Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân
-
17: Bỏ Lỡ
Đỉnh núi nhỏ.
Không có một bóng người.
“Thật là mạo hiểm!” Tiêu Ngô Đồng sờ sờ nhẫn trữ vật, thở ra một hơi thật dài.
Khi lệnh bài bị thu vào, y thấy được một chân của người mở cửa kia đã bước vào, cũng may phản ứng của người tu chân giúp y, một khắc trước khi đối phương đi vào, y trực tiếp nhảy xuống phía sau hàng hóa, tăng tốc một chút từ bên trong xông ra.
Cũng không biết đó là ai, nhìn thấy xác trùng đầy đất còn đi vào trong.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Ngô Đồng lại thở dài.
Nếu sư huynh ở đây thì tốt rồi.
Nếu sư huynh có ở đây, y không cần phát sầu cái gì cả.
Hắn có thể xử lý tốt hết thảy.
Lạc tháp lạc tháp……
Tiếng Sâu độc bò từ nơi không xa truyền đến, bước chân Tiêu Ngô Đồng rời đi tức khắc ngừng lại, cảm xúc sung sướng trên mặt dần dần biến mất, lộ ra chút do dự.
Cần giết con trùng lọt lưới này không? Nhưng tầng chứa kho hàng hoá chuyên chở trước mắt đã không còn bao nhiêu người, một người sống duy nhất kia nhìn có vẻ như không hoàn toàn sợ hãi một con sâu như vậy.
Không muốn làm việc không có ý nghĩa.
Cái ý nghĩ này chiếm thượng phong.
“A a a a!!” Tiếng người cuồng loạn vang lên.
Có người!
Bước chân Tiêu Ngô Đồng vốn muốn rời đi tức khắc thu trở về, không chút do dự chạy tới hướng kia.
“Ký chủ, không thể để lộ thân phận của ngươi!”
“Đã biết!” Tiêu Ngô Đồng nheo mắt lại: “Ta cũng không phải loại người vì bản thân!”
~~~~~~~~
Tề Sâm khó có thể che giấu cảm xúc mất mát toát ra, hắn cảm giác được ngực nhảy lên chậm rãi yếu bớt, rất nhanh lại về với trạng thái máy móc.
Hắn xuyên qua rừng băng, nhảy mấy cái lên tới đỉnh núi hàng hóa, cúi xuống xem xét dấu vết chung quanh.
Thân thể mẫu trùng giống như thạch trái cây thủy tinh rách nát rơi rụng khắp nơi, dưới thân nó, một cái rương đã bị mở ra, đồ vật bên trong bày biện ngăn nắp bên cạnh, một chiếc hộp Huyền Mộc cổ xưa, đẹp đẽ quý giá đặt ngay ngắn ở giữa.
Tề Sâm cẩn thận cầm hộp ra, cách thủy tinh tím điêu khắc cẩn thận quan sát lệnh bài bên trong, xác nhận nó không bị lấy đi mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng không biết người sử dụng bùa chú kia vì sao lại bỏ qua một thứ nhìn qua đã không giống đồ bình thường, nhưng tóm lại là kết quả tốt.
Đúng rồi.
Mãi đến lúc này, Tề Sâm mới phát hiện sau lưng hình như thiếu cái gì, người đàn ông hắn nửa đường cứu được kia đâu?
Cũng may một tầng này cũng không còn Trùng tộc, Tề Sâm cũng không lo lắng cho đối phương, cẩn thận để hộp vào nút không gian trước mới từ đỉnh hàng hóa đi xuống dưới.
Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng gào rống đập nồi dìm thuyền của người đàn ông kia.
Không xong!
~~~~~~~
Người đàn ông này không nghĩ tới mình sẽ đụng phải Trùng tộc.
Hoặc là nói, hắn ta không nghĩ tới ở cái nơi người kia sử dụng bùa chú thế mà còn có cá lọt lưới.
Đột nhiên đụng phải Trùng tộc đối với hắn mà nói là một việc cực kỳ ngoài ý muốn.
Vài phút trước, hắn còn đi cùng một chỗ với nguyên soái, bởi vì tốc độ của đối phương quá nhanh mới bất tri bất giác tách ra.
Nào nghĩ mới vài phút thời gian như vậy đã gặp phải Trùng tộc.
Đây là một con trùng thành lũy, chính là con ở tầng một nhìn thấy bọn họ, lúc ấy nó bởi vì cứu viện cho mẫu trùng đang bị công kích mà hoàn toàn làm lơ con người, hiện tại lại công kích hắn chỉ sợ là mẫu trùng đã chết.
Nguyên soái lợi hại quá!
Người đàn ông thở hổn hển nghĩ như vậy.
Trên tay hắn chỉ có trùng đao lấy được từ thi thể sâu ở kho hàng hoá chuyên chở lúc trước, miễn cưỡng ngăn cản một đợt công kích của sâu đã bị bắn bay tới một góc, không có tác dụng đến lần thứ hai.
Vũ khí bị tước, người đàn ông cắn chặt răng, từ cổ áo chỗ lôi ra một chiếc vòng cổ, nhìn chằm chằm con sâu: “Tuy rằng tao sẽ chết ở chỗ này, nhưng tốt xấu gì cũng phải vì…… Phải vì bọn họ báo thù!”
Sâu phát ra thanh âm tư tư, cái mồm dữ tợn mở rộng ra, nhào tới người đàn ông.
Sắp chết sao……
Hắn trừng lớn đôi mắt, hắn không muốn bỏ lỡ một đoạn ngắn nào của cái chết bản thân, ngón tay nắm vòng cổ dần dần phát lực, một khắc trước khi mồm con sâu kia cắn nuốt mình, tay túm vòng cổ giơ lên cao ——
Sau đó thân thể hắn bay lên trời, lấy phương thức quen quen bị ném về phía sau.
Áo choàng màu trắng giống như cánh chim bạch hạc trải ra bốn phía không trung, nhìn không ra thân hình của người kia từ phía sau, từ áo choàng to rộng vươn ra một bàn tay mang bao tay màu đen.
Ngón tay mảnh dài kẹp một thanh trùng đao, đúng là cái đao mới vừa rồi đánh bay hắn kia nhưng lại có sức mạnh khác biệt.
Người xâm nhập ngoài ý muốn này chỉ nhẹ nhàng vung lên, trùng thành lũy khổng lồ vẫn còn duy trì tư thế tiến về phía trước, lại từ giữa đầu nứt ra một cái khe rất nhỏ.
Kẻ thần bí vọt tới phía trước, sâu đã chia thành hai nửa ầm ầm ngã trên mặt đất, từ giữa người, lượng lớn máu tươi màu xanh lục phun ra tung toé.
Góc độ tính toán của người xâm nhập kia cực tốt, y một bước cũng chưa động, máu tươi bắn xa nhất cũng chỉ đến trước chân.
Lúc này, *bạch hạc y kia mới rơi xuống từ không trung.
(*Người mặc quần áo màu trắng)
Người đàn ông còn chưa kịp thở, hết thảy đã trở thành dấu chấm câu, hắn há to miệng nhìn người xâm nhập thần bí này, đầu óc khó khỏi nhớ tới một cái tên.
Người xâm nhập xoay người qua, cả người y bị áo choàng to lớn che lấp, chỉ lộ ra non nửa chiếc cằm tinh xảo như bạch ngọc, môi mỏng hồng nhạt hơi mím, tay cầm trùng đao mang một đôi bao tay thuần đen.
“Phượng tiên sinh……” Người đàn ông kia bất giác phun ra cái từ này, tiếng tim đập như nổi trống gần như che lấp thanh âm hắn, vì thế hắn lại lớn tiếng kêu lên lần nữa: “Phượng tiên sinh!”
Là Phượng tiên sinh sao!?
Là…… Là……Phượng tiên sinh kia sao!?
Hắn ta nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra một từ để hình dung Phượng tiên sinh, từ ngữ quá hoa mỹ trau chuốt không thể hiện được phong thái của Phượng tiên sinh, từ ngữ quá văn nghệ lại không thể hiện được tài hoa của Phượng tiên sinh.
Cuối cùng hắn ta chỉ có thể dùng danh xưng kia để hình dung.
Phượng tiên sinh hơi gật đầu, y ném trùng đao tới một bên, đi về phía trước hai bước, như nghĩ tới gì đó chợt dừng bước chân.
“Có người tới.
” Y nghiêng tai lắng nghe nói: “Tôi phải đi.
”
“Vâng…… Vâng!”
Chính tai mình nghe được thanh âm của Phượng tiên sinh!
Toàn thân người đàn ông đều run rẩy!
Đó là kiểu thanh âm mỹ diệu gì vậy!
“Đúng rồi.
” Phượng tiên sinh sắp rời đi đột nhiên quay đầu, chỉ chỉ đồ vật trong tay hắn: “Bùa chú không tồi.
”
Nói xong, áo choàng màu trắng kia nhanh chóng biến mất cuối hành lang, người đàn ông này mới như tỉnh mộng vội vàng đuổi theo.
Chỉ là khoảng cách nơi này với cuối hành lang xa xôi dữ dội, chờ hắn ta chạy tới nơi sớm đã không thấy thân ảnh kia.
Cho nên, quả nhiên là mơ……
Hắn biểu tình hoảng hốt nghĩ vậy.
“Sâu là anh giết?” Thanh âm lạnh băng vang lên sau lưng, tức khắc lôi người đàn ông trở lại hiện thực.
Hắn ta quay đầu lại, thấy nguyên soái lúc trước đang đứng bên xác trùng chết, không cảm xúc nhìn lại đây.
“Không phải tôi giết……” Hắn ta như hồn phách phiêu trở về, dùng ngữ khí mộng ảo nói: “Là thần minh giết……”
Tề Sâm:?
“Thì ra những việc này đều là thần minh làm!” Người đàn ông kia dần dần từ trạng thái mơ hồ hồi thần lại, mang theo cuồng nhiệt khác thường: “Thần minh cứu vớt mọi người!”
Trong tầng dưới chót tàu bay này, trừ hai người bọn họ ra còn có ai nữa?
Tầm mắt Tề Sâm dừng ở xác trùng thành luỹ bị sạch sẽ lưu loát trảm thành hai nửa kia, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Trừ hắn cùng người đàn ông kia ra, có thể ở chỗ này không phải chỉ có ——
—— chỉ có người giết sâu kia, cái người khiến hắn đi theo sao!?
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Tiếng tim đập ù ù vang lên bên tai, thân thể Tề Sâm từ sau khi ra đời đã bị hờ hững ăn sâu bén rễ kia hoàn toàn bị vứt ra ngoài, nguyên soái trẻ tuổi tiến lên hai bước, tóm lấy cổ áo nhân viên kia, nhấc lên.
“Là ai! Người kia là ai! Anh nhìn thấy y!”
Hắn há miệng, thanh âm khàn khàn.
Người đàn ông kia bị dọa rồi, uy áp thật lớn không biết từ chỗ nào đến cầm tù hắn tại chỗ, thân thể hắn ta dưới uy áp run bần bật, ngay cả đại não cũng bắt đầu trống rỗng.
Hắn ta run run môi, gian nan mở miệng: “Nguyên…… Nguyên soái……?”
“Nói cho tôi biết! Người giết sâu là ai!”
“Là…… Là Phượng tiên sinh!”
Không dám nghĩ chuyện gì khác, người đàn ông kia lớn tiếng nhanh chóng trả lời.
“Y chạy hướng nào!”
“Không biết! Y đi quá nhanh!”
Tề Sâm buông tay ra, hắn nhìn quanh bốn phía, nén không được tâm tình muốn đi gặp người nọ.
Đi nơi nào tìm? Hắn có thể đi nơi nào tìm?
Đại não bị vô số nghi vấn tràn ngập, hai mắt Tề Sâm như có ngọn lửa bỏng cháy.
“Nguyên soái!” Lúc này người đàn ông kia rốt cuộc từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, hắn ta có chút sợ hãi nhìn mắt Tề Sâm: “Ngài hiện tại muốn đi tìm Phượng tiên sinh, sợ là tìm không thấy y, y đi quá nhanh mà tàu bay lại quá lớn.
”
“Người còn sống đều phải trở lại khoang hành khách, không thì ngài trở về rồi tính sau.
”
Tề Sâm bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt hắn chậm rãi lộ ra một chút lý trí, rốt cuộc thì ở chỗ này, muốn tìm một người thành tâm muốn chạy trốn thực sự quá mức khó khăn.
Nhưng nếu đã biết tên đối phương, sau này lại đi tìm y hẳn là không có đầu mối như trước nữa.
Từ điều này, Tề Sâm mạnh mẽ đè ép cảm tình cực nóng kia xuống, nói.
“Về khoang hành khách trước.
”
~~~~~~~~
“Không xong rồi!” Tiêu Ngô Đồng cởi áo khoác Phượng tiên sinh ra, một đường chạy vội trở về, đột nhiên dừng lại bước chân.
“Sao?” Hệ thống hỏi.
“Quên nói cho người kia, đừng để lộ sự tồn tại của ta!” Tiêu Ngô Đồng buồn rầu nhíu mày, giống như trẻ con nổi giận: “Đều tại ngươi! Không nhắc nhở ta!”
Hệ thống:?
Chuyện này liên quan gì tới nó!?
Không đợi hệ thống dỗi ngược lại, Tiêu Ngô Đồng đã tự an ủi mình: “Không sao, cho dù hắn nói cho người khác cũng không có ai tin Phượng tiên sinh có thể xuất hiện ở chỗ này!”
Nói xong, lại hừ hừ khẽ hát đi về phía trước.
Ôi, ngu xuẩn.
Hệ thống nghẹn một hơi trong lòng.
Đừng xem thường lực lượng fan!
Nhưng nó lại nhẹ nhàng thở ra.
Có con sâu kia làm đệm lưng, đỡ phiền nó phải đi tìm rừng rậm nguyên thủy.
Lúc tới, chỗ này nơi nơi đều là Trùng tộc, lúc về, sâu cũng đã giết gần hết, hình như chi viện quân đội tới rồi, cho dù có cá lọt lưới cũng phần lớn là chạy tới nơi mẫu trùng tử vong, sau đó bị Tiêu Ngô Đồng một đao chém chết.
Nhưng khi cách khu hành khách càng ngày càng gần, bước chân Tiêu Ngô Đồng dần chậm lại.
Y không thể trở về như vậy, bằng không sau khi chính phủ Liên Minh đối chiếu tư liệu hành khách, rất dễ dàng có thể tìm được y.
Đơn giản đi bắt sâu thôi.
Nghĩ như vậy, y tạm thời buông cảm giác toàn thân ra, thần thức khổng lồ tức khắc bao trùm toàn bộ tàu bay.
“Hả?” Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt: “Cách khu hành khách gần như vậy còn có người bị công kích? Sóng quân đội này thật không nỗ lực.
”
Ngoài miệng nói vậy, y lại nhẹ nhàng động thân, trong chớp mắt đã đến bên cạnh con sâu kia.
Vừa thấy người bị công kích còn là người quen, chính là tiếp viên hàng không lúc trước giằng co với Tiêu Ngô Đồng, người đàn ông tinh anh này từ trong phòng đi ra, trong tay đối phương gắt gao ôm một bao công văn, nhìn dáng vẻ như muốn thuyết phục con sâu kia không công kích mình.
Ừ, hiệu quả rất kém cỏi.
“Con sâu này tôi mượn đi nhé.
” Thanh âm hàm chứa ý cười từ sau lưng tới gần, người đàn ông tinh anh kia cảm thấy hoa mắt, con sâu dữ tợn đang tới gần liền biến mất không thấy đâu, chỉ có thanh âm du dương truyền đến: “Quân đội ở bên phải anh, đi thẳng là đến!”
Hắn ngẩn người, vội vàng quay đầu nhìn qua thì thấy thân ảnh một thiếu niên kéo một con sâu thật lớn, biến mất cuối tầm nhìn.
Hắn cúi đầu sờ sờ bao công văn, lúc này mới như tỉnh mộng, xoay người chạy tới hướng quân đội.
Tiêu Ngô Đồng xách theo con sâu tìm nơi cách quân đội không xa không gần, ném con sâu về phía trước, còn mình thì rúc vào một góc.
“Được rồi, ngay bây giờ đám người kia sẽ mang ta trở về!”
“Ngươi hẹn người rồi?” Hệ thống vò đầu, sao nó không biết.
“Đương nhiên không có.
” Ném cho hệ thống nhà mình một ánh mắt khinh bỉ, Tiêu Ngô Đồng dồn khí đan điền, hít sâu một hơi.
“Cứu mạng a a a a a a a a a!!!!”
Hệ thống: Ta có một câu *mmp nhất định phải nói!
(*Đmm:))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook