Nguyên Thủy Tái Lai
-
Quyển 6 - Chương 152
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Nha Nha! Dậy đi!” Đá mạnh một phát vào chân Nha Nha, Mạnh Cửu Chiêu vừa nói muốn đối xử dịu dàng với nó lúc này đã quyết định đánh thức nó bằng bạo lực.
Dường như cảm thấy hành động đó rất thú vị, nhóc con non mập mạp Đông Đông vốn đang đứng ở một bên cũng nhảy dựng lên, đập tới đập lui trên móng vuốt của ba ba nó, xem chừng chơi đùa vui vẻ cực kỳ. Đông Đông không rõ đêm qua ba ba mình đã trải qua chuyện gì, song những Kantus khác bảo vệ nó tốt lắm, trong mắt nó, vừa thức dậy sau một giấc ngủ liền có thể nhìn thấy ba ba là một chuyện quá mức bình thường.
Cuối cùng, Nha Nha đáng thương vẫn bị cả đám đồng tâm hiệp lực vần vò cho thức dậy.
Ngay khi mở mắt ra, nó lập tức nhìn thấy con non của mình, vì thế không khỏi lệ nóng doanh tròng!
Đông Đông của ba à ~ Hôm nay con vẫn tròn trĩnh đáng yêu như mọi ngày nha!
Cúi mình, nó vươn đầu lưỡi định liếm đứa nhỏ nhà mình một cái với tình yêu ngập tràn thì Mạnh Cửu Chiêu chợt tóm lấy một thứ gì đó, thật sự đưa tới dưới mũi nó —
“A — hắt xì –” Nha Nha lập tức hắt xì một cái thật to. Nó dùng khóe mắt còn vương một hạt nước nho nhỏ, ấm ức nhìn vào lòng bàn tay của Mạnh Cửu Chiêu, khi thấy nhúm cỏ xanh xám kia thì không khỏi trợn tròn con mắt.
“Cái này phát hiện ở trong móng vuốt của cậu, cậu tìm được ở đâu thế hả?” Thực vật nhiều lá màu xanh xám, đích thực là mục tiêu kế tiếp của cậu, vì thế cho nên ngay khi phát hiện Nha Nha và nhúm cỏ này ở trong khe nứt, Mạnh Cửu Chiêu đã kích động vô cùng.
“À! Tôi thấy nó ở ven hồ.” Rất thấu hiểu sự kích động của Mạnh Cửu Chiêu, Nha Nha lập tức giải thích quá trình mình phát hiện ra loại thực vật này.
Bên hồ? Kantus lạ mặt?
Trong lời kể của Nha Nha đan xen rất nhiều ý kiến chủ quan, tuy nhiên vẫn có thể đúc rút và nắm bắt được những điểm mấu chốt. Cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy mình cần phải tới cái hồ đó nhìn thử một lần xem sao.
Cơn mưa thật to vào sáng sớm đã tạnh hẳn, song nước đọng trên mặt đất vẫn rất nhiều, tất cả Kantus đều biến lại nguyên hình, con non được bọn họ cất vào trong túi áo, Mạnh Cửu Chiêu cũng ngồi trên vai của Louis.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bọn họ thấy một hồ nước sâu thẳm và tĩnh lặng, đây là một cảm thụ đẹp đẽ vô cùng. Thế nhưng, cứ nghĩ đến chuyện tối qua Nha Nha đã gặp phải ở chỗ này, kiểu gì Mạnh Cửu Chiêu cũng không thể thấy nó đẹp được nữa.
“Hôm qua suýt thì chết trong cái hồ này ~ may là Kantus kia đã cứu tôi.” Nha Nha lộ ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, cảm thán một câu, xong còn kể lại chuyện được cứu giúp tối qua.
“Nhúm cỏ này cậu phát hiện ở đây à?” Không để ý tới những lời lải nhải của Nha Nha, Mạnh Cửu Chiêu trượt xuống khỏi vai Louis, đi tới ven hồ. Cậu cẩn thận gập người, ngồi xổm xuống sờ soạng vũng nước đọng gần bờ lâu thật là lâu, thế nhưng cuối cùng lại không mò được bất cứ cái gì cả.
“Kỳ quái, rõ ràng trước đó đã tìm thấy ở đây mà.” Nha Nha cũng cảm thấy kỳ lạ: “Chính vì nhổ nhúm cỏ này tôi mới ngã xuống hồ đấy!”
Nghe xong lời Nha Nha nói, Mạnh Cửu Chiêu và một đám Kantus lại tìm kiếm quanh hồ thêm một lúc lâu, đáng tiếc, nước đọng quá nhiều, thảm thực vật ở nơi đây đã hoàn toàn bị hư hại, bọn họ đành phải trở về tay không.
Sau hai ngày ở lại đây, Green lại phát hiện dấu vết của loại có xanh xám này ở một phương hướng khác, tuy chúng chỉ mọc lẻ tẻ và thưa thớt, nhưng dù sao cũng đã bắt đầu xuất hiện trên một diện tích nho nhỏ rồi.
Điều này có nghĩa, loại cỏ xanh xám đánh dấu lối về nhà đang sinh trưởng ở hai hướng hoàn toàn khác nhau!
Trong nháy mắt, đường về phân thành hai lối ngay trước mặt họ. Một bên là thảo nguyên bằng phẳng, và một bên là một cái hồ cực sâu có khả năng dìm chết một Kantus trưởng thành.
“Nhất định là hướng Green phát hiện ra! Trong suốt hành trình của chúng ta, chỉ có khu vực băng tuyết cực lạnh mới có cái hồ lớn đến như vậy!” Jojo phân tích như thật. Mà những Kantus có cái nhìn giống nó cũng rất nhiều, vì thế mọi người sôi nổi phụ họa theo.
Chỉ riêng Nha Nha —
“Nhưng mà… Tôi thật sự nhìn thấy rất nhiều cỏ xanh xám ở ven hồ đó…” Nha Nha yếu ớt nói, giữa một đám Kantus, tiếng nói bé nhỏ của nó bỗng trở nên thực đáng thương.
Đối với một đám Kantus nóng lòng về nhà, những nhúm cỏ kia chính là kim chỉ nam của bọn họ. Trải qua một trận mưa xối xả ngày hôm qua, cây cỏ cùng với đất đá ở đây đều đã bị nước đọng bao trùm, nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, toàn bộ thực vật trên mặt đất sẽ chết sạch, khi đó rất có thể bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi cái kim chỉ nam bằng cỏ này.
Nấn ná thêm một chút, ngộ nhỡ lại có một trận mưa nữa đổ ào xuống, chỉ sợ sẽ không có cách để quay về — Nghĩ vậy, rất nhiều Kantus liền có ý định đi về phương hướng Green phát hiện ra.
“Nha Nha, cậu thật sự thấy rất nhiều loại cỏ này ở bên cái hồ kia hả?” Ngay khi những Kantus khác sôi nổi tập hợp thì Mạnh Cửu Chiêu vẫn không hề động đậy, ngẩng đầu, hỏi Nha Nha còn đang ngơ ngác ngẩn đứng ở một bên.
“Ừ!” Tuy tiếng nói rất nhỏ, nhưng câu trả lời của Nha Nha vẫn kiên định cực kỳ.
Vì thế, Mạnh Cửu Chiêu lập tức ngăn cản những Kantus khác.
“Trước khi rời đi, tôi nghĩ chúng ta hãy quay lại chỗ cái hồ kia một lần, kiểu gì cũng phải xác nhận cho cẩn thận.”
Có thể nói hành vi này của Mạnh Cửu Chiêu vô cùng khó hiểu, song mọi người đã quen với việc cậu sẽ làm ra ít chuyện không ai hiểu được, vì thế, tất cả Kantus lại mò tới cái hồ kia lần thứ hai trước lúc lên đường.
Ở đó, Mạnh Cửu Chiêu thẳng thắn nói ra quyết định của mình trước mặt tất cả mọi người.
“Tôi sẽ lặn xuống đáy hồ xem thử.”
“Sao cơ?!” Lời này vừa dứt, cả đám Kantus đều dùng ánh mắt kinh hãi vô cùng để nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu: quá bất cmn ngờ rồi! Chẳng phải A Trọc là người có kỹ thuật bơi lội kém nhất trong cả đám à!
“Ặc… A Trọc, cậu muốn ăn cá sao?” Một lúc lâu, rốt cuộc Tiểu Hoa cũng tìm được một nguyên do lý giải cho hành động của Mạnh Cửu Chiêu.
“Hâm à!” Mạnh Cửu Chiêu cực kỳ muốn xỉu 囧: “Chỉ là tôi cảm thấy, nói không chừng… cái hồ này mới là con đường chính xác để về nhà.”
Cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Cho dù không phải, ít nhất chúng ta cũng cần chứng minh con đường này không thể về nhà được, chỉ có chứng minh xong mới có thể yên tâm mà đi đường khác chứ.”
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Tiểu Hoa nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu với một ánh mắt vô cùng khó hiểu, đây là một cái hồ to tổ chảng mà, làm gì có con đường nào đâu?
“Tôi chỉ có thể nói… đây là trực giác mà thôi.” Đôi môi mím lại thành một đường thẳng, Mạnh Cửu Chiêu xoay người nhìn vào hồ nước ở phía sau, ngay lập tức trong mắt lóe lên một tia chớp động rất chi là kỳ dị.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi thấy cái hồ này, không hiểu vì sao, trong óc cậu lập tức lóe lên một suy nghĩ “đây mới là lối về nhà”. Suy nghĩ đó tới rất đột ngột song lại mãnh liệt đến lạ lùng, khiến cho Mạnh Cửu Chiêu không cách nào lơ đi được.
“Chung quy tôi vẫn cảm thấy, bơi qua cái hồ này là sẽ thấy được đường về. Nếu suy nghĩ này đúng mà chúng ta cứ bất chấp đi theo con đường khác, chỉ e sẽ không cách nào về nhà được…”
Mỗi khi tới gần cái hồ này, cậu cứ có một dự cảm dường như sắp sửa được về nhà; trái lại, khi rời xa nơi đây để đi về hướng khác, lòng cậu bỗng nhiên dấy lên một cảm giác sợ hãi chẳng hiểu vì đâu.
Đó là một nỗi sợ khiến cậu hoang mang và đau khổ, giống như chỉ cần chọn bên kia là sẽ không bao giờ được gặp lại hai ba ba của mình nữa vậy…
Là một người đi theo trường phái lý luận, Mạnh Cửu Chiêu không tin vào cái gọi là trực giác. “Chỉ có đàn bà con gái mới có trực giác thôi, đàn ông sẽ chỉ có duy nhất một thứ là ảo giác”, cậu vẫn luôn giữ vững niềm tin này, mãi cho tới ngày hôm nay —
Vừa nghĩ đến hậu quả của việc lỡ chọn lầm đường, Mạnh Cửu Chiêu lập tức quyết định, bất kể thế nào cũng phải tin tưởng cảm giác của mình một lần.
Trực giác cũng tốt, ảo giác cũng được, cứ thử đã rồi sẽ nói sau!
“Được rồi, chúng ta cũng nên xuống xem một chút.” Cuối cùng Tiểu Hoa gật gật đầu: “Nhưng mà cậu đừng xuống, để tôi đi.”
“Hả?”
“A Trọc, mặc dù cậu có trực giác cực kỳ nhạy bén của một dã thú, nhưng lại không có thân hình tràn đầy sức mạnh của dã thú nha.” Tiểu Hoa nói như một lẽ đương nhiên, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt nghẹn cứng của Mạnh Cửu Chiêu, dứt lời, hắn tự động đi tìm những Kantus bơi giỏi khác.
“Nào, đừng lo lắng, anh sẽ xuống nước xem thay em.” Vỗ nhẹ bả vai Mạnh Cửu Chiêu, Louis lấy George ra khỏi lồng ngực, nhét nó vào vòng tay của Mạnh Cửu Chiêu, rồi mới đi tập hợp với những Kantus khác để chuẩn bị xuống nước.
Cuối cùng, đội quân Kantus lặn xuống nước tìm đường có Louis, Tiểu Hoa, Jojo,… và Nha Nha.
Kỹ năng bơi lội của Nha Nha không tốt, nhưng lần này nó lại quyết tâm muốn lặn xuống xem sao, không có cách nào, mọi người đành phải mặc kệ nó.
“Alice, nếu chú Nha Nha không di chuyển được, con nhớ tha chú ấy lên nhé, đúng rồi, nếu con cảm thấy không hô hấp thoải mái, cũng nhanh chóng đi lên, biết chưa!” Lo lắng dặn dò Alice xong, Mạnh Cửu Chiêu lại nhấn mạnh với cả đám về những thứ cần chú ý một lần.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của những Kantus còn lại, bọn chúng bắt đầu xuống nước.
Dưới nước, mỗi Kantus bơi về một hướng khác nhau, tự động khảo sát cẩn thận đất đai và thực vật dưới đáy hồ thuộc phạm vi mình phụ trách.
Louis là Kantus có tốc độ lặn nhanh nhất trong đoàn, Alice chỉ chậm hơn có một chút mà thôi. Dù đang lặn sâu dưới nước nhưng trong suốt cả quá trình, hắn vẫn luôn lưu ý phản ứng của Alice, xác nhận con gái mình vẫn ổn mới an tâm đi kiểm tra tình huống dưới đáy hồ.
Đáy hồ rất tối, hắn chỉ có thể dùng xúc giác để lần mò thực vật cùng đá tảng, đồng thời nhét chúng vào ba lô với một tốc độ cực nhanh, cuối cùng hắn quên mất việc vốc một nắm bùn dưới đáy mang lên cùng.
Hắn là người đầu tiên lặn xuống và cũng là người thứ nhất trồi lên, sau đó không bao lâu, bọn Tiểu Hoa cũng trồi lên theo. Dựa theo năng lực nín thở của Kantus, thời gian có thể lặn xuống của bọn chúng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, bởi lẽ đó, khi cả bọn phát hiện Nha Nha mãi vẫn chưa ngoi lên thì lập tức biến sắc!
***
Cẩn thận nín thở, Nha Nha chậm rãi bơi xuống dưới đáy hồ.
Có lẽ bởi vì vừa mưa cho nên nước trong hồ hơi đục, lặn xuống không bao lâu, Nha Nha đã không nhìn thấy bóng dáng của đồng bọn đâu nữa. Cũng may Alice luôn ở bên cạnh nó, đứa nhỏ chậm rãi quẫy đuôi đẩy dòng nước nhẹ nhàng đập vào người nó, điều ấy khiến Nha Nha cảm thấy thực sự yên tâm.
Tuy kỹ năng bơi lội của Nha Nha không phải là tốt nhất trong đàn, nhưng lượng hô hấp của nó lớn, sau khi lặn xuống đáy hồ, nó lập tức thu gom thực vật dưới đáy, dự định nhanh chóng kết thúc công việc để lên bờ.
Nhưng mà nó rất xui.
Ngay khi cảm thấy mình sắp hết hơi, chuẩn bị trồi lên mặt nước thì Nha Nha phát hiện chân mình bị một cái gì đó quấn lấy. Dùng sức đạp đạp vài cái, song nó vẫn không cách nào thoát khỏi cái trở ngại kia. Nhất thời, Nha Nha trở nên luống cuống!
Nó lập tức nghĩ đến Alice, nhưng ngay sau đó nó lại nhớ ra: vì muốn đẩy nhanh tốc độ thu gom thực vật, nó đã bảo Alice sang khu vực bên cạnh khảo sát đất bùn!
Giãy dụa kịch liệt khiến dưỡng khí trong phổi tiêu hao nhanh hơn, lượng không khí hít vào lúc trước đã sắp sửa hết rồi, cảm giác khốn khổ của việc không thở được lập tức bủa vây lấy Nha Nha, sau vài cái giãy dụa vô ích cuối cùng, nó rơi vào trạng thái hấp hối.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Nha Nha lại như nghe được giọng nói có phần quen thuộc.
“Tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi — ”
Giống như tối ngày hôm qua, đối phương nhẹ nhàng đánh thức mình, ngay sau đó, Nha Nha cảm giác thứ đang quấn trên chân được gỡ ra, có người bắt đầu dùng sức kéo nó bơi lên mặt nước.
Rốt cuộc, cái đầu to bự cũng trồi lên, trong khoảnh khắc, Nha Nha lập tức hít mạnh một hơi!
Lại được cứu rồi —
Tham lam hít một ngụm không khí thật to, sau đó nó liền yên tâm chìm vào hôn mê bất tỉnh.
***
Vì thế cho nên, khi tất cả Kantus sôi nổi lặn xuống nước để tìm kiếm Nha Nha thì Nha Nha lại lặng lẽ nổi lên.
Ngửa cái bụng tròn vo hướng thẳng lên trời, Nha Nha với một vẻ mặt cực kỳ bình yên nhẹ nhàng trôi trên mặt nước.
Thoạt nhìn… giống như đã chết…
Mọi người vội vàng kéo nó lên bờ, sau một trận đấm đá túi bụi, Nha Nha ộc ra một đống nước và tỉnh lại từ trận hôn mê.
Mà, việc đầu tiên nó làm sau khi hồi tỉnh chính là tìm kiếm ân nhân cứu mạng của mình.
“Ối? Kantus đã cứu tôi đâu? Là Kantus đã cứu tôi hôm qua đó! Hắn vừa cứu tôi thêm một lần nữa!” Nha Nha vừa náo loạn, vừa vội vã nhìn đống Kantus đứng xung quanh mình, song, bất kể nó có nhìn tới nhìn lui biết bao nhiêu lần, số Kantus trên bờ vẫn y nguyên như cũ, căn bản không có thêm một con nào.
“Làm gì có Kantus khác, cậu tự nổi lên đó.” Kỳ quái nhìn Nha Nha, Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng bảo những Kantus khác đỡ nó đứng lên, để nó ngồi thoải mái hơn một chút.
“Tôi đã kiểm tra những thứ mà bọn Louis vớt lên, bên trong không có loại cỏ màu xanh xám, cho nên… chờ cậu nghỉ ngơi ổn thỏa, chúng ta sẽ đi về hướng Green phát hiện ra.” Thấy Nha Nha vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Mạnh Cửu Chiêu chậm rãi giải thích với nó về những chuyện vừa xảy ra.
“Vất vả cho cậu rồi.” Mạnh Cửu Chiêu cảm ơn Nha Nha một tiếng, sau đó lại nhẹ giọng bổ sung thêm, “Thật xin lỗi.”
Bởi vì ảo giác của bản thân mà khiến Nha Nha suýt mất mạng dưới đáy hồ, Mạnh Cửu Chiêu vô cùng vô cùng tự trách.
“Ấy… Không liên quan đến cậu mà.” Ngơ ngác đáp lời, Nha Nha lại muốn đứng lên, nó vẫn cảm thấy rất choáng váng, cần phải ôm con mình để tìm kiếm sự an ủi trong chốc lát.
Thế nhưng, ngay khi Nha Nha đứng dậy, một tia đỏ chói ở cổ chân nó đã hấp dẫn lực chú ý của Mạnh Cửu Chiêu —
“Nha Nha, đó là cái gì?” Mạnh Cửu Chiêu gọi hắn lại như một phản xạ tự nhiên.
“Hả?” Nha Nha không hiểu, nhấc chân lên, đáng tiếng cái bụng quá to đã che khuất tầm nhìn của nó, dù đã cố gắng hồi lâu song nó vẫn chẳng thấy được cái gì, cuối cùng Mạnh Cửu Chiêu đành phải chạy tới gỡ thứ kẹp giữa ngón chân của nó ra.
Thế mà lại là…
Một đóa hoa?
Đỏ chói như lửa nóng, đây là một đóa hoa hoàn toàn không thích hợp để xuất hiện ở nơi đáy nước âm u hay một vùng đất đai hoang vắng.
Một đóa hoa có sức sống tràn trề.
Mà đóa hoa lại kẹp giữa hai ngón chân của Nha Nha, bị nó lôi lên từ đáy nước.
Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy dường như mình đã hơi hơi nhìn thấy điểm mấu chốt rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, thế nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại không thể tìm ra đáp án. Loại cảm giác này uất ức vô cùng, cả người cậu đều trở nên nôn nóng!
Đúng vào lúc ấy, Tiểu Hoa bất chợt đi ngang.
“Ế!!!!! Chẳng phải đây là giống hoa tôi reo ven đường sao? Cuối cùng nó cũng nở rồi! Các cậu tìm thấy ở đâu thế vậy?”
Lời nói tràn đầy hưng phấn của Tiểu Hoa tựa như một tia chớp bất chợt lóe lên, xé tan đống sương mù giăng kín trong đầu Mạnh Cửu Chiêu, biến thành một gáo nước lạnh xối thẳng lên đầu cậu, làm cậu tỉnh táo hoàn toàn!
“Tiểu Hoa, hoa của cậu được Nha Nha mang lên từ dưới đáy hồ! Quả nhiên! Rất có thể bên kia cái hồ này là đường về của chúng ta — ”
Run rẩy vì hưng phấn, Mạnh Cửu Chiêu gần như đã nói năng lộn xộn: so với những loại thực vật mình ghi chép thì loài hoa mà Tiểu Hoa đã reo ở dọc được lại càng có khả năng chiếu sáng lối về hơn gấp bội!
Nơi đây không có hoa, đây là hoa do Tiểu Hoa trồng. Suốt cả đường đi, mỗi lần dừng chân nghỉ ngơi Tiểu Hoa lại reo một hạt giống xuống.
Nếu chúng nẩy mầm và ra hoa một cách thuận lợi, vậy thì chúng chính là mũi tên chỉ đường chuẩn xác nhất rồi. Những gì Mạnh Cửu Chiêu ghi lại đều là thực vật nguyên sinh của địa phương, sự phân bố của chúng sẽ bị ảnh hưởng bởi dòng nước, hướng gió, thậm chí là bước chân của động vật, song hoa của Tiểu Hoa thì không.
Hạt giống Tiểu Hoa reo xuống là loài hoa chỉ có ở cố hương của hắn, tại vùng này, chúng chắc chắn có một không hai.
Đáng tiếc, khí hậu nơi đây quá khốc liệt, phần lớn những hạt giống đã reo đều không sống được, nhưng, ở một chỗ mà bọn Mạnh Cửu Chiêu không biết đến, ngay dưới đáy hồ này, đã có một hạt giống lặng lẽ nảy mầm.
Thậm chí, nó còn lặng lẽ nở ra một đóa hoa đỏ rực như ánh lửa, mãi đến khi bị Nha Nha bất cẩn lôi lên.
“Thật kỳ quái nha, loại hoa này không sống trong nước đâu ~” Cẩn thận ngửi đóa hoa quý giá nọ, Tiểu Hoa nói ra nghi hoặc từ tận đáy lòng.
“Có lẽ chỗ này vốn không phải là hồ.” Tự hỏi một lát, Mạnh Cửu Chiêu trình bày ý tưởng của mình: “Nó vốn là mặt đất bình thường, hoặc vì băng tan, hoặc bởi mưa lớn, nên khi chúng ta tới, nó đã biến thành một cái hồ.”
“Tỉ mỉ quan sát thì nơi đây đúng là một vùng đất lõm, trận mưa hôm qua đã để lại nhiều nước đọng như vậy, có lẽ cái hồ này cũng mới hình thành không được bao lâu đâu nhỉ? Nói không chừng đóa hoa kia đã nở trước khi nơi đây biến thành hồ.”
Một đóa hoa vốn sinh trưởng trên mặt đất lại trổ bông ở dưới đáy hồ, đạo lý này kể cả là Mạnh Cửu Chiêu cũng không sao hiểu được, thế nhưng cậu cũng không định tìm hiểu chuyện này, bởi vì trước mắt còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Dùng đóa hoa Tiểu Hoa gieo trồng làm cơ sở, rốt cuộc bọn họ đã tìm được phương hướng chính xác để về nhà, hiện tại là phải đưa ra tính toán cụ thể hơn.
Bây giờ trời không mưa, nhóm Kantus có thể bay qua mặt hồ rộng lớn, nhưng vì bận tâm đến Alice chỉ biết bơi nên bọn họ vẫn lựa chọn phương thức bơi qua hồ.
Đội đám con non trên đầu, nhóm Kantus chậm rãi bơi qua hồ nước, ánh chiều tà bao phủ toàn bộ mặt hồ, cũng bao phủ cả đàn Kantus, cảm giác đắm mình trong nước hiện tại chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, song niềm hạnh phúc khi sắp sửa về nhà đã đè bẹp tất cả, cuối cùng, một đám Kantus cũng vui vui vẻ vẻ sang tới được bờ bên kia.
Mạnh Cửu Chiêu là người đầu tiên lên bờ, cậu kiểm kê nhân số theo thói quen, chỉ là lần này, cậu lại liên tục đếm đi đếm lại đến mấy lần.
“Sao vậy?” Chú ý tới sự khác thường của bạn đời, Louis nhẹ giọng hỏi.
“Không, không có gì…” Rõ ràng lúc ở bờ bên kia bọn họ có hai mươi mốt Kantus đực (và một con người), nhưng mấy lần vừa rồi cậu đều đếm ra hai mươi hai con Kantus.
“Có lẽ là em hoa mắt.” Lắc lắc đầu, cậu đếm lại một lần cuối cùng, xác định tất cả Kantus đều đã có mặt đông đủ mới dẫn đầu đội ngũ tiếp tục hành trình.
Cả đám đi được một lúc không lâu trời đã bắt đầu tối hẳn, Mạnh Cửu Chiêu tuyên bố hạ trại, sau đó, nhóm Kantus sôi nổi đi tìm thức ăn ở xung quanh. Hôm nay, Tiểu Hoa là người có công lớn nhất, cho nên tất cả đều tặng phần thịt ngon nhất của con mồi mình kiếm được cho nó.
“Loại hoa này rất dễ sống ~ chỉ cần ném vào trong bùn, không cần tưới nước nó cũng vẫn có khả năng sinh trưởng ~” Lúc ăn cơm, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Tiểu Hoa vang lên khắp khu trại, nó đang quảng cáo cho giống hoa quê mình! Đó, thấy không, hoa của nó đã lập công lớn đấy!
“Cho dù không có bùn, ném nó lên người con mồi cũng được luôn, khi tôi còn là thú non, có một lần bất cẩn thả hạt giống vào lỗ mũi của ba ba, một tháng sau, mũi ba ba liền nở hoa đó ~ ”
Ặc! Thế này thì hơi bị khủng bố rồi đấy! Stop ngay —
Những Kantus khác không mang nặng băn khoăn như Mạnh Cửu Chiêu, nên luôn vui vẻ trò chuyện với Tiểu Hoa, bọn họ sôi nổi xin Tiểu Hoa một ít hạt giống, dự định sẽ sử dụng khi đám con non chuẩn bị tới vùng đất sinh sản.
“Nói mới nhớ, ở nơi mà loại cỏ màu xanh xám kia sinh trưởng, hình như tôi chỉ thả có một hạt giống thôi ~ chính là con Kantus bị đồng bọn vứt bỏ kia đó, mọi người còn nhớ không?”
“Đóa hoa này, không phải là hắn mang tới chỗ chúng ta đấy chứ…”
Trước khi đi ngủ, bỗng nhiên Tiểu Hoa nói ra một câu như vậy, sau đó hồn nhiên không hề hay biết mình đã đưa ra một ý tưởng thật khó lường, cứ thoải mái chìm sâu vào mộng đẹp.
Những Kantus khác cũng đã ngủ say rồi.
Chỉ có Mạnh Cửu Chiêu là hoàn toàn không ngủ được.
“Louis, anh có thể biến thành người để ôm em ngủ không?” Ôm chặt George cũng không cách nào ngăn cản thân thể đang run lên bần bật, Mạnh Cửu Chiêu dè dặt yêu cầu Louis.
“Được chứ.” Louis cười rất dịu dàng, chẳng những hắn thay đổi hình dạng mà còn săn sóc dùng đôi cánh của mình để bao bọc bạn đời cùng với con non.
Được Louis vây bọc, cảm giác an toàn đã trở lại trong nháy mắt, Mạnh Cửu Chiêu cảm nhận sức nặng của George ở trước ngực mình rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kẻ đã cứu Nha Nha những hai lần… chính là con Kantus kia phải không?
Con Kantus non trẻ bị thương, lại bị đồng bọn vứt bỏ, thi thể bị những loại động vật khác ăn đến chỉ còn một nửa, cuối cùng được bọn họ mai táng —
Nhất định hắn rất muốn về nhà, phải không?
Đáng tiếc, hiện giờ, hắn chỉ có thể lặng lẽ ngủ say dưới đáy hồ lạnh lẽo.
Vì thế cho nên hắn mới không muốn nói cho Nha Nha biết tên của mình.
Không ai biết tên hắn, điều ấy có nghĩa là sẽ không có ai biết hắn mãi mãi chẳng trở về. Một ngày nào đó, khi ba ba của hắn nhớ hắn, có lẽ sẽ vẫn cho rằng hắn đang sống ở một nơi nào đó ngoài kia, có phải không?
Mang theo thương cảm sâu sắc nơi đáy lòng, Mạnh Cửu Chiêu chìm vào giấc mộng.
Trong mộng, cậu lại xuất hiện bên cái hồ thật lớn kia, giữa hồ, cậu nhìn thấy một con Kantus màu đen thẫm.
Đối phương chìm trong nước và dõi mắt nhìn về phía cậu
Tất cả, cũng chỉ có thế mà thôi.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có người đã đoán đúng.
Bọn Mạnh Cửu Chiêu thực sự gặp may.
Cùng đi, cùng về.
Nếu con Kantus kia có thể ở trong đội ngũ của bọn họ, vậy thì tốt biết bao nhiêu.
*****
“Nha Nha! Dậy đi!” Đá mạnh một phát vào chân Nha Nha, Mạnh Cửu Chiêu vừa nói muốn đối xử dịu dàng với nó lúc này đã quyết định đánh thức nó bằng bạo lực.
Dường như cảm thấy hành động đó rất thú vị, nhóc con non mập mạp Đông Đông vốn đang đứng ở một bên cũng nhảy dựng lên, đập tới đập lui trên móng vuốt của ba ba nó, xem chừng chơi đùa vui vẻ cực kỳ. Đông Đông không rõ đêm qua ba ba mình đã trải qua chuyện gì, song những Kantus khác bảo vệ nó tốt lắm, trong mắt nó, vừa thức dậy sau một giấc ngủ liền có thể nhìn thấy ba ba là một chuyện quá mức bình thường.
Cuối cùng, Nha Nha đáng thương vẫn bị cả đám đồng tâm hiệp lực vần vò cho thức dậy.
Ngay khi mở mắt ra, nó lập tức nhìn thấy con non của mình, vì thế không khỏi lệ nóng doanh tròng!
Đông Đông của ba à ~ Hôm nay con vẫn tròn trĩnh đáng yêu như mọi ngày nha!
Cúi mình, nó vươn đầu lưỡi định liếm đứa nhỏ nhà mình một cái với tình yêu ngập tràn thì Mạnh Cửu Chiêu chợt tóm lấy một thứ gì đó, thật sự đưa tới dưới mũi nó —
“A — hắt xì –” Nha Nha lập tức hắt xì một cái thật to. Nó dùng khóe mắt còn vương một hạt nước nho nhỏ, ấm ức nhìn vào lòng bàn tay của Mạnh Cửu Chiêu, khi thấy nhúm cỏ xanh xám kia thì không khỏi trợn tròn con mắt.
“Cái này phát hiện ở trong móng vuốt của cậu, cậu tìm được ở đâu thế hả?” Thực vật nhiều lá màu xanh xám, đích thực là mục tiêu kế tiếp của cậu, vì thế cho nên ngay khi phát hiện Nha Nha và nhúm cỏ này ở trong khe nứt, Mạnh Cửu Chiêu đã kích động vô cùng.
“À! Tôi thấy nó ở ven hồ.” Rất thấu hiểu sự kích động của Mạnh Cửu Chiêu, Nha Nha lập tức giải thích quá trình mình phát hiện ra loại thực vật này.
Bên hồ? Kantus lạ mặt?
Trong lời kể của Nha Nha đan xen rất nhiều ý kiến chủ quan, tuy nhiên vẫn có thể đúc rút và nắm bắt được những điểm mấu chốt. Cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy mình cần phải tới cái hồ đó nhìn thử một lần xem sao.
Cơn mưa thật to vào sáng sớm đã tạnh hẳn, song nước đọng trên mặt đất vẫn rất nhiều, tất cả Kantus đều biến lại nguyên hình, con non được bọn họ cất vào trong túi áo, Mạnh Cửu Chiêu cũng ngồi trên vai của Louis.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bọn họ thấy một hồ nước sâu thẳm và tĩnh lặng, đây là một cảm thụ đẹp đẽ vô cùng. Thế nhưng, cứ nghĩ đến chuyện tối qua Nha Nha đã gặp phải ở chỗ này, kiểu gì Mạnh Cửu Chiêu cũng không thể thấy nó đẹp được nữa.
“Hôm qua suýt thì chết trong cái hồ này ~ may là Kantus kia đã cứu tôi.” Nha Nha lộ ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, cảm thán một câu, xong còn kể lại chuyện được cứu giúp tối qua.
“Nhúm cỏ này cậu phát hiện ở đây à?” Không để ý tới những lời lải nhải của Nha Nha, Mạnh Cửu Chiêu trượt xuống khỏi vai Louis, đi tới ven hồ. Cậu cẩn thận gập người, ngồi xổm xuống sờ soạng vũng nước đọng gần bờ lâu thật là lâu, thế nhưng cuối cùng lại không mò được bất cứ cái gì cả.
“Kỳ quái, rõ ràng trước đó đã tìm thấy ở đây mà.” Nha Nha cũng cảm thấy kỳ lạ: “Chính vì nhổ nhúm cỏ này tôi mới ngã xuống hồ đấy!”
Nghe xong lời Nha Nha nói, Mạnh Cửu Chiêu và một đám Kantus lại tìm kiếm quanh hồ thêm một lúc lâu, đáng tiếc, nước đọng quá nhiều, thảm thực vật ở nơi đây đã hoàn toàn bị hư hại, bọn họ đành phải trở về tay không.
Sau hai ngày ở lại đây, Green lại phát hiện dấu vết của loại có xanh xám này ở một phương hướng khác, tuy chúng chỉ mọc lẻ tẻ và thưa thớt, nhưng dù sao cũng đã bắt đầu xuất hiện trên một diện tích nho nhỏ rồi.
Điều này có nghĩa, loại cỏ xanh xám đánh dấu lối về nhà đang sinh trưởng ở hai hướng hoàn toàn khác nhau!
Trong nháy mắt, đường về phân thành hai lối ngay trước mặt họ. Một bên là thảo nguyên bằng phẳng, và một bên là một cái hồ cực sâu có khả năng dìm chết một Kantus trưởng thành.
“Nhất định là hướng Green phát hiện ra! Trong suốt hành trình của chúng ta, chỉ có khu vực băng tuyết cực lạnh mới có cái hồ lớn đến như vậy!” Jojo phân tích như thật. Mà những Kantus có cái nhìn giống nó cũng rất nhiều, vì thế mọi người sôi nổi phụ họa theo.
Chỉ riêng Nha Nha —
“Nhưng mà… Tôi thật sự nhìn thấy rất nhiều cỏ xanh xám ở ven hồ đó…” Nha Nha yếu ớt nói, giữa một đám Kantus, tiếng nói bé nhỏ của nó bỗng trở nên thực đáng thương.
Đối với một đám Kantus nóng lòng về nhà, những nhúm cỏ kia chính là kim chỉ nam của bọn họ. Trải qua một trận mưa xối xả ngày hôm qua, cây cỏ cùng với đất đá ở đây đều đã bị nước đọng bao trùm, nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, toàn bộ thực vật trên mặt đất sẽ chết sạch, khi đó rất có thể bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi cái kim chỉ nam bằng cỏ này.
Nấn ná thêm một chút, ngộ nhỡ lại có một trận mưa nữa đổ ào xuống, chỉ sợ sẽ không có cách để quay về — Nghĩ vậy, rất nhiều Kantus liền có ý định đi về phương hướng Green phát hiện ra.
“Nha Nha, cậu thật sự thấy rất nhiều loại cỏ này ở bên cái hồ kia hả?” Ngay khi những Kantus khác sôi nổi tập hợp thì Mạnh Cửu Chiêu vẫn không hề động đậy, ngẩng đầu, hỏi Nha Nha còn đang ngơ ngác ngẩn đứng ở một bên.
“Ừ!” Tuy tiếng nói rất nhỏ, nhưng câu trả lời của Nha Nha vẫn kiên định cực kỳ.
Vì thế, Mạnh Cửu Chiêu lập tức ngăn cản những Kantus khác.
“Trước khi rời đi, tôi nghĩ chúng ta hãy quay lại chỗ cái hồ kia một lần, kiểu gì cũng phải xác nhận cho cẩn thận.”
Có thể nói hành vi này của Mạnh Cửu Chiêu vô cùng khó hiểu, song mọi người đã quen với việc cậu sẽ làm ra ít chuyện không ai hiểu được, vì thế, tất cả Kantus lại mò tới cái hồ kia lần thứ hai trước lúc lên đường.
Ở đó, Mạnh Cửu Chiêu thẳng thắn nói ra quyết định của mình trước mặt tất cả mọi người.
“Tôi sẽ lặn xuống đáy hồ xem thử.”
“Sao cơ?!” Lời này vừa dứt, cả đám Kantus đều dùng ánh mắt kinh hãi vô cùng để nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu: quá bất cmn ngờ rồi! Chẳng phải A Trọc là người có kỹ thuật bơi lội kém nhất trong cả đám à!
“Ặc… A Trọc, cậu muốn ăn cá sao?” Một lúc lâu, rốt cuộc Tiểu Hoa cũng tìm được một nguyên do lý giải cho hành động của Mạnh Cửu Chiêu.
“Hâm à!” Mạnh Cửu Chiêu cực kỳ muốn xỉu 囧: “Chỉ là tôi cảm thấy, nói không chừng… cái hồ này mới là con đường chính xác để về nhà.”
Cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Cho dù không phải, ít nhất chúng ta cũng cần chứng minh con đường này không thể về nhà được, chỉ có chứng minh xong mới có thể yên tâm mà đi đường khác chứ.”
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Tiểu Hoa nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu với một ánh mắt vô cùng khó hiểu, đây là một cái hồ to tổ chảng mà, làm gì có con đường nào đâu?
“Tôi chỉ có thể nói… đây là trực giác mà thôi.” Đôi môi mím lại thành một đường thẳng, Mạnh Cửu Chiêu xoay người nhìn vào hồ nước ở phía sau, ngay lập tức trong mắt lóe lên một tia chớp động rất chi là kỳ dị.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi thấy cái hồ này, không hiểu vì sao, trong óc cậu lập tức lóe lên một suy nghĩ “đây mới là lối về nhà”. Suy nghĩ đó tới rất đột ngột song lại mãnh liệt đến lạ lùng, khiến cho Mạnh Cửu Chiêu không cách nào lơ đi được.
“Chung quy tôi vẫn cảm thấy, bơi qua cái hồ này là sẽ thấy được đường về. Nếu suy nghĩ này đúng mà chúng ta cứ bất chấp đi theo con đường khác, chỉ e sẽ không cách nào về nhà được…”
Mỗi khi tới gần cái hồ này, cậu cứ có một dự cảm dường như sắp sửa được về nhà; trái lại, khi rời xa nơi đây để đi về hướng khác, lòng cậu bỗng nhiên dấy lên một cảm giác sợ hãi chẳng hiểu vì đâu.
Đó là một nỗi sợ khiến cậu hoang mang và đau khổ, giống như chỉ cần chọn bên kia là sẽ không bao giờ được gặp lại hai ba ba của mình nữa vậy…
Là một người đi theo trường phái lý luận, Mạnh Cửu Chiêu không tin vào cái gọi là trực giác. “Chỉ có đàn bà con gái mới có trực giác thôi, đàn ông sẽ chỉ có duy nhất một thứ là ảo giác”, cậu vẫn luôn giữ vững niềm tin này, mãi cho tới ngày hôm nay —
Vừa nghĩ đến hậu quả của việc lỡ chọn lầm đường, Mạnh Cửu Chiêu lập tức quyết định, bất kể thế nào cũng phải tin tưởng cảm giác của mình một lần.
Trực giác cũng tốt, ảo giác cũng được, cứ thử đã rồi sẽ nói sau!
“Được rồi, chúng ta cũng nên xuống xem một chút.” Cuối cùng Tiểu Hoa gật gật đầu: “Nhưng mà cậu đừng xuống, để tôi đi.”
“Hả?”
“A Trọc, mặc dù cậu có trực giác cực kỳ nhạy bén của một dã thú, nhưng lại không có thân hình tràn đầy sức mạnh của dã thú nha.” Tiểu Hoa nói như một lẽ đương nhiên, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt nghẹn cứng của Mạnh Cửu Chiêu, dứt lời, hắn tự động đi tìm những Kantus bơi giỏi khác.
“Nào, đừng lo lắng, anh sẽ xuống nước xem thay em.” Vỗ nhẹ bả vai Mạnh Cửu Chiêu, Louis lấy George ra khỏi lồng ngực, nhét nó vào vòng tay của Mạnh Cửu Chiêu, rồi mới đi tập hợp với những Kantus khác để chuẩn bị xuống nước.
Cuối cùng, đội quân Kantus lặn xuống nước tìm đường có Louis, Tiểu Hoa, Jojo,… và Nha Nha.
Kỹ năng bơi lội của Nha Nha không tốt, nhưng lần này nó lại quyết tâm muốn lặn xuống xem sao, không có cách nào, mọi người đành phải mặc kệ nó.
“Alice, nếu chú Nha Nha không di chuyển được, con nhớ tha chú ấy lên nhé, đúng rồi, nếu con cảm thấy không hô hấp thoải mái, cũng nhanh chóng đi lên, biết chưa!” Lo lắng dặn dò Alice xong, Mạnh Cửu Chiêu lại nhấn mạnh với cả đám về những thứ cần chú ý một lần.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của những Kantus còn lại, bọn chúng bắt đầu xuống nước.
Dưới nước, mỗi Kantus bơi về một hướng khác nhau, tự động khảo sát cẩn thận đất đai và thực vật dưới đáy hồ thuộc phạm vi mình phụ trách.
Louis là Kantus có tốc độ lặn nhanh nhất trong đoàn, Alice chỉ chậm hơn có một chút mà thôi. Dù đang lặn sâu dưới nước nhưng trong suốt cả quá trình, hắn vẫn luôn lưu ý phản ứng của Alice, xác nhận con gái mình vẫn ổn mới an tâm đi kiểm tra tình huống dưới đáy hồ.
Đáy hồ rất tối, hắn chỉ có thể dùng xúc giác để lần mò thực vật cùng đá tảng, đồng thời nhét chúng vào ba lô với một tốc độ cực nhanh, cuối cùng hắn quên mất việc vốc một nắm bùn dưới đáy mang lên cùng.
Hắn là người đầu tiên lặn xuống và cũng là người thứ nhất trồi lên, sau đó không bao lâu, bọn Tiểu Hoa cũng trồi lên theo. Dựa theo năng lực nín thở của Kantus, thời gian có thể lặn xuống của bọn chúng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, bởi lẽ đó, khi cả bọn phát hiện Nha Nha mãi vẫn chưa ngoi lên thì lập tức biến sắc!
***
Cẩn thận nín thở, Nha Nha chậm rãi bơi xuống dưới đáy hồ.
Có lẽ bởi vì vừa mưa cho nên nước trong hồ hơi đục, lặn xuống không bao lâu, Nha Nha đã không nhìn thấy bóng dáng của đồng bọn đâu nữa. Cũng may Alice luôn ở bên cạnh nó, đứa nhỏ chậm rãi quẫy đuôi đẩy dòng nước nhẹ nhàng đập vào người nó, điều ấy khiến Nha Nha cảm thấy thực sự yên tâm.
Tuy kỹ năng bơi lội của Nha Nha không phải là tốt nhất trong đàn, nhưng lượng hô hấp của nó lớn, sau khi lặn xuống đáy hồ, nó lập tức thu gom thực vật dưới đáy, dự định nhanh chóng kết thúc công việc để lên bờ.
Nhưng mà nó rất xui.
Ngay khi cảm thấy mình sắp hết hơi, chuẩn bị trồi lên mặt nước thì Nha Nha phát hiện chân mình bị một cái gì đó quấn lấy. Dùng sức đạp đạp vài cái, song nó vẫn không cách nào thoát khỏi cái trở ngại kia. Nhất thời, Nha Nha trở nên luống cuống!
Nó lập tức nghĩ đến Alice, nhưng ngay sau đó nó lại nhớ ra: vì muốn đẩy nhanh tốc độ thu gom thực vật, nó đã bảo Alice sang khu vực bên cạnh khảo sát đất bùn!
Giãy dụa kịch liệt khiến dưỡng khí trong phổi tiêu hao nhanh hơn, lượng không khí hít vào lúc trước đã sắp sửa hết rồi, cảm giác khốn khổ của việc không thở được lập tức bủa vây lấy Nha Nha, sau vài cái giãy dụa vô ích cuối cùng, nó rơi vào trạng thái hấp hối.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Nha Nha lại như nghe được giọng nói có phần quen thuộc.
“Tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi — ”
Giống như tối ngày hôm qua, đối phương nhẹ nhàng đánh thức mình, ngay sau đó, Nha Nha cảm giác thứ đang quấn trên chân được gỡ ra, có người bắt đầu dùng sức kéo nó bơi lên mặt nước.
Rốt cuộc, cái đầu to bự cũng trồi lên, trong khoảnh khắc, Nha Nha lập tức hít mạnh một hơi!
Lại được cứu rồi —
Tham lam hít một ngụm không khí thật to, sau đó nó liền yên tâm chìm vào hôn mê bất tỉnh.
***
Vì thế cho nên, khi tất cả Kantus sôi nổi lặn xuống nước để tìm kiếm Nha Nha thì Nha Nha lại lặng lẽ nổi lên.
Ngửa cái bụng tròn vo hướng thẳng lên trời, Nha Nha với một vẻ mặt cực kỳ bình yên nhẹ nhàng trôi trên mặt nước.
Thoạt nhìn… giống như đã chết…
Mọi người vội vàng kéo nó lên bờ, sau một trận đấm đá túi bụi, Nha Nha ộc ra một đống nước và tỉnh lại từ trận hôn mê.
Mà, việc đầu tiên nó làm sau khi hồi tỉnh chính là tìm kiếm ân nhân cứu mạng của mình.
“Ối? Kantus đã cứu tôi đâu? Là Kantus đã cứu tôi hôm qua đó! Hắn vừa cứu tôi thêm một lần nữa!” Nha Nha vừa náo loạn, vừa vội vã nhìn đống Kantus đứng xung quanh mình, song, bất kể nó có nhìn tới nhìn lui biết bao nhiêu lần, số Kantus trên bờ vẫn y nguyên như cũ, căn bản không có thêm một con nào.
“Làm gì có Kantus khác, cậu tự nổi lên đó.” Kỳ quái nhìn Nha Nha, Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng bảo những Kantus khác đỡ nó đứng lên, để nó ngồi thoải mái hơn một chút.
“Tôi đã kiểm tra những thứ mà bọn Louis vớt lên, bên trong không có loại cỏ màu xanh xám, cho nên… chờ cậu nghỉ ngơi ổn thỏa, chúng ta sẽ đi về hướng Green phát hiện ra.” Thấy Nha Nha vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Mạnh Cửu Chiêu chậm rãi giải thích với nó về những chuyện vừa xảy ra.
“Vất vả cho cậu rồi.” Mạnh Cửu Chiêu cảm ơn Nha Nha một tiếng, sau đó lại nhẹ giọng bổ sung thêm, “Thật xin lỗi.”
Bởi vì ảo giác của bản thân mà khiến Nha Nha suýt mất mạng dưới đáy hồ, Mạnh Cửu Chiêu vô cùng vô cùng tự trách.
“Ấy… Không liên quan đến cậu mà.” Ngơ ngác đáp lời, Nha Nha lại muốn đứng lên, nó vẫn cảm thấy rất choáng váng, cần phải ôm con mình để tìm kiếm sự an ủi trong chốc lát.
Thế nhưng, ngay khi Nha Nha đứng dậy, một tia đỏ chói ở cổ chân nó đã hấp dẫn lực chú ý của Mạnh Cửu Chiêu —
“Nha Nha, đó là cái gì?” Mạnh Cửu Chiêu gọi hắn lại như một phản xạ tự nhiên.
“Hả?” Nha Nha không hiểu, nhấc chân lên, đáng tiếng cái bụng quá to đã che khuất tầm nhìn của nó, dù đã cố gắng hồi lâu song nó vẫn chẳng thấy được cái gì, cuối cùng Mạnh Cửu Chiêu đành phải chạy tới gỡ thứ kẹp giữa ngón chân của nó ra.
Thế mà lại là…
Một đóa hoa?
Đỏ chói như lửa nóng, đây là một đóa hoa hoàn toàn không thích hợp để xuất hiện ở nơi đáy nước âm u hay một vùng đất đai hoang vắng.
Một đóa hoa có sức sống tràn trề.
Mà đóa hoa lại kẹp giữa hai ngón chân của Nha Nha, bị nó lôi lên từ đáy nước.
Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy dường như mình đã hơi hơi nhìn thấy điểm mấu chốt rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, thế nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại không thể tìm ra đáp án. Loại cảm giác này uất ức vô cùng, cả người cậu đều trở nên nôn nóng!
Đúng vào lúc ấy, Tiểu Hoa bất chợt đi ngang.
“Ế!!!!! Chẳng phải đây là giống hoa tôi reo ven đường sao? Cuối cùng nó cũng nở rồi! Các cậu tìm thấy ở đâu thế vậy?”
Lời nói tràn đầy hưng phấn của Tiểu Hoa tựa như một tia chớp bất chợt lóe lên, xé tan đống sương mù giăng kín trong đầu Mạnh Cửu Chiêu, biến thành một gáo nước lạnh xối thẳng lên đầu cậu, làm cậu tỉnh táo hoàn toàn!
“Tiểu Hoa, hoa của cậu được Nha Nha mang lên từ dưới đáy hồ! Quả nhiên! Rất có thể bên kia cái hồ này là đường về của chúng ta — ”
Run rẩy vì hưng phấn, Mạnh Cửu Chiêu gần như đã nói năng lộn xộn: so với những loại thực vật mình ghi chép thì loài hoa mà Tiểu Hoa đã reo ở dọc được lại càng có khả năng chiếu sáng lối về hơn gấp bội!
Nơi đây không có hoa, đây là hoa do Tiểu Hoa trồng. Suốt cả đường đi, mỗi lần dừng chân nghỉ ngơi Tiểu Hoa lại reo một hạt giống xuống.
Nếu chúng nẩy mầm và ra hoa một cách thuận lợi, vậy thì chúng chính là mũi tên chỉ đường chuẩn xác nhất rồi. Những gì Mạnh Cửu Chiêu ghi lại đều là thực vật nguyên sinh của địa phương, sự phân bố của chúng sẽ bị ảnh hưởng bởi dòng nước, hướng gió, thậm chí là bước chân của động vật, song hoa của Tiểu Hoa thì không.
Hạt giống Tiểu Hoa reo xuống là loài hoa chỉ có ở cố hương của hắn, tại vùng này, chúng chắc chắn có một không hai.
Đáng tiếc, khí hậu nơi đây quá khốc liệt, phần lớn những hạt giống đã reo đều không sống được, nhưng, ở một chỗ mà bọn Mạnh Cửu Chiêu không biết đến, ngay dưới đáy hồ này, đã có một hạt giống lặng lẽ nảy mầm.
Thậm chí, nó còn lặng lẽ nở ra một đóa hoa đỏ rực như ánh lửa, mãi đến khi bị Nha Nha bất cẩn lôi lên.
“Thật kỳ quái nha, loại hoa này không sống trong nước đâu ~” Cẩn thận ngửi đóa hoa quý giá nọ, Tiểu Hoa nói ra nghi hoặc từ tận đáy lòng.
“Có lẽ chỗ này vốn không phải là hồ.” Tự hỏi một lát, Mạnh Cửu Chiêu trình bày ý tưởng của mình: “Nó vốn là mặt đất bình thường, hoặc vì băng tan, hoặc bởi mưa lớn, nên khi chúng ta tới, nó đã biến thành một cái hồ.”
“Tỉ mỉ quan sát thì nơi đây đúng là một vùng đất lõm, trận mưa hôm qua đã để lại nhiều nước đọng như vậy, có lẽ cái hồ này cũng mới hình thành không được bao lâu đâu nhỉ? Nói không chừng đóa hoa kia đã nở trước khi nơi đây biến thành hồ.”
Một đóa hoa vốn sinh trưởng trên mặt đất lại trổ bông ở dưới đáy hồ, đạo lý này kể cả là Mạnh Cửu Chiêu cũng không sao hiểu được, thế nhưng cậu cũng không định tìm hiểu chuyện này, bởi vì trước mắt còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Dùng đóa hoa Tiểu Hoa gieo trồng làm cơ sở, rốt cuộc bọn họ đã tìm được phương hướng chính xác để về nhà, hiện tại là phải đưa ra tính toán cụ thể hơn.
Bây giờ trời không mưa, nhóm Kantus có thể bay qua mặt hồ rộng lớn, nhưng vì bận tâm đến Alice chỉ biết bơi nên bọn họ vẫn lựa chọn phương thức bơi qua hồ.
Đội đám con non trên đầu, nhóm Kantus chậm rãi bơi qua hồ nước, ánh chiều tà bao phủ toàn bộ mặt hồ, cũng bao phủ cả đàn Kantus, cảm giác đắm mình trong nước hiện tại chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, song niềm hạnh phúc khi sắp sửa về nhà đã đè bẹp tất cả, cuối cùng, một đám Kantus cũng vui vui vẻ vẻ sang tới được bờ bên kia.
Mạnh Cửu Chiêu là người đầu tiên lên bờ, cậu kiểm kê nhân số theo thói quen, chỉ là lần này, cậu lại liên tục đếm đi đếm lại đến mấy lần.
“Sao vậy?” Chú ý tới sự khác thường của bạn đời, Louis nhẹ giọng hỏi.
“Không, không có gì…” Rõ ràng lúc ở bờ bên kia bọn họ có hai mươi mốt Kantus đực (và một con người), nhưng mấy lần vừa rồi cậu đều đếm ra hai mươi hai con Kantus.
“Có lẽ là em hoa mắt.” Lắc lắc đầu, cậu đếm lại một lần cuối cùng, xác định tất cả Kantus đều đã có mặt đông đủ mới dẫn đầu đội ngũ tiếp tục hành trình.
Cả đám đi được một lúc không lâu trời đã bắt đầu tối hẳn, Mạnh Cửu Chiêu tuyên bố hạ trại, sau đó, nhóm Kantus sôi nổi đi tìm thức ăn ở xung quanh. Hôm nay, Tiểu Hoa là người có công lớn nhất, cho nên tất cả đều tặng phần thịt ngon nhất của con mồi mình kiếm được cho nó.
“Loại hoa này rất dễ sống ~ chỉ cần ném vào trong bùn, không cần tưới nước nó cũng vẫn có khả năng sinh trưởng ~” Lúc ăn cơm, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Tiểu Hoa vang lên khắp khu trại, nó đang quảng cáo cho giống hoa quê mình! Đó, thấy không, hoa của nó đã lập công lớn đấy!
“Cho dù không có bùn, ném nó lên người con mồi cũng được luôn, khi tôi còn là thú non, có một lần bất cẩn thả hạt giống vào lỗ mũi của ba ba, một tháng sau, mũi ba ba liền nở hoa đó ~ ”
Ặc! Thế này thì hơi bị khủng bố rồi đấy! Stop ngay —
Những Kantus khác không mang nặng băn khoăn như Mạnh Cửu Chiêu, nên luôn vui vẻ trò chuyện với Tiểu Hoa, bọn họ sôi nổi xin Tiểu Hoa một ít hạt giống, dự định sẽ sử dụng khi đám con non chuẩn bị tới vùng đất sinh sản.
“Nói mới nhớ, ở nơi mà loại cỏ màu xanh xám kia sinh trưởng, hình như tôi chỉ thả có một hạt giống thôi ~ chính là con Kantus bị đồng bọn vứt bỏ kia đó, mọi người còn nhớ không?”
“Đóa hoa này, không phải là hắn mang tới chỗ chúng ta đấy chứ…”
Trước khi đi ngủ, bỗng nhiên Tiểu Hoa nói ra một câu như vậy, sau đó hồn nhiên không hề hay biết mình đã đưa ra một ý tưởng thật khó lường, cứ thoải mái chìm sâu vào mộng đẹp.
Những Kantus khác cũng đã ngủ say rồi.
Chỉ có Mạnh Cửu Chiêu là hoàn toàn không ngủ được.
“Louis, anh có thể biến thành người để ôm em ngủ không?” Ôm chặt George cũng không cách nào ngăn cản thân thể đang run lên bần bật, Mạnh Cửu Chiêu dè dặt yêu cầu Louis.
“Được chứ.” Louis cười rất dịu dàng, chẳng những hắn thay đổi hình dạng mà còn săn sóc dùng đôi cánh của mình để bao bọc bạn đời cùng với con non.
Được Louis vây bọc, cảm giác an toàn đã trở lại trong nháy mắt, Mạnh Cửu Chiêu cảm nhận sức nặng của George ở trước ngực mình rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kẻ đã cứu Nha Nha những hai lần… chính là con Kantus kia phải không?
Con Kantus non trẻ bị thương, lại bị đồng bọn vứt bỏ, thi thể bị những loại động vật khác ăn đến chỉ còn một nửa, cuối cùng được bọn họ mai táng —
Nhất định hắn rất muốn về nhà, phải không?
Đáng tiếc, hiện giờ, hắn chỉ có thể lặng lẽ ngủ say dưới đáy hồ lạnh lẽo.
Vì thế cho nên hắn mới không muốn nói cho Nha Nha biết tên của mình.
Không ai biết tên hắn, điều ấy có nghĩa là sẽ không có ai biết hắn mãi mãi chẳng trở về. Một ngày nào đó, khi ba ba của hắn nhớ hắn, có lẽ sẽ vẫn cho rằng hắn đang sống ở một nơi nào đó ngoài kia, có phải không?
Mang theo thương cảm sâu sắc nơi đáy lòng, Mạnh Cửu Chiêu chìm vào giấc mộng.
Trong mộng, cậu lại xuất hiện bên cái hồ thật lớn kia, giữa hồ, cậu nhìn thấy một con Kantus màu đen thẫm.
Đối phương chìm trong nước và dõi mắt nhìn về phía cậu
Tất cả, cũng chỉ có thế mà thôi.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có người đã đoán đúng.
Bọn Mạnh Cửu Chiêu thực sự gặp may.
Cùng đi, cùng về.
Nếu con Kantus kia có thể ở trong đội ngũ của bọn họ, vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook