Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo
-
Chương 83
Hạ Quân cười hì hì: “Di tổ, cháu yêu ngài còn chưa kịp mà? Sao có thể nói bậy bạ về ngài chứ? Đúng không?”
“Cả nhà có cái miệng của cháu là ngọt nhất.” Bà trẻ cười khẽ: “Cháu còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau đưa bạn đời của A Sâm vào đại sảnh để gặp ta.”
“Dạ, vâng ạ.” Nếu di tổ nhìn thấy Bạch Dạ rồi thì hắn cũng không giấu giếm được nữa, chỉ có thể đồng ý thôi.
Bạch Dạ ngẩng đầu nhìn lên không trung nhưng chẳng thấy ai.
Hạ Quân vỗ vỗ vai cậu: “Cậu đừng nhìn nữa. Di tổ của tôi đang truyền âm.”
“Truyền âm?” Bạch Dạ cũng biết truyền âm. Khi mấy đứa bên phía thủy long truyền âm để nói chuyện với cậu, âm thanh trực tiếp truyền vào trong não chứ không vang vọng trong không gian, khiến cho cả nhà họ Hạ đều nghe thấy như bây giờ.
Hạ Quân giải thích: “Truyền âm có hai loại, có thể truyền âm đến não của cậu để nói chuyện bí mật, người khác không nghe thấy được. Còn một loại khác là truyền âm từ nơi xa đến chỗ chúng ta, loại này không khác biệt lắm so với gọi điện thoại. Có điều cần phải đạt tới kỳ Kim Đan mới có thể sử dụng được truyền âm.”
Bạch Dạ có chút hâm mộ: “Như vậy chắc tiện lắm nhỉ, không phải mua điện thoại nữa.”
Hạ Quân thở dài: “Tôi đưa cậu đi gặp di tổ. Hy vọng rằng bà sẽ không làm khó cậu.”
“Làm khó tôi?? Vì sao lại muốn làm khó tôi?” Bạch Dạ nghi hoặc: “Chẳng lẽ là vì tôi là phàm nhân sao? Nhưng hiện tại tôi cũng coi như là người tu chân rồi, bà ấy vẫn làm khó tôi à?”
Hạ Quân trừng hắn một cái: “Cứ coi như cậu là người tu chân thì làm sao? Tu vi kém xa so với anh tôi. Rất nhiều người đều cảm thấy hai người không xứng với nhau.”
Bạch Dạ tò mò hỏi: “Tu vi của anh cậu cao bao nhiêu?”
Hạ Quân kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu không biết sao?”
“Lúc trước tôi là một phàm nhân, anh ta không hề để lộ chuyện mình là người tu chân. Sau này tôi biết về người tu chân rồi, cũng không hỏi cảnh giới của anh ta cao như thế nào. Anh ta cũng không nói cho tôi biết anh ta có cảnh giới gì?”
Hạ Quân ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Thật ra tôi cũng không biết tu vi của anh tôi cao bao nhiêu. Chỉ từng nghe cha tôi nói rằng anh cả đã lên kỳ Dung Hợp, cao hơn so với cậu nhiều.”
“Mới kỳ Dung Hợp hả?” Bạch Dạn từng nghe mấy đứa thủy long nói về vấn đề cảnh giới của người tu chân. Cậu nhớ rõ sau kỳ Luyện chính là kỳ Trúc Cơ, kỳ Khai Quang, sau đó đến kỳ Dung Hợp.
Hạ Quân trợn trắng mắt: “Người anh em này, cậu cho rằng ai cũng giống như mình, có thể tăng nhanh như vậy, tu luyện một tháng là có thể lên được Luyện Khí tầng hai. Cậu có biết những người khác phải khổ sở tu luyện một hoặc hai năm mới có thể dẫn khí vào cơ thể không.”
Bạch Dạ sửa lại câu nói của hắn: “Hiện tại tôi đang ở Luyện Khí tầng ba rồi.”
Có điều đây không phải là kết quả do cậu nỗ lực đạt được, vậy nên cũng không đáng để tự hào cho lắm.
Hạ Quân sửng sốt rồi quan sát cậu, giật mình nói: “Mẹ nó, cậu thật sự lên tầng ba rồi à? Sao cậu thăng nhanh vậy? Càng ngày tôi càng tò mò rốt cuộc linh căn của cậu là gì. Cũng may anh tôi cũng thuộc dạng thiên tài giống cậu, bằng không với tốc độ này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ vượt qua anh tôi mất. Hiện tại tôi đang hoài nghi, liệu có phải anh tôi đã biết trước cậu là thiên tài trong những thiên tài tu luyện nên mới chọn cậu làm bạn đời không? Nếu không thì tại sao lại kết hôn với một người chỉ mới gặp vài lần như cậu. Nếu đổi lại thành tôi, cho dù mỗi ngày đều không ngủ không nghỉ để tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể lên tới kỳ Khai Quang. Vậy nên anh tôi có thể lên đến kỳ Dung Hợp ở tuổi 36 tuổi đã xem như là tốc độ tu luyện siêu nhanh rồi. Có đi khắp cả giới tu chân này có khi cũng chẳng có ai vượt qua được anh tôi.”
Bạch Dạ nói: “Không phải tôi chê anh cậu tu luyện chậm hay cho rằng cảnh giới của anh ta thấp. Tôi chỉ cho rằng anh cậu là chủ nhân của gia đình này, phải quản lý toàn bộ Hạ gia, muốn mọi người phục tùng thì tu vi phải cao mới phải. Tu vi vượt qua các trường não mới có thể khống chế được bọn họ. Nhưng mấy ngày trước, tôi vô tình nghe được các trưởng lão nói rằng bọn họ cũng đang ở kỳ Dung Hợp, vậy nên mới cảm thấy chắc hẳn anh cậu không dừng ở kỳ Dung Hợp.”
Hạ Quân cảm thấy Bạch Dạ nói cũng có lý.
Bạch Dạ lại hỏi: “Anh cậu là linh căn gì?”
“Không biết.”
Bạch Dạ trợn mắt: “Tôi không biết về tình trạng của anh cậu thì còn có thể tha thứ. Cậu là em trai của anh ta, cùng nhau sinh sống hai mươi mấy năm rồi, vậy mà lại không hiểu gì về anh mình sao? Cậu chắc chắn mình là em trai ruột của anh ta chứ? Mau đến bệnh viện kiểm tra DNA xem hai người có quan hệ huyết thống hay không đi.”
“……” Trước kia Hạ Quân cũng từng hỏi mấy người bên phía ông nội linh căn của anh cả là gì. Lúc ấy ông nội nói hắn còn nhỏ, không cần biết về điều đó. Sau này khi đã lớn lên rồi, hắn vẫn luôn có cảm giác linh căn và cảnh giới của anh cả là một bí mật không thể nói cho người khác biết. Vậy nên hắn cũng không hỏi nữa.
Hai người đi vào đại sảnh, Bạch Dạ liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồ cổ trang màu trắng đầy phóng khoảng. Bà đoan trang ngồi trên ghế sô pha, nhìn tuổi khoảng đầu 40, ở khóe mắt và vùng trán có chút nếp nhăn mờ, cách trang điểm nền nã tinh xảo, khí chất nho nhã mê người. Bề ngoài nhìn có vài phần giống với bà nội Hạ, cả hai đều có đôi mắt hạnh xinh đẹp cùng cặp lông mày lá liễu cong cong. Khi bà ngồi cạnh bà nội Hạ nhìn như hai chị em vậy. Vừa nhìn đã biết là bà trẻ của bà nội Hạ.
“Di tổ.” Hạ Quân vui vẻ ngồi bên cạnh bà: “Đã lâu không gặp, còn còn tưởng rằng ngài đã già nên quên mất chúng ta rồi.”
Bà trẻ cười khẽ: “Nhiều năm như vậy không gặp, tính tình của cháu vẫn giống như đứa trẻ, không được trầm ổn như anh cháu.”
Hạ Quân nói: “Trong nhà có một đứa trẻ trầm ổn là đủ rồi. Nếu lại thêm một đứa nữa, không biết trong nhà sẽ buồn chán đến mức nào nữa.”
Hạ Sâm ngồi đối diện lãnh đạm hỏi: “Ý của chú mày là tính tình anh đây rất buồn chán?”
Hạ Quân nhanh chóng nói: “Không dám, không dám.”
Các vị trưởng bối bật cười.
Di tổ nhìn về phía mới vừa ngồi xuống Bạch Dạ: “Vị này chính là Bạch Dạ, bạn đời của A Sâm nhỉ?”
Hạ lão gia lo lắng Bạch Dạ không hiểu lễ phép nên mở miệng nói trước: “Đúng vậy, chính là cậu ta. Bạch Dạ, vị này chính là bà trẻ của bà nội, cậu phải gọi di tổ giống như Hạ Quân.”
Bạch Dạ gọi một tiếng: “Di tổ.”
Di tổ vẫy tay với cậu: “Tiểu Dạ, lại đây, ngồi bên cạnh ta.”
Bà đẩy đẩy Hạ Quân, ý bảo hắn nhường chỗ.
Bạch Dạ thấy bà cũng không có ác ý với mình như những gì Hạ Quân nói, liền đứng dậy qua đó ngồi.
Di tổ đánh giá Bạch Dạ: “Không phải nói Tiểu Dạ hôm trước mới thăng lên Luyện Khí tầng hai sao? Tại sao bây giờ ta lại thấy là tầng ba thế này?”
Các trưởng bối trong Hạ gia sửng sốt: “Lại thăng sao?”
Hạ lão gia nhíu mày: “Tại sao cậu lại thăng nhanh như vậy?”
Bạch Dạ vô tội nhìn ông: “Đột nhiên đã thăng lên rồi. Cháu muốn khống chế cũng không khống chế được.”
Mọi người: “……”
Di Tổ cười nói: “Ở phàm giới mà đã thăng nhanh như vậy, nếu như ở giới Tu chân thì còn nhanh như thế nào nữa?”
Bà nội Hạ từ nhỏ đã lớn lên cùng bà trẻ, vừa nghe liền biết ý tứ trong lời nói của bà: “Bà trẻ, bà trẻ muốn mang Bạch Dạ đến giới Tu chân tu luyện sao?”
Bạch Dạ: “……”
Hạ Quân vội vã nói thẳng: “Vậy chẳng phải sẽ khiến Bạch Dạ phải xa anh cả ạ?”
Cha Hạ mắng nhẹ: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xen vào m.”
Hạ Quân ngoan ngoãn im miệng.
Di tổ vẫn giữ vẻ tươi cười: “Ta chỉ cảm thấy một nhà mấy đứa ở phàm giới làm lỡ quá nhiều thời gian rồi, cũng đã đến lúc nên về giới Tu chân. Suy cho cùng thì bên đó mới chính là nhà của mấy đứa, vậy mà từ khi Tiểu Quân sinh ra đến giờ chưa từng ở giới Tu chân một ngày nào.”
Mọi người quay sang nhìn nhaui.
Mọi người trong nhà vừa muốn trở về, nhưng cũng vừa luyến tiếc những người bạn ở bên này, trong lòng mâu thuẫn chằng chịt.
Hạ Sâm nói ra suy tính của mình: “Hiện tại Tiểu Quân và A Dạ đều chưa tốt nghiệp. Nếu như phải về giới Tu chân, hai đứa chỉ đành chờ đến kỳ nghỉ rồi qua đó ở một thời gian. Đợi đến khi hai người chính thức tốt nghiệp xong thì chúng ta sẽ dọn về giới Tu chân.”
“Từ trước đến nay cháu vẫn luôn có suy nghĩ của mình, ta cũng không khuyên bảo nhiều nữa.” Di tổ đứng lên nói với Bạch Dạ: “Tiểu Dạ, ta có thể nói chuyện riêng với cháu có được không?”
Bạch Dạ gật đầu: “Có thể.”
Di tổ Đưa cậu rồi khỏi đại sảnh.
Hạ Quân ngồi bên cạnh Hạ Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh không lo lắng Di tổ đưa Bạch Dạ rời đi, khiến hai người cả đời này không được gặp nhau nữa sao?”
Hạ Sâm nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Có phải chú mày xem nhiều phim quá rồi đúng không? Tình tiết máu chó như vậy mà cũng nghĩ ra được.”
Hạ Quân: “……”
Mấy người bên phía Hạ lão gia: “……”
Thật ra bọn họ cũng có suy nghĩ giống như Hạ Quân.
Bên ngoài đại sảnh, Di Tổ đưa Bạch Dạ vào trong vườn: “Tiểu Dạ, cháu nghe qua tình hình ở giới Tu chân chưa?”
Bạch Dạ có chút ngoài ý muốn. Cậu nghĩ rằng bà đang muốn khuyên mình rời khỏi Hạ Sâm: “Cháu nghe người ta nói giới Tu chân là một nơi rất đáng sợ. Những người có tu vi thấp như cháu mà đến đó thì chỉ có một con đường là cái chết thôi.”
Di Tổ bật cười: “Tuy rằng không khoa trương giống như những gì cháu nói, nhưng đúng là có chuyện kẻ yếu sẽ bị bắt nạt. Có điều chuyện ta muốn nói với cháu không phải là việc này. Ta muốn nói rằng giới Tu chân cũng giống thế gian này, đang dần dần đi vào con đường diệt vong. Một là những người tu chân hiện nay đều dựa vào những thứ nhân tạo để độ kiếp, cảnh giới đúng là có tăng lên, nhưng việc tu luyện càng ngày càng trở nên khó khăn, tu vi rất khó có thể tăng lên nữa, từ đó khó lòng thăng thêm cảnh giới. Không thăng được cảnh giới, tuổi thọ cũng trở nên ngắn hơn, vậy nên cứ từng người tu chân một chết đi. Thứ hai là tỷ lệ sinh con đẻ cái quá thấp. Trong một trăm đôi vợ chồng, có một đôi sinh ra được em bé đã là chuyện vô cùng may mắn rồi. Giống như Tinh Đồng vậy, để có thể sinh hạ được Tiểu Quân và A Sâm, các bậc tiền bối không biết đã phải đốt bao nhiêu hương khói. Cho nên ở giới Tu chân, phần lớn người tu chân chỉ có một đứa con. Trong môn phái của ta có hơn năm nghìn cặp vợ chồng, thế nhưng chỉ có mười đôi sinh được con, trong đó có một người là bà nội Giai Mẫn của cháu. Nếu về sau còn tiếp tục như vậy, giới Tu chân sẽ thật sự không thể trụ nổi.”
Trong mắt Bạch Dạ hiện lên vẻ nghi hoặc. Cậu không hiểu lắm đối phương nói những lời này là
“Có điều một thời gian trước tại phàm giới, có một thứ đã mang lại hy vọng cho ta.” Di tổ cười một nụ cười xinh đẹp: “Hôm đó ta chợt có ý nghĩ đến Tùng Hạc Lâu ăn cơm, sau đó nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên ở phía sau hẻm mắng chửi con trai của bọn họ là bất hiếu. Người con đó nói với bọn họ rằng bản thân mình không phải là con ruột của họ, còn nói cặp vợ chồng đó không có con. Sau đó hai vợ chồng kia rất nhanh cũng thừa nhận bản thân đã đi khám, bác sĩ nói rằng hai người họ không thể sinh con được. Nhưng sau đó người con kia nói rằng sẽ báo đáp bằng cách giúp họ có hai đứa con. Lúc đó ta nghe thấy chuyện đấy thì cảm thấy rất thú vị, vậy nên phái người đi điều tra thân phận của vợ chồng kia. Điều bất ngờ chính là bọn họ thật sự bị bệnh vô sinh. Nhưng hôm nay ta lại nhận được tin tức rằng người vợ đang mang song thai.”
Bạch Dạ nghe được một nửa liền biết Di tổ đang nói chuyện của cậu. Cậu cười nói: “Di tổ, ngài nói nhiều như vậy là vì muốn cháu đến môn phái để giúp mọi người mang thai đúng không?”
Di Tổ cười nói: “Đúng là nói chuyện với những người thông minh thì không tốn chút sức lực nào.”
“Muốn mang thai không có vấn đề gì hết. Nhưng cháu hy vọng rằng nếu sau này gặp khó khăn sẽ được di tổ giúp đỡ một chút.” Sau này Bạch Dạ phải tới giới Tu chân, vậy nên chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ cần giúp đỡ. Có thể làm quen thêm nhiều bạn bè thì càng tốt
Di tổ lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho cậu: “Về sau ở giới Tu chân gặp phải phiền toái thì tới phái Thiên Âm tìm ta.”
“Cả nhà có cái miệng của cháu là ngọt nhất.” Bà trẻ cười khẽ: “Cháu còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau đưa bạn đời của A Sâm vào đại sảnh để gặp ta.”
“Dạ, vâng ạ.” Nếu di tổ nhìn thấy Bạch Dạ rồi thì hắn cũng không giấu giếm được nữa, chỉ có thể đồng ý thôi.
Bạch Dạ ngẩng đầu nhìn lên không trung nhưng chẳng thấy ai.
Hạ Quân vỗ vỗ vai cậu: “Cậu đừng nhìn nữa. Di tổ của tôi đang truyền âm.”
“Truyền âm?” Bạch Dạ cũng biết truyền âm. Khi mấy đứa bên phía thủy long truyền âm để nói chuyện với cậu, âm thanh trực tiếp truyền vào trong não chứ không vang vọng trong không gian, khiến cho cả nhà họ Hạ đều nghe thấy như bây giờ.
Hạ Quân giải thích: “Truyền âm có hai loại, có thể truyền âm đến não của cậu để nói chuyện bí mật, người khác không nghe thấy được. Còn một loại khác là truyền âm từ nơi xa đến chỗ chúng ta, loại này không khác biệt lắm so với gọi điện thoại. Có điều cần phải đạt tới kỳ Kim Đan mới có thể sử dụng được truyền âm.”
Bạch Dạ có chút hâm mộ: “Như vậy chắc tiện lắm nhỉ, không phải mua điện thoại nữa.”
Hạ Quân thở dài: “Tôi đưa cậu đi gặp di tổ. Hy vọng rằng bà sẽ không làm khó cậu.”
“Làm khó tôi?? Vì sao lại muốn làm khó tôi?” Bạch Dạ nghi hoặc: “Chẳng lẽ là vì tôi là phàm nhân sao? Nhưng hiện tại tôi cũng coi như là người tu chân rồi, bà ấy vẫn làm khó tôi à?”
Hạ Quân trừng hắn một cái: “Cứ coi như cậu là người tu chân thì làm sao? Tu vi kém xa so với anh tôi. Rất nhiều người đều cảm thấy hai người không xứng với nhau.”
Bạch Dạ tò mò hỏi: “Tu vi của anh cậu cao bao nhiêu?”
Hạ Quân kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu không biết sao?”
“Lúc trước tôi là một phàm nhân, anh ta không hề để lộ chuyện mình là người tu chân. Sau này tôi biết về người tu chân rồi, cũng không hỏi cảnh giới của anh ta cao như thế nào. Anh ta cũng không nói cho tôi biết anh ta có cảnh giới gì?”
Hạ Quân ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Thật ra tôi cũng không biết tu vi của anh tôi cao bao nhiêu. Chỉ từng nghe cha tôi nói rằng anh cả đã lên kỳ Dung Hợp, cao hơn so với cậu nhiều.”
“Mới kỳ Dung Hợp hả?” Bạch Dạn từng nghe mấy đứa thủy long nói về vấn đề cảnh giới của người tu chân. Cậu nhớ rõ sau kỳ Luyện chính là kỳ Trúc Cơ, kỳ Khai Quang, sau đó đến kỳ Dung Hợp.
Hạ Quân trợn trắng mắt: “Người anh em này, cậu cho rằng ai cũng giống như mình, có thể tăng nhanh như vậy, tu luyện một tháng là có thể lên được Luyện Khí tầng hai. Cậu có biết những người khác phải khổ sở tu luyện một hoặc hai năm mới có thể dẫn khí vào cơ thể không.”
Bạch Dạ sửa lại câu nói của hắn: “Hiện tại tôi đang ở Luyện Khí tầng ba rồi.”
Có điều đây không phải là kết quả do cậu nỗ lực đạt được, vậy nên cũng không đáng để tự hào cho lắm.
Hạ Quân sửng sốt rồi quan sát cậu, giật mình nói: “Mẹ nó, cậu thật sự lên tầng ba rồi à? Sao cậu thăng nhanh vậy? Càng ngày tôi càng tò mò rốt cuộc linh căn của cậu là gì. Cũng may anh tôi cũng thuộc dạng thiên tài giống cậu, bằng không với tốc độ này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ vượt qua anh tôi mất. Hiện tại tôi đang hoài nghi, liệu có phải anh tôi đã biết trước cậu là thiên tài trong những thiên tài tu luyện nên mới chọn cậu làm bạn đời không? Nếu không thì tại sao lại kết hôn với một người chỉ mới gặp vài lần như cậu. Nếu đổi lại thành tôi, cho dù mỗi ngày đều không ngủ không nghỉ để tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể lên tới kỳ Khai Quang. Vậy nên anh tôi có thể lên đến kỳ Dung Hợp ở tuổi 36 tuổi đã xem như là tốc độ tu luyện siêu nhanh rồi. Có đi khắp cả giới tu chân này có khi cũng chẳng có ai vượt qua được anh tôi.”
Bạch Dạ nói: “Không phải tôi chê anh cậu tu luyện chậm hay cho rằng cảnh giới của anh ta thấp. Tôi chỉ cho rằng anh cậu là chủ nhân của gia đình này, phải quản lý toàn bộ Hạ gia, muốn mọi người phục tùng thì tu vi phải cao mới phải. Tu vi vượt qua các trường não mới có thể khống chế được bọn họ. Nhưng mấy ngày trước, tôi vô tình nghe được các trưởng lão nói rằng bọn họ cũng đang ở kỳ Dung Hợp, vậy nên mới cảm thấy chắc hẳn anh cậu không dừng ở kỳ Dung Hợp.”
Hạ Quân cảm thấy Bạch Dạ nói cũng có lý.
Bạch Dạ lại hỏi: “Anh cậu là linh căn gì?”
“Không biết.”
Bạch Dạ trợn mắt: “Tôi không biết về tình trạng của anh cậu thì còn có thể tha thứ. Cậu là em trai của anh ta, cùng nhau sinh sống hai mươi mấy năm rồi, vậy mà lại không hiểu gì về anh mình sao? Cậu chắc chắn mình là em trai ruột của anh ta chứ? Mau đến bệnh viện kiểm tra DNA xem hai người có quan hệ huyết thống hay không đi.”
“……” Trước kia Hạ Quân cũng từng hỏi mấy người bên phía ông nội linh căn của anh cả là gì. Lúc ấy ông nội nói hắn còn nhỏ, không cần biết về điều đó. Sau này khi đã lớn lên rồi, hắn vẫn luôn có cảm giác linh căn và cảnh giới của anh cả là một bí mật không thể nói cho người khác biết. Vậy nên hắn cũng không hỏi nữa.
Hai người đi vào đại sảnh, Bạch Dạ liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồ cổ trang màu trắng đầy phóng khoảng. Bà đoan trang ngồi trên ghế sô pha, nhìn tuổi khoảng đầu 40, ở khóe mắt và vùng trán có chút nếp nhăn mờ, cách trang điểm nền nã tinh xảo, khí chất nho nhã mê người. Bề ngoài nhìn có vài phần giống với bà nội Hạ, cả hai đều có đôi mắt hạnh xinh đẹp cùng cặp lông mày lá liễu cong cong. Khi bà ngồi cạnh bà nội Hạ nhìn như hai chị em vậy. Vừa nhìn đã biết là bà trẻ của bà nội Hạ.
“Di tổ.” Hạ Quân vui vẻ ngồi bên cạnh bà: “Đã lâu không gặp, còn còn tưởng rằng ngài đã già nên quên mất chúng ta rồi.”
Bà trẻ cười khẽ: “Nhiều năm như vậy không gặp, tính tình của cháu vẫn giống như đứa trẻ, không được trầm ổn như anh cháu.”
Hạ Quân nói: “Trong nhà có một đứa trẻ trầm ổn là đủ rồi. Nếu lại thêm một đứa nữa, không biết trong nhà sẽ buồn chán đến mức nào nữa.”
Hạ Sâm ngồi đối diện lãnh đạm hỏi: “Ý của chú mày là tính tình anh đây rất buồn chán?”
Hạ Quân nhanh chóng nói: “Không dám, không dám.”
Các vị trưởng bối bật cười.
Di tổ nhìn về phía mới vừa ngồi xuống Bạch Dạ: “Vị này chính là Bạch Dạ, bạn đời của A Sâm nhỉ?”
Hạ lão gia lo lắng Bạch Dạ không hiểu lễ phép nên mở miệng nói trước: “Đúng vậy, chính là cậu ta. Bạch Dạ, vị này chính là bà trẻ của bà nội, cậu phải gọi di tổ giống như Hạ Quân.”
Bạch Dạ gọi một tiếng: “Di tổ.”
Di tổ vẫy tay với cậu: “Tiểu Dạ, lại đây, ngồi bên cạnh ta.”
Bà đẩy đẩy Hạ Quân, ý bảo hắn nhường chỗ.
Bạch Dạ thấy bà cũng không có ác ý với mình như những gì Hạ Quân nói, liền đứng dậy qua đó ngồi.
Di tổ đánh giá Bạch Dạ: “Không phải nói Tiểu Dạ hôm trước mới thăng lên Luyện Khí tầng hai sao? Tại sao bây giờ ta lại thấy là tầng ba thế này?”
Các trưởng bối trong Hạ gia sửng sốt: “Lại thăng sao?”
Hạ lão gia nhíu mày: “Tại sao cậu lại thăng nhanh như vậy?”
Bạch Dạ vô tội nhìn ông: “Đột nhiên đã thăng lên rồi. Cháu muốn khống chế cũng không khống chế được.”
Mọi người: “……”
Di Tổ cười nói: “Ở phàm giới mà đã thăng nhanh như vậy, nếu như ở giới Tu chân thì còn nhanh như thế nào nữa?”
Bà nội Hạ từ nhỏ đã lớn lên cùng bà trẻ, vừa nghe liền biết ý tứ trong lời nói của bà: “Bà trẻ, bà trẻ muốn mang Bạch Dạ đến giới Tu chân tu luyện sao?”
Bạch Dạ: “……”
Hạ Quân vội vã nói thẳng: “Vậy chẳng phải sẽ khiến Bạch Dạ phải xa anh cả ạ?”
Cha Hạ mắng nhẹ: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xen vào m.”
Hạ Quân ngoan ngoãn im miệng.
Di tổ vẫn giữ vẻ tươi cười: “Ta chỉ cảm thấy một nhà mấy đứa ở phàm giới làm lỡ quá nhiều thời gian rồi, cũng đã đến lúc nên về giới Tu chân. Suy cho cùng thì bên đó mới chính là nhà của mấy đứa, vậy mà từ khi Tiểu Quân sinh ra đến giờ chưa từng ở giới Tu chân một ngày nào.”
Mọi người quay sang nhìn nhaui.
Mọi người trong nhà vừa muốn trở về, nhưng cũng vừa luyến tiếc những người bạn ở bên này, trong lòng mâu thuẫn chằng chịt.
Hạ Sâm nói ra suy tính của mình: “Hiện tại Tiểu Quân và A Dạ đều chưa tốt nghiệp. Nếu như phải về giới Tu chân, hai đứa chỉ đành chờ đến kỳ nghỉ rồi qua đó ở một thời gian. Đợi đến khi hai người chính thức tốt nghiệp xong thì chúng ta sẽ dọn về giới Tu chân.”
“Từ trước đến nay cháu vẫn luôn có suy nghĩ của mình, ta cũng không khuyên bảo nhiều nữa.” Di tổ đứng lên nói với Bạch Dạ: “Tiểu Dạ, ta có thể nói chuyện riêng với cháu có được không?”
Bạch Dạ gật đầu: “Có thể.”
Di tổ Đưa cậu rồi khỏi đại sảnh.
Hạ Quân ngồi bên cạnh Hạ Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh không lo lắng Di tổ đưa Bạch Dạ rời đi, khiến hai người cả đời này không được gặp nhau nữa sao?”
Hạ Sâm nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Có phải chú mày xem nhiều phim quá rồi đúng không? Tình tiết máu chó như vậy mà cũng nghĩ ra được.”
Hạ Quân: “……”
Mấy người bên phía Hạ lão gia: “……”
Thật ra bọn họ cũng có suy nghĩ giống như Hạ Quân.
Bên ngoài đại sảnh, Di Tổ đưa Bạch Dạ vào trong vườn: “Tiểu Dạ, cháu nghe qua tình hình ở giới Tu chân chưa?”
Bạch Dạ có chút ngoài ý muốn. Cậu nghĩ rằng bà đang muốn khuyên mình rời khỏi Hạ Sâm: “Cháu nghe người ta nói giới Tu chân là một nơi rất đáng sợ. Những người có tu vi thấp như cháu mà đến đó thì chỉ có một con đường là cái chết thôi.”
Di Tổ bật cười: “Tuy rằng không khoa trương giống như những gì cháu nói, nhưng đúng là có chuyện kẻ yếu sẽ bị bắt nạt. Có điều chuyện ta muốn nói với cháu không phải là việc này. Ta muốn nói rằng giới Tu chân cũng giống thế gian này, đang dần dần đi vào con đường diệt vong. Một là những người tu chân hiện nay đều dựa vào những thứ nhân tạo để độ kiếp, cảnh giới đúng là có tăng lên, nhưng việc tu luyện càng ngày càng trở nên khó khăn, tu vi rất khó có thể tăng lên nữa, từ đó khó lòng thăng thêm cảnh giới. Không thăng được cảnh giới, tuổi thọ cũng trở nên ngắn hơn, vậy nên cứ từng người tu chân một chết đi. Thứ hai là tỷ lệ sinh con đẻ cái quá thấp. Trong một trăm đôi vợ chồng, có một đôi sinh ra được em bé đã là chuyện vô cùng may mắn rồi. Giống như Tinh Đồng vậy, để có thể sinh hạ được Tiểu Quân và A Sâm, các bậc tiền bối không biết đã phải đốt bao nhiêu hương khói. Cho nên ở giới Tu chân, phần lớn người tu chân chỉ có một đứa con. Trong môn phái của ta có hơn năm nghìn cặp vợ chồng, thế nhưng chỉ có mười đôi sinh được con, trong đó có một người là bà nội Giai Mẫn của cháu. Nếu về sau còn tiếp tục như vậy, giới Tu chân sẽ thật sự không thể trụ nổi.”
Trong mắt Bạch Dạ hiện lên vẻ nghi hoặc. Cậu không hiểu lắm đối phương nói những lời này là
“Có điều một thời gian trước tại phàm giới, có một thứ đã mang lại hy vọng cho ta.” Di tổ cười một nụ cười xinh đẹp: “Hôm đó ta chợt có ý nghĩ đến Tùng Hạc Lâu ăn cơm, sau đó nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên ở phía sau hẻm mắng chửi con trai của bọn họ là bất hiếu. Người con đó nói với bọn họ rằng bản thân mình không phải là con ruột của họ, còn nói cặp vợ chồng đó không có con. Sau đó hai vợ chồng kia rất nhanh cũng thừa nhận bản thân đã đi khám, bác sĩ nói rằng hai người họ không thể sinh con được. Nhưng sau đó người con kia nói rằng sẽ báo đáp bằng cách giúp họ có hai đứa con. Lúc đó ta nghe thấy chuyện đấy thì cảm thấy rất thú vị, vậy nên phái người đi điều tra thân phận của vợ chồng kia. Điều bất ngờ chính là bọn họ thật sự bị bệnh vô sinh. Nhưng hôm nay ta lại nhận được tin tức rằng người vợ đang mang song thai.”
Bạch Dạ nghe được một nửa liền biết Di tổ đang nói chuyện của cậu. Cậu cười nói: “Di tổ, ngài nói nhiều như vậy là vì muốn cháu đến môn phái để giúp mọi người mang thai đúng không?”
Di Tổ cười nói: “Đúng là nói chuyện với những người thông minh thì không tốn chút sức lực nào.”
“Muốn mang thai không có vấn đề gì hết. Nhưng cháu hy vọng rằng nếu sau này gặp khó khăn sẽ được di tổ giúp đỡ một chút.” Sau này Bạch Dạ phải tới giới Tu chân, vậy nên chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ cần giúp đỡ. Có thể làm quen thêm nhiều bạn bè thì càng tốt
Di tổ lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho cậu: “Về sau ở giới Tu chân gặp phải phiền toái thì tới phái Thiên Âm tìm ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook