Chương 157: Phàm giới…có tiên!

Tê…

Toàn trường đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh!

Da đầu tê dại, sợ đến vỡ mật.

Ngay sau đó, không hề hẹn trước, mọi người đều dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình.

Nhìn kỹ lại, quả thực xuất hiện một lỗ thủng trên bầu trời.

Từ dưới nhìn lên, cơ hồ có thể nhìn thấy phía trong lỗ thủng, tồn tại tiên khí mờ mịt, hoa thơm khoe sắc, đúng là nhân gian tiên cảnh.

Tiên giới!

Tuyệt đối là tiên giới!

Hô hấp của mọi người không nhịn được mà trở nên dồn dập.

Đồng thời, càng thêm kinh hãi là thanh Huyết kiếm được huyễn hoá từ tự thiếp lại trực tiếp từ phàm giới tiến nhập tiên giới, đây phải cần lực lường cường đại đến mức nào a!

“Rầm!”

Liễu Tinh Hà khó khăn nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đại não trở nên trống rỗng, mặt mũi ngây ngốc.

Đây…rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Toàn thân hắn run rẩy, đến cả linh hồn cũng run rẩy theo.

Liễu Như Sinh, con của ta, ngươi quả thực quá ngưu bức rồi, rốt cuộc phải làm như nào mới có thể trêu chọc đến tồn tại đáng sợ như này a?

Đám Cố Trường Thanh giờ phút này không thèm để ý đến Liễu Tinh Hà, cả đám sắc mặt ngưng trọng đánh giá lỗ thủng trên bầu trời kia.

Lạc Hoàng mở miệng nói: “Nơi đó chắc là tiên giới, không thể nghi ngờ gì được.”

Cố Thanh Hà gật gật đầu: “Giống như ta đoán, tiên giới mà ma giới giống nhau, chúng hẳn là ở một không gian đặc thù bên ngoài, cái gọi là phi thăng cũng không phải là hướng lên trời mà bay, mà là bay vào một không gian khác.”

Chu Đại Thành có chút ngại ngùng nói: “Ta đồng ý với ngươi, năm đó ta còn đặc biệt tìm kiếm qua tiên giới, nghĩ rằng cái gọi là cửu trùng thiên là ở trên trời thế là không ngừng hướng lên phía trên mà bay đi, mới bắt đầu cũng không có vấn đề gì, nhưng càng lên cao, ta cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, hơn nữa áp lực cũng càng ngày càng lớn, từ đầu đến cuối, đến cả cái bóng của tiên giới cũng không tìm thấy.”

Lạc Hoàng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: “Nếu bây giờ chúng ta bay qua lỗ thủng đó, có thể hay không từ đó bước vào tiên giới?”

“Không có khả năng đó, nhân lúc suy nghĩ mới chớn nở, hãy quên nó đi.”

Cố Trường Thanh lắc lắc đầu nói: “Giữa phàm giới và tiên giới có không gian cách trở, nhìn như nối liền với nhau, nhưng nếu ngươi thật sự muốn xông qua, sẽ trực tiếp bị thời không loạn lưu giữa hai không gian nghiền nát! Trừ phi ngươi trở thành tiên nhân, mới có thể nhẹ nhàng mà xuyên qua đó.

Lạc Hoàng không khỏi co rụt đầu một cái.

Đúng lúc này, ánh mắt bọn hắn mãnh liệt ngưng tụ lại, lộ ra vẻ kinh nghi.

Trong lỗ thủng, có một thân ảnh từ từ tiến lại gần.

Trong lúc bọn hắn ngây người, thân ảnh kia đã rơi từ trong lỗ thủng xuống, thân ảnh như lục bình không rễ, suy sụp mà rơi xuống.

Trước ngực hắn, có một lỗ hổng dài, kéo dài từ trên xuống, trực tiếp cắt qua trái tim, máu tươi theo đó mà cuồn cuộn chảy ra.

Người này, không phải là Liễu gia lão tổ thì còn có thể là ai?

Chỉ có điều khác với dáng vẻ trang bức hống hách lúc nãy, trên mặt hắn vẫn giữ nét mặt kinh hãi tuyệt vọng đến cùng cực trước khi chết, có thể thấy được chết cũng không bình thản lắm.

Tiên nhân…chết rồi?

Đây…đây…đây…

Tất cả mọi người mở to hai mắt, cảm giác trái tim mình đã ngừng đập, đại não vang lên tiếng ong ong, không từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của bọn hắn ngay lúc này.

Đây là tiên nhân cao cao tại thượng a, là mục tiêu của tất cả tu tiên giả, lúc này, thế mà lại trở thành một cỗ thi thể, chết ngay trước mắt bọn hắn.

Nghe rợn tóc gáy, quá mức khủng bố!

Liễu gia lão tổ đường đường là một tiên nhân, chỉ vì một câu trang bức trước khi đi, liền bị cuốn tự thiếp kia hạ sát!

Tê…

Mọi người chấn động toàn thân, cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Bọn hắn rùng mình một cái, tự nhắc nhở bản thân sau này trang bức phải cẩn thận một chút, bằng không sẽ chết đấy.

Liễu Tinh Hà nhìn đi nhìn lại bóng người đó, giống như người mất hồn, dụi mắt vài lần, sau khi xác nhận đó là Liễu gia lão tổ mới thê lương kêu lên một tiếng: “Lão tổ!”

Âm thanh quá đỗi bi thương, tựa như mất đi quê hương, mất đi hài tử, khiến người nghe cảm thấy thương tâm, muốn rơi lệ.

Về phần những người khác của Liễu gia thì tê liệt ngã xuống, từ trong ra ngoài đều cảm thấy một cỗ hàn khí xuyên tim.

Liễu gia…xong!

Toàn trường trở nên tĩnh mịch.

Tất cả mọi người dường như nín thở, ngửa đầu nhìn theo bóng dáng Liễu gia lão tổ đang rơi xuống.

Ngay lúc này, trên trời xuất hiện một đám mây đang tụ lại, một cỗ khí tức vô biên từ trong lỗ thủng thoát ra bao phủ lấy toàn trường.

“Soạt”

Âm thanh vang lên bên tai mọi người, giống như có đồ vật muốn từ trong lỗ thủng đi ra.

Tia sáng trong lỗ thủng trở nên mờ ảo, xuyên vào mắt người ta, kẻ tu vi thấp cũng không dám ngước mắt lên nhìn, còn người tu vi cao, mỗi lần nhìn vào đều cảm thấy tâm thần run rẩy cần điều động linh lực toàn thân để chống đỡ.

Vù vù…

Mọi người toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy da đầu trở nên tê dại, nhãn thần tràn ngập vẻ sợ hãi.

Mắt trần có thể thấy được, những đám mây ở bốn phương tám hướng đều lấy cái lỗ thủng làm trung tâm, bắt đầu điên cuồng bay đến tựa như một cơn lốc xoáy, trong vòng nghìn dặm, tất cả đám mây đều bị hấp tới, ngưng kết lại.

Giờ khắc này, vạn dặm không mây.

Bầu trời giống như vừa được rửa sạch, tựa như một tấm gương phẳng lặng.

Chu Đại Thành và Cố Trường Thanh bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi tột độ trong mắt đối phương.

Đằng vân…giá vụ!

Đây là việc mà chỉ có tiên nhân trong truyền thuyết mới làm được a!

Đây…chẳng nhẽ lại có tiên nhân giáng xuống sao?

Chỉ một lát sau, những đám mây kia trở nên ngưng tụ, tạo thành một bạch vân đại thủ, đại thủ năm ngón mở ra, vươn về hướng Liễu gia lão tổ.

Trước mặt nó, thi thể Liễu gia lão tổ như một con gà con, bị nắm gọn trong lòng bàn tay. Sau đó bạch vân đại thủ liền quay đầu hướng về phía lỗ thủng mà đi.

Mục tiêu của nó rất rõ ràng, đem thi thể của Liễu gia lão tổ quay về.

Mọi người dường như quên mất tư duy, cả đám ngây ngốc nhìn.

Nhưng, ngay lúc đại thủ sắp quay về trong lỗ thủng, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương giống như thuỷ triều từ xa kéo đến, nháy mắt bao phủ mảng trời này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà rùng mình một cái, toàn thân lông tơ dựng thẳng.

Ào ào ào

Trong hư không, không có giấu hiệu nào rõ ràng liền kết thành một tầng hàn băng!

Khối băng này lan cực nhanh, có thể dùng từ phô thiên cái địa để hình dung, mọi người liền phát hiện ra, bầu trời phía trên đầu mình đã biến thành khối băng.

Khi bọn hắn một lần nữa nhìn về hướng bạch vân đại thủ, cảm giác như bị sét đánh.

Đại thủ thế nhưng cũng bị đóng băng lại.

Dưới ảnh trăng, một đạo Bạch sắc trường bào chầm chậm hiện lên, đưa tay chỉ về hướng bạch vân đại thủ.

“A…bang”

Đại thủ nháy mắt vỡ vụn ra thành nghìn mảnh, thi thể của Liếu gia lão tổ từ trên không trung một lần nữa lại rơi xuống.

Chỉ có điều, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, thi thể lão bị từng tầng từng tầng băng bao lấy, trong giây lát liền biến thành một bức tượng băng.

Đát Kỷ bước một bước đã đi tới bên cạnh bức tượng băng, nắm bức tượng vào trong tay.

Trong hư không, những vị trí xung quanh lỗ thủng bắt đầu xuất hiện gợn sóng, dường như một loại quy tắc cường đại nào đó ở giữa khe hở bắt đầu tu bổ lại phiến thiên địa này. Không gian chi lực tràn ra, bằng mắt thường có thể thấy lỗ thủng đang dần được tu bổ lại.

Lúc đó, một đạo âm thanh kinh ngạc chầm chầm truyền đến.

“Phàm giới…có tiên?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương