Nguyện Thua Cuộc
-
Chương 1
Lưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra.
Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại.
Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn.
Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ.
“Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.”
Sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Người bạn này chơi với cậu từ nhỏ đến lớn, cũng là một trong số ít người biết rõ chuyện ấy, do hiểu rõ nên cảm thấy khó xử. Lưu Chính Dương chẳng mấy quan tâm, bước xuống. Trước hết phải tìm việc đã, cậu còn rất nhiều thứ phải chi, huynh đệ có thể lợi dụng thì cứ lợi dụng.
Đồ đạc đã được mang vào, công việc sửa sang mới thực khiến người ta đau đầu. Lưu Chính Dương đối mặt với thùng carton, quả thật hết cách. Trong này đa phần là sách, tạp chí và đĩa CD, tiếp đó là quần áo, giày dép nằm ngổn ngang.
Trong phòng, ngoài giường, tủ quần áo và bạn đọc sách ra thì không còn thứ gì khác. Lưu Chính Dương lấy những thứ cần thiết đặt lên bàn, những thùng không mở ra thì đặt ở góc phòng. Thùng chứa quần áo và những thứ khác cũng không mở ra, nhất là thùng đựng âu phục. Dù sao bây giờ cũng không mặc, một thời gian sau cũng không mặc, e rằng trước khi cậu có tiền trả phí giặt ủi cũng sẽ không mặc.
Hôm cậu đi lấy đồ là một ngày thu trong lành, khí trời quang đãng, mặt trời tỏa nắng, chú chim nhỏ trên cành cây vui đùa hót líu lo, giao thông thuận lợi, không xảy ra rắc rối gì. Nếu có thì chính là Lưu Chính Dương có lý do để không đi, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Lưu Chính Dương buộc lòng phải đi lấy vật đó về.
Bước ra từ cửa hàng trang sức, Lưu Chính Dương không muốn đi xe, chỉ bước từng bước vô định trên đường cái.
Vì đã trả tiền rồi thôi, không thì cậu chẳng muốn lấy nó chút nào. Lưu Chính Dương đứng ngẩn ngơ trên cầu, nắm chặt chiếc hộp trong tay. Nơi đây thật yên tĩnh, vắng vẻ, là không gian thích hợp để thả hồn đi đâu đó.
Hôm nay là ngày 11 tháng 9, một tuần nữa là sinh nhật của người đó, chiếc hộp trong tay chính là quà sinh nhật.
Thẫn thờ mở hộp ra, ánh sáng chói lóa khiến mắt cậu chẳng mở lên nổi.
Cậu lấy nó ra nhìn kỹ, kiểu dáng bình thường, trên đó khảm mấy viên kim cương nhỏ. Giơ chiếc nhẫn lên cao... soi dưới ánh mặt trời, có thể thấy chữ khắc bên trong.
“PT95”, đó là tên viết tắt của các cậu, ở giữa là hình mũi tên tên xuyên qua trái tim.
“Em vẫn chưa nói với anh, em yêu anh, Thẩm Hồng Viễn.” Cậu lẩm bẩm, chiếc nhẫn trong tay trượt xuống, rơi xuống sông.
m thanh chiếc nhẫn rơi vào nước thức tỉnh Lưu Chính Dương đang trầm tư, cậu sực tỉnh mới biết mình đã làm gì.
“Mẹ kiếp!” Cậu thấp giọng phun ra vài tiếng chửi rủa, vội vàng cởi quần áo, nhảy xuống sông. Lòng sông đen ngòm, tìm nửa ngày cũng chẳng thấy gì. Cậu nổi lên, nhìn xung quanh, hít sâu một hơi rồi tiếp tục lặn xuống. Cuối cùng cũng tìm được nó.
“Thấy rồi.” Lưu Chính Dương trồi lên mặt nước, nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hứng toàn nước sông mỉm cười.
Cậu leo lên bờ liền hắt hơi một cái. Dù trời tháng chín vẫn còn nóng, nhưng nước sông làm sao sánh được với nước ấm chứ!
Nếu bị cảm thì thảm rồi! Lưu Chính Dương tự trách mình, cảnh này đã thấy nhiều trong mấy bộ phim nhàm chán rồi, vậy mà cậu lại làm chuyện ngu ngốc này.
Một tiếng sau, Lưu Chính Dương lại xuất hiện trước cửa hàng trang sức.
“Đệt! Thế quái nào mà không bằng nửa giá gốc.” Lưu Chính Dương vừa thầm rủa tên bán hàng lòng dạ thâm độc, ham của hám lợi kia, vừa ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trời nắng đẹp, thời tiết tốt, ví tiền dày hơn nên tâm trạng cũng tốt, nói chung mọi thứ đều rất tốt.
Rất lâu về trước, thành phố này chính là thiên đường đánh cược. Ở đây thứ gì cũng có thể đem ra cược như tiền bạc, quyền lực, đàn ông, phụ nữ, đương nhiên gồm cả tình cảm.
Như Chính Dương lúc này, chuyện tình cảm lẫn sự nghiệp đều thua tất, chỉ tự trách mình học nghệ không thông, năng lực chưa đủ.
Đã đồng ý đánh cược thì phải chấp nhận thất bại, nên dù có thua cậu cũng không oán, không hối hận.
Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại.
Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn.
Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ.
“Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.”
Sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Người bạn này chơi với cậu từ nhỏ đến lớn, cũng là một trong số ít người biết rõ chuyện ấy, do hiểu rõ nên cảm thấy khó xử. Lưu Chính Dương chẳng mấy quan tâm, bước xuống. Trước hết phải tìm việc đã, cậu còn rất nhiều thứ phải chi, huynh đệ có thể lợi dụng thì cứ lợi dụng.
Đồ đạc đã được mang vào, công việc sửa sang mới thực khiến người ta đau đầu. Lưu Chính Dương đối mặt với thùng carton, quả thật hết cách. Trong này đa phần là sách, tạp chí và đĩa CD, tiếp đó là quần áo, giày dép nằm ngổn ngang.
Trong phòng, ngoài giường, tủ quần áo và bạn đọc sách ra thì không còn thứ gì khác. Lưu Chính Dương lấy những thứ cần thiết đặt lên bàn, những thùng không mở ra thì đặt ở góc phòng. Thùng chứa quần áo và những thứ khác cũng không mở ra, nhất là thùng đựng âu phục. Dù sao bây giờ cũng không mặc, một thời gian sau cũng không mặc, e rằng trước khi cậu có tiền trả phí giặt ủi cũng sẽ không mặc.
Hôm cậu đi lấy đồ là một ngày thu trong lành, khí trời quang đãng, mặt trời tỏa nắng, chú chim nhỏ trên cành cây vui đùa hót líu lo, giao thông thuận lợi, không xảy ra rắc rối gì. Nếu có thì chính là Lưu Chính Dương có lý do để không đi, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Lưu Chính Dương buộc lòng phải đi lấy vật đó về.
Bước ra từ cửa hàng trang sức, Lưu Chính Dương không muốn đi xe, chỉ bước từng bước vô định trên đường cái.
Vì đã trả tiền rồi thôi, không thì cậu chẳng muốn lấy nó chút nào. Lưu Chính Dương đứng ngẩn ngơ trên cầu, nắm chặt chiếc hộp trong tay. Nơi đây thật yên tĩnh, vắng vẻ, là không gian thích hợp để thả hồn đi đâu đó.
Hôm nay là ngày 11 tháng 9, một tuần nữa là sinh nhật của người đó, chiếc hộp trong tay chính là quà sinh nhật.
Thẫn thờ mở hộp ra, ánh sáng chói lóa khiến mắt cậu chẳng mở lên nổi.
Cậu lấy nó ra nhìn kỹ, kiểu dáng bình thường, trên đó khảm mấy viên kim cương nhỏ. Giơ chiếc nhẫn lên cao... soi dưới ánh mặt trời, có thể thấy chữ khắc bên trong.
“PT95”, đó là tên viết tắt của các cậu, ở giữa là hình mũi tên tên xuyên qua trái tim.
“Em vẫn chưa nói với anh, em yêu anh, Thẩm Hồng Viễn.” Cậu lẩm bẩm, chiếc nhẫn trong tay trượt xuống, rơi xuống sông.
m thanh chiếc nhẫn rơi vào nước thức tỉnh Lưu Chính Dương đang trầm tư, cậu sực tỉnh mới biết mình đã làm gì.
“Mẹ kiếp!” Cậu thấp giọng phun ra vài tiếng chửi rủa, vội vàng cởi quần áo, nhảy xuống sông. Lòng sông đen ngòm, tìm nửa ngày cũng chẳng thấy gì. Cậu nổi lên, nhìn xung quanh, hít sâu một hơi rồi tiếp tục lặn xuống. Cuối cùng cũng tìm được nó.
“Thấy rồi.” Lưu Chính Dương trồi lên mặt nước, nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hứng toàn nước sông mỉm cười.
Cậu leo lên bờ liền hắt hơi một cái. Dù trời tháng chín vẫn còn nóng, nhưng nước sông làm sao sánh được với nước ấm chứ!
Nếu bị cảm thì thảm rồi! Lưu Chính Dương tự trách mình, cảnh này đã thấy nhiều trong mấy bộ phim nhàm chán rồi, vậy mà cậu lại làm chuyện ngu ngốc này.
Một tiếng sau, Lưu Chính Dương lại xuất hiện trước cửa hàng trang sức.
“Đệt! Thế quái nào mà không bằng nửa giá gốc.” Lưu Chính Dương vừa thầm rủa tên bán hàng lòng dạ thâm độc, ham của hám lợi kia, vừa ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trời nắng đẹp, thời tiết tốt, ví tiền dày hơn nên tâm trạng cũng tốt, nói chung mọi thứ đều rất tốt.
Rất lâu về trước, thành phố này chính là thiên đường đánh cược. Ở đây thứ gì cũng có thể đem ra cược như tiền bạc, quyền lực, đàn ông, phụ nữ, đương nhiên gồm cả tình cảm.
Như Chính Dương lúc này, chuyện tình cảm lẫn sự nghiệp đều thua tất, chỉ tự trách mình học nghệ không thông, năng lực chưa đủ.
Đã đồng ý đánh cược thì phải chấp nhận thất bại, nên dù có thua cậu cũng không oán, không hối hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook