Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo
-
Chương 124
Hạ Sâm bị Bạch Dạ nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên. Nghĩ tới mục đích mình đến đây, hắn bất giác ho nhẹ một tiếng: “Rất xin lỗi.”
Bạch Dạ nhướng mày.
“Là tôi không đúng khi đã lừa gạt cậu, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Hạ Sâm nghĩ đến việc phải thể hiện thái độ thành khẩn một chút, hắn hơi cúi đầu: “Bạch Dạ, rất xin lỗi.”
Bạch Dạ: “……”
Người trước mắt không hề giống với Hạ Sâm cậu từng quen trong quá khứ. Trước kia thần tử cực kỳ chán ghét cậu, ánh mắt mỗi lần nhìn thấy cậu đều mang theo sự chán ghét. Không ai ngờ được một người như vậy lại hạ thấp thân phận của mình, tự nguyện nhận sai với cậu.
Trong trí nhớ vụn vặt chắp vá của cậu có phải thiếu mất thứ gì đó quan trọng không?
Hạ Sâm thấy Bạch Dạ vẫn không lên tiếng liền hỏi: “Cậu có thể nói câu gì đó không? Ít nhất cũng để tôi biết rằng cậu có tha thứ hay không chứ.”
Bạch Dạ cười nhạo: “Anh không chỉ lừa tôi mà còn đào một cái hố cho tôi nhảy vào nữa, anh cảm thấy một câu xin lỗi có thể khiến tôi tha thứ cho tất cả tội lỗi của anh sao?”
“Không thể. Vậy cậu muốn tôi làm thế nào mới tha thứ cho tôi?”
Bạch Dạ đang định mở miệng nhắc đến vấn đề ly hôn, nhưng câu nói cứ tắc nghẹn ở cổ họng không cách nào thốt ra được, trong lòng cậu có cảm giác luyến tiếc không muốn ly hôn với hắn. Cậu thất thần nhìn Hạ Sâm.
Hạ Sâm nghi hoặc: “Sao vậy?”
Bạch Dạ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, mất tự nhiên lảng tránh sang một bên: “Nếu như anh có thể làm việc gì đó khiến cho tôi vui vẻ, tôi sẽ xem xét đến chuyện tha thứ cho anh.”
Hạ Sâm đồng ý không chút nghĩ ngợi: “Được.”
Bạch Dạ hỏi: “Anh đồng ý nhanh như vậy, không sợ rằng trong lòng tôi cảm thấy vui vẻ nhưng ngoài mặt lại giả vờ giả vịt sao?”
“Như vậy có nghĩa là cậu vẫn còn giận. Nếu như cậu thật sự vui vẻ, chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi.”
Bạch Dạ: “……”
Người đàn ông này học được thói nói chuyện lươn lẹo ở đâu vậy?
“Chúng ta còn phải đi gặp thái tổ phụ nữa, có chuyện gì đợi sau khi trở về rồi nói sau.” Hạ Sâm lấy kiếm ra, mang theo Bạch Dạ rời khỏi Hạ Viên. Sau khi tới đỉnh Cửu Thanh của Hạ Trang, bọn họ mới bước chân vào trong điện đã nghe thấy tiếng cười ha hả của đại thái thượng trưởng lão: “Vừa mới nhắc mà hai đứa đã tới đây rồi. A Sâm, Tiểu Dạ, mau tới đây.”
Bạch Dạ và Hạ Sâm nhìn thấy hai người khác đang ngồi bên cạnh đại thái thượng trưởng lão, một thanh niên nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi đầu, nhưng không hề thấy sức trẻ bồng bột. Người nọ dáng ngồi đoan trang, khí thế trầm ổn, khuôn mặt nghiêm túc nhìn hai người bọn họ với ánh mắt của kẻ bề trên.
Người còn lại là một thiếu nữ nhìn khoảng hai mươi tuổi, dung mạo cực kỳ tinh tế xinh đẹp. Nàng nhìn hai người bọn họ, lộ ra nụ cười dịu dàng dễ gần rồi nói: “Đúng là ghen tị với Dung Hạc chân nhân thật. Cháu chắt chút chít đều có đủ cả rồi, không giống như chúng ta, đến đứa con cũng không có.”
Đại thái thượng trưởng lão cười vui vẻ: “Qua một thời gian nữa, lão phu sẽ lên chức cụ tổ đấy.”
Vừa nói ông vừa nhìn về phía bụng của Bạch Dạ. Nếu như không sử dụng linh lực, dưới con mắt của một người bình thường, bụng của cậu nhìn rất bằng phẳng, nhưng nếu dùng thần thức để kiểm tra có thể nhìn ra ngay phần bụng nhô ra ngoài. Bộ quần áo mà ông tặng cho cậu giấu được ánh mắt của những tu sĩ thấp hơn kỳ Nguyên Anh. Nhìn biểu cảm của hai người kia là biết hôm nay Bạch Dạ mặc quần áo mà ông tặng cho.
Tiếc rằng nguồn nguyên liệu có hạn, nếu không chắc chắn ông sẽ tặng cậu một bộ còn tốt hơn nữa.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn đại thái thượng trưởng lão vui vẻ như vậy liền hừ một tiếng: “Nhiều con cháu như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, kể ra thì cũng chẳng có ai đủ năng lực xuất sắc vượt trội để kế thừa sự nghiệp của ông. Như vậy chẳng bằng không sinh thì hơn.”
Đại thái thượng trưởng lão lườm hắn một cái, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “A Sâm nhà chúng ta ba mươi bảy tuổi đã đạt kỳ Dung Hợp. Thử đi khắp giới Tu chân xem có mấy người làm được như thế không?”
Người đàn ông trẻ tuổi thong dong uống một ngụm trà: “Bao giờ A Sâm nhà ông thắng cuộc tỷ thí giữa bốn đại lục được tổ chức trăm năm một lần thì kiêu ngạo cũng không muộn. Đến lúc đó nhân tài đông như kiến, Có thể bọn họ tu luyện không nhanh bằng A Sâm nhà ông, nhưng kinh nghiệm đối kháng và khả năng khắc chế đối thủ của bọn họ chắc chắn phong phú hơn. Những thứ đó chỉ dựa vào việc tu luyện nhanh làm sao mà theo kịp.”
Đại thái thượng trưởng lão biết hắn nói có lý, mặc dù tức nhưng cũng không nói được gì.
Người phụ nữ đã sớm quen với việc bọn họ đấu khẩu với nhau, nàng cười nói: “Dung Hạc chân nhân. A Dục ghen tị với ngài vì có nhiều con cháu nên mới cố ý nói mấy lời tổn thương như vậy, ngài đừng để ý. Nói đi nói lại thì cháu chắt của ngài cũng không tham gia cuộc tỷ thí, ngài đừng tức giận vì mấy lời của hắn.”
Người đàn ông hừ một tiếng: “Bởi vì ta nói đúng nên lão già đó mới tức như vậy chứ.”
Đại thái thượng trưởng lão chẳng đọ được với cái miệng của hắn, ông quay sang giới thiệu: “Đây là cháu tám đời của ta, tên Hạ Sâm. Bên cạnh là bạn đời Bạch Dạ của nó. A Sâm, Tiểu Dạ, bọn họ là Không Khánh chân nhân và Uyển Đồng chân nhân ở phủ Bách Dương. Hai người họ cùng một thế hệ với ta, là trưởng bối của mấy đứa.”
Hạ Sâm và Bạch Dạ chắp tay chào bọn họ: “Gặp qua hai vị tiền bối.”
Bạch Dạ tò mò hỏi một câu: “Thái tổ phụ, cuộc tỷ thí trăm năm mới có một lần giữa bốn đại lục là như thế nào?”
Đại thái thượng trưởng lão giải thích: “Cứ mỗi một trăm năm trôi qua ở giới Tu chân, bốn đại lục sẽ kết hợp với đại lục Trung tổ chức đại hội tỷ thí. Đại hội sẽ diễn ra trong khoảng thời gian hai đến ba tháng, chúng ta sẽ chọn ra người mạnh nhất thông qua các trận đấu. Đến lúc đó, các môn phái sẽ cử ra đệ tử mạnh nhất tham gia cuộc tỷ thí, người chiến thắng sẽ có được những giải thưởng rất phong phú, môn phái cũng sẽ có thưởng. Vốn dĩ ta muốn cho A Sâm tham gia để giành thể diện cho Hạ Trang, nhưng nghĩ đến việc phần lớn thời gian nó đều ở phàm giới, không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, đến lúc đó lên võ đài chắc chắn sẽ bị thiệt. Còn về phần cháu có thể thử thi luyện bùa chú với người khác xem sao, ta thấy cháu luyện bùa có hiệu quả cực kỳ tốt. Có điều……”
Ông ho nhẹ một tiếng: “Vẻ bề ngoài mới đạt mức độ tạm chấp nhận được, nếu nỗ lực luyện tập thêm nói không chừng có thể cải thiện hơn rất nhiều.”
Thật ra ông nói như vậy chứ không muốn cho Bạch Dạ đi tỷ thí. Suy cho cùng thì tu vi của tên nhóc này khá thấp, có khi đi đến đại lục Trung sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên ông cũng không yên tâm.
Bạch Dạ: “……”
Cho dù là luyện chế bùa chú hay là luyện đan dược, luyện pháp khí, vẻ bề ngoài của chúng thường không được đẹp đẽ cho lắm. Trước khi cậu đi xuyên qua thời không cũng xảy ra tình trạng như vậy. Có người nói là do tâm của cậu không vững, hơn nữa đầu óc còn đặt ở đâu đâu, không tập trung nên mới luyện chế không tốt.
Cậu chẳng thấy có vấn đề gì cả, bình thường hứng lên thì tập tành luyện bùa chú hoặc đan dược gì đó, miễn là hiệu quả không khác gì so với những người khác là được, việc gì phải tốn nhiều tâm tư để ý đến vẻ bề ngoài chứ.
Hạ Sâm hỏi Bạch Dạ: “Cậu có muốn tham gia không?”
“Không muốn. Có điều tôi muốn đến đó để hóng chuyện.” Bạch Dạ hỏi đại thái thượng trưởng lão: “Khi nào cuộc tỷ thí bắt đầu?”
“Sau khi ăn tết.”
“Khi đó cháu phải đi học rồi.” Bạch Dạ bất giác nhìn về phía Hạ Sâm.
Làm gì có chuyện Hạ Sâm không biết trong cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ điều gì “Tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ không thời hạn.”
Bạch Dạ hài lòng gật đầu. Nghe được câu này của hắn mà mát lòng mát dạ.
Không Khánh chân nhân nhìn về phía Bạch Dạ: “Dung Hạc. Khi ta tới Hạ Trang nhà ông, nghe các đệ tử thảo luận rằng bùa chú của Tiểu Dạ có hiệu quả rất thần kỳ, có thể lập tức chữa khỏi vết thương đã lâu ngày trên cơ thể của tu sĩ kỳ Dung Hợp? Việc này là thật hay giả?”
Đại thái thượng trưởng lão lại bày ra vẻ mặt đắc ý: “Nhưng như không phải sự thật, mọi người dám nói bậy sao?”
Bạch Dạ nhỏ giọng thì thầm bên tai Hạ Sâm: “Tôi cảm thấy thái tổ phụ nhà anh gọi chúng ta tới đây chỉ vì muốn khoe khoang với ông bạn mà thôi.”
Hạ Sâm không thể đồng ý hơn.
Đại thái thượng trưởng lão là bậc cao nhân, tất nhiên ông có thể nghe được lời người khác thì thầm với nhau. Ông mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Không Khánh chân nhân bật cười: “Thằng nhóc này nói đúng lắm, đúng ý ta.”
Uyển Đồng chân nhân không giấu nổi nụ cười. Đúng là từ trước đến nay chưa từng thấy tiểu bối nào dám vạch trần người bề trên như Bạch Dạ.
Bạch Dạ cười nói: “Cháu chỉ lo rằng thái tổ phụ khen chúng cháu lên trời cao, nhưng thực tế lại không được như lời ngài ấy nói, đến lúc đó chỉ khiến cho hai vị tiền bối thất vọng thôi.”
Không Khánh chân nhân chỉ vào Bạch Dạ rồi nói: “Nhìn tiểu bối này khiêm tốn như thế nào, đâu có khoe khoang khắp nơi giống ông.”
Đại thái thượng trưởng lão: “……”
Uyển Đồng chân nhân kéo hai người trở lại chủ đề chính: “Ta chỉ tò mò Tiểu Dạ luyện bùa chú gì mà có hiệu quả thần kỳ như vậy. Có thể giúp chúng ta luyện chế vài lá bùa mang về điều trị cho đệ tử trong môn phái không.”
Đại thái thượng trưởng lão nhìn về phía Bạch Dạ, trong lòng thầm cầu nguyện cậu đừng đồng ý ngay lập tức với thỉnh cầu của Uyển Đồng chân nhân. Làm vậy ông sẽ mất hết mặt mũi mất.
“Tất nhiên là có thể.” Khi bọn họ nhắc tới chuyện luyện bùa chú, Bạch Dạ sớm đã có tính toán của riêng mình: “Nhưng cháu có một yêu cầu, chỉ cần hai người hoàn thành xong yêu cầu của cháu, hai người muốn bao nhiêu lá bùa cũng được.”
Đại thái thượng trưởng lão còn gấp gáp hơn so với hai người Uyển Đồng chân nhân và Không Khánh chân nhân, ông nói chen vào: “Yêu cầu gì”
Bạch Dạ hỏi: “Không biết thái tổ phụ còn nhớ rõ miếu Kim thần ở thành Tây Thanh không?”
Đại thái thượng trưởng lão sửng sốt: “Miếu Kim thần? Có miếu tên như vậy sao?”
Ánh mắt Hạ Sâm sầm xuống. Xem ra hiện tại người tu chân thật sự lãng quên thần tiên rồi.
Thị đồng lên tiếng: “Bẩm đại thái thượng trưởng lão, có miếu Kim thần thật, là một ngôi miếu được xây dựng cách đây hơn hai ngàn năm. Lúc mới bắt đầu thì cực kỳ náo nhiệt đông đúc sau này lại trở nên quạnh quẽ.”
“Xây dựng hơn hai ngàn năm trước ……” Đại thái thượng trưởng lão xấu hổ: “Chẳng trách ta không có chút ấn tượng nào với nó. Hơn hai ngàn năm trước, ta đang bế quan tu luyện, sau khi ra bên ngoài thì nghe nói chúng thần đã biến mất, không còn ai tin vào thần phật nữa. Sau đó cũng không có người nào nhắc đến ngôi miếu thần này trước mặt ta nên chuyện chìm vào quên lãng. Tiểu Dạ, cháu nhắc đến việc này làm gì?”
Bạch Dạ nói rõ từng câu từng chữ: “Cháu muốn Hạ Trang trùng tu miếu Kim thần, hơn nữa chỉ cần Hạ Trang có đệ tử nào nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải đến miếu thắp một nén hương. Bọn họ cũng cần phải thành tâm thành kính nữa.”
Ba vị trưởng bối sửng sốt. Yêu cầu này thật sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Hạ Sâm nhướng mày, hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ. Hắn còn tưởng rằng sau khi Bạch Dạ gặp được Bạch Liệt, nghe Bạch Liệt kể đủ thứ không tốt về thần tiên, cậu sẽ không còn hứng thú gì với bọn họ nữa. Không ngờ rằng cậu vẫn bỏ công sức suy nghĩ cho bọn họ.
Bạch Dạ nhìn về phía Không Khánh chân nhân: “Hai người cũng vậy, sau khi trở về phải tu sửa hết những ngôi miếu thờ thần xung quanh phủ Bách Dương. Hàng ngày, mỗi đệ tử đều phải dâng hương một lần, mọi người có làm được không?”
Không Khánh chân nhân và Uyển Đồng chân nhân quay sang nhìn nhau
Bạch Dạ lại nói thêm một câu: “Nếu như đồng ý rồi thì nhất định phải làm được, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vậy nên mọi người suy nghĩ kỹ vào.”
Uyển Đồng chân nhân tò mò: “Tiểu Dạ, tại sao ngươi lại nhắc đến yêu cầu này? Yêu cầu này chẳng mang lại chút lợi lộc gì cho ngươi cả? Đáng lẽ ra ngươi nên đòi chúng ta những vật phẩm quý hiếm để làm lợi cho mình chứ.”
Bạch Dạ nói: “Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Cháu cũng chẳng thiếu gì của ngon vật lạ.”
Cậu sinh ra mấy vạn năm trước, lại còn ở trên Tiên giới một thời gian, có thứ đồ quý hiếm nào chưa từng gặp chứ? Hơn nữa làm gì có món đồ nào ở giới Tu chân hiếm có bằng những thứ trong tay cậu bây giờ.
Đại thái thượng trưởng lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta đồng ý với cháu. Bây giờ ta sẽ bảo người đi tu sửa lại ngôi miếu thần. Nếu như không có sự cố ngoài ý muốn phát sinh, trong hai ba ngày là có thể hoàn thành công việc.”
Bạch Dạ nói: “Chờ ngôi miếu được tu sửa hoàn chỉnh, cháu sẽ đưa bùa cho mọi người.”
Bạch Dạ nhướng mày.
“Là tôi không đúng khi đã lừa gạt cậu, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Hạ Sâm nghĩ đến việc phải thể hiện thái độ thành khẩn một chút, hắn hơi cúi đầu: “Bạch Dạ, rất xin lỗi.”
Bạch Dạ: “……”
Người trước mắt không hề giống với Hạ Sâm cậu từng quen trong quá khứ. Trước kia thần tử cực kỳ chán ghét cậu, ánh mắt mỗi lần nhìn thấy cậu đều mang theo sự chán ghét. Không ai ngờ được một người như vậy lại hạ thấp thân phận của mình, tự nguyện nhận sai với cậu.
Trong trí nhớ vụn vặt chắp vá của cậu có phải thiếu mất thứ gì đó quan trọng không?
Hạ Sâm thấy Bạch Dạ vẫn không lên tiếng liền hỏi: “Cậu có thể nói câu gì đó không? Ít nhất cũng để tôi biết rằng cậu có tha thứ hay không chứ.”
Bạch Dạ cười nhạo: “Anh không chỉ lừa tôi mà còn đào một cái hố cho tôi nhảy vào nữa, anh cảm thấy một câu xin lỗi có thể khiến tôi tha thứ cho tất cả tội lỗi của anh sao?”
“Không thể. Vậy cậu muốn tôi làm thế nào mới tha thứ cho tôi?”
Bạch Dạ đang định mở miệng nhắc đến vấn đề ly hôn, nhưng câu nói cứ tắc nghẹn ở cổ họng không cách nào thốt ra được, trong lòng cậu có cảm giác luyến tiếc không muốn ly hôn với hắn. Cậu thất thần nhìn Hạ Sâm.
Hạ Sâm nghi hoặc: “Sao vậy?”
Bạch Dạ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, mất tự nhiên lảng tránh sang một bên: “Nếu như anh có thể làm việc gì đó khiến cho tôi vui vẻ, tôi sẽ xem xét đến chuyện tha thứ cho anh.”
Hạ Sâm đồng ý không chút nghĩ ngợi: “Được.”
Bạch Dạ hỏi: “Anh đồng ý nhanh như vậy, không sợ rằng trong lòng tôi cảm thấy vui vẻ nhưng ngoài mặt lại giả vờ giả vịt sao?”
“Như vậy có nghĩa là cậu vẫn còn giận. Nếu như cậu thật sự vui vẻ, chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi.”
Bạch Dạ: “……”
Người đàn ông này học được thói nói chuyện lươn lẹo ở đâu vậy?
“Chúng ta còn phải đi gặp thái tổ phụ nữa, có chuyện gì đợi sau khi trở về rồi nói sau.” Hạ Sâm lấy kiếm ra, mang theo Bạch Dạ rời khỏi Hạ Viên. Sau khi tới đỉnh Cửu Thanh của Hạ Trang, bọn họ mới bước chân vào trong điện đã nghe thấy tiếng cười ha hả của đại thái thượng trưởng lão: “Vừa mới nhắc mà hai đứa đã tới đây rồi. A Sâm, Tiểu Dạ, mau tới đây.”
Bạch Dạ và Hạ Sâm nhìn thấy hai người khác đang ngồi bên cạnh đại thái thượng trưởng lão, một thanh niên nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi đầu, nhưng không hề thấy sức trẻ bồng bột. Người nọ dáng ngồi đoan trang, khí thế trầm ổn, khuôn mặt nghiêm túc nhìn hai người bọn họ với ánh mắt của kẻ bề trên.
Người còn lại là một thiếu nữ nhìn khoảng hai mươi tuổi, dung mạo cực kỳ tinh tế xinh đẹp. Nàng nhìn hai người bọn họ, lộ ra nụ cười dịu dàng dễ gần rồi nói: “Đúng là ghen tị với Dung Hạc chân nhân thật. Cháu chắt chút chít đều có đủ cả rồi, không giống như chúng ta, đến đứa con cũng không có.”
Đại thái thượng trưởng lão cười vui vẻ: “Qua một thời gian nữa, lão phu sẽ lên chức cụ tổ đấy.”
Vừa nói ông vừa nhìn về phía bụng của Bạch Dạ. Nếu như không sử dụng linh lực, dưới con mắt của một người bình thường, bụng của cậu nhìn rất bằng phẳng, nhưng nếu dùng thần thức để kiểm tra có thể nhìn ra ngay phần bụng nhô ra ngoài. Bộ quần áo mà ông tặng cho cậu giấu được ánh mắt của những tu sĩ thấp hơn kỳ Nguyên Anh. Nhìn biểu cảm của hai người kia là biết hôm nay Bạch Dạ mặc quần áo mà ông tặng cho.
Tiếc rằng nguồn nguyên liệu có hạn, nếu không chắc chắn ông sẽ tặng cậu một bộ còn tốt hơn nữa.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn đại thái thượng trưởng lão vui vẻ như vậy liền hừ một tiếng: “Nhiều con cháu như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, kể ra thì cũng chẳng có ai đủ năng lực xuất sắc vượt trội để kế thừa sự nghiệp của ông. Như vậy chẳng bằng không sinh thì hơn.”
Đại thái thượng trưởng lão lườm hắn một cái, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “A Sâm nhà chúng ta ba mươi bảy tuổi đã đạt kỳ Dung Hợp. Thử đi khắp giới Tu chân xem có mấy người làm được như thế không?”
Người đàn ông trẻ tuổi thong dong uống một ngụm trà: “Bao giờ A Sâm nhà ông thắng cuộc tỷ thí giữa bốn đại lục được tổ chức trăm năm một lần thì kiêu ngạo cũng không muộn. Đến lúc đó nhân tài đông như kiến, Có thể bọn họ tu luyện không nhanh bằng A Sâm nhà ông, nhưng kinh nghiệm đối kháng và khả năng khắc chế đối thủ của bọn họ chắc chắn phong phú hơn. Những thứ đó chỉ dựa vào việc tu luyện nhanh làm sao mà theo kịp.”
Đại thái thượng trưởng lão biết hắn nói có lý, mặc dù tức nhưng cũng không nói được gì.
Người phụ nữ đã sớm quen với việc bọn họ đấu khẩu với nhau, nàng cười nói: “Dung Hạc chân nhân. A Dục ghen tị với ngài vì có nhiều con cháu nên mới cố ý nói mấy lời tổn thương như vậy, ngài đừng để ý. Nói đi nói lại thì cháu chắt của ngài cũng không tham gia cuộc tỷ thí, ngài đừng tức giận vì mấy lời của hắn.”
Người đàn ông hừ một tiếng: “Bởi vì ta nói đúng nên lão già đó mới tức như vậy chứ.”
Đại thái thượng trưởng lão chẳng đọ được với cái miệng của hắn, ông quay sang giới thiệu: “Đây là cháu tám đời của ta, tên Hạ Sâm. Bên cạnh là bạn đời Bạch Dạ của nó. A Sâm, Tiểu Dạ, bọn họ là Không Khánh chân nhân và Uyển Đồng chân nhân ở phủ Bách Dương. Hai người họ cùng một thế hệ với ta, là trưởng bối của mấy đứa.”
Hạ Sâm và Bạch Dạ chắp tay chào bọn họ: “Gặp qua hai vị tiền bối.”
Bạch Dạ tò mò hỏi một câu: “Thái tổ phụ, cuộc tỷ thí trăm năm mới có một lần giữa bốn đại lục là như thế nào?”
Đại thái thượng trưởng lão giải thích: “Cứ mỗi một trăm năm trôi qua ở giới Tu chân, bốn đại lục sẽ kết hợp với đại lục Trung tổ chức đại hội tỷ thí. Đại hội sẽ diễn ra trong khoảng thời gian hai đến ba tháng, chúng ta sẽ chọn ra người mạnh nhất thông qua các trận đấu. Đến lúc đó, các môn phái sẽ cử ra đệ tử mạnh nhất tham gia cuộc tỷ thí, người chiến thắng sẽ có được những giải thưởng rất phong phú, môn phái cũng sẽ có thưởng. Vốn dĩ ta muốn cho A Sâm tham gia để giành thể diện cho Hạ Trang, nhưng nghĩ đến việc phần lớn thời gian nó đều ở phàm giới, không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, đến lúc đó lên võ đài chắc chắn sẽ bị thiệt. Còn về phần cháu có thể thử thi luyện bùa chú với người khác xem sao, ta thấy cháu luyện bùa có hiệu quả cực kỳ tốt. Có điều……”
Ông ho nhẹ một tiếng: “Vẻ bề ngoài mới đạt mức độ tạm chấp nhận được, nếu nỗ lực luyện tập thêm nói không chừng có thể cải thiện hơn rất nhiều.”
Thật ra ông nói như vậy chứ không muốn cho Bạch Dạ đi tỷ thí. Suy cho cùng thì tu vi của tên nhóc này khá thấp, có khi đi đến đại lục Trung sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên ông cũng không yên tâm.
Bạch Dạ: “……”
Cho dù là luyện chế bùa chú hay là luyện đan dược, luyện pháp khí, vẻ bề ngoài của chúng thường không được đẹp đẽ cho lắm. Trước khi cậu đi xuyên qua thời không cũng xảy ra tình trạng như vậy. Có người nói là do tâm của cậu không vững, hơn nữa đầu óc còn đặt ở đâu đâu, không tập trung nên mới luyện chế không tốt.
Cậu chẳng thấy có vấn đề gì cả, bình thường hứng lên thì tập tành luyện bùa chú hoặc đan dược gì đó, miễn là hiệu quả không khác gì so với những người khác là được, việc gì phải tốn nhiều tâm tư để ý đến vẻ bề ngoài chứ.
Hạ Sâm hỏi Bạch Dạ: “Cậu có muốn tham gia không?”
“Không muốn. Có điều tôi muốn đến đó để hóng chuyện.” Bạch Dạ hỏi đại thái thượng trưởng lão: “Khi nào cuộc tỷ thí bắt đầu?”
“Sau khi ăn tết.”
“Khi đó cháu phải đi học rồi.” Bạch Dạ bất giác nhìn về phía Hạ Sâm.
Làm gì có chuyện Hạ Sâm không biết trong cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ điều gì “Tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ không thời hạn.”
Bạch Dạ hài lòng gật đầu. Nghe được câu này của hắn mà mát lòng mát dạ.
Không Khánh chân nhân nhìn về phía Bạch Dạ: “Dung Hạc. Khi ta tới Hạ Trang nhà ông, nghe các đệ tử thảo luận rằng bùa chú của Tiểu Dạ có hiệu quả rất thần kỳ, có thể lập tức chữa khỏi vết thương đã lâu ngày trên cơ thể của tu sĩ kỳ Dung Hợp? Việc này là thật hay giả?”
Đại thái thượng trưởng lão lại bày ra vẻ mặt đắc ý: “Nhưng như không phải sự thật, mọi người dám nói bậy sao?”
Bạch Dạ nhỏ giọng thì thầm bên tai Hạ Sâm: “Tôi cảm thấy thái tổ phụ nhà anh gọi chúng ta tới đây chỉ vì muốn khoe khoang với ông bạn mà thôi.”
Hạ Sâm không thể đồng ý hơn.
Đại thái thượng trưởng lão là bậc cao nhân, tất nhiên ông có thể nghe được lời người khác thì thầm với nhau. Ông mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Không Khánh chân nhân bật cười: “Thằng nhóc này nói đúng lắm, đúng ý ta.”
Uyển Đồng chân nhân không giấu nổi nụ cười. Đúng là từ trước đến nay chưa từng thấy tiểu bối nào dám vạch trần người bề trên như Bạch Dạ.
Bạch Dạ cười nói: “Cháu chỉ lo rằng thái tổ phụ khen chúng cháu lên trời cao, nhưng thực tế lại không được như lời ngài ấy nói, đến lúc đó chỉ khiến cho hai vị tiền bối thất vọng thôi.”
Không Khánh chân nhân chỉ vào Bạch Dạ rồi nói: “Nhìn tiểu bối này khiêm tốn như thế nào, đâu có khoe khoang khắp nơi giống ông.”
Đại thái thượng trưởng lão: “……”
Uyển Đồng chân nhân kéo hai người trở lại chủ đề chính: “Ta chỉ tò mò Tiểu Dạ luyện bùa chú gì mà có hiệu quả thần kỳ như vậy. Có thể giúp chúng ta luyện chế vài lá bùa mang về điều trị cho đệ tử trong môn phái không.”
Đại thái thượng trưởng lão nhìn về phía Bạch Dạ, trong lòng thầm cầu nguyện cậu đừng đồng ý ngay lập tức với thỉnh cầu của Uyển Đồng chân nhân. Làm vậy ông sẽ mất hết mặt mũi mất.
“Tất nhiên là có thể.” Khi bọn họ nhắc tới chuyện luyện bùa chú, Bạch Dạ sớm đã có tính toán của riêng mình: “Nhưng cháu có một yêu cầu, chỉ cần hai người hoàn thành xong yêu cầu của cháu, hai người muốn bao nhiêu lá bùa cũng được.”
Đại thái thượng trưởng lão còn gấp gáp hơn so với hai người Uyển Đồng chân nhân và Không Khánh chân nhân, ông nói chen vào: “Yêu cầu gì”
Bạch Dạ hỏi: “Không biết thái tổ phụ còn nhớ rõ miếu Kim thần ở thành Tây Thanh không?”
Đại thái thượng trưởng lão sửng sốt: “Miếu Kim thần? Có miếu tên như vậy sao?”
Ánh mắt Hạ Sâm sầm xuống. Xem ra hiện tại người tu chân thật sự lãng quên thần tiên rồi.
Thị đồng lên tiếng: “Bẩm đại thái thượng trưởng lão, có miếu Kim thần thật, là một ngôi miếu được xây dựng cách đây hơn hai ngàn năm. Lúc mới bắt đầu thì cực kỳ náo nhiệt đông đúc sau này lại trở nên quạnh quẽ.”
“Xây dựng hơn hai ngàn năm trước ……” Đại thái thượng trưởng lão xấu hổ: “Chẳng trách ta không có chút ấn tượng nào với nó. Hơn hai ngàn năm trước, ta đang bế quan tu luyện, sau khi ra bên ngoài thì nghe nói chúng thần đã biến mất, không còn ai tin vào thần phật nữa. Sau đó cũng không có người nào nhắc đến ngôi miếu thần này trước mặt ta nên chuyện chìm vào quên lãng. Tiểu Dạ, cháu nhắc đến việc này làm gì?”
Bạch Dạ nói rõ từng câu từng chữ: “Cháu muốn Hạ Trang trùng tu miếu Kim thần, hơn nữa chỉ cần Hạ Trang có đệ tử nào nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải đến miếu thắp một nén hương. Bọn họ cũng cần phải thành tâm thành kính nữa.”
Ba vị trưởng bối sửng sốt. Yêu cầu này thật sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Hạ Sâm nhướng mày, hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ. Hắn còn tưởng rằng sau khi Bạch Dạ gặp được Bạch Liệt, nghe Bạch Liệt kể đủ thứ không tốt về thần tiên, cậu sẽ không còn hứng thú gì với bọn họ nữa. Không ngờ rằng cậu vẫn bỏ công sức suy nghĩ cho bọn họ.
Bạch Dạ nhìn về phía Không Khánh chân nhân: “Hai người cũng vậy, sau khi trở về phải tu sửa hết những ngôi miếu thờ thần xung quanh phủ Bách Dương. Hàng ngày, mỗi đệ tử đều phải dâng hương một lần, mọi người có làm được không?”
Không Khánh chân nhân và Uyển Đồng chân nhân quay sang nhìn nhau
Bạch Dạ lại nói thêm một câu: “Nếu như đồng ý rồi thì nhất định phải làm được, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vậy nên mọi người suy nghĩ kỹ vào.”
Uyển Đồng chân nhân tò mò: “Tiểu Dạ, tại sao ngươi lại nhắc đến yêu cầu này? Yêu cầu này chẳng mang lại chút lợi lộc gì cho ngươi cả? Đáng lẽ ra ngươi nên đòi chúng ta những vật phẩm quý hiếm để làm lợi cho mình chứ.”
Bạch Dạ nói: “Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Cháu cũng chẳng thiếu gì của ngon vật lạ.”
Cậu sinh ra mấy vạn năm trước, lại còn ở trên Tiên giới một thời gian, có thứ đồ quý hiếm nào chưa từng gặp chứ? Hơn nữa làm gì có món đồ nào ở giới Tu chân hiếm có bằng những thứ trong tay cậu bây giờ.
Đại thái thượng trưởng lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta đồng ý với cháu. Bây giờ ta sẽ bảo người đi tu sửa lại ngôi miếu thần. Nếu như không có sự cố ngoài ý muốn phát sinh, trong hai ba ngày là có thể hoàn thành công việc.”
Bạch Dạ nói: “Chờ ngôi miếu được tu sửa hoàn chỉnh, cháu sẽ đưa bùa cho mọi người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook