Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
-
Chương 35
Cỗ xe ngựa này cũng giống như tất cả các cỗ xe ngựa khác, vấp
phải một cục đá là lắc tới mức mông nảy lên cao hơn một thước. Chỉ có giá nửa đồng
tiền quả nhiên không ra cái gì, nhưng mà bây giờ ta nghèo đến mức không còn đồng
xu dính túi, đành phải chen chúc ở cái chỗ chật hẹp gần chết này cùng với một
đám người mắt to trừng mắt nhỏ.
Chỉ nghe một tiếng “bụp” rất nhỏ, một mùi hôi thối tràn ngập, mọi người bên trong xe ngựa toàn bộ bịt miệng bịt mũi, ta một mặt bịt mũi một mặt ngạc nhiên liếc về phía cô gái bên cạnh, như thể chỉ có ta là nghe thấy nàng…
Cô gái kia cũng bụm mặt, làm bộ như cũng là người gặp nạn.
Ta dùng ngón tay chọt chọt nàng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, ăn nhiều khoai lang à?”.
…
Cô gái kia trong bụng quýnh lên, tức giận nói với ta: “Ngươi nói nhảm gì đó?”.
Mọi người trong xe ngựa toàn bộ nhìn sang, khuôn mặt cô gái kia lúc đỏ lúc trắng, tức giận nhìn ta chằm chằm. Ta đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp vô cùng, nhìn hết sức quen thuộc.
“Cô nương đi Tô Châu tìm người thân sao?”.
Cô gái ngẩn ra, cũng không tức giận nữa, “Ta tới tìm biểu tỷ để nương tựa…”.
“Biểu tỷ của ngươi… Tên là Oánh Oánh sao?”.
Cô gái kia ngạc nhiên nói: “Làm sao ngươi biết?”.
Cái thế giới này thật là nhỏ a, một cái đánh rắm cũng có thể gặp được người quen.
Thì ra nàng là biểu muội của Oánh Oánh, tên là Xuân Thủy. Lần này đi đến Tiêu phủ để làm nha hoàn, ta liền nhào qua bấu lấy nàng: “Xuân Thủy, ta là Thúy Hoa, là bạn của tỷ tỷ ngươi, ta vốn cũng là nha hoàn của Tiêu phủ…”.
Tìm được người quen, ngồi xe ngựa cũng bớt cảm giác xóc nảy. Xuân Thủy hoạt bát nói nhiều hơn so với Oánh Oánh, nàng và Oánh Oánh đều đến từ nông thôn, vì giúp cha Xuân Thủy chữa bệnh mà bán thân làm nha hoàn.
Ta thì bịa ra một câu chuyện về bản thân với nữ chính có tình cảnh cực kỳ bi thảm không thua gì phim Hàn, cảm động đến mức nước mắt Xuân Thủy như sông Hoàng Hà vỡ đê, không cách nào lau hết.
“Sau đó thế nào?”, nàng lau nước mắt, “Tuấn Hi ca ca ra sao?”.
“Đã chết”, hai tay ta nắm lại, kể xong một câu chuyện tình yêu sống chết cực kỳ cảm động.
Phía sau truyền đến một tiếng nức nở, ta sợ hết hồn, thì ra là những bà tám bên trong xe ngựa đều đã nghe trộm chúng ta nói chuyện…
Phu xe đột nhiên thò đầu vào nói: “Cô nương thân thế đáng thương như vậy, nửa đồng bạc này ta không thu nữa”.
Ta đờ đẫn nhận lấy đồng bạc, ý nghĩ điên cuồng xoay tròn trong đầu, lần sau phải thêu dệt một câu chuyện càng thảm hơn, nói không chừng còn được cho tiền.
Một buổi chiều hoàng hôn, cuối cùng đã tới bên ngoài cửa sau của Tiêu phủ, ta cùng với Xuân Thủy xuống xe ngựa, từ xa đã trông thấy Oánh Oánh đứng chờ.
“Xuân Thủy!”, nàng lo lắng gọi: “Muội cuối cùng cũng… Vị cô nương kia là… Thúy Hoa?”.
Ta mỉm cười với Oánh Oánh, đã qua nửa năm, cảnh cũ người cũ, tất cả đều không có gì thay đổi.
Nhưng ta, đã không còn là Tiểu Kỷ khi xưa.
Tổng quản kinh ngạc nhìn ta, ấn tượng trong mắt lão, ta chính là Tiểu Thúy Hoa Tử bị tiêu chảy rồi chơi trò mất tích trong Đại Hội Anh Hùng.
“Khấu trừ tiền lương nửa năm!”, tổng quản gầm thét.
Ta ngây người, tiền tháng của ta a… Tiền a tiền a tiền a…
Ôm lấy bắp đùi tổng quản, ta một phen nước mũi một phen nước mắt, khóc ròng nói: “Nô tỳ thuở nhỏ nhà nghèo…”.
Chỗ này lược bớt vài đoạn mấu chốt như: phim Hàn, bi tình, bệnh nan y, sinh ly tử biệt, tai nạn, uẩn khúc.
Tổng quản hiển nhiên có chút động lòng, “Chuyện này… Ta sẽ không bẩm báo Minh chủ, sau này ngươi phải làm việc đàng hoàng”.
Ta đứng ngẩn người, đây thật sự là quản gia máu lạnh ngày đó sao?
“Ta có năm mươi lượng ở đây, trước hết ngươi gửi về nhà cho bà ngoại chữa bệnh đi”.
…
Ta quyết định rồi, sau này phải dựng một gánh hát đặc biệt chuyên kể chuyện cổ tích, biết đâu chừng có thể chỉ một đêm đã phát tài.
Bà đầu bếp nói: “Ngươi con heo nhỏ này, chạy mất lâu như vậy, tổng quản không có đánh gãy chân ngươi hả?”.
Bà đang rửa rau, bàn tay to vỗ lên thớt một cái, hai con dao sáng loáng bỗng nhiên bay lên, ta sợ hãi lui về phía sau một bước, bà đầu bếp cũng không ngẩng lên nhìn, cứ vậy mà đưa tay đón dao, sau đó chuyên tâm băm thịt.
Ta trơ mắt cục thịt trước mắt dần dần biến thành thịt nát, cẩn thận nuốt nước miếng, nịnh hót: “Ta chỉ nghỉ dài hạn… Mà, đã lâu không gặp, đao pháp của lão nhân gia ngài vẫn xuất thần nhập hóa như vậy a”.
Bà đầu bếp đắc ý nói: “Muốn học sao?”.
Ta sợ cắt trúng ngón tay lắm! Trong lòng lầm bầm một câu, nhưng trên mặt cười nói: “Dĩ nhiên là muốn”.
“Vậy thì bớt nịnh hót đi, làm việc cho ta”.
Ta bĩu môi đến bên cạnh bếp lò ngồi xổm xuống, nhặt lên một củ khoai tây, dùng sức bào vỏ.
Tại sao ta lại bị phân đến nhà bếp làm việc a… Ta hung hăng đào một củ khoai tây lên hành hạ.
Đầu bếp nữ liếc ta một cái, giễu cợt nói: “Tổng quản nói, nhìn ngươi rất ham ăn”.
…
Trong mắt ta, thức ăn đều là rất khêu gợi.
Có lẽ, ta rốt cuộc đã tìm ra một mặt gợi cảm của mình???
* * *
Oánh Oánh và Xuân Thủy đã một năm không gặp nhau, hai người chui trong chăn líu ríu giống như hai con chim sẻ động dục (*phụt*…). Ta liếc cặp mắt gấu mèo buồn ngủ, hai vị đại tỷ a, ta phải chờ các ngươi ngủ rồi mới đi ra ngoài thám thính được, có thể ngủ lẹ giùm ta không…
Ta ở trong chăn cởi lớp áo lót, đột nhiên đụng tới cái vòng xích trên tay phải, trong lòng thót lên một cái, món đồ chơi này nguy hiểm như vậy, không biết mình đụng trúng có sao không, cho nên ta cẩn thận sờ sờ thử, cảm giác trơn nhẵn, ngoại trừ một chút văn hoa cổ in chìm trên mặt trang sức, còn lại không có gì khác so với những cái vòng bình thường.
Nhưng mà, cởi ra nhìn thử, cái vòng xích này kích thước cũng không dày lắm, có thể đặt được bao nhiêu cơ quan ám khí bên trong chứ?
Ta âm thầm đánh giá, lúc nhìn lại thì thấy Oánh Oánh và Xuân Thủy đã ngủ mất, cho nên ta thay quần áo dạ hành, len lén ra khỏi phòng ngủ.
Lại quên không có mang giày, lần này không phải là không muốn mang giày, mà là ta quên mất…
May là ở thời cổ đại không có mảnh vỡ thủy tinh, ta bộ dạng xun xoe bắt đầu chạy chậm chậm, đi thẳng tới Yến Linh Cư của Tiêu Linh.
Có một câu nói: Đêm khuya người không yên lặng[1].
Nói thế không sai, trong phòng Tiêu Linh vẫn còn ánh nến, ta dựa người tới cửa, cái lỗ thủng hồi trước đã sớm không còn, nhưng lần này ta đã có kinh nghiệm, tìm đến cái vị trí mỏng nhất, đủ để dùng sức chọc thủng.
Lúc này chọc thủng thành công, nhưng mà nơi này ban đêm yên tĩnh, tiếng động phát ra cũng hết sức chói tai.
Ta lập tức cúi người xuống, cảm giác có một luồng chưởng xẹt qua trên đỉnh đầu, sợ đến mức không dám hít thở.
“Không phải là chàng…”, Tiêu Linh lẩm bẩm, giọng nói ngọt ngào mà réo rắt thảm thiết.
“Tiểu thư, đã trễ thế này, Dạ công tử ngài ấy…”, là giọng của Tam Bát Phượng.
“Ta biết… Nhưng mà, nhưng mà chàng đã nói muốn tới gặp ta…”.
Ta bĩu môi, hai người này quả nhiên có cấu kết, Tiểu Dạ Tử làm hại mỹ nhân si tình đến mức này, xem như không hề đơn giản. Lòng ta khó chịu, đã sớm quên mất mục đích tới đây, quyết định phải đợi Dạ Kiếm Ly xuất hiện.
“Oa, tiểu thư, có người nhìn lén!”, Tam Bát Phượng thét chói tai, đoán chừng đã phát hiện ra cái lỗ ta chọc thủng.
Ta liền lăn một vòng trốn vào trong bụi cây, Tiêu Linh phá cửa sổ ra, rút kiếm đâm. Ta vặn vẹo thân thể thành đủ loại hình hài, khó khăn lắm mới tránh thoát mấy nhát kiếm.
“Là ai?”.
Ta ôm đầu, không biết mình có bị phát hiện chưa. Đột nhiên tay phải rờ trúng một vật trơn nhẵn bóng loáng, ta khẳng định mới vừa rồi vật này không có ở đây, chẳng lẽ là có người cố ý để đây cho ta phát hiện? Trong đầu ta lướt qua vô số ý nghĩ, đột nhiên cảm thấy… Vật này, giống như một cái mặt nạ.
Một cái mặt nạ bạch ngọc.
“Tiêu cô nương”, giữa bầu trời đêm đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Dạ mỗ tới trễ, xin thứ lỗi”.
Trường kiếm của Tiêu Linh “keng” một tiếng rơi trên mặt đất.
Ta quay đầu lại.
Hồ nước trong bằng phẳng như tấm gương, bỗng có ánh đỏ, chậm rãi gợn sóng lăn tăn.
Ánh nến màu hoàng hôn hắt qua cửa sổ, yếu ớt nhuộm màu lên thiếu niên vừa đột ngột xuất hiện từ không trung.
Rất yếu ớt, thậm chí không thể nhìn rõ mái tóc hắn, không thể nhìn rõ ánh mắt hắn.
Nhưng mà, vậy là đủ rồi.
Dạ Kiếm Ly.
Huynh quả nhiên, di thế phong hoa, hoảng nhược thiên nhân
Chỉ nghe một tiếng “bụp” rất nhỏ, một mùi hôi thối tràn ngập, mọi người bên trong xe ngựa toàn bộ bịt miệng bịt mũi, ta một mặt bịt mũi một mặt ngạc nhiên liếc về phía cô gái bên cạnh, như thể chỉ có ta là nghe thấy nàng…
Cô gái kia cũng bụm mặt, làm bộ như cũng là người gặp nạn.
Ta dùng ngón tay chọt chọt nàng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, ăn nhiều khoai lang à?”.
…
Cô gái kia trong bụng quýnh lên, tức giận nói với ta: “Ngươi nói nhảm gì đó?”.
Mọi người trong xe ngựa toàn bộ nhìn sang, khuôn mặt cô gái kia lúc đỏ lúc trắng, tức giận nhìn ta chằm chằm. Ta đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp vô cùng, nhìn hết sức quen thuộc.
“Cô nương đi Tô Châu tìm người thân sao?”.
Cô gái ngẩn ra, cũng không tức giận nữa, “Ta tới tìm biểu tỷ để nương tựa…”.
“Biểu tỷ của ngươi… Tên là Oánh Oánh sao?”.
Cô gái kia ngạc nhiên nói: “Làm sao ngươi biết?”.
Cái thế giới này thật là nhỏ a, một cái đánh rắm cũng có thể gặp được người quen.
Thì ra nàng là biểu muội của Oánh Oánh, tên là Xuân Thủy. Lần này đi đến Tiêu phủ để làm nha hoàn, ta liền nhào qua bấu lấy nàng: “Xuân Thủy, ta là Thúy Hoa, là bạn của tỷ tỷ ngươi, ta vốn cũng là nha hoàn của Tiêu phủ…”.
Tìm được người quen, ngồi xe ngựa cũng bớt cảm giác xóc nảy. Xuân Thủy hoạt bát nói nhiều hơn so với Oánh Oánh, nàng và Oánh Oánh đều đến từ nông thôn, vì giúp cha Xuân Thủy chữa bệnh mà bán thân làm nha hoàn.
Ta thì bịa ra một câu chuyện về bản thân với nữ chính có tình cảnh cực kỳ bi thảm không thua gì phim Hàn, cảm động đến mức nước mắt Xuân Thủy như sông Hoàng Hà vỡ đê, không cách nào lau hết.
“Sau đó thế nào?”, nàng lau nước mắt, “Tuấn Hi ca ca ra sao?”.
“Đã chết”, hai tay ta nắm lại, kể xong một câu chuyện tình yêu sống chết cực kỳ cảm động.
Phía sau truyền đến một tiếng nức nở, ta sợ hết hồn, thì ra là những bà tám bên trong xe ngựa đều đã nghe trộm chúng ta nói chuyện…
Phu xe đột nhiên thò đầu vào nói: “Cô nương thân thế đáng thương như vậy, nửa đồng bạc này ta không thu nữa”.
Ta đờ đẫn nhận lấy đồng bạc, ý nghĩ điên cuồng xoay tròn trong đầu, lần sau phải thêu dệt một câu chuyện càng thảm hơn, nói không chừng còn được cho tiền.
Một buổi chiều hoàng hôn, cuối cùng đã tới bên ngoài cửa sau của Tiêu phủ, ta cùng với Xuân Thủy xuống xe ngựa, từ xa đã trông thấy Oánh Oánh đứng chờ.
“Xuân Thủy!”, nàng lo lắng gọi: “Muội cuối cùng cũng… Vị cô nương kia là… Thúy Hoa?”.
Ta mỉm cười với Oánh Oánh, đã qua nửa năm, cảnh cũ người cũ, tất cả đều không có gì thay đổi.
Nhưng ta, đã không còn là Tiểu Kỷ khi xưa.
Tổng quản kinh ngạc nhìn ta, ấn tượng trong mắt lão, ta chính là Tiểu Thúy Hoa Tử bị tiêu chảy rồi chơi trò mất tích trong Đại Hội Anh Hùng.
“Khấu trừ tiền lương nửa năm!”, tổng quản gầm thét.
Ta ngây người, tiền tháng của ta a… Tiền a tiền a tiền a…
Ôm lấy bắp đùi tổng quản, ta một phen nước mũi một phen nước mắt, khóc ròng nói: “Nô tỳ thuở nhỏ nhà nghèo…”.
Chỗ này lược bớt vài đoạn mấu chốt như: phim Hàn, bi tình, bệnh nan y, sinh ly tử biệt, tai nạn, uẩn khúc.
Tổng quản hiển nhiên có chút động lòng, “Chuyện này… Ta sẽ không bẩm báo Minh chủ, sau này ngươi phải làm việc đàng hoàng”.
Ta đứng ngẩn người, đây thật sự là quản gia máu lạnh ngày đó sao?
“Ta có năm mươi lượng ở đây, trước hết ngươi gửi về nhà cho bà ngoại chữa bệnh đi”.
…
Ta quyết định rồi, sau này phải dựng một gánh hát đặc biệt chuyên kể chuyện cổ tích, biết đâu chừng có thể chỉ một đêm đã phát tài.
Bà đầu bếp nói: “Ngươi con heo nhỏ này, chạy mất lâu như vậy, tổng quản không có đánh gãy chân ngươi hả?”.
Bà đang rửa rau, bàn tay to vỗ lên thớt một cái, hai con dao sáng loáng bỗng nhiên bay lên, ta sợ hãi lui về phía sau một bước, bà đầu bếp cũng không ngẩng lên nhìn, cứ vậy mà đưa tay đón dao, sau đó chuyên tâm băm thịt.
Ta trơ mắt cục thịt trước mắt dần dần biến thành thịt nát, cẩn thận nuốt nước miếng, nịnh hót: “Ta chỉ nghỉ dài hạn… Mà, đã lâu không gặp, đao pháp của lão nhân gia ngài vẫn xuất thần nhập hóa như vậy a”.
Bà đầu bếp đắc ý nói: “Muốn học sao?”.
Ta sợ cắt trúng ngón tay lắm! Trong lòng lầm bầm một câu, nhưng trên mặt cười nói: “Dĩ nhiên là muốn”.
“Vậy thì bớt nịnh hót đi, làm việc cho ta”.
Ta bĩu môi đến bên cạnh bếp lò ngồi xổm xuống, nhặt lên một củ khoai tây, dùng sức bào vỏ.
Tại sao ta lại bị phân đến nhà bếp làm việc a… Ta hung hăng đào một củ khoai tây lên hành hạ.
Đầu bếp nữ liếc ta một cái, giễu cợt nói: “Tổng quản nói, nhìn ngươi rất ham ăn”.
…
Trong mắt ta, thức ăn đều là rất khêu gợi.
Có lẽ, ta rốt cuộc đã tìm ra một mặt gợi cảm của mình???
* * *
Oánh Oánh và Xuân Thủy đã một năm không gặp nhau, hai người chui trong chăn líu ríu giống như hai con chim sẻ động dục (*phụt*…). Ta liếc cặp mắt gấu mèo buồn ngủ, hai vị đại tỷ a, ta phải chờ các ngươi ngủ rồi mới đi ra ngoài thám thính được, có thể ngủ lẹ giùm ta không…
Ta ở trong chăn cởi lớp áo lót, đột nhiên đụng tới cái vòng xích trên tay phải, trong lòng thót lên một cái, món đồ chơi này nguy hiểm như vậy, không biết mình đụng trúng có sao không, cho nên ta cẩn thận sờ sờ thử, cảm giác trơn nhẵn, ngoại trừ một chút văn hoa cổ in chìm trên mặt trang sức, còn lại không có gì khác so với những cái vòng bình thường.
Nhưng mà, cởi ra nhìn thử, cái vòng xích này kích thước cũng không dày lắm, có thể đặt được bao nhiêu cơ quan ám khí bên trong chứ?
Ta âm thầm đánh giá, lúc nhìn lại thì thấy Oánh Oánh và Xuân Thủy đã ngủ mất, cho nên ta thay quần áo dạ hành, len lén ra khỏi phòng ngủ.
Lại quên không có mang giày, lần này không phải là không muốn mang giày, mà là ta quên mất…
May là ở thời cổ đại không có mảnh vỡ thủy tinh, ta bộ dạng xun xoe bắt đầu chạy chậm chậm, đi thẳng tới Yến Linh Cư của Tiêu Linh.
Có một câu nói: Đêm khuya người không yên lặng[1].
Nói thế không sai, trong phòng Tiêu Linh vẫn còn ánh nến, ta dựa người tới cửa, cái lỗ thủng hồi trước đã sớm không còn, nhưng lần này ta đã có kinh nghiệm, tìm đến cái vị trí mỏng nhất, đủ để dùng sức chọc thủng.
Lúc này chọc thủng thành công, nhưng mà nơi này ban đêm yên tĩnh, tiếng động phát ra cũng hết sức chói tai.
Ta lập tức cúi người xuống, cảm giác có một luồng chưởng xẹt qua trên đỉnh đầu, sợ đến mức không dám hít thở.
“Không phải là chàng…”, Tiêu Linh lẩm bẩm, giọng nói ngọt ngào mà réo rắt thảm thiết.
“Tiểu thư, đã trễ thế này, Dạ công tử ngài ấy…”, là giọng của Tam Bát Phượng.
“Ta biết… Nhưng mà, nhưng mà chàng đã nói muốn tới gặp ta…”.
Ta bĩu môi, hai người này quả nhiên có cấu kết, Tiểu Dạ Tử làm hại mỹ nhân si tình đến mức này, xem như không hề đơn giản. Lòng ta khó chịu, đã sớm quên mất mục đích tới đây, quyết định phải đợi Dạ Kiếm Ly xuất hiện.
“Oa, tiểu thư, có người nhìn lén!”, Tam Bát Phượng thét chói tai, đoán chừng đã phát hiện ra cái lỗ ta chọc thủng.
Ta liền lăn một vòng trốn vào trong bụi cây, Tiêu Linh phá cửa sổ ra, rút kiếm đâm. Ta vặn vẹo thân thể thành đủ loại hình hài, khó khăn lắm mới tránh thoát mấy nhát kiếm.
“Là ai?”.
Ta ôm đầu, không biết mình có bị phát hiện chưa. Đột nhiên tay phải rờ trúng một vật trơn nhẵn bóng loáng, ta khẳng định mới vừa rồi vật này không có ở đây, chẳng lẽ là có người cố ý để đây cho ta phát hiện? Trong đầu ta lướt qua vô số ý nghĩ, đột nhiên cảm thấy… Vật này, giống như một cái mặt nạ.
Một cái mặt nạ bạch ngọc.
“Tiêu cô nương”, giữa bầu trời đêm đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Dạ mỗ tới trễ, xin thứ lỗi”.
Trường kiếm của Tiêu Linh “keng” một tiếng rơi trên mặt đất.
Ta quay đầu lại.
Hồ nước trong bằng phẳng như tấm gương, bỗng có ánh đỏ, chậm rãi gợn sóng lăn tăn.
Ánh nến màu hoàng hôn hắt qua cửa sổ, yếu ớt nhuộm màu lên thiếu niên vừa đột ngột xuất hiện từ không trung.
Rất yếu ớt, thậm chí không thể nhìn rõ mái tóc hắn, không thể nhìn rõ ánh mắt hắn.
Nhưng mà, vậy là đủ rồi.
Dạ Kiếm Ly.
Huynh quả nhiên, di thế phong hoa, hoảng nhược thiên nhân
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook