Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
Chapter 146 từng hứa cùng nhau cầm kiếm đi thiên nhai

 

Chương 146: từng hứa cùng nhau cầm kiếm đi thiên nhai

 

**

Một người trí thức như này, nghĩ đến khả năng có thể trở thành bằng hữu với mình.

Nói không chừng có thể ôm lấy một cái bắp đùi lớn đấy.

Lý Niệm Phàm hiện lên ý định kết giao, mở miệng nói: "Dám hỏi những bức họa này có phải là xuất từ tay một vị nào đó trong Thanh Vân cốc các ngươi không? ."

Cố Tử Dao hơi lúng túng lắc đầu nói: "Không phải, ba bức này theo thứ tự là của ba vị tiền bối trong Thanh Vân cốc may mắn có được từ ba chỗ khác nhau trong bí cảnh, gia phụ rất thích, nên treo nó ở đây, thỉnh thoảng tới ngắm."

Thật ra thì ba bức họa này không phải chỉ đơn giản vẽ ra, nếu không cũng sẽ không được đặt ở thiền điện, coi như hai tỷ đệ bọn họ cũng không thể tùy ý đến nhìn, hôm nay hoàn toàn là vì Lý Niệm Phàm mới mở ra.

Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đều nhìn đến có chút say mê, tiên nhân tiên khí, ma vật ma khí cùng với yêu quái yêu khí, đều khiến các nàng sinh ra cảm ngộ bất đồng.

Người có khả năng vẽ ra bức họa này, tất nhiên là một vị tiên gia rồi, nhân vật trong tranh, đoán chừng cũng đều không phải là vật phàm trần!

Chân ngươi   Lý Niệm Phàm cau lại, than nhẹ một tiếng: "Hóa ra là từ ba chỗ khác nhau có được."

Nhất thời, đánh giá của hắn đối với ba bức họa này giảm xuống một bậc.

Nếu như chia ra đến từ trong tay của ba người khác nhau, vậy tài nghệ của người vẽ tranh cũng chỉ có vậy, vẽ ra những ý cảnh khác biệt và chỉ có thể vẽ ra một loại ý cảnh, khoảng cách gữa hai cái này chênh lệch cũng không phải là một điểm hay nửa điểm.

Lấy điều này xem ra cốc chủ Thanh Vân cốc cũng là vị tri thức, hơn nữa tài nghệ vẽ tranh tám phần là không cao.

Nhóm người Cố Tử Dao hơi sững sờ.

Nếu như ta không nghe lầm, giọng điệu của Lý công tử vừa rồi như là... Khinh thường nhỉ?

Cảnh giới của Lý công tử quả nhiên không phải chúng ta có thể tưởng tượng được.

"Ồ?"

Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, lúc này hắn mới phát hiện, bên dưới bức họa tượng trưng cho ma quỷ kia còn đặt một pho tượng màu đen hình dáng dử tợn.

Hắn giơ tay cầm pho tượng lên, sau khi quan sát một phen mới hiếu kỳ nói: "Ở đây lại còn có người thích điêu khắc? tay nghề của pho tượng này coi như không tệ, từ đâu mà có được vậy?"

"Cái này, đây là..."

Sắc mặt Cố Tử Dao nháy mắt tái nhợt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, dường như đứng không vững nổi.

Nháy mắt, nàng ta hơi luống cuống!

Không chỉ nàng, sắc mặt của những người khác cũng chợt thay đổi, tim đập rộn lên, suýt chút thì tắc thở.

Chỉ vì bọn họ bỏ quên một chuyện đấy.

Ma vật tối hôm qua là do Lý Niệm Phàm đuổi đi, nói cách khác pho tượng này theo lý thì là đồ của hắn, rõ ràng thế mà bọn họ lại quên đưa qua, tự nuốt làm của riêng!

Bây giờ cao nhân hỏi tới, không phải tương đương với đang hỏi tội đấy hả?

Cố Tử Dao tay chân lạnh như băng, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Đây là, gần đây tình cờ nhặt được, nếu Lý công tử thấy hứng thú, vậy cứ cầm đi."

"Ha ha ha, ta đã cầm áp khí cơ rồi, cũng không thể lại lấy thêm nữa." Lý Niệm Phàm mỉm cười lắc đầu, trả pho tượng về chỗ cũ.

Mọi người thấy hắn không tức giận, đều không kìm được thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Da đầu Cố Tử Dao vần còn trận lạnh lẻo như cũ, nội tâm thật lâu mới khó khăn bình tĩnh lại.

Cả người nàng phát run, không khỏi cảm thấy may mắn không thôi.

Nhất định là mình thành ý tặng Tỉnh thần châu ra, đả động đến cao nhân, nhờ vậy cao nhân mới không truy cứu, nếu không, chúng ta tuyệt đối đã ngỏm rồi.

May mắn, may mắn!

Căn bản không cần Cố Tử Dao nhắc nhở, Cố Tử Vũ đã vội vàng cất pho tượng kia đi, thậm chí còn gói nó cùng với ba bức họa kia đem bọc chung lại, để chuẩn bị đưa cho cao nhân.

Mọi người cùng nhau đi đến cuối đường.

Bất tri bất giác đã đi tới hậu viện.

Điều mà Lý Niệm Phàm không nghĩ tới đó là, hậu viên của Thanh Vân cốc ngoại trừ trồng một ít hoa cỏ bên ngoài, còn lại nuôi nhiều nhất là thú vật.

Trong đó có không ít dị thú quý hiếm, khiến Lý Niệm Phàm mở rộng tầm mắt.

Hậu viện cực lớn, như một thế giới động vật hoang dã, các loại động vật cũng đang chạy nhanh nô đùa.

Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ liếc mắt nhìn nhau, Lý công tử thật sự thích ăn hương vị hoang dã, thấy mây con thú một cái cả ánh mắt cũng thay đổi luôn.

"Yo hoo, con gấu thật to béo kìa!"

Lý Niệm Phàm chợt sững sốt, ánh mắt rơi vào một góc hậu viện lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây là một con gấu đen lớn, kích thước được coi là khổng lồ giữa các loài gấu, bụng nó phình to như quả đồi, đang nằm ngửa trên mắt đất ngáy ngủ khò khò ngon lành.

Dáng gấu thế này, nghĩ đến nó hoạt động một chút thôi cũng tương đối khó khăn đấy nhỉ.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn trực tiếp rơi vào bàn tay gấu, không kiềm chế được nuốt một ngụm nước miếng.

Từ xưa đến nay, bàn tay gấu tuyệt đối là món ngon hiếm có khó tìm, cái gọi là, cá và bàn tay gấu, không thể chọn cả hai, bỏ cá mà lấy tay gấu cũng vậy.

Nhớ kiếp trước xem trong phim truyền hình, bàn chân gấu cũng là thứ cao cấp mà bản thân vẫn luôn muốn được nếm thử, nhưng điều này căn bản là không có khả năng.

Cho dù đến tu tiên giới, cũng không thể ăn được bàn tay gấu mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm sao.

Cố Tử Dao, người luôn mỗi giây mỗi phút chú ý đến Lý Niệm Phàm, đã nhạy bén nhận ra động tác nuôt nước miếng của Lý Niệm Phàm, lại nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức lộ ra vẻ sáng tỏ.

Gần như không cần nghĩ ngợi liền nói ra: "Lý công tử, con gấu này được nuôi đến béo khỏe, hôm nay là bữa trưa được chuẩn bị cho ngươi, ta cho người chuẩn bị kéo nó đi làm thịt nhé."

"ôh, bữa trưa ăn gấu?" Lý Niệm Phàm động tâm.

Cố Tử Vũ hơi biến sắc, khó tin nhìn về Cố Tử Dao, ấp a ấp úng nói: "Ăn... Ăn gấu?"

Cố Tử Dao quay đầu nhìn chằm chằm vào Cố Tử Vũ, giọng nói không cho phép nghi ngờ: " Không sai, ăn gấu! Ngươi nhanh đi chuẩn bị đi!"

Cố Tử Vũ lập tức đứng thẳng: "Vâng."

Trong lòng thì đang rỉ máu, con gấu này là hắn cố ý mang từ dã ngoại về nuôi đấy.

Bởi vì nghe truyện Tây Du ký, hắn rất thích, cực kì thích hắc hùng tinh Hàm Hàm, hơn nữa ngay đến Quan Âm Bồ Tát cũng dùng hắc hùng tinh canh cửa, cho nên hắn không khỏi mơ tưởng mình cũng có được một con.

Bấy giờ mới vội vàng ôm một con gấu đen lớn về nuôi, mỗi ngày cho ăn cho uống đàng hoàng, còn cắn răng đem thiên tài địa bảo của hắn chia cho gấu đen một ít.

Suy nghĩ sau này mình đi ra ngoài, có một con hắc hùng tinh uy phong lẫm lẫm đi theo, hình ảnh kia nhất định rất hùng tráng bá khí đấy nhá.

Thật vất vả mới nuôi gấu đen thành bộ dáng này, bây giờ muốn bắt đi làm thịt?

Cố Tử Vũ tim co giật, đáng thương nhìn bà chị mình.

"Còn, không, đi, mau!" Cố Tử Dao gắng bình tình, cắn răng gằn từng chữ một.

Cố Tử Vũ rụt đầu, cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, nên vội vàng nhấc chân đi về phía gấu đen vẫn đang ngủ say sưa.

Hắn nhìn đại hắc hùng của mình, nước mắt ầng ậc nổi lên, thấp giọng nói: "Gấu nhỏ ơi, xin lỗi ngươi , đã từng hẹn cùng nhau cầm kiếm đi về phía chân trời, nhưng có thể ngươi  sẽ phải đi trước một bước rồi."

Hắn nhìn Cố Tử Dao một cái, vì để tình cảnh không máu tanh,  nên kéo gấu đen chầm chậm đi vào rừng cây xa xa xử lý.

Một bên kéo, một bên không ngừng lẩm bẩm"Gấu nhỏ, ngươi  đừng trách ta, ta cũng là bị ép buộc không còn cách nào khác!"

"Ta nhớ ban đầu lúc ôm ngươi về, đi gấp quá, quên mất ngươi  còn nuôi hai con gấu con, vậy thì ta sẽ đi tìm bọn nó về nuôi dưỡng thật tốt nhé, giúp chúng nó thành tinh!"

"Ngươi  yên tâm, dù sao cũng là huynh đệ tốt, ta chắc chắn sẽ không ăn thịt của ngươi ! Có điều nói cho cùng thì, có thể bị cao nhân vừa ý, cũng coi như vận may của ngươi , kiếp sau đầu thai, nhất định sẽ không tệ đâu, ngươi  an tâm ra đi nhé..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương