Bạch Dạ cầm lấy đũa nhìn về phía đồ ăn trên bàn. Chiếc bát bé xíu hơn nửa phần là cơm trắng, bên trên có khoảng mười mấy cọng rau xanh cùng với ba miếng thịt thái sợi. So với đồ ăn nhà họ Hạ, những thứ trước mắt thật sự quá đơn giản và cẩu thả. Dạ dày của cậu vốn đã bị nhà họ Hạ nuông chiều quá mức, vậy nên bây giờ không có khẩu vị lắm. Có điều cậu quá đói bụng nên ăn thứ gì cũng cảm thấy ngon.

Cậu bưng chén cơm lên rồi vội vã và mấy miếng, đồ ăn vừa cứng vừa không có mùi vị khiến cậu vô cùng nhớ những món có thể so sánh với khách sạn cao cấp ở nhà họ Hạ, thậm chí còn có chút nhớ—— tiền của Hạ Sâm 

Khi cậu không có tiền, chỉ cần gọi điện thoại cho Hạ Sâm là sẽ được hắn chuyển tiền thẳng vào trong tài khoản. Nhưng hiện tại không còn ai cho cậu tiền để tiêu nữa rồi. Như vậy đã thảm rồi, cậu còn phải nuôi một đống thần khí nữa, đúng là đã nghèo lại còn nghèo thêm.

Bạch Dạ thật sự quá đói bụng, cũng không quản việc đồ ăn có ngon hay không nữa, trong vòng mười phút đã xử lý hết đống đồ trên bàn. Cậu buông đũa xuống, lau miệng rồi thở dài: “Rốt cuộc mình cũng cảm giác được mùi vị khi không có đủ đồ ăn để nhét kẽ răng rồi.”

Đặt bát cơm xuống bàn, bụng cậu vẫn cảm thấy cực kỳ đói, đành phải đứng dậy ra bên ngoài xem có gì ăn không.

Bạch Dạ đi ra khỏi căn nhà, ngước tầm mắt ra xa chỉ thấy phía đối diện là núi non liên miên chập chùng, mà hiện tại cậu đang ở ngay giữa sườn núi, cách đó mười mét chính là rào chắn, phía bên dưới là vách núi chênh vênh. Cậu đi đến cạnh tấm rào rồi cúi đầu xuống nhìn: “Mẹ nó, muốn xuống núi thì phải làm thế nào? Leo xuống à?”

Sợ rằng người chưa leo được mấy mét đã ngã chết rồi.

Bạch Dạ xoay người đi vào trong tham quan một vòng. Không thấy ai ở đó cả, nhưng cậu lại tìm Dược Phống bếp, bên trong cực kỳ đơn sơ, không có muối cũng không có dầu, không có chút đồ ăn thừa để lại. Cậu mở lu gạo ra, chỉ nhìn thấy bên trong còn khoảng hai bát gạo.

Mùi vị nghèo đói lan tỏa khắp không gian khiến cậu cũng ngại nấu nốt chỗ gạo còn lại đó: “Người tu chân nghèo như vậy sao?”

Nhưng những người tu chân mà cậu quen biết đều là kẻ có tiền, tại sao những người như Đổng Dịch lại nghèo đến mức cả cơm cũng không có mà ăn thế này?

“Ục ục ——” Bụng của Bạch Dạ lại sôi lên, cậu trợn mắt: “Mày đừng kêu nữa, có kêu cũng chẳng có gì mà ăn đâu.”

“Ục ục, ục ục, ục ục ——” Chiếc bụng càng kêu to hơn, giống như kháng nghị lại lời của cậu, bảo cậu mau đi tìm đồ ăn.

Bạch Dạ uy hiếp: “Còn kêu nữa tao sẽ bỏ hết mấy đứa.”

Ngay sau đó, chiếc bụng trở nên yên lặng, nhưng cảm giác đói vẫn còn đó.

Bạch Dạ tặc lưỡi: “Còn nhỏ như vậy mà đã nghe hiểu lời uy hiếp sao.”

Cậu rời khỏi phòng biết rồi đi tới cánh cửa ở sân vườn.

Hai gã đệ tử ngoại môn đi ra từ khoảng sân cách vách nhìn thấy Bạch Dạ, đáy mắt mang theo vài phần đánh giá. Khi nhìn thấy cậu giống người nghèo rớt mồng tơi, bọn hắn hỏi với giọng điệu khinh thường: “Ngươi là ai? Tại sao chúng ta lại chưa từng gặp ngươi?”

Bạch Dạ khách sáo nói: “Tôi là bạn của mấy người Thăng Vinh.”

“Nếu là bạn bè của bọn hắn thì đừng đi khắp nơi làm loạn, bằng không nếu mất mát thứ gì, các người không đền nổi đâu.” Hai gã đệ tử cũng không muốn nhiều lời với cậu, trực tiếp xoay người đi về hướng Dược Phố. Nhìn thấy Thăng Vinh và Đổng Dịch đang kiểm tra cửa tiệm, một gã đệ tử trong số hai người vừa nãy lên tiếng: “Thăng Vinh, Đổng Dịch, không phải các ngươi vừa mới tới Dược Phố sao? Tại sao lại quay lại lần nữa?”

“Chúng ta tới đây xem qua chút thôi.” Thăng Vinh quay đầu nhỏ giọng hỏi Đổng Dịch: “Ta kiểm tra rồi, thảo dược không có vấn đề, ngươi nói xem, có phải vị đạo hữu kia tính sai rồi hay không?”

Đổng Dịch nghĩ nghĩ rồi nói: “Vì linh thạch và lương thực của chúng ta vào tháng sau, vẫn nên ở lại đây trông coi thì tốt hơn. Dù sao thì nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, đến lúc đó chúng ta sẽ biết vị đạo hữu kia có tính sai hay không thôi.”

“Được.” Thăng Vinh ngồi xuống cùng Đổng Dịch, trông coi khoảng ruộng mà hai người phụ trách.

Sau nửa canh giờ, bọn họ nghe thấy có người kêu lên: “Tần chủ quản tới.”

Hai người sửng sốt, nhanh chóng đứng lên.

Thăng Vinh nhỏ giọng thì thầm bên tai Đổng Dịch: “Vị đạo hữu kia tính chuẩn thật.”

Chủ quản của cửa tiệm có tất cả hai mươi người, mỗi chủ quản phụ trách khoảng hai trăm đệ tử ngoại môn, Tần chủ quản là một trong số đó. Có điều chủ quản của bọn họ có một thói quen không tốt chút nào, ông rất thích kiểm tra đột xuất, luôn luôn nhân lúc mọi người chưa kịp tới cửa tiệm để tìm mọi lý do trừ lương của bọn họ.

Sắc mặt Đổng Dịch khó coi: “Bởi vì tính chuẩn nên mới lo lắng, cậu đã quên mất vị đạo hữu kia nói sau khi chủ quản tới sẽ xảy ra chuyện gì sao??”

Thăng Vinh vỗ bả vai hắn: “Vừa rồi chúng ta đã kiểm tra rồi, thảo dược không có vấn đề gì hết, tuyệt đối không xảy ra đâu. Ngươi cứ yên tâm đi.”

Đổng Dịch bình tĩnh lại, nhìn thấy Tần chủ quản định qua đây thì nhanh chóng chạy tới chào hỏi: “Tần chủ quản.”

Tần chủ quản là một lão già đang ở kỳ Trúc Cơ tầng chín. Bởi vì việc tu luyện không có tiến bộ nhiều nên người dần dần già đi, nếu mười năm nữa trôi qua mà ông ta không tấn chức được lên kỳ Khai Quang, Đến lúc đó thọ mệnh cũng cạn, chắc chắn ông ta sẽ phải chết. Vậy nên ông vô cùng sốt ruột, luôn luôn nghĩ cách khấu trừ linh thạch của những đệ tử ngoại môn để tăng thêm tu vi cho mình. 

Ông ta nhìn hai người bọn họ rồi đi một vòng qua quầy hàng mà Đổng Dịch phụ trách. Nhưng tất cả thảo dược ở đó đều ổn, việc này với ông ta mà nói không phải là chuyện tốt.

Tần chủ quản trộm nhìn hai người bọn họ, nhân lúc hai người không chú ý liền dùng chút phép thuật để hủy đi một hộp thảo dược, sau đó nhanh chóng đi đến trước quầy hàng, chỉ vào thảo dược vừa bị hỏng, tức giận nói: “Các ngươi nhìn xem, gốc thảo dược này đều chết héo hết rồi. Đây chính là thảo dược cấp hai có trị giá năm mươi khối linh thạch hạ phẩm, các ngươi bảo ta phải báo cáo với đại chủ quản thế nào? Bình thường các ngươi cũng chăm chút số thảo dược trong tiệm như thế này sao? Đúng là không nghiêm túc và không có chút trách nhiệm nào hết, bảo quản thảo dược mà cũng không làm tốt, các ngươi muốn ta tức chết đúng không?”

Đổng Dịch: “……”

Bạch Dạ nói đúng hết rồi.

Thăng Vinh sửng sốt, gấp gáp nói: “Tần chủ quản. Vừa rồi chúng ta kiểm tra, tất cả đều ổn thỏa……”

Tần chủ quản ngắt lời hắn: “Làm sai mà còn không dám nhận lỗi, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng. Vốn dĩ chỉ muốn trừ của các ngươi mỗi người hai khối linh thạch hạ phẩm để khiển trách thôi, hiện tại thấy các ngươi không có chút hối lỗi nào, vậy thì đừng trách ta xử phạt quá nghiêm khắc.”

Ông ta nói với đệ tử phụ trách ghi chép: “Thăng Vinh, Đổng Dịch làm hỏng một gốc linh thảo cấp hai, ngoại trừ phạt hết số linh thạch tháng sau ra thì giảm phân nửa số lương thực.”

“Vâng.” Đệ tử phụ trách ghi chép vội vàng ghi vào trong sổ.

Sắc mặt Thăng Vinh và Đổng Dịch trở nên trắng bệch.

Tần chủ quản hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Thăng Vinh muốn đuổi theo bảo ông ta xử lý khoan dung hơn nhưng lại bị Đổng Dịch kéo tay lại. Hắn sốt ruột nói: “Đổng Dịch, ngươi mau thả ta ra, để ta giải thích với Tần chủ quản. Nếu không tháng sau chúng ta sẽ phải sống với cái bụng đói mất.”

Đổng Dịch trầm mặt, hạ giọng nói: “Vô dụng.”

“Chưa thử qua, tại sao lại biết là vô dụng?”

Đổng Dịch kéo chặt cánh tay của Thăng Vinh, cầm gốc thảo dược đã khô héo trở lại phòng của bọn họ.

Bạch Dạ đứng dậy nói: “Hai người trở về rồi.”

Thăng Vinh hất tay Đổng Dịch ra, cả giận nói: “Đổng Dịch. Tại sao vừa rồi không cho ta đuổi theo chủ quản để giải thích rõ ràng?”

Đổng Dịch đặt thảo dược lên bàn: “Chúng ta ở bên cạnh Tần chủ quản đã hai năm rồi, tại sao ngươi lại không hiểu rõ chủ quan cố ý làm hỏng thảo dược để lấy cớ trừ linh thạch của chúng ta.”

Thăng Vinh ngẩn người: “Nhưng tại sao ông ta phải làm như vậy? Thảo dược cấp hai còn có giá trị hơn so với số linh thạch mà chúng ta có mỗi tháng, chẳng bằng ông ta lấy linh thảo bán đi còn hơn.”

“Số lượng linh thảo đều được đăng ký trong sổ sách, nếu chủ quản tự ý cầm đi đổi lấy tiền sẽ không thể báo cáo được với những người ở trên. Nhưng khấu trừ linh thạch của chúng ta thì không giống như vậy, chủ quản nào cũng làm như thế, ai cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Đại chủ quản cũng sẽ không quản những việc cỏn con như này.”

Thăng Vinh: “……”

Bạch Dạ cảm thấy thảo dược cấp hai này rất giống với hình dạng của những thảo dược sắp chết héo trên Linh Sơn liền hỏi: “Đây là thảo dược cấp hai hả? Nó có thể bán bao nhiêu tiền?”

“Vừa rồi chủ quản nói có giá trị 50 khối linh thạch hạ phẩm.” Trải qua chuyện vừa rồi, Đổng Dịch vô cùng kính nể Bạch Dạ: “Nói đi thì phải nói lại. Đạo hữu, ngươi tính toán chuẩn xác thật đấy. Vừa mới nói nửa canh giờ sau chủ quản sẽ đến kiểm tra, sau đó ông ta tới đây thật.”

Bạch Dạ cười: “Vậy mọi người nhớ phải quảng cáo cho tôi đấy.”

“Không thành vấn đề.”

Bạch Dạ chỉ vào thảo dược cấp hai trên bàn: “Có thể cho tôi không?”

“Tất nhiên có thể.” Đổng Dịch không nói hai lời liền đẩy thảo dược đến trước mặt Bạch Dạ: “Cho dù không cho ngươi thì chúng ta cũng phải xử lý mà. Có điều ngươi muốn dùng nó vào việc gì?”

“Tôi muốn thử xem có thể khiến nó tươi tốt trở lại hay không.” Bạch Dạ cho thảo dược cấp hai vào trong túi gió: “Hai người có thể đưa tôi xuống núi không?”

Đổng Dịch nhìn mặt trời ở bên ngoài: “Có thể. Tiện thể ta cũng phải xuống núi tìm công việc khác làm mấy ngày, nếu không tháng sau sẽ đói bụng chết mất. Thăng Vinh, để ta xuống núi trước, những ngày này phiền ngươi chăm sóc vườn linh dược. Qua mấy ngày nữa sẽ đổi lại đến lượt ngươi.”

Thăng Vinh buồn bã gật đầu.

Đổng Dịch và Bạch Dạ cùng nhau rời khỏi Dược Phố, dọc theo đường núi để đi xuống.

Trên đường đi, Bạch Dạ lấy lý do đi vệ sinh để trốn đi rồi dùng linh thuỷ của Thủy long cùng với thần lực của roi da để hồi sinh lại gốc thảo dược, sau đó cậu lại tiếp tục lên đường cùng Đổng Dịch. Bạch Dạ biết được từ trong miệng hắn rằng Dược Phố ở bên ngoài phái Linh Dược, do đệ tử ngoại môn chăm sóc. Đệ tử ngoại môn là những đệ tử không chính thức, không có tư cách bước vào trong môn phái. Bình thường môn phái sẽ sai một ít đệ tử đến dạy dỗ cho họ tu luyện, vậy nên điều kiện của những đệ tử ngoại môn vô cùng thiếu thốn, cũng có thể nói như chẳng có gì.

Sau khi hai người xuống núi còn phải đi bộ khoảng năm dặm nữa mới tới Dược Sơn Thành ở dưới chân núi phái linh dược.

Lúc này, cơn đói của Bạch Dạ lại bắt đầu bộc phát. Nếu như còn không có gì ăn, chắc chắn cậu sẽ đói lăn ra đây.

Đổng Dịch nhìn khu chợ náo nhiệt rồi hỏi: “Đạo hữu, bây giờ ngươi định đi đâu?”

Bạch Dạ nhíu mày nhìn nơi xa lạ này: “Chỗ nào có thể bán thảo dược vậy?”

Đổng Dịch chỉ vào đầu phố trước mặt: “Ờ tiệm thuốc lớn kia kìa, có cần ta đưa ngươi qua đó không?”

Bạch Dạ không muốn hắn nhìn thấy cây thảo dược đã hồi sinh: “Không cần. Tự tôi qua đó được.”

Đổng Dịch không biết Bạch Dạ muốn rời khỏi nơi này liền nói: “Được. Nếu như có việc gì thì cứ đến sòng bài ở cuối phố để tìm ta, bình thường tao đều tìm việc ở đó.”

“Sòng bạc?” Theo bản năng, Bạch Dạ nghĩ đến anh ba thích bài bạc của mình. Đợi lát nữa bán xong thảo dược, cậu sẽ đến đó xem sao: “Được. Đợi lát nữa tôi sẽ qua tìm anh.”

Đổng Dịch xoay người rời đi.

Bạch Dạ tìm được hiệu thuốc trong lời Đổng Dịch nói, người ra người vào vui cùng tấp nập. Cậu đi đến trước mặt trưởng quầy hay mời gọi khách mua hàng rồi hỏi: “Chưởng quầy, tôi muốn bán thảo dược, tiệm của ông có mua không?”

Chưởng quầy nhìn thấy cả người cậu mặc một bộ quần áo bằng vải thô thì đáy mắt hiện lên vài phần coi khinh: “Mua. Nhưng mà nói trước cho biết, tiệm này của ta không phải thứ gì cũng mua vào, ví dụ như thảo dược cấp một hoặc cấp hai.

Trừ khi người xông xênh bán giá rẻ cho ta.”

Bạch Dạ vừa nghe thấy chữ mua thì đã lấy thảo dược cấp hai: “……”

Chưởng quầy nhìn thoáng qua một chút rồi sững lại.

Bạch Dạ thấy ông ta không mua thảo dược cấp hai thì định cất nó trở lại trong túi.

Chưởng quầy gấp gáp nói: “Từ từ đã”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương