Nguyên Thủy Tái Lai
-
Quyển 4 - Chương 127
Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Người đâu?
À mà đúng ra nên nói là: khủng long đâu?
Hang ở trước kia giống đực dựng vẫn còn nguyên vị trí, có điều kể cả những giống cái bị nhốt lại trong hang hay giống đực chịu trách nhiệm trông coi bên ngoài, toàn bộ đều chẳng thấy đâu!
Tâm trạng Mạnh Cửu Chiêu trở nên căng thẳng: có thể nào trong lúc bọn cậu rời đi, các giống cái rốt cuộc đã chạy thoát ra được? Giá trị vũ lực của giống cái cao như thế, bầy giống đực tại hiện trường sẽ không bị bọn chúng rắc rắc xử lí chứ?
Không! Không đúng! Hang ở được xây hết sức hoàn hảo, cho nên phỏng đoán này hoàn toàn không đúng ——
Não bộ bỗng nhiên trở thành một đống hỗn độn, Mạnh Cửu Chiêu cố gắng tự nhủ chính mình phải tỉnh táo trở lại, vỗ vỗ mặt mình, cậu chạy thật nhanh về phía hang.
Hang gần nhất cũng cách chỗ cậu tới một trăm mét, Mạnh Cửu Chiêu nhớ đó là hang của Tiểu Hoa và Alan, hang của Alan được xây không ổn lắm, đã vỡ vụn từ trước khi giống cái tới, ngay lúc nó đang cuống cuồng lo lắng, Tiểu Hoa đã mở lòng đồng ý chứa chấp nó. Để cảm ơn Tiểu Hoa, Alan cũng đem tặng đống đá của mình cho Tiểu Hoa, vì thế hang của bọn chúng trở nên to hơn chút xíu so với mọi người, cực kì dễ nhận biết.
Tốc độ chạy của Mạnh Cửu Chiêu hôm nay rất nhanh, chẳng bao lâu cậu đã tới giữa đống hang.
“Cục Cưng ~” Vừa mới tới gần hang của Tiểu Hoa, cậu đã nghe thấy âm thanh rụt rè của nó.
Mạnh Cửu Chiêu vội vã ngẩng lên ——
Hóa ra Tiểu Hoa vẫn trốn bên ngoài hang, thân hình to lớn được cái hang che đi, khó trách cậu nhìn mãi mà chẳng thấy.
Quan sát cả người Tiểu Hoa từ trên xuống dưới, thấy cậu ta không bệnh tật cũng không gặp tai nạn gì, bấy giờ Mạnh Cửu Chiêu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chẳng đợi cậu giải tỏa hết lo lắng, những lời kế tiếp của Tiểu Hoa lại khiến tâm trạng cậu căng thẳng.
“Cục Cưng, làm sao bây giờ? Alan nói cậu ấy không hít thở được…” Giọng Tiểu Hoa nghe như sắp khóc.
Đi theo Tiểu Hoa tới bên cạnh hang, lúc này Mạnh Cửu Chiêu mới phát hiện ra Alan đang nằm ngất trên đất.
“Buổi trưa, lúc đầu Alan nói cậu ấy cảm thấy khó chịu, tim đập rất nhanh, sau đó không hít thở được… rồi cậu ấy ngất đi.” Trong mắt Tiểu Hoa, Cục Cưng là Kantus lợi hại nhất, gặp chuyện tìm đến cậu là không sai vào đâu được.
Nghe Tiểu Hoa khóc lóc kể lể với mình, Mạnh Cửu Chiêu lo lắng, cậu vội vàng bắt tay vào kiểm tra cơ thể Alan trên mặt đất, chờ tới lúc cậu kiểm tra được tới chỗ nào đó, Mạnh Cửu Chiêu lập tức trợn tròn mắt.
“Alan không phải trúng độc… Mà là…”
“Động dục… Alan phát tình.”
Giống như để chứng thực kết luận của Mạnh Cửu Chiêu, Alan vốn đang nằm trên đất đột nhiên phát sinh biến hóa. Cơ thể nó từ từ nhỏ dần lại, chân trước biến thành cánh tay, chân sau biến thành đôi chân thon dài, cặp cánh to lớn màu đen đằng sau cũng nhỏ lại, cuối cùng vảy đen biến mất, chỉ để lại lớp vỏ cánh màu trắng.
Dưới sự quan sát chăm chú của Mạnh Cửu Chiêu, Louis và Tiểu Hoa, Alan hoàn thành lần biến hình đầu tiên của mình.
Alan ngỗ ngược, lúc biến thành người lại là một cậu chàng đẹp trai.
Nhưng mà, sao tự dưng Alan lại biến hình nhỉ?
Nghe đâu giống đực Kantus phải trải qua một lần phát tình mới có thể biến thành hình người, điều kiện tất yếu của một kỳ động dục ấy chính là hormone thúc đẩy, thế nhưng nói tới hormone…
Mạnh Cửu Chiêu nhìn sang hai bên một chút: người trên hiện trường, cho dù là Tiểu Hoa, hay là cậu, hoặc là Louis, tất cả đều là đực mà! Làm sao bọn cậu lại khiến con khủng long này biến hình được chứ?
Đang chửi bới kịch liệt trong lòng 囧囧, bỗng nhiên Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy một đợt choáng váng mạnh mẽ, hai chân cậu ngay sau đó trở nên mềm nhũn, một giây kế tiếp cậu liền ngã ngồi ra đất!
Trong một khoảng thời gian ngắn, đầu Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn trống rỗng. Tựa như có thứ gì đó sắp nổ tung trong đầu cậu, thậm chí cậu còn cảm nhận được cả màn trắng. Mạnh Cửu Chiêu tốn nhiều thời gian mới tìm lại hơi thở của mình, nhưng chờ tới khi cậu hô hấp bình thường trở lại, bầu không khí lại trở nên đặc quánh.
Đó là một cảm giác hết sức kỳ lạ, không khí dường như không còn ở thể khí, mà đang giãy dụa để biến thành một chất dịch lỏng, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy hết sức khó khăn.
Sắp hít thở không nổi nữa… Mạnh Cửu Chiêu cố sức nghĩ.
Gắng gượng chống đầu gối đứng dậy, cậu quay đầu nhìn về phía cửa hang của Tiểu Hoa.
Mùi hương —— đúng thật là truyền ra từ nơi đó, cậu tin chắc và dám quả quyết khẳng định như thế!
“Tiểu Hoa, nơi đó… có cái gì?” Nhất định có thứ gì ở trong đó! Mùi hương của thứ kia đã khiến mình trở thành bộ dáng như thế này!
Trống ngực đập thình thịch, Mạnh Cửu Chiêu cố gắng hít thở, vịn vào chân Louis, cậu ép mình đứng dậy.
“Nơi đó… Nơi đó chỉ có một giống cái thôi! Buổi trưa… Cô ta bỗng dưng nhỏ lại, sau đó Alan liền té ngất, tôi lo lắng cô ta có độc, bèn đẩy Alan ra ngoài.” Tiểu Hoa bị vẻ mặt Mạnh Cửu Chiêu dọa sợ, tình huống giống hệt như Alan lúc ban sáng, sau đó Alan đã bất thình lình ngất xỉu! Nó lo lắng nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu.
“Giống cái kia hiện giờ…” Trong lòng nảy ra một ý nghĩ mơ hồ, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy đầu mình bết đặc thành một đống hồ dính.
“Cô ta… Cô ta vẫn ở bên trong, tôi đập cho cô ta hôn mê.” Cúi đầu, Tiểu Hoa có chút sợ sệt lên tiếng.
Được rồi… Thật là một câu trả lời khiến người ta bất lực.
Trong đầu Mạnh Cửu Chiêu hiện giờ đã hơi hiểu ra nguyên nhân vì sao Alan lại biến hình, lí do không lệch đi đâu được: chính là do giống cái bên trong hang kia!
Trong hang hiện giờ có một giống cái đang động tình, dưới sự kích thích mãnh liệt của hormone, Alan bị cô ta kéo chung vào trạng thái, mắt thấy việc tốt sắp thành, Tiểu Hoa liền đạp cho giống cái một phát tới hôn mê, mà giống cái hôn mê đã đành, cậu ta còn tha Alan đang động dục ra ngoài.
Quả thực không biết nên bình luận thế nào ——
Tầm mắt chuyển về phía cửa hang, Mạnh Cửu Chiêu tự dưng cảm thấy dở khóc dở cười: xem ra Tiểu Hoa thực sự lo lắng giống cái kia có độc, cậu ta không những đập giống cái kia hôn mê, còn kéo một hòn đá ra chặn cửa hang lại. Có điều, việc cậu chàng làm chẳng ổn chút nào, khoảng cách giữa tảng đá với cửa vẫn còn chừa ra cả khe lớn, mùi hương vẫn theo đó mà bay ra ngoài.
Ngay khi Mạnh Cửu Chiêu đang nhìn chăm chú tảng đá thì bỗng đâu có một hòn đá lăn xuống, rồi hòn thứ hai, thứ ba…
Giống cái kia đã tỉnh dậy, cô ta đang nghĩ cách để đi ra ngoài —— đến khi Mạnh Cửu Chiêu nhận ra điều này, tảng đá ở cửa hang đã hoàn toàn sụp xuống!
Cửa hang tối mịt giờ mở ra thoáng đạt trước mặt bọn Mạnh Cửu Chiêu, vào giây phút thấy được toàn bộ tình cảnh bên trong hang, Mạnh Cửu Chiêu phải nín thở ——
Cậu thấy được cảnh tượng đẹp nhất thế gian này!
Lấy phần eo làm ranh giới, nửa trên đổ lại là một mỹ nhân, nửa dưới trở xuống lại là đuôi cá màu xanh lam rất lớn, cậu thực sự thấy được một tiên cá bằng xương bằng thịt!
Bên dưới lớp tóc dài che trước ngực của cô, Mạnh Cửu Chiêu còn loáng thoáng cảm nhận được độ cong, bởi thế, cậu phán đoán được thân phận đối phương. Đây là một nàng tiên cá. Sở hữu một gương mặt hoàn mỹ giống như hình người của Kantus đực, dáng vẻ của “cô ấy” quả thật đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Cô chính là giống cái Kantus mà Alan và Tiểu Hoa bắt được —— lờ mờ nhận ra, trong đầu Mạnh Cửu Chiêu lập tức hiểu rõ thân phận đối phương một cách kì lạ.
Đây là em gái xinh đẹp nhất cậu từng gặp, một người con gái – thứ thiệt.
Nguyên hình giống cái Kantus xấu xí lại có thể biến thành hình người xinh đẹp đến nhường này, thật sự khiến người ta không tài nào tưởng tượng được. Không… Thật ra cũng không bất ngờ lắm, vào thời đại cậu từng sinh sống, người ta đã phát hiện ra một quy luật: nguyên hình càng là sinh vật nguy hiểm cỡ nào, bề ngoài của hình người càng đẹp cỡ ấy.
Giống như một câu châm ngôn từ xưa, càng đẹp càng độc.
Có một số loài sinh vật trong thế giới tự nhiên phải chịu tai tiếng vì đủ loại nguyên do khác nhau, để tránh sự tuyệt chủng, hình người của bọn chúng sẽ càng lộng lẫy bắt mắt hơn các loài khác.
Với chúng, cái đẹp cũng giống như một loại bẫy.
Giống đực sinh hoạt trên đất liền, giống cái sống dưới nước, giống đực và giống cái Kantus phải chịu sự cách ly về mặt địa lý, cuối cùng gần như đã trở thành hai giống loài hoàn toàn khác nhau. Qua thời gian dài, ngoại hình hai bên ngày càng có sự khác biệt lớn, cho tới bây giờ, bọn chúng chỉ còn sót lại duy nhất một điểm chung.
Đó chính là cùng sở hữu dáng hình người!
Thảo nào giống đực Kantus lại làm ra một cái hang chuyên để bắt giống cái, cũng khó trách bọn chúng không lo giống cái sẽ chết ngạt trên bờ, nguyên nhân thực sự là, bọn chúng cố ý!
Mạnh Cửu Chiêu ngay lập tức nghĩ tới dáng vẻ của con Kantus cái bên cạnh hang nhà mình sáng nay: hai má sắp đông cứng, gần ngạt chết tới nơi.
Tình trạng của các giống cái khác hẳn không khác là bao so với con Kantus cái kia, nếu như không muốn chết, bọn chúng chỉ có thể biến đổi hệ hô hấp sang một hình dạng khác —— hình người.
Lý do mà giống đực Kantus cần giống cái biến hình chỉ có một.
Bọn chúng cần sử dụng hình người.
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy nhận thức của mình ngày càng mơ hồ.
Cậu hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cũng giống Alan, cậu bị thứ hormone này ảnh hưởng.
Nhưng mà, làm sao có thể thế chứ?
Rõ ràng cậu là nhân loại kia mà?
Nhưng mà… đúng thật là…
Đêm tối và ánh sáng giao hòa cùng một chỗ trong đầu cậu, các tư liệu về Kantus xem từ đời trước trộn lẫn cùng những hình ảnh Kantus được thấy từ nhỏ tới lớn ở đời này, rốt cuộc đầu óc cậu hoàn toàn đình trệ.
Cậu thấy tiên cá kia gầm lên một tiếng chói tai, sau đó nhào về phía mình.
Không… Cô ta không nhào tới phía cậu, cô ta nhào tới người phía sau cậu.
Phía sau mình có ai chứ?
Tiểu Hoa… Alan… Còn có…
Louis!
Mắt cậu bỗng nhiên mở to ——
Cơ thể yếu ớt không sức lực, Mạnh Cửu Chiêu ngoái người nhìn về sau.
Ngay khi cậu sắp ngất đi, Mạnh Cửu Chiêu thấy được một cảnh tượng khó tin ——
Một đôi cánh to lớn, từ từ phủ lên mắt cậu.
Che rợp bầu trời, chiếm toàn bộ phạm vi cậu thấy.
Cánh trắng như tuyết, tựa như thứ lồng giam an toàn nhất trên đời, cẩn thận che cậu lại, ngăn hết mọi điều nguy hiểm và giá rét cho cậu.
Mạnh Cửu Chiêu chầm chậm nhắm hai mắt lại.
***
Đôi cánh vững chãi bao bọc lấy Mạnh Cửu Chiêu, Louis vươn một cánh tay ra, dễ dàng ngăn tiên cá kia lại.
Trong cơ thể bất cứ sinh vật nào cũng có hormone của cả hai giới, cuối cùng mới định ra vị trí đực cái của bọn chúng, chỉ đơn giản là tỷ lệ cái nào cao hơn mà thôi, việc Louis làm, chẳng qua là phóng ra bên ngoài toàn tín hiệu thuộc về giống đực của mình, sau đó không ngừng kích thích lượng tín hiệu giống cái trong cơ thể bạn đời của mình.
“Con cái này cho cậu.” Lúc ôm Mạnh Cửu Chiêu đi ngang qua Tiểu Hoa, Louis ngẩng đầu nhìn vị khán giả Tiểu Hoa vẫn còn đang ngây người nói.
Một bên là hình người, bên kia là hình khủng long, chiều cao thân hình của hai người chênh lệch rất lớn, nhưng kể cả thế, khi hai người chạm mặt, Tiểu Hoa vẫn cẩn thận lùi lại sau một bước, thận trọng nhường ra một lối đi vừa đủ cho Louis, Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn bóng lưng Louis ngày càng xa.
Mọi người… đều biến thành hình người hết rồi…
Có điều nó cũng không ngẩn người ra quá lâu, ngậm lấy cái mông trắng tròn của Alan, Tiểu Hoa cho rằng hang nhà mình vẫn là chỗ trốn tương đối ổn, nhớ tới lời Louis nói trước khi đi, ánh sáng trong mắt nó chợt lóe lên.
Móng vuốt to lớn cẩn trọng khều khều giống cái trên đất, trong trạng thái cố gắng không muốn dính “nọc độc” trên người đối phương, Tiểu Hoa hất văng giống cái kia đi.
Dọn dẹp xong xuôi, Tiểu Hoa ngậm Alan trở lại trong hang của mình.
Hang vàng hang bạc gì cũng kém cái hang chuột nhà mình cả ~
Đặt Alan ở trong miệng xuống, Tiểu Hoa thỏa mãn liếm nó một cái, cuộn cái đuôi của mình ổn thỏa rồi, đặt Alan vào giữa, cậu ta chuẩn bị đánh một giấc.
*****
Người đâu?
À mà đúng ra nên nói là: khủng long đâu?
Hang ở trước kia giống đực dựng vẫn còn nguyên vị trí, có điều kể cả những giống cái bị nhốt lại trong hang hay giống đực chịu trách nhiệm trông coi bên ngoài, toàn bộ đều chẳng thấy đâu!
Tâm trạng Mạnh Cửu Chiêu trở nên căng thẳng: có thể nào trong lúc bọn cậu rời đi, các giống cái rốt cuộc đã chạy thoát ra được? Giá trị vũ lực của giống cái cao như thế, bầy giống đực tại hiện trường sẽ không bị bọn chúng rắc rắc xử lí chứ?
Không! Không đúng! Hang ở được xây hết sức hoàn hảo, cho nên phỏng đoán này hoàn toàn không đúng ——
Não bộ bỗng nhiên trở thành một đống hỗn độn, Mạnh Cửu Chiêu cố gắng tự nhủ chính mình phải tỉnh táo trở lại, vỗ vỗ mặt mình, cậu chạy thật nhanh về phía hang.
Hang gần nhất cũng cách chỗ cậu tới một trăm mét, Mạnh Cửu Chiêu nhớ đó là hang của Tiểu Hoa và Alan, hang của Alan được xây không ổn lắm, đã vỡ vụn từ trước khi giống cái tới, ngay lúc nó đang cuống cuồng lo lắng, Tiểu Hoa đã mở lòng đồng ý chứa chấp nó. Để cảm ơn Tiểu Hoa, Alan cũng đem tặng đống đá của mình cho Tiểu Hoa, vì thế hang của bọn chúng trở nên to hơn chút xíu so với mọi người, cực kì dễ nhận biết.
Tốc độ chạy của Mạnh Cửu Chiêu hôm nay rất nhanh, chẳng bao lâu cậu đã tới giữa đống hang.
“Cục Cưng ~” Vừa mới tới gần hang của Tiểu Hoa, cậu đã nghe thấy âm thanh rụt rè của nó.
Mạnh Cửu Chiêu vội vã ngẩng lên ——
Hóa ra Tiểu Hoa vẫn trốn bên ngoài hang, thân hình to lớn được cái hang che đi, khó trách cậu nhìn mãi mà chẳng thấy.
Quan sát cả người Tiểu Hoa từ trên xuống dưới, thấy cậu ta không bệnh tật cũng không gặp tai nạn gì, bấy giờ Mạnh Cửu Chiêu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chẳng đợi cậu giải tỏa hết lo lắng, những lời kế tiếp của Tiểu Hoa lại khiến tâm trạng cậu căng thẳng.
“Cục Cưng, làm sao bây giờ? Alan nói cậu ấy không hít thở được…” Giọng Tiểu Hoa nghe như sắp khóc.
Đi theo Tiểu Hoa tới bên cạnh hang, lúc này Mạnh Cửu Chiêu mới phát hiện ra Alan đang nằm ngất trên đất.
“Buổi trưa, lúc đầu Alan nói cậu ấy cảm thấy khó chịu, tim đập rất nhanh, sau đó không hít thở được… rồi cậu ấy ngất đi.” Trong mắt Tiểu Hoa, Cục Cưng là Kantus lợi hại nhất, gặp chuyện tìm đến cậu là không sai vào đâu được.
Nghe Tiểu Hoa khóc lóc kể lể với mình, Mạnh Cửu Chiêu lo lắng, cậu vội vàng bắt tay vào kiểm tra cơ thể Alan trên mặt đất, chờ tới lúc cậu kiểm tra được tới chỗ nào đó, Mạnh Cửu Chiêu lập tức trợn tròn mắt.
“Alan không phải trúng độc… Mà là…”
“Động dục… Alan phát tình.”
Giống như để chứng thực kết luận của Mạnh Cửu Chiêu, Alan vốn đang nằm trên đất đột nhiên phát sinh biến hóa. Cơ thể nó từ từ nhỏ dần lại, chân trước biến thành cánh tay, chân sau biến thành đôi chân thon dài, cặp cánh to lớn màu đen đằng sau cũng nhỏ lại, cuối cùng vảy đen biến mất, chỉ để lại lớp vỏ cánh màu trắng.
Dưới sự quan sát chăm chú của Mạnh Cửu Chiêu, Louis và Tiểu Hoa, Alan hoàn thành lần biến hình đầu tiên của mình.
Alan ngỗ ngược, lúc biến thành người lại là một cậu chàng đẹp trai.
Nhưng mà, sao tự dưng Alan lại biến hình nhỉ?
Nghe đâu giống đực Kantus phải trải qua một lần phát tình mới có thể biến thành hình người, điều kiện tất yếu của một kỳ động dục ấy chính là hormone thúc đẩy, thế nhưng nói tới hormone…
Mạnh Cửu Chiêu nhìn sang hai bên một chút: người trên hiện trường, cho dù là Tiểu Hoa, hay là cậu, hoặc là Louis, tất cả đều là đực mà! Làm sao bọn cậu lại khiến con khủng long này biến hình được chứ?
Đang chửi bới kịch liệt trong lòng 囧囧, bỗng nhiên Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy một đợt choáng váng mạnh mẽ, hai chân cậu ngay sau đó trở nên mềm nhũn, một giây kế tiếp cậu liền ngã ngồi ra đất!
Trong một khoảng thời gian ngắn, đầu Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn trống rỗng. Tựa như có thứ gì đó sắp nổ tung trong đầu cậu, thậm chí cậu còn cảm nhận được cả màn trắng. Mạnh Cửu Chiêu tốn nhiều thời gian mới tìm lại hơi thở của mình, nhưng chờ tới khi cậu hô hấp bình thường trở lại, bầu không khí lại trở nên đặc quánh.
Đó là một cảm giác hết sức kỳ lạ, không khí dường như không còn ở thể khí, mà đang giãy dụa để biến thành một chất dịch lỏng, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy hết sức khó khăn.
Sắp hít thở không nổi nữa… Mạnh Cửu Chiêu cố sức nghĩ.
Gắng gượng chống đầu gối đứng dậy, cậu quay đầu nhìn về phía cửa hang của Tiểu Hoa.
Mùi hương —— đúng thật là truyền ra từ nơi đó, cậu tin chắc và dám quả quyết khẳng định như thế!
“Tiểu Hoa, nơi đó… có cái gì?” Nhất định có thứ gì ở trong đó! Mùi hương của thứ kia đã khiến mình trở thành bộ dáng như thế này!
Trống ngực đập thình thịch, Mạnh Cửu Chiêu cố gắng hít thở, vịn vào chân Louis, cậu ép mình đứng dậy.
“Nơi đó… Nơi đó chỉ có một giống cái thôi! Buổi trưa… Cô ta bỗng dưng nhỏ lại, sau đó Alan liền té ngất, tôi lo lắng cô ta có độc, bèn đẩy Alan ra ngoài.” Tiểu Hoa bị vẻ mặt Mạnh Cửu Chiêu dọa sợ, tình huống giống hệt như Alan lúc ban sáng, sau đó Alan đã bất thình lình ngất xỉu! Nó lo lắng nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu.
“Giống cái kia hiện giờ…” Trong lòng nảy ra một ý nghĩ mơ hồ, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy đầu mình bết đặc thành một đống hồ dính.
“Cô ta… Cô ta vẫn ở bên trong, tôi đập cho cô ta hôn mê.” Cúi đầu, Tiểu Hoa có chút sợ sệt lên tiếng.
Được rồi… Thật là một câu trả lời khiến người ta bất lực.
Trong đầu Mạnh Cửu Chiêu hiện giờ đã hơi hiểu ra nguyên nhân vì sao Alan lại biến hình, lí do không lệch đi đâu được: chính là do giống cái bên trong hang kia!
Trong hang hiện giờ có một giống cái đang động tình, dưới sự kích thích mãnh liệt của hormone, Alan bị cô ta kéo chung vào trạng thái, mắt thấy việc tốt sắp thành, Tiểu Hoa liền đạp cho giống cái một phát tới hôn mê, mà giống cái hôn mê đã đành, cậu ta còn tha Alan đang động dục ra ngoài.
Quả thực không biết nên bình luận thế nào ——
Tầm mắt chuyển về phía cửa hang, Mạnh Cửu Chiêu tự dưng cảm thấy dở khóc dở cười: xem ra Tiểu Hoa thực sự lo lắng giống cái kia có độc, cậu ta không những đập giống cái kia hôn mê, còn kéo một hòn đá ra chặn cửa hang lại. Có điều, việc cậu chàng làm chẳng ổn chút nào, khoảng cách giữa tảng đá với cửa vẫn còn chừa ra cả khe lớn, mùi hương vẫn theo đó mà bay ra ngoài.
Ngay khi Mạnh Cửu Chiêu đang nhìn chăm chú tảng đá thì bỗng đâu có một hòn đá lăn xuống, rồi hòn thứ hai, thứ ba…
Giống cái kia đã tỉnh dậy, cô ta đang nghĩ cách để đi ra ngoài —— đến khi Mạnh Cửu Chiêu nhận ra điều này, tảng đá ở cửa hang đã hoàn toàn sụp xuống!
Cửa hang tối mịt giờ mở ra thoáng đạt trước mặt bọn Mạnh Cửu Chiêu, vào giây phút thấy được toàn bộ tình cảnh bên trong hang, Mạnh Cửu Chiêu phải nín thở ——
Cậu thấy được cảnh tượng đẹp nhất thế gian này!
Lấy phần eo làm ranh giới, nửa trên đổ lại là một mỹ nhân, nửa dưới trở xuống lại là đuôi cá màu xanh lam rất lớn, cậu thực sự thấy được một tiên cá bằng xương bằng thịt!
Bên dưới lớp tóc dài che trước ngực của cô, Mạnh Cửu Chiêu còn loáng thoáng cảm nhận được độ cong, bởi thế, cậu phán đoán được thân phận đối phương. Đây là một nàng tiên cá. Sở hữu một gương mặt hoàn mỹ giống như hình người của Kantus đực, dáng vẻ của “cô ấy” quả thật đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Cô chính là giống cái Kantus mà Alan và Tiểu Hoa bắt được —— lờ mờ nhận ra, trong đầu Mạnh Cửu Chiêu lập tức hiểu rõ thân phận đối phương một cách kì lạ.
Đây là em gái xinh đẹp nhất cậu từng gặp, một người con gái – thứ thiệt.
Nguyên hình giống cái Kantus xấu xí lại có thể biến thành hình người xinh đẹp đến nhường này, thật sự khiến người ta không tài nào tưởng tượng được. Không… Thật ra cũng không bất ngờ lắm, vào thời đại cậu từng sinh sống, người ta đã phát hiện ra một quy luật: nguyên hình càng là sinh vật nguy hiểm cỡ nào, bề ngoài của hình người càng đẹp cỡ ấy.
Giống như một câu châm ngôn từ xưa, càng đẹp càng độc.
Có một số loài sinh vật trong thế giới tự nhiên phải chịu tai tiếng vì đủ loại nguyên do khác nhau, để tránh sự tuyệt chủng, hình người của bọn chúng sẽ càng lộng lẫy bắt mắt hơn các loài khác.
Với chúng, cái đẹp cũng giống như một loại bẫy.
Giống đực sinh hoạt trên đất liền, giống cái sống dưới nước, giống đực và giống cái Kantus phải chịu sự cách ly về mặt địa lý, cuối cùng gần như đã trở thành hai giống loài hoàn toàn khác nhau. Qua thời gian dài, ngoại hình hai bên ngày càng có sự khác biệt lớn, cho tới bây giờ, bọn chúng chỉ còn sót lại duy nhất một điểm chung.
Đó chính là cùng sở hữu dáng hình người!
Thảo nào giống đực Kantus lại làm ra một cái hang chuyên để bắt giống cái, cũng khó trách bọn chúng không lo giống cái sẽ chết ngạt trên bờ, nguyên nhân thực sự là, bọn chúng cố ý!
Mạnh Cửu Chiêu ngay lập tức nghĩ tới dáng vẻ của con Kantus cái bên cạnh hang nhà mình sáng nay: hai má sắp đông cứng, gần ngạt chết tới nơi.
Tình trạng của các giống cái khác hẳn không khác là bao so với con Kantus cái kia, nếu như không muốn chết, bọn chúng chỉ có thể biến đổi hệ hô hấp sang một hình dạng khác —— hình người.
Lý do mà giống đực Kantus cần giống cái biến hình chỉ có một.
Bọn chúng cần sử dụng hình người.
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy nhận thức của mình ngày càng mơ hồ.
Cậu hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cũng giống Alan, cậu bị thứ hormone này ảnh hưởng.
Nhưng mà, làm sao có thể thế chứ?
Rõ ràng cậu là nhân loại kia mà?
Nhưng mà… đúng thật là…
Đêm tối và ánh sáng giao hòa cùng một chỗ trong đầu cậu, các tư liệu về Kantus xem từ đời trước trộn lẫn cùng những hình ảnh Kantus được thấy từ nhỏ tới lớn ở đời này, rốt cuộc đầu óc cậu hoàn toàn đình trệ.
Cậu thấy tiên cá kia gầm lên một tiếng chói tai, sau đó nhào về phía mình.
Không… Cô ta không nhào tới phía cậu, cô ta nhào tới người phía sau cậu.
Phía sau mình có ai chứ?
Tiểu Hoa… Alan… Còn có…
Louis!
Mắt cậu bỗng nhiên mở to ——
Cơ thể yếu ớt không sức lực, Mạnh Cửu Chiêu ngoái người nhìn về sau.
Ngay khi cậu sắp ngất đi, Mạnh Cửu Chiêu thấy được một cảnh tượng khó tin ——
Một đôi cánh to lớn, từ từ phủ lên mắt cậu.
Che rợp bầu trời, chiếm toàn bộ phạm vi cậu thấy.
Cánh trắng như tuyết, tựa như thứ lồng giam an toàn nhất trên đời, cẩn thận che cậu lại, ngăn hết mọi điều nguy hiểm và giá rét cho cậu.
Mạnh Cửu Chiêu chầm chậm nhắm hai mắt lại.
***
Đôi cánh vững chãi bao bọc lấy Mạnh Cửu Chiêu, Louis vươn một cánh tay ra, dễ dàng ngăn tiên cá kia lại.
Trong cơ thể bất cứ sinh vật nào cũng có hormone của cả hai giới, cuối cùng mới định ra vị trí đực cái của bọn chúng, chỉ đơn giản là tỷ lệ cái nào cao hơn mà thôi, việc Louis làm, chẳng qua là phóng ra bên ngoài toàn tín hiệu thuộc về giống đực của mình, sau đó không ngừng kích thích lượng tín hiệu giống cái trong cơ thể bạn đời của mình.
“Con cái này cho cậu.” Lúc ôm Mạnh Cửu Chiêu đi ngang qua Tiểu Hoa, Louis ngẩng đầu nhìn vị khán giả Tiểu Hoa vẫn còn đang ngây người nói.
Một bên là hình người, bên kia là hình khủng long, chiều cao thân hình của hai người chênh lệch rất lớn, nhưng kể cả thế, khi hai người chạm mặt, Tiểu Hoa vẫn cẩn thận lùi lại sau một bước, thận trọng nhường ra một lối đi vừa đủ cho Louis, Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn bóng lưng Louis ngày càng xa.
Mọi người… đều biến thành hình người hết rồi…
Có điều nó cũng không ngẩn người ra quá lâu, ngậm lấy cái mông trắng tròn của Alan, Tiểu Hoa cho rằng hang nhà mình vẫn là chỗ trốn tương đối ổn, nhớ tới lời Louis nói trước khi đi, ánh sáng trong mắt nó chợt lóe lên.
Móng vuốt to lớn cẩn trọng khều khều giống cái trên đất, trong trạng thái cố gắng không muốn dính “nọc độc” trên người đối phương, Tiểu Hoa hất văng giống cái kia đi.
Dọn dẹp xong xuôi, Tiểu Hoa ngậm Alan trở lại trong hang của mình.
Hang vàng hang bạc gì cũng kém cái hang chuột nhà mình cả ~
Đặt Alan ở trong miệng xuống, Tiểu Hoa thỏa mãn liếm nó một cái, cuộn cái đuôi của mình ổn thỏa rồi, đặt Alan vào giữa, cậu ta chuẩn bị đánh một giấc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook