Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!
-
25: Tàn Ảnh 1
"Đ...!Đây là đâu..." Diệp Thanh An cảm giác thân thể mình hiện tại vô cùng nhẹ nhàng, dường như không có khối lượng vậy.
Cơn mơ màng, chóng vánh qua đi, Diệp Thanh An mơ hồ đưa mắt nhìn xung quanh sau đó con ngươi căng lên hết cỡ, khuôn mặt bắt đầu hiện lên thần sắc thống khổ tột độ.
"Đây...!Đây là chuyện gì?".
Cậu cố gắng chống đỡ thân mình để bản thân đứng vững, mở to mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt.
Đối diện cậu chính là một người tay chân đều bị dây xích trói chặt, trên người đều loang lổ vết thương dường như không thể tìm được một dấu vết lành lặng nào.
Trên cổ hắn được nối một sợi dây chuyên để truyền dịch dinh dưỡng vào trong cơ thể để bảo toàn mạng sống.
Người này không phải là ai khác mà chính là Diệp Thanh An.
Sao có thể, sao có thể? Sao cậu lại đứng ở chổ này? Còn nữa tại sao lại có một Diệp Thanh An bị trói ở đó?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?
Trong lúc Diệp Thanh An còn đang bất lực cùng rối loạn, cửa phòng bị người khác đẩy ra, Lăng Thần bước vào bên trong.
Diệp Thanh An thấy chính mình đang bị xích ở bên bức tường kia bắt đầu nhúc nhích, đôi mắt chứa hằn căm thù nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang tiến vào bên trong của Lăng Thần.
.
truyện tiên hiệp hay
Hắn ta hình như vừa mới đi làm về, cà vạt vẫn còn chưa được tháo ra, hắn ngồi trên sô pha đối diện, đưa tay nới lỏng cà vạt đeo trên cổ, ánh mắt nhìn Diệp Thanh An chẳng khác nào đang nhìn một món đồ vật cả.
Hắn nhìn Diệp Thanh An bị xích trên tường hơi nở nụ cười khui một chai rượu vang chưng cất quý giá được mua từ một hành tinh cổ đại, vừa khui vừa mở miệng như đang kể chuyện cho cậu nghe: "Diệp Thanh An, cậu biết hôm nay tôi gặp được ai hay không? Tôi gặp được nữ Alpha truyền kì của giới thương mại đó...!Aizz cậu biết là ai không?".
Diệp Thanh An bị trói bên tường vẫn không trả lời, đôi mắt hằn lên từng tia đỏ căm hận, hận không thể phá xích mà tiến lên cắn đứt yết hầu của người trước mặt.
Lăng Thần có lẽ cũng đã sớm quen với việc Diệp Thanh An im lặng, cũng không cần cậu trả lời, hắn vẫn như cũ ngồi trên sô pha từ từ thưởng thức li rượu trong tay: "Chính là Giang Vân đó.
A, nói ra cũng thật bất ngờ, không ngờ không ngờ Giang Vân kia là mẹ của cậu, Diệp Thanh An không ngờ cậu lại giấu sâu đến như thế.
Nhưng không sao dù gì thì hiện tại...!Giá trị của cậu cũng chỉ..."
Lăng Thần vừa nói vừa đứng dậy, bước vài bước đã đến bên người Diệp Thanh An, nghiêng tay đổ ly rượu trên tay lên người cậu, vẻ mặt hết sức châm chọc: "Giá trị hiện tại của cậu chỉ là một món đồ chơi để tôi giải trí mà thôi."
Lại nói đến một Diệp Thanh An khác đang đứng ở gần đó chứng kiến tất cả mọi việc, có lẽ là bị cơn thù hận tột cùng kia của Diệp Thanh An kiếp trước ảnh hưởng, hiện tại đôi mắt Diệp Thanh An cũng lằn lên những tia máu rõ rệt, cậu muốn chạy tới và đá bay cái tên khốn kiếp kia bắt hắn trả giá cho những gì mà mình đã làm nhưng không được, Diệp Thanh An giống như đang bị một lồng giam vô hình giam giữ lại vậy chỉ có thể bất lực đứng đó, chứng kiến mọi việc.
"Chậc, đây là loại rượu rất hiếm có đó!" Lăng Thần tặc lưỡi một cái, xoay người quăng cái li trống rỗng lên sàn, hắn đi tới đầu giường, mở tủ ra, bên trong là xếp dài một hàng dao nhọn cùng roi kim loại, hơn nữa còn có loại roi tự điều chỉnh nhiệt độ theo ý thích.
Lăng Thần đưa tay ra lấy một cây dao không quá sắc bén cho lắm, đi tới bên người Diệp Thanh An sắn tay áo lên để bắt đầu thú vui biến thái của mình như mọi ngày.
Trong suốt mười năm qua, những việc này có thể nói đã trở thành nhưng việc phải trãi qua mỗi ngày, hiện tại cho dù trên mặt sớm đã tái nhợt vì đau đớn Diệp Thanh An vẫn có thể kìm nén tiếng rên rỉ vào trong cổ họng, im lặng chịu mọi sự tra tấn.
Lúc đầu khi bị nhốt lại Lăng Thần hắn có lẽ chỉ là nhất thời tức giận mà làm, nhưng từ sau đó, không biết từ khi não Lăng Thần lại phát hiện ra chỉ cần hành hạ Diệp Thanh An thì bao nhiêu căn thẳng mệt mỏi khi làm việc đều sẽ như biến mất, không những vậy tâm trạng hắn sẽ càng tốt hơn, ngủ cũng ngon hơn rất nhiều.
Cũng vì thế việc hành hạ này biến thành một trò chơi tiêu khiển giải trí xã stress của hắn vậy.
Diệp Thanh An thống khổ nhắm chặt mắt không muốn nhìn chằm chằm cảnh tượng này nữa, những nổi đau kia, những tủi nhục kia tất cả đều không phải chỉ một lần trọng sinh là có thể xóa bỏ được.
Cậu nhịn không được ôm mặt, hai bả vai run rẩy không ngừng, cơn đau đầu bắt đầu truyền đến không ngừng nghĩ, nổi sợ hãi cũng theo đó dâng cao tột độ.
Diệp Thanh An tương lai khụy xuống, cả cơ thể không ngừng run lên, đầu đau như búa bổ nhưng tinh thần lực vẫn như cũ không hề giống như lúc trước mà mất khống chế thoát ra ngoài nữa.
Lúc tinh thần Diệp Thanh An ổn định lại, ngẩn đầu lên thì cậu phát hiện Lăng Thần đã rời khỏi còn Diệp Thanh An tương lai hiện tại đã không còn cử động nữa..
Máu trên người cậu ta chảy càng lúc càng nhiều.
Diệp Thanh An lúc này mới phát hiện lồng giam vô hình giống như đã biến mất cậu vội vã chạy tới bên người Diệp Thanh An kia muốn xem thử tình hình của cậu ta xem sao lại không ngờ không thể chạm vào người cậu ta.
Ngay lúc cậu còn không biết làm gì, Diệp Thanh An kia đã động đậy, đôi con ngươi đen láy hiện tại ánh lên màu máu, cậu ta nhìn chằm chằm Diệp Thanh An, khóe miệng mang theo máu tươi khẽ nở nụ cười, cậu ta hỏi:
"Diệp Thanh An...!Cậu quên tôi rồi sao?".1
____________________
U là trời tự nhiên tui có ý định cho ẻm tự công tự thụ là sao ta
(*꒦ິ꒳꒦ີ).
Ai cứu tui ra khỏi hố này đi chứ thấy Diệp Thanh An kia công quá chịu k nổi giãy đành đạch đành đạch ròi nè..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook