Nguyên Tác Giết Ta
-
Chương 11: Sư tôn của ta đẹp đến phát khóc!
Editor: Sẻ đi nắng
Chỉ thấy sau ánh hào quang giữa không trung, một bóng người từ từ xuất hiện.
Theo ánh sáng yếu dần đi thì hình dáng thần thánh kia cũng dần rõ ràng.
Mái tóc trắng tinh rủ xuống bên hai bả vai, khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng, con ngươi đen tuyền, giữa ấn đường có một vệt dài màu vàng kim, ánh lên ánh sáng nhạt.
Xét về địa vị của hắn, lẽ ra khi xuất hiện phải có cảm giác áp chế, nhưng khi mọi người nhìn hắn lại cảm thấy như gió xuân nhẹ nhàng thổi, ấm áp dịu dàng, không thấy bất an chút nào cả.
Ánh mắt của Phó Oản từ khuôn mặt của hắn rời xuống, lại xuống chút nữa...
Khi nhìn thấy vị sư tổ của Hào Sơn được ngàn người kính ngưỡng này đang ngồi trên xe lăn, Phó Oản không nhịn nổi dụi dụi mắt, khó mà tin được những gì mình đang nhìn thấy.
Trong nguyên tác cuốn 《Vi Tiên》chỉ miêu tả vị sư tổ của Hào Sơn nhìn như thế nào, mà không giới thiệu quá nhiều về hắn.
Nhưng nàng không ngờ rằng vị tổ sư gia này thế mà lại ngồi xe lăn.
"Muội rất ngạc nhiên sao?" Ninh Hành đứng sau lưng Phó Oản, thấp giọng nói "Hắn 10 vạn năm trước bị thương, đến bây giờ còn chưa lành."
"Bị thương?" Phó Oản nhướn mày, cuối cùng cũng nhớ ra thiết lập cơ bản của 《Vi Tiên》.
Tại thời kỳ hồng hoang còn chưa rõ, mọi thứ còn ở thời hỗn loạn, Thần Bàn Cổ lập ra thế giới mới, phân lập ra âm dương.
Sau đó Bàn Cổ chết, huyết mạch chảy vào trên người bảy vị tu sĩ có tu vi cao nhất, thiên phú cao nhất. Bảy vị tu sĩ có được huyết mạch của thần Bàn Cổ, tu vi của họ đột phá được cản trở của kỳ Đại Thừa, thoát khỏi phàm trần, ngộ ra được đại đạo.
Bảy vị tiên nhân có được huyết mạch của Bàn Cổ này tự xưng là "Chư Thiên Thất Hoàng". Trong đó, đứng đầu của Thất Hoàng là Thái Nhất Thần Quân - Huyền Vi, dẫn dắt hậu thế, bảo vệ Tu tiên giới hoà bình, an khang. Tính cách hắn ôn thuần, từ bi.
Chư Thiên Thất Hoàng có tính cách khác nhau, có người tốt như Thái Nhất Thần Quân Huyền Vi, cũng có người xấu, từ khi sinh ra đã tàn ác như Thiên Xu Quân - Phục Già.
Phục Già chính là đại yêu Côn Bằng (*) biến hoá thành, sau khi ăn sạch x.á.c chết của Bàn Cổ, có được huyết mạch, lại vẫn chưa thỏa mãn, vọng tưởng tăng thêm lực lượng lên cao hơn nữa.
(*) Côn Bằng/鲲鹏: là một loại cá và một loại chim rất to, là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang. Thường cư trú ở Bắc Minh, hay còn gọi là Biển Bắc. Thân hình to lớn giống loài cá voi xám, hai vây bên hông to khỏe, đủ sức nâng toàn thân bay lượn trên không trung.
Sức mạnh của hắn có được thông qua việc nuốt hết x.á.c chết của Bàn Cổ, cho nên Thiên Xu Quân Phục Già ấp ủ một trận pháp Tế Trời tà ác, âm mưu mang toàn bộ tu sĩ của Tu tiên giới làm tế phẩm để nâng cao sức mạnh.
Tu tiên giới vì âm mưu của hắn mà sinh linh đồ thán, người chết người bị thương vô số.
Nhưng âm mưu của hắn bị Thái Nhất Thần Quân phát hiện, liên hợp với các Chư Thiên Thất Hoàng khác giết Phục Già trong trận pháp Tế Trời. Dẫn đầu Thái Nhất Thần Quân Huyền Vi bị thương nặng, những người khác thì huyết mạch của Bàn Cổ bị tiêu hao gần hết, thần tính cũng mất.
Vì thế mà thế gian này không còn thần tiên nữa. Theo thời gian qua đi, Chư Thiên Thất Hoàng đời thứ nhất cũng có người qua đời, một số đời sau đã kế thừa thay vào đó, chỉ có Thái Nhất Thần Quân Huyền Vi còn sống sót.
Hắn tạo ra giáo Hào Sơn trên trung tâm của đại lục Diệu Châu, dạy dỗ đời sau, ban cho vạn dặm, trở thành thầy của vạn pháp.
Huyền Vi đã tự tay trồng một cây bồ đề ở Hào Sơn, vạn năm qua đi, cây bồ đề này trở thành Tiên đường Thiên Trạch bây giờ.
Phó Oản sửng sốt, đem suy nghĩ của mình từ quá khứ của sư tổ Hào Sơn kéo trở lại.
Cho nên, ý của Ninh Hành là...
Lúc trước giết đại yêu Thiên Xu Quân Phục Già, Huyền Vi bị thương nặng, đến tận bây giờ vẫn chưa hồi phục, vậy nên bây giờ vẫn còn ngồi trên xe lăn.
Đây là thiết lập gì vậy, quá thảm rồi, quá thảm!
Ninh Hành hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Thái Nhất Thần Quân Huyền Vi, ánh mắt ánh lên vẻ phức tạp: "Không ngờ hôm nay hắn lại tới."
Phó Oản như là đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói nhỏ: "A Hành sư tỷ, lần trước tỷ nói hắn đã già rồi, tỷ xem hắn nhìn có già chút nào đâu."
"Nhìn thì không già, nhưng người ta đã hơn mấy vạn tuổi rồi." Ninh Hành cúi đầu, nhìn thấy biểu lộ của Phó Oản có chút háo sắc thoáng qua: "Số lẻ của tuổi người ta còn lớn hơn cả tuổi của muội."
Sau khi đắm chìm trong vẻ đẹp của Huyền Vi, Phó Oản đưa tay lên lau nước miếng không tồn tại, ho nhẹ một cái rồi khôi phục vẻ nghiêm túc.
Nàng biết sư phụ tương lai của nàng rất trâu bò, nhưng không ngờ lại trâu bò như vậy.
Phó Oản cảm thấy nhân sinh của mình sắp đạt đến đỉnh cao rồi, nghĩ thôi cũng đã phấn khích.
"Nhìn tình hình bên trên đi." Ninh Hành mở miệng nhắc nhở.
Phó Oản nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn lên Minh Kính Đài.
Trong ánh mắt tôn sùng của mọi người, Huyền Vi tự đẩy xe lăn, đi đến trước mặt của chưởng môn đương nhiệm Bạch Thu Diệp.
"Tiểu Bạch..." Huyền Vi mỉm cười, giữa hai hàng lông mày loé lên kim quang, gọi Bạch Thu Diệp.
Bạch Thu Diệp vội vàng thi lễ, trong đầu đang phân vân không biết phải gọi vị lão tổ tông này là gì.
Trông còn trẻ như vậy mà gọi là lão tổ tông, chẳng phải là gọi già đi sao?
"Sư tổ." Cũng may Vân Thận phản ứng nhanh, nhanh chóng chào, "Con may mắn được gặp sư tổ trong lúc còn ở kỳ Kim Đan, sau đó được Ngài chỉ điểm. Hiện tại con ở kỳ Đại Thừa còn có thể nhìn thấy Ngài, thật khiến cho người thổn thức."
"Tiểu Vân?" Huyền Vi hỏi một câu, "Tu vi của con đã cao như vậy rồi, quả thật chăm chỉ."
Lúc này, các vị trưởng lão khác nhìn thấy Huyền Vi cũng lần lượt lại gần, nơi này cũng nghiễm nhiên trở thành một buổi fan meeting khác.
Sau khi nói chuyện phiếm xong, Bạch Thu Diệp nhường chỗ cho Huyền Vi, còn mình thì đứng phía sau, hắn tò mò hỏi: "Sư tổ, sao người hôm nay không thanh tu ở Thái Huyền cảnh mà lại có rảnh đến xem Đại đệ tử Tranh tài ạ?"
"Tổ chức Đại đệ tử Tranh tài cho các đệ tử kỳ Trúc Cơ, để các trưởng lão tuyển chọn đệ tử, quy tắc này là do ta đề ra." Đôi mắt Huyền Vi hơi nheo lại, ánh mắt quét qua các đệ tử trên Minh Kính Đài, "Ta đã già như thế này rồi, cũng được coi là trưởng lão của Hào Sơn đúng không?"
Bạch Thu Diệp vội gật đầu, sao dám phủ nhận lời Huyền Vi nói: "Sư tổ, đương nhiên ngài luôn mãi là trưởng lão của Hào Sơn chúng ta."
Dù sao thì toàn bộ Hào Sơn này cũng không có ai già hơn hắn, danh xưng "trưởng lão" này hoàn toàn xứng đáng.
"Uhm... mấy ngày trước ta đang nghiên cứu đạo pháp ở Thái Huyền cảnh thì phát hiện ra một vấn đề." Huyền Vi lên tiếng, bắt đầu giải thích lý do hôm nay hắn xuất hiện.
"Sau đó ta phát hiện mấy ngày nay có dị tượng từ trên trời rơi xuống, hiện tại sắp có một thiên tài xuất hiện ở Hào Sơn?" Sức tưởng tượng của Bạch Thu Diệp rất lớn, lập tức nghĩ đến Ninh Hành, người mà hắn cũng đang rất muốn thu làm đồ đệ. Không phải là sư tổ cũng vì con bé mà đến đấy chứ?
"Không phải." Huyền Vi lắc đầu, cười nhẹ "Trục xe lăn của ta lâu rồi không được tra dầu, tự đẩy có hơi khó, có lẽ cần một đồ đệ giúp ta đẩy."
Bạch Thu Diệp: "...."
Các trưởng lão khác đang trộm nghe tình hình ở đây: "...."
Được rồi, Ngài vui vẻ là được.
Vì vậy Bạch Thu Diệp hắng giọng, giới thiệu Huyền Vi bằng cách tượng trưng: "Các đệ tử kỳ Trúc Cơ Kỳ, hôm nay còn có một vị trưởng lão muốn nhận đồ đệ mới."
Hắn hít một hơi thật sâu, nói "Người là sư tổ của Hào Sơn, người thừa kế huyết mạch Bàn Cổ, người giết thượng cổ đại yêu Côn Bằng, ánh sáng của chính đạo, người sống sót của Chư Thiên Thất Hoàng đời thứ nhất, người sáng lập ra Tiên đường Thiên Trạch, thầy của vạn pháp, người cai trị Diệu Châu - Thái Nhất Thần Quân Huyền Vi."
Phó Oản: Dùng danh hiệu dài như vậy, chưởng môn ngài mới xuyên không từ 《Trò chơi vương quyền》đến đây à?
Ngay khi Bạch Thu Diệp vừa rứt lời thì mọi ánh mắt cũng dồn về phía Huyền Vi.
Huyền Vi đang tựa trên xe lăn chợp mắt, khẽ nhướn mắt nhìn các đệ tử đang đứng trên Minh Kính Đài.
Đôi mắt của hắn dịu dàng, ôn hoà giống như gió xuân thổi vào Tiên đường Thiên Trạch.
Tiếp theo gió xuân này lại thổi đến sau lưng của Phó Oản.
Huyền Vi khẽ liếc nhìn Ninh Hành, khoé môi nở nụ cười nhạt.
Phó Oản vội vàng lấy tay kéo ống tay áo của Ninh Hành, nói nhỏ "A Hành sư tỷ, sư tổ đang nhìn tỷ kìa."
"Ồ." Ninh Hành lạnh lùng đáp: "Chẳng lẽ hắn chưa thấy qua mỹ nữ sao?"
Phó Oản rất nghi ngờ rằng Ninh Hành cướp mất lời kịch của nàng.
Cuối cùng, vị trưởng lão cuối cùng có ý định nhận đệ tử - chính là Huyền Vi ngồi vào chỗ của mình, cuộc tranh tài chính thức khai màn.
Còn chưa đến lượt của mình, Phó Oản lo lắng ngồi ở dưới Minh Kính Đài, hai tay ngoan ngoãn đặt lên trên đầu gối.
"A Hành sư tỷ, tỷ có biết đối thủ của mình sẽ là ai không?" Phó Oản xoa tay, bắt đầu tán gẫu linh tinh.
Nàng thật sự không nhớ rõ đối thủ vòng đầu và vòng hai của Ninh Hành, chắc là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh gì đó.
"Không biết." Ninh Hành lắc đầu.
"Vậy tỷ có lo lắng không?" Phó Oản nhận được đáp án như mong đợi.
"Không lo lắng." Ninh Hành lại tiếp tục lắc đầu.
"Tỷ thật quá kiêu ngạo. Tranh tài quan trọng như vậy mà tỷ lại không có chút lo lắng nào, quả nhiên là không để ý đến Hào Sơn chút nào." Phó Oản tìm được lỗ hổng trong lời nói của Ninh Hành, lập tức sử dụng kĩ năng nhập môn của nữ phụ độc ác — cãi nhau.
Nghe Phó Oản nói xong, khoé môi của Ninh Hành khẽ cong lên, hắn quay đầu lại nhìn Phó Oản nói: "Vậy muội có lo lắng không?"
"Muội..." Phó Oản nghẹn lại, trong nhất thời không thể trả lời lại.
Nếu nàng nói là lo lắng, thì chẳng phải là lộ ra nàng không đủ tự tin, không có cái feel không coi ai ra gì của nữ phụ ác độc.
Nếu nói nàng lo lắng, không phải là mâu thuẫn với lời nàng vừa nói ư?
Nhưng loại vấn đề này không làm khó được Phó Oản, người tự nhận mình là cơ trí.
"Sư tỷ, tỷ có biết loại mèo này không?" Vì thoát khỏi tình cảnh tiến thối lưỡng nan của mình, Phó Oản đột nhiên hỏi Ninh Hành.
"Tả một chút xem nào." Ninh Hành gật đầu, tự hỏi Phó Oản đang định lôi kéo cái gì.
"Con mèo này á, nếu bỏ nó vào một cái rương thì nó có thể là một con mèo chết hoặc là một con mèo sống. Phải mở rương ra mới biết được nó là mèo sống hay mèo chết." Phó Oản nói với giọng đầy bí ẩn.
"Tại sao phải đối xử với một con mèo như thế?" Ninh Hành hỏi một câu then chốt.
"Vì lý do khoa học... không, vấn đề không phải ở đây," Phó Oản ngẩng đầu lên, đẩy chiếc kính không tồn tại trên sống mũi. "Trước khi mở hộp ra, con mèo này có thể là mèo sống hoặc mèo chết, vì vậy nó không chỉ chết mà còn sống "
"Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến việc muội có lo lắng hay không?" Ninh Hành kéo cuộc trò chuyện trở lại chủ đề ban đầu.
"Có chứ, đương nhiên là có rồi." Phó Oản chống nạnh, nói với giọng rất nghiêm túc "Tâm trạng của muội bây giờ chính là con mèo đó, nếu tỷ không bổ đầu của muội ra thì tỷ cũng không biết là ta có lo lắng hay không."
Ninh Hành: Hiện tại ta rất muốn bổ đầu của muội ra xem bên trong có chứa những thứ gì.
Hắn nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi dài như cánh quạt nhỏ cùa mình, rồi liếc nhìn vào giữa Minh Kính Đài.
Vào lúc này, hai vị đệ tử đang bắt tay từ biệt một cách thân thiện, thật ra ngầm đang túm chặt lấy tay nhau.
"Tiếp theo là muội đúng không?" Ninh Hành bỗng nhiên nói, kéo suy nghĩ của mình từ con mèo và cái rương trở lại.
Phó Oản cảm thấy cái rương chứa con mèo đã bị mở ra, mèo đã chết rồi, nàng bây giờ rất rõ ràng mình đang vô cùng lo lắng.
Chỉ thấy một người đàn ông cao gầy bước lên đài, ma quyền sát chưởng, ánh sáng chói mắt của trận Ngũ hành hiện lên.
Vị sư huynh đứng ở trên Minh Kính Đài phụ trách giữ trật tự hiện trường lớn tiếng đọc lên tên của nàng: "Tiên đường Thiên Trạch Phó Oản giao đấu với Nguyên trường Gia Trạch Diệp Tử Ngọ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook