Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 162 Tất cả vẫn là hình dáng quen thuộc.
Chương 162: Tất cả vẫn là hình dáng quen thuộc.
Lý Niệm Phàm đứng trên thuyền bay, nhìn cảnh vật dưới chân không ngừng đi xa. Dần dần bị một tầng mây trắng che lấp. Trong lòng không khỏi lộ ra vẻ xúc động.
Đây là cảm giác giống như khi mình đi du lịch đến một nơi và sau đó trở về.
Có chút không nỡ, có hoài niệm.
Ngoại trừ một chút khó chịu ở giữa, nói chung, chuyến du lịch này rất vui sướng. Mở rộng tầm mắt, kết giao bạn bè và càng đến gần hơn với người tu tiên.
Có vẻ như những điều hệ thống dạy ta không phải là vô dụng. Ít nhất nó có thể khiến cho hắn có thể diện để khoe trước mặt những người tu tiên đó. Hắn có thể xem như là phàm nhân tốt nhất trong toàn bộ Tu tiên giới.
Cũng không biết những ngày hắn không ở đó, Đại Hắc đã trôi qua như thế nào.
Bên trong tứ hợp viện.
Khác với sự yên tĩnh trước đây, bên trong truyền đến từng đợt âm thanh huyên náo ồn ào.
Một con tiểu hồ ly bảy đuôi đang điên cuồng di chuyển các chi ngắn nhỏ của mình trên máy chạy bộ. Lông trên toàn thân nó dựng đứng, điên cuồng bay múa. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện một đạo kim quang đang phát ra từ sau mông nó. Cái đuôi thứ tám đã như ẩn như hiện.
Tiểu Bạch phụ trách ghi lại số liệu: "Tiểu hồ ly tiến bộ không chậm, xem ra tốc độ có thể cải thiện thêm một tầng."
Tiểu hồ ly sợ tới mức hồn bay phách lạc, gào thét nói: "Không được, ta thật sự không được!"
Đáp lại nó là tiếng gầm rú của máy chạy bộ.
"Ong ong ong!"
Xăm xe trên máy chạy bộ càng nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy. Đây đã không thể dùng từ lăn lộn để hình dung. Trong không khí thậm chí còn có tia lửa phát ra.
Tiểu hồ ly hét lên một tiếng, bộ lông của nó cứng lại. Gần như biến thành một con nhím nhỏ.
Tứ chi của nó gần như muốn bay lên không còn thấy tăm hơi. Cuối cùng ngay cả tứ chi của nó cũng biến thành hai chi, thân mình dựng lên thành đứng thẳng mà chạy.
Vừa chạy vừa nhe răng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ căng thẳng.
“Ngươi nhìn xem, quả nhiên ngươi vẫn làm được, tiềm lực chính là bị ép ra ngoài rồi.” Tiểu Bạch bình tĩnh đứng sang một bên: “Có biết tại sao ta lại tập trung huấn luyện ngươi chạy không?
Tiểu hồ ly liếc mắt một cái, nhất thời không nói ra được.
Tiểu Bạch sốt sắng nói: "Bởi vì ... về sau ngươi tự nhiên sẽ biết."
Tiểu hồ ly ngực suýt nữa ói ra máu, cả người nhảy dựng, suýt chút nữa chạy không kịp máy chạy bộ.
Bên kia, lợn rừng tinh hiện nguyên hình đang được đặt trên một cái vỉ nướng. Bên dưới là hỏa long châu bùng cháy ra lửa hừng hực, làm nướng BBQ.
Toàn thân nó trên dưới chỉ có một chút lông heo đã bị thiêu trụi hoàn toàn. Toàn thân đỏ bừng vô cùng. Dặc biệt là cái mông kia, đã có chút biến thành màu đen. Phát ra từng đợt mùi khét, chính là vô cùng thê thảm kêu: “Lão đại, tha mạng lão đại. Nhẹ chút, chó thể không càn luôn đốt mông ta hay không.”
Đại Hắc khịt mũi: "Nha hô, dường như nhanh tiêu.”
Heo rừng tinh lập tức nặn ra một nụ cười cực kỳ khiêm tốn: "Vâng, Cẩu đại gia. Có thể làm phiền Cẩu đại gia giúp ta đảo một vòng, cũng nên đốt chính diện.”
Đại Hắc nở một nụ cười rất thân thiện: "Khó mà làm được, ngươi phải nhịn cho tốt. Nếu bị nấu chín ... ta chỉ có thể ăn heo quay mà rơi lệ."
Lúc này, Tiểu Bạch đi tới ghi lại một số số liệu rồi thờ ơ nói: "Nhiệt độ của ngọn lửa có thể tăng thêm một tầng nữa. Nhân tiện, nhớ thêm một ít thì là."
Mà ở bên cạnh heo rừng tinh, một con cự mãng xanh lá đã bị đông cứng ở trong một khối băng khổng lồ.
Tiểu Bạch thuận miệng hỏi: "Ngươi chết rồi sao? Nếu còn sống, động đậy con mắt đi."
Một lúc lâu sau, con cự mãng xanh lá mới gian nan nhướng da mắt.
"Wow, vẫn có thể di chuyển, Băng nguyên tinh ngươi nhưng lại phải cố gắng hơn nữa."
Ở góc tường tứ hợp viện, gấu đen tinh đang cầm một thanh truy ma kiếm trong tay, chặt từng khúc gỗ một.
Đôi tay gấu dày cộp đã bị da tróc thịt bong, lông bị cọ xát trụi hết, nước mắt lưng tròng. Nó vừa dịnh mở miệng đã phát hiện kết cục của ba con yêu tinh khác, vội vàng rụt đầu gấu. hừ cũng không dám hừ một tiếng. Chặt càng nhanh.
Lúc này, Đại Hắc ngẩng đầu lên, sắc mặt chó thay đổi, nhanh chóng dung mũi đánh hơi nói: "Chủ nhân hình như đã trở lại!"
Toàn bộ sân đột nhiên rơi vào im lặng chết chóc, đám Hỏa Long châu vốn còn đang hoạt động đột nhiên sững sờ tại chỗ, như bị sét đánh.
Tiểu Bạch lạch cạch đi ra khỏi cửa viện, sau đó bước nhanh trở về: "Thật sự là chủ nhân đã trở lại! Mọi người, mau trở về chỗ đi!"
Nói xong nó trực tiếp nhắc tới tiểu hồ ly còn ở trên máy chạy bộ, ném qua một bên. Nhanh chóng sửa sang lại cặp dụng cụ thể dục, vội vàng đẩy trở về phòng.
Sau đó, một giọng nói máy móc truyền đến: "Quản gia Tiểu Bạch đang online, chủ nhân đã đến chân núi. Xin các vị hãy nắm chặt thời gian, tự cầu nhiều phúc.”
Hỏa Long châu lăn lộn một vòng rồi lại lăn trở lại đống củi, Trụy ma kiếm tránh thoát từ tay gấu đen cùng Hỏa Long châu dựa vào nhau.
Ngay lập tức, trong viện truyền đến từng đợt âm thanh gà bay chó sủa cùng những lời oán trách.
"Cẩu đại gia, các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì. Sao bây giờ mới nói cho chúng ta biết chủ nhân đã trở lại?”
"Ngươi cho rằng hành tung của chủ nhân có thể tùy tiện phát hiện sao? Căn bản ta không thể tính được. Nếu không phải dựa vào cái mũi này của ta thì không chừng chủ nhân đến cửa rồi các ngươi cũng không biết đâu!”
“Nhanh lên, đừng làm ầm ĩ. Đúng rồi, bỏ cái đầu heo kia xuống. Còn cả con rắn kia mau cho nó tan tuyết đi!
Lợn rừng tinh cùng cự mãng xanh lá, một con mông cháy, một con toàn thân cứng đờ. Tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cử động một chút cũng khó khăn.
Con chó đen to lớn há miệng hút một hơi dài.
Ngay lập tức, một ít mảnh vụn trong tứ hợp viện và mùi trong không khí đã bị nó hấp thụ hoàn toàn.
Sau đó cao lãnh quét mắt nhìn bốn yêu kia nhàn nhạt nói: “Trước khi chủ nhân trở lại mà còn không thể đi ra sân thì chính là bữa tối hôm nay.”
Lập tức, bốn yêu toàn thân run rẩy, cả người bộc phát ra tiềm lực, té ngã lộn nhào chạy ra ngoài.
…
Lý Niệm Phàm mang theo Đát Kỷ đi trên con đường núi quen thuộc, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thân thiết.
Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của chính mình. Huống chi nơi này của hắn cũng không tính là ổ chó, tuyệt đối có thể sống được.
Cảm giác thật tuyệt khi được về nhà!
Hắn không khỏi tăng tốc độ và sải bước về phía ngọn núi.
Đúng lúc này, một bóng đen lao ra khỏi khu rừng và đến thẳng Lý Niệm Phàm.
"Gâu gâu gâu!"
Đại Hắc nhào đến lòng bàn chân của Lý Niệm Phàm, giống như khi Lý Niệm Phàm rời đi, dụi đầu chó vào chân Lý Niệm Phàm, cái đuôi của nó cũng nhanh chóng lắc lư.
“Hahaha, Đại Hắc, nhớ ta không.” Lý Niệm Phàm cười ha ha: “Ở nhà có tốt không?”
"Uuuuu-"
Con chó đen lớn cuống quýt.
Ngay sau đó, hình dáng tứ hợp viện xuất hiện trước mắt hắn.
"Kẹt."
Đại môn mở ra, Tiểu Bạch bước ra ngoài, cúi đầu rất lịch sự nói: "Hoan nghênh chủ nhân trở về nhà."
"Tiểu Bạch, đã lâu không gặp."
Lý Niệm Phàm mỉm cười gật đầu, bước vào cổng tứ hợp viện, nhìn xung quanh. Tất cả vẫn là hình dáng quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Dường như khi hắn không có ở đây, mọi thứ trong viện này thật an tĩnh. Tất cả đều giống như mình chưa bao giờ rời đi. Loại cảm giác này... Thật tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook