Nguyên Long
-
Chương 20: Gọi ta là Vương Thắng
Dịch: Sói già đơn độc
Đối với Tống Lão Ngư lúc này, hắn không còn coi đây là hài kịch nữa mà đã biến thành bi kịch. Lúc đầu hắn nghĩ chuyện bón hành cho Vương Thắng rất đơn giản nên chỉ dùng ba phần thực lực vì nghĩ đơn giản, chỉ cần ba phần mười sức mạnh cjủa mình cũng dạy dỗ được tên người rừng ngu dốt không biết trời cao đất rộng, cũng khiến hắn biết tôn trọng tiểu thư cùng mình.
Nhưng lần này hắn tính sai rồi. Bắt đầu từ quyền thứ nhất bị Vương Thắng dùng thủ đoạn kỳ lạ đẩy đi đến lúc bị áp sát người, Tống Lão Ngư đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Vương Thắng ra tay quá nhanh, ngay cả cách ra quyền thế nào Tống Lão Ngư cũng không nhìn rõ. Quyền pháp nhanh đến mức hắn chỉ cảm giác đã trúngquyền nhưng còn chưa đau đã trúng chỗ khác. Trong vòng một giây đã ăn ít nhất bảy đấm, né thế quái nào được.
Những ngày còn được huấn luyện làm lính đặc chủng, Vương Tahứng đã được học qua giải phẫu thân thể. Những khu vực nào yếu ớt, đau đớn hay thịt béo da dày đều được y học hiện đại tổng hợp kết luận cả.
Những vị trí mà Tống Lão Ngư trúng đòn chính xác là những vùng đau đớn nhât. Sức mạnh của Tống Lão Ngư rất kinh khủng, Vương Thắng chưa chắc có thể giết chết dối phương nhưng chỉ cần để xổng vài giây thôi, Tống Lão Ngư sẽ giết ngược lại, đó mới là bị kịch. Cho nên Vương Thắng mới không thể đánh câu giờ mà chơi quyết quán tahứng nhanh rút gọn.
Dạ dày, gan, lá lách, Vương Tahứng cứ đè mấy chỗ hiểm mà nện khiến Tống Lão Ngư ói mửa không đều. Với khoảng cách gần như vậy, Tống Lão Ngư không thể phát huy lực đạo tối đa, cho dù chân tay của chính mình vừa mới có động tác cũng đã bị Vương thắng phản kích kèm chặt.
Tay vừa dơ lên chưa được một gang đã bị chặn ngang, lực đạo không bị đẩy lệch thì cũng dẫn dắt chạy loạn xì ngầu. Bắp đùi vừa dơ lên chân còn chưa co lại đã bị Vương Thắng nện cho một cái đầu gối vào. Đừng nói phát lực, cứ ăn mấy phát vào cơ thế này không bị chuột rút cũng hơi phí.
Thực ra Tống Lão Ngư nghĩ mấy động tác này của Vương Thắng chỉ gây cho mình chút khó chịu chứ không hề có lực công kích nên mặt hơi nhăn lại. Ấy thế mà cái thằng chết bằm này tưởng mình ra chiêu mới, nó xích lại gần vai mình nghiêng một chút, sau đó nhảy lên một cái, sợ quá nên lực lượng vừa tích tụ đã bị tiêu tán, hai chân tự nhiên mất cân bằng, có cảm giác cả người bị ai ném đi.
Vừa đỉnh ngửa đầu lên lại bị Vương Thắng lấy hai đầu gối kẹp lại, hai chân bắc qua vai, một trận mưa đấm đổ ầm ầm lên khuôn mặt già nua đáng thương. Đối với Tống Lão Ngư chuyện này không thể xảy nhưng với Vương Thắng thì chỉ tái hiện lại một trận chiến kinh điển trong phim mà thôi. (hình như trong Diệp Vấn thì phải)
Vất vả giằng co một hồi, hai bên xương sườn đã bị dính đòn nghiêm trọng. Sau gáy thì bị người ta chém vào mấy lần liên tiếp, đến cả huyệt Thái Dương cũng không thoát cảnh bầm dập. Lực đấm mạnh mẽ này khiến Tống Lão Ngư mấy lần muốn ngất đi. Cũng may khả năng chịu đòn của hắn cũng rất kinh người, ăn nhiều đấm như vậy cũng chỉ khiến đầu óc hơi choáng váng, không đến mức mất đi tri giác.
Hai phút đồng hồ, cơ thể già nua của Tống Lão Ngư đã ăn không dưới hai trăm đấm, miễn cưỡng bị người ta ném như túi rác bốn lần, bị đầu gối kẹp cổ ba lần, cảm giác khuôn mặt giao lưu với mông hai lần, tất cả huyệt đạo trên mặt đều được sờ đến, kẽ răng cũng có từng tia máu chảy ra.
Vị Tống Lão Ngư của chúng ta, người chỉ dùng hai đấm đã đập nát đầu và đánh lòi xương sống cổ của hai vị cao thủ Nguyên Hồn tầng hai, oai phong dũng mãnh lúc này so sánh với một cái bao cát rách nát lâu năm cũng không bằng. Miệng mũi chảy máu không nói, con mắt sưng húp cố gắng lắm mới mở ra được.
Tống Lão Ngư năm nay đã ngoài năm mươi, chưa bao giờ gặp cái trường hợp nào như vậy. Từ xưa tới nay chỉ có kiểu ngươi ra một chiêu, ta ra một chiêu, xem ai có công lực cao hơn. Cái trò đấm đá này không phải phương pháp truyền thống sao? Áp sát đánh giáp lá cà là thể loại gì? Mụ nội nó, ngươi cút ra đường trao đổi chiêu thức với mấy con mụ chanh chua đi. À không, ngươi còn chưa đủ trình thách đấu với mấy bà hàng chợ, cút xuống đồng đoàn đánh với bọn trẻ trâu đi.
Khốn nạn ở chỗ ngươi muốn đánh thì đánh luôn đi, lại còn bày đặt che mắt ta lại rồi mới đấm. Bàn tay mở ra, ngón tay xoẹt qua con mắt ta để làm gì? Mắt ta bây giờ con nóng hừng hừng đau mở không nổi đây này. Mắt còn lại bị đánh cho chảy ra máu, nhớp nhúa có nhìn thấy quái gì đâu.
Vất vả lắm mới đá trúng được một cái, tuy rằng chỉ khua đại chứ không đánh thật nhưng cũng khiến tiểu tử này ngã ra đất. Nhưng vấn đề thà ngươi ngã xuống mà gục luôn đi, đằng này ngã xuống thuận thế bay lên một cước đạp thẳng vào cằm ta, có cần đê tiện vậy không?
Một đạp này suýt chút nữa khiến Tống Lão Ngư ngất đi. Nguyên bản lực chân đã mạnh, Vương Thắng còn đeo thêm cả cái ủng chiến đấu của hắn nữa (mà cái loại này thì biết rồi, từ trong ra ngoài toàn bọc sắt không, nó sút đá còn muốn nát nữa là). Ăn một đá này cơ thể Tống Lão Ngư đã loạng choạng, lại bị Vương Thắng kéo vào tiết tấu tiếp tục đánh như vũ bão.
Mỗi lần bị đánh trúng không phải đau đến tận xương tủy thì cũng là khiến tấm lý Tống Lão Ngư hỗn loạn, thân thể phản ứng chậm lại, ngay cả tay cũng không biết nên làm gì. Chỉ cần Tống lão Ngư biểu hiện muốn tấn công, Vương Thắng ngay lập tức sẽ đánh gãy. Cái tâm lý tràn đầy năng lượng muốn dạy dỗ một thằng trẻ con chưa hiểu sự đời của Tống Lão Ngư lúc này đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự đau đớn, ức chế buồn bực muốn chết.
Tống Lão Ngư lúc này thật sự khó chịu, có cảm giác rất khuất nhục, chỉ có Vương Thắng càng đánh càng hăng, cũng một phần vì ý thức chiến đấu trong Nguyên Hồn đang hưng phấn.
Lúc trước trong đầu Vương Thắng chỉ muốn thử mối Thái Cực quyền để cái bóng xám trong Nguyên Hồn đắm chìm bên trong thủ pháp Thái Cực. Nhưng đến lúc bắt đầu chiến đấu, Vương Thắng vận dụng ra Vịnh Xuân quyền, bát cực hay Triệt quyền đạo gì gì đó thì cái bóng xám này lại hứng phấn rõ rệt.
Hắn có thể cảm giác được rõ cái bóng xám bên trong không gian Nguyên Hồn vừa mô phỏng cách chiến đấu của Vương thắng, trợ giúp tối ưu hóa góc độ sức mạnh, vừa run rẩy. Cảm giác này hắn hiểu rất rõ, chính là biểu hiện của sựng hưng phấn không thể kiềm chế.
Cái bóng xám này được Vương Thắng mệnh danh là ý thức chiến đấu bởi vì chỉ cần dính đến tu luyện chiến đấu sẽ biểu hiện sự hưng phấn. Còn lúc bình thường nó chỉ làm một cái bóng xám tô điểm cho không gian Nguyên Hồn mà thôi.
Phát hiện chiến ý sôi sục của cái bóng, dù không thể cảm thấy được ý thức của nó nhưng từ sâu trong linh hồn vẫn có cảm giác cộng hưởng khiến Vương thắng càng đánh càng thoải mái.
Rất nhiều chiêu thức Vương Thắng không dự theo nguyên bản để phát lực mà cứ cảm thấy cái gì hợp lý thì đánh theo, thấy thứ tự đúng thì làm. Ý thức chiến đấu cũng vô cùng phối hợp, mặc kệ bản gốc của các động tác võ thuật, cứ làm sao thấy thuận lợi cùng hiệu suất công kích cao nhất thì làm.
Liên tiếp những động tác tấn công, cộng thêm sức mạnh, tốc độ cùng khả năng chịu đựng những ngày này của Vương Thắng tăng lên, dù mỗi một quyền hay một cước cũng cảm giác được khả năng đàn hồi của thân thể Tống Lão Ngư, có lẽ cũng làm lão ấy đau nhưng trong lòng Vương Thắng chỉ có hưng phấn và vui vẻ. (Đập chảy máu mồm như vậy mà kêu có lẽ cũng đau, thằng ác ma này)
Tống Lão Ngư lúc này đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn đường đường là cao thủ tầng ba đỉnh phong, ấy thế mà solo daxua với một tên tiểu tử bất nhập lưu lại uất ức như vậy, hắn muốn dừng cuộc chiến này lại.
Nghe thấy tiểu thư nhà mình tự nhiên nóng nảy gấp rút hô dừng lại, một chút cũng không muốn đánh nữa, Tống lão Ngư đã thật sự tức giận. Hắn biết rõ tiểu thư không phải nói mình dừng lại mà đang bảo tên tiểu tử kia nương tay.
Lẽ nào lại vậy, chẳng lẽ vì mình xem nhường hắn là một tên mọi rợ sở hữu Nguyên Hồn bất nhập lưu nên không thèm dùng linh khí tấn công? Còn đến giờ phút này, Tống Lão Ngư đã chẳng còn quan tâm gì nữa, nếu cứ đánh như vậy, thanh danh của mình nhất định sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
A! Tống Lão Ngư quát to một tiếng, không thèm quan tâm nguyên tắc khi đấu với Vương Thắng nữa, trực tiếp thúc giục linh khí trong cơ thể để sử dụng.
Ầm, một quyền của Vương Thắng vừa hung hăng đánh vào phần thịt mềm trên xương sườn của Tống Lão Ngư đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ giữ lại.
Vương Thắng hiểu được, Tống Lão Ngư đã hạ quyết tâm vận dụng linh khí. Chỉ cần hắn sử dụng thì Vương Thắng chắc chắn không phải đối thủ. Không cần nói những thứ khác, chỉ với tu vi cấp ba đỉnh phong, nếu vận dụng linh khí hộ thể, cho dù đứng im không cử động cũng đủ để Vương Thắng đánh đến mệt lử.
Vương Thắng không những là Chiến sĩ, hắn còn là một Chiến Sĩ ưu tú nhất, chắc chắn sẽ không có chuyện chưa đánh đã sợ. Lúc đầu Tống Lão Ngư không sử dụng linh khí cho nên hắn cũng không dùng vũ khí. Nhưng nếu Tống Lão Ngư đã có ý thẳng tay thì cũng đừng trách hắn không khách khí.
Cơ thể bị Tống Lão Ngư đánh bay nhưng Vương Thắng vẫn lợi dụng thời gian bắt được khuỷu tay của lão. Thấy lão ta giãy dụa, Vương Thắng liền mượn lực lượng từ cánh tay của Tống Lão Ngư bật lên, thân thể lập tức vòng ra sau lưng lão ấy.
Thủ pháp này không phải lần đầu tiên Tống Lão Ngư nhìn thấy, có linh khí làm hậu thuẫn, cơ bắp sau lưng co rụt lại, đang muốn lắc mạnh để thân thể Vương Thắng buông ra nhưng ngay lúc này, Tống Lão Ngư đình chỉ tất cả động tác, đứng im tại chỗ, mặc kệ Vương Thắng nằm trên lưng mình.
“Tiểu Man tử, chúng ta chỉ động thủ luận bàn, không cần thiết phải làm như vậy chứ?” Đây là lần đầu tiên Tống Lão Ngư dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện Với Vương Thắng kể từ khi hắn đến đây. Lúc trước lão ấy luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, giống như người bề trên nói chuyện với một đám tiểu bối nhưng lúc này lại dùng cách nói chuyện bình đẳng để đàm phán.
Tất cả sự biến hóa này cũng đều nhờ một thanh đao nhỏ, chính là thanh đao quân dụng ăn nằm với Vương Thắng bao lâu này. Lúc này thanh đao đang chĩa mũi nhọn vào phía dưới cổ của Tống Lão Ngư, mũi sao sắc bén đã rạch ra một phần nhỏ da thịt, một tia máu nhỏ đang từ miệng vết thương từ từ chảy xuống.
Tống Yên lúc này đã hoàn toàn chết lặng. Nàng không bao giờ nghĩ đến trận chiến giữa hai người sẽ có kết quả như vậy. Đừng nói nàng, cho dù bất kỳ ai được chiêm ngưỡng trận đấu này cũng không thể tin được, một cao thủ tầng ba lại phải hạ giọng nói chuyện với một người bình thường – lưỡng bại câu thương.
Nhất định nếu đánh tiếp cả hai sẽ cùng chết, chỉ cần Vường Thắng muốn, hắn có thể một đao cắt đứt cổ Tống Lão Ngư. Tất nhiên, Tống Lão Ngư trước khi chết cũng sẽ phản kháng thậm chí giết ngược lại Vương Thắng, nhưng để một cao thủ tầng ba như Tống Lão Ngư đồng quy vu tận với tên người rừng Nguyên Hồn bất nhập lưu thì hắn không có gan như vậy.
Tống Lão Ngư tin tưởng nếu như những người bình thường khác gác một đao lên cổ mình thì cũng chưa chắc có thể giste chết hắn, linh khí bảo vệ xuất hiện dưới cổ, một con dao muốn cắt cũng khó khăn. Nhưng có thể thanh đao trong tay Vương Thắng không phải phàm vật, lúc cắt xuyên qua linh khí phòng thân cũng đủ để biết sựu sắc bén, chưa kể trên người Vương Thắng lúc này phát ra một luồng sát khí kinh khủng, Tống Lão Ngư liền không dám manh động, chỉ có thể nói thương lượng.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ!” Tống Yên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hướng về phía Vương Thắng nói: “Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”
Nếu Lão Ngư thúc ở nơi này xảy ra chuyện gì, Tống Yên không biết sẽ mang đến hậu qua bi thảm như thế nào.
"Tên ta là Vương Thắng!" Vương Thắng cuối cùng mới mở miệng, từ sau lưng Tống Lão Ngư chậm rãi đi ra trước, nhìn thẳng vào mắt Tống Lão Ngư, buông đao xuống nói: "Đừng gọi ta là tên người rừng!"
"Được! Vương Thắng! Ta nhớ kỹ rồi." Tống Lão Ngư lui về phía sau hai bước, dùng một cách nói chuyện khác biệt để nói với Vương Thắng.
Đối với Tống Lão Ngư lúc này, hắn không còn coi đây là hài kịch nữa mà đã biến thành bi kịch. Lúc đầu hắn nghĩ chuyện bón hành cho Vương Thắng rất đơn giản nên chỉ dùng ba phần thực lực vì nghĩ đơn giản, chỉ cần ba phần mười sức mạnh cjủa mình cũng dạy dỗ được tên người rừng ngu dốt không biết trời cao đất rộng, cũng khiến hắn biết tôn trọng tiểu thư cùng mình.
Nhưng lần này hắn tính sai rồi. Bắt đầu từ quyền thứ nhất bị Vương Thắng dùng thủ đoạn kỳ lạ đẩy đi đến lúc bị áp sát người, Tống Lão Ngư đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Vương Thắng ra tay quá nhanh, ngay cả cách ra quyền thế nào Tống Lão Ngư cũng không nhìn rõ. Quyền pháp nhanh đến mức hắn chỉ cảm giác đã trúngquyền nhưng còn chưa đau đã trúng chỗ khác. Trong vòng một giây đã ăn ít nhất bảy đấm, né thế quái nào được.
Những ngày còn được huấn luyện làm lính đặc chủng, Vương Tahứng đã được học qua giải phẫu thân thể. Những khu vực nào yếu ớt, đau đớn hay thịt béo da dày đều được y học hiện đại tổng hợp kết luận cả.
Những vị trí mà Tống Lão Ngư trúng đòn chính xác là những vùng đau đớn nhât. Sức mạnh của Tống Lão Ngư rất kinh khủng, Vương Thắng chưa chắc có thể giết chết dối phương nhưng chỉ cần để xổng vài giây thôi, Tống Lão Ngư sẽ giết ngược lại, đó mới là bị kịch. Cho nên Vương Thắng mới không thể đánh câu giờ mà chơi quyết quán tahứng nhanh rút gọn.
Dạ dày, gan, lá lách, Vương Tahứng cứ đè mấy chỗ hiểm mà nện khiến Tống Lão Ngư ói mửa không đều. Với khoảng cách gần như vậy, Tống Lão Ngư không thể phát huy lực đạo tối đa, cho dù chân tay của chính mình vừa mới có động tác cũng đã bị Vương thắng phản kích kèm chặt.
Tay vừa dơ lên chưa được một gang đã bị chặn ngang, lực đạo không bị đẩy lệch thì cũng dẫn dắt chạy loạn xì ngầu. Bắp đùi vừa dơ lên chân còn chưa co lại đã bị Vương Thắng nện cho một cái đầu gối vào. Đừng nói phát lực, cứ ăn mấy phát vào cơ thế này không bị chuột rút cũng hơi phí.
Thực ra Tống Lão Ngư nghĩ mấy động tác này của Vương Thắng chỉ gây cho mình chút khó chịu chứ không hề có lực công kích nên mặt hơi nhăn lại. Ấy thế mà cái thằng chết bằm này tưởng mình ra chiêu mới, nó xích lại gần vai mình nghiêng một chút, sau đó nhảy lên một cái, sợ quá nên lực lượng vừa tích tụ đã bị tiêu tán, hai chân tự nhiên mất cân bằng, có cảm giác cả người bị ai ném đi.
Vừa đỉnh ngửa đầu lên lại bị Vương Thắng lấy hai đầu gối kẹp lại, hai chân bắc qua vai, một trận mưa đấm đổ ầm ầm lên khuôn mặt già nua đáng thương. Đối với Tống Lão Ngư chuyện này không thể xảy nhưng với Vương Thắng thì chỉ tái hiện lại một trận chiến kinh điển trong phim mà thôi. (hình như trong Diệp Vấn thì phải)
Vất vả giằng co một hồi, hai bên xương sườn đã bị dính đòn nghiêm trọng. Sau gáy thì bị người ta chém vào mấy lần liên tiếp, đến cả huyệt Thái Dương cũng không thoát cảnh bầm dập. Lực đấm mạnh mẽ này khiến Tống Lão Ngư mấy lần muốn ngất đi. Cũng may khả năng chịu đòn của hắn cũng rất kinh người, ăn nhiều đấm như vậy cũng chỉ khiến đầu óc hơi choáng váng, không đến mức mất đi tri giác.
Hai phút đồng hồ, cơ thể già nua của Tống Lão Ngư đã ăn không dưới hai trăm đấm, miễn cưỡng bị người ta ném như túi rác bốn lần, bị đầu gối kẹp cổ ba lần, cảm giác khuôn mặt giao lưu với mông hai lần, tất cả huyệt đạo trên mặt đều được sờ đến, kẽ răng cũng có từng tia máu chảy ra.
Vị Tống Lão Ngư của chúng ta, người chỉ dùng hai đấm đã đập nát đầu và đánh lòi xương sống cổ của hai vị cao thủ Nguyên Hồn tầng hai, oai phong dũng mãnh lúc này so sánh với một cái bao cát rách nát lâu năm cũng không bằng. Miệng mũi chảy máu không nói, con mắt sưng húp cố gắng lắm mới mở ra được.
Tống Lão Ngư năm nay đã ngoài năm mươi, chưa bao giờ gặp cái trường hợp nào như vậy. Từ xưa tới nay chỉ có kiểu ngươi ra một chiêu, ta ra một chiêu, xem ai có công lực cao hơn. Cái trò đấm đá này không phải phương pháp truyền thống sao? Áp sát đánh giáp lá cà là thể loại gì? Mụ nội nó, ngươi cút ra đường trao đổi chiêu thức với mấy con mụ chanh chua đi. À không, ngươi còn chưa đủ trình thách đấu với mấy bà hàng chợ, cút xuống đồng đoàn đánh với bọn trẻ trâu đi.
Khốn nạn ở chỗ ngươi muốn đánh thì đánh luôn đi, lại còn bày đặt che mắt ta lại rồi mới đấm. Bàn tay mở ra, ngón tay xoẹt qua con mắt ta để làm gì? Mắt ta bây giờ con nóng hừng hừng đau mở không nổi đây này. Mắt còn lại bị đánh cho chảy ra máu, nhớp nhúa có nhìn thấy quái gì đâu.
Vất vả lắm mới đá trúng được một cái, tuy rằng chỉ khua đại chứ không đánh thật nhưng cũng khiến tiểu tử này ngã ra đất. Nhưng vấn đề thà ngươi ngã xuống mà gục luôn đi, đằng này ngã xuống thuận thế bay lên một cước đạp thẳng vào cằm ta, có cần đê tiện vậy không?
Một đạp này suýt chút nữa khiến Tống Lão Ngư ngất đi. Nguyên bản lực chân đã mạnh, Vương Thắng còn đeo thêm cả cái ủng chiến đấu của hắn nữa (mà cái loại này thì biết rồi, từ trong ra ngoài toàn bọc sắt không, nó sút đá còn muốn nát nữa là). Ăn một đá này cơ thể Tống Lão Ngư đã loạng choạng, lại bị Vương Thắng kéo vào tiết tấu tiếp tục đánh như vũ bão.
Mỗi lần bị đánh trúng không phải đau đến tận xương tủy thì cũng là khiến tấm lý Tống Lão Ngư hỗn loạn, thân thể phản ứng chậm lại, ngay cả tay cũng không biết nên làm gì. Chỉ cần Tống lão Ngư biểu hiện muốn tấn công, Vương Thắng ngay lập tức sẽ đánh gãy. Cái tâm lý tràn đầy năng lượng muốn dạy dỗ một thằng trẻ con chưa hiểu sự đời của Tống Lão Ngư lúc này đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự đau đớn, ức chế buồn bực muốn chết.
Tống Lão Ngư lúc này thật sự khó chịu, có cảm giác rất khuất nhục, chỉ có Vương Thắng càng đánh càng hăng, cũng một phần vì ý thức chiến đấu trong Nguyên Hồn đang hưng phấn.
Lúc trước trong đầu Vương Thắng chỉ muốn thử mối Thái Cực quyền để cái bóng xám trong Nguyên Hồn đắm chìm bên trong thủ pháp Thái Cực. Nhưng đến lúc bắt đầu chiến đấu, Vương Thắng vận dụng ra Vịnh Xuân quyền, bát cực hay Triệt quyền đạo gì gì đó thì cái bóng xám này lại hứng phấn rõ rệt.
Hắn có thể cảm giác được rõ cái bóng xám bên trong không gian Nguyên Hồn vừa mô phỏng cách chiến đấu của Vương thắng, trợ giúp tối ưu hóa góc độ sức mạnh, vừa run rẩy. Cảm giác này hắn hiểu rất rõ, chính là biểu hiện của sựng hưng phấn không thể kiềm chế.
Cái bóng xám này được Vương Thắng mệnh danh là ý thức chiến đấu bởi vì chỉ cần dính đến tu luyện chiến đấu sẽ biểu hiện sự hưng phấn. Còn lúc bình thường nó chỉ làm một cái bóng xám tô điểm cho không gian Nguyên Hồn mà thôi.
Phát hiện chiến ý sôi sục của cái bóng, dù không thể cảm thấy được ý thức của nó nhưng từ sâu trong linh hồn vẫn có cảm giác cộng hưởng khiến Vương thắng càng đánh càng thoải mái.
Rất nhiều chiêu thức Vương Thắng không dự theo nguyên bản để phát lực mà cứ cảm thấy cái gì hợp lý thì đánh theo, thấy thứ tự đúng thì làm. Ý thức chiến đấu cũng vô cùng phối hợp, mặc kệ bản gốc của các động tác võ thuật, cứ làm sao thấy thuận lợi cùng hiệu suất công kích cao nhất thì làm.
Liên tiếp những động tác tấn công, cộng thêm sức mạnh, tốc độ cùng khả năng chịu đựng những ngày này của Vương Thắng tăng lên, dù mỗi một quyền hay một cước cũng cảm giác được khả năng đàn hồi của thân thể Tống Lão Ngư, có lẽ cũng làm lão ấy đau nhưng trong lòng Vương Thắng chỉ có hưng phấn và vui vẻ. (Đập chảy máu mồm như vậy mà kêu có lẽ cũng đau, thằng ác ma này)
Tống Lão Ngư lúc này đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn đường đường là cao thủ tầng ba đỉnh phong, ấy thế mà solo daxua với một tên tiểu tử bất nhập lưu lại uất ức như vậy, hắn muốn dừng cuộc chiến này lại.
Nghe thấy tiểu thư nhà mình tự nhiên nóng nảy gấp rút hô dừng lại, một chút cũng không muốn đánh nữa, Tống lão Ngư đã thật sự tức giận. Hắn biết rõ tiểu thư không phải nói mình dừng lại mà đang bảo tên tiểu tử kia nương tay.
Lẽ nào lại vậy, chẳng lẽ vì mình xem nhường hắn là một tên mọi rợ sở hữu Nguyên Hồn bất nhập lưu nên không thèm dùng linh khí tấn công? Còn đến giờ phút này, Tống Lão Ngư đã chẳng còn quan tâm gì nữa, nếu cứ đánh như vậy, thanh danh của mình nhất định sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
A! Tống Lão Ngư quát to một tiếng, không thèm quan tâm nguyên tắc khi đấu với Vương Thắng nữa, trực tiếp thúc giục linh khí trong cơ thể để sử dụng.
Ầm, một quyền của Vương Thắng vừa hung hăng đánh vào phần thịt mềm trên xương sườn của Tống Lão Ngư đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ giữ lại.
Vương Thắng hiểu được, Tống Lão Ngư đã hạ quyết tâm vận dụng linh khí. Chỉ cần hắn sử dụng thì Vương Thắng chắc chắn không phải đối thủ. Không cần nói những thứ khác, chỉ với tu vi cấp ba đỉnh phong, nếu vận dụng linh khí hộ thể, cho dù đứng im không cử động cũng đủ để Vương Thắng đánh đến mệt lử.
Vương Thắng không những là Chiến sĩ, hắn còn là một Chiến Sĩ ưu tú nhất, chắc chắn sẽ không có chuyện chưa đánh đã sợ. Lúc đầu Tống Lão Ngư không sử dụng linh khí cho nên hắn cũng không dùng vũ khí. Nhưng nếu Tống Lão Ngư đã có ý thẳng tay thì cũng đừng trách hắn không khách khí.
Cơ thể bị Tống Lão Ngư đánh bay nhưng Vương Thắng vẫn lợi dụng thời gian bắt được khuỷu tay của lão. Thấy lão ta giãy dụa, Vương Thắng liền mượn lực lượng từ cánh tay của Tống Lão Ngư bật lên, thân thể lập tức vòng ra sau lưng lão ấy.
Thủ pháp này không phải lần đầu tiên Tống Lão Ngư nhìn thấy, có linh khí làm hậu thuẫn, cơ bắp sau lưng co rụt lại, đang muốn lắc mạnh để thân thể Vương Thắng buông ra nhưng ngay lúc này, Tống Lão Ngư đình chỉ tất cả động tác, đứng im tại chỗ, mặc kệ Vương Thắng nằm trên lưng mình.
“Tiểu Man tử, chúng ta chỉ động thủ luận bàn, không cần thiết phải làm như vậy chứ?” Đây là lần đầu tiên Tống Lão Ngư dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện Với Vương Thắng kể từ khi hắn đến đây. Lúc trước lão ấy luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, giống như người bề trên nói chuyện với một đám tiểu bối nhưng lúc này lại dùng cách nói chuyện bình đẳng để đàm phán.
Tất cả sự biến hóa này cũng đều nhờ một thanh đao nhỏ, chính là thanh đao quân dụng ăn nằm với Vương Thắng bao lâu này. Lúc này thanh đao đang chĩa mũi nhọn vào phía dưới cổ của Tống Lão Ngư, mũi sao sắc bén đã rạch ra một phần nhỏ da thịt, một tia máu nhỏ đang từ miệng vết thương từ từ chảy xuống.
Tống Yên lúc này đã hoàn toàn chết lặng. Nàng không bao giờ nghĩ đến trận chiến giữa hai người sẽ có kết quả như vậy. Đừng nói nàng, cho dù bất kỳ ai được chiêm ngưỡng trận đấu này cũng không thể tin được, một cao thủ tầng ba lại phải hạ giọng nói chuyện với một người bình thường – lưỡng bại câu thương.
Nhất định nếu đánh tiếp cả hai sẽ cùng chết, chỉ cần Vường Thắng muốn, hắn có thể một đao cắt đứt cổ Tống Lão Ngư. Tất nhiên, Tống Lão Ngư trước khi chết cũng sẽ phản kháng thậm chí giết ngược lại Vương Thắng, nhưng để một cao thủ tầng ba như Tống Lão Ngư đồng quy vu tận với tên người rừng Nguyên Hồn bất nhập lưu thì hắn không có gan như vậy.
Tống Lão Ngư tin tưởng nếu như những người bình thường khác gác một đao lên cổ mình thì cũng chưa chắc có thể giste chết hắn, linh khí bảo vệ xuất hiện dưới cổ, một con dao muốn cắt cũng khó khăn. Nhưng có thể thanh đao trong tay Vương Thắng không phải phàm vật, lúc cắt xuyên qua linh khí phòng thân cũng đủ để biết sựu sắc bén, chưa kể trên người Vương Thắng lúc này phát ra một luồng sát khí kinh khủng, Tống Lão Ngư liền không dám manh động, chỉ có thể nói thương lượng.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ!” Tống Yên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hướng về phía Vương Thắng nói: “Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”
Nếu Lão Ngư thúc ở nơi này xảy ra chuyện gì, Tống Yên không biết sẽ mang đến hậu qua bi thảm như thế nào.
"Tên ta là Vương Thắng!" Vương Thắng cuối cùng mới mở miệng, từ sau lưng Tống Lão Ngư chậm rãi đi ra trước, nhìn thẳng vào mắt Tống Lão Ngư, buông đao xuống nói: "Đừng gọi ta là tên người rừng!"
"Được! Vương Thắng! Ta nhớ kỹ rồi." Tống Lão Ngư lui về phía sau hai bước, dùng một cách nói chuyện khác biệt để nói với Vương Thắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook