Nguyên Thủy Tái Lai
-
Quyển 4 - Chương 121
Edit: Gia Linh
Beta: DLinh + Chi
*****
Đối với giống loài Kantus mà nói, việc thừa lúc hàng xóm vắng nhà, chạy sang hôi một vài viên đá của người ta ấy ~
Là một chuyện cực kì bình thường luôn.
Hầu hết Kantus sẽ không kiểm kê tỉ mỉ như Mạnh Cửu Chiêu, cho dù mất một hai tảng đá, bọn chúng cũng không phát hiện ra được. Phải đợi đến khi bị trộm mất năm sáu tảng, chúng mới bắt đầu nhận ra, nếu mất nhiều hơn nữa, chắc chắn chúng sẽ truy tìm thủ phạm.
Trong lúc những con Kantus khác đang đi tìm thủ phạm, tòng phạm – Mạnh Cửu Chiêu lại đang trong công cuộc phi tang bằng chứng.
Nhiều đá thế này cũng biến thành một việc phiền toái, rất giống như đang gào to cho cả thế giới thấy, lạy ông tôi ở bụi này! Mặt khác, vì không biết sẽ phải ở lại đây bao lâu, nếu mọi người đều đang xây hang, Mạnh Cửu Chiêu quyết định mình cũng sẽ phải xây một cái.
Đối với bất kì thành viên nào của bộ lạc Awash, việc xây hang chưa bao giờ là điều gì khó khăn.
Tuy điều kiện ở nơi này còn khắc nghiệt hơn so với khi mới đặt chân đến bộ lạc Awash nhưng chuyện ấy cũng chẳng thể làm khó được Mạnh Cửu Chiêu.
Tính toán số lượng đá hiện có trong tay, Mạnh Cửu Chiêu quyết định dùng chúng làm sàn nhà, thứ nhất, đây là tang vật, nếu dùng làm vách tường thì chột dạ lắm, thứ hai, lót thêm một tầng đá này bên dưới, nền nhà ít nhiều gì cũng sẽ ấm áp hơn.
Về phần vách tường, Mạnh Cửu Chiêu tỏ vẻ không có gì cần lo lắng.
Bọn cậu tiếp tục tận dụng ba lô của papa cho, bởi Louis đeo theo đi ra ngoài, nhờ đó làm nứt lớp băng khiến nước đọng lại ở trong, trên đường nó bay về, lớp nước bên trong đó đã đóng băng lại thành hình, có lớn có nhỏ, rất thích hợp để làm tường!
Có Louis giúp xếp gạch, Mạch Cửu Chiêu vội vàng xây tường, trong lúc bọn cậu bận đến mức xoay vòng vòng như chong chóng, những con non khác cũng không rảnh rỗi ngồi chơi, thỉnh thoảng chúng cũng đến giúp đỡ, thậm chí đôi khi còn chạy khắp nơi trộm đá giúp cậu.
Mặc dù rất muốn mắng bọn chúng, nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự chờ mong của mấy đứa, cậu… cậu lại mềm lòng.
Sau này mình mà có con, biết đâu sẽ trở thành một ông cha cưng chiều con quá mức, có lẽ nào… mai đây con phải để vợ dạy thật sao?
Lại nói về vợ, tương lai mình thật sự phải tìm vợ ở chỗ này sao? Có điều, nếu mà không có vợ thì sẽ không có con! Mấy con gà con Kantus lông xù đáng yêu lắm đó ~(≧▽≦)/~
Nhưng có điều, bản thân cậu cũng đâu phải là một con Kantus đích thực, làm sao sinh ra một con gà lông xù được đây? Quả nhiên, sứ mạng đẻ trứng vĩ đại này chỉ có thể giao phó cho Louis thôi…
Trí tưởng tượng càng bay càng xa, Mạnh Cửu Chiêu chỉ lo suy nghĩ miên man trong đầu mà không để ý nguy hiểm đang tới gần.
Tới tận khi cả người bị một bóng đen khổng lồ bao trùm, Mạnh Cửu Chiêu còn tưởng rằng là Jojo đến cống nạp thêm tang vật cho mình, đầu chưa kịp quay lại, lời từ chối đã thốt ra.
“Cảm ơn, nhưng đã có rất nhiều đá rồi, không cần mang về thêm nữa…”
Chưa nói dứt câu, nụ cười của Mạnh Cửu Chiêu đã sượng cứng lại.
Một con Kantus đã thành niên cực lớn hiện giờ đang đứng đằng sau cậu, trong móng vuốt của nó là Jojo, trong miệng Jojo thì ngậm một tảng đá.
Đây… quả thật là tư thế chuẩn mực để minh họa cho việc ăn trộm bị bắt quả tang mà!
Tàn, đời, rồi!
Khổ chủ tìm đến cửa ——
Khổ chủ là một con Kantus vô cùng cường tráng, có thể nói là con Kantus to khỏe nhất trên cả cánh đồng băng này, từ ngày đầu tiên đặt chân tới đây, Mạnh Cửu Chiêu đã quan sát kĩ càng từng con Kantus một, sau đó rút ra kết luận, khuyên mọi người không nên trêu chọc vị này.
“Tôi đã nói với mấy cậu như thế nào hả ~ đã bảo là đừng động chạm gì đến ông ấy rồi mà ~” Mạnh Cửu Chiêu khóc không ra nước mắt.
“Bọn tôi có nghe lời của cậu mà ~ lúc ông ấy ở nhà, bọn tôi có dám tới gần đâu ~ đợi đến khi ông ấy đi vắng mới dám lén lút sang trộm đấy chứ!” Cổ còn nằm trong móng vuốt của người ta, Jojo cảm thấy mình thực oan ức.
Mạnh Cửu Chiêu không còn từ gì để nói.
“Ông, ông muốn như thế nào ạ? Chúng tôi có thể đem toàn bộ đá trả lại cho ông…” Tại vùng đất sinh sản, tất cả mọi người đều không phải đối thủ của đối phương, cho dù đối phương có ăn mình cũng chẳng đủ nhét kẽ răng, ôm hi vọng có thể dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, Mạnh Cửu Chiêu mở miệng khe khẽ cất tiếng.
Nói xong, đợi một lúc lâu đối phương vẫn không đáp lại, đúng lúc cậu thấp thỏm bất an ngẩng đầu nhìn đối phương, bên kia lại làm ra một việc dọa cậu nhảy dựng.
Cúi cái đầu to to của mình xuống, mũi của con Kantus áp sát vào đầu của Mạnh Cửu Chiêu.
Dựng hết tóc gáy, tim đập mạnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng thịch thịch, ngay lúc Mạnh Cửu Chiêu cho rằng đối phương sẽ vì quá tức giận mà ăn luôn cả mình, con Kantus kia lại nhích đầu ra.
“Con… Là A Trọc nhà Black và White sao?”
Câu này được nói ra bằng tiếng khủng long ngâm, cách phát âm tên của hai vị papa nghe nhiều đã trở nên quá quen thuộc, Mạnh Cửu Chiêu ngay tức khắc nhận ra tên của cha mình!
Trong ngôn ngữ của Kantus, có rất nhiều từ cậu tuy nhớ kĩ cách phát âm, nhưng lại không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa thực sự của chúng, ví dụ như cái tên A Trọc, thỉnh thoảng Mạnh Cửu Chiêu nghe thấy Louis gọi cậu như vậy nên mới mang máng nhớ rằng đây là cách Kantus gọi mình, nhưng lại không hiểu được ý nghĩa của cái tên này ——
Thế là, bi kịch đã xảy ra.
“Đúng vậy! Con chính là A Trọc!” Nhận ra mình sẽ không bị ăn, Mạnh Cửu Chiêu thẳng thắn thừa nhận.
Chỉ bởi một câu nói, trong phút chốc, cái tên ẩn chứa nhiều bi kịch này đã định là sẽ theo Mạnh Cửu Chiêu suốt cả đời.
Mà lúc ấy, Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn không hề ý thức được việc này, cậu dè dặt quan sát nét mặt đối phương, xác định địch ý trong mắt người kia đã biến mất, lúc ấy cậu mới bắt đầu dám bóng gió hỏi han thân phận đối phương.
“Xin hỏi, người nhận ra con từ mùi của papa sao?” Quả nhiên, dù có đi xa nhà như vậy, dù cho tắm nước ấm nên bị rụng lông, mùi của papa vẫn luôn lưu lại trên người mình, bảo vệ mình khỏi nguy hiểm.
Nghĩ đến papa, trong giây lát, Mạnh Cửu Chiêu liền rơm rớm nước mắt.
Tuy nhiên, con Kantus trước mặt giống như xuất hiện chỉ để chống lại cậu, ngay khi Mạnh Cửu Chiêu vừa nói xong, con Kantus kia đã chậm rãi lắc đầu.
“Grao grao ——” không phải mùi hương của papa con, là mùi phưn.
“A?” Nụ cười trên mặt Mạnh Cửu Chiêu đông cứng lại lần thứ hai.
Lớn bằng nhường này… Cậu vẫn luôn là một đứa trẻ sạch sẽ thơm tho, làm sao trên người cậu lại có… mùi phưn cơ chứ.
“Trên người con có mùi phưn.” Dường như sợ Mạnh Cửu Chiêu chưa chịu đủ đả kích, con Kantus xa lạ lại tiếp tục bổ thêm một đao.
Đúng lúc đó, Louis bay về, nó ném ba lô đựng khối băng xuống đất rồi chạy tới chắn trước mặt Mạnh Cửu Chiêu đang hồn xiêu phách lạc.
“Làm sao vậy?” Louis nghiêng đầu, yên lặng dùng ánh mắt hỏi Mạnh Cửu Chiêu. Tuy rằng nét mặt cực kì bình tĩnh, nhưng các bắp thịt của nó đã căng lên, một khi A Trọc nói ra những câu kiểu như mình bị bắt nạt vân vân, Louis sẽ ngay lập tức cùng đối phương sống mái một phen.
“Đây là Louis đúng không?” Mạnh Cửu Chiêu thấy đối phương chẳng những biết mình mà còn có thể gọi ra tên Louis, lúc này, cậu đã thật sự thấy tò mò về thân phận đối phương.
“Ta là Solid Lunsar, cũng là anh của papa các con” Dưới cái nhìn chăm chú của Mạnh Cửu Chiêu, cuối cùng đối phương cũng nói ra thân phận của mình, trong lúc nói, hắn cũng đồng thời buông lỏng móng vuốt đang giữ Jojo, biến trở về hình người.
Hình người của Solid Lunsar đẹp không thua kém gì mỹ nam Black, một con Kantus với mái tóc bạch kim dài thẳng cùng đôi mắt xanh thẳm, thoạt nhìn giống như tinh linh bước ra từ truyện cổ tích.
Với điều kiện trước hết…
Là hắn phải mặc quần.
Lặng lẽ đưa một cái váy da sang cho Solid Lunsar, Mạnh Cửu Chiêu xem như đây là món quà đầu tiên cậu tặng cho bác của mình.
***
“Vẫn có mùi phưn.” Mặc váy da vào, lần thứ hai trong cuộc trò chuyện, Solid Lunsar kéo trở về đề tài mà Mạnh Cửu Chiêu vẫn không muốn đề cập tới này.
“Black vẫn giữ thói quen cho poo poo của papa vào trong túi này!” Cùng với tiếng cảm thán của bác mình, sắc mặt Mạnh Cửu Chiêu càng trở nên tái nhợt, cậu cuống quít chạy đến chỗ ba lô của mình, mở ra, sau khi lục lọi bên trong thật cẩn thận một hồi, cuối cùng cậu đã phát hiện ra đống phân đã dính chặt bên trong.
“A a a a a ~~~~ baba vì sao người luôn giữ poo poo của ông nội trong túi thế này!!!!” Giờ khắc ấy, tấm lòng Kantus của Mạnh Cửu Chiêu đang điên cuồng gào thét.
Suốt dọc đường đi, cậu vẫn luôn ngồi ở trên phân của ông nội, ăn thức ăn dính phân của ông, còn mặc quần áo cũng có phân của ông nội nữa chứ…
Cuối cùng thì bệnh sạch sẽ của papa có thật không… Vẫn là một vấn đề rất nan giải…
“Đó là một thói quen tốt, năm đó ta cũng vì ngửi được mùi phân nên mới nhận ra papa của con.” Chất giọng êm tai của Solid Lunsar tiếp tục vang lên, bề ngoài của thiên sứ, thanh âm của tinh linh, đề cập tới chủ đề khiến người ta chán ghét mà chẳng hề cảm thấy bối rối sợ sệt, hắn đích thực là một con Kantus chân chính.
Nói thế, có thể gặp được bác ở đây, thật sự là một bất ngờ thú vị!
“Louis trưởng thành rồi.” Nhìn hai đứa con của em trai, dường như Solid Lunsar đang hồi tưởng đến điều gì đó. Hắn còn nhớ như in hình dáng lúc bọn chúng mới sinh ra, Louis bé tẹo, hệt như một con gà con lông xù, thế mà hiện giờ, nó đã trở thành một con Kantus cao gần bằng hắn.
Ngắm Louis chán chê, Solid Lunsar lại quay sang Mạnh Cửu Chiêu, có vẻ như hắn đang so sánh cậu với bộ dáng trong trí nhớ, mất một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói.
“A Trọc… Vẫn trọc như vậy.”
Đối với người bác chuyên phát ngôn ra những câu kinh điển khiến người ta bàng hoàng thế này, Mạnh Cửu Chiêu đã hoàn toàn bất lực.
“ Bác Solid Lunsar! Bọn cháu tìm được ông nội rồi!” Mạnh Cửu Chiêu quyết định thông báo tin tốt này cho bác mình.
“Thật sao? Black và White nhất định sẽ rất vui…” Chỉ có khi nhắc tới ông nội, gương mặt của người đàn ông này mới có chút thay đổi.
“Sau kì đẻ trứng này, chúng con sẽ ngay lập tức trở về nhà, đến lúc ấy bác Solid Lunsar có muốn về với chúng con không?” Không nhắc tới thì thôi, vừa nói đến nhà, lòng Mạnh Cửu Chiêu đã cồn cào nỗi nhớ.
“Chuyện này nói sau đi. Có điều trước đó, chúng ta cần phải giải quyết vấn đề của mấy tảng đá đã.” Solid Lunsar vẫn như vậy, nét mặt thản nhiên, khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Không giống như ấn tượng của Mạnh Cửu Chiêu về vùng đất này, quyền chủ động trong cuộc nói chuyện ngay từ đầu vẫn do Solid Lunsar nắm giữ, đợi đến lúc hắn đi, Mạnh Cửu Chiêu mới nhận ra mình đã đồng ý với hắn chuyện gì.
Bốn tảng đá lúc trước lấy từ nhà bác Solid Lunsar không cần trả lại, nhưng mà! Phải biếu tặng bác ấy một tảng gạch băng cao bằng một con khủng long bù lại!
Bác cả thật là một con Kantus khôn khéo…
Mà có khi còn là một Kantus có thể đi thi học sinh giỏi toán… ấy nhỉ?
Là một con Kantus đơn thuần, vui vẻ, đến giờ vẫn thích cùng chơi bóng da với mấy đứa cháu, đám trứng mà ông nội Mãnh đẻ ra thật sự thần kì vô cùng.
Beta: DLinh + Chi
*****
Đối với giống loài Kantus mà nói, việc thừa lúc hàng xóm vắng nhà, chạy sang hôi một vài viên đá của người ta ấy ~
Là một chuyện cực kì bình thường luôn.
Hầu hết Kantus sẽ không kiểm kê tỉ mỉ như Mạnh Cửu Chiêu, cho dù mất một hai tảng đá, bọn chúng cũng không phát hiện ra được. Phải đợi đến khi bị trộm mất năm sáu tảng, chúng mới bắt đầu nhận ra, nếu mất nhiều hơn nữa, chắc chắn chúng sẽ truy tìm thủ phạm.
Trong lúc những con Kantus khác đang đi tìm thủ phạm, tòng phạm – Mạnh Cửu Chiêu lại đang trong công cuộc phi tang bằng chứng.
Nhiều đá thế này cũng biến thành một việc phiền toái, rất giống như đang gào to cho cả thế giới thấy, lạy ông tôi ở bụi này! Mặt khác, vì không biết sẽ phải ở lại đây bao lâu, nếu mọi người đều đang xây hang, Mạnh Cửu Chiêu quyết định mình cũng sẽ phải xây một cái.
Đối với bất kì thành viên nào của bộ lạc Awash, việc xây hang chưa bao giờ là điều gì khó khăn.
Tuy điều kiện ở nơi này còn khắc nghiệt hơn so với khi mới đặt chân đến bộ lạc Awash nhưng chuyện ấy cũng chẳng thể làm khó được Mạnh Cửu Chiêu.
Tính toán số lượng đá hiện có trong tay, Mạnh Cửu Chiêu quyết định dùng chúng làm sàn nhà, thứ nhất, đây là tang vật, nếu dùng làm vách tường thì chột dạ lắm, thứ hai, lót thêm một tầng đá này bên dưới, nền nhà ít nhiều gì cũng sẽ ấm áp hơn.
Về phần vách tường, Mạnh Cửu Chiêu tỏ vẻ không có gì cần lo lắng.
Bọn cậu tiếp tục tận dụng ba lô của papa cho, bởi Louis đeo theo đi ra ngoài, nhờ đó làm nứt lớp băng khiến nước đọng lại ở trong, trên đường nó bay về, lớp nước bên trong đó đã đóng băng lại thành hình, có lớn có nhỏ, rất thích hợp để làm tường!
Có Louis giúp xếp gạch, Mạch Cửu Chiêu vội vàng xây tường, trong lúc bọn cậu bận đến mức xoay vòng vòng như chong chóng, những con non khác cũng không rảnh rỗi ngồi chơi, thỉnh thoảng chúng cũng đến giúp đỡ, thậm chí đôi khi còn chạy khắp nơi trộm đá giúp cậu.
Mặc dù rất muốn mắng bọn chúng, nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự chờ mong của mấy đứa, cậu… cậu lại mềm lòng.
Sau này mình mà có con, biết đâu sẽ trở thành một ông cha cưng chiều con quá mức, có lẽ nào… mai đây con phải để vợ dạy thật sao?
Lại nói về vợ, tương lai mình thật sự phải tìm vợ ở chỗ này sao? Có điều, nếu mà không có vợ thì sẽ không có con! Mấy con gà con Kantus lông xù đáng yêu lắm đó ~(≧▽≦)/~
Nhưng có điều, bản thân cậu cũng đâu phải là một con Kantus đích thực, làm sao sinh ra một con gà lông xù được đây? Quả nhiên, sứ mạng đẻ trứng vĩ đại này chỉ có thể giao phó cho Louis thôi…
Trí tưởng tượng càng bay càng xa, Mạnh Cửu Chiêu chỉ lo suy nghĩ miên man trong đầu mà không để ý nguy hiểm đang tới gần.
Tới tận khi cả người bị một bóng đen khổng lồ bao trùm, Mạnh Cửu Chiêu còn tưởng rằng là Jojo đến cống nạp thêm tang vật cho mình, đầu chưa kịp quay lại, lời từ chối đã thốt ra.
“Cảm ơn, nhưng đã có rất nhiều đá rồi, không cần mang về thêm nữa…”
Chưa nói dứt câu, nụ cười của Mạnh Cửu Chiêu đã sượng cứng lại.
Một con Kantus đã thành niên cực lớn hiện giờ đang đứng đằng sau cậu, trong móng vuốt của nó là Jojo, trong miệng Jojo thì ngậm một tảng đá.
Đây… quả thật là tư thế chuẩn mực để minh họa cho việc ăn trộm bị bắt quả tang mà!
Tàn, đời, rồi!
Khổ chủ tìm đến cửa ——
Khổ chủ là một con Kantus vô cùng cường tráng, có thể nói là con Kantus to khỏe nhất trên cả cánh đồng băng này, từ ngày đầu tiên đặt chân tới đây, Mạnh Cửu Chiêu đã quan sát kĩ càng từng con Kantus một, sau đó rút ra kết luận, khuyên mọi người không nên trêu chọc vị này.
“Tôi đã nói với mấy cậu như thế nào hả ~ đã bảo là đừng động chạm gì đến ông ấy rồi mà ~” Mạnh Cửu Chiêu khóc không ra nước mắt.
“Bọn tôi có nghe lời của cậu mà ~ lúc ông ấy ở nhà, bọn tôi có dám tới gần đâu ~ đợi đến khi ông ấy đi vắng mới dám lén lút sang trộm đấy chứ!” Cổ còn nằm trong móng vuốt của người ta, Jojo cảm thấy mình thực oan ức.
Mạnh Cửu Chiêu không còn từ gì để nói.
“Ông, ông muốn như thế nào ạ? Chúng tôi có thể đem toàn bộ đá trả lại cho ông…” Tại vùng đất sinh sản, tất cả mọi người đều không phải đối thủ của đối phương, cho dù đối phương có ăn mình cũng chẳng đủ nhét kẽ răng, ôm hi vọng có thể dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, Mạnh Cửu Chiêu mở miệng khe khẽ cất tiếng.
Nói xong, đợi một lúc lâu đối phương vẫn không đáp lại, đúng lúc cậu thấp thỏm bất an ngẩng đầu nhìn đối phương, bên kia lại làm ra một việc dọa cậu nhảy dựng.
Cúi cái đầu to to của mình xuống, mũi của con Kantus áp sát vào đầu của Mạnh Cửu Chiêu.
Dựng hết tóc gáy, tim đập mạnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng thịch thịch, ngay lúc Mạnh Cửu Chiêu cho rằng đối phương sẽ vì quá tức giận mà ăn luôn cả mình, con Kantus kia lại nhích đầu ra.
“Con… Là A Trọc nhà Black và White sao?”
Câu này được nói ra bằng tiếng khủng long ngâm, cách phát âm tên của hai vị papa nghe nhiều đã trở nên quá quen thuộc, Mạnh Cửu Chiêu ngay tức khắc nhận ra tên của cha mình!
Trong ngôn ngữ của Kantus, có rất nhiều từ cậu tuy nhớ kĩ cách phát âm, nhưng lại không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa thực sự của chúng, ví dụ như cái tên A Trọc, thỉnh thoảng Mạnh Cửu Chiêu nghe thấy Louis gọi cậu như vậy nên mới mang máng nhớ rằng đây là cách Kantus gọi mình, nhưng lại không hiểu được ý nghĩa của cái tên này ——
Thế là, bi kịch đã xảy ra.
“Đúng vậy! Con chính là A Trọc!” Nhận ra mình sẽ không bị ăn, Mạnh Cửu Chiêu thẳng thắn thừa nhận.
Chỉ bởi một câu nói, trong phút chốc, cái tên ẩn chứa nhiều bi kịch này đã định là sẽ theo Mạnh Cửu Chiêu suốt cả đời.
Mà lúc ấy, Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn không hề ý thức được việc này, cậu dè dặt quan sát nét mặt đối phương, xác định địch ý trong mắt người kia đã biến mất, lúc ấy cậu mới bắt đầu dám bóng gió hỏi han thân phận đối phương.
“Xin hỏi, người nhận ra con từ mùi của papa sao?” Quả nhiên, dù có đi xa nhà như vậy, dù cho tắm nước ấm nên bị rụng lông, mùi của papa vẫn luôn lưu lại trên người mình, bảo vệ mình khỏi nguy hiểm.
Nghĩ đến papa, trong giây lát, Mạnh Cửu Chiêu liền rơm rớm nước mắt.
Tuy nhiên, con Kantus trước mặt giống như xuất hiện chỉ để chống lại cậu, ngay khi Mạnh Cửu Chiêu vừa nói xong, con Kantus kia đã chậm rãi lắc đầu.
“Grao grao ——” không phải mùi hương của papa con, là mùi phưn.
“A?” Nụ cười trên mặt Mạnh Cửu Chiêu đông cứng lại lần thứ hai.
Lớn bằng nhường này… Cậu vẫn luôn là một đứa trẻ sạch sẽ thơm tho, làm sao trên người cậu lại có… mùi phưn cơ chứ.
“Trên người con có mùi phưn.” Dường như sợ Mạnh Cửu Chiêu chưa chịu đủ đả kích, con Kantus xa lạ lại tiếp tục bổ thêm một đao.
Đúng lúc đó, Louis bay về, nó ném ba lô đựng khối băng xuống đất rồi chạy tới chắn trước mặt Mạnh Cửu Chiêu đang hồn xiêu phách lạc.
“Làm sao vậy?” Louis nghiêng đầu, yên lặng dùng ánh mắt hỏi Mạnh Cửu Chiêu. Tuy rằng nét mặt cực kì bình tĩnh, nhưng các bắp thịt của nó đã căng lên, một khi A Trọc nói ra những câu kiểu như mình bị bắt nạt vân vân, Louis sẽ ngay lập tức cùng đối phương sống mái một phen.
“Đây là Louis đúng không?” Mạnh Cửu Chiêu thấy đối phương chẳng những biết mình mà còn có thể gọi ra tên Louis, lúc này, cậu đã thật sự thấy tò mò về thân phận đối phương.
“Ta là Solid Lunsar, cũng là anh của papa các con” Dưới cái nhìn chăm chú của Mạnh Cửu Chiêu, cuối cùng đối phương cũng nói ra thân phận của mình, trong lúc nói, hắn cũng đồng thời buông lỏng móng vuốt đang giữ Jojo, biến trở về hình người.
Hình người của Solid Lunsar đẹp không thua kém gì mỹ nam Black, một con Kantus với mái tóc bạch kim dài thẳng cùng đôi mắt xanh thẳm, thoạt nhìn giống như tinh linh bước ra từ truyện cổ tích.
Với điều kiện trước hết…
Là hắn phải mặc quần.
Lặng lẽ đưa một cái váy da sang cho Solid Lunsar, Mạnh Cửu Chiêu xem như đây là món quà đầu tiên cậu tặng cho bác của mình.
***
“Vẫn có mùi phưn.” Mặc váy da vào, lần thứ hai trong cuộc trò chuyện, Solid Lunsar kéo trở về đề tài mà Mạnh Cửu Chiêu vẫn không muốn đề cập tới này.
“Black vẫn giữ thói quen cho poo poo của papa vào trong túi này!” Cùng với tiếng cảm thán của bác mình, sắc mặt Mạnh Cửu Chiêu càng trở nên tái nhợt, cậu cuống quít chạy đến chỗ ba lô của mình, mở ra, sau khi lục lọi bên trong thật cẩn thận một hồi, cuối cùng cậu đã phát hiện ra đống phân đã dính chặt bên trong.
“A a a a a ~~~~ baba vì sao người luôn giữ poo poo của ông nội trong túi thế này!!!!” Giờ khắc ấy, tấm lòng Kantus của Mạnh Cửu Chiêu đang điên cuồng gào thét.
Suốt dọc đường đi, cậu vẫn luôn ngồi ở trên phân của ông nội, ăn thức ăn dính phân của ông, còn mặc quần áo cũng có phân của ông nội nữa chứ…
Cuối cùng thì bệnh sạch sẽ của papa có thật không… Vẫn là một vấn đề rất nan giải…
“Đó là một thói quen tốt, năm đó ta cũng vì ngửi được mùi phân nên mới nhận ra papa của con.” Chất giọng êm tai của Solid Lunsar tiếp tục vang lên, bề ngoài của thiên sứ, thanh âm của tinh linh, đề cập tới chủ đề khiến người ta chán ghét mà chẳng hề cảm thấy bối rối sợ sệt, hắn đích thực là một con Kantus chân chính.
Nói thế, có thể gặp được bác ở đây, thật sự là một bất ngờ thú vị!
“Louis trưởng thành rồi.” Nhìn hai đứa con của em trai, dường như Solid Lunsar đang hồi tưởng đến điều gì đó. Hắn còn nhớ như in hình dáng lúc bọn chúng mới sinh ra, Louis bé tẹo, hệt như một con gà con lông xù, thế mà hiện giờ, nó đã trở thành một con Kantus cao gần bằng hắn.
Ngắm Louis chán chê, Solid Lunsar lại quay sang Mạnh Cửu Chiêu, có vẻ như hắn đang so sánh cậu với bộ dáng trong trí nhớ, mất một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói.
“A Trọc… Vẫn trọc như vậy.”
Đối với người bác chuyên phát ngôn ra những câu kinh điển khiến người ta bàng hoàng thế này, Mạnh Cửu Chiêu đã hoàn toàn bất lực.
“ Bác Solid Lunsar! Bọn cháu tìm được ông nội rồi!” Mạnh Cửu Chiêu quyết định thông báo tin tốt này cho bác mình.
“Thật sao? Black và White nhất định sẽ rất vui…” Chỉ có khi nhắc tới ông nội, gương mặt của người đàn ông này mới có chút thay đổi.
“Sau kì đẻ trứng này, chúng con sẽ ngay lập tức trở về nhà, đến lúc ấy bác Solid Lunsar có muốn về với chúng con không?” Không nhắc tới thì thôi, vừa nói đến nhà, lòng Mạnh Cửu Chiêu đã cồn cào nỗi nhớ.
“Chuyện này nói sau đi. Có điều trước đó, chúng ta cần phải giải quyết vấn đề của mấy tảng đá đã.” Solid Lunsar vẫn như vậy, nét mặt thản nhiên, khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Không giống như ấn tượng của Mạnh Cửu Chiêu về vùng đất này, quyền chủ động trong cuộc nói chuyện ngay từ đầu vẫn do Solid Lunsar nắm giữ, đợi đến lúc hắn đi, Mạnh Cửu Chiêu mới nhận ra mình đã đồng ý với hắn chuyện gì.
Bốn tảng đá lúc trước lấy từ nhà bác Solid Lunsar không cần trả lại, nhưng mà! Phải biếu tặng bác ấy một tảng gạch băng cao bằng một con khủng long bù lại!
Bác cả thật là một con Kantus khôn khéo…
Mà có khi còn là một Kantus có thể đi thi học sinh giỏi toán… ấy nhỉ?
Là một con Kantus đơn thuần, vui vẻ, đến giờ vẫn thích cùng chơi bóng da với mấy đứa cháu, đám trứng mà ông nội Mãnh đẻ ra thật sự thần kì vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook