Editor: Hủ Nương

Ngay lúc Ngũ Tử Mặc đang giả bộ trầm tư, sinh vật hình quả trứng xuất hiện lúc nãy bị cậu làm lơ rốt cuộc bạo phát.

Nó nương theo lực đạo như đạn pháo trực tiếp đập vào ót Ngũ Tử Mặc rồi lăn vào lồng ngực cậu.


"Shss......" Bị một quả trứng va đập, Ngũ Tử Mặc nhe răng giơ tay sờ soạng cái ót đã bị thương lần thứ hai, phun khí lạnh đầy phòng.

"Được rồi được rồi, đừng cọ nữa." Vì để cái ót không bị thương lần thứ ba, Ngũ Tử Mặc đành phải duỗi tay bế quả trứng đang cọ tới cọ lui trong lòng cậu lên tay.

Ngũ Tử Mặc giơ lên sinh vật hình trứng cao ít nhất nửa thước (1 thước bằng 1/3 m), nếu không phải đối phương đang tung tăng nhảy nhót thì Ngũ Tử Mặc cũng sắp tin rằng quả này là trứng khủng long xuyên từ kỷ Jura đến đây.

Đánh giá trên dưới một phen, quơ quơ lắc lắc, "Nói đi, mày là thứ gì vậy?"

Lượng Tử thú đang vui mừng vì chủ nhân nhà mình cuối cùng cũng chú ý đến nó, còn bế nó nâng lên cao!

Sau khi nghe xong câu hỏi của Ngũ Tử Mặc, nó chỉ có thể làm ra biểu tình nhân tính hóa ở phía mặt ngoài vỏ trứng (┳_┳).

"...... Yo, còn có biểu tượng cảm xúc à?!" Một quả trứng có thể làm mặt biểu tình, thần kỳ!

Ngũ Tử Mặc chuẩn bị gõ một gõ xem bên trong quả trứng này có cất giấu cái gì thần kỳ hay không. Ngay lúc này, đầu cậu đột nhiên đau xót, là ký ức của nguyên chủ.

Thì ra vật trước mặt này không phải quả trứng xuyên từ kỷ Jura đến đây sau khi tiến hóa biết dùng các loại biểu cảm bán manh gì hết cả!

"Lượng Tử thú?"

Đang mang hình trứng - Lượng Tử thú - thu hồi biểu tình khóc lóc, thay vào đó là ≧▽≦ rồi gật gật đầu.

"Của tao?"

\(≧▽≦)/

"Tao có thể trả hàng không......"

( ° △°|||), (┬┬﹏┬┬)

"Khụ khụ, được rồi được rồi, đừng khóc. Là một quả trứng cũng tốt, ít nhất có thể rán lên ăn tạm lúc đói bụng."


"Đúng rồi, nếu mày là Lượng Tử thú của tao thì có kỹ năng gì không?"

Trong trí nhớ của nguyên chủ, bất luận là Lượng Tử thú của lính gác thức tỉnh hay dẫn đường đều có kỹ năng thiên phú. Những kỹ năng đó có thể làm siêu năng lực của chủ nhân tăng mạnh.

Ngũ Tử Mặc cúi đầu nhìn Lượng Tử thú trong ngực, vô cùng tò mò rằng nó có năng lực gì.

Nếu đã thức tỉnh thành dẫn đường thì việc này đã không thể trốn tránh được nữa. Ngũ Tử Mặc cũng hy vọng rằng năng lực của mình năng lực đừng quá yếu, nếu không đóa cúc hoa nhỏ nhắn tinh tế của cậu thật sự sẽ biến thành hoa hướng dương!

Được chủ nhân hỏi về năng lực - Lượng Tử thú - vô cùng đáng yêu - lộ ra một biểu cảm bán manh = ̄ω ̄=.

Đối với cái biểu tình bán manh này, Ngũ Tử Mặc đã không chỉ đau trứng, gan cũng đau không tả nổi, "Vậy kỹ năng thiên phú của mày chính là bán manh?! Móa! Một quả trứng chỉ biết bán manh thì có tác dụng gì chứ!" Còn không thể rán ăn!

(┳_┳)

"......"

Ngũ Tử Mặc đang phát điên cùng với Lượng Tử thú đang không ngừng làm biểu cảm nước mắt, một người một trứng, hai bên trầm mặc giằng co trên giường.

Đương nhiên người bại trận không cần hỏi cũng biết là Ngũ Tử Mặc.

Ngũ Tử Mặc cả người đều héo, bất đắc dĩ di chuyển đến góc giường nơi có Lượng Tử thú đang vô cùng đáng thương chỉ kém hóa ra mây đen trên đầu, duỗi tay đem nó ôm vào trong lòng dỗ dành một phen.

Nói sao thì đây cũng là Lượng Tử thú của mình, cứ cho là nó chỉ biết bán manh đi nữa, cậu có khóc cũng phải nhận!

"Tại sao mày lại không thể mạnh mẽ hung dữ như tổ tiên mày thế hả? Mày có biết là tổ tiên bọn mày chỉ cần đứng yên một chỗ thôi cũng đã vô cùng có tính uy hiếp rồi không? Ngầu bao nhiêu!!"

Ngũ Tử Mặc vừa nói vừa dùng tay xoa nhẹ vỏ trứng, nhìn thấy biểu tình nước mắt lưng tròng của Lượng Tử thú biến thành bộ dáng khuôn mặt hưởng thụ thì thở ra một hơi.


Nhớ tới việc còn chưa đặt tên cho quả trứng chỉ biết bán manh này, Ngũ Tử Mặc nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: "Kêu mày là Ares được không? Đây là tên chiến thần trong thần thoại Hy Lạp cổ nha, nghe rất cool đúng không?"

Kỳ thật điều Ngũ Tử Mặc muốn nói chính là hình dạng là quả trứng thì đã quá đủ rồi, hy vọng rằng có một cái tên khí phách một chút khiến Lượng Tử thú nhà mình đừng có suốt ngày bán manh nữa.

Ngay cả khi mày là một quả trứng thì cũng phải có máu gà* trong người! Phải phấn chấn! Phải mạnh mẽ!

*: ý nói có tinh thần phấn khích, năng động


>▽<


Lượng Tử thú tuy không thể nói mà chỉ biết thể hiện cảm xúc qua các ký tự trên vỏ nhưng nó lại là vật cụ thể hóa tinh thần lực của Ngũ Tử Mặc. Vì vậy cậu có thể cảm giác rõ ràng được quả trứng này đang rất vui vẻ, cũng cười theo "Vui vẻ rồi chứ, vậy mày quay lại không gian tinh thần của tao đi."

Không đợi Lượng Tử thú đáp lại, Ngũ Tử Mặc đã trực tiếp đem nó thu hồi lại vào không gian.

Thấy quả trứng kia không còn tồn tại trước mắt nữa, anh giai Ngũ Tử Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lượng Tử thú đáng yêu ( nhấn mạnh ) như vậy, vẫn nên để nó nhảy nhót trong không gian tinh thần đi thôi, không cần gọi ra thế thới hiện thực đâu!


Ngũ Tử Mặc đứng lên, căn cứ vào ký ức nguyên chủ mà đi đến đại sảnh, mở ngăn kéo lấy máy trị liệu để chữa trị cho cái ót bị hai lần tập kích.

Thời đại tinh tế, người máy quản gia trí năng đã sớm xuất hiện trong các hộ gia đình.

Nhưng đối với kiểu người sống nhờ vào trợ cấp của chính phủ mà lớn như nguyên chủ đây, người máy quản gia trí năng tuy rằng giá cả không cao, nhưng trong mắt nguyên chủ chính là thứ hàng xa xỉ.

Vì vậy hiện tại trong nhà cậu chỉ có một loại người máy ngu ngốc chả biết làm gì ngoại trừ dọn dẹp theo trình tự được cài sẵn.

Nếu trong nhà có người máy quản gia trí năng thì lúc nguyên chủ bị thương sẽ được nó liên hệ đến bệnh viện tinh tế ngay lập tức, nguyên chủ có lẽ cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Hiện tại máy trị liệu trong nhà cũng chỉ là loại bình thường.

Tuy nhiên trong mắt Ngũ Tử Mặc - người cổ đại đến từ mấy ngàn năm trước - đã cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Cầm máy trị liệu, chỉ sờ soạng gần một phút đã chữa trị xong cái ót, Ngũ Tử Mặc cảm khái, khoa học kỹ thuật ở tinh tế đúng là khác biệt.


Ngũ Tử Mặc tò mò thưởng thức máy trị liệu trong tay, quang não trên tay truyền ra thanh âm tích tích tích. Từ ký ức nguyên chủ, Ngũ Tử Mặc biết đây là âm thanh nhắc nhở nhận thư của quang não.

Dựa theo phương thức sử dụng trong trí nhớ, Ngũ Tử Mặc rất nhanh đã mở ra được chỗ thư tín trong quang não, là một phong thư đến từ chính phủ.

Ngũ Tử Mặc quét mắt nhanh nội dung trên quang não một lần, nhấp nhấp miệng.


Nội dung thư không nhiều lắm, tuy nhiên đối với tình trạng hiện tại của Ngũ Tử Mặc lại vô cùng quan trọng.

Tuổi thọ của người dân tại tinh tế đã tăng đến hai trăm tuổi, người có năng lực càng mạnh mẽ thì tuổi thọ sẽ càng dài.

Tuy vậy nhưng tiêu chí thành niên vẫn là mười tám tuổi.

Ba ngày trước, nguyên chủ đã mười tám tuổi, vì vậy trợ phí sinh hoạt từ thuộc về cô nhi sẽ bị dừng.

"Aiz, tiền không phải vạn năng, nhưng lại ngàn lần không thể không có tiền. Câu nói này bất luận là ở thời hiện đại hay thời tương lai tinh tế đều là câu thông dụng mà."

Ngũ Tử Mặc lướt quang não tìm chỗ lưu trữ tiền, nhìn thấy mấy con số đang nhảy nhót.

Pháp luật trong tinh tế quy định, trẻ vị thành niên không được phép làm việc dù là chức vị chính hay kiêm chức.

May mắn nguyên chủ không phải một người ăn xài phung phí.

"May mà hiện tại mình đã thành niên, nếu không thể làm việc thì đúng là một phân tiền cũng làm khó anh hùng."

Ngũ Tử Mặc mở quang não lần nữa, chuẩn bị lên mạng xem có việc gì thích hợp cho người mới vừa thành niên như cậu hay không. Ngay lúc này, âm báo nhắc nhở của quang não lại lần nữa vang lên.

Ngũ Tử Mặc dừng một chút, lại mở ra hòm thư lần nữa.

Lần này là thư từ trường quân đội đệ nhất Liên Bang. Mở đầu thư là biểu tượng tràn ngập hơi thở mạnh mẽ táo bạo.

Ngũ Tử Mặc còn chưa kịp kinh ngạc cảm thán biểu tượng của trường quân đội thì đã bị nội dung thư dọa sợ.

"Đây là kêu về để bị đuổi học à? Không đúng không đúng! Là thiếu chút nữa đã bị huỷ bỏ học tịch cho thôi học!"

Từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được, ở tinh tế, không thể tốt nghiệp đại học là một chuyện vô cùng mất mặt, chưa nói đến việc bị huỷ bỏ học tịch.

Việc này sẽ đi theo trong hồ sơ cá nhân cả đời. Có điểm đen này trong hồ sơ, về sau dù tìm công việc gì, có thể được nhận hay không thật sự chỉ có trời biết.

"Lại nói, trường quân đội đệ nhất Liên Bang này cũng rất có nhân tính nhỉ, cho thư thả hai ngày mới phát thông báo."

Nguyên chủ là học sinh năm hai hệ chỉ huy của trường quân đội đệ nhất Liên Bang, thành tích vẫn luôn là cầm cờ đi trước, đúng chuẩn một học bá.

Nếu có thể may mắn thức tỉnh trở thành dẫn đường vào thời điểm sinh nhật mười tám tuổi thì có thể lưu lại ở trường học tiếp hoặc chuyển qua nhập học viện chuyên bồi dưỡng dẫn đường.

Tuy nhiên, ba ngày trước nguyên chủ lại không thể thức tỉnh, tin tức này đã truyền khắp toàn bộ trường học.

Tất cả mọi người đều biết, học bá có cơ hội thức tỉnh trở thành dẫn đường trân quý vẫn chỉ là người thường.

Vì thế trường học vô cùng tâm lý phê duyệt cho nguyên chủ kỳ nghỉ hai ngày, cho nguyên chủ thời gian bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục ở lại trường học để đào tạo sâu.


Kỳ thật lấy năng lực của nguyên chủ mà nói, cứ cho là không phải dẫn đường cũng đã đủ lập nghiệp trong quân đội.

Tuy nhiên sự sùng bái của người dân thời tương lai đối với lính gác và dẫn đường thật sự làm cho một người hiện đại như Ngũ Tử Mặc tỏ vẻ xấu hổ muốn che mặt.

"Chuyện kiếm tiền xem ra phải đi bước nào tính bước đó rồi, bây giờ phải trở lại trường trước rồi nói. Nếu như bên trong hồ sơ cá nhân lưu lại mấy chữ huỷ bỏ học tịch thì mình bị hố chết rồi."

Suy nghĩ xong, ngay khi nhìn thấy chuyên ngành cũ của nguyên chủ, Ngũ Tử Mặc sờ mũi.

"Chuyên ngành này, có lẽ là nên thay đổi rồi."

Nguyên chủ là học bá, là người đứng đầu cả hệ chỉ huy!

Ngũ Tử Mặc tuy rằng tự cảm thấy IQ của mình không hề thấp, còn có ký ức nguyên chủ trợ giúp, nhưng đối với danh hiệu học bá thì cậu tỏ vẻ áp lực rất lớn.

Vì thế Ngũ Tử Mặc liền vui sướng quyết định chuyển hệ.

Về phần lựa chọn chuyên ngành mới, đương nhiên là kỹ thuật thông tin rồi! Thân là MO đại thần giới hacker thế kỷ 21, Ngũ Tử Mặc quyết định muốn đem ánh sáng của MO đại thần chiếu rọi toàn bộ tinh tế!

Mục tiêu làm người ta muốn quỳ luôn á!

Chuẩn bị một chút, kỳ thật cũng không có gì phải chuẩn bị. Vật phẩm thường dùng đều ở trong không gian.

Đối với sự phát minh ra không gian mà nói, Ngũ Tử Mặc thật sự muốn cho nó một ngàn like!

Phòng ở hiện tại của Ngũ Tử Mặc là do chính phủ phân phối, không cần trả tiền cũng không cần lo lắng bị thu hồi khi thành niên.

Ngồi trong xe huyền phù đi đến trường học, nhìn các công trình kiến trúc thuộc về thời đại tương lai ngoài cửa sổ, Ngũ Tử Mặc tỏ vẻ, thời đại này ngoại trừ các loại công nghệ cao thì các loại phúc lợi đều khiến người ta vô cùng cảm động.

Trường quân đội đệ nhất Liên Bang cách nơi ở của Ngũ Tử Mặc (khu F) một giờ xe, là một ngôi trường khổng lồ độc chiếm cả một hòn đảo nhỏ.

Ở trên đường đi, Ngũ Tử Mặc đổi một chuyến xe bởi vì ở nhà ga chỉ định mới có xe chuyên dùng để lướt qua mặt biển, trực tiếp tới trường học đệ nhất Liên Bang.

Đứng ở cửa lớn của trường học, Ngũ Tử Mặc phải dậm dậm chân mới làm cái loại cảm giác cả người lắc lư biến mất.

Lần đầu tiên ngồi xe huyền phù làm Ngũ Tử Mặc nhớ lại ký ức năm đó bị em họ bắt ép đi chơi trò mạo hiểm, chao đảo quay cuồng cũng chưa đủ để hình dung cảm giác lúc ấy.

Làm lơ những ánh mắt dời lên người mình, còn chưa kịp quan sát trường quân đội đệ nhất Liên Bang đã bị một hình ảnh 3D chuyển động giữa không trung hấp dẫn.

"Ơ, người anh em này còn đẹp trai hơn cả nam thần của mình!"



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương