Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo
-
Chương 69
Bạch Dạ quyết định thử lại một lần. Cậu cầm tơ hồng trong tay đặt trước tơ hồng của Hạ Sâm. Tơ hồng trên cổ tay đối phương giống như mãnh thú giương nanh múa vuốt, bộ dạng đằng đằng sát khí giống như muốn xé nát sợi tơ hồng trong tay Bạch Dạ. Nếu thứ đó có thể phát ra âm thanh, chỉ sợ rằng nó đang gào rít thủng màng nhĩ. Vừa nhìn đã thấy nó cực kỳ bài xích tơ hồng của Lao Thuận.
Tơ hồng của Lao Thuận bị dọa đến mức run bần bật, cuối cùng rủ xuống như cành cỏ héo trong tay Bạch Dạ, đầu sợi chỉ cong xuống dưới, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Bộ dạng yếu ớt đó khiến Bạch Dạ mềm lòng, cậu đành phải đặt nó ra xa.
Tơ hồng của Lao Thuận chạy trốn giống như tính mạng bị đe dọa vậy, nó phóng ra khỏi phòng và biến mất trước mắt Bạch Dạ.
Bạch Dạ vừa buồn cười vừa tức giận, cùng là tơ hồng với nhau, lại còn cùng một mẹ sinh ra nữa, vậy mà lại sợ hai anh em của chính mình.
Cậu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Người đàn ông đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt, con ngươi lạnh băng nhìn về phía nhà vệ sinh, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.
Trong nhà vệ sinh, Bạch Dạ lấy tơ hồng ra hỏi: “Không phải mày nói hai sợi tơ hồng của người chưa có mối lương duyên nào thì có thể nối vào nhau sao? Vì sao tơ hồng của Lao Thuận và Hạ Sâm lại không thể nối với nhau được?”
Tơ hồng phát ra giọng nói của một bé gái: “Không biết.”
Bạch Dạ bất lực: “Mày chính là tơ hồng mà, tại sao lại không biết được?”
“Ngươi hỏi nhân duyên bạc xem.”
Bạch Dạ lấy nhân duyên bạc ra, kể lại hết những chuyện xảy ra vừa nãy với nó.
Nhân duyên bạc nói giọng của một người phụ nữ thành thục “Trước tiên ngươi viết tên của hai người họ lên nhân duyên bạc.”
Bạch Dạ lấy bút, đầu tiên viết tên Hạ Sâm, nhưng dù có làm thế nào cũng không viết ra được thành chữ. Cậu ta nhìn đầu bút lông: “Có phải hết mực rồi không.”
Tơ hồng, nhân duyên bạc: “……”
Bút nhân duyên cất lên giọng nói trong trẻo của một người đàn ông: “Ta không cần phải chấm mực nước cũng có thể viết ra chữ.”
“Vậy thì vì lý do gì mà không biết ra được?” Bạch Dạ lại viết tên của Lao Thuận, lần này thì lại viết ra thành chữ: “Việc này cũng kỳ lạ thật.”
Bút nhân duyên nói: “Những ký ức vẫn còn tồn tại trong đầu nói cho ta biết, không viết được tên của đối phương là vì chúng ta không có đủ tư cách dắt nhân duyên cho Hạ Sâm.”
“Chúng mày không có đủ tư cách dắt nhân duyên cho Hạ Sâm? Vậy thì ai mới có tư cách?”
“Không biết.”
Bạch Dạ không hỏi ra được kết quả, chỉ đành tạm thời buông bỏ suy nghĩ dắt tơ hồng cho Hạ Sâm, trở lại giường rồi đi ngủ.
Nhưng ánh nắng mới ló rạng không lâu thì lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Bạch Dạ mơ mơ màng màng mở mắt, nghe thấy Hạ Sâm nhận điện thoại: “Ừ, bây giờ tôi sẽ lập tức qua đó.”
Hạ Sâm nhanh chóng mặc quần áo rồi rời khỏi phòng.
Bạch Dạ tiếp tục ngủ ngon.
Hạ Sâm rời khỏi sân của mình, đi tới phòng của ông bà nội: “Ông bà thế nào rồi?”
Hạ Quân nhìn thấy Hạ Sâm đến, sốt ruột nói: “Ông bà cho rằng có bùa đổi vận rồi thì vận may sẽ trở nên tốt hơn, vậy nên tối qua quyết định tu luyện. Nhưng vừa rồi đột nhiên hộc máu không ngừng, dù cho dùng đan dược gì cũng không thể kìm được máu chảy. Anh, có phải vận may của ông bà vẫn chưa chuyển biến tốt không?”
Hạ Sâm nhìn đỉnh đầu của ông bà nội, quay sang nói với Hạ Quân: “Gọi Bạch Dạ tới đây.”
Ánh mắt Hạ Quân sáng lên: “Anh, Bạch Dạ thật sự có thể cứu ông bà nội à?”
Hạ Sâm cũng không nói có thể cứu hay không: “Tính khí của Bạch Dạ khi mới thức giấc vô cùng tệ. Giờ mà chú mày gọi thẳng cậu ấy dậy, cậu ấy chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí còn không theo mày qua đây. Vậy nên giờ mày đến phòng cậu ấy đi, đặt đồng hồ báo thức cho chuông kêu trong một phút. Chỉ có đồng hồ báo thức mới có thể đánh thức cậu ấy một cách bình yên thôi.”
“Vâng.” Hạ Quân lập tức ngự kiếm đi vào phòng Bạch Dạ, tay chân nhẹ nhàng điều chỉnh thời gian đồng hồ báo thức rung chuông.
Bạch Dạ ngủ rất sâu, không hề phát hiện ra có người vào phòng. Khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu mở mắt ấn nút tắt chuông, đơ người ra nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó vài giây rồi mới ngồi dậy. Sau đó cậu nhìn thấy có người đứng ở đuôi giường, lập tức giật cả mình: “Vãi chưởng, ai đấy?”
Bởi vì không bật đèn và không kéo rèm cửa nên trong phòng khá tối. Bạch Dạ nhất thời không thấy rõ đối phương là ai.
Hạ Quân vội vàng kéo cậu: “Bạch Dạ, ông bà nội của tôi xảy ra chuyện rồi, cậu mau đi cùng tôi.”
Bạch Dạ ngáp một cái: “Tôi không là phải bác sĩ. Bọn họ xảy ra chuyện, ta cũng không cứu chữa được. Chẳng phải mấy người là người tu chân sao? Có thể cho bọn họ uống đan dược mà.”
“Uống đan dược cũng không có hiệu quả. Bạch Dạ, tôi biết cậu nhất định có thể cứu bọn họ.” Hạ Quân kéo Bạch Dạ từ cửa sổ sát đất đi ra ngoài.
“Mấy người Thiệu trưởng lão đâu? Chẳng phải bọn họ đến từ giới Tu chân à? Một người kiêu ngạo như vậy mà cũng không cứu nổi ông bà nội của cậu à?”
“Mấy người Thiệu trưởng lão sáng sớm ngày hôm qua đã đi điều tra chuyện thiên lôi rồi, nhất thời chưa thể trở về ngay được.” Hạ Quân ném thanh kiếm xuống mặt đất, thanh kiếm từ từ bay lên, sau đó hắn bước lên trên người nó.
Bạch Dạ tỉnh táo lại trong nháy mắt, phấn khích nói: “Cậu biết ngự kiếm đi lại à?”
Hạ Quân gật đầu: “Đúng vậy, cậu mau lên đi.”
Bạch Dạ vui vẻ đứng lên trên thân kiếm: “Mau bay nào.”
Hạ Quân cưỡi kiếm bay lên, cười nói: “Hôm qua tôi mới học được thuật ngự kiếm, cậu chính là người đầu tiên tôi chở đấy. Có phải cậu đang cảm thấy rất vinh hạnh không?”
“Cậu mới học được ngày hôm qua à?” Bạch Dạ cảm thấy Hạ Quân không hổ danh là thiên tài tu luyện. Ngày hôm qua học được kỹ năng mới, hôm nay đã có thể khống chế vững vàng rồi: “Lợi hại. Khi nào tôi mới có thể ngự kiếm được?”
“Tốc độ tu luyện của cậu nhanh như vậy, trong thời gian ba năm là có thể lên Trúc Cơ rồi, lúc đó cậu sẽ có thể ngự kiếm đi lại.”
“Tu luyện trong thời gian ba năm ……” Bạch Dạ cảm thấy tốn nhiều thời gian quá.
Hạ Quân Gia tăng tốc độ, bay đến cửa sổ phòng ông bà nội: “Anh, em đưa Bạch Dạ đến rồi.”
Bạch Dạ đi vào trong phòng, nhìn thấy ông nội Hạ, bà nội Hạ cùng với bố mẹ của Hạ Sâm đều nằm ở trên giường, hai người trước hộc máu không ngừng, hai người sau thì sắc mặt tái nhợt. Nhìn họ giống như nếu không được cứu chữa kịp thời sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cậu nhíu mày tiến lên trước: “Úy Sinh, không phải cháu đã nói rồi sao? Nếu ông xui xẻo đến mức không thể chịu nổi thì hãy đến tìm cháu? Tại sao ông chẳng nghe lời cháu gì cả? Bây giờ thì tốt rồi, không tin lời người trẻ tuổi, hậu quả rành rành trước mắt đây này.”
“……” Ông nội Hạ đã không còn sức lực để nói lại cậu nữa. Ông yếu ớt trợn mắt lên nhìn cậu, sau đó lại nôn ra một ngụm máu tươi.
Hạ Quân lo lắng đến mức không biết tóc đã rụng mất bao nhiêu sợi. Vậy mà Bạch Dạ cứ dày vò như thế: “Bạch Dạ, cậu mau chóng cứu bọn họ đi.”
Bạch Dạ nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của bọn họ, vậy nên cũng không nhắc đến chuyện tiền nong ở đây. Cậu đi đến phía sau đầu của bọn họ, tay cầm chiếc chổi đen đang lơ lửng trên đỉnh đầu họ cất vào trong túi gió.
Hạ Quân không nhìn thấy chiếc chổi đen, chỉ thấy tay của Bạch Dạ lướt qua đầu ông bà bố mẹ: “Bạch Dạ, cậu đang làm gì thế?”
Quản gia cùng với những người giúp việc hầu hạ bên cạnh ông nội Hạ cũng vô cùng hoang mang.
Bạch Dạ mở bàn tay ra, một chiếc chổi màu vàng chói lọi nhỏ cỡ bàn tay xuất hiện trước mắt mọi người:“Tôi giúp họ quét đi ám khí trên người, về sau sẽ không còn xui xẻo nữa.”
Mọi người: “……”
Bạch Dạ ngồi xổm xuống, cầm chiếc chổi vàng quét qua mắt của ông nội Hạ: “Quét đôi mắt cho ông, sau này sẽ không dùng cặp mắt hạn hẹp coi thường người khác nữa.”
Hạ lão gia: “……”
Những người khác: “……”
“Lại quét cái miệng.” Bạch Dạ cầm cây chổi quét quét miệng của ông nôi Hạ: “Về sau mở miệng nói chuyện sẽ không còn những lời khó nghe nữa.”
Mọi người: “……”
“Quét quét cái bụng, sau này sẽ không còn ý nghĩ xấu xa nữa. quét quét cái chân, về sau nhìn thấy Thiệu trưởng lão sẽ không biến thành con chó cụp đuôi nữa.”
“Bạch Dạ ——” Ông nội Hạ tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Thằng nhóc hỗn láo dám sỉ nhục ta.”
Bạch Dạ nhanh chóng cách xa ông: “Úy Sinh, cháu cứu ông một mạng. Ông không thể vong ân bội nghĩa như thế được.”
“Cậu……” Ông nội Hạ tức đến mức khó thở.
Hạ Quân vui mừng nói: “Ông nội, ông không còn hộc máu nữa.”
Ông nội Hạ sửng sốt sờ sờ miệng, đúng là không còn hộc máu nữa, cơ thể cũng không còn đau đớn. Ông kinh ngạc nói: “Ta khoẻ rồi ư?”
Hạ Sâm nói: “Ông nội, ông kiểm tra xem trong cơ thể còn có nội thương hay không đi.”
“Được.” Ông nội Hạ ngồi xuống nhắm mắt lại xem lục phủ ngũ tạng của chính mình. Điều khiến người ta ngoài ý muốn chính là cơ thể này lúc trước uống bao nhiêu thuốc cũng không tốt lên, nhưng giờ mọi thứ lại ổn thỏa hết. Ông mở mắt, khó tin nhìn Bạch Dạ: “Ta thật sự khoẻ rồi.”
Dùng một cây chổi cỏn con quét qua người mà có thể khiến cơ thể ông khỏe lại?
Việc này cũng thần kỳ thật.
Ông nội Hạ nhìn về phía cây chổi trong tay Bạch Dạ, trừ vẻ bề ngoài vô cùng tinh xảo ra thì cũng không có điểm gì đặc biệt, thậm chí không thể sánh với phàm khí, nhưng tại sao lại có thể khiến ông chuyển biến tốt hơn?
Bạch Dạ hừ nhẹ: “Giờ thì ông biết cháu không được ông rồi chứ? Ông đấy, cứ khinh thường cháu mãi nên mới phải chịu khổ như vậy.”
Ông nội Hạ: “……”
Hạ Quân nhắc nhở: “Bạch Dạ, mấy người bên phía bà nội còn chưa khỏe lại đâu, cậu mau giúp bọn họ đi.”
Ông nội Hạ nhìn thấy người thân của mình vẫn đang hộc máu, gấp gáp nói: “Bạch Dạ, nếu như cậu cứu bọn họ, ta sẽ chuyển cho cậu 1 tỷ. À không, ta sẽ chuyển 2 tỷ cho cậu.”
Đôi mắt của Bạch Dạ sáng lên như đèn pha ô tô: “Không uổng công vừa rồi cháu quét miệng cùng với bụng của ông. Bây giờ nói chuyện, trong miệng thốt ra toàn lời dễ nghe, bụng dạ cũng rộng rãi đến mức thuyền có thể bơi được rồi.”
Mọi người: “……”
Ông nội Hạ tức giận nói: “Đừng nhiều lời nữa, nhanh cứu người đi.”
“Đừng nóng vội. Đừng nóng vội. Nể tình ông cho cháu 2 tỷ, chắc chắn cháu sẽ phục vụ bọn họ chu đáo, giúp cho họ quét hết ám khí trên người. Còn có thêm dịch vụ hậu cần nữa. Nếu về sau xui xẻo cứ đến tìm cháu, cháu sẽ loại trừ hết ám khí trên người cho. Nếu như không loại bỏ được xui xẻo thì cháu hoàn tiền cho mọi người.” Lúc này đây, Bạch Dạ vô cùng tận tâm tận lực, đến kẽ hở nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Sau khi bà nội Hạ được loại bỏ hết ám khí trên người, lập tức cảm giác được cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giờ không còn giống như khoảng thời gian vừa nãy, đến việc hô hấp cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn nữa. Bà cười nói: “Sau khi được quét đúng là cơ thể thoải mái hơn nhiều, cảm giác không còn xui xẻo như lúc trước nữa, tốt hơn nhiều rồi.”
Ông nội Hạ nhìn thấy vợ mình tinh thần tốt như vậy, quay sang nói với Bạch Dạ: “Bạch Dạ, đợi lát nữa cậu lại quét cho ta nhé.”
Đối phương là khách sộp của cậu, tất nhiên Bạch Dạ đồng ý vô cùng sảng khoái rồi: “Không thành vấn đề. Chờ cháu giúp Phong Hàn và Tinh Đồng tẩy trừ sạch sẽ xong sẽ giúp ông quét. Có cần cháu giúp ông tăng vận may không?”
Ông nội Hạ nghi hoặc: “Còn có thể tăng vận may à?”
“Đương nhiên là có thể. Có điều muốn tăng vận may phải thu thêm phí, hơn nữa phải dùng linh thạch để đổi.”
Ông nội Hạ tò mò hỏi: “Thu thêm phí như thế nào?”
“Một trăm khối linh thạch thượng phẩm đổi lấy một lần tăng vận may.”
Một trăm khối linh thạch thượng phẩm đối với ông nội Hạ mà nói cũng không phải đắt lắm, vẫn ở trong phạm vi ông có thể chấp nhận được: “Chờ xem hai ngày này còn xui xẻo không, sau đó tăng vận may lên sau.”
“Không thành vấn đề.” Bạch Dạ cười cười, sau đó nhớ ra một việc khiến cậu la lên một tiếng: “A ——”
Mọi người bị cậu làm cho giật mình: “Làm sao vậy? Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Bạch Dạ khóc không ra nước mắt: “Cháu thu được bội tiền nên vui quá, quên mất hôm nay có tiết học.”
Mọi người: “……”
Tơ hồng của Lao Thuận bị dọa đến mức run bần bật, cuối cùng rủ xuống như cành cỏ héo trong tay Bạch Dạ, đầu sợi chỉ cong xuống dưới, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Bộ dạng yếu ớt đó khiến Bạch Dạ mềm lòng, cậu đành phải đặt nó ra xa.
Tơ hồng của Lao Thuận chạy trốn giống như tính mạng bị đe dọa vậy, nó phóng ra khỏi phòng và biến mất trước mắt Bạch Dạ.
Bạch Dạ vừa buồn cười vừa tức giận, cùng là tơ hồng với nhau, lại còn cùng một mẹ sinh ra nữa, vậy mà lại sợ hai anh em của chính mình.
Cậu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Người đàn ông đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt, con ngươi lạnh băng nhìn về phía nhà vệ sinh, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.
Trong nhà vệ sinh, Bạch Dạ lấy tơ hồng ra hỏi: “Không phải mày nói hai sợi tơ hồng của người chưa có mối lương duyên nào thì có thể nối vào nhau sao? Vì sao tơ hồng của Lao Thuận và Hạ Sâm lại không thể nối với nhau được?”
Tơ hồng phát ra giọng nói của một bé gái: “Không biết.”
Bạch Dạ bất lực: “Mày chính là tơ hồng mà, tại sao lại không biết được?”
“Ngươi hỏi nhân duyên bạc xem.”
Bạch Dạ lấy nhân duyên bạc ra, kể lại hết những chuyện xảy ra vừa nãy với nó.
Nhân duyên bạc nói giọng của một người phụ nữ thành thục “Trước tiên ngươi viết tên của hai người họ lên nhân duyên bạc.”
Bạch Dạ lấy bút, đầu tiên viết tên Hạ Sâm, nhưng dù có làm thế nào cũng không viết ra được thành chữ. Cậu ta nhìn đầu bút lông: “Có phải hết mực rồi không.”
Tơ hồng, nhân duyên bạc: “……”
Bút nhân duyên cất lên giọng nói trong trẻo của một người đàn ông: “Ta không cần phải chấm mực nước cũng có thể viết ra chữ.”
“Vậy thì vì lý do gì mà không biết ra được?” Bạch Dạ lại viết tên của Lao Thuận, lần này thì lại viết ra thành chữ: “Việc này cũng kỳ lạ thật.”
Bút nhân duyên nói: “Những ký ức vẫn còn tồn tại trong đầu nói cho ta biết, không viết được tên của đối phương là vì chúng ta không có đủ tư cách dắt nhân duyên cho Hạ Sâm.”
“Chúng mày không có đủ tư cách dắt nhân duyên cho Hạ Sâm? Vậy thì ai mới có tư cách?”
“Không biết.”
Bạch Dạ không hỏi ra được kết quả, chỉ đành tạm thời buông bỏ suy nghĩ dắt tơ hồng cho Hạ Sâm, trở lại giường rồi đi ngủ.
Nhưng ánh nắng mới ló rạng không lâu thì lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Bạch Dạ mơ mơ màng màng mở mắt, nghe thấy Hạ Sâm nhận điện thoại: “Ừ, bây giờ tôi sẽ lập tức qua đó.”
Hạ Sâm nhanh chóng mặc quần áo rồi rời khỏi phòng.
Bạch Dạ tiếp tục ngủ ngon.
Hạ Sâm rời khỏi sân của mình, đi tới phòng của ông bà nội: “Ông bà thế nào rồi?”
Hạ Quân nhìn thấy Hạ Sâm đến, sốt ruột nói: “Ông bà cho rằng có bùa đổi vận rồi thì vận may sẽ trở nên tốt hơn, vậy nên tối qua quyết định tu luyện. Nhưng vừa rồi đột nhiên hộc máu không ngừng, dù cho dùng đan dược gì cũng không thể kìm được máu chảy. Anh, có phải vận may của ông bà vẫn chưa chuyển biến tốt không?”
Hạ Sâm nhìn đỉnh đầu của ông bà nội, quay sang nói với Hạ Quân: “Gọi Bạch Dạ tới đây.”
Ánh mắt Hạ Quân sáng lên: “Anh, Bạch Dạ thật sự có thể cứu ông bà nội à?”
Hạ Sâm cũng không nói có thể cứu hay không: “Tính khí của Bạch Dạ khi mới thức giấc vô cùng tệ. Giờ mà chú mày gọi thẳng cậu ấy dậy, cậu ấy chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí còn không theo mày qua đây. Vậy nên giờ mày đến phòng cậu ấy đi, đặt đồng hồ báo thức cho chuông kêu trong một phút. Chỉ có đồng hồ báo thức mới có thể đánh thức cậu ấy một cách bình yên thôi.”
“Vâng.” Hạ Quân lập tức ngự kiếm đi vào phòng Bạch Dạ, tay chân nhẹ nhàng điều chỉnh thời gian đồng hồ báo thức rung chuông.
Bạch Dạ ngủ rất sâu, không hề phát hiện ra có người vào phòng. Khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu mở mắt ấn nút tắt chuông, đơ người ra nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó vài giây rồi mới ngồi dậy. Sau đó cậu nhìn thấy có người đứng ở đuôi giường, lập tức giật cả mình: “Vãi chưởng, ai đấy?”
Bởi vì không bật đèn và không kéo rèm cửa nên trong phòng khá tối. Bạch Dạ nhất thời không thấy rõ đối phương là ai.
Hạ Quân vội vàng kéo cậu: “Bạch Dạ, ông bà nội của tôi xảy ra chuyện rồi, cậu mau đi cùng tôi.”
Bạch Dạ ngáp một cái: “Tôi không là phải bác sĩ. Bọn họ xảy ra chuyện, ta cũng không cứu chữa được. Chẳng phải mấy người là người tu chân sao? Có thể cho bọn họ uống đan dược mà.”
“Uống đan dược cũng không có hiệu quả. Bạch Dạ, tôi biết cậu nhất định có thể cứu bọn họ.” Hạ Quân kéo Bạch Dạ từ cửa sổ sát đất đi ra ngoài.
“Mấy người Thiệu trưởng lão đâu? Chẳng phải bọn họ đến từ giới Tu chân à? Một người kiêu ngạo như vậy mà cũng không cứu nổi ông bà nội của cậu à?”
“Mấy người Thiệu trưởng lão sáng sớm ngày hôm qua đã đi điều tra chuyện thiên lôi rồi, nhất thời chưa thể trở về ngay được.” Hạ Quân ném thanh kiếm xuống mặt đất, thanh kiếm từ từ bay lên, sau đó hắn bước lên trên người nó.
Bạch Dạ tỉnh táo lại trong nháy mắt, phấn khích nói: “Cậu biết ngự kiếm đi lại à?”
Hạ Quân gật đầu: “Đúng vậy, cậu mau lên đi.”
Bạch Dạ vui vẻ đứng lên trên thân kiếm: “Mau bay nào.”
Hạ Quân cưỡi kiếm bay lên, cười nói: “Hôm qua tôi mới học được thuật ngự kiếm, cậu chính là người đầu tiên tôi chở đấy. Có phải cậu đang cảm thấy rất vinh hạnh không?”
“Cậu mới học được ngày hôm qua à?” Bạch Dạ cảm thấy Hạ Quân không hổ danh là thiên tài tu luyện. Ngày hôm qua học được kỹ năng mới, hôm nay đã có thể khống chế vững vàng rồi: “Lợi hại. Khi nào tôi mới có thể ngự kiếm được?”
“Tốc độ tu luyện của cậu nhanh như vậy, trong thời gian ba năm là có thể lên Trúc Cơ rồi, lúc đó cậu sẽ có thể ngự kiếm đi lại.”
“Tu luyện trong thời gian ba năm ……” Bạch Dạ cảm thấy tốn nhiều thời gian quá.
Hạ Quân Gia tăng tốc độ, bay đến cửa sổ phòng ông bà nội: “Anh, em đưa Bạch Dạ đến rồi.”
Bạch Dạ đi vào trong phòng, nhìn thấy ông nội Hạ, bà nội Hạ cùng với bố mẹ của Hạ Sâm đều nằm ở trên giường, hai người trước hộc máu không ngừng, hai người sau thì sắc mặt tái nhợt. Nhìn họ giống như nếu không được cứu chữa kịp thời sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cậu nhíu mày tiến lên trước: “Úy Sinh, không phải cháu đã nói rồi sao? Nếu ông xui xẻo đến mức không thể chịu nổi thì hãy đến tìm cháu? Tại sao ông chẳng nghe lời cháu gì cả? Bây giờ thì tốt rồi, không tin lời người trẻ tuổi, hậu quả rành rành trước mắt đây này.”
“……” Ông nội Hạ đã không còn sức lực để nói lại cậu nữa. Ông yếu ớt trợn mắt lên nhìn cậu, sau đó lại nôn ra một ngụm máu tươi.
Hạ Quân lo lắng đến mức không biết tóc đã rụng mất bao nhiêu sợi. Vậy mà Bạch Dạ cứ dày vò như thế: “Bạch Dạ, cậu mau chóng cứu bọn họ đi.”
Bạch Dạ nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của bọn họ, vậy nên cũng không nhắc đến chuyện tiền nong ở đây. Cậu đi đến phía sau đầu của bọn họ, tay cầm chiếc chổi đen đang lơ lửng trên đỉnh đầu họ cất vào trong túi gió.
Hạ Quân không nhìn thấy chiếc chổi đen, chỉ thấy tay của Bạch Dạ lướt qua đầu ông bà bố mẹ: “Bạch Dạ, cậu đang làm gì thế?”
Quản gia cùng với những người giúp việc hầu hạ bên cạnh ông nội Hạ cũng vô cùng hoang mang.
Bạch Dạ mở bàn tay ra, một chiếc chổi màu vàng chói lọi nhỏ cỡ bàn tay xuất hiện trước mắt mọi người:“Tôi giúp họ quét đi ám khí trên người, về sau sẽ không còn xui xẻo nữa.”
Mọi người: “……”
Bạch Dạ ngồi xổm xuống, cầm chiếc chổi vàng quét qua mắt của ông nội Hạ: “Quét đôi mắt cho ông, sau này sẽ không dùng cặp mắt hạn hẹp coi thường người khác nữa.”
Hạ lão gia: “……”
Những người khác: “……”
“Lại quét cái miệng.” Bạch Dạ cầm cây chổi quét quét miệng của ông nôi Hạ: “Về sau mở miệng nói chuyện sẽ không còn những lời khó nghe nữa.”
Mọi người: “……”
“Quét quét cái bụng, sau này sẽ không còn ý nghĩ xấu xa nữa. quét quét cái chân, về sau nhìn thấy Thiệu trưởng lão sẽ không biến thành con chó cụp đuôi nữa.”
“Bạch Dạ ——” Ông nội Hạ tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Thằng nhóc hỗn láo dám sỉ nhục ta.”
Bạch Dạ nhanh chóng cách xa ông: “Úy Sinh, cháu cứu ông một mạng. Ông không thể vong ân bội nghĩa như thế được.”
“Cậu……” Ông nội Hạ tức đến mức khó thở.
Hạ Quân vui mừng nói: “Ông nội, ông không còn hộc máu nữa.”
Ông nội Hạ sửng sốt sờ sờ miệng, đúng là không còn hộc máu nữa, cơ thể cũng không còn đau đớn. Ông kinh ngạc nói: “Ta khoẻ rồi ư?”
Hạ Sâm nói: “Ông nội, ông kiểm tra xem trong cơ thể còn có nội thương hay không đi.”
“Được.” Ông nội Hạ ngồi xuống nhắm mắt lại xem lục phủ ngũ tạng của chính mình. Điều khiến người ta ngoài ý muốn chính là cơ thể này lúc trước uống bao nhiêu thuốc cũng không tốt lên, nhưng giờ mọi thứ lại ổn thỏa hết. Ông mở mắt, khó tin nhìn Bạch Dạ: “Ta thật sự khoẻ rồi.”
Dùng một cây chổi cỏn con quét qua người mà có thể khiến cơ thể ông khỏe lại?
Việc này cũng thần kỳ thật.
Ông nội Hạ nhìn về phía cây chổi trong tay Bạch Dạ, trừ vẻ bề ngoài vô cùng tinh xảo ra thì cũng không có điểm gì đặc biệt, thậm chí không thể sánh với phàm khí, nhưng tại sao lại có thể khiến ông chuyển biến tốt hơn?
Bạch Dạ hừ nhẹ: “Giờ thì ông biết cháu không được ông rồi chứ? Ông đấy, cứ khinh thường cháu mãi nên mới phải chịu khổ như vậy.”
Ông nội Hạ: “……”
Hạ Quân nhắc nhở: “Bạch Dạ, mấy người bên phía bà nội còn chưa khỏe lại đâu, cậu mau giúp bọn họ đi.”
Ông nội Hạ nhìn thấy người thân của mình vẫn đang hộc máu, gấp gáp nói: “Bạch Dạ, nếu như cậu cứu bọn họ, ta sẽ chuyển cho cậu 1 tỷ. À không, ta sẽ chuyển 2 tỷ cho cậu.”
Đôi mắt của Bạch Dạ sáng lên như đèn pha ô tô: “Không uổng công vừa rồi cháu quét miệng cùng với bụng của ông. Bây giờ nói chuyện, trong miệng thốt ra toàn lời dễ nghe, bụng dạ cũng rộng rãi đến mức thuyền có thể bơi được rồi.”
Mọi người: “……”
Ông nội Hạ tức giận nói: “Đừng nhiều lời nữa, nhanh cứu người đi.”
“Đừng nóng vội. Đừng nóng vội. Nể tình ông cho cháu 2 tỷ, chắc chắn cháu sẽ phục vụ bọn họ chu đáo, giúp cho họ quét hết ám khí trên người. Còn có thêm dịch vụ hậu cần nữa. Nếu về sau xui xẻo cứ đến tìm cháu, cháu sẽ loại trừ hết ám khí trên người cho. Nếu như không loại bỏ được xui xẻo thì cháu hoàn tiền cho mọi người.” Lúc này đây, Bạch Dạ vô cùng tận tâm tận lực, đến kẽ hở nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Sau khi bà nội Hạ được loại bỏ hết ám khí trên người, lập tức cảm giác được cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giờ không còn giống như khoảng thời gian vừa nãy, đến việc hô hấp cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn nữa. Bà cười nói: “Sau khi được quét đúng là cơ thể thoải mái hơn nhiều, cảm giác không còn xui xẻo như lúc trước nữa, tốt hơn nhiều rồi.”
Ông nội Hạ nhìn thấy vợ mình tinh thần tốt như vậy, quay sang nói với Bạch Dạ: “Bạch Dạ, đợi lát nữa cậu lại quét cho ta nhé.”
Đối phương là khách sộp của cậu, tất nhiên Bạch Dạ đồng ý vô cùng sảng khoái rồi: “Không thành vấn đề. Chờ cháu giúp Phong Hàn và Tinh Đồng tẩy trừ sạch sẽ xong sẽ giúp ông quét. Có cần cháu giúp ông tăng vận may không?”
Ông nội Hạ nghi hoặc: “Còn có thể tăng vận may à?”
“Đương nhiên là có thể. Có điều muốn tăng vận may phải thu thêm phí, hơn nữa phải dùng linh thạch để đổi.”
Ông nội Hạ tò mò hỏi: “Thu thêm phí như thế nào?”
“Một trăm khối linh thạch thượng phẩm đổi lấy một lần tăng vận may.”
Một trăm khối linh thạch thượng phẩm đối với ông nội Hạ mà nói cũng không phải đắt lắm, vẫn ở trong phạm vi ông có thể chấp nhận được: “Chờ xem hai ngày này còn xui xẻo không, sau đó tăng vận may lên sau.”
“Không thành vấn đề.” Bạch Dạ cười cười, sau đó nhớ ra một việc khiến cậu la lên một tiếng: “A ——”
Mọi người bị cậu làm cho giật mình: “Làm sao vậy? Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Bạch Dạ khóc không ra nước mắt: “Cháu thu được bội tiền nên vui quá, quên mất hôm nay có tiết học.”
Mọi người: “……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook