bốn mạch, muốn đối phó với một tên như Chu Nguyên thì chắc không phải chuyện khó khăn gì.
Trên đài quan sát, Sở Phi Dương nhìn thấy Chu Nguyên gặp phải Lâm Phong thì cũng nhíu chặt mày, trong mắt chợt lóe hàn quang, hắn gọi một thị vệ tới, thản nhiên nói:
- Sau ngày hôm nay, đuổi người chủ trì kì thi lần này ra khỏi Đại Chu Phủ.
Lúc trước hắn thấy Chu Nguyên liên tục gặp phải những đối thủ lợi hại thì đã lấy làm lạ, bây giờ lại đụng phải Lâm Phong thì biết rõ nhất định là có chuyện mờ ám, trong lòng tức giận vô cùng, những kẽ này dám nhằm vào Chu Nguyên ngay trước mặt hắn một cách trắng trợn như thế.
Từ Hồng ngồi bên cạnh thấy thế thì chợt nói:
- Phủ chủ làm thế liệu có quá đáng lắm không?
Sở Phi Dương cười lạnh nói:
- Các ngươi đã làm chuyện gì thì tự mình hiểu rõ, còn nữa, bây giờ ta vẫn là phủ chủ, còn chưa đến phiên ngươi lên tiếng dạy ta phải làm gì.
Trong mắt Từ Hồng lóe lên vẻ tức giận, nhưng cuối cùng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, tuy rằng Tề Nhạc đã để lộ một số kẻ đã về phe Tề Vương phủ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Trong vô số ánh mắt tiếc nuối của những người vây xem, Chu Nguyên cũng bước lên diễn võ đài.
Lâm Phong chắp tay đứng đó, bộ dạng cao ngất anh tuấn, hắn nhìn về phía Chu Nguyên, cười cợt:
- Điện hạ đúng là khiến cho người ta bất ngờ thật đấy, thế mà có thể đi thẳng đến lúc này.
Chu Nguyên nhìn Lâm Phong một cái, nói với vẻ thản nhiên:
- Đợi lát nữa ngươi sẽ còn kinh ngạc hơn nữa.
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Vậy thì ta xin chờ xem.
Lời nói của hai người đối chọi gay gắt, hỏa quang bay ra bốn phía.
- Bắt đầu tỷ thí!
Trên diễn võ đài vang lên tiếng quát to của trọng tài, cắt đứt hai người.
Chu Nguyên và Lâm Phong đứng đối mặt trên diễn võ đài, trong mắt lóe lên hàn quang.
Phanh!
Sau một khắc, thân ảnh của Lâm Phong và Chu Nguyên cơ hồ bắn mạnh ra cùng một lúc.
Bàn chân của Lâm Phong giẫm mạnh xuống, thân hình bay vọt lên không, bàn chân xoẹt một tiếng xé rách không khí, mang theo lực đạo kinh người đánh thật mạnh về phía đầu của Chu Nguyên.
Một cước này mà hạ xuống thì dù là nham thạch cũng sẽ bị đá nát.
Chu Nguyên quét ngang cánh tay, đỡ lấy bàn chân đang đánh tới, lực lượng mạnh mẽ khiến cho cánh tay của hắn chấn động thật mạnh, cánh tay còn lại thì siết chặt thành quyền, đấm thẳng ra về phía ngực của Lâm Phong.
Bốp!
Lâm Phong đang ở giữa không trung đột nhiên xoay tròn một cái, năm ngón tay hợp lại thành chưởng, đánh một chưởng đối bính với quyền đầu của Chu Nguyên.
ầm ầm ầm!
Chỉ hơn mười giây ngắn ngủi mà hai người bọn họ đã giao thủ hơn mười hiệp với tốc độ cực nhanh, mỗi chiêu đều cực kỳ sắc bén, người bên ngoài đứng xem đều cảm thấy kinh tâm động phách.
Trên diễn võ đài, gió lốc quét ngang cuốn theo bụi bặm, thân thể của Chu Nguyên và Lâm Phong đều chấn động, liên tục lùi về sau.
Bên dưới cũng ồ lên từng trận, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Chu Nguyên đều khác hẳn lúc trước, khi nãy hai người bọn họ giao thủ không hề dùng đến nguyên khí mà hoàn toàn chỉ dựa vào tố chất thân thể của mỉnh.
Nhưng mà tố chất thân thể của người đã mở được bốn mạch như Lâm Phong thế mà chẳng chiếm được chút ưu thế nào trước mặt Chu Nguyên.
Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ, có nghĩ mãi cũng không rõ vì sao tố chất thân thể của Chu Nguyên lại có thể mạnh mẽ tới mức này.
Dưới đài xôn xao lại khiến cho sắc mặt của Lâm Phong trở nên khó coi hơn, lúc này hàn quang trong mắt của hắn lại càng sâu hơn, hắn hít sâu một hơi, đã không muốn giữ lại chút nào nữa:
- Khai tứ mạch!
Ngay khi Lâm Phong quát lên thì nguyên khí trong thiên địa lập tức kéo đến vù vù, trực tiếp ùa vào trong cơ thể của Lâm Phong.
Nháy mắt đã có vô số nguyên khí quang lưu quấn quanh khắp người Lâm Phong, gạch đá dưới chân lúc này cũng nứt vỡ từng đường, thanh thế vô cùng to lớn.
Phanh!
Lâm Phong giẫm mạnh chân, gạch đá vỡ ra, tốc độ của hắn cũng tăng vọt, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Chu Nguyên, chưởng phong ầm ầm ập về phía Chu Nguyên.
Kình phong sắc bén đập vào mặt, cũng khiến cho tròng lòng Chu Nguyên khẽ run lên, Lâm Phong này có thể đứng hàng số một số hai trong số tân sinh, thực lực quả nhiên không kém.
Chu Nguyên nghiêng người, dùng long bộ, thân hình trở nên mơ hồ.
Chưởng phong của Lâm Phong xẹt qua, nhưng cũng chỉ quét ngang trước ngực của Chu Nguyên.
- Thân pháp thật quỷ dị!
Đồng tử của Lâm Phong co rụt lại, lú trước hắn nhìn qua chỉ biết là thân pháp của Chu Nguyên hơi quỷ dị, lúc thân hình trở nên mờ ảo thì giống như tấn công cỡ nào cũng thất bại.
- Nguyên thuật trung phẩm, ngưu ma đạp!
Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia tinh quang, bàn chân đột nhiên đạp xuống, gạch đá bên dưới đột nhiên vỡ nát, một cỗ sóng trùng kích mắt thường có thể nhìn thấy lan ra.
Sóng trùng kích quét ngang, phạm vi tấn công lan ra thế này, dù thân pháp của Chu Nguyên có tinh diệu hơn nữa thì cũng bị ảnh hưởng, lúc này thân hình hơi run lên, bị khựng lại một thoáng.
- Lăn xuống dưới cho ta!
Nắm lấy sơ hở này, Lâm Phong hét lớn một tiếng, năm ngón tay co lại thành quyền, giống như một con sư tử nổi giận, đấm thẳng một quyền về phía lồng ngực của Chu Nguyên.
Kình phòng ập tới dữ dội, Chu Nguyên cũng không dám chậm trễ, đạp chân xuống thật mạnh:
- Khai nhị mạch!
Nguyên khí trong thiên địa lúc này cũng ào ào ùa vào trong thân thể của Chu Nguyên, từng đạo nguyên khí quang lưu xuất hiện bên ngoài thân thể.
Chu Nguyên giơ hai tay lên, tạo thành tư thái phòng ngự.
Binh!
Nắm đấm của Lâm Phong đánh lên hai tay của Chu Nguyên, lực lượng cường hãn ùa ra, bàn chân của Chu Nguyên run lên, thân thể lùi lại, mãi cho đến lúc sát mép của diễn võ đài mới khựng lại được.
Dưới đài lập tức phát ra vô số tiếng kinh hô, Tô Ấu Vi cũng giơ tay che miệng lại, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
- Đúng là cứng đầu.
Lâm Phong cười lạnh nói.
Chu Nguyên lắc nhẹ hai cánh tay đang chết lặng của mình, nói:
- Đúng là lợi hại.
Nếu như không phải lúc nãy hắn trụ vững, thì cổ lực lượng bộc phát ra khi đó e là có thể đánh cho hắn chật vật rơi thẳng xuống đài.
- Lần sau, ngươi nhất định phải xuống đài!
Lâm Phong lạnh giọng nói.
Chu Nguyên nhắm chặt hai mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, thần sắc trong mắt dần trở nên sắc bén hơn, hắn bước ra một bước, hơi khom người, giống như một con sư hổ triệt để bạo phát, muốn nhào tới cắn xé con mồi.
Một cổ khí tức nguy hiểm phát ra từ trên người Chu Nguyên, hắn chợt cười với Lâm Phong, lộ ra hàm răng trắng hếu khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
- Ta cảm thấy ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu!
Trong nháy mắt khi hắn dứt lời thì thân hình của Chu Nguyên chợt lao ra thật nhanh!
Hắn bắt đầu toàn lực phản kích rồi.
Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng có nhiều tân sinh bị loại, bất quá những học viên còn sót lại thì càng lúc càng tinh nhuệ, những trận chiến diễn ra tiếp theo cũng càng phấn khích hơn.
Trong quãng thời gian tiếp theo, Chu Nguyên lại đánh thêm hai trận, kết quả chẳng có gì làm bất ngờ, những tên đối thủ đã mở ba mạch kia đều thua trong tay hắn.
Cho nên, hắn cũng leo vào trong hai mươi thứ hạng đầu.
Trước một diễn võ đài, Chu Nguyên nhìn lên trên, nơi đó có hai bóng người đang hăng hái quần nhau, nguyên khí bao quanh thân thể của bọn họ, mỗi lần quyền cước giao nhau thì đều khiến không khí phát ra tiếng nổ lớn chói tai.
Người trên đài chính là Tô Ấu Vi, đối thủ của cô cũng là một kẻ đã đả thông được bốn mạch.
Chỉ cần thắng được trận này thì Tô Ấu Vi có thể trực tiếp bước vào mười hạng đầu, giành được tư cách tiến vào giáp viện.
Bóng dáng xinh đẹp của Tô Ấu Vi chuyển động nhịp nhàng, nhanh chóng, giống như tơ liễu rũ trong gió, đối thủ của cô cũng là một thiếu niên cường tráng, thế công đại khai đại hợp, cực kỳ bá đạo, giống như một con vượn hung mãnh.
Đối mặt với sự hung hãn của đối thủ, Tô Ấu Vi cũng không chọi cứng, mà còn nương theo lực quyền chưởng của đối phương, né tránh cực kỳ linh hoạt.
Cứ dây dưa như thế hồi lâu, thế công hung ác của thiếu niên kia rốt cuộc cũng dịu xuống, đôi mắt của Tô Ấu Vi lóe lên, thay đổi chiến lược, bóng dáng xinh đẹp đột nhiên áp sát đến chỗ đối phương.
Thế nhưng lúc này, trong mắt của tên thiếu niên cường tráng kia lóe lên tinh quang, khí thế vốn đang xìu xuống đột nhiên lại tăng vọt, hắn hét lớn một tiếng, thiết quyền mang theo nguyên khí cùng với lực lượng kinh người trực tiếp đánh thật mạnh về phía Tô Ấu Vi, tạo thành tiếng nổ vang rất khẽ.
Quyền phong sắc bén ập vào mặt khiến cho mái tóc đen dài của Tô Ấu Vi bay phấp phới, nhưng trong đôi mắt của cô lại không hề có vẻ kinh hoàng nào, hai ngón tay chỉa ra như một thanh lợi kiếm đâm thật mạnh, điểm lên lồng ngực của tên thiếu niên kia trước hắn một bước.
Quyền phong đột nhiên khựng lại, thiếu niên kia mở to hai mắt, thân thể run lên, mặt mày đỏ gay, cắn răng nói:
- Cô cư nhiên đã luyện thành phá ngọc chỉ rồi?
Tô Ấu Vi cười khẽ, vươn ngọc thủ đẩy nhẹ một cái, thân thể của thiếu niên cường tráng kia lập tức ngã xuống, lúc này mọi người mới thấy rõ trên ngón tay thon dài của Tô Ấu Vi đúng là có xuất hiện màu sắc sáng trong như ngọc, trong trẻo lại sáng lấp lánh, nhưng tỏa ra một cỗ hàn khí sắc bén.
Mọi người đang đứng vây xem xung quanh diễn võ đài đều ồ lên dữ dội.
- Đó chính là phá ngọc chỉ sao? Nguyên thuật trung phẩm, nghe nói tu luyện nguyên thuật này không dễ đâu, không ngờ Tô Ấu Vi lại có thể luyện thành.
- Loại nguyên thuật này lấy điểm phá diện, lực sát thương rất mạnh, thế tấn công dữ dội của Triệu Phong cũng vì lộ ra sơ hở, bị nhất chỉ đánh bại.
- Lợi hại thật đấy, không hổ là thiên tài khai mạch nhanh nhất của Đại Chu Phủ chúng ta.
- …
Rất nhiều thiếu niên đều cảm thán liên hồi, ánh mắt nhìn về phía Tô Ấu Vi lại càng nóng bỏng, bên trong còn mang theo vẻ ái mộ sâu sắc.
Trong vô số ánh mắt nóng rực của người vây xem, Tô Ấu Vi đi xuống diễn võ dài, trực tiếp đi về phía Chu Nguyên, bộ dạng mỉm cười xinh xắn động lộng người, không có chút sát phạt lẫn quyết đoán nào như khi giao thủ với người khác.
- Sao hả?
Tô Ấu Vi khẽ hếch cằm lên, giống như một đứa trẻ đang khoe khoang về viên kẹo của mình.
- Lợi hại lắm, uy lực của phá ngọc chỉ kia tương đối kinh người, cho dù là thân thể của người đã mở được bốn mạch cũng không thể đỡ nổi.
Chu Nguyên khen ngợi từ tận đáy lòng, uy lực của nhất chỉ khi nãy mà rơi trên người hắn thì chắc là hắn cũng ăn không tiêu.
Được Chu Nguyên khen ngợi, đôi môi đỏ mọng của Tô Ấu Vi cũng khẽ cong lên, đang định nói chuyện thì trên diễn võ đài cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng quát thật to của trọng tài.
- Chu Nguyên, Lâm Phong!
Tiếng quát này vừa mới vang lên thì khắp diễn võ trường đang sôi trào đột nhiên trở nên tĩnh lặng, sau đó đột nhiên bùng nổ kinh người, gần như tất cả mọi người đều đổ ùa về phía diễn võ đài bên này.
Sau khi Chu Nguyên giành được mấy trận thắng liên tiếp xong thì đã trở thành một thớt hắc mã sáng chói nhất trong kỳ thi lần này, thế nhưng lần này, đối thủ mà hắn gặp phải cư nhiên lại là Lâm Phong!
Lâm Phong này có tiếng tăm khá vang dội trong số người mới, nghe nói hắn là người có hy vọng giành được hạng nhất của kỳ thi lần này.
Trong số những tân sinh lần này, thực lực của Lâm Phong hiển nhiên cũng vào hàng đầu.
Trận chiến này, rốt cuộc là Chu Nguyên giành được chiến thắng sau cùng, hay là bị Lâm Phong ngăn cản lại đây? Tất cả mọi người đều rất tò mò về kết quả sau cùng.
Gương mặt của Tô Ấu Vi lúc này cũng biến sắc, rõ ràng cô cũng không thể ngờ Chu Nguyên lại gặp phải Lâm Phong, phải biết rằng dù là cô mà gặp phải Lâm Phong, e là cũng phải ác chiến một trận, huống hồ gì là người mới chỉ mở được hai mạch như Chu Nguyên?
Chu Nguyên khẽ nhắm hai mắt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đài cao ở cách đó không xa, Tề Nhạc ngồi đó đang mỉm cười với hắn, sau đó lại giơ tay vỗ lên vai của Lâm Phong đứng bên cạnh.
Lâm Phong cũng nhìn về phía Chu Nguyên, gương mặt lạnh tanh, nhưng sâu bên trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ lạnh lẽo xen lẫn khinh thường.
Lâm Phong cười nói gì đó với Tề Nhạc, sau đó mũi chân điểm nhẹ một cái, thân hình lướt ra, đáp xuống diễn võ đài, tư thái vô cùng tiêu sái khiến cho vô số người hét to ủng hộ.
Liễu Khê nhìn thấy cảnh này thì cũng nhếch môi cười lạnh, nói:
- Lần này ta xem hắn thắng thế nào được!
Tề Nhạc cũng mỉm cười gật đầu, thực lực của Lâm Phong xem như hàng đầu trong số những người đã mở được bốn mạch, muốn đối phó với một tên như Chu Nguyên thì chắc không phải chuyện khó khăn gì.
Trên đài quan sát, Sở Phi Dương nhìn thấy Chu Nguyên gặp phải Lâm Phong thì cũng nhíu chặt mày, trong mắt chợt lóe hàn quang, hắn gọi một thị vệ tới, thản nhiên nói:
- Sau ngày hôm nay, đuổi người chủ trì kì thi lần này ra khỏi Đại Chu Phủ.
Lúc trước hắn thấy Chu Nguyên liên tục gặp phải những đối thủ lợi hại thì đã lấy làm lạ, bây giờ lại đụng phải Lâm Phong thì biết rõ nhất định là có chuyện mờ ám, trong lòng tức giận vô cùng, những kẽ này dám nhằm vào Chu Nguyên ngay trước mặt hắn một cách trắng trợn như thế.
Từ Hồng ngồi bên cạnh thấy thế thì chợt nói:
- Phủ chủ làm thế liệu có quá đáng lắm không?
Sở Phi Dương cười lạnh nói:
- Các ngươi đã làm chuyện gì thì tự mình hiểu rõ, còn nữa, bây giờ ta vẫn là phủ chủ, còn chưa đến phiên ngươi lên tiếng dạy ta phải làm gì.
Trong mắt Từ Hồng lóe lên vẻ tức giận, nhưng cuối cùng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, tuy rằng Tề Nhạc đã để lộ một số kẻ đã về phe Tề Vương phủ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Trong vô số ánh mắt tiếc nuối của những người vây xem, Chu Nguyên cũng bước lên diễn võ đài.
Lâm Phong chắp tay đứng đó, bộ dạng cao ngất anh tuấn, hắn nhìn về phía Chu Nguyên, cười cợt:
- Điện hạ đúng là khiến cho người ta bất ngờ thật đấy, thế mà có thể đi thẳng đến lúc này.
Chu Nguyên nhìn Lâm Phong một cái, nói với vẻ thản nhiên:
- Đợi lát nữa ngươi sẽ còn kinh ngạc hơn nữa.
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Vậy thì ta xin chờ xem.
Lời nói của hai người đối chọi gay gắt, hỏa quang bay ra bốn phía.
- Bắt đầu tỷ thí!
Trên diễn võ đài vang lên tiếng quát to của trọng tài, cắt đứt hai người.
Chu Nguyên và Lâm Phong đứng đối mặt trên diễn võ đài, trong mắt lóe lên hàn quang.
Phanh!
Sau một khắc, thân ảnh của Lâm Phong và Chu Nguyên cơ hồ bắn mạnh ra cùng một lúc.
Bàn chân của Lâm Phong giẫm mạnh xuống, thân hình bay vọt lên không, bàn chân xoẹt một tiếng xé rách không khí, mang theo lực đạo kinh người đánh thật mạnh về phía đầu của Chu Nguyên.
Một cước này mà hạ xuống thì dù là nham thạch cũng sẽ bị đá nát.
Chu Nguyên quét ngang cánh tay, đỡ lấy bàn chân đang đánh tới, lực lượng mạnh mẽ khiến cho cánh tay của hắn chấn động thật mạnh, cánh tay còn lại thì siết chặt thành quyền, đấm thẳng ra về phía ngực của Lâm Phong.
Bốp!
Lâm Phong đang ở giữa không trung đột nhiên xoay tròn một cái, năm ngón tay hợp lại thành chưởng, đánh một chưởng đối bính với quyền đầu của Chu Nguyên.
ầm ầm ầm!
Chỉ hơn mười giây ngắn ngủi mà hai người bọn họ đã giao thủ hơn mười hiệp với tốc độ cực nhanh, mỗi chiêu đều cực kỳ sắc bén, người bên ngoài đứng xem đều cảm thấy kinh tâm động phách.
Trên diễn võ đài, gió lốc quét ngang cuốn theo bụi bặm, thân thể của Chu Nguyên và Lâm Phong đều chấn động, liên tục lùi về sau.
Bên dưới cũng ồ lên từng trận, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Chu Nguyên đều khác hẳn lúc trước, khi nãy hai người bọn họ giao thủ không hề dùng đến nguyên khí mà hoàn toàn chỉ dựa vào tố chất thân thể của mỉnh.
Nhưng mà tố chất thân thể của người đã mở được bốn mạch như Lâm Phong thế mà chẳng chiếm được chút ưu thế nào trước mặt Chu Nguyên.
Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ, có nghĩ mãi cũng không rõ vì sao tố chất thân thể của Chu Nguyên lại có thể mạnh mẽ tới mức này.
Dưới đài xôn xao lại khiến cho sắc mặt của Lâm Phong trở nên khó coi hơn, lúc này hàn quang trong mắt của hắn lại càng sâu hơn, hắn hít sâu một hơi, đã không muốn giữ lại chút nào nữa:
- Khai tứ mạch!
Ngay khi Lâm Phong quát lên thì nguyên khí trong thiên địa lập tức kéo đến vù vù, trực tiếp ùa vào trong cơ thể của Lâm Phong.
Nháy mắt đã có vô số nguyên khí quang lưu quấn quanh khắp người Lâm Phong, gạch đá dưới chân lúc này cũng nứt vỡ từng đường, thanh thế vô cùng to lớn.
Phanh!
Lâm Phong giẫm mạnh chân, gạch đá vỡ ra, tốc độ của hắn cũng tăng vọt, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Chu Nguyên, chưởng phong ầm ầm ập về phía Chu Nguyên.
Kình phong sắc bén đập vào mặt, cũng khiến cho tròng lòng Chu Nguyên khẽ run lên, Lâm Phong này có thể đứng hàng số một số hai trong số tân sinh, thực lực quả nhiên không kém.
Chu Nguyên nghiêng người, dùng long bộ, thân hình trở nên mơ hồ.
Chưởng phong của Lâm Phong xẹt qua, nhưng cũng chỉ quét ngang trước ngực của Chu Nguyên.
- Thân pháp thật quỷ dị!
Đồng tử của Lâm Phong co rụt lại, lú trước hắn nhìn qua chỉ biết là thân pháp của Chu Nguyên hơi quỷ dị, lúc thân hình trở nên mờ ảo thì giống như tấn công cỡ nào cũng thất bại.
- Nguyên thuật trung phẩm, ngưu ma đạp!
Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia tinh quang, bàn chân đột nhiên đạp xuống, gạch đá bên dưới đột nhiên vỡ nát, một cỗ sóng trùng kích mắt thường có thể nhìn thấy lan ra.
Sóng trùng kích quét ngang, phạm vi tấn công lan ra thế này, dù thân pháp của Chu Nguyên có tinh diệu hơn nữa thì cũng bị ảnh hưởng, lúc này thân hình hơi run lên, bị khựng lại một thoáng.
- Lăn xuống dưới cho ta!
Nắm lấy sơ hở này, Lâm Phong hét lớn một tiếng, năm ngón tay co lại thành quyền, giống như một con sư tử nổi giận, đấm thẳng một quyền về phía lồng ngực của Chu Nguyên.
Kình phòng ập tới dữ dội, Chu Nguyên cũng không dám chậm trễ, đạp chân xuống thật mạnh:
- Khai nhị mạch!
Nguyên khí trong thiên địa lúc này cũng ào ào ùa vào trong thân thể của Chu Nguyên, từng đạo nguyên khí quang lưu xuất hiện bên ngoài thân thể.
Chu Nguyên giơ hai tay lên, tạo thành tư thái phòng ngự.
Binh!
Nắm đấm của Lâm Phong đánh lên hai tay của Chu Nguyên, lực lượng cường hãn ùa ra, bàn chân của Chu Nguyên run lên, thân thể lùi lại, mãi cho đến lúc sát mép của diễn võ đài mới khựng lại được.
Dưới đài lập tức phát ra vô số tiếng kinh hô, Tô Ấu Vi cũng giơ tay che miệng lại, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
- Đúng là cứng đầu.
Lâm Phong cười lạnh nói.
Chu Nguyên lắc nhẹ hai cánh tay đang chết lặng của mình, nói:
- Đúng là lợi hại.
Nếu như không phải lúc nãy hắn trụ vững, thì cổ lực lượng bộc phát ra khi đó e là có thể đánh cho hắn chật vật rơi thẳng xuống đài.
- Lần sau, ngươi nhất định phải xuống đài!
Lâm Phong lạnh giọng nói.
Chu Nguyên nhắm chặt hai mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, thần sắc trong mắt dần trở nên sắc bén hơn, hắn bước ra một bước, hơi khom người, giống như một con sư hổ triệt để bạo phát, muốn nhào tới cắn xé con mồi.
Một cổ khí tức nguy hiểm phát ra từ trên người Chu Nguyên, hắn chợt cười với Lâm Phong, lộ ra hàm răng trắng hếu khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
- Ta cảm thấy ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu!
Trong nháy mắt khi hắn dứt lời thì thân hình của Chu Nguyên chợt lao ra thật nhanh!
Hắn bắt đầu toàn lực phản kích rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook