Nguyên Thủy Chiến Ký
-
Chương 4: Bọn trẻ con trong hang thật sự đáng sợ
Đương nhiên, Thiệu Huyền không hề muốn Caesar thật sự tung ra đòn chí mạng, vì bộ lạc sẽ không cho phép. Nhưng mà, Thiệu Huyền cũng không muốn nhường đi thứ mà mình đã nắm trong tay, nhất là nhường cho ba tên nhóc khốn kiếp kia thì càng không thể.
Trong lúc Thiệu Huyền đang suy nghĩ lát nữa sẽ dùng cú đấm hay là lấy đá đập thì ba kẻ đang đi đến kia vẫn không hay biết Thiệu Huyền đang mai phục quan sát chúng, sự chú ý của chúng đang đặt ở một nơi khác, để tránh bị đá văng vào người, mà hiện giờ chúng vẫn chưa biết đường nào là đường an toàn nhất, cho nên chúng luôn phải tập trung lắng nghe âm thanh để phán đoán, né những chỗ nào phát ra tiếng ầm ầm.
“Chiêm, thật sự là ở đây sao?” Thằng bé tên Trại đi đầu tiên vừa né tránh một viên đá từ trên cao rơi xuống, vừa hỏi người đi đằng sau bằng giọng nói bực bội, chân mày cau hết cả lại.
Thằng bé nhát gan tên Chiêm vội rụt cổ nói: “Chắc chắn mà, cha tôi hôm nay phụ trách tuần tra, cha nhìn thấy Mạch xuống núi từ lối này, chắc sắp đến rồi đấy, Mạch là chiến sĩ trung cấp, mấy thứ ông ta còn chừa lại chắc chắn là vẫn tốt.”
Trại hừ một tiếng, tung chân đá một viên đá vừa rơi xuống dưới chân rồi tiếp tục đi.
Nhìn thấy ba người bọn Trại đang càng lúc càng đến gần, Thiệu Huyền lập tức nín thở, chờ thời cơ tốt nhất.
Số lần phối hợp đã rất nhiều nên Thiệu Huyền không cần phải nói gì thêm, canh đúng thời cơ, Caesar vừa lao ra thì Thiệu Huyền cũng xông ra nhanh như tên bắn, nắm chặt bàn tay phải, đấm thẳng vào phía trước mặt của Trại.
Phản ứng của Trại cũng không hề chậm, năng lực của nó là giỏi nhất trong ba đứa, bị Thiệu Huyền tập kích, nó không thể né tránh hoàn toàn nhưng vẫn kịp nghiêng sang một bên để không bị đấm vào mũi, dù vậy mặt thì vẫn bị đánh trúng, chưa kịp phản ứng tiếp thì hàm dưới lại bị trúng tiếp một đòn mạnh, cú tấn công liên tiếp này khiến Trại nhất thời cảm thấy choáng váng, toàn thân ngã ra đằng sau.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, trong thoáng chốc, những cú đấm của Thiệu Huyền cứ liên tục tung ra, hết cú này đến cú khác đập vào mặt của Trại.
Thiệu Huyền cuối cùng đã không chọn cách dùng đá đập.
Cho dù là dùng tay không để đấm, nhưng những cú đấm cực mạnh liên tục tung ra này cũng không dễ chịu chút nào.
Người trong bộ lạc Sừng Đỏ có tố chất sức mạnh rất cao, cho dù là những đứa bé chưa thức tỉnh lực tô-tem cũng vẫn mạnh hơn nhiều người mà Thiệu Huyền từng gặp ở kiếp trước, Thiệu Huyền muốn giải quyết mọi chuyện ngay lúc này nên cú đấm nào tung ra cũng không hề khoan nhượng.
Bên kia, cùng lúc với Thiệu Huyền đang xông vào Trại, Caesar cũng lao về phía Dã, hệt như lúc được Thiệu Huyền huấn luyện, nó không cắn trực tiếp vào người Dã mà cắn vào mảnh da thú Dã đang mặc và sợi thừng cỏ khô buộc ngay thắt lưng, ngậm chặt không buông rồi kéo Dã về hướng khác, dù Caesar hiện giờ vẫn còn bé nhưng nó vẫn đủ sức lôi một đứa trẻ mười tuổi đi một cách dễ dàng, không để cho Dã gây rắc rối cho Thiệu Huyền, cũng không để cho Dã có thể ngồi dậy.
Còn về người thứ ba, Chiêm, chính là kẻ nhát gan nhất trong ba đứa, cả về sự hung dữ và sức mạnh đều không bằng hai đứa kia, nên Thiệu Huyền để nó lại để giải quyết cuối cùng.
Khi Thiệu Huyền đột ngột xông ra tấn công Trại, cả Chiêm và Dã đều vô cùng hốt hoảng, nhưng Dã chưa kịp đến giúp Trại thì đã bị Caesar lao vào lôi đi, nhìn thấy hàm răng sắc nhọn cận kề, Chiêm và Dã đều suýt nữa tè ra quần, nhất là Dã đang bị Caesar dùng lực lôi đi, cứ luôn miệng gào thét kêu cứu.
Chiêm đứng yên tại chỗ, một lát sau mới phản ứng, nó cầm cây gậy gỗ vung về phía Thiệu Huyền.
Thiệu Huyền vừa đấm vào mặt Trại, vừa để ý đến phản ứng của Chiêm, nghiêng đầu né cây gậy đang vung đến rồi đưa lưng ra đỡ những cú đập tới tấp đầy đau đớn, anh không né những đòn đánh ấy mà vẫn tiếp tục đấm nhanh hơn vào mặt Trại.
Trại lớn hơn Thiệu Huyền hai tuổi, sức khỏe mạnh hơn Thiệu Huyền hiện tại, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ chưa thức tỉnh lực tô-tem, nên sau khi bị trận đòn tới tấp như mưa của Thiệu Huyền, chẳng mấy chốc đã mất đi sức chiến đấu.
Thiệu Huyền hổn hển thở dốc. Nếu không thể tốc chiến tốc thắng thì người thua cuộc sẽ là anh, nửa năm vừa qua vì do dự mà anh chịu thua thiệt nhiều rồi.
Sau khi giải quyết xong sự phiền phức lớn nhất, Thiệu Huyền lăn mình né cây gậy gỗ vung đến rồi nhìn Chiêm. Cơn giận khi tấn công Trại lúc nãy vẫn còn, làm cho ánh mắt Thiệu Huyền lúc này mang đầy vẻ hung dữ, khiến cho bàn tay cầm gậy gỗ của Chiêm nhát gan lập tức run rẩy.
Chiêm nhìn thấy Trại bị đánh nằm lăn ra đất, tạm thời không thể phản công được nữa, còn Dã bên kia thì càng chật vật hơn, nghe được cả tiếng kêu cứu thất thanh của nó. Nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, Chiêm cảm thấy tim mình đập thình thịch, thấy ánh mắt của Thiệu Huyền nhìn mình, Chiêm vội bất giác nhìn sang hướng khác.
Nhìn bộ dạng run rẩy của Chiêm, Thiệu Huyền biết ngay nó đã có ý muốn bỏ chạy, anh đứng thẳng người, từ từ tiến đến gần Chiêm.
Tốc độ của Thiệu Huyền không nhanh, nhưng mỗi bước đều như một nhát búa đập vào tim của Chiêm, cứ mỗi nhát búa đập lại khiến mặt của Chiêm khó coi thêm một chút.
Trong hai người, người cầm vũ khí là Chiêm, người có vóc dáng cao to hơn cũng là Chiêm, nhưng xét về khí thế thì rõ ràng hiện giờ Chiêm đang là kẻ yếu thế. Khi Thiệu Huyền chỉ còn cách Chiêm một bước chân, toàn thân Chiêm run rẩy, vung hai tay lên trời, ném cây gậy gỗ trong tay ra xa, sau đó vội vàng lùi mấy bước, nghĩa là nó không muốn đấu với Thiệu Huyền nữa, chủ động đầu hàng.
Hai bên đã đấu với nhau lâu như thế nên Chiêm hiểu rõ, chỉ khi nó chọn lựa thế này thì Thiệu Huyền mới không tiếp tục đánh nó nữa, cho dù lúc nãy nó đã đập Thiệu Huyền vài gậy.
Trại vừa mới tỉnh táo lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Chiêm, tức giận suýt nữa trào máu. Khốn kiếp, đồng đội như lợn!
Khi biết kẻ đánh lén là Thiệu Huyền, trong lòng Trại đã thầm nghĩ “thôi chết”, mấy lần trước bọn chúng đánh Thiệu Huyền không đánh cho đến cùng, lần này chưa kịp phản công thì đã bị đánh cho bò ra mặt đất, Trại cảm thấy rất uất ức!
Khó khăn lắm mới vượt nguy hiểm đến đây định kiếm chút cơm, ai ngờ cái thằng nhóc Huyền này cũng ở đây, thậm chí còn đến sớm hơn! Thằng nhóc này có mũi sói hay sao? Đã đến sớm hơn ba người bọn chúng rồi, còn đánh cho chúng tơi tả nữa. Càng nghĩ, ánh mắt của Trại nhìn Thiệu Huyền càng như kết một mối thù sâu sắc.
Thiệu Huyền không để ý đến Trại, hôm nay anh cũng không muốn dễ dàng buông tha cho Chiêm, nhưng cũng không đến mức muốn đánh cho bò lê lết như Trại, chỉ muốn ép nó chạy về bên phía của Trại.
Nhặt cây gậy gỗ mà Chiêm đánh rơi trên mặt đất, Thiệu Huyền bước đến trước mặt Chiêm và Trại đang nằm dưới đất, định lượng cây gậy gỗ trên tay một chút, nhìn thấy vết máu trên bàn tay do lúc nãy đánh Trại, bèn từ từ bôi lên trên cây gậy, sau đó nhìn hai người trước mặt rồi nở một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười này, cả Trại và Chiêm đều cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy ngay, cảm giác như sắp có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra. Nhưng Trại hiện giờ đang nằm, không thể nào đứng dậy nổi, còn Chiêm đang ngồi dưới đất thì đã nhón một chân chuẩn bị lùi lại.
Thiệu Huyền khom người, vung thật mạnh cây gậy gỗ trong tay về phía Trại và Chiêm, động tác rất đột ngột, cũng vô cùng dứt khoát.
Trong khoảnh khắc ấy, Trại và Chiêm cảm giác như mình đã ngừng thở, toàn thân lạnh toát, chỉ nhìn thấy cây gậy gỗ lao vút về phía mình.
Rắc!
Cây gậy gỗ đập vào khoảng đất trống giữa Trại và Chiêm, lập tức gãy đôi, phần đầu bị gãy vỡ nát, những mảnh vụn gỗ bay ra văng trúng mặt của Trại và Chiêm, tạo ra những vệt máu.
Thiệu Huyền tiến đến sát mặt hai kẻ đang ngẩn người kia rồi nói: “Đồ ở đây là của tao, tao nhặt xong rồi mới đến lượt chúng mày, hiểu chưa?”
Giọng nói không lớn, nhưng lại toát ra một sự áp bức lạ thường, khiến cho cả Trại và Chiêm đều cảm thấy, nếu bọn chúng không đầu hàng thì chắc là cây gậy lúc nãy phải chăng đã đập vào người bọn chúng rồi không?
Trại không nói gì, vẫn giận dữ nhìn Thiệu Huyền, còn Chiêm đứng kế bên thì toàn thân run lẩy bẩy, vội vã gật đầu, biểu hiện đã hiểu, ánh mắt mang đầy vẻ e dè và sợ sệt.
Thảo nào cha mẹ không cho tiếp cận đám trẻ trong hang, bọn trẻ con trong hang thật sự rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả thằng Trại hay đánh người kia nữa, Chiêm nghĩ thầm.
Thiệu Huyền không muốn lãng phí thời gian với chúng nữa, nếu bọn Trại có thể đến đây thì những người khác cũng có thể đến, Thiệu Huyền hiện giờ đối phó với ba đứa trẻ cũng phải dùng kế mới thắng, ngoài ra còn có sự giúp đỡ của Caesar, nếu như người đến quá nhiều hoặc là những đứa trẻ lớn tuổi hơn thì Thiệu Huyền chỉ có nước bỏ chạy thôi.
Nghĩ đến đây, Thiệu Huyền vội vã tiếp tục đi chọn đá.
Trong lúc Thiệu Huyền đang suy nghĩ lát nữa sẽ dùng cú đấm hay là lấy đá đập thì ba kẻ đang đi đến kia vẫn không hay biết Thiệu Huyền đang mai phục quan sát chúng, sự chú ý của chúng đang đặt ở một nơi khác, để tránh bị đá văng vào người, mà hiện giờ chúng vẫn chưa biết đường nào là đường an toàn nhất, cho nên chúng luôn phải tập trung lắng nghe âm thanh để phán đoán, né những chỗ nào phát ra tiếng ầm ầm.
“Chiêm, thật sự là ở đây sao?” Thằng bé tên Trại đi đầu tiên vừa né tránh một viên đá từ trên cao rơi xuống, vừa hỏi người đi đằng sau bằng giọng nói bực bội, chân mày cau hết cả lại.
Thằng bé nhát gan tên Chiêm vội rụt cổ nói: “Chắc chắn mà, cha tôi hôm nay phụ trách tuần tra, cha nhìn thấy Mạch xuống núi từ lối này, chắc sắp đến rồi đấy, Mạch là chiến sĩ trung cấp, mấy thứ ông ta còn chừa lại chắc chắn là vẫn tốt.”
Trại hừ một tiếng, tung chân đá một viên đá vừa rơi xuống dưới chân rồi tiếp tục đi.
Nhìn thấy ba người bọn Trại đang càng lúc càng đến gần, Thiệu Huyền lập tức nín thở, chờ thời cơ tốt nhất.
Số lần phối hợp đã rất nhiều nên Thiệu Huyền không cần phải nói gì thêm, canh đúng thời cơ, Caesar vừa lao ra thì Thiệu Huyền cũng xông ra nhanh như tên bắn, nắm chặt bàn tay phải, đấm thẳng vào phía trước mặt của Trại.
Phản ứng của Trại cũng không hề chậm, năng lực của nó là giỏi nhất trong ba đứa, bị Thiệu Huyền tập kích, nó không thể né tránh hoàn toàn nhưng vẫn kịp nghiêng sang một bên để không bị đấm vào mũi, dù vậy mặt thì vẫn bị đánh trúng, chưa kịp phản ứng tiếp thì hàm dưới lại bị trúng tiếp một đòn mạnh, cú tấn công liên tiếp này khiến Trại nhất thời cảm thấy choáng váng, toàn thân ngã ra đằng sau.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, trong thoáng chốc, những cú đấm của Thiệu Huyền cứ liên tục tung ra, hết cú này đến cú khác đập vào mặt của Trại.
Thiệu Huyền cuối cùng đã không chọn cách dùng đá đập.
Cho dù là dùng tay không để đấm, nhưng những cú đấm cực mạnh liên tục tung ra này cũng không dễ chịu chút nào.
Người trong bộ lạc Sừng Đỏ có tố chất sức mạnh rất cao, cho dù là những đứa bé chưa thức tỉnh lực tô-tem cũng vẫn mạnh hơn nhiều người mà Thiệu Huyền từng gặp ở kiếp trước, Thiệu Huyền muốn giải quyết mọi chuyện ngay lúc này nên cú đấm nào tung ra cũng không hề khoan nhượng.
Bên kia, cùng lúc với Thiệu Huyền đang xông vào Trại, Caesar cũng lao về phía Dã, hệt như lúc được Thiệu Huyền huấn luyện, nó không cắn trực tiếp vào người Dã mà cắn vào mảnh da thú Dã đang mặc và sợi thừng cỏ khô buộc ngay thắt lưng, ngậm chặt không buông rồi kéo Dã về hướng khác, dù Caesar hiện giờ vẫn còn bé nhưng nó vẫn đủ sức lôi một đứa trẻ mười tuổi đi một cách dễ dàng, không để cho Dã gây rắc rối cho Thiệu Huyền, cũng không để cho Dã có thể ngồi dậy.
Còn về người thứ ba, Chiêm, chính là kẻ nhát gan nhất trong ba đứa, cả về sự hung dữ và sức mạnh đều không bằng hai đứa kia, nên Thiệu Huyền để nó lại để giải quyết cuối cùng.
Khi Thiệu Huyền đột ngột xông ra tấn công Trại, cả Chiêm và Dã đều vô cùng hốt hoảng, nhưng Dã chưa kịp đến giúp Trại thì đã bị Caesar lao vào lôi đi, nhìn thấy hàm răng sắc nhọn cận kề, Chiêm và Dã đều suýt nữa tè ra quần, nhất là Dã đang bị Caesar dùng lực lôi đi, cứ luôn miệng gào thét kêu cứu.
Chiêm đứng yên tại chỗ, một lát sau mới phản ứng, nó cầm cây gậy gỗ vung về phía Thiệu Huyền.
Thiệu Huyền vừa đấm vào mặt Trại, vừa để ý đến phản ứng của Chiêm, nghiêng đầu né cây gậy đang vung đến rồi đưa lưng ra đỡ những cú đập tới tấp đầy đau đớn, anh không né những đòn đánh ấy mà vẫn tiếp tục đấm nhanh hơn vào mặt Trại.
Trại lớn hơn Thiệu Huyền hai tuổi, sức khỏe mạnh hơn Thiệu Huyền hiện tại, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ chưa thức tỉnh lực tô-tem, nên sau khi bị trận đòn tới tấp như mưa của Thiệu Huyền, chẳng mấy chốc đã mất đi sức chiến đấu.
Thiệu Huyền hổn hển thở dốc. Nếu không thể tốc chiến tốc thắng thì người thua cuộc sẽ là anh, nửa năm vừa qua vì do dự mà anh chịu thua thiệt nhiều rồi.
Sau khi giải quyết xong sự phiền phức lớn nhất, Thiệu Huyền lăn mình né cây gậy gỗ vung đến rồi nhìn Chiêm. Cơn giận khi tấn công Trại lúc nãy vẫn còn, làm cho ánh mắt Thiệu Huyền lúc này mang đầy vẻ hung dữ, khiến cho bàn tay cầm gậy gỗ của Chiêm nhát gan lập tức run rẩy.
Chiêm nhìn thấy Trại bị đánh nằm lăn ra đất, tạm thời không thể phản công được nữa, còn Dã bên kia thì càng chật vật hơn, nghe được cả tiếng kêu cứu thất thanh của nó. Nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, Chiêm cảm thấy tim mình đập thình thịch, thấy ánh mắt của Thiệu Huyền nhìn mình, Chiêm vội bất giác nhìn sang hướng khác.
Nhìn bộ dạng run rẩy của Chiêm, Thiệu Huyền biết ngay nó đã có ý muốn bỏ chạy, anh đứng thẳng người, từ từ tiến đến gần Chiêm.
Tốc độ của Thiệu Huyền không nhanh, nhưng mỗi bước đều như một nhát búa đập vào tim của Chiêm, cứ mỗi nhát búa đập lại khiến mặt của Chiêm khó coi thêm một chút.
Trong hai người, người cầm vũ khí là Chiêm, người có vóc dáng cao to hơn cũng là Chiêm, nhưng xét về khí thế thì rõ ràng hiện giờ Chiêm đang là kẻ yếu thế. Khi Thiệu Huyền chỉ còn cách Chiêm một bước chân, toàn thân Chiêm run rẩy, vung hai tay lên trời, ném cây gậy gỗ trong tay ra xa, sau đó vội vàng lùi mấy bước, nghĩa là nó không muốn đấu với Thiệu Huyền nữa, chủ động đầu hàng.
Hai bên đã đấu với nhau lâu như thế nên Chiêm hiểu rõ, chỉ khi nó chọn lựa thế này thì Thiệu Huyền mới không tiếp tục đánh nó nữa, cho dù lúc nãy nó đã đập Thiệu Huyền vài gậy.
Trại vừa mới tỉnh táo lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Chiêm, tức giận suýt nữa trào máu. Khốn kiếp, đồng đội như lợn!
Khi biết kẻ đánh lén là Thiệu Huyền, trong lòng Trại đã thầm nghĩ “thôi chết”, mấy lần trước bọn chúng đánh Thiệu Huyền không đánh cho đến cùng, lần này chưa kịp phản công thì đã bị đánh cho bò ra mặt đất, Trại cảm thấy rất uất ức!
Khó khăn lắm mới vượt nguy hiểm đến đây định kiếm chút cơm, ai ngờ cái thằng nhóc Huyền này cũng ở đây, thậm chí còn đến sớm hơn! Thằng nhóc này có mũi sói hay sao? Đã đến sớm hơn ba người bọn chúng rồi, còn đánh cho chúng tơi tả nữa. Càng nghĩ, ánh mắt của Trại nhìn Thiệu Huyền càng như kết một mối thù sâu sắc.
Thiệu Huyền không để ý đến Trại, hôm nay anh cũng không muốn dễ dàng buông tha cho Chiêm, nhưng cũng không đến mức muốn đánh cho bò lê lết như Trại, chỉ muốn ép nó chạy về bên phía của Trại.
Nhặt cây gậy gỗ mà Chiêm đánh rơi trên mặt đất, Thiệu Huyền bước đến trước mặt Chiêm và Trại đang nằm dưới đất, định lượng cây gậy gỗ trên tay một chút, nhìn thấy vết máu trên bàn tay do lúc nãy đánh Trại, bèn từ từ bôi lên trên cây gậy, sau đó nhìn hai người trước mặt rồi nở một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười này, cả Trại và Chiêm đều cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy ngay, cảm giác như sắp có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra. Nhưng Trại hiện giờ đang nằm, không thể nào đứng dậy nổi, còn Chiêm đang ngồi dưới đất thì đã nhón một chân chuẩn bị lùi lại.
Thiệu Huyền khom người, vung thật mạnh cây gậy gỗ trong tay về phía Trại và Chiêm, động tác rất đột ngột, cũng vô cùng dứt khoát.
Trong khoảnh khắc ấy, Trại và Chiêm cảm giác như mình đã ngừng thở, toàn thân lạnh toát, chỉ nhìn thấy cây gậy gỗ lao vút về phía mình.
Rắc!
Cây gậy gỗ đập vào khoảng đất trống giữa Trại và Chiêm, lập tức gãy đôi, phần đầu bị gãy vỡ nát, những mảnh vụn gỗ bay ra văng trúng mặt của Trại và Chiêm, tạo ra những vệt máu.
Thiệu Huyền tiến đến sát mặt hai kẻ đang ngẩn người kia rồi nói: “Đồ ở đây là của tao, tao nhặt xong rồi mới đến lượt chúng mày, hiểu chưa?”
Giọng nói không lớn, nhưng lại toát ra một sự áp bức lạ thường, khiến cho cả Trại và Chiêm đều cảm thấy, nếu bọn chúng không đầu hàng thì chắc là cây gậy lúc nãy phải chăng đã đập vào người bọn chúng rồi không?
Trại không nói gì, vẫn giận dữ nhìn Thiệu Huyền, còn Chiêm đứng kế bên thì toàn thân run lẩy bẩy, vội vã gật đầu, biểu hiện đã hiểu, ánh mắt mang đầy vẻ e dè và sợ sệt.
Thảo nào cha mẹ không cho tiếp cận đám trẻ trong hang, bọn trẻ con trong hang thật sự rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả thằng Trại hay đánh người kia nữa, Chiêm nghĩ thầm.
Thiệu Huyền không muốn lãng phí thời gian với chúng nữa, nếu bọn Trại có thể đến đây thì những người khác cũng có thể đến, Thiệu Huyền hiện giờ đối phó với ba đứa trẻ cũng phải dùng kế mới thắng, ngoài ra còn có sự giúp đỡ của Caesar, nếu như người đến quá nhiều hoặc là những đứa trẻ lớn tuổi hơn thì Thiệu Huyền chỉ có nước bỏ chạy thôi.
Nghĩ đến đây, Thiệu Huyền vội vã tiếp tục đi chọn đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook