Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân
-
23: Mạch Nước Ngầm
Khi Tiêu Ngô Đồng trở lại phòng ngủ, đêm đã khuya, y thật cẩn thận mở cửa phòng ra nhìn vào trong, nhóm bạn cùng phòng không biết đã đi đâu, trong phòng khách cũng không bật đèn, nhìn qua trống không rất quạnh quẽ.
Y rón ra rón rén đi vào, còn chưa trở lại phòng mình thì đèn phòng khách chợt sáng lên, Trì Nhạc xoa đôi mắt từ trong phòng đi ra, ngẩng đầu liền thấy y.
“Ngô Đồng! Cậu đã về rồi!” Cậu ta hưng phấn nhào tới, sau đó lướt qua đỉnh đầu y, đi ra ngoài xem: “Elton đâu?”
“Elton?” Tiêu Ngô Đồng vốn tưởng rằng đối phương muốn khuyên bảo mình tham gia cuộc tuyển chọn, lại không ngờ điểm chú ý của Trì Nhạc căn bản không ở đây, rất nghi hoặc hỏi: “Anh ấy đi ra ngoài sao?”
“Sau khi cậu đi, Lance vốn dĩ muốn lôi kéo hắn ra ngoài đi dạo giải sầu, nhưng đến nửa đường lại nói có việc rời đi trước.” Trì Nhạc thở dài, trên mặt tràn đầy ưu sầu: “Lance kêu tôi không cần quấy rầy hắn, để Elton yên tĩnh một mình.
Tôi nói này, chúng ta cũng không phải trẻ vị thành niên, cho dù cả đêm không trở về phòng ngủ cũng rất bình thường, vì sao một hai phải đi tìm chứ?”
Tiêu Ngô Đồng biết là Lance đã phát hiện Elton trầm mặc, hơi hơi mím chặt môi, hơn nửa ngày mới nặn ra một nụ cười: “Khi tôi trở về cũng không gặp được anh ấy.
Hơn nữa hiện tại cũng đã quá muộn, không thì anh chờ trong phòng, để tôi đi tìm hắn.”
Toàn bộ người trong phòng, người vô ưu vô lự nhất chắc hẳn là Trì Nhạc, người như hắn vĩnh viễn sẽ không có lúc an tĩnh, mỗi thời mỗi khắc đều không ngừng thu thập tin tức, sau đó bỏ tin tức vào trong kho tàng nhỏ của mình.
Có lẽ loại tính cách vô tư này khiến cho Trì Nhạc trở thành người duy nhất trong phòng không nhận ra được Elton có dị thường.
Rốt cuộc thì trên người Elton có loại khí chất lạnh thấu xương chỉ chiến sĩ mới có, hoàn toàn không hợp với Hệ Điện Ảnh, chỉ cần người hơi chút nhạy bén có thể rất dễ dàng nhìn thấu chuyện xưa trên người hắn.
“Không được không được, Elton cao to không sợ bị khi dễ, cậu muộn như vậy mà đi ra ngoài, xảy ra chuyện gì thì không ổn!” Trì Nhạc vội vàng giữ chặt người, hoang mang rối loạn vội vàng muốn gọi Lance.
“Nếu là anh đi.” Tiêu Ngô Đồng ngăn động tác của hắn, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, nghiêm túc nhìn Trì Nhạc: “Nửa đường nhất định sẽ quên mất chuyện này!”
“Sao có thể!?”
“Vậy thì, nếu anh đột nhiên gặp được một đại minh tinh ở trong trường học, phải làm sao bây giờ!?” Tiêu Ngô Đồng tiếp tục ép hỏi.
Cho dù là chất vấn hùng hổ doạ người như thế này, khi y làm ra lại có vẻ đáng yêu đến cực điểm.
Trì Nhạc do dự, hắn nhíu mày suy tư một lát, phát hiện mình thật sự có khả năng quên mất Elton.
Không phải bởi vì hắn không quan tâm đối phương, mà bởi vì thu thập tin tức đã trở thành một loại bản năng khắc vào trong xương cốt, gần như không khống chế được sẽ bị kích phát.
Nhưng lúc này, hắn lại quên mất Tiêu Ngô Đồng đưa ra giả thiết này, xác suất thực hiện thành công đến tột cùng nhỏ tới mức nào.
Tiêu Ngô Đồng nghiền ngẫm thần sắc cậu ta, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười xán lạn, giống như người lớn nhỏ vỗ bả vai Trì Nhạc, nói: “Trì Nhạc với Lance trông nhà cho tốt, tôi đây đi tìm Elton về!”
Y ném túi lên sô pha, xoay người chạy ra bên ngoài, vừa mới đóng cửa phòng lại, đã nghe thanh âm của Lance từ bên trong truyền đến.
“Ngô Đồng về rồi?”
“Đã trở lại, nói muốn đi tìm Elton, vừa mới đi.”
“Sao cậu lại để cậu ấy đi ra ngoài, không phải đã nói rồi sao, chờ Ngô Đồng trở về, tôi đi tìm người!”
“Nhưng tôi cảm thấy, Ngô Đồng so với tôi đáng tin cậy hơn nhiều……”
Tiêu Ngô Đồng gần như có thể từ trong giọng nói nhìn thấy biểu cảm vô lực lại bất đắc dĩ của Lance, y trộm cười một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy xuống tầng.
Vậy, Elton sẽ ở nơi nào?
Thần thức cuồn cuộn bao phủ toàn bộ trường học, sàng chọn thân phận một đám trong đó, lại ngoài ý muốn không tìm được hành tung của Elton.
“Đã trễ thế này còn không ở trường học?” Tiêu Ngô Đồng lúc này thật sự nhíu mày: “Hắn có thể đi đâu? Chẳng lẽ là không trở lại?”
Nhưng gọi cho đối phương, lại trước sau hiện trạng thái đang bận.
“Đi tìm bên ngoài trước đi.” Tiêu Ngô Đồng quay đầu tìm giao thông công cộng trong trường, trực tiếp chạy tới cổng trường, đứng chờ ở cửa đang muốn tiếp tục mở rộng phạm vi thần thức tìm kiếm, lại thấy một hình bóng quen thuộc từ cổng trường đi tới.
“Ngô Đồng?”
Ánh đèn sáng ngời chiếu vào mặt đối phương, đúng là Elton không biết đi nơi nào, hắn đi tới, trên mặt mang theo thần sắc không tán đồng.
“Đã trễ thế này, cậu còn muốn đi ra ngoài?”
Tiêu Ngô Đồng phồng má lên, cuồn cuộn như cá nóc tức giận: “Tôi không phải! Tôi là đi tìm anh!”
“Tìm tôi?” Elton sửng sốt.
“Đúng vậy!” Tiêu Ngô Đồng đúng lý hợp tình, gần như hoàn toàn quên rối rắm lúc trước của mình: “Bởi vì anh buổi sáng……buổi tối tự tiện mất tích, còn ngắt liên lạc, mọi người đều rất lo lắng.”
Thần sắc Elton biến hóa mấy lần cuối cùng cũng dừng lại, trên mặt hiện lên dịu dàng nhàn nhạt, hắn thở dài, nói: “Là tôi sai, lần sau đi ra ngoài nhất định nói cho các cậu biết.”
Tiêu Ngô Đồng lúc này mới cười lên, gật mạnh đầu: “Ừm, chúng ta trở về đi.”
Y xoay người trở về, Elton đi theo sau y, đi vài bước lại ngừng lại, cúi đầu nhìn bóng dáng thiếu niên dưới ánh đèn bị kéo dài ở phía trước, chợt nở nụ cười.
“Elton, xe sắp đến! Mau tới đây!”
Phía trước hắn, thiếu niên một tay bám vào cửa xe giao thông công cộng, một tay tiếp đón, Elton chợt xốc lại cảm xúc, bước nhanh qua.
Gặp được những bạn cùng phòng này thực sự là may mắn của hắn, một khi đã như vậy, chuyện kia khi nào có cơ hội thì nói cho bọn họ biết đi.
Dù sao cũng không thể để người khác luôn lo lắng cho mình như vậy.
~~~~~~
Nhà cũ Tiêu gia bị rừng cây vờn quanh, hôm nay an tĩnh khác thường.
Gia chủ Tiêu gia tráng niên tinh cầu Frost cùng đứa con nhỏ của ông ta đi tới nơi sâu nhất trong dinh thự, tiếng bước chân nhẹ mà có quy luật quanh quẩn trong hành lang trống trải như cuộn sóng, mà một mảnh khu vực này trừ tiếng bước chân ra thì không còn vật gì khác.
Không biết đã đi bao lâu, cha con hai người rốt cuộc đứng ở cuối hành lang.
Bóng tối lan tràn phía sau bọn họ, chỉ có ánh lửa mờ nhạt hai sườn hành lang chiếu sáng.
Một cánh cửa cổ to lớn ngăn ở cuối hành lang.
“Kỳ Mân.” Tiêu gia chủ ngửa đầu nhìn cánh cửa lớn này, chậm rãi mở miệng: “Tiêu gia tinh cầu Frost, trước nay lấy người có năng lực làm chủ, bởi vậy, ta cùng với mẹ con sớm đãi bỏ danh sách người thừa kế ra ngoài.”
“Đối với việc này, ta và mẹ con trước sau đều cảm thấy áy náy.”
“Cũng may, Kỳ Thụ đều có số phận của mình, trở thành vị hôn phu của nguyên soái Tề Sâm, chưa nói ngày sau cho nó tới chiếu cố nhà chúng ta.”
Tiêu gia chủ quay đầu lại nhìn con trai của mình, trong mắt tràn đầy từ ái: “Con là người thừa kế duy nhất của ta, nếu anh trai của con đã đi lên một con đường thênh thang, vậy thì con cũng không nên tiếp tục phí thời gian trên vị trí người thừa kế nữa, ta tin thành tựu của con tuyệt đối không giới hạn trong tinh cầu Frost này.”
Tiêu Kỳ Mân nhìn chằm chằm cha hắn, trong lòng nhảy dựng.
“Lời này của ngài là……”
Cha Tiêu không trả lời hắn, hai tay ấn trên cửa lớn cổ xưa, một đạo ánh sáng từ lòng bàn tay ông ta khuếch tán ra phía ngoài, sau đó cánh cửa này bắt đầu rung động.
Thanh âm trầm buồn vang vọng trong hành lang, cửa lớn từ từ mở ra, Tiêu Kỳ Mân mở to hai mắt nhìn cảnh tượng phía sau cửa, một cánh lại một cánh cửa bảo vệ vật kia kín mít.
Tráng lệ.
Hắn chỉ nghĩ đến từ này.
Cha Tiêu chậm rãi đi tới, không biết mở ra bao nhiêu cánh cửa, lại đi qua bao nhiêu lối rẽ, bọn họ rốt cuộc dừng lại trước một cánh cửa gỗ bình thường.
Người đàn ông trung niên nhìn cánh cửa kia thật sâu, sau đó thu hồi ánh mắt, lùi một bước sang bên cạnh.
“Ta vì con mở nhiều cánh cửa như vậy, hiện giờ con nên tự mình đi mở.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Mân dừng trên người cha hắn, từ đôi mắt tràn ngập từ ái và cổ vũ kia nhận được sức mạnh, hắn xoay xoay cần cổ, đi về phía trước một bước, học theo cha, hắn đôi tay đặt ở trên cửa.
Lưu quang xẹt qua.
Như có thứ gì hơi đau đớn trong lòng bàn tay, hết thảy đều bị cánh cửa này cuốn lấy.
Còn chưa phản ứng lại, trên cánh cửa kia tầng tầng gợn nước nhộn nhạo, cửa gỗ phảng phất giây lát biến thành nước, vật thể màu nâu như thủy triều rút sang hai bên sườn.
Kim quang lộng lẫy mất đi che khuất, từ phía sau cửa ập ra.
Tài phú, nơi này là tài phú vô cùng vô tận, ngay cả Tiêu Kỳ Mân từ nhỏ đã là tiểu thiếu gia được mọi đồ vật trân quý vây quanh, cũng nhịn không được phát ra kinh ngạc cảm thán từ tận đáy lòng.
“Kỳ Mân, đây là sự tồn tại bí mật nhất của nhà chúng ta, cũng là nơi chỉ có gia chủ mới có thể biết.” Thanh âm cha Tiêu vang lên sau lưng hắn: “Năm đó tổ phụ con mang theo ta đi vào nơi này, giao Tiêu gia lại cho ta.
Hôm nay ta mang theo con vào đây, chính là muốn giao Tiêu gia lại cho con.”
Tiêu Kỳ Mân bỗng nhiên quay đầu, nhìn cha hắn.
Người đàn ông trung niên đã lộ ra một chút tuổi già, khóe mắt ông ta có chút nếp nhăn, ánh mắt cũng không còn sắc bén trẻ tuổi nữa.
“Thời gian tiếp theo, ta tận lực dạy con cách chưởng quản một gia tộc như thế nào, chờ khi con học được, con cũng chính là gia chủ Tiêu gia.”
“Kỳ Mân, cùng anh trai con làm Tiêu gia tinh cầu Frost cao hơn một tầng đi!”
Thanh âm của ông ta quanh quẩn trong căn phòng trống trải, những tài bảo phát ra ánh sáng sặc sỡ lộng lẫy kia kéo dài đến dưới chân ông ta liền ngừng.
Cha Tiêu đứng trong ánh đèn mờ nhạt, nhìn đứa con trai nhỏ quang huy lộng lẫy của ông ta.
“Con sẽ, phụ thân!” Tiêu Kỳ Mân vuốt ve hạng trụy, hắn nghe được chính mình trả lời như vậy: “Con sẽ làm được!”
Nhưng không phải cùng với Tiêu Kỳ Thụ.
Hắn nói trong lòng như vậy.
Dưới lớp cổ áo che giấu, một viên tinh hạch bùa chú màu đỏ ở cổ hắn, chảy xuôi dung nham cực nóng mà ánh sáng lạnh băng.
Ai bảo Tiêu Kỳ Thụ mạo phạm vị kia chứ.
Ai bảo Tiêu Kỳ Thụ dám xuống tay với Phượng tiên sinh chứ.
Phượng tiên sinh là ý nghĩa tồn tại của hắn! Không có người nào được phép ra tay với y!
Ai quấy rầy Phượng tiên sinh cũng đều là tội nhân!
Hiện tại rốt cuộc đến lúc ngươi chuộc tội rồi sao, tội nhân Tiêu Kỳ Thụ?
Một người không có gia tộc chống lưng, có thể chống đỡ lốc xoáy ở Thủ Đô Tinh, ở Tiêu gia và Tề gia được bao lâu?
Tiêu Kỳ Mân nở nụ cười, hắn trịnh trọng nhìn vào đôi mắt phụ thân: “Con sẽ mang gia tộc lên cao hơn một bước! Xin ngài yên tâm giao gia tộc cho con!”
Cha Tiêu vừa lòng gật gật đầu, lại hồn nhiên không biết suy nghĩ nội tâm của đứa con nhỏ, mà trưởng tử ông ta một lòng cho rằng sẽ mang theo gia tộc thăng chức rất nhanh kia, lại càng không biết gì.
Bởi vì không có ai tin, một gia tộc sẽ vứt bỏ một thành viên là vị hôn phu của nguyên soái mà đi báo thù vì người nào đó bị trục xuất khỏi nhà.
Nhưng ai bảo Tiêu Kỳ Mân là người được Phượng tiên sinh lựa chọn chứ.
Rốt cuộc thì không ai có thể kháng lại sức hút của Phượng tiên sinh, không phải sao?
Từng chút ánh sáng trong mắt Tiêu Kỳ Mân biến thành ngọn lửa, như ma chú không ngừng lặp lại mấy chữ Phượng tiên sinh này.
~~~~~~
Phó quan chần chừ đứng bên cạnh bàn hội nghị, hắn đánh giá Nguyên soái ngồi ở thủ vị, cuối cùng đi qua.
“Nguyên soái.”
Tề Sâm quay đầu, lãnh đạm nhìn về phía đối phương.
“Lần trước ngài lệnh cho tôi điều tra Phượng tiên sinh, nhưng tôi đã điều tra qua toàn bộ người trên tàu bay cũng không có một người nào giống Phượng tiên sinh cả.” Phó quan nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói: “Nhưng lần trước Phượng tiên sinh phát sóng trực tiếp đã qua hai tháng, gần đây cũng sắp mở phát sóng trực tiếp mới.”
Nguyên soái hơi nhăn mày, phó quan vội vàng nói xong những lời còn lại.
“Tuy rằng phát sóng trực tiếp nhưng cũng rất khó tìm ra vị trí của Phượng tiên sinh, nhưng đây là phương thức có thể cách đối phương càng gần hơn.
Nhưng nếu ngài muốn xem phát sóng trực tiếp thì nhiệm vụ Liên Minh lệnh cho chúng ta đi phòng vệ biên cảnh phải đẩy lùi ra sau.”
Tề Sâm một chút cũng không do dự.
“Vậy thì đẩy ra sau đi.” Hắn đứng lên, nhìn phó quan: “Đây vốn dĩ cũng không phải nhiệm vụ của Quân Đệ Cửu, là ai nên làm thì người đó làm.”
“Đúng rồi, lắp cho văn phòng tôi một tấm màn hình trên tường.”
Hắn nhấn mạnh.
“*Full tường, nhanh chóng lên.”
(*Gốc: chỉnh tường ┐( ˘_˘)┌).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook