Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân
-
35: Đeo Mặt Nạ
Tề Sâm đứng dậy, thân thể bày ra một loại tư thái như liệp báo, tuyệt đẹp mà hữu lực, gần như trong khoảnh khắc hắn bổ nhào vào màn hình, đẩy phó quan Charles sang một bên, duỗi tay ấn mở màn hình.
Âm thanh ồn ào từ loa truyền đến tràn ngập khắp phòng, Tề Sâm ngửa đầu nhìn hình ảnh, người xem phòng phát sóng của Ngôi Sao Ngày Mai bởi vì Chiến Ca mới vừa rồi mà sôi trào không thôi, ngay cả người chủ trì lên sân khấu trấn tĩnh mọi người lại cũng không có hiệu quả.
Tề Sâm chưa bao giờ có tâm tình lo âu như thế, gần như muốn đem chính mình thâm nhập vào trong màn hình.
Nhanh một chút, nhanh lên một chút.
Thời gian trên thực tế cũng không phải quá dài, hơn nữa thời gian biểu diễn tiết mục cũng có hạn, rất nhanh trong tiếng hoan hô sôi trào, tiết mục tiếp theo cũng là một tổ tuyển thủ cuối cùng lên sân khấu.
Đầu tiên là cậu trai năng động, sau đó là thanh niên ôn hòa, tiếp theo là người đàn ông trầm mặc.
Lên sân cuối cùng là một thiếu niên so với mấy người phía trước nhìn qua đều nhỏ tuổi hơn, tinh xảo như búp bê sứ xinh đẹp.
Phảng phất như có mũi kiếm sáng ngời tùy ý hoành hành trong đại não, kiếm khí sắc bén cắt một tầng lại một tầng sương đen bao vây linh hồn ra, đại não Tề Sâm chợt sáng rõ, tình cảm mãnh liệt chen chúc nhau chui vào trong đầu hắn.
Làm chiến sĩ, hắn có thể liên tục một tháng chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để canh giữ ở biên cảnh Liên Minh chém giết Trùng tộc.
Làm Nguyên soái, hắn có thể khắc chế chính mình, coi khiêu khích của đối thủ như gió thoảng bên tai.
Làm con, hắn có thể không phản kháng mẹ kế, ném mình lẻ loi một mình đến Quân Đệ Cửu thương vong thảm trọng.
Nhưng hiện tại, hắn lại khó có thể khắc chế cảm tình của mình dù chỉ một chút, những cảm xúc mãnh liệt, kịch liệt đó phảng phất như đã tích góp mấy ngàn năm, vào lúc này cùng nhau bùng nổ.
Chính là người này.
Muốn thấy người này.
Muốn ôm chặt người này vào trong ngực.
Ngón tay Tề Sâm ấn trên màn hình, đầu ngón tay xanh trắng, ánh mắt si mê.
Phó quan bị hành động này của hắn dọa rồi, cũng không màng đối phương vừa mới đẩy mình ra, vội vàng xông lên hỏi: “Nguyên soái, ngài xảy ra chuyện gì!”
“Là em ấy.” Như sợ bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp này, Tề Sâm nhẹ giọng nói: “Đúng là em ấy.”
Là ai?
Phó quan mới vừa muốn hỏi tiếp, đột nhiên quang não chấn động.
Máy truyền tin vang lên.
Anh ta nhíu mày muốn tắt thông tin, khi nhìn thấy người ở trên chợt dừng động tác.
Gọi thông tin tới chính là Tề phu nhân, mẫu thân của Tề Sâm.
Phó quan theo phản xạ nhìn về phía quang não trên cổ tay Tề Sâm, quả nhiên màn hình quang não nho nhỏ đang sáng, hiện lên mấy cuộc gọi không được nhận, mà Nguyên soái đang lâm vào trong cảm xúc cũng không cảm nhận được chấn động nho nhỏ này.
Rốt cuộc thì đó là mẫu thân của người lãnh đạo trực tiếp, cho dù biết rõ quan hệ giữa Tề phu nhân và Tề Sâm là như thế nào, nhưng làm một phó quan nho nhỏ, anh ta cũng không tự dưng làm khó Tề phu nhân.
Tề Sâm có thể không nhận cuộc gọi, nhưng anh ta lại không thể.
Thế là phó quan dùng một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên soái nhà mình, nhận điện thoại.
“Tề phu nhân, chào ngài…… Nguyên soái!”
Hắn vừa mới nói xong mấy chữ này, trong nháy mắt Tề Sâm đột nhiên bỏ màn hình, quay đầu đi ra bên ngoài, phó quan hoảng sợ, thậm chí quên mất quang não còn đang nghe thông tin, vội vàng đuổi theo.
“Ngài muốn đi đâu?”
“Tôi đến hiện trường xem, không cần gọi người theo.” Tề Sâm vừa nói vừa đi ra.
Hắn quên mất mình đã từng băn khoăn, quên mất lúc trước từng nói trước khi giải quyết xong vấn đề hôn ước sẽ không đi gặp người kia, nhưng khi hắn thật sự ý thức được mình muốn nhìn thấy đối phương thì khi gặp y, mọi thứ cũng đành vậy.
Tề Sâm bước nhanh, đi với tốc độ cực nhanh, tiếng nói vừa dứt cả người đã biến mất ở chỗ rẽ, cho dù phó quan dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy tới, đến cuối hành lang cũng chỉ có thể từ cửa sổ nhìn theo chiếc xe đã đi mất.
Con người có thể đi nhanh như vậy sao?
Phó quan thở dài, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa Nguyên soái lại phát điên cái gì đã nghe từ máy thông tin truyền đến thanh âm uy nghiêm của người phụ nữ: “Phó quan Charles, ta muốn biết Tề Sâm đi đâu, làm cậu phải kinh hoảng như vậy.”
Đối với chiến sĩ thân kinh bách chiến mà nói, hành động của phó quan đích xác tính là kinh hoảng.
Xoa xoa đầu hơi đau, anh ta trả lời: “Nguyên soái vừa mới đi xem một tiết mục giải trí, nhớ tới đây là chương trình Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh tham gia, định đến hiện trường.”
Nói tóm lại, lừa gạt qua loa Tề phu nhân trước đi.
Tiêu Ngô Đồng ôm đàn cổ của y lên sân khấu, người xem dưới sân vẫn đắm chìm trong bầu không khí Tiêu Kỳ Thụ đắp nặn nên, cho dù có người chủ trì tận lực trấn tĩnh, không ít người cảm xúc vẫn chưa bình tĩnh lại, thậm chí sau khi nhìn thấy bọn họ lên sân, phát ra từng đợt thanh âm la ó không vui.
Trong đó đại bộ phận đều là người chưa từng tận tai nghe qua Chiến Ca, cho dù tác dụng của Chiến Ca thông qua video và thanh âm truyền đi cũng có hiệu quả tương tự, nhưng so với chính tai nghe được lại có khác biệt rất lớn.
Một bên là tinh thần người diễn tấu trực tiếp khống chế, một bên đối mặt chỉ là dựa vào lực lượng phù chú kích thích theo tiêu chuẩn.
Tiêu Ngô Đồng ngồi trên vị trí của mình, y nhẹ nhàng gảy huyền cầm, bắn ra vài âm điệu tứ tán.
Âm điệu này theo microphone trợ lực truyền khắp toàn bộ phòng phát sóng, rõ ràng là âm điệu nhanh như chớp, lại khiến cho cảm xúc khán giả dần dần yên tĩnh lại.
Hoàn toàn yên tĩnh, khác với cuồng nhiệt lúc trước.
Mà nhạy bén nhận thấy không khí biến hoá trong hiện trường, Lance quay người lại, hơi gật đầu với đoàn đội của mình.
Ngón tay Tiêu Ngô Đồng đặt trên huyền cầm, gảy ra âm điệu đầu tiên.
Tuy rằng vẫn như cũ, chọn ca khúc của Phượng tiên sinh, nhưng bài hát này hoàn toàn tương phản với Hàn Sơn lúc trước, làn điệu bằng phẳng, phảng phất như một người nào đó tỉnh lại trong buổi sáng sớm gió êm sóng lặng, mặc quần áo ra khỏi phòng.
Có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Bài hát tên là Nan Biện.
Thanh âm đàn cổ chiếm cứ lỗ tai người nghe, Tiêu Ngô Đồng an tĩnh đánh đàn, so với bất cứ lần nào trong quá khứ đều dụng tâm hơn.
Đây là ca khúc đầu tiên của Phượng tiên sinh, cực kỳ khó biểu diễn nhưng lại thích hợp nhất trong loại chương trình tuyển tú như này, cũng bởi vậy nó được chọn làm ca khúc biểu diễn trong trận chung kết.
Tiêu Ngô Đồng cho rằng y có thể đi tới trận chung kết nên khuyên bảo đồng bạn đổi khúc nhạc này đi, lại không nghĩ rằng bọn họ muốn biểu diễn ca khúc này trong thi đấu vòng loại.
Y không thích bài hát này, thậm chí chỉ biểu diễn một lần, sau này không bao giờ nghe bài hát này nữa.
Nhưng nhóm bạn cùng phòng đều rất thích bài hát này, hơn nữa còn tán đồng dùng nó để đổi ca khúc đã chuẩn bị tham gia thi đấu vòng loại lúc trước.
Bởi vì đây cũng là ca khúc duy nhất Phượng tiên sinh chỉ hát đúng một lần, mà ca khúc này cũng được bầu là ca khúc tình cảm mãnh liệt nhất của Phượng tiên sinh, thậm chí còn có người tuyên bố, sau nghe xong này bài hát như phảng phất thấy được nửa đời Phượng tiên sinh đã trải qua, trong nháy mắt kia khoảng cách giữa mình và Phượng tiên sinh chưa bao giờ gần tới như vậy.
Vậy dự thi đi.
Tiêu Ngô Đồng nghĩ vậy.
Lực khống chế của y rất tốt, sẽ không lộ ra nửa phần dị thường, đã như thế thì vì sao không thỏa mãn nguyện vọng của các đồng bạn chứ.
Tiếng đàn nhẹ nhàng, phác họa ra một tiên cảnh bình phàm mà huyền diệu, các tiên nữ tư dung tuyệt mỹ từ phía chân trời bay đến, ôm lẵng hoa cười nhẹ nói chuyện với nhau, các tiên nhân tuấn mỹ trác tuyệt múa trường kiếm, lộ ra dáng người đĩnh bạt.
Tiếng người hoà vào, hình ảnh an bình chợt nổi lên một gợn sóng.
Người rời giường kia đi tới, hắn tồn tại vì trời đất có biến hóa lớn, tiếng cười nói ngừng lại, tiếng múa kiếm biến mất.
Chỉ có một tiếng sáo cùng một tiếng trống vút cao, chứng minh hắn có tồn tại.
Nhưng tiếng đàn vốn nên dần dần yếu đi ở thời điểm này, lại không có dấu hiệu dừng lại.
Đoạn này, tiếng đàn vốn đã phải ngừng lại.
Tiêu Ngô Đồng cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ thon dài như bạch ngọc, lông mi đen nhánh như lông quạ che đậy đôi mắt màu nâu, từ bên cạnh hốc mắt nổi lên từng vòng đỏ bừng.
Y nỗ lực khắc chế chính mình, nhưng cảnh tượng kia lại mông lung hiện lên trước mắt.
Tránh khỏi mọi người, một thân lãnh tụ hành tẩu, phía sau y không phải sùng bái và kính ngưỡng, mà là nghi kỵ.
Không trung xanh thẳm và cung điện rộng lớn bị sương mù bao phủ, lờ mờ nhìn không rõ hình dáng thật sự.
Chỉ có từng hình ảnh như trong ảo ảnh, kích thích tinh thần Tiêu Ngô Đồng.
Các ngươi đều xa lánh ta……
Các ngươi đều không tin ta……
Vậy thì cứ như vậy đi……
Dù sao ta cũng không tin các ngươi……
Không sao cả…… Không sao cả……
Hệ thống cảm nhận được loại biến hóa này trước tiên, nó thậm chí không rõ lắm đến tột cùng là thứ gì khiến cho Tiêu Ngô Đồng bạo động vào lúc này, mà thức hải quay cuồng lại khiến nó không thể lập tức gọi về ý thức của ký chủ.
Tiêu Ngô Đồng mà bạo động thì sẽ có hậu quả gì, không có người nào rõ ràng hơn so với cánh rừng nguyên thủy bị hủy diệt ở tinh cầu Frost, không có người rõ ràng hơn so với Trùng tộc bị tàn sát gần hết trên Chuyến Bay Tử Vong 816, cũng không có người rõ ràng hơn so với nó.
Chỉ có bản thân Tiêu Ngô Đồng là không rõ ràng lắm.
Tiêu Ngô Đồng cũng không cho rằng tinh thần của mình có vấn đề, lúc ban đầu khi ký kết khế ước, hệ thống đã nhắc nhở y rất nhiều lần, nhưng điều này cũng không thể đổi được chút tín nhiệm nào của đối phương.
Lấy y ra nói, làm lãnh tụ của mấy vạn vạn người tu chân trên đại lục Lam Thương, sao có khả năng có vấn đề trên tinh thần được.
Chấp mê bất ngộ, khiến cho hệ thống cuối cùng cũng từ bỏ việc nhắc nhở Tiêu Ngô Đồng, nó phải dựa vào năng lực của mình, bắt đầu ép lực ảnh hưởng của tinh thần đang bùng nổ kia xuống thấp nhất.
Lợi dụng hệ thống dưỡng thành ảnh đế là thủ đoạn trực tiếp của nó.
Bản thân nó chính là một hệ thống có thể dựa vào lực ảnh hưởng của ký chủ đạt được năng lượng hồi quỹ, hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tăng phẩm cấp tồn tại lên, nhưng sau khi hệ thống hạ quyết tâm, nó dồn toàn bộ năng lượng dùng để tăng cấp bậc của bản thân áp chế Tiêu Ngô Đồng đang bùng nổ, cứ thế ký kết khế ước đã mười mấy năm, nó vẫn là phiên bản lúc ban đầu.
Tiêu Ngô Đồng ghét xuất đầu lộ diện, nguyên nhân hệ thống ép buộc y cách một đoạn thời gian phải biểu diễn chính là bởi vì trong khoảng thời gian này, mỗi một lần Phượng tiên sinh biểu diễn sẽ sinh ra năng lượng có thể áp chế tinh thần bạo động năng lượng của Tiêu Ngô Đồng.
“Tiêu Ngô Đồng! Bạn cùng phòng của ngươi còn ở trên sân khấu! Ngươi muốn liên lụy tới bọn họ sao!?” Hệ thống ở trong thức hải quay cuồng gọi tên ký chủ, tuy nó có tất cả thủ pháp dẫn đường cho đối phương bình tĩnh trở lại, nhưng giờ phút này, nó thậm chí còn không biết nguyên nhân Tiêu Ngô Đồng nổi điên thì dẫn đường như thế nào được.
Đành phải lôi các đồng bạn quan trọng nhất lúc này đối với Tiêu Ngô Đồng ra, hi vọng y có thể thoáng hòa hoãn lại.
Tiếng đàn càng thêm dồn dập, nhưng làn điệu không theo bản nhạc mà tới này lại ngoài ý muốn dung nhập vào trong bài hát, vô ý lôi kéo cảm xúc của người nghe.
Không có ai phát hiện ra làn điệu chạy trật này, ngay cả Lance dần dần biến thành nền cũng như bị mê hoặc, tự nhiên lui đến vị trí phụ trợ, chỉ trừ bọn họ ra không có người nghe nào có loại cảm giác biểu tình hoảng hốt.
Tiêu Ngô Đồng bắt đầu cười.
Nụ cười kia mới đầu điềm mỹ lại đáng yêu, phảng phất như trẻ con thanh thuần, nhưng dần dần độ cong khóe môi càng kéo càng lớn, như muốn kéo đến bên tai, tươi cười điềm mỹ cũng trở nên đáng sợ.
Không tin ta sao……
Không sao cả……
Có sư huynh là đủ rồi……
Sư huynh nhất định sẽ tin ta……
Không sai……
Sư huynh……
Đinh ~~~~
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Hệ thống xuyên thấu qua nhìn tình cảnh bên ngoài thức hải, miễn cưỡng thấy rõ tình huống kia.
Có giọt nước cực lớn dừng trên huyền cầm.
Giọt nước này từ đâu mà đến?
Hệ thống trong chớp mắt mê man, ngay sau đó nó càng ra sức giãy giụa, thậm chí tự thân chống lại bạo nộ quay cuồng bên trong thức hải, liều mạng kêu to tới bên ngoài: “Tiêu Ngô Đồng!!!”
Nháy mắt tiếp theo, thức hải chợt tối đen, không trung xanh lam và biển rộng như bị bọc vào một quả cầu nhỏ kín không kẽ hở, không thấy rõ cái gì.
~~~~~
Tề Sâm chạy tới phòng phát sóng.
Hắn ném xe của mình xuống, cho dù chiếc xe kia đã là chiếc có tính năng tốt nhất toàn bộ Liên Minh, xe có tốc độ nhanh nhất lại vẫn không thể làm hắn vừa lòng.
Nguyên soái cảm thấy, chính mình tự đi còn nhanh hơn so với chiếc xe kia, mà trên thực tế, hắn đi cũng thật sự nhanh hơn cả xe.
Hành trình dài đến một ngày, mà hai phút đã đi xong rồi.
Tề Sâm không biết đây là nguyên lý gì, hắn cũng không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu đủ loại nguyên do này, gương mặt kia toàn Liên Minh đều biết rõ, không ai ngăn cản hắn hành động, vội vàng hỏi thăm tình huống phòng phát sóng Ngôi Sao Ngày Mai, hắn lập tức vọt qua.
Thịch! Thịch! Thịch!
Muốn nhìn thấy người kia, trái tim đều nhân ý niệm này mà điên cuồng nhảy lên.
Cho dù là lần đầu lên chiến trường giết sâu, cũng không làm hắn kích động như lúc này.
Đi đến ngoài cửa phòng phát sóng, Tề Sâm lại có chút thấp thỏm.
Hắn từ văn phòng chạy ra, mặc áo sơmi quần bình thường, có thể quá đơn sơ hay không?
Sớm biết thế đã mặc lễ phục quân bộ đẹp nhất tới đây.
Để một ngày một đêm, tóc có thể bị rối một chút không? Khuôn mặt có xám xịt không?
Có cần tìm nhà tạo hình sửa sang lại bản thân trước không?
Cứ như vậy mà gặp người ta thì thực sự quá không lễ phép, nếu để lại ấn tượng xấu cho đối phương thì làm sao bây giờ!
Tề Sâm hơn hai mươi tuổi, thấp thỏm đứng ngoài cửa lớn phòng phát sóng, khi thì sửa sang lại cổ áo ống quần, khi thì sửa sửa tóc tai, sau đó cẩn thận xem xét khuôn mặt của mình qua màn hình quang não.
Chết, hình như thật sự có quầng thâm mắt.
Hắn nhíu mày với khuôn mặt của mình.
Nếu không…… Đi làm tạo hình?
Nhưng thời gian biểu diễn của một tuyển thủ là cố định, nếu hắn chạy đi làm tạo hình, không phải sẽ bỏ lỡ…… Bỏ lỡ……
Tim đập như nổi trống, Tề Sâm ấn tay trên cửa phòng phát sóng, khóe môi đóng băng đã không biết bao nhiêu năm hơi hơi cong lên một nụ cười nhạt.
Bỏ lỡ…… Ngô Đồng nhà hắn…… Biểu diễn thì sao……
Hắn đặt mấy chữ Ngô Đồng nhà hắn này ở bên miệng mà tinh tế nhấm nuốt, ngay cả đôi mắt đều dịu dàng đến cực điểm.
Cảm xúc xa lạ tràn ngập đại não, lại dọc theo kinh mạch chân tay khuếch tán đến toàn thân, cảm xúc ấm áp tràn ngập toàn bộ linh hồn.
Tề Sâm quên hết mọi chuyện, vuốt ve cửa lớn, chỉ khi tưởng tượng đến người mà hắn ngày đêm thương nhớ đang đứng ở một bên sườn khác kia, chỉ khi nghĩ đến người hắn thương nhớ ngày đêm đang đứng dưới ánh đèn chiếu sáng, thể hiện cho thế giới thấy sự chói lọi của mình kia, hắn nhịn không được mỉm cười.
Hắn thích người như vậy, loá mắt như thế.
Y tốt như vậy, toàn thế giới hẳn là đều biết được y có bao nhiêu tốt đẹp.
Thật vui vẻ.
Sâu trong đáy lòng có thanh âm thật nhỏ nói.
Tề Sâm lặp lại, hắn nói xong mới sửng sốt một lát.
Đây là vui vẻ sao?
Thì ra đây là vui vẻ, thật là làm người ta muốn ngừng cảm tình mà không được.
Bất tri bất giác, Tề Sâm đã dán đầu mình trên cửa lớn phòng phát sóng, cửa lớn cách âm tốt không truyền ra một chút động tĩnh nào ở bên trong, điều này làm hắn có chút thất vọng.
“Nguyên soái?” Trưởng đài truyền hình đứng ở một bên nhẹ giọng hỏi: “Ngài có muốn đi vào nghe một chút không?”
Nguyên soái Liên Minh đến làm cả đài truyền hình đều xao động, các cao tầng đều tụ tập tới nơi này, bọn họ lấy một loại ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn chằm chằm Nguyên soái lạnh băng, bất cận nhân tình trong lời đồn, hoài nghi bản thân đang gặp Nguyên soái giả.
Nhưng gương mặt kia thật sự là mặt của Nguyên soái, bọn họ cũng đã nhận được thông tin của phó tướng Charles.
“Không cần.” Tề Sâm theo phản xạ định chỉnh chỉnh cổ áo, sợ mình có chỗ lôi thôi, sau đó mới phản ứng lại tình cảnh chung quanh ở đây, lập tức đứng thẳng người.
Trưởng đài lại hỏi: “Vậy ngài có cần đi nghỉ ngơi một lát trước không, chúng tôi sẽ lập tức đưa Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh tới đây.”
Tề Sâm nhíu mày chặt một chút, lạnh lùng nói: “Tôi không phải đến vì Tiêu Kỳ Thụ, tôi không có quan hệ gì với cậu ta hết.” Quay đầu nhìn nhìn cánh cửa kia, vừa nghĩ khoảng cách thời gian màn biểu diễn kết thúc càng ngày càng gần, hắn lại hỏi: “Có mặt nạ linh tinh các thứ không.”
“Mặt nạ?” Trưởng đài sửng sốt, trăm triệu không nghĩ tới Tề Sâm lại đưa ra một yêu cầu quái dị như thế, nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại: “Có có!”
Đài truyền hình là nơi cái gì chả có, các loại đạo cụ luôn không thiếu, huống chi một tầng này là nơi chuyên môn cử hành các loại tiết mục giải trí, rất nhanh đã có người lấy một chiếc mặt nạ tới đây.
Tề Sâm vừa nhận thì thấy, chiếc mặt nạ kia được làm thủ công tinh xảo, phác hoạ tơ vàng chỉ bạc, lộ ra vài phần cảm giác đoan trang đẹp đẽ quý giá, hoàn toàn tương phản với khí chất vốn có của hắn.
Nhưng hắn lại không chút do dự đeo lên, lại hỏi: “Có gương không.”
Một người ở bên vội vàng mang gương lên, Tề Sâm vội vàng soi chỉnh lý bản thân, làm chính mình miễn cưỡng có thể gặp người ta mới duỗi tay phủ lên cánh cửa lớn kia.
(Nguyên soái sửa soạn để đi gặp trai =))
Đang muốn mở ra, lại đột nhiên nhớ tới cái gì.
“Việc tôi tới đây không được nói với bất cứ ai, tất cả mọi người phải giữ bí mật.”
Mọi người nào dám chối từ, vội vàng gật đầu đồng ý.
Tề Sâm lúc này mới thả lực chú ý trên cửa lớn, hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong đại não thoáng hiện rất nhiều ý niệm rối loạn, cuối cùng về với hư không.
Cửa lớn dày nặng mở ra một khe hở.
Thanh âm ồn ào từ trong khe cửa truyền ra.
Tiếng người, tiếng sáo, tiếng trống dung hoà bên nhau, hợp lại với tiếng kêu gọi điên khùng của quần chúng, mê loạn đến cực điểm.
Duy chỉ không có tiếng đàn.
Tiêu Ngô Đồng nhìn chằm chằm giọt nước trên huyền cầm, đại não trì độn kịp phản ứng lại, đó là nước mắt của y.
Y định vội vàng che giấu, lau giọt nước mắt kia, ngón tay hơi hơi rung động phủ lên huyền cầm, lại trước sau không đàn ra được một làn âm điệu nào.
Vì sao lại khóc chứ?
Cái ý niệm này tràn ngập đại não.
Không nên khóc.
Sư huynh đã từng nói, đừng khóc.
Tiêu Ngô Đồng nghĩ như vậy, nhưng tiếng gọi hỗn độn bên tai lại càng thêm rõ ràng.
—— Phản đồ!
Thanh âm kia càng thêm rõ ràng, vô số gương mặt tập trung trước mắt, vô vàn người há mồm khép khép mở mở phun ra cái từ này.
Không phải đâu ~
Cảm xúc bị kích động đến mức tận cùng, trong nhạc khúc, người kia rút ra trường kiếm, quấy rầy một phương an tĩnh.
Ngô Đồng không phải phản đồ đâu ~
Ha ha ha ~
Rõ ràng các ngươi mới là phản đồ mà ~
Phản đồ thì phải hiểu rõ thân phận của chính mình ~
Tùy tiện lừa người không phải là đứa trẻ ngoan!
Tiêu Ngô Đồng áp chế không hề có hiệu quả, y càng thêm đắm chìm ở thế giới kia, nụ cười càng ngày càng càn rỡ, đầu ngón tay tụ lại vài viên cầu nhỏ, mặt ngoài mấy viên cầu nhỏ kia đen như mực, tản ra ma khí lạnh băng mà âm u.
Sư huynh nói, trẻ hư thì phải ngoan ngoãn chịu trừng phạt ~
(Chắc em Tiêu có tâm ma nên hơi phân liệt tí (ꏿ﹏ꏿ;))
Y điều khiển viên cầu nhỏ tới gần huyền cầm, nhưng một khắc khi tiếng đàn vang lên, ma khí đen sì kia chợt từ phía trên viên cầu nhỏ tách mở ra, thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Ngô Đồng, ở nơi người thường không nhìn thấy hướng tới phương hướng nào đó thổi đi.
Động tác của Tiêu Ngô Đồng ngẩn ra.
Chỉ có cặp mắt kia, theo phương hướng ma khí phiêu tán nhìn qua, lướt qua đám bạn cùng phòng trên sân khấu, lướt qua người xem đang điên cuồng, nhìn về phía trong góc bị bóng tối bao phủ.
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng và quần đen đứng ở nơi đó, dáng người hắn đĩnh bạt, một đầu tóc ngắn có vẻ tháo vát giỏi giang, thân hình bị quần áo che đậy lộ ra vài phần mỹ cảm nhưng trên mặt lại mang theo một chiếc mặt nạ quá hoa lệ, vững chắc che khuất khuôn mặt phía dưới.
Ma khí của y nhào vào người này, sau đó hoàn toàn bị tinh lọc.
Tiêu Ngô Đồng hé miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó, lại không nói nên lời.
Y đối diện với chiếc mặt nạ lộ ra duy nhất một đôi mắt kia.
Trong mắt đen nhánh mang theo vài phần ý cười, dịu dàng đến cực điểm nhìn y, tựa hồ đang mong chờ y diễn tấu âm phù tiếp theo.
Cảm xúc bạo tẩu trong phút chốc bình ổn lại.
Tim Tiêu Ngô Đồng đập gia tốc.
“Hệ thống!!” Trong hoảng loạn, y kêu lên: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!”
Hệ thống còn bị vây trong thế giới đen tối, yên lặng trợn trắng mắt.
“Anh ấy đang nhìn ta! Trên người ta có chỗ không nào không ổn không!? Có hoàn mỹ hay không?”
Hệ thống đương nhiên không rảnh trả lời vấn đề của y.
Bởi vì thế giới thức hải lúc này của Tiêu Ngô Đồng thậm chí càng thêm điên cuồng so với lúc trước.
“Đúng rồi đúng rồi, anh ấy là tới xem ta diễn tấu!” Tiêu Ngô Đồng cũng không đợi hệ thống trả lời, vội vàng ấn tay ở trên huyền cầm, nhưng đầu ngón tay lại run rẩy đàn không ra điệu nhạc: “Không…… Không biết anh ấy có thích âm nhạc của ta không.”
Ôi trời, nếu không thích thì làm sao bây giờ!
Sớm biết thế trước khi lên sân khấu phải sửa sang lại bản thân một chút!
Hậu trường loạn như vậy, trạng thái hiện tại của y nhất định vô cùng không ổn!
Tùy tiện tưởng tượng như vậy, muốn lập tức đi xuống sân.
Chỉ là……
Chỉ là anh ấy đang nhìn mình……
Tiêu Ngô Đồng cuống quít rũ đầu xuống, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn người mang theo mặt nạ kia.
Cái…… Cái mặt nạ này siêu xứng với anh ấy! Siêu cấp đẹp!
Tuy rằng Tề Sâm đứng trong góc không ai có thể nhìn thấy, lại vẫn cứ có cảm giác nơi nào cũng đều không được tự nhiên.
Hắn nhìn chằm chằm người trên sân kia, vừa muốn đối phương nhìn qua, lại vừa không muốn đối phương chú ý tới mình.
Chính mình vội vàng đi tới, thật sự là quá lôi thôi.
Đang nghĩ ngợi, người trên sân kia đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời màu nâu thẳng tắp nhìn qua đây.
Tề Sâm cứng còng thân thể.
Em ấy nhìn qua! Nhìn qua!
Trạng thái hiện tại của mình như thế nào? Cái mặt nạ này em ấy có thích hay không!? Quả nhiên vẫn không nên đi vào! Nhưng mà……
Nhưng em ấy thật sự quá đẹp……
Không, không đúng!
Hiện tại không phải lúc nghĩ tới cái này!
Dù thế nào cũng nên biểu hiện một chút, bản thân mình ủng hộ em ấy!
Khóe mắt Tề Sâm đảo qua thính phòng cuồng loạn, trước mắt sáng ngời, ngón tay đã hạ xuống mệnh lệnh liên tiếp trên quang não.
Ngay sau đó, Tiêu Ngô Đồng nhìn thấy người đàn ông đứng ở trong bóng đêm kia giơ hai tay lên, trên tay cầm hai cây gậy đèn huỳnh quang dài mà phát sáng, nghiêm túc múa may về phía mình.
(Edit đến đoạn này thì cười sặc ಥ‿ಥ)
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tiểu Ngô Đồng:
Cha, mẹ, chào buổi sáng
Ngô Đồng quả nhiên đã gây hoạ
Phòng ở bị đốt không còn
Rất nhiều thúc thúc bá bá đều chạy ra
Ngay cả sư phụ cũng mang theo sư đệ ca ca tới đây
Nhưng lại rất kỳ quái
Bọn họ còn yêu cầu Ngô Đồng tiếp tục niệm những lời rất lợi hại đó
Ngô Đồng không muốn niệm!
Ngô Đồng muốn sửa phòng ở cho tốt
Ở cùng sư huynh!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook