Sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người trong khoảng thời gian ngắn không có người nào phát hiện, gương mặt Tiêu Ngô Đồng tươi cười có vẻ quá mức vô tội, thậm chí còn làm yếu khí thế của Tiêu Kỳ Thụ.
Cho dù sau lưng đối phương có một đoàn người đi theo.
Từ biệt nhà cũ Tiêu gia, anh em họ hai người tuy đã giao phong mấy lần nhưng trên thực tế đã có hơn một tháng chưa từng gặp mặt.

Thời gian hơn một tháng đủ để phát sinh bất cứ biến hóa gì, đối với Tiêu Kỳ Thụ đột nhiên có được thân phận vị hôn thê của nguyên soái mà nói thì chính là như thế.
Tiêu Ngô Đồng quan sát kỹ lưỡng vị anh họ có huyết thống với mình này, mặt mày tùy ý, sắc thái kiêu ngạo so với quá khứ càng thêm dày đặc, hơn nữa còn không thèm kiêng kỵ bất cứ thứ gì.

Danh hiệu vị hôn phu của nguyên soái làm hắn từ con cháu của dòng phụ đột ngột trở thành thiên chi kiêu tử ở đỉnh tầng xã hội khắp cả Liên Minh, thân phận chuyển biến rất lớn, hơn nữa mấy ngày nay dò xét khiến Tiêu Kỳ Thụ xác định, trên đời này người có thể ra lệnh cho hắn, uy hiếp người của hắn đã ít lại càng ít, quyền lợi không có hạn chế này thực sự làm người mê muội, cũng hoàn toàn làm hắn nghe theo bản năng.
Không kiêng kỵ cái gì, vô pháp vô thiên.
Cho dù gặp phải việc lớn cũng chẳng sao, trên đời này không có ai dám động đến hắn, tất cả mọi người đều muốn lấy lòng hắn, bởi vì hắn chính là vị hôn phu của nguyên soái mà hệ thống gen xứng đôi chọn ra.
Gen của bọn họ thích hợp làm chồng chồng nhất, hắn ta sở hữu thế lực kiềm giữ được nguyên soái!
“Xa cách nhiều ngày, phong thái của Ngô Đồng vẫn như cũ nhỉ.” Tiêu Kỳ Thụ nhìn y từ trên xuống dưới, ác ý trong ánh mắt cơ hồ phun trào mà ra: “Tao còn tưởng rằng mày đã nhận được dạy dỗ, sao vẫn còn dám bước chân vào cái cửa này?”
Trì Nhạc nhận ra nhân vật phong vân toàn Liên Minh này trước tiên, đúng như Tiêu Ngô Đồng suy nghĩ, cảm giác hưng phấn tìm tòi nghiên cứu này chỉ một thoáng đã chiếm cứ đại não cậu ta, Trì Nhạc thậm chí sắp tức khắc đứng lên từ chỗ ngồi, cùng vị hôn phu của nguyên soái này nói chuyện với nhau.
Nhưng hết thảy hảo cảm đều ngừng hẳn khi mồm Tiêu Kỳ Thụ phát ra lời nói ác độc, một người không biết thu liễm chính mình, tự nhiên cũng sẽ không rõ đạo lý thu liễm ở nơi công cộng, ánh mắt khinh thường của hắn làm Trì Nhạc hiểu rõ tình huống thật sự giữa hai người.
Khinh thường bạn của hắn?
Ngay cả ý cười ôn hoà nơi khóe môi trước sau không đổi của cũng Lance chợt lạnh xuống.
“Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh, tôi cho rằng, phàm là con người đều không nên nói những lời này với người thân của mình.” Trì Nhạc đứng dậy, đứng trước mặt Tiêu Kỳ Thụ.
“Người thân? Nó cũng không phải là người thân của tao!” Tiêu Kỳ Thụ khoa trương lặp lại lời Trì Nhạc nói, biểu cảm làm người ghê tởm: “Cái loại mày không rõ ràng tình huống như thế nào, đã tùy tùy tiện tiện nhảy ra chỉ trích người khác cũng chẳng phải cái loại tốt đẹp gì!”
“Được rồi, thiếu gia tao hôm nay tâm tình tốt, nói nhiều cho mày một câu.

Nghe cho rõ, Tiêu gia bọn tao không có một người nào tên là Tiêu Ngô Đồng.”
Việc Tiêu Ngô Đồng bị gia tộc xoá tên cùng việc y tới Học Viện Tổng Hợp thủ đô trên cuộc chiến dư luận đã sớm truyền khắp toàn bộ Liên Minh, nhưng từ khi quen biết với Tiêu Ngô Đồng đến nay, Trì Nhạc cũng chưa từng nghe y kiêng dè loại việc này.

Cậu ta từng ngây thơ nghĩ rằng, nói thế nào thì cũng là người thân huyết mạch, không có khả năng thật sự mặc kệ một đứa trẻ vừa mới thành niên còn chưa có bất cứ năng lực kiếm sống nào, lúc nãy mới nhìn thấy gương mặt kia của Tiêu Kỳ Thụ, cậu ta vẫn còn rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại Trì Nhạc đã hiểu, Tiêu Ngô Đồng tỏ ra tự nhiên chỉ là bởi vì từ bản tâm đối phương cho rằng, mình không thuộc về Tiêu gia.
Một khi đã như vậy, cậu ta cần gì phải khách khí nữa, vị hôn phu của nguyên soái thì thế nào, chẳng qua chỉ là vị hôn phu mà hệ thống gen xứng đôi chọn ra, đừng tưởng rằng cậu ta không biết, Tiêu Kỳ Thụ này đến bây giờ còn chưa chính thức cử hành điển lễ đính hôn với nguyên soái!
Hừ, thể hiện thật lố!
“Vậy thì Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh chạy riêng đến chỗ chúng tôi, là muốn làm cái gì!?” Trì Nhạc bén nhọn đáp lại.
“Đương nhiên là bởi vì tiếng chó sủa ở nơi này quá lớn, làm phiền đến bọn tao.” Tiêu Kỳ Thụ trong khoảng thời gian ngắn chưa nghĩ ra câu trả lời, một đám người đi theo sau hắn đã giành trả lời trước.
Tiếng nói vừa dứt, trong đám người truyền ra tiếng cười lạnh thưa thớt, rõ ràng là đang chế nhạo bọn họ.
Ngón tay Tiêu Ngô Đồng gõ gõ trên mặt bàn, nhưng ánh mắt y vẫn ôn hòa mềm mại như cũ.
“Thật phiền quá, lại muốn xử lý đống rác rưởi này rồi.” Y thậm chí còn nhàn rỗi càu nhàu với hệ thống ở trong đầu: “Người này thật đáng ghét.” Nói rồi định đứng dậy nhưng đúng lúc này, Trì Nhạc không ngờ lại đứng lên.
Trì Nhạc mới 18 tuổi, đang ở độ tuổi nhiệt huyết thích thu thập các loại tin tức, các loại việc xấu xa cũng biết không ít, nhưng lần này người bị vũ nhục chính là bạn của cậu ta.
Bạn bè đã bị vũ nhục, cậu ta sao có thể nhịn được, tức khắc vung nắm tay lên, muốn đấm Tiêu Kỳ Thụ làm người chán ghét trước mắt này một trận.
Còn chưa tung quyền, tay đã bị người khác cứng rắn kéo lại.
“Con rùa nào dám kéo…… Elton?” Cậu ta khí thế hung hăng quay đầu lại, lại nhìn thấy bạn cùng phòng vẫn luôn trầm mặc ít lời kia đứng lên.
Khác với bất cứ ai ở đây, trên người Elton tràn ngập sát khí thuộc riêng về chiến sĩ, khi hắn đứng thẳng dậy đi tới chỗ Tiêu Kỳ Thụ, khí thế hung hãn tức khắc không thể ngăn cản như mãnh hổ nhào tới đối phương, làm Tiêu Kỳ Thụ bất giác sợ hãi lui về phía sau.
“Lăn.” Elton trầm thấp nói, từ kẽ răng phun ra thanh âm như mang theo sát khí ngập trời.
“Cậu là học sinh Hệ Cơ Giáp?” Nhưng Tiêu Kỳ Thụ không muốn xuống sân khấu một cách chật vật trước mặt mọi người, hắn âm thầm ảo não trong lòng, hôm nay mang đến đều là đồng học Hệ Chiến Ca, nếu thật sự chọc phải người này, ở nhà ăn đánh nhau cũng không có người có thể đánh bại người Hệ Cơ Giáp, lập tức ném mặt mũi bộp bộp: “Tôi là Tiêu Kỳ Thụ, cậu có khả năng đã nghe qua tên này, tôi chính là nguyên soái Tề Sâm……”
“Tôi không có hứng thú nghe cậu kể chuyện.” Elton từ phía sau Trì Nhạc đi ra, hắn đứng trước toàn bộ phòng 534, thân hình cao lớn che chắn đám bạn cùng phòng yếu đuối phía sau: “Cậu muốn ở chỗ này ăn đánh, hay là rời đi ngay bây giờ.”
Chỉ một thoáng, nhà ăn lâm vào trong yên tĩnh khó chịu.
Một người không muốn mất mặt mũi nhưng lại đánh không lại đối phương, một người cam nguyện làm tấm khiên gắt gao bảo vệ bạn cùng phòng, trận giằng co trong không khí này mãi đến khi một tiếng cười khẽ vang lên mới đột ngột bị đánh gãy.
“Elton, anh không nên đối xử như vậy với vị anh họ này của tôi chứ.” Tiêu Ngô Đồng đứng lên, y ngọt ngào cười, tóc đen tán loạn dừng trên hai má bạch ngọc, lông mi dài mà cong vút che khuất đôi mắt màu mật ong thành một cái bóng: “Anh nói như vậy, trong lòng anh họ tôi rất sợ hãi đó.”
“Tiêu Ngô Đồng!” Tiêu Kỳ Thụ lạnh giọng quát lên.
“Vị hôn thê của nguyên soái cũng không phải là mặt hàng mắng to bên đường đâu, Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh ạ.” Tiêu Ngô Đồng nhíu mày, một ngón trỏ để trước môi, làm ra bộ dáng nghiêm túc lại có vẻ phá lệ đáng yêu: “Vị hôn thê của nguyên soái lại càng không phải mặt hàng sẽ tùy ý hãm hại người thân huyết mạch tương liên của mình, không phải sao, Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh?”
Y nói càng ngọt ngào, tư thái càng đáng yêu lại càng khiến đáy lòng người phát lạnh.


Lực uy hiếp kỳ diệu này so với Elton uy hiếp gọn gàng dứt khoát càng làm cho lòng người phát hoảng.
Tiêu Kỳ Thụ trong nháy mắt đã hỗn loạn, hắn vô tình nhớ tới ngày Tiêu Ngô Đồng bị đuổi đi, đối phương tươi cười vừa điềm mỹ lại khủng bố như ác quỷ.
Lâu dài tới nay, đè ở đáy lòng hắn là cái loại khủng bố khó có thể miêu tả này, chỉ một thoáng hắn khắc chế không được phẫn nộ dâng lên trong lòng, không khắc chế được muốn nghiền nát người trước mắt này, áp thành bột phấn, làm nó không thể xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
Hắn gần như không màng Elton uy hiếp, trực tiếp xông lên.
Nhưng Tiêu Ngô Đồng thông minh hơn xa so với hắn ta.
Trước khi Tiêu Kỳ Thụ mở miệng, y liền xoay người nhìn cửa sổ sát đất của nhà ăn, một tay che trên trán làm ra bộ dáng che nắng rồi dùng ngữ khí hoang mang nói: “Ô kìa Kỳ Thụ ca ca, anh xem, hình như có người tới tìm anh kìa ~”
Không kịp phản ứng lại, bản thân mình đã vô tình nghe theo đối phương nói, Tiêu Kỳ Thụ ngẩng đầu nhìn qua hướng kia, hắn vừa định nén giận mắng đối phương một phen, đám người đứng ở phía sau lại toát ra thắc mắc.
“Tiêu thiếu gia, đó có phải là phóng viên hay không?”
Phóng viên?
Tiêu Kỳ Thụ nhìn theo hướng đồng bọn chỉ, quả nhiên thấy mấy người đang lén lút.

Cho dù tu dưỡng chính trị có thấp đến mức nào đi chăng nữa hắn cũng biết không thể để người khác chụp được bản thân mình ngay lúc này, cắn răng hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Ngô Đồng một cái, nói.
“Hôm nay xem như mày may mắn, chờ xem đi!”
Nói xong, liền xám xịt mang theo đám người của hắn chạy lên trên tầng.
Nhìn hắn rời đi, Tiêu Ngô Đồng xoay người lại nhìn về phía nhóm bạn cùng phòng nhà mình, tươi cười quỷ dị kia chậm rãi biến thành chân thành mềm mại, nghiêng nghiêng đầu nhỏ nghi hoặc nói: “Mọi người sao không ngồi xuống?”
Đôi mắt màu nâu lớn mà sáng rõ toát ra thắc mắc, Trì Nhạc vừa muốn mở miệng hỏi, lại thực sự không rõ.
Tiêu Ngô Đồng thật sự không hề chán ghét Tiêu Kỳ Thụ, hay là rõ ràng đã biết tất cả, còn phải làm ra một bộ không biết gì như vậy?
Trì Nhạc không rõ ràng lắm, nhưng cậu ta lại có một loại dự cảm.
Tựa hồ cho đến mới vừa rồi, người toàn bộ ký túc xá đều lấy thân bảo vệ ở trước mặt y, Tiêu Ngô Đồng người này mới chân chính chấp nhận bọn họ.
Đây hình như là bệnh chung của những đứa trẻ thiếu yêu thương?
Mà cùng lúc đó, Tiêu Ngô Đồng cũng đang tận sức quấy rầy hệ thống nhà mình.

“Thấy được chưa thấy được chưa!” Y kiêu ngạo ưỡn ngực: “Cũng có người quan tâm ta!”
“Chậc.” Hệ thống bất mãn nói: “Ta không quan tâm ngươi sao!?”
“Ngươi lại không phải là người.”
Đột nhiên muốn bóp chết ký chủ, phải làm sao bây giờ?
“Nhưng mà.” Tiêu Ngô Đồng lại kéo dài thanh âm nói tiếp: “Xem ngươi thành kính khẩn cầu bổn đại gia quan tâm như vậy, bổn đại gia cũng miễn cưỡng thích thích ngươi một chút.”
“Đương nhiên, ta vẫn thích sư huynh nhất! Ngươi không cần vọng tưởng!”
Hệ thống tận lực nhịn xuống, sau đó nó nói: “Ký chủ rác rưởi đi tìm chết đi!!”
~~~~~~~~
Cộp cộp cộp cộp……
Tiếng bước chân dồn dập quanh quẩn trong hành lang, người đứng hai bên thấy người đi tới đều mỉm cười chào hỏi, rồi sau đó nói: “Giáo sư, hiệu trưởng đang ở trong phòng chờ ngài.”
Người nọ khẽ gật đầu đáp lại, vội vàng đi tới cuối hành lang.
Rồi sau đó hắn đẩy cửa ra.
Tất cả ánh đèn sáng ngời đều chiếu đến bên trong hành lang, bức màn dày nặng che khuất hết thảy ánh sáng khiến cho căn phòng này có loại nặng nề khác thường.

Phòng hội nghị lớn đang thảo luận kịch liệt chớp mắt bị đánh gãy, người ngồi hai bên bàn hội nghị dài mà đẹp đẽ quý giá quay đầu qua nhìn về phía cửa lớn.
Là ai dám tới quấy rầy hội nghị của bọn họ?
Nhưng khi thấy người tới, phẫn nộ trên mặt mọi người lập tức trở thành hư không, treo lên nụ cười thân thiết.
Một lão nhân ngồi một mình ở bàn dài đứng dậy, thân thiết hỏi: “Hôm nay sao lại tới đây, bên kia không phải nói còn có rất nhiều việc chưa làm xong sao?”
“Việc vặt đã giao cho quân bộ.” Người tới rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi nghe nói ngài đang thảo luận cuộc tuyển chọn lần này mà tới đây.”
Thanh âm kia không tính là trẻ tuổi mà cũng không hoàn toàn già nua, người đàn ông đang đứng bớt đi ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn tiến vào giai đoạn thành thục.
“Vậy mau ngồi xuống đi.” Hiệu trưởng già nở nụ cười hòa ái, ông nhìn qua người ngồi hai bên bàn dài, giáo sư ngồi ở bên tay phải lập tức đứng lên, cười nói với người vừa tới: “Vừa vặn cậu đã đến rồi, ngồi ở đây đi.”
Phía sau hắn, mọi người yên lặng đứng dậy ngồi về phía sau, đem vị trí giáo sư kia để không.
Người tới ngồi xuống vị trí kia, nói thẳng: “Tôi nghe nói lúc này đang tuyển chọn, ngài định cho trường chiến đấu mở báo danh.”
Lão hiệu trưởng gật đầu: “Chính xác là như thế, rốt cuộc thì năm nay cũng khác với quá khứ, cậu mới từ quân bộ ra hẳn là đã nghe qua một ít tiếng gió, tôi nói luôn cho cậu biết, những điều đó đều là sự thật.”
Người tới trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Ít nhất hẳn là cho phép Hệ Chiến Ca báo danh.”
“Cậu mới nhậm chức năm nay, không hiểu rõ về Hệ Chiến Ca hiện giờ.” Vị giáo sư mới nhường chỗ ngồi vừa rồi kia trả lời: “Năng lực của Người Hát Chiến Ca hiện giờ đã một thế hệ lại không bằng một thế hệ, ở giới giải trí, bọn họ thật sự là nhân vật đứng đầu nhưng đây lại là một trận so đấu vũ lực để tuyển chọn ra……”
Vị giáo sư kia khẽ lắc đầu, tỏ rõ quan điểm của mình.

Người tới trầm mặc lần thứ hai rồi sau đó chợt đứng lên, cúi người thật sâu với lão hiệu trưởng: “Tôi vốn không muốn nhận thư mời của ngài, một lần nữa trở lại cái giới này, nhưng ngài cũng biết tôi đã gặp điều gì.”
Mọi người trên bàn hội nghị trên mặt toát ra thần sắc đồng tình và thở dài.
Bởi vì bọn họ đều biết vị giáo sư mới nhậm chức này gặp phải điều gì.
“Chính như tôi đã từng nói với truyền thông, vị đã cứu tôi kia đúng là Phượng tiên sinh, Người Hát Chiến Ca đệ nhất đương thời.” Người tới tiếp tục nói: “Tôi tin cái chức nghiệp này có thể truyền lưu hơn 3000 năm, tất nhiên, tôi cũng không muốn ân nhân cứu mạng của tôi sẽ theo Chiến Ca xuống dốc mà trở thành một ngôi sao ca nhạc bình thường.”
“Bởi vậy tôi chân thành thỉnh cầu ngài, cho Hệ Chiến Ca một cơ hội!”
Trong phòng hội nghị trống trải, chỉ có thanh âm của người đàn ông kia cùng với tiếng hít thở dồn dập quanh quẩn của hắn.

Lão hiệu trưởng nhìn chằm chằm hắn thật lâu, tựa hồ đang cân nhắc điều gì, cuối cùng mới nói: “Đơn độc cho phép Hệ Chiến Ca báo danh, đối với các trường học khác cũng không công bằng.”
“Vậy thì——” Người đàn ông ngẩng đầu, hắn vội vàng bước về phía trước một bước, dưới bức màn dày nặng che lấp phòng họp, một tia ánh sáng mỏng manh chui vào bên trong chiếu sáng gương mặt hắn: “Cho toàn trường báo danh đi!”
“Khống chế nghiêm khắc đối với điều kiện báo danh, ban đầu loại bỏ người không thể tham dự chiến đấu ra ngoài!”
Khuôn mặt hắn hiện ra trước mặt mọi người.
Trên dưới 30 tuổi, nói là thanh niên lại nhiều chút thành thục, nói là trung niên lại có chút non nớt.
Nếu Tiêu Ngô Đồng thấy gương mặt này cũng tất nhiên có thể nói ra thân phận của hắn.
Đây đúng là người đàn ông mà y đã lấy thân phận Phượng tiên sinh cứu trên tàu bay kia.
Phòng hội nghị lớn lâm vào trầm mặc lâu dài.
Tầm mắt mọi người đều dừng trên người lão hiệu trưởng.
“Một khi đã như vậy, chiếu theo lời cậu nói mà làm đi.”
Lão hiệu trưởng nở nụ cười.
Ông cười trầm ổn mà hữu lực, đủ để làm bất cứ ai có tâm tình phiền loạn yên ổn lại.
“Làm cho tôi nhìn xem, Hệ Chiến Ca có thể đi đến bước nào.”
“Còn có……”
“Hoan nghênh vào Hệ Bùa Chú của Học Viện Tổng Hợp thủ đô, giáo sư Ngạn Dục, bắt đầu từ cậu tới liên hệ với vị kia đi.”
Người đàn ông gật đầu, quang não của hắn ở giữa không trung chiếu ra màn hình thật lớn, đủ cho tất cả mọi người chung quanh đều có thể nhìn thấy.
Hít sâu một hơi, hắn bật thông tin, rất nhanh quang não trên màn hình hiện lên một thân ảnh khác.
“Nguyên soái Tề Sâm, xin chào ngài, Học Viện Tổng Hợp thủ đô có hoạt động hạng nhất, hy vọng Quân Đệ Cửu……”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương