Nguyên Thủy Tái Lai
-
Quyển 6 - Chương 150
Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Chi
*****
Trong quá trình buồn tẻ tiến về phía trước, bọn họ phát hiện một cái ký hiệu mình lưu lại khi đi tới, dựa theo cái kia ký hiệu này đại khái lại đi thêm một ngày, sau đó liền không thu hoạch được gì.
Lúc ấy, đa số bọn họ vẫn là đám con non Kantus không biết bay, cho nên trước đây bọn họ đi bộ tới vùng đất sinh sản. Ven đường trừ việc cẩn thận quan sát đặc thù bên ngoài của vùng đất, Mạnh Cửu Chiêu và các Kantus khác còn để lại rất nhiều ký hiệu. Mấy ký hiệu đó để ở nơi rét lạnh cũng không tệ lắm, nhưng mà cho tới bây giờ, số còn lại liền cực kỳ hữu hạn.
Loại cỏ ngọt ngào này ngay cả bọn Mạnh Cửu Chiêu cũng cảm thấy vị không tồi, lại càng không cần nói tới khủng long ăn chay dùng cỏ để sống, rất nhiều khủng long biến mất không thấy trong thời tiết giá lạnh sôi nổi đi ra dự tiệc. Bọn chúng không chỉ trở về một mình, lần này còn mang theo cả con non của chúng.
Giống như đám Kantus chạy tới nơi rét lạnh sinh sản đời sau, mấy kẻ ăn chay này cũng đến nơi an toàn sinh con non của chúng. Tuy rằng tuổi không khác nhau lắm, nhưng mà mấy con non khủng long ăn chay này lớn hơn con non Kantus nhiều, nếu bỏ George vào bên cạnh chúng, George thậm chí còn cao chưa tới mông chúng.
Cảnh sắc này có lẽ là cảnh đẹp nhất đối với khủng long ăn cỏ, còn với Mạnh Cửu Chiêu mà nói, cảnh sắc này lại chỉ có thể khiến cậu càng nôn nóng hơn.
Khủng long ăn cỏ nhiều, khủng long ăn thịt cũng sẽ tới nhiều theo, hoàn cảnh hiện giờ đã càng lúc càng phức tạp, trừ bỏ có khủng long ăn chay khổng lồ, còn có khủng long ăn thịt như hổ rình mồi chờ thời cơ. Theo nhiệt độ tăng lên, thực vật ở đây cũng càng thêm tốt, đám người lớn tự nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà đám con non Kantus chân ngắn lại bị vùi trong cỏ. Có một lần, George đang lảo đảo đi một mình trong đống cỏ ngọt, bỗng nhiên có một con khủng long không biết ăn gì đánh ra từ trong bụi cỏ, tính bắt đi George đang nhảy nhót, may là George rất nặng, nó không thể đắc thủ.
Kantus trưởng thành rất mạnh, nhưng con non của bọn họ lại rất nhỏ yếu, lần này đi tới là một con khủng long mini, một khi lần sau là một con khủng long mạnh hơn, đám con non nhất định sẽ phải chịu tổn thương.
Từ nay về sau, đám con non bị cấm tự ý hoạt động.
Trong nôn nóng, đàn Kantus này lại tiến về phía trước một khoảng, lác đác xuất hiện một số loại thực vật chưa từng thấy qua khiến tâm trạng Mạnh Cửu Chiêu càng trầm xuống.
Rốt cục, bọn họ vẫn lạc đường ——
Trong một buổi chiều, Mạnh Cửu Chiêu cúi đầu nói ra kết luận cuối cùng của mình.
“Ở đây xuất hiện rất nhiều chủng loại thực vật mới, kết cấu thảm thực vật ban đầu đã bị phá hủy hoàn toàn. Chúng ta không thể thông qua thảm thực vật để về nhà nữa…”
Toàn bộ Kantus ở đây đều biết Mạnh Cửu Chiêu dựa vào thực vật để phân biệt phương hướng, một khi thực vật không còn là chứng cớ tin tưởng để tìm đường nữa, như vậy chỉ có thể chứng minh một sự kiện: Mạnh Cửu Chiêu rất có thể không thể tiếp tục tiến hành công tác dẫn đường nữa.
Mạnh Cửu Chiêu cho là mình sẽ phải chịu sự oán giận, nhưng mà ——
“Vậy phải sao bây giờ? A Trọc cậu nói phải làm sao bây giờ?”
Không có bất luận trách cứ gì, tiếp tục dùng ánh mắt tin cậy nhìn Mạnh Cửu Chiêu, Kiều Kiều hỏi quyết định tiếp theo.
“Tôi có cảm giác chúng ta đã ở rất gần nhà rồi! Tôi cảm thấy có thể ngửi được hương vị của ba ba rồi ~” Tiểu Hoa cũng rất thỏa mãn: “Đây đều là do A Trọc dẫn đường tốt đấy!”
Nhìn qua từng khuôn mặt Kantus, Mạnh Cửu Chiêu không hề nhìn thấy một tia oán giận nào.
Sau đó, tâm trạng vốn nôn nóng của Mạnh Cửu Chiêu bỗng nhiên liền bình tĩnh lại.
Ban đêm, hai mươi Kantus trưởng thành đều biến về nguyên hình, vây con non bên trong, bọn họ dùng thân thể dựng nên một cái phòng an toàn cho con non.
Mạnh Cửu Chiêu và Alice cũng ở trong này.
Tùy ý để một đám con non nằm trên người mình làm chăn cho mình, Alice ngủ đến ngon lành, Mạnh Cửu Chiêu cũng không chống lại được lực đè tốt như khuê nữ, hiện tại ngực của cậu có thể đỡ nhiều nhất hai con non.
Giờ phút này, George và Đóa Đóa đang được cậu ôm vào trong ngực.
“George, ba ba bị lạc đường rồi, chúng ta có thể phải qua trực giác dã tính của Kantus để tìm về với ông.” Dùng ngón tay chọc đầu nhỏ của George một chút, Mạnh Cửu Chiêu bỗng lộ ra một nụ cười xấu xa, đào đào trong ba lô sau người, một lúc sau, cậu lấy ra một miếng da thú nhỏ, trải ra, sau đó đưa tới dưới lỗ mũi George.
“George, đến đây, đến ngửi đi! Đây là mùi của cụ nha!” Trong da thú là phân của Mãnh, liên tục đông lạnh rồi lại đập dẹt ra, cuối cùng cũng chỉ còn lại một chút này, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Mạnh Cửu Chiêu lại giữ nó lại, rốt cục là từ đó đến giờ cũng có công dụng.
“Chiếp!” Hắt xì nhỏ một cái, George lộc cộc từ trên đầu gối ba ba lăn xuống, ghét bỏ nhìn phân trong tay ba ba, một lúc lâu sau George cũng không nguyện ý quay lại đây nữa.
“Được rồi được rồi ~ không trêu con nữa, lại đây ngủ đi.” Dùng da thú gói thật kĩ cục phân trong tay, Mạnh Cửu Chiêu vẫy tay với George, cuối cùng ôm lấy cả nó với Đóa Đóa, một người và hai con non cùng nhau ngủ vù vù.
Đối với Mạnh Cửu Chiêu mà nói, đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, chỉ là trong khổ sở đùa giỡn George cho vui mà thôi, cậu không hề nghĩ tới rằng: từ nay về sau, George cư nhiên lại có thể ghi tạc trong lòng.
Phần lớn thời gian đám con non không được tự ý chạy đi chơi, nhưng mà, mỗi ngày vẫn có một khoảng thời gian xả hơi cố định, bọn chúng sẽ cùng chơi với nhau.
George cũng không chơi, khi những con non khác cùng nhau chơi đùa vui vẻ, George đều lựa chọn nằm ngủ ngon lành trên đầu chị gái mình.
Có điều, đây là cũng là chuyện thường ngày, ngay sau khi Mạnh Cửu Chiêu trêu đùa George, ngày hôm sau George liền không có ngủ trong thời gian xả hơi nữa, thân mình nhỏ màu vàng nhạt nhảy nhót qua lại trong đám cỏ xanh, nhìn con trai khó có được một lúc hoạt bát, trong lúc nhất thời, Mạnh Cửu Chiêu quên hết phiền não, cậu cảm thấy rất vui mừng.
Có điều, ngay sau đó, cậu liền không vui nổi.
Khi thời gian chấm dứt, George ngoan ngoãn nhảy trở lại, trở về cùng cậu…
Còn mang thêm cả một cục phân.
“Chiếp!” George thanh thúy chiếp một tiếng.
Nhìn đi ~ đôi mắt nhỏ ngây thơ đến độ nào chứ, con trai, thật sự không phải là con đang trả thù chuyện ba ba hôm qua cho con ngửi phân của cụ chứ?
Tay cầm một cục phân nho nhỏ để trên một cái lá, sắc mặt Mạnh Cửu Chiêu giống như là đang đi đại tiện.
Sau đó, Mạnh Cửu Chiêu liền liên tiếp nhận được công kích bằng phân, ngay từ đầu chỉ có một mình George, càng về sau, cũng không biết mấy con non khác làm sao lại biết được, thời gian xả hơi mỗi ngày biến thành thời gian đám con non đảm đương nhiệm vụ của nhân viên cọ bồn cầu, một đám đều vô cùng có khả năng, trong thời gian ngắn ngủi, Mạnh Cửu Chiêu chiếm được tổng cộng hơn hai mươi loại phân của các loài khủng long khác nhau.
Quả thực có thể mở viện bảo tàng phân rồi!
Khóc không ra nước mắt, Mạnh Cửu Chiêu phải mở một buổi họp mặt với đám con non, biểu dương tâm ý tặng lễ vật cho người lớn của bọn chúng, đồng thời bày tỏ lễ vật thật sự rất trân quý, ba lô của cậu không chứa nổi.
Lúc này, đám con non mới buông tha cho cậu (có điều là khi George nhìn thấy phân vẫn sẽ đóng gói về cho ba ba một phần 囧).
Đầu tiên, Mạnh Cửu Chiêu quả thật rất đau đầu, ngày ngày khóc không ra nước mắt chôn phân thật sự là rất thối. Mãi cho đến một ngày ——
Khi Mạnh Cửu Chiêu muốn xử lí phân theo thói quen, cậu chợt phát hiện chỗ lúc trước chôn phân nẩy mầm rồi.
Chính xác mà nói, là cây nảy mầm ra từ phân.
Cái lá cây tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại rất quen thuộc, lại chờ hai ngày sau, Mạnh Cửu Chiêu vui mừng phát hiện ——
“Tìm được cái cây có lá to xanh vị mặn rồi!”
Cùng ngày đó, Mạnh Cửu Chiêu liền tuyên bố tin tức tốt này với toàn bộ Kantus.
Con non mang cục phân này về là Tròn Tròn, lúc đó, tất cả Kantus trưởng thành đều hôn nó một cái, lông của thằng nhóc đều bị liếm ướt, làm cho mấy con non khác hâm mộ đến phát điên.
Dưới sự hướng dẫn của Tròn Tròn, đám Mạnh Cửu Chiêu mau chóng tìm được chủ nhân của cục phân —— khủng long Ban Mục (*), đó là một loại khủng long rất đặc biệt, đầu không lớn, quần cư, lá cây bị chúng nó gặm qua sẽ để lại dấu răng đặc biệt, căn cứ vào đặc thù của loại dấu răng này, đám Mạnh Cửu Chiêu rốt cục tìm được vị trí phân bố của cái cây lá to xanh vị mặn, đồng thời bọn họ cũng tìm được kí hiệu để lại trước đó ở chỗ này.
Nhờ vào ý tốt của đám con non, cuối cùng, đám người lớn cũng tìm được chính xác đường về nhà!
(*) Khủng long Ban Mục: con này cũng do tác giả tưởng tượng, không search ra đuợc:v đại khái là 1 loại khủng long đốm:v:v
Không thể không nói, Mạnh Cửu Chiêu phát hiện bí mật trong phân thật là kịp thời, nếu chậm chút nữa, bọn họ sẽ rất khó tìm được cái lá lớn có vị mặn này, có thể là xuất phát từ sở thích của khủng long Ban Mục, khi Mạnh Cửu Chiêu đi tìm, những cái cây này còn sót lại không nhiều lắm, có thể tưởng tượng là thêm mấy ngày nữa, phỏng chừng ngay cả rễ cây cũng không còn, mà khá nhiều hạt cây lại bị khủng long Ban Mục ăn vào bụng, tốc độ di chuyển của khủng long Ban Mục rất nhanh, bởi vậy, mấy cái hạt này cũng sẽ bị chúng nó mang đi bốn phương tám hướng, sẽ bài tiết mấy thứ này ra, sau đó dưới tình huống độ ấm thích hợp sẽ nảy mầm, có lẽ rồi sẽ tạo ra được một vùng cây lá lớn vị mặn khác.
Nếu khi đó Mạnh Cửu Chiêu mới phát hiện ra cây lá lớn vị mặn, rất có thể con đường đi về nhà của bọn họ sẽ hoàn toàn ngược lại với hướng về nhà thực sự.
Nhưng mà hiện giờ, đám Mạnh Cửu Chiêu cũng đã tiến lại gần nhà thêm một bước.
Khác hẳn với lúc đi tới, trên đường về, theo bước chân đi lên của bọn họ, thảm thực vật ven đường càng ngày càng tươi tốt. Không chỉ có như thế, Mạnh Cửu Chiêu cũng cảm thấy trong thời gian ngắn ngủi này, khí hậu giống như lại có biến hóa.
Chứng cớ chính là ở đây bắt đầu mưa.
Đối với Mạnh Cửu Chiêu mà nói, từ khi cậu khởi hành đi tới vùng đất sinh sản tới nay, đây là trận mưa đầu tiên cậu gặp.
Đã lâu không thấy nước, đám Kantus cả người bẩn hề hề vui vẻ nhảy vào tắm rửa, bọn họ rất tùy ý với bản thân, nhưng lại rất cẩn thận với con non, chỉ rửa móng vuốt nhỏ cho đám con non liền mau chóng nhét đám nhóc kia vào trong túi.
Con non duy nhất được vui vẻ hưởng thụ trời mưa là Alice.
Alice sinh ra trong nước, đương nhiên rất thích mưa rồi ~ càng về sau nó còn để nguyên hình co quắp trên mặt đất hứng mưa.
Khi tất cả Kantus đều hứng trí bừng bừng nhìn trời mưa, Mạnh Cửu Chiêu lại cau mày.
Thế giới này thay đổi rất thất thường, mỗi khi có chuyện đặc biệt gì phát sinh, cậu liền không thể không lo lắng chuyện này sẽ có hiệu ứng liên quan.
Đối với trận mưa này, trong đầu Mạnh Cửu Chiêu suy nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ đến chuyện đưa bọn họ chạy tới con sông, cũng muốn đi qua vùng có thảm thực vật phân bố tốt hơn, cậu nghĩ tới rất nhiều tình huống hủy hoại, đại bộ phận đều là thiên tai, nhưng mà cuối cùng lại phát sinh “nhân họa” mà cậu không nghĩ tới nhất.
Nha Nha lại mất tích ( <– Này! Sao lại dùng “lại” chứ?).
*****
Trong quá trình buồn tẻ tiến về phía trước, bọn họ phát hiện một cái ký hiệu mình lưu lại khi đi tới, dựa theo cái kia ký hiệu này đại khái lại đi thêm một ngày, sau đó liền không thu hoạch được gì.
Lúc ấy, đa số bọn họ vẫn là đám con non Kantus không biết bay, cho nên trước đây bọn họ đi bộ tới vùng đất sinh sản. Ven đường trừ việc cẩn thận quan sát đặc thù bên ngoài của vùng đất, Mạnh Cửu Chiêu và các Kantus khác còn để lại rất nhiều ký hiệu. Mấy ký hiệu đó để ở nơi rét lạnh cũng không tệ lắm, nhưng mà cho tới bây giờ, số còn lại liền cực kỳ hữu hạn.
Loại cỏ ngọt ngào này ngay cả bọn Mạnh Cửu Chiêu cũng cảm thấy vị không tồi, lại càng không cần nói tới khủng long ăn chay dùng cỏ để sống, rất nhiều khủng long biến mất không thấy trong thời tiết giá lạnh sôi nổi đi ra dự tiệc. Bọn chúng không chỉ trở về một mình, lần này còn mang theo cả con non của chúng.
Giống như đám Kantus chạy tới nơi rét lạnh sinh sản đời sau, mấy kẻ ăn chay này cũng đến nơi an toàn sinh con non của chúng. Tuy rằng tuổi không khác nhau lắm, nhưng mà mấy con non khủng long ăn chay này lớn hơn con non Kantus nhiều, nếu bỏ George vào bên cạnh chúng, George thậm chí còn cao chưa tới mông chúng.
Cảnh sắc này có lẽ là cảnh đẹp nhất đối với khủng long ăn cỏ, còn với Mạnh Cửu Chiêu mà nói, cảnh sắc này lại chỉ có thể khiến cậu càng nôn nóng hơn.
Khủng long ăn cỏ nhiều, khủng long ăn thịt cũng sẽ tới nhiều theo, hoàn cảnh hiện giờ đã càng lúc càng phức tạp, trừ bỏ có khủng long ăn chay khổng lồ, còn có khủng long ăn thịt như hổ rình mồi chờ thời cơ. Theo nhiệt độ tăng lên, thực vật ở đây cũng càng thêm tốt, đám người lớn tự nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà đám con non Kantus chân ngắn lại bị vùi trong cỏ. Có một lần, George đang lảo đảo đi một mình trong đống cỏ ngọt, bỗng nhiên có một con khủng long không biết ăn gì đánh ra từ trong bụi cỏ, tính bắt đi George đang nhảy nhót, may là George rất nặng, nó không thể đắc thủ.
Kantus trưởng thành rất mạnh, nhưng con non của bọn họ lại rất nhỏ yếu, lần này đi tới là một con khủng long mini, một khi lần sau là một con khủng long mạnh hơn, đám con non nhất định sẽ phải chịu tổn thương.
Từ nay về sau, đám con non bị cấm tự ý hoạt động.
Trong nôn nóng, đàn Kantus này lại tiến về phía trước một khoảng, lác đác xuất hiện một số loại thực vật chưa từng thấy qua khiến tâm trạng Mạnh Cửu Chiêu càng trầm xuống.
Rốt cục, bọn họ vẫn lạc đường ——
Trong một buổi chiều, Mạnh Cửu Chiêu cúi đầu nói ra kết luận cuối cùng của mình.
“Ở đây xuất hiện rất nhiều chủng loại thực vật mới, kết cấu thảm thực vật ban đầu đã bị phá hủy hoàn toàn. Chúng ta không thể thông qua thảm thực vật để về nhà nữa…”
Toàn bộ Kantus ở đây đều biết Mạnh Cửu Chiêu dựa vào thực vật để phân biệt phương hướng, một khi thực vật không còn là chứng cớ tin tưởng để tìm đường nữa, như vậy chỉ có thể chứng minh một sự kiện: Mạnh Cửu Chiêu rất có thể không thể tiếp tục tiến hành công tác dẫn đường nữa.
Mạnh Cửu Chiêu cho là mình sẽ phải chịu sự oán giận, nhưng mà ——
“Vậy phải sao bây giờ? A Trọc cậu nói phải làm sao bây giờ?”
Không có bất luận trách cứ gì, tiếp tục dùng ánh mắt tin cậy nhìn Mạnh Cửu Chiêu, Kiều Kiều hỏi quyết định tiếp theo.
“Tôi có cảm giác chúng ta đã ở rất gần nhà rồi! Tôi cảm thấy có thể ngửi được hương vị của ba ba rồi ~” Tiểu Hoa cũng rất thỏa mãn: “Đây đều là do A Trọc dẫn đường tốt đấy!”
Nhìn qua từng khuôn mặt Kantus, Mạnh Cửu Chiêu không hề nhìn thấy một tia oán giận nào.
Sau đó, tâm trạng vốn nôn nóng của Mạnh Cửu Chiêu bỗng nhiên liền bình tĩnh lại.
Ban đêm, hai mươi Kantus trưởng thành đều biến về nguyên hình, vây con non bên trong, bọn họ dùng thân thể dựng nên một cái phòng an toàn cho con non.
Mạnh Cửu Chiêu và Alice cũng ở trong này.
Tùy ý để một đám con non nằm trên người mình làm chăn cho mình, Alice ngủ đến ngon lành, Mạnh Cửu Chiêu cũng không chống lại được lực đè tốt như khuê nữ, hiện tại ngực của cậu có thể đỡ nhiều nhất hai con non.
Giờ phút này, George và Đóa Đóa đang được cậu ôm vào trong ngực.
“George, ba ba bị lạc đường rồi, chúng ta có thể phải qua trực giác dã tính của Kantus để tìm về với ông.” Dùng ngón tay chọc đầu nhỏ của George một chút, Mạnh Cửu Chiêu bỗng lộ ra một nụ cười xấu xa, đào đào trong ba lô sau người, một lúc sau, cậu lấy ra một miếng da thú nhỏ, trải ra, sau đó đưa tới dưới lỗ mũi George.
“George, đến đây, đến ngửi đi! Đây là mùi của cụ nha!” Trong da thú là phân của Mãnh, liên tục đông lạnh rồi lại đập dẹt ra, cuối cùng cũng chỉ còn lại một chút này, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Mạnh Cửu Chiêu lại giữ nó lại, rốt cục là từ đó đến giờ cũng có công dụng.
“Chiếp!” Hắt xì nhỏ một cái, George lộc cộc từ trên đầu gối ba ba lăn xuống, ghét bỏ nhìn phân trong tay ba ba, một lúc lâu sau George cũng không nguyện ý quay lại đây nữa.
“Được rồi được rồi ~ không trêu con nữa, lại đây ngủ đi.” Dùng da thú gói thật kĩ cục phân trong tay, Mạnh Cửu Chiêu vẫy tay với George, cuối cùng ôm lấy cả nó với Đóa Đóa, một người và hai con non cùng nhau ngủ vù vù.
Đối với Mạnh Cửu Chiêu mà nói, đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, chỉ là trong khổ sở đùa giỡn George cho vui mà thôi, cậu không hề nghĩ tới rằng: từ nay về sau, George cư nhiên lại có thể ghi tạc trong lòng.
Phần lớn thời gian đám con non không được tự ý chạy đi chơi, nhưng mà, mỗi ngày vẫn có một khoảng thời gian xả hơi cố định, bọn chúng sẽ cùng chơi với nhau.
George cũng không chơi, khi những con non khác cùng nhau chơi đùa vui vẻ, George đều lựa chọn nằm ngủ ngon lành trên đầu chị gái mình.
Có điều, đây là cũng là chuyện thường ngày, ngay sau khi Mạnh Cửu Chiêu trêu đùa George, ngày hôm sau George liền không có ngủ trong thời gian xả hơi nữa, thân mình nhỏ màu vàng nhạt nhảy nhót qua lại trong đám cỏ xanh, nhìn con trai khó có được một lúc hoạt bát, trong lúc nhất thời, Mạnh Cửu Chiêu quên hết phiền não, cậu cảm thấy rất vui mừng.
Có điều, ngay sau đó, cậu liền không vui nổi.
Khi thời gian chấm dứt, George ngoan ngoãn nhảy trở lại, trở về cùng cậu…
Còn mang thêm cả một cục phân.
“Chiếp!” George thanh thúy chiếp một tiếng.
Nhìn đi ~ đôi mắt nhỏ ngây thơ đến độ nào chứ, con trai, thật sự không phải là con đang trả thù chuyện ba ba hôm qua cho con ngửi phân của cụ chứ?
Tay cầm một cục phân nho nhỏ để trên một cái lá, sắc mặt Mạnh Cửu Chiêu giống như là đang đi đại tiện.
Sau đó, Mạnh Cửu Chiêu liền liên tiếp nhận được công kích bằng phân, ngay từ đầu chỉ có một mình George, càng về sau, cũng không biết mấy con non khác làm sao lại biết được, thời gian xả hơi mỗi ngày biến thành thời gian đám con non đảm đương nhiệm vụ của nhân viên cọ bồn cầu, một đám đều vô cùng có khả năng, trong thời gian ngắn ngủi, Mạnh Cửu Chiêu chiếm được tổng cộng hơn hai mươi loại phân của các loài khủng long khác nhau.
Quả thực có thể mở viện bảo tàng phân rồi!
Khóc không ra nước mắt, Mạnh Cửu Chiêu phải mở một buổi họp mặt với đám con non, biểu dương tâm ý tặng lễ vật cho người lớn của bọn chúng, đồng thời bày tỏ lễ vật thật sự rất trân quý, ba lô của cậu không chứa nổi.
Lúc này, đám con non mới buông tha cho cậu (có điều là khi George nhìn thấy phân vẫn sẽ đóng gói về cho ba ba một phần 囧).
Đầu tiên, Mạnh Cửu Chiêu quả thật rất đau đầu, ngày ngày khóc không ra nước mắt chôn phân thật sự là rất thối. Mãi cho đến một ngày ——
Khi Mạnh Cửu Chiêu muốn xử lí phân theo thói quen, cậu chợt phát hiện chỗ lúc trước chôn phân nẩy mầm rồi.
Chính xác mà nói, là cây nảy mầm ra từ phân.
Cái lá cây tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại rất quen thuộc, lại chờ hai ngày sau, Mạnh Cửu Chiêu vui mừng phát hiện ——
“Tìm được cái cây có lá to xanh vị mặn rồi!”
Cùng ngày đó, Mạnh Cửu Chiêu liền tuyên bố tin tức tốt này với toàn bộ Kantus.
Con non mang cục phân này về là Tròn Tròn, lúc đó, tất cả Kantus trưởng thành đều hôn nó một cái, lông của thằng nhóc đều bị liếm ướt, làm cho mấy con non khác hâm mộ đến phát điên.
Dưới sự hướng dẫn của Tròn Tròn, đám Mạnh Cửu Chiêu mau chóng tìm được chủ nhân của cục phân —— khủng long Ban Mục (*), đó là một loại khủng long rất đặc biệt, đầu không lớn, quần cư, lá cây bị chúng nó gặm qua sẽ để lại dấu răng đặc biệt, căn cứ vào đặc thù của loại dấu răng này, đám Mạnh Cửu Chiêu rốt cục tìm được vị trí phân bố của cái cây lá to xanh vị mặn, đồng thời bọn họ cũng tìm được kí hiệu để lại trước đó ở chỗ này.
Nhờ vào ý tốt của đám con non, cuối cùng, đám người lớn cũng tìm được chính xác đường về nhà!
(*) Khủng long Ban Mục: con này cũng do tác giả tưởng tượng, không search ra đuợc:v đại khái là 1 loại khủng long đốm:v:v
Không thể không nói, Mạnh Cửu Chiêu phát hiện bí mật trong phân thật là kịp thời, nếu chậm chút nữa, bọn họ sẽ rất khó tìm được cái lá lớn có vị mặn này, có thể là xuất phát từ sở thích của khủng long Ban Mục, khi Mạnh Cửu Chiêu đi tìm, những cái cây này còn sót lại không nhiều lắm, có thể tưởng tượng là thêm mấy ngày nữa, phỏng chừng ngay cả rễ cây cũng không còn, mà khá nhiều hạt cây lại bị khủng long Ban Mục ăn vào bụng, tốc độ di chuyển của khủng long Ban Mục rất nhanh, bởi vậy, mấy cái hạt này cũng sẽ bị chúng nó mang đi bốn phương tám hướng, sẽ bài tiết mấy thứ này ra, sau đó dưới tình huống độ ấm thích hợp sẽ nảy mầm, có lẽ rồi sẽ tạo ra được một vùng cây lá lớn vị mặn khác.
Nếu khi đó Mạnh Cửu Chiêu mới phát hiện ra cây lá lớn vị mặn, rất có thể con đường đi về nhà của bọn họ sẽ hoàn toàn ngược lại với hướng về nhà thực sự.
Nhưng mà hiện giờ, đám Mạnh Cửu Chiêu cũng đã tiến lại gần nhà thêm một bước.
Khác hẳn với lúc đi tới, trên đường về, theo bước chân đi lên của bọn họ, thảm thực vật ven đường càng ngày càng tươi tốt. Không chỉ có như thế, Mạnh Cửu Chiêu cũng cảm thấy trong thời gian ngắn ngủi này, khí hậu giống như lại có biến hóa.
Chứng cớ chính là ở đây bắt đầu mưa.
Đối với Mạnh Cửu Chiêu mà nói, từ khi cậu khởi hành đi tới vùng đất sinh sản tới nay, đây là trận mưa đầu tiên cậu gặp.
Đã lâu không thấy nước, đám Kantus cả người bẩn hề hề vui vẻ nhảy vào tắm rửa, bọn họ rất tùy ý với bản thân, nhưng lại rất cẩn thận với con non, chỉ rửa móng vuốt nhỏ cho đám con non liền mau chóng nhét đám nhóc kia vào trong túi.
Con non duy nhất được vui vẻ hưởng thụ trời mưa là Alice.
Alice sinh ra trong nước, đương nhiên rất thích mưa rồi ~ càng về sau nó còn để nguyên hình co quắp trên mặt đất hứng mưa.
Khi tất cả Kantus đều hứng trí bừng bừng nhìn trời mưa, Mạnh Cửu Chiêu lại cau mày.
Thế giới này thay đổi rất thất thường, mỗi khi có chuyện đặc biệt gì phát sinh, cậu liền không thể không lo lắng chuyện này sẽ có hiệu ứng liên quan.
Đối với trận mưa này, trong đầu Mạnh Cửu Chiêu suy nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ đến chuyện đưa bọn họ chạy tới con sông, cũng muốn đi qua vùng có thảm thực vật phân bố tốt hơn, cậu nghĩ tới rất nhiều tình huống hủy hoại, đại bộ phận đều là thiên tai, nhưng mà cuối cùng lại phát sinh “nhân họa” mà cậu không nghĩ tới nhất.
Nha Nha lại mất tích ( <– Này! Sao lại dùng “lại” chứ?).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook