Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
Chapter 152 Liễu gia bắc cảnh, trước đêm diệt môn

Chương 152: Liễu gia bắc cảnh, trước đêm diệt môn

**

Rất nhanh, bàn tay gấu và cá chép đã bị tiêu diệt xong không còn một mống.

Tất cả mọi người đều dừng đũa, chỉ còn mỗi Cố Tử Vũ vẫn đang điên cuồng liếm nước canh, một tay cầm bộ xương cá còn sót lại của huynh đệ hắn, chuẩn bị liếm sạch sẽ.

"Ngon quá, ngon quá! Đây tuyệt đối là bữa ăn ngon nhất từ trước tới nay mà ta được ăn."

"Vầy mới là cuộc sống, được ăn một bữa, còn cầu gì hơn đâu."

"Tiên gia mỹ thực! Thành tiên cũng không đổi!"

Ăn uống no đủ, bốn nữ nhân đều xoa bụng mãn nguyện, bất giác nhắm hai mắt lại, bập bập miệng, vẻ mặt đầy dư vị.

Lý Niệm Phàm cười nói: "Nơi ta sống trước kia, bàn chân gấu và báo thai, môi tinh, gan rồng, tủy phượng, đuôi cá chép, thiền(ve) chiên giòn, v.v. được xưng là "Bát bảo", mùi vị đương nhiên không thua kém."

Hắn chỉ là thuận miệng nói, nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Đám người Cố Tử Dao nháy mắt tim đập loạn xạ, thân huyết dịch toàn gần như ngưng đọng, da đầu tê dại.

Gan rồng, tủy phượng?

Búa thật, nơi ở trước đây của cao nhân tất nhiên là tiên giới không thể nghi ngờ, hơn nữa nhất định không phải tiên giới bình thường, nếu không tại sao có thể định nghĩa gan rồng tủy phong thành một món ăn?

Sau đó, bọn họ không thể không nghĩ đến Tây Du ký.

Trong thiên cung, lúc tổ chức hội bàn đào, không phải có món ăn gan rồng tủy phượng sao?

Đại lão, thỏa thỏa đại lão a!

Khoan!

Lý công tử nói với chúng ta những thứ này là có ý gì?

Mọi người trong lòng vừa động, tròng mắt chợt lóe lên tia kích động, tim đập rộn suýt nhảy ra khỏi ngực.

Lý công tử nói như vậy, có nghĩa là, chỉ cần chúng ta đi theo hắn làm việc cho tốt, sau này cũng sẽ có cơ hội được ăn gan rồng tủy phượng?

Hí ——

Huyết dịch các nàng nhất thời cuồn cuộn, gần như nghẹt thở.

Không thể nghĩ, ổn định nào, sẽ kích động đến ngất đấy.

Tiếp theo, mọi người nghỉ ngơi một lúc, Cố Tử Dao lại dẫn Lý Niệm Phàm đi dạo những nơi khác trong Thanh Vân cốc một vòng, tìm hiểu phong thổ nhân tình ở trong cốc, thậm chí đã thấy được hình ảnh đông đảo đệ tử đang tu luyện, khiến Lý Niệm Phàm nhận thức về tu tiên giả sâu sắc hơn rất nhiều.

Bất tri bất giác, sắc trời đã tối.

Cố Tử Dao trong lòng thấp thỏm, mong đợi nhỏ giọng hỏi: "Lý công tử, trong cốc có rất nhiều chỗ để nghỉ ngơi, nếu không thì ngài nghỉ lại đây nhé ?"

Lý Niệm Phàm do dự: " Cái này ... Có quá quấy rầy không?"

Trong Thanh Vân cốc, cảnh vật chung quanh tốt đẹp, còn có một đám tu tiên giả thân thiện, không chỉ có lễ mạo, còn nói chuyện rất hay, các nữ đệ tử cũng rất bắt mắt, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền trọ, đủ loại lý do, quả thực làm Lý Niệm Phàm động lòng.

Trong lòng Cố Tử Dao nhất thời mừng rỡ, vội vàng nói: "Không quấy rầy, một chút cũng không quấy rầy, chúng ta đã cho ngươi chuẩn bị sẵn sương phòng, ngươi cứ ở lại đây đi."

"Nếu đã như thế, Lý mỗ cung kính không bằng tuân lệnh vậy, làm phiền!" Lý Niệm Phàm cười nói, tiểu cô nương thật là một vị nhiệt tình.

Rất nhanh, Cố Tử Dao đã bố trí ổn thỏa cho Lý Niệm Phàm, chỗ ở sẽ cách đại điện không xa, là một cái đình viện, chung quanh cỏ xanh như thảm, hương hoa như biển, nước chảy chầm chậm, quả thực là một nơi ở đặc biệt tốt cảnh thơ ý họa.

Khi những ánh chiều tà cuối cùng lặn xuống núi, tiếng côn trùng vang lên ríu rít, tiếng chim hót cũng từ từ lặng lại, màn đêm như bức mành bao phủ xuống, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi.

Thình thoảng, những con chim cú bay ngang qua, đậu lên đầu cành, khiến lá cây chập chờn, bóng đêm ngày càng thâm trầm.

"Két."

Tiếng cửa mở vang lên nhỏ xíu, Đát Kỷ mặc váy trắng cả người từ trong phòng bước ra, nhìn trăng sáng trên bầu trời một chút, tiếp đó chậm rãi cưỡi gió nhẹ nhàng bay lên như nguyệt cung tiên tử vậy.

Chủ nhân, chuyện ngươi muốn làm, Đát Kỷ nhất định phải bảo đảm hoàn mỹ!

Tốc độ của nàng rất nhanh, thân hình lay động, nháy mắt liền biến mất trong màn đêm.

Tu tiên giới, địa vực phía bắc, được gọi là Bắc Cảnh.

So với Nam cảnh, Bắc cảnh nghiêng về cằn cỗi, tài nguyên tu luyện có hạn, lại thêm bắc cảnh bị mấy đại gia tộc chưởng quản, tài nguyên bị mấy đại gia tộc này lũng đoạn, càng thêm chênh lệch giàu nghèo, tiểu môn tiểu phái và tán tu sinh hoạt bị bốc lột ở giữa, mà trong các đại gia tộc, lại lấy Liễu gia là gia tộc đứng đầu.

Bởi vì Liễu gia... Xuất ra vị tiên!

Mà đoạn thời gian gần đây, Liễu gia nhưng lại đại động không ngừng, không biết xảy ra chuyện gì, dường như toàn bộ Liễu gia đều ở trong tình trạng khẩn trương vô hình, rất nhiều tu tiên giả của Liễu gia hết thảy được vời trở về, đang là đêm khuya, trên không trung của Liễu gia cũng thường xuyên có tu tiên giả dò xét, không biết rốt cuộc đang chuẩn bị cái gì.

Hành động như vậy, tự nhiên sẽ khiến cho toàn bộ bắc cảnh chú ý đến, phụ cận Liễu gia, đã có không ít tu tiên giả vây quanh, bóng người lay động, thăm dò tin tức.

Hẳn sẽ không có ai ngu ngốc tới mức động vào Liễu gia, hưng sư động chúng thế này, rất có thể là có cơ duyên gì xuất hiện, vì thế Liễu gia đang làm chuẩn bị.

Đất đai  của Liễu gia cực kỳ rộng lớn, lạc viện vô số, trong đại trạch trung tâm nhất, đèn đuốc vẫn sáng choang.

Một lão giả mặc hắc bào ngồi ở phía trên cùng của đại điện, hốc mắt lõm sâu, trong mắt lóe lên ánh sáng cực kỳ sắc bén, làm cho người khác căn bản không dám cùng hắn đối mắt, từ trên người hắn tản ra một cổ khí tức ngoan lệ uy nghiêm, khiến cho bầu không khí trong đại điện hạ xuống tới đóng mức.

Từ trong miệng hắn truyền ra thanh âm khàn khàn: "Vẫn không có tin tức của Như Sanh sao?"

Một vị lão nhân nhắm mắt lại trước, thanh âm run rẩy nói: "Bẩm gia chủ, trước mắt vẫn không có, nhưng ngọc bài sinh mệnh của Đại hộ pháp và Nhị hộ pháp đã... vỡ, vỡ mất."

Oanh!

Từ trên người lão giả tản ra một trận cổ thế cực kỳ cuồng bạo, cuồng phong quét qua toàn bộ đại điện, phát ra tiếng long ngâm hổ gầm, tất cả bàn ghế chung quanh đều bị phong nhận biến thành vụn phấn!

"Rốt cuộc là kẻ nào, dám cả gan xuất thủ với Liễu gia ta? !"

Giọng nói tức giận từ trong miệng hắn gầm thét ra, hai mắt hắn đỏ thẫm, như con cọp nổi điên muốn cắn người, ánh mắt hắn quét qua từng người trong đại điện: "Phế vật, toàn bộ một đám phế vật! Tra cho ta, không tiếc bất cứ giá nào, triệu tập nhân thủ, theo ta giết đến Thanh Vân cốc!"

Mọi người đều không dám thở mạnh, trong lòng không khỏi có chút đồng tình với kẻ kia.

Đúng là không biết sống chết a.

Gia chủ phát giận lớn như vậy, bất kể người nọ là ai, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết, bị rút hồn luyện phách còn coi như là may mắn.

Xem ra không bao lâu nữa, tu tiên giới tuyệt đối phải vén lên một trận gió tanh mưa máu.

Vào lúc này, một tên đệ tử trẻ tiến lên, mở miệng nói: "Bẩm gia chủ, chuyện mà ngài sai ta tra đã có chút manh mối, quả thật dường như có một trận đại cơ duyên."

Thần sắc Lão giả Hắc bào không hề động, nói: "Ồ? Mau nói ta nghe xem."

"Nữ haì kia hình như là một tên đồ đệ  mới được Kim Liên môn ở thu nhận ở Kiền Long tiên, địa vị nàng ta ở Kim Liên môn cực kỳ siêu nhiên, có điều kỳ quái chính là, rõ ràng nàng ta chỉ có hạ phẩm linh căn, nhưng tốc độ tu luyện rất đáng kinh ngạc khác thường, một đoạn thời gian trước lấy thực lực mới vừa trúc cơ lại vượt cấp giết chết tu sĩ bán bộ kim đan, gây chấn động toàn bộ bắc cảnh."

Dừng một chút, đệ tử kia tiếp tục nói: "Trải qua đệ tử đã thăm dò bằng nhiều cách, phát hiện lai lịch nữ hài kia thập phần thần bí, mà lúc Kim Liên môn thu nàng làm đồ đệ, hình như xuất hiện một tên nam nhân thần bí, cho nàng ta một bộ..."

Giọng của hắn dần dần ngưng trọng, thậm chí bởi vì kích động mà khẽ run: "Nghe nói là... bộ sách ẩn chứa đạo vận vô biên, rất có thể là chi bảo của tiên gia!"

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương