Nguyện Một Kiếp Yêu Em
-
Chương 31: Lựa chọn nghiệt ngã
- Đến rồi sao? Cũng nhanh đấy!
Trong phòng lúc này, Thiên Hàn vẫn còn mặc chiếc áo choàng tơ lụa, bị chói vào chiếc cột giữa nhà, đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Trong khi Lưu Hạ Anh lại đang ung dung đứng bên cạnh cô, chĩa súng vào trên đầu cô, nét mặt dương dương tự đắc. Thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô ta càng vui vẻ:
- Sao thế? - Cô ta châm chọc nói - Đau lòng lắm đúng không?
- Cô muốn gì? - Đình Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi.
- Lo cho nó như vậy sao? Yêu nó như vậy sao? - Lưu Hạ Anh khó chịu nói - Đình Thiên, anh vì một con đàn bà không yêu anh cũng bỏ ra nhiều tâm sức quá nhỉ? Vậy mà tôi vì anh làm nhiều việc như thế, ngay cả một chút bao dung với tôi anh cũng thật bủn xỉn.
Đình Thiên thở ra một hơi, bất lực:
- Chuyện năm đó, là tôi sai với cô. Cô muốn trả thù, xin cô hãy cứ nhắm vào tôi. Người khác không có tội. - Vừa nói, anh vừa ném súng xuống trước mặt.
Cô ta lúc này khuôn mặt lạnh đi, nhìn chằm chằm anh:
- Anh có từng yêu tôi như thế không?
- Từng! - Anh không suy nghĩ mà trả lời - Khi đó, cô chính là tất cả đối với tôi. Cho nên tôi mới không thể tha thứ cho cô dù chỉ là một lần phản bội.
- Vậy sao cô ta cũng phản bội anh, anh lại tha thứ? Tôi có gì không bằng cô ta? - Đôi mắt Lưu Hạ Anh lúc này ngấn nước.
- Cô ấy chưa từng phản bội tôi! - Anh lại dứt khoát mở lời - Cô ấy yêu người đàn ông đó. Là tôi, tự nguyện chờ đợi cô ấy. Tôi yêu cô ấy, cũng giống như khi đó, tôi yêu cô.
- Vậy nếu bây giờ không có cô ta, anh có thể yêu tôi như lúc đó không?
Khi hỏi câu này, cô ta có chút hy vọng. Còn anh, lại có chút do dự. Anh sợ nói ra sự thật, cô ta sẽ kích động. Nhưng anh lại không muốn cho cô ta thêm vọng tưởng vào tình yêu đã kết thúc của bọn họ. Lại thở ra một hơi, anh nhìn vào cô ta:
- Dù cho cô ấy không xuất hiện, tôi cũng không thể nào quay lại với cô. Bởi vì thời gian chúng ta xa nhau đã mười năm rồi. Mười năm, tình cảm nào rồi cũng sẽ phai nhạt. Tôi biết năm đó, cô vì tôi mà không ngừng nỗ lực, cũng chịu nhiều tổn thương. Cô muốn tôi bù đắp như thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận hết. Chỉ có tình yêu là không thể, chúng ta... không còn là chúng ta của năm đó nữa. Tôi không thể nào... ép buộc được bản thân phải yêu cô!
Lưu Hạ Anh cười đến bi thương. Nước mắt cũng đã rơi:
- Bù đắp? Anh bù đắp cho tôi như thế nào đây hả Hạ Đình Thiên?
- Chỉ cần cô bằng lòng đừng làm khó cô ấy, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô!
Lưu Hạ Anh quệt ngang khóe mắt sắp rơi lệ, lại nở nụ cười chết chóc. Tay cầm súng của cô ta hạ dần xuống cho đến khi nòng súng nằm ngang eo của Thiên Hàn:
- Nếu thứ tôi muốn là cái này thì sao?
Thêm một lần, cô ta lại nhắm vào đứa bé. Nhìn vào ánh mắt đau khổ của Đình Thiên lúc này, Thiên Hàn đã không thể chịu được nữa, cô hét lên:
- Đừng ngông cuồng nữa! Là cô chọn đến Hàn Quốc, là cô nhìn nhầm người, là cô không cẩn thận bị người khác làm nhục, là cô tự chọn phá thai. Không liên quan gì đến người khác. Tại sao lại bắt anh ấy chịu trách nhiệm, sao lại bắt con của tôi trả giá chứ. Là cô tự phải trả giá cho tham vọng của cô, không ai bắt cô cả! Á!
- Hàn Hàn!
Một tiếng súng đột ngột vang lên khiến Thiên Hàn sợ hãi la lớn. Đình Thiên thì vội chạy tới vài bước. Đại Hàn, Jame và bố Lâm cũng tới trước cửa.
- Đừng qua đây! - Lưu Hạ Anh hét lên tiếp tục chĩa súng vào Thiên Hàn, đám người kia cũng dừng lại bước chân.
Lúc này, Thiên Hàn mới bình tĩnh lại. Cô không đau. Vết đạn mới trên tường cứ thế xuất hiện trước mắt bọn họ.
- Cô còn nói thêm một câu, tôi liền tiễn con cô đi gặp diêm vương. Đừng thách thức kiên nhẫn của tôi! - Lưu Hạ Anh lạnh giọng cảnh cáo.
- Hạ Anh! - Đình Thiên dùng giọng điệu trước đây gọi cô ta, khiến cô ta ngây người quay lại. Đã lâu rồi, không ai còn gọi cô ta thân mật như thế. Mới nhận ra, cô ta đã cô đơn đến thế nào! - Anh xin em, dừng lại đi! Hạ Anh mà anh quen, cô gái ấy rất thuần khiết, rất nỗ lực, có khó khăn cũng không nản lòng. Cô ấy có tâm hồn rất lương thiện, không bao giờ khuất phục trước khó khăn. Anh tin em của bây giờ vẫn là cô gái năm ấy không hề thay đổi.
- Đừng nói nữa!
- Hạ Anh! - Anh lại một lần nữa gọi tên cô ta như thế - Năm đó anh không nói ra gia cảnh gia đình mình, không phải vô tâm nhìn em cực khổ. Mà anh không muốn em tự ti về bản thân. Hơn nữa, lý do anh yêu em, chính bởi vì sự kiên cường ấy. Hạ Anh mà năm đó anh đã yêu, chính là cô gái kiên cường nhất. Anh không muốn bất kỳ thứ thay đổi con người em.
- Tôi nói anh đừng nói nữa! - Nhưng cô ta lại không còn nghe anh. Một mực nắm chắc cây súng. - Cô ta đã chết rồi! Con nhà quê ngu ngốc đó đã chết từ lâu rồi!
- Hạ Anh! Dừng lại đi, cầu xin em đấy! - Anh nhìn cô ta với ánh mắt bất lực, lại nhìn sang người con gái anh muốn lấy làm vợ đang run lên vì sợ hãi. Bình thường Thiên Hàn luôn rất mạnh mẽ, còn có chút bất cần. Nhưng giờ cô đã có con, chỉ còn là cô gái nhỏ cần được bảo vệ.
Lưu Hạ Anh lúc này cười đến điên dại:
- Cầu xin tôi sao? Vậy anh quỳ xuống cầu xin tôi đi, các người cũng quỳ xuống cầu xin tôi đi! Tôi sẽ cho cô ta một con đường sống.
Năm người như rơi vào im lặng trước yêu cầu của cô ta. Đình Thiên lại thở ra một hơi, định quỳ xuống. Đừng nói là yêu cầu này, dù có quá đáng hơn nữa, anh cũng chấp nhận vô điều kiện, chỉ cần có thể cứu được vợ con anh mà thôi.
Phịch!
Thế nhưng Đình Thiên còn chưa kịp quỳ, người đàn ông già phía sau anh đã không do dự mà khụy chân xuống.
- Bố! - Cả Đình Thiên, Thiên Hàn và Đại Hàn cùng kinh ngạc. Vội đỡ ông dậy nhưng ông gạt tay ra.
Bố Lâm từ lúc nhìn thấy Thiên Hàn đang mang thai, lại bị chói chặt ở chiếc cột kia, khuôn mặt tái nhợt đẫm nước mắt thì vô cùng đau lòng. Bỏ chiếc gậy ra, ông nhìn thẳng vào cô ta:
- Như thế này đã được chưa? Coi như người làm bố này cầu xin cô! Xin cô tha cho con bé. Cô muốn gì tôi đều có thể đáp ứng cô.
“Khi nào con làm mẹ, con sẽ hiểu, bố mẹ vì con có thể làm bất cứ thứ gì, kể cả là người xấu. Trong lòng bố con, khoảnh khắc tưởng như đã mất đi Đại Hàn là vết thương lòng không thể nào xóa đi được.” Thiên Hàn lúc này lại nhớ đến câu nói của mẹ Lâm khi đó. Bà ấy nói không hề sai, ông ấy không phải người tàn nhẫn với cô, mà vì cô lại có thể làm tất cả.
- Tôi muốn công ty của nhà ông thì sao? - Lưu Hạ Anh không ngại buông lời thách thức.
- Được!
- Tôi muốn cô ta không được kết hôn với anh ta nữa, chủ động rời xa anh ta!
- Được! - Sự dứt khoát của người bố khiến cho bọn họ đều phải kinh ngạc.
- Nhưng mà thứ tôi thật sự muốn, là nó! - Lần thứ ba, cô ta đặt họng súng về phía bụng của Thiên Hàn - Ông vẫn nói được đúng không?
- Trừ nó ra! Chỉ cần cô buông tha cho đứa trẻ, tôi sẽ đưa chúng đi khỏi đây, khuất tầm mắt của cô và cậu ấy. Từ giờ nó sẽ không phải là con của Đình Thiên, không có quan hệ gì với nhà họ Hạ nữa cả. Được chứ?
Câu nói này khiến Đình Thiên sững sờ. Đối với ông ấy, Thiên Hàn quan trọng đến thế. Nhưng với anh, cô ấy cũng quan trọng như vậy. Bắt anh phải rời xa cô và đứa bé, anh không biết phải sống tiếp như thế nào.
Lúc này, Lưu Hạ Anh cười phá lên, châm biếm nhưng cũng đầy chua xót:
- Cô quả thực là may mắn, có người bố vĩ đại đến như vậy. - Lại nhớ đến quá khứ của cô ta. Bố mẹ ly hôn, mỗi người một mái ấm. Bỏ mặc cô ta không ai quan tâm đến. Cô ta đã lớn lên trong đau khổ và tủi thân bao quanh mình. Cô ta thực sự ghen tị.
Nói rồi, Lưu Hạ Anh đưa tay cởi nút thắt trên chiếc dây, Thiên Hàn cứ như vậy mất đà ngã xuống. Do bị chói quá lâu, chân tay cô đều tê rần hết, Thiên Hàn có cố gắng đến thế nào, cũng không làm sao chống người dậy được. Lúc này, tiếng của Lưu Hạ Anh lại truyền đến từ phía trên đầu cô:
- Tôi muốn cô phải chọn!
- Tôi không rời xa anh ấy! - Thiên Hàn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, nói trong tiếng thở dốc - Nếu cô muốn chia rẽ chúng tôi, vậy cứ trực tiếp bắn tôi đi. Tốt nhất là dứt khoát một chút. Nếu không, tôi không bao giờ nhường anh ấy cho cô đâu!
- Không! - Đình Thiên vội hét lên. Câu nói của Thiên Hàn khiến anh đau đớn đến rơi nước mắt - Anh sẽ đi! Anh đồng ý rời xa cô ấy, anh sẽ đi!
Lưu Hạ Anh lúc này lại cười đến độc ác:
- Cô nghĩ tôi sẽ để cô lựa chọn dễ dàng như thế sao? Tôi đã nói thứ tôi muốn không phải là anh ta! - Nói rồi cô ta lôi ra lọ thuốc đó, ném xuống đất ngay bên cạnh cô, buông lời nghiệt ngã - Tự mình giết đứa bé, hoặc nhìn bọn họ cùng chết dưới súng của tôi, cô chọn đi!
Trong đầu Thiên Hàn lúc này nổ lên một tiếng. Người đàn bà này quá tàn nhẫn rồi. Cô ta thực sự điên rồi. Bảo cô tự tay giết chết đứa con còn chưa thành hình của bọn họ, làm sao cô có thể. Nhưng cô càng không thể nhìn những người mà mình yêu thương đây vì cô mà phải chết. Bắt cô phải lựa chọn, chi bằng giết chết chính cô. Ba người đàn ông cứ thế đứng trân trân nhìn Thiên Hàn, nhìn nét mặt đau khổ hiện giờ của cô.
Bỗng nhiên Thiên Hàn bật cười, chỉ là nụ cười này có bao nhiêu bất lực cùng chua xót. Cô nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, lảo đảo đứng lên, tiến gần đến trước mặt Lưu Hạ Anh. Đến lúc đôi vai cô chạm tới họng súng đang giương lên của cô ta, cô mới dừng lại.
- Cô muốn tôi uống, muốn tôi tự tay giết chết con của tôi, được! - Nói rồi, Thiên Hàn giơ lọ thuốc lên, mở nắp ra.
- Không được! - Ba người đàn ông đều hốt hoảng lên tiếng!
- Hàn Hàn, bố xin con đừng làm thế! - Người đàn ông già khẩn khoản nhìn cô. Nếu phải chứng kiến đứa bé chết đi, thì ông sẽ không sống nổi. Đó chính là máu thịt của con gái ông, là cháu của ông.
- Hàn Hàn, xin em đừng làm vậy! - Đình Thiên cũng rơi nước mắt nhìn cô - Anh có thể rời xa em, chỉ cần em và con được sống. Hàn Hàn, xin em hãy thay anh chăm sóc con của chúng ta, được không?
Thế nhưng, Thiên Hàn chỉ rơi một giọt nước mắt, nhìn về phía anh:
- Sau này, nếu em không thể sinh con, vậy anh có còn muốn ở bên em không?
- Người anh yêu là em! - Đình Thiên không do dự đáp - Nhưng anh thà là rời xa em, cũng không muốn em sau này sống trong đau khổ và ân hận. Em đã có quá nhiều đau khổ rồi. Xin em hãy sống cho bản thân mình, dù chỉ một lần này thôi!
- Được! - Cô cố gắng nở một nụ cười khó coi - Có câu này của anh là được.
Nói song cô quay lại, nhìn thẳng vào Lưu Hạ Anh. Tay cầm lọ thuốc chậm dãi đưa lên miệng.
Nhắm mắt lại, dứt khoát uống một ngụm rồi buông tay. Lọ thuốc cứ thế rơi xuống vương vãi trên đất!
Trong phòng lúc này, Thiên Hàn vẫn còn mặc chiếc áo choàng tơ lụa, bị chói vào chiếc cột giữa nhà, đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Trong khi Lưu Hạ Anh lại đang ung dung đứng bên cạnh cô, chĩa súng vào trên đầu cô, nét mặt dương dương tự đắc. Thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô ta càng vui vẻ:
- Sao thế? - Cô ta châm chọc nói - Đau lòng lắm đúng không?
- Cô muốn gì? - Đình Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi.
- Lo cho nó như vậy sao? Yêu nó như vậy sao? - Lưu Hạ Anh khó chịu nói - Đình Thiên, anh vì một con đàn bà không yêu anh cũng bỏ ra nhiều tâm sức quá nhỉ? Vậy mà tôi vì anh làm nhiều việc như thế, ngay cả một chút bao dung với tôi anh cũng thật bủn xỉn.
Đình Thiên thở ra một hơi, bất lực:
- Chuyện năm đó, là tôi sai với cô. Cô muốn trả thù, xin cô hãy cứ nhắm vào tôi. Người khác không có tội. - Vừa nói, anh vừa ném súng xuống trước mặt.
Cô ta lúc này khuôn mặt lạnh đi, nhìn chằm chằm anh:
- Anh có từng yêu tôi như thế không?
- Từng! - Anh không suy nghĩ mà trả lời - Khi đó, cô chính là tất cả đối với tôi. Cho nên tôi mới không thể tha thứ cho cô dù chỉ là một lần phản bội.
- Vậy sao cô ta cũng phản bội anh, anh lại tha thứ? Tôi có gì không bằng cô ta? - Đôi mắt Lưu Hạ Anh lúc này ngấn nước.
- Cô ấy chưa từng phản bội tôi! - Anh lại dứt khoát mở lời - Cô ấy yêu người đàn ông đó. Là tôi, tự nguyện chờ đợi cô ấy. Tôi yêu cô ấy, cũng giống như khi đó, tôi yêu cô.
- Vậy nếu bây giờ không có cô ta, anh có thể yêu tôi như lúc đó không?
Khi hỏi câu này, cô ta có chút hy vọng. Còn anh, lại có chút do dự. Anh sợ nói ra sự thật, cô ta sẽ kích động. Nhưng anh lại không muốn cho cô ta thêm vọng tưởng vào tình yêu đã kết thúc của bọn họ. Lại thở ra một hơi, anh nhìn vào cô ta:
- Dù cho cô ấy không xuất hiện, tôi cũng không thể nào quay lại với cô. Bởi vì thời gian chúng ta xa nhau đã mười năm rồi. Mười năm, tình cảm nào rồi cũng sẽ phai nhạt. Tôi biết năm đó, cô vì tôi mà không ngừng nỗ lực, cũng chịu nhiều tổn thương. Cô muốn tôi bù đắp như thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận hết. Chỉ có tình yêu là không thể, chúng ta... không còn là chúng ta của năm đó nữa. Tôi không thể nào... ép buộc được bản thân phải yêu cô!
Lưu Hạ Anh cười đến bi thương. Nước mắt cũng đã rơi:
- Bù đắp? Anh bù đắp cho tôi như thế nào đây hả Hạ Đình Thiên?
- Chỉ cần cô bằng lòng đừng làm khó cô ấy, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô!
Lưu Hạ Anh quệt ngang khóe mắt sắp rơi lệ, lại nở nụ cười chết chóc. Tay cầm súng của cô ta hạ dần xuống cho đến khi nòng súng nằm ngang eo của Thiên Hàn:
- Nếu thứ tôi muốn là cái này thì sao?
Thêm một lần, cô ta lại nhắm vào đứa bé. Nhìn vào ánh mắt đau khổ của Đình Thiên lúc này, Thiên Hàn đã không thể chịu được nữa, cô hét lên:
- Đừng ngông cuồng nữa! Là cô chọn đến Hàn Quốc, là cô nhìn nhầm người, là cô không cẩn thận bị người khác làm nhục, là cô tự chọn phá thai. Không liên quan gì đến người khác. Tại sao lại bắt anh ấy chịu trách nhiệm, sao lại bắt con của tôi trả giá chứ. Là cô tự phải trả giá cho tham vọng của cô, không ai bắt cô cả! Á!
- Hàn Hàn!
Một tiếng súng đột ngột vang lên khiến Thiên Hàn sợ hãi la lớn. Đình Thiên thì vội chạy tới vài bước. Đại Hàn, Jame và bố Lâm cũng tới trước cửa.
- Đừng qua đây! - Lưu Hạ Anh hét lên tiếp tục chĩa súng vào Thiên Hàn, đám người kia cũng dừng lại bước chân.
Lúc này, Thiên Hàn mới bình tĩnh lại. Cô không đau. Vết đạn mới trên tường cứ thế xuất hiện trước mắt bọn họ.
- Cô còn nói thêm một câu, tôi liền tiễn con cô đi gặp diêm vương. Đừng thách thức kiên nhẫn của tôi! - Lưu Hạ Anh lạnh giọng cảnh cáo.
- Hạ Anh! - Đình Thiên dùng giọng điệu trước đây gọi cô ta, khiến cô ta ngây người quay lại. Đã lâu rồi, không ai còn gọi cô ta thân mật như thế. Mới nhận ra, cô ta đã cô đơn đến thế nào! - Anh xin em, dừng lại đi! Hạ Anh mà anh quen, cô gái ấy rất thuần khiết, rất nỗ lực, có khó khăn cũng không nản lòng. Cô ấy có tâm hồn rất lương thiện, không bao giờ khuất phục trước khó khăn. Anh tin em của bây giờ vẫn là cô gái năm ấy không hề thay đổi.
- Đừng nói nữa!
- Hạ Anh! - Anh lại một lần nữa gọi tên cô ta như thế - Năm đó anh không nói ra gia cảnh gia đình mình, không phải vô tâm nhìn em cực khổ. Mà anh không muốn em tự ti về bản thân. Hơn nữa, lý do anh yêu em, chính bởi vì sự kiên cường ấy. Hạ Anh mà năm đó anh đã yêu, chính là cô gái kiên cường nhất. Anh không muốn bất kỳ thứ thay đổi con người em.
- Tôi nói anh đừng nói nữa! - Nhưng cô ta lại không còn nghe anh. Một mực nắm chắc cây súng. - Cô ta đã chết rồi! Con nhà quê ngu ngốc đó đã chết từ lâu rồi!
- Hạ Anh! Dừng lại đi, cầu xin em đấy! - Anh nhìn cô ta với ánh mắt bất lực, lại nhìn sang người con gái anh muốn lấy làm vợ đang run lên vì sợ hãi. Bình thường Thiên Hàn luôn rất mạnh mẽ, còn có chút bất cần. Nhưng giờ cô đã có con, chỉ còn là cô gái nhỏ cần được bảo vệ.
Lưu Hạ Anh lúc này cười đến điên dại:
- Cầu xin tôi sao? Vậy anh quỳ xuống cầu xin tôi đi, các người cũng quỳ xuống cầu xin tôi đi! Tôi sẽ cho cô ta một con đường sống.
Năm người như rơi vào im lặng trước yêu cầu của cô ta. Đình Thiên lại thở ra một hơi, định quỳ xuống. Đừng nói là yêu cầu này, dù có quá đáng hơn nữa, anh cũng chấp nhận vô điều kiện, chỉ cần có thể cứu được vợ con anh mà thôi.
Phịch!
Thế nhưng Đình Thiên còn chưa kịp quỳ, người đàn ông già phía sau anh đã không do dự mà khụy chân xuống.
- Bố! - Cả Đình Thiên, Thiên Hàn và Đại Hàn cùng kinh ngạc. Vội đỡ ông dậy nhưng ông gạt tay ra.
Bố Lâm từ lúc nhìn thấy Thiên Hàn đang mang thai, lại bị chói chặt ở chiếc cột kia, khuôn mặt tái nhợt đẫm nước mắt thì vô cùng đau lòng. Bỏ chiếc gậy ra, ông nhìn thẳng vào cô ta:
- Như thế này đã được chưa? Coi như người làm bố này cầu xin cô! Xin cô tha cho con bé. Cô muốn gì tôi đều có thể đáp ứng cô.
“Khi nào con làm mẹ, con sẽ hiểu, bố mẹ vì con có thể làm bất cứ thứ gì, kể cả là người xấu. Trong lòng bố con, khoảnh khắc tưởng như đã mất đi Đại Hàn là vết thương lòng không thể nào xóa đi được.” Thiên Hàn lúc này lại nhớ đến câu nói của mẹ Lâm khi đó. Bà ấy nói không hề sai, ông ấy không phải người tàn nhẫn với cô, mà vì cô lại có thể làm tất cả.
- Tôi muốn công ty của nhà ông thì sao? - Lưu Hạ Anh không ngại buông lời thách thức.
- Được!
- Tôi muốn cô ta không được kết hôn với anh ta nữa, chủ động rời xa anh ta!
- Được! - Sự dứt khoát của người bố khiến cho bọn họ đều phải kinh ngạc.
- Nhưng mà thứ tôi thật sự muốn, là nó! - Lần thứ ba, cô ta đặt họng súng về phía bụng của Thiên Hàn - Ông vẫn nói được đúng không?
- Trừ nó ra! Chỉ cần cô buông tha cho đứa trẻ, tôi sẽ đưa chúng đi khỏi đây, khuất tầm mắt của cô và cậu ấy. Từ giờ nó sẽ không phải là con của Đình Thiên, không có quan hệ gì với nhà họ Hạ nữa cả. Được chứ?
Câu nói này khiến Đình Thiên sững sờ. Đối với ông ấy, Thiên Hàn quan trọng đến thế. Nhưng với anh, cô ấy cũng quan trọng như vậy. Bắt anh phải rời xa cô và đứa bé, anh không biết phải sống tiếp như thế nào.
Lúc này, Lưu Hạ Anh cười phá lên, châm biếm nhưng cũng đầy chua xót:
- Cô quả thực là may mắn, có người bố vĩ đại đến như vậy. - Lại nhớ đến quá khứ của cô ta. Bố mẹ ly hôn, mỗi người một mái ấm. Bỏ mặc cô ta không ai quan tâm đến. Cô ta đã lớn lên trong đau khổ và tủi thân bao quanh mình. Cô ta thực sự ghen tị.
Nói rồi, Lưu Hạ Anh đưa tay cởi nút thắt trên chiếc dây, Thiên Hàn cứ như vậy mất đà ngã xuống. Do bị chói quá lâu, chân tay cô đều tê rần hết, Thiên Hàn có cố gắng đến thế nào, cũng không làm sao chống người dậy được. Lúc này, tiếng của Lưu Hạ Anh lại truyền đến từ phía trên đầu cô:
- Tôi muốn cô phải chọn!
- Tôi không rời xa anh ấy! - Thiên Hàn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, nói trong tiếng thở dốc - Nếu cô muốn chia rẽ chúng tôi, vậy cứ trực tiếp bắn tôi đi. Tốt nhất là dứt khoát một chút. Nếu không, tôi không bao giờ nhường anh ấy cho cô đâu!
- Không! - Đình Thiên vội hét lên. Câu nói của Thiên Hàn khiến anh đau đớn đến rơi nước mắt - Anh sẽ đi! Anh đồng ý rời xa cô ấy, anh sẽ đi!
Lưu Hạ Anh lúc này lại cười đến độc ác:
- Cô nghĩ tôi sẽ để cô lựa chọn dễ dàng như thế sao? Tôi đã nói thứ tôi muốn không phải là anh ta! - Nói rồi cô ta lôi ra lọ thuốc đó, ném xuống đất ngay bên cạnh cô, buông lời nghiệt ngã - Tự mình giết đứa bé, hoặc nhìn bọn họ cùng chết dưới súng của tôi, cô chọn đi!
Trong đầu Thiên Hàn lúc này nổ lên một tiếng. Người đàn bà này quá tàn nhẫn rồi. Cô ta thực sự điên rồi. Bảo cô tự tay giết chết đứa con còn chưa thành hình của bọn họ, làm sao cô có thể. Nhưng cô càng không thể nhìn những người mà mình yêu thương đây vì cô mà phải chết. Bắt cô phải lựa chọn, chi bằng giết chết chính cô. Ba người đàn ông cứ thế đứng trân trân nhìn Thiên Hàn, nhìn nét mặt đau khổ hiện giờ của cô.
Bỗng nhiên Thiên Hàn bật cười, chỉ là nụ cười này có bao nhiêu bất lực cùng chua xót. Cô nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, lảo đảo đứng lên, tiến gần đến trước mặt Lưu Hạ Anh. Đến lúc đôi vai cô chạm tới họng súng đang giương lên của cô ta, cô mới dừng lại.
- Cô muốn tôi uống, muốn tôi tự tay giết chết con của tôi, được! - Nói rồi, Thiên Hàn giơ lọ thuốc lên, mở nắp ra.
- Không được! - Ba người đàn ông đều hốt hoảng lên tiếng!
- Hàn Hàn, bố xin con đừng làm thế! - Người đàn ông già khẩn khoản nhìn cô. Nếu phải chứng kiến đứa bé chết đi, thì ông sẽ không sống nổi. Đó chính là máu thịt của con gái ông, là cháu của ông.
- Hàn Hàn, xin em đừng làm vậy! - Đình Thiên cũng rơi nước mắt nhìn cô - Anh có thể rời xa em, chỉ cần em và con được sống. Hàn Hàn, xin em hãy thay anh chăm sóc con của chúng ta, được không?
Thế nhưng, Thiên Hàn chỉ rơi một giọt nước mắt, nhìn về phía anh:
- Sau này, nếu em không thể sinh con, vậy anh có còn muốn ở bên em không?
- Người anh yêu là em! - Đình Thiên không do dự đáp - Nhưng anh thà là rời xa em, cũng không muốn em sau này sống trong đau khổ và ân hận. Em đã có quá nhiều đau khổ rồi. Xin em hãy sống cho bản thân mình, dù chỉ một lần này thôi!
- Được! - Cô cố gắng nở một nụ cười khó coi - Có câu này của anh là được.
Nói song cô quay lại, nhìn thẳng vào Lưu Hạ Anh. Tay cầm lọ thuốc chậm dãi đưa lên miệng.
Nhắm mắt lại, dứt khoát uống một ngụm rồi buông tay. Lọ thuốc cứ thế rơi xuống vương vãi trên đất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook