Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi
-
Chương 71
Từ sáng sớm hôm sau chính điện cung Chiêu Dương đã tất bật, bà đỡ đã sớm tới chuẩn bị. Khoảng qua giờ tỵ, Hoàng hậu dẫn một đám nữ quyến tới.
Lễ tắm ba ngày được định trước là bắt đầu từ buổi trưa. Sau khi bà đỡ chuẩn bị xong thì bắt đầu thiêm bồn [1]. Khi đã kết thúc thiêm bồn, nhũ mẫu bế Tiểu Phì Trùng ra đưa cho Hoàng hậu, lại do Hoàng hậu giao Tiểu Phì Trùng cho bà đỡ, sau khi nhận đứa bé mới sinh, bà đỡ bắt đầu tắm cho nó.
[1] Thiêm bồn: trong lễ tắm ba ngày, người thân bạn bè đặt đồng xu và các đồ vật khác vào bồn tắm bé để thể hiện sự chúc phúc.
"Oa..." Tiểu Phì Trùng vừa mới bị đặt vào trong nước đã bắt đầu khóc lớn, tiếng khóc kia thật sự là vang rung cả trời.
Bà đỡ nghe tiếng khóc của Tam Hoàng tử, cười híp mắt, bắt đầu nâng phần cổ của Tiểu Phì Trùng lên tắm cho nói: "Gội đầu trước, làm Vương hầu, sau rửa lưng, giỏi hơn đồng lứa..."
Bà đỡ đọc xong lời chúc phúc, sau đó dùng lá ngải đã được đốt và gừng đặt lên trán Tiểu Phì Trùng, hơ hơ lên một lát, lại chải đầu cho Tiểu Phì Trùng, sau đó lại nói một loạt lời chúc phúc.
Lúc tắm xong, Tiểu Phì Tùng đã khóc đến mặt đỏ bừng, bà đỡ vội bọc nó vào trong tã lót, sau khi giao cho Hoàng hậu, cuối cùng bà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng cả nửa này rốt cuộc đã có thể buông lỏng.
Hoàng hậu bế Tiểu Phì Trùng, thấy nó dần ngừng khóc, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Đức phi đứng cạnh Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu không có ý định buông tay, đảo mắt một vòng nói: "Hôm nay lão thái quân nhà mẹ đẻ của Hi Tu nghi cũng đến, lão thái quân là người có phúc khí." Câu tiếp theo, nàng không nói nữa.
Hoàng hậu không ngốc, nụ cười trên mặt vẫn rất tự nhiên: "Đức phi nói có lý, Thẩm lão thái quân là người có phúc khí."
"Thần phụ không dám nhận lời khen của hai vị nương nương," tuy rằng hơn hai mươi năm chưa vào cung nhưng Thẩm lão phu nhân vẫn hiểu rất rõ quy cũ trong cung, bà hành lễ với Hoàng hậu. Nếu không phải hôm nay là lễ tắm ba ngày của Tam Hoàng tử, bà cũng sẽ không vào cung góp vui.
Hoàng hậu bế Tam Hoàng tử đến chỗ nữ quyến nhà mẹ đẻ của Thẩm Ngọc Quân: "Lão thái quân cũng bế thử đi."
Thẩm lão phu nhân vội phúc lễ nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương."
"Nhanh đứng lên," Hoàng hậu đưa Tam Hoàng tử cho Thẩm lão phu nhân, mặc dù nàng có hơi thuận mắt Tam hoàng tử, nhưng đứa trẻ không phải của mình, cũng không có gì đáng lưu luyến.
Thẩm lão phu nhân thận trọng nhận lấy Tiểu Phì Trùng, viền mắt ướt nước, nhưng bà cũng là người hiểu biết, vội chớp mắt mấy cái: "Tam Hoàng tử là một đứa bé ngoan." Lúc này Tiểu Phì Trùng đã ngừng khóc, hai mắt lờ đờ muốn ngủ. Thích thị và Tiền thị là trưởng bối của Thẩm Ngọc Quân hôm nay cũng theo vào cung, hai người nhìn Tam Hoàng tử, trên mặt đầy từ ái.
Đức phi mỉm cười gật đầu, nói với Hoàng hậu: "Trời quá lạnh, Tam Hoàng tử còn nhỏ, vẫn nên để nhũ mẫu bế Tam Hoàng tử về hậu điện thôi."
Thẩm lão phu nhân phụ họa theo: "Đức phi nương nương nói rất đúng ạ."
"Được." Hoàng hậu cũng không có dị nghị gì.
Nhũ mẫu vội nhận Tam Hoàng tử từ chỗ Thẩm lão phu nhân, hành lễ với mọi người rồi khom người lui về hậu điện.
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên giường, dựa vào gối mềm, thấy nhũ mẫu đi vào thì vội vàng ngoắc bà đến. Nhũ mẫu đặt Tam Hoàng tử bên cạnh Thẩm Ngọc Quân rồi lui qua một bên.
Lúc này Trúc Vũ cũng vào theo: "Nương nương, chúng nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm xong rồi."
Thẩm Ngọc Quân nhìn giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt của Tiểu Phì Trùng, đau lòng nói: "Nhanh lên, nhân lúc nó vừa khóc khóc xong, tắm lại cho nó, nhanh lên một chút," mấy thứ đồ linh tinh trong bồn tắm ba ngày kia, nàng không yên tâm.
"Vâng," Trúc Vũ vội lui xuống chuẩn bị.
Sau khi Tiểu Phì Trùng tắm nước ấm xong, thoải mái dễ chịu nằm bên cạnh Thẩm Ngọc Quân. Lúc này nó đã ngủ yên, thỉnh thoảng còn chép chép cái miệng nhỏ.
"Nương nương, người xem ai đến này?" Trúc Vũ mừng rỡ chạy vào, theo phía sau là nữ quyến Thẩm gia.
"Tổ mẫu." Thẩm Ngọc Quân ngẩng đầu lên lập tức thấy Thẩm lão phu nhân, còn có mẫu thân của nàng và nhị thẩm: "Nhanh... Nhanh ngồi xuống, Trúc Vũ, nhanh dâng trà, còn nữa, bảo Thu Cúc làm chút điểm tâm mới đưa đến đây."
"Nương nương cát tường." Thẩm lão phu nhân dẫn hai tức phụ thỉnh an Thẩm Ngọc Quân.
"Nhanh, Trúc Vân nhanh đỡ họ đứng dậy." hốc mắt Thẩm Ngọc Quân đỏ lên.
"Tạ ơn nương nương," Thẩm lão phu nhân được Trúc Vân đỡ lên, đi tới bên giường Thẩm Ngọc Quân ngồi xuống: "Đừng khóc, bây giờ con đang còn trong tháng, không được khóc." Bà nhìn tôn nữ sau khi sinh có chút tròn trịa, trong lòng cũng cảm thán, ai có thể người tiểu tôn nữ lúc trước bây giờ đã là mẫu thân?
Thẩm Ngọc Quân cười trong nước mắt: "Xem tôn nữ không có tiền đồ này," sau đó nàng nhìn mẫu thân và nhị thẩm đứng phía sau tổ mẫu: "Mẫu thân và nhị thẩm nhanh ngồi đi, bây giờ con không tiện, không thì con nhất định sẽ xuống giường tiếp đãi mọi người."
"Con vẫn nên an phận ở trên giường đi," Thích thị kéo Tiền thị ngồi xuống ghế thêu Trúc Vũ đưa tới: "Bây giờ con không giống trước đây, trong tháng nhất định phải kĩ, không thì sau này chỉ có con chịu."
"Mẫu thân con nói không sai, con không thể qua loa được," Tiền thị cười dịu dàng, có chút cảm thán. Tiểu chất nữ này vào cung chớp mắt đã hai năm, không ngờ chất nữ bà lại có phúc khí lớn đến vậy, lại an ổn vững chắc sinh một Hoàng tử. Ngày Tam Hoàng tử được sinh ra, nam nhân Thẩm gia đợi trong phòng Thẩm lão gia tử ở hậu viện suốt đêm, xem ra Thẩm gia thật sự sẽ không tiếp tục ngủ đông nữa, đơn giản chỉ nhìn những tin đồn về điềm lành của Tam Hoàng tử mấy ngày nay trong kinh thành thì đã biết, là do lão gia tử nhà bà ra tay.
"Con biết rồi," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy ấm áp trong lòng: "Trúc Vân và Trúc Vũ trông cả ngày, con muốn làm gì, các nàng cũng sẽ không theo ý con."
"Hai người các ngươi làm rất đúng," Thẩm lão phu nhân nhìn Trúc Vũ, Trúc Vân đứng bên cạnh: "Thật sự phải cảm ơn các ngươi vẫn luôn ở bên cạnh con bé, nếu không có các ngươi, trong nhà cũng không yên tâm."
Trúc Vũ và Trúc Vân vội vàng hành lễ, đỏ mắt nói: "Những chuyện này đền là bổn phận của nô tỳ, không nhận nổi lời khen của lão tổ tông."
"Mau đứng lên," Thích thị và Tiền thị một người nâng một người, thuận tay tháo vòng tay đeo cho Trúc Vân và Trúc Vũ.
"Không được." hai người hoảng sợ, vội cúi đầu lùi về sau.
"Nhận đi." lúc này Thẩm Ngọc Quân mở miệng: "Mẫu thân ta và nhị thẩm thưởng cho các ngươi, các ngươi hãy nhận đi."
Trúc Vân, Trúc Vũ nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là thận trọng nhận lấy: "Tạ ơn phần thưởng của hai vị phu nhân."
"Vậy là được rồi." hai chị em dâu Thích thị ngồi trở lại ghế thêu.
Nữ quyến Thẩm gia ở lại cung Chiêu Dương khoảng nửa canh giờ rồi rời đi. Thẩm Ngọc Quân có chút không nỡ, nhưng nàng cũng biết, chuyện hôm nay là do Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn, nàng mới có thể gặp người nhà một lần, không thì chỉ có thể chờ đến đầu tháng giêng năm sau.
"Nương nương, người đừng thở dài, hôm nay đã là mười bốn tháng chạp, cách năm mới không có mấy ngày, chờ qua năm, lão phu nhân họ đã lại có thể tới thăm người." Trúc Vũ ở bên cạnh thu dọn đồ lót của Tiểu Phì Trùng: "Hơn nữa lần này phân vị của nương nương đã đủ rồi, người có thể giữ lão phu nhân ở lại dùng cơm trưa."
Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Ngọc Quân cũng vui lên không ít: "Đúng vậy, mẫu thân họ cũng không đến đi vội vàng nữa," trong khi nói nàng nhìn về phía nhi tử đang nằm ngủ trên giường mình, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: "Phụ hoàng con lấy nhũ danh này cho con thật đúng là không sai, nhìn con ngủ xem, ngoại tằng tổ mẫu (bà cố ngoại) và ngoại tổ mẫu (bà ngoại) ở đây một lúc lâu mà con không dậy lần nào."
Buổi tối Cảnh đế đến cung Chiêu Dương, vào nội thất, chỉ thất hai mẫu tử đang châu đầu vào nhau ngủ.
Thẩm Ngọc Quân vốn đang ngủ ngon, đột nhiên nằm mơ thấy có một đôi mắt lớn như chuông đồng đang nhìn chằm chằm nàng, dù nàng chạy đến đâu, đôi mắt vẫn có thể theo nàng: "Á..."
"Sao vậy?" Cảnh đế đang nằm trên ghế quý phi cầm quyển sách sử xem, đột nhiên nghe tiếng hét của Thẩm Ngọc Quân, vội vàng quay đầu nhìn về phía giường: "Nàng mơ thấy ác mộng, gần đây làm chuyện gì trái với lương tâm à?"
Thẩm Ngọc Quân có hơi mơ màng nhìn Cảnh đế: "Vừa rồi có phải Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào thần thiếp không?"
Cảnh đế khẽ cười một tiếng: "Trẫm nhìn mẫu tử các nàng hồi lâu, các nàng đều chẳng có phản ứng gì. Trẫm bảo Tiểu Lộ Tử dời ghế quý phi đến đây, tự mình tìm quyển sách xem một chút. Sao nào, nàng mơ thấy trẫm à?" Nói đến đây hắn hơi khựng lại một chút: "Không đúng, nàng mơ thấy trẫm, hét cái gì vậy, lẽ nào nàng làm chuyện gì có lỗi với trẫm?"
Thẩm Ngọc Quân cụp mắt xuống, lén trợn mặt: "Thần thiếp vừa mơ thấy một đôi mắt lớn thật lớn, nhìn chằm chằm vào thần thiếp."
Cảnh đế tiếp tục cầm sách lên xen: "Một đôi mắt lớn như vậy, chắc chắn không phải là trẫm."
"Nhưng đôi mắt kia nhìn rất giống với mắt của Hoàng thượng người," Thẩm Ngọc Quân nghĩ đôi mắt kia chắc chắn chính là Hoàng thượng, vì chỉ có Hoàng thượng mới có thể bắt được nàng dù nàng có chạy đến chỗ nào.
"Là sao?" Cảnh đế xem sách, không hề có ý định để ý tới Thẩm Ngọc Quân.
"Hoàng thượng." Thẩm Ngọc Quân cảm thấy nàng sắp bị thất sủng, miệng lép bép.
"Sao?" Cảnh đế vẫn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ gần đây nàng vừa sinh con xong, thân thể cũng khó chịu, nàng có phải có thể làm ra vẻ một chút hay không: "Hoàng thượng, có phải bây giờ thần thiếp nhìn không đẹp bằng sách không?"
Cảnh đế nghe vậy, không thể không ngẩng đầu, sau đó tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Quân một lúc lâu: "Tiểu Miêu nhi, trẫm phát hiện một chuyện."
"Hoàng thượng, có chuyện gì cũng không cần nói với thần thiếp, thần thiếp hoàn toàn không biết, bây giờ thần thiếp thấy hơi mệt." Vừa nói nàng vừa chui vào ổ chăn.
"Nàng thật sự không muốn biết à," Cảnh đế vui vẻ: "Chuyện trẫm nói có liên quan đến nàng."
Thẩm Ngọc Quân rối rắm một hồi, cuối cùng lại chui đầu ra: "Chuyện gì ạ?"
Cảnh đế đặt sách xuống, đứng dậy đi thẳng tới ngồi bên mép giường: "Trẫm phát hiện sau khi nàng sinh con xong, càng ngày càng nhõng nhẽo."
Thẩm Ngọc Quân dùng đôi mắt hoa đào liếc nhìn Hoàng thượng: "Chuyện này không phải nên trách Hoàng thượng à."
"Sao lại nói vậy?" Cảnh đế nhéo nhéo thịt trên mặt nàng: "Mặt của Tiểu Phì Trùng giống nàng như đúc."
Thẩm Ngọc Quân nắm lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình: "Hoàng thượng người có mới nới cũ, từ sau khi thần thiếp sinh Tiểu Phì Trùng, ngày nào người cũng tới đây. Thần thiếp còn tưởng rằng Tiểu Phì Trùng dính chút hào quan của thần thiếp, không ngờ người là đến thăm Tiểu Phì Trùng, tiện thể tới nhìn thần thiếp một cái, thần thiếp phải nghĩ cách phục sủng mới được, ha ha..." nói một hồi tự bản thân bật cười.
Cảnh đế cũng cười theo, đôi tay nhéo thịt trên mặt nàng: "Có tâm tư tranh sủng này không tệ, đáng khen," nói xong bèn cúi đầu, hôn lên trán Thẩm Ngọc Quân một cái: "Trẫm chưa từng thấy người mẹ nào tranh sủng với nhi tử của mình."
"Vậy thần thiếp xem như là người đầu tiên." Thẩm Ngọc Quân hôn lên cằm Hoàng thượng.
Trong cung Cảnh Nhân, Hoàng hậu nhìn sổ ghi chép của Kính Sự phòng trình lên: "Hạn thì hạn chết, úng thì úng chết. Vị ở Chiêu Dương cung kia dù là đang mang thai cũng được thịnh sủng như vậy. Mấy ngày nay Hoàng thượng lại chạy đến Chiêu Dương cung mỗi ngày, xem ra thật sự là thích Tam Hoàng tử."
"Nương nương, người thật sự muốn liên thủ với Lệ Phi sao?" Thu Đồng hỏi, nàng có chút chần chờ: "Lệ Phi hận vị ở Chiêu Dương cung kia đến thấu xương, nương nương không sợ nàng ta lợi dụng người sao?"
"Hiện tại Lệ Ph đã là kẻ cướp cùng đường, không gây ra sóng gió gì. Bổn cung muốn thuốc trong tay nàng ta, chờ thuốc đến tay, tới lúc đó có làm hay không còn phải xem tâm trạng của bổn cung." Hoàng hậu nắm khăn tay trong tay: "Chuyện này đừng cho ma ma biết," Nàng đã không chờ được nữa, hôm nay nàng bế Tam Hoàng tử, nàng thật sự muốn bế nó về cung Cảnh Nhân, thế nhưng nàng không thể.
"Vâng." Thu Đồng cau mày, có vẻ hơi lo lắng.
Trong cung Thúy Vi, Lệ Phi ngồi trên tháp, sau lưng lót hai cái gối mềm: "Hoàng hậu kia nói thế nào?"
Thường ma ma thở dài: "Đã cho Thu Đồng qua đây truyền lời, nàng ta nói muốn kiểm tra thuốc, nếu thật sự có thể làm cho nàng ta mang thai, đến lúc đó hai mẫu tử Chiêu Dương cung cũng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nàng ta."
"Hừ, bổn cung cho rằng bao nhiêu năm nay, nàng ta làm Hoàng hậu lâu như vậy, đầu óc sẽ thông minh một chút, không người vẫn ngu xuẩn," Lệ Phi mân mê hộp gỗ trong tay: "Muốn thuốc, được thôi, bổn cung cho nàng ta là được."
Lần này ngược lại Thường ma ma không ngăn cản, chỉ cần không phải cho người đang mang thai dùng, bà sẽ đều không cản: "Hi vọng sau khi Hoàng hậu nương nương có thai, thật sự có thể giúp nương nương đạt được mong muốn."
"Ma ma yên tâm đi." Lệ Phi mở hộp tử đàn ra, dùng tay nặn ra một viên thuốc màu đen: "Chờ Hoàng hậu có thai, nàng ta thấy Hoàng thượng yêu thích Tam Hoàng tử như vậy, bản thân nàng ta sẽ sốt ruột, dù sao trong bụng nàng ta mới là đích tử trung cung."
"Nương nương có dự tính trong lòng, nô tỳ dựa theo phân phó của nương nương làm việc là được." Thường ma ma nghĩ lại cũng cảm thấy đúng.
Lệ Phi nhìn viên thuốc trong tay, bật cười một tiếng: "Đưa đến cho Hoàng hậu nương nương của chúng ta đi."
"Vâng." Thường ma ma cho viên thuốc kia vào một chiếc bình ngọc nhỏ rồi khom người lui ra.
Lệ Phi ngồi trên tháp: "Thứ bổn cung không có được, người khác cũng đừng mơ có. Hi vọng ba tháng sau Hoàng hậu nương nương vẫn có thể là Hoàng hậu nương nương, ha ha... Khụ khụ..."
Ngày hôm sau là mười lăm tháng chạp, theo lý Hoàng thượng phải nghỉ ở cung Cảnh Nhân, giờ dậu Cảnh đế mới vừa làm xong chính sự, còn chưa được nghỉ ngơi thì Lộ công công đã không tiếng động bước vào: "Hoàng thượng, Thu Đồng bên cạnh Hoàng hậu nương nương tới, nói Hoàng hậu nương nương hầm canh vịt bát bảo người thích ăn nhất, mời người qua đó dùng."
Cảnh đế dựa vào ghế rồng: "Nàng ta lấy được thuốc rồi?"
Lộ công công khinh bỉ trong lòng, Hoàng hậu đúng là ngốc đến nơi đến chốn, đồ của Lệ Phi nàng cũng dám ăn: "Tới tay rồi ạ."
"Ngươi trả lời Thu Đồng, lát nữa trẫm sẽ đi," mặc kệ thế nào, hắn vẫn sẽ cho Hoàng hậu chút thể diện, còn chuyện sau đó, không phải Hoàng hậu muốn thế nào là được thế ấy.
"Vâng." Lộ công công khom người lui ra khỏi điện Càn Nguyên, trong lòng yên lặng thắp cho Hoàng hậu một nén nhang, xem ra Hoàng hậu cách cái chết không xa.
Cảnh đế ở điện Càn Nguyên không bao lâu thì đi đến cung Cảnh Nhân.
Sáng sớm hôm sau, lúc Cảnh đế tỉnh dậy, nhìn Hoàng hậu bên cạnh, mặt đen lại. Lúc này Hoàng hậu còn ngủ, Cảnh đế cũng không gọi Tiểu Lộ Tử vào hầu hạ, tự mình rời giường mặc y phục.
Sau khi mặc y phục xong, Cảnh đế đi tới bên giường: "Từ hôm nay trở đi, sống hay chết, trẫm cũng sẽ không quản ngươi nữa, đương nhiên từ nay về sau, ngươi cũng chỉ là Hoàng hậu mà thôi." nói xong hắn bèn xoay người rời đi.
Hoàng hậu vốn đang ngủ, lúc này mở mắt ra, nước từ khóe mắt chảy xuống: "Ta không muốn, từ trước đến giờ Hoàng thượng ngài chưa từng cho thần thiếp cơ hội, thần thiếp chỉ có thể nghĩ cách cho bản thân mình."
Cũng bắt đầu từ ngày đó Hoàng hậu liền bị bệnh, miễn phi tần hậu cung thỉnh an.
Cảnh đế đứng ở cửa đại điện của điện Càn Nguyên nhìn bông tuyết rơi xuống, mặt không có chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng: "Hoàng hậu còn chưa khỏe lại sao?"
Lòng Lộ công công run lên, mấy ngày nay hắn tới tới lui lui hỏi chuyện Hoàng hậu, bao gồm cả nhà mẹ đẻ Trung Dũng Hầu phủ không biết bao nhiêu lần: "Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vẫn còn bệnh."
Cảnh đế nhìn Tiểu Lộ Tử: "Nếu Hoàng hậu bị bệnh, vậy chuyện lục cung giao cho Đức phi và Thục phi đi."
"Vâng," Nhìn xem những gì Hoàng hậu làm đi, trong lòng Lộ công công có chút sảng khoái. Đã sắp hết năm, Hoàng hậu còn dám bệnh, bây giờ hoàn toàn không có quyền lục cung: "Nô tài đến Cảnh Nhân cung truyền lời."
"Ừm," Cảnh đế nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn, đi thẳng vào trong tuyết.
...
Trong cung Chiêu Dương, Trúc Vũ và Trúc Vân đang ở trong tẩm điện của nương nương nhà các nàng tắm cho Tam Hoàng tử: "Tam Hoàng tử của chúng ta, đúng là mỗi ngày mỗi vẻ, mới sinh mười hai ngày, đã trắng mịn nõn nà rồi."
Thẩm Ngọc Quân đã có thể xuống giường đi lại vài vòng: "Có sao, sao bổn cung cảm thấy vẫn hơi đỏ?"
Trúc Vũ quay đầu lại có hơi tức giận nhìn chủ tử sinh con xong biến thành kẻ ngốc nhà mình: "Nương nương, người phải nói là càng càng càng đẹp," nào có người làm nương nào không thấy nhi tử mình đẹp chứ?
Thẩm Ngọc Quân nở nụ cười: "Bổn cung phát hiện gần đây các người càng ngày càng nói chuyện dối lòng," nàng đi đến bên cạnh thau tắm nhỏ: "Các ngươi nhìn xem, Tiểu Phì Trùng trắng chỗ nào?"
"Tam Hoàng tử cũng trắng mập hơn lúc mới sinh rất nhiều," Trúc Vũ còn cố gắng nói lý.
"Oa..." không biết Tiểu Phì Trùng không thoải mái chỗ nào, hai mắt nhắm lại, hai cánh tay nhỏ vỗ mặt nước bắt đầu khóc.
Trúc Vân vội vàng đứng dậy cầm chăn nhỏ đến, Trúc Vũ bế Tiểu Phì Trùng bọc nó vào trong chăn. Bây giờ Tiều Phì Trùng trừ uống sữa, những chuyện khác đều do hai nàng bao trọn.
"Thằng bé sao vậy?" Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, xoay người nhìn về phía cửa đại điện, tiến lên vài bước: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
"Đứng lên đi."
Sau khi Thẩm Ngọc Quân đứng dậy, nhìn áo khoác Hoàng thượng toàn là tuyết, trên ngọc quan tử kim cũng có vài khối tuyết chưa tan hết: "Sao Hoàng thượng lại đi như vậy đến đây, Lộ công công đâu, sao để người đội tuyết đến?" Nàng vừa nói vừa vươn tay phủi tuyết trên áo khoác đã ẩm của Hoàng thượng.
Cảnh đế thấy nàng vươn tay tới đã trừng mắt liếc nàng: "Nàng đang còn ở cữ, không được chạm lạnh, trẫm tự làm là được rồi."
Thẩm Ngọc Quân thấy Hoàng thượng tự mình đưa tay cởi áo khoác, bèn quay đầu nói với Trúc Vân: "Ngươi đi bảo các nàng chuẩn bị chút nước nóng mang vào đây."
"Vâng." Trúc Vân bỏ chuyện đang làm, để Trúc Vũ một mình bận rộn, nàng vội lui ra ngoài chuẩn bị nước nóng.
"Hoàng thượng hơi ướt, không khỏi bị lạnh, tắm nước nóng trước đã." Thẩm Ngọc Quân kéo tay Hoàng thượng qua, đi tới bên tháp.
Lúc này Trúc Vũ cũng đã mặc y phục cho Tiểu Phì Trùng xong, lui sang một bên. Hiện tại Thẩm Ngọc Quân cũng có thể bế Tiểu Phì Trùng, nhưng mỗi lần chỉ có thể bế được một lúc: "Hoàng thượng người xem, y phục trên người Tiểu Phì Trùng đều do thần thiếp tự làm, nhìn đẹp không?"
"Đẹp," hôm nay Cảnh đế nhanh trí khác thường.
Thẩm Ngọc Quân nở nụ cười, buông tay Hoàng thượng ra, muốn tự tay bế Tiểu Phì Trùng đang mở to đôi mắt trong veo vùng vẫy đôi tay nhỏ nằm trên tháp. Nhưng có người còn ôm Tiểu Phì Trùng trước nàng một bước.
Thẩm Ngọc Quân xoay người nhìn Hoàng thượng đang bế Tiểu Phì Trùng: "Hoàng thượng, bọn họ đều nói Tiểu Phì Trùng trắng mập, người ước lượng xem, Tiểu Phì Trùng có phải thật sự mập lên hay không?"
Cảnh đế thật sự thử một chút: "Đúng là nặng, nó đã sinh ra mười ngày, nếu không nặng một chút, vậy nhũ mẫu của nó cũng không cần sống nữa." Hai vị nhũ mẫu đứng một bên nghe vậy, sợ đến run rẩy, đầu thấp đến không thể thấp hơn.
"Nương nương, nước nóng đã chuẩn bị xong." Trúc Vân báo lại.
"Mang vào đi." Thẩm Ngọc Quân nói xong nói với Hoàng thượng: "Bây giờ thần thiếp ở cữ không thề hầu hạ người, người chỉ có thể tự mình động thủ thôi."
Cảnh đế đặt Tiểu Phì Trùng trên tháp, vậy mà hai chân Tiểu Phì Trùng vừa dính vào tháp thì đã nhắm mắt ngủ, Cảnh đế nhìn bộ dạng này của Tiểu Phì Trùng, khóe miệng không kìm được mà cong lên, sau quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Nàng cũng lên giường đi."
Thẩm Ngọc Quân chép miệng: "Thần thiếp biết rồi."
Cảnh đế nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của nàng, nhéo lên mặt nàng một cái rồi bỏ lại nàng đi tắm.
Thẩm Ngọc Quân nhìn bóng lưng Cảnh đế, nàng cảm giác gần đây Hoàng thượng nhất định có chuyện gì, nhưng đó cũng là chuyện của Hoàng thượng, nàng cũng không thể cố tình thăm dò, chỉ có thể khiến hắn vui vẻ một chút. Nàng cúi đầu nhìn Tiểu Phì Trùng đang ngủ, trên mặt đều là dịu dàng, đưa tay quệt cái mũi nhỏ của nó: "Con là người không tim không phổi."
Dùng xong bữa tối, Thẩm Ngọc Quân đi mấy bước thì lên giường, thật sự là ánh mắt của Hoàng thượng quá sắc, nàng không dám lề mề nữa.
Cảnh đế thấy nàng lên giường mới liếc nàng một cái: "Ý chỉ phong phi của nàng, trẫm đã nghĩ xong rồi, chờ Tiểu Phì Trùng đầy tháng sẽ tuyên chỉ."
Thẩm Ngọc Quân vừa nghe đến chuyện này thì hăng hái: "Hoàng thượng, người thật sự muốn phong thần thiếp làm Hiền phi sao?"
Cảnh đế nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, nói: "Sao, sợ trẫm đổi ý à? Nàng đi qua đi lại thêm chút nữa, có lẽ trẫm sẽ đổi ý."
Thẩm Ngọc Quân phồng má lên: "Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, trên đời này, không có lời nói của ai khiến thần thiếp tin tưởng hơn Hoàng thượng."
"Tiểu yêu tinh nịnh bợ," Cảnh đế trừng mắt liếc nàng: "Yên tâm, ý chỉ phong nàng làm Hiền phi đã nằm trên ngự án của trẫm ở Càn Nguyên điện."
Thẩm Ngọc Quân ôm chăn bụm mặt im lặng nở nụ cười.
Cảnh đế nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, bất lực lắc đầu cười theo. Mấy ngày nay nàng ra sức xu nịnh, sao hắn lại không biết. Nhưng cũng không trách nàng, mấy ngày nay đúng là hắn bị Hoàng hậu làm cho ghê tởm, chơ tới bây giờ hắn đều không ngờ chính thê Hoàng hậu của hắn, cũng dám dùng đồ dơ bẩn lên người hắn. Trước cứ để mặc nàng ta, thuốc của Lệ Phi, là do tự nàng ta cầy, vậy nàng ta tự mình chịu đi.
Gần đây ngoài xử lý cung vụ thì Đức phi chỉ ở trong khố phòng của mình: "Bổn cung nhớ ở chỗ của bổn cung có một cái chậu san hô nhỏ, chạy đi đâu rồi?"
Uyển Y đi theo sau lưng Đức phi: "Nương nương nói cái chậu cảnh san hô màu đỏ ạ?"
"Đúng, chính là cái đó," Đức phi quét mắt một vòng khố phòng.
Uyển Y cười nói: "Nương nương quên rồi sao, trước kia nô tỳ cảm thấy màu của nó đẹp, đã đặt trên giá đầu giường của người."
"Vậy chúng ta ra ngoài đi." Đức phi xoay người chuẩn bị ra khỏi khố phòng: "Cái chậu cảnh đó làm rất tinh xảo, màu cũng đẹp, ngươi thu lại cho bổn cung, chờ lúc Tiểu Phì Trùng đầy tháng, bổn cung muốn tặng cho Tiểu Phì Trùng."
"Vâng," Uyển Y cười nói: "Bây giờ nô tỳ thật sự lo lắng, chờ đến lúc Tam Hoàng tử biết chạy biết nói, khố phòng của nương nương đảm bảo sẽ trống không."
"Ha ha...," Đức phi cũng cười: "Dù sao mấy thứ này bổn cung cũng không cần, cho Tiểu Phì Trùng, trong lòng bổn cung cũng nguyện ý."
"Nương nương vui vẻ là được ạ," Uyển Y nhìn theo bóng lưng chủ tử nhà nàng, thở ra một hơi, nương nương nhà nàng như vậy cũng rất tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook