Thân thể cứng rắn của Cố Dịch Huân đem Lộ Diêu ép tới kín bưng, hai luồng mềm mại no đủ gắt gao đè ép trong ngực anh, thân thể thon dài trắng mịn ấm áp mà tinh tế, xúc cảm rõ ràng như thế.

Cố Dịch Huân kiên nhẫn trước nay chưa từng có, tinh tế hôn lên da thịt bóng loáng của Lộ Diêu, ở trên mỗi một tấc da thịt đều in lại dấu vết ướt át của riêng anh. Đường cong xinh đẹp của lưng, cánh tay mảnh khảnh thon dài, xương quai xanh gợi cảm tinh xảo, vai, bộ ngực sữa rất tròn, cái bụng mềm mại bằng phẳng, hai đùi cân xứng trắng nõn, còn có… Hoa viên bí mật giữa hai chân!

Lộ Diêu vẫn thuận theo phối hợp với động tác di động thân thể của Cố Dịch Huân, nhu thuận làm cho người ta đau lòng, bởi vì thẹn thùng mà mắt khép một nửa và lông mi run rẩy, giống như đôi cánh bướm chớp chớp.

“A… Dịch Huân ca ca, không cần… Nơi đó… Không cần…” Ở thời điểm môi Cố Dịch Huân chạm đến đến đóa hoa, Lộ Diêu theo bản năng kẹp chặt hai chân sợ hãi kêu ra tiếng, hai mắt mở to cả người bật ngồi dậy, lại bị Cố Dịch Huân ấn bả vai đè ép xuống. Thân thể Cố Dịch Huân một lần nữa nằm lên trên, liếm hôn ánh mắt của Lộ Diêu, thẳng đến khi hai hàng lông mi gần như ướt át, mới ôn nhu nhẹ giọng gọi tên Lộ Diêu.

Thanh âm trầm thấp khàn khàn của đàn ông giống như mang theo sự mê hoặc lớn đối với lòng người, Lộ Diêu chậm rãi mở to mắt, đôi mắt to ướt sũng cực kỳ giống nai con, thiên chân vô tà lại nhiễm một tầng sương mù không có tạp chất tình dục, đánh vào lòng người sâu sắc.

“Diêu Diêu, anh yêu em!”

Trong lòng Lộ Diêu đang bị thanh âm mềm mại lưu luyến mà thâm tình của người đàn ông làm cho rối tinh rối mù, lại một lần nữa nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt.

Đối với lời nói của Cố Dịch Huân, Lộ Diêu rất tin không nghi ngờ. Có người nói, một người phụ nữ vì bạn mà khóc mà đau đến tê tâm liệt phế, là yêu bạn đến tận cốt tủy, nên không cần cô phụ cô ấy; một người đàn ông vì bạn mà buông cả sự nghiệp, là yêu bạn yêu đến chỉ còn linh hồn, nên không cần buông anh ấy; cảm xúc của phụ nữ và sự chuyên chú của đàn ông giống nhau, chỉ vì người chính mình yêu nhất mới có thể buông tha.

Nguyện ý vì cô và hạnh phúc của cô mà buông cả đế quốc hắc ám khổng lồ của chính mình, người đàn ông như vậy, cô sao có thể không yêu?

Đóa hoa bị một đôi môi nhẹ nhàng hôn, khi thì mút vào khi thì cắn nhẹ, cái lưỡi ở trong đóa hoa như dò hỏi như chơi đùa, loại cảm giác này có một chút thẹn thùng khi bị người xem xét thăm dò, nhưng đồng thời lại thực kích thích, toàn thân Lộ Diêu giống như bị điện giật hơi hơi run rẩy, hô hấp cơ hồ muốn đình trệ, chất lỏng ấm áp chảy dần xuống phía dưới, toàn bộ cảm giác của thân thể đều tập trung tại một điểm nhỏ của người dưới, thật giống như xe bị kẹt trong núi, không khởi phập phồng, nhịp tim đập càng ngày càng nhanh.

Khi dục vọng cực nóng và cực lớn của Cố Dịch Huân tiến vào, hai người đều thở dài một hơi, đợi Lộ Diêu thích ứng với dục vọng quá lớn của anh, thân thể chủ động nâng lên đón ý nói hùa theo, Cố Dịch Huân mới bắt đầu đi động thong thả mà có lực một chút lại một chút tới khi vào đến chỗ sâu nhất của thân thể. Lúc này bọn họ hòa thành một thể, linh hồn gần sát linh hồn, làm cho cô có thể vuốt ve vết thương của anh, sự ấm áp trong tâm anh.

Lộ Diêu bám vào bả vai và lưng Cố Dịch Huân, nâng thân trên lên rồi hôn lên mồ hôi ẩm ướt trên mặt mày Cố Dịch Huân, khuôn mặt hồng hồng mỉm cười, bám vào bên tai anh nhỏ giọng thì thầm.

Cố Dịch Huân nghe được thanh âm mềm nhẹ như nước của Lộ Diêu trong những lời cô nói, càng thêm nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn đến rối tinh rối mù, động tác nhẹ nhàng dần dần trở nên cuồng dã mà thô bạo, bàn tay to nắm trước ngực Lộ Diêu bị động tác mạnh mẽ làm cho phần tuyết trắng chớp lên lại dùng sức vuốt ve.

Lộ Diêu cười giống như tiểu yêu tinh, người đàn ông này, cô yêu!

Đại đa số đàn ông đều là như thế này đi, luôn thích đêm mọi chuyện chôn sâu dưới đáy lòng, trên mặt vĩnh viễn đều là một bộ dáng vân đạm phong khinh, đáy lòng có bao nhiêu tổn thương có bao nhiêu đau đớn chỉ có chính mình có thể biết, bọn họ cần không phải là nói hết cũng không phải khuyên giải, bất quá là phụ nữ ôn nhu mà yên lặng làm bạn là được.

Thời gian sẽ là liều thuốc trị thương tốt nhất, mặc kệ tổn thương lúc ấy sâu bao nhiêu hay nghiêm trọng thế nào, thời gian trôi qua tất cả sẽ chậm rãi khép lại, dù cho vết thương có sâu sắc hay dữ tợn thế nào thì sau đó cũng sẽ biến thành một vết hồng thản nhiên, từ đó về sau mỗi một lần đụng vào, chỉ còn là một tiếng thở dài nhẹ nhàng chậm rãi mà thôi.

Từ sau sự việc kia, hết thảy lại quay về yên tĩnh, cuộc sống hiện tại lại theo nhất thành bất biến mà tiếp tục, đối với sự rời đi của Lâm Á Bá, trong lòng mọi người đều hiểu nhưng không ai nói ra ngoài, cũng không ai ở trước mặt Cố Dịch Huân nhắc tới ba chữ kia. Nếu như nói có chỗ nào đó không giống với sự yên tĩnh này, hẳn chính là Thiết Tây Á và Đoạn Thụy trở về sau tuần trăng mật, trở lại và mang theo một tiểu sinh mệnh khác, còn có… Damon xuất hiện —— cuốc sống ba năm của Lộ Diêu ở Anh không thể thiếu nhân vật quan trọng này!

Đó là một chàng trai người Anh cao cao gầy gầy, tóc vàng quăn quăn, đôi mắt màu xanh giống như bảo thạch luôn lóe sáng, trong suốt mà chói mắt, nụ cười ôn nhu của cậu ta luôn làm cho Lộ Diêu nhớ tới số ít ngày có nắng ở Luân Đôn, thân thiện dễ gần đới với mọi người, hành vi cử chỉ nho nhã lễ độ, phong thái tao nhã thong dong, là kiểu đàn ông điển hình của nước Anh! (Theo mình biết ở Luân Đôn trung bình 1 năm có đến 200 ngày mưa, rất ít ngày có nắng. Vì vậy, nước Anh được mệnh danh là xứ sở xương mù.)

Sau khi cha mẹ Lộ Diêu gặp chuyện không may cô đã bị Lộ Viễn đưa đến nước Anh, đối với sự việc thình lình xảy ra lúc đó, Lộ diêu chỉ có mười ba mười bốn tuổi nên căn bản không thể tiếp nhận được, lại đột nhiên phải đến một nơi xa lạ, nơi nơi đều là người lạ, tiếng nói xa lạ, cảnh vật xa lạ, cho nên sau khi Lộ Diêu đến nhà dì cô một thời gian dài cũng không nói lời nào, nửa đêm thường xuyên vì khóc mà tỉnh ngủ, cả người ốm yếu tinh thần thì không dậy nổi. Dì cô lo lắng vô cùng, vội vàng đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lí, kết quả chẩn đoán —— chứng tự bế. (1 kiểu giống như tự kỉ, tự khép mình, không muốn giao lưu với thế giới bên ngoài)

Suốt thời gian nửa năm, cuốc sống của Lộ Diêu giống như chìm trong sương mù dày đặc của thành Luân Đôn, dường như luôn tồn tại một vẻ lo lắng, không có ánh mặt trời, không có hi vọng. Rất khó tưởng tượng Lộ Diêu với tính cách thích cười thích nháo như vậy cũng sẽ có thời điểm tự bế, bất quá đoạn thời gian kia xác thực như thế. Lộ Diêu bừng tỉnh sau khi hồi tưởng lại đoạn thời gian cuộc sống không có mục đích kia mà cảm thấy như cách một thế hệ, may mắn có Damon, ánh mặt trời hiếm hoi trong sương mù dày đặc, giúp cô bước ra khỏi vẻ lo lắng, mang đến một thời gian không giống như người xa xứ.

“Surprise!”

Hôm nay Lộ Diêu học nửa ngày vừa mới bước ra khỏi cổng trường đột nhiên bị một con quái vật lớn phi ra làm cho hoảng sợ, ngơ ngác đứng ở tại chỗ không biết nên phản ứng thế nào.

“Hey! Hey!” Damon giơ tay lên lắc qua lắc lại ở trước mặt Lộ Diêu, “Oh, Anny! You forget me, my heart hurts!” Bàn tay to với lông tơ màu vàng bất mãn che ở trước ngực ngữ khí khoa trương, cực kỳ giống điệu bộ của chú chó săn đang gây chú ý, bất quá là hình người!

Lộ Diêu nghĩ chính mình đang nằm mơ, bằng không người ở xa như vậy không hề báo trước lại đột nhiên bay đến trước mặt?

“Damon, you… uh… you” Lộ Diêu thân thủ vỗ vỗ cái trán, muốn hỏi rất chuyện lại không biết rốt cuộc nên hỏi câu nào trước.

“Em là muốn hỏi anh đến đây từ lúc nào, đến làm gì, có thể giả ngốc bao lâu, như thế nào tìm được em, vân vân, đúng hay không?” Hai người trước kia chơi với nhau hơn hai năm, nên điểm ăn ý ấy vẫn phải có, Damon dùng tiếng Trung lại tràn ngập âm điệu người Anh hỏi Lộ Diêu, tuy rằng phát âm vẫn có chút quái dị và trúc trắc, nhưng là để giao tiếp cơ bản vẫn là không có vấn đề.

“Bingo!”

“Ân, cái này dùng tiếng Trung nói như thế nào nhỉ? Gọi là… A! Gọi là ‘chuyển trường!’ “

“Thật không?” Lộ Diêu nâng tay thưởng thức móng tay vừa mới tu bổ rất lâu, dư quang nơi khóe mắt liếc qua bên người vị soái ca ngoại quốc.

“Ách… Không phải! Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói đi, cảm giác bị vây xem không tốt lắm.” Thời điểm tan học, quanh cổng trường đều là người, Damon nhìn nhìn chung quanh nhỏ giọng nói với Lộ Diêu.

“Đi thôi.” Lộ Diêu lôi kéo góc áo Damon, hai người vô cùng cao hứng đi về phía quán cà phê bên ngoài trường học.

“Anh đến sao không báo trước cho em biết một tiếng a? Em cũng không biết để đi đón anh.”

“Bởi vì muốn cho em kinh hỉ.” Damon nói chuyện vẫn có điểm bừa bãi như trước, từ tiếng Trung này cũng là năm đó Lộ Diêu dạy cho, có thể nhớ đến lúc này cũng rất lợi hại.

“Như thế nào mà tìm được em a?”

“Hum… secret!”

“Khách du lịch?”

“Không phải, nghỉ ngơi một thời gian hoặc có lẽ sẽ định cư ở đây.”

“Định cư? Thật hay giả!”

“Ân, ông nội và anh trai anh thực sự xem trọng bối cảnh phát triển của Trung Quốc, nên muốn mở rộng sự nghiệp đến nơi đây, cho nên anh liền đi theo đến đây, anh tính đi tới trường học a!”

“Ah, great!” Lộ Diêu hoan hô một tiếng, thân thiết xoa mái tóc vàng của Damon đến rối tung cả đầu, hai người giống như nhớ tới thời gian chơi cùng nhau ở Anh.

Ở xa xa phía đối diện là một màn của đôi nam nữ yêu nghiệt đang nhìn nhau cười, tươi cười như nhắn nhủ một chủ đề tương tự: Lại có trò hay!

Thiết Tây Á vì đi du lịch trong tuần trăng mật mà bỏ lỡ một hồi kinh thiên động địa của Cố Dịch Huân nên vẫn canh cánh trong lòng, hôm nay ngẫu nhiên phát hiện một chuyện rốt cục có thể làm cho tinh thần cô phấn chấn, lần này trở về vừa vặn nhìn thấy một hồi mây mưa thất thường của Lộ Diêu cũng không hối tiếc! Dù sao xem náo nhiệt không sợ chuyện chưa đủ lớn, hơn nữa điểm thêm một chút dấm chua, làm cho hai người kia tận tình ép buộc đi.

Thiết Tây Á sau khi mang thai trở về tính tình đại biến, các loại ý tưởng quỷ dị ùn ùn kéo đến, hơn nữa nhất định phải thực hiện bằng được, Đoạn Thụy chịu đựng tất cả không giận mà cũng không dám nói gì, không biết thuộc hạ của Thiết Tây Á có bao nhiêu người phải ngậm bồ hòn. Anh âm thầm thề chờ sau khi nhân vật nhỏ trong bụng cô ra đời, anh sẽ thu thập cả mẹ lẫn con! Người mẹ này đã nháo đều nhanh muốn ngất trời.

Ngón tay ngọc ấn xuống phím gửi đi. Có chứng cứ có chân tướng!

“Tinh tinh” âm báo có tin nhắn vang lên, Cố Dịch Huân đang thu thập này nọ chuẩn bị tan tầm tưởng là Lộ Diêu, mở di động ra lại nhìn thấy, nháy mắt mặt biến thành thỏi than, băng sương ngưng kết.

Cô gái nhỏ cùng một người ngoại quốc ngồi ở quán cà phê, vừa cười vừa nói động tác lại vô cùng thân thiết. Bên cạnh hình ảnh còn có giả thích tin đưa của nữ nhân ở hiện trường: Kim mao lai giả bất thiện. Lão đại, tình địch thường lui tới, cần phải chú ý!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương