Nguyên Huyết
-
Chương 9: Ngày mới
Một đêm yên tĩnh.
Trước một tiểu viện bỏ hoang vùng ngoại thành, đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Bọn họ một nam một nữ, nữ cao gầy lãnh diễm, nam anh tuấn tà mị.
Bọn họ không đi cổng chính, mà dùng sức bật nhảy, dễ dàng nhảy qua bức tường cao ba mét!
Trong tiểu viện, ánh trăng lạnh mắc trên ngọn cây, mà dưới gốc đại thụ cũng rụng đầy lá, phía đông nam xuất hiện một cái giếng sâu thăm thẳm.
Đôi nam nữ lẻn vào trong tiểu viện, hướng thẳng về phía miệng giếng bỏ hoang, cung kính nói: “Đêm an lành, chủ nhân của ta.”
Thanh âm lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ truyền đến: “Tại sao chỉ có hai người các ngươi, Vương Nhị Ngưu đâu?”
Người đàn ông trầm ngâm nói: “Vương Nhị Ngưu đã tự phát nổ…”
Giọng điệu nọ cũng buồn bực: “Sao nó lại tự phát nổ được?”
Người đàn ông liền đem mọi chuyện xảy ra ở tiểu khu nhà giàu kể thật chi tiết cho chủ nhân dưới giếng nghe.
Trong khi hắn thuật lại, người phụ nữ đi cùng đang tìm một cái giỏ.
Sau khi cô ta phân loại từng túi máu mình săn được dựa theo khẩu phần ăn đặt vào trong giỏ, lại bỏ thêm khăn mặt, quần áo, ga trải giường, cùng một số vật dụng sinh hoạt cần thiết, lúc này mới buộc giỏ vào dây thừng ở miệng giếng, kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển xuống dưới.
Ánh sáng đi từ miệng giếng thẳng xuống dưới, đến khi nó chạm đáy, một đốm lửa chợt lóe lên.
Đáy giếng đã sớm khô ráo, bốn phía thông với kênh nước đã ngừng hoạt động, những kênh nước này tụ lại chính giữa thành một cái hang động ngầm dưới lòng đất rộng bốn mươi mét vuông.
Hiện giờ cái hang này đã được trang trí thành một gian phòng phủ có hơi hướng quý tộc Trung cổ, có bàn, có tủ quần áo, có gối lông ngỗng, còn có áo ngủ ren, thứ duy nhất khác biệt, chính là vị trí vốn nên đặt một cái giường giờ đổi thành một cỗ quan tài xa hoa.
Một vị ma cà rồng trung niên tết tóc, mặc áo ngủ bằng ren, nằm trong quan tài lót thảm lông dê, đang dựa vào gối nghịch di động. Sạc dự phòng và túi máu đều là nhu cầu thiết yếu của gã. Gã cắn một túi máu, sạc di động, không quá để tâm đến người đàn ông đang lải nhải bên trên.
Đại khai lát sau, gã đã tìm được một game để chơi tối nay.
Gã không chút để ý nói: “Ừ, ta hiểu rồi, chuyện của Vương Nhị Ngưu trước cứ để đó đi. Nếu mất một người, ta cho phép các ngươi lại dẫn đến một người, hưởng thụ sinh mệnh vĩnh hằng…”
Âm thanh mừng như điên truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Cain tại thượng, cảm tạ chủ nhân!”
Ma cà rồng: “Được rồi, các ngươi đi đi, ba ngày sau lại đến.”
Mấy phút đồng hồ sau, hơi thở trên đỉnh đầu biến mất.
Dưới lòng đất u ám, ngoại trừ tiếng nước không biết truyền đến từ đâu, cũng chỉ có ánh lửa lập lòe và ánh sáng trắng phát ra từ màn hình điện thoại. Dưới hai nguồn sáng đó, ngay cả tiếng nước phương xa, cũng trở nên tịch mịch.
Ma cà rồng bện tóc nọ đột nhiên vùi đầu vào quan tài, than vãn lần thứ 10001: “… Trời ạ, rốt cuộc ta còn bị giam giữ trong cái bẫy rập khủng khiếp này đến khi nào nữa! Người tạo ra cái bẫy này ở đâu? Mau nói cho ta biết rốt cuộc phải làm thế nào mới thoát khỏi đây, ta sẽ cho ngươi sinh mệnh vĩnh hằng, không già không chết!”
“Nhưng các ngươi không phải đám xương trắng đang ngồi ngay ngắn ở góc kia chứ, vậy chắc các ngươi đã chết ít nhất một trăm năm!”
“Lại nói, bẫy rập hơn một trăm năm trước vì sao đến tận hôm nay vẫn còn hoạt động? Lẽ nào không bị hư hao gì bởi sự biến đổi của vỏ Trái đất hay trong quá trình con người thi công?”
“Khoan đã, ta hiểu rồi.”
Ma cà rồng lẩm bẩm, giọng nói ngâm vang ở đáy giếng vọng lên giai điệu ảm đạm.
“Phương Đông đáng sợ, phương Đông thần bí, phương Đông không thể đoán được, nếu cho ta chọn lại lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không bước vào địa phận ‘Vực sâu’ này đâu. Lại càng sẽ không vì nhất thời tò mò, tìm đến cái tiểu viện bitch này, xuống cái giếng bitch này, sau đó vô cớ bị giam ở đây tròn ba năm…”
Đến khi âm tiết cuối cùng tan biến trong không khí, ma cà rồng mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Sinh hoạt dưới lòng đất cực kỳ bất tiện, chơi di động mãi cũng nhàm chán.
Nhưng sống dưới lòng mà có di động đất dù sao cũng thú vị hơn là không có.
Tối nay, ma cà rồng nhìn trúng một game bắn súng.
Gã download trò chơi này về điện thoại, tự động cập nhật bản vá (1) đang được sử dụng phổ biến nhất hiện nay, thị giác bao quát của ma cà rồng dễ dàng khiến gã bắt giữ được tên tác giả.
zzzhz.
Ma cà rồng ngồi giữa đống máu, ghé vào mép quan tài, mở game, bản vá tự khởi động.
Trong nháy mắt, gã bỗng cảm nhận được một lực hút truyền đến từ màn hình điện thoại, cái lưới vô hình bao quanh miệng giếng rõ ràng có phản ứng.
Nó khẽ run lên, dao động vô hình quét đến ma cà rồng đang ghé vào quan tài, đẩy gã ngã khỏi quan tài, chật vật nằm trên mặt đất, túi máu ngậm trong miệng cũng rớt ra, máu bên trong đổ hết cả lên người.
Nhưng cái này không quan trọng!
Vào một đêm bình thường như bao ngày, gã đã nhìn thấy hy vọng sau ba năm đằng đẵng, gã phát hiện cái bẫy giam giữ gã cuối cùng đã có phản ứng rồi!
Phản ứng là bước đầu tiên, phá vỡ là bước thứ hai!
Phản ứng cũng đến rồi, phá vỡ còn xa sao?
Ma cà rồng bật dậy từ trên mặt đất, gắt gao nhìn màn hình di động.
Năng lượng truyền đến từ màn hình —— vì sao năng lượng lại truyền đến từ màn hình điện thoại?
Đây là loại hình năng lượng gì —— năng lượng đồ đằng của người sói, năng lượng thần thánh của giáo hội, năng lượng thần bí của phù thủy?
Không không, này đó không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là, cỗ năng lượng này đến từ đâu?
Ánh mắt gã tỏa sáng nhìn vào hai thứ vừa tải xuống, là game, hay là bản vá?
Gã dùng một phương pháp cực kỳ dễ dàng mau lẹ để kiểm chứng, đầu tiên gã xóa game, sau đó xóa bản vá, lập tức, đem ánh mắt tập trung về phía một chuỗi ký tự tiếng Anh.
zzzhz.
Gã phát hiện tài khoản QQ của tác giả trên phần mềm bản vá!
*
Một ngày mới lại bắt đầu.
Bầu trời u ám, thái dương tránh sau tầng mây không chịu đi ra; bữa sáng cháo bí ngô và bánh mì dường như mất đi mỹ vị chúng vốn có, chỉ có bánh quẩy và sữa đậu nành là còn nguyên nước nguyên vị.
Lúc hắn đang ăn cơm thì điện thoại báo có email mới, trong email nói, bài luận văn của hắn sẽ được chính thức đăng trên tạp chí khoa học sinh vật quốc tế số mới nhất.
Haiz… vậy thì sao?
Dù sao mình đã bị bán chuyển hóa rồi.
Trên đường đến trường, hắn nhận được tin nhắn trên nhóm chat QQ.
Hạng mục hắn tham gia nghiên cứu đã tạo nên một bước đột phá mang tính quyết định, giáo sư đang cười ha ha, cực kỳ đắc ý, luôn mồm nói đây là do mọi người cùng nhau cố gắng.
Sau đó điện thoại Tịch Ca vang lên.
Hắn mở ra nghe, giọng nói của giáo sư truyền đến, nói chung là khen hắn đã hoàn thành rất nhiều thí nghiệm có giá trị tại hạng mục này, nên ông quyết định giúp hắn đoạt lấy tư cách bảo vệ luận án.
Haiz… Vậy thì sao?
Haiz mình bị người ta bán chuyển hóa rồi.
Hôm nay lên lớp không có chút gợn sóng nào, tan học, giáo viên phụ đạo gọi Tịch Ca lên văn phòng khoa, chủ nhiệm ngồi ngay ngắn trong văn phòng, tươi cười thân thiết công bố một tin tức cực kỳ tốt!
“Tịch Ca này, trải qua cuộc bình chọn trong trường, em sẽ giành được học bổng hạng nhất của viện nghiên cứu quốc gia, có vui không?”
Tịch Ca: “Không vui.”
Đôi bên hai mắt nhìn nhau, không khí chợt rơi vào xấu hổ.
Tinh thần Tịch Ca sa sút, ỉu xìu.
Haiz… Vậy thì sao?
Haiz dù sao mình cũng bị người ta bán chuyển hóa rồi!
Tiếp đó, khi Tịch Ca đi ngang qua hoa viên, lại được hoa hậu giảng đường tỏ tình, đấu bóng rổ với khoa khác thì ghi được n điểm thắng áp đảo, một ngày trôi qua cũng xem như phong phú.
Đáng tiếc cho dù có thuận lợi đủ đường cũng không làm tâm trạng Tịch Ca khá lên được.
Xa xa, hoàng hôn chìm nổi giữa trời và đất, ánh chiều tà thì lại nhảy nhót trên cửa sổ thủy tinh trong nhà thể chất.
Thi đấu xong, Tịch Ca lê xác đến ghế chờ bên sân, lúc này có người đi đến đẩy đẩy vai hắn: “Rõ ràng đánh thắng, sao trông cậu còn mất mát hơn cả đội thua cuộc vậy?”
Tầm mắt Tịch Ca dạo quanh một vòng, từ trần nhà trên đỉnh đầu chuyển sang ba người vừa tới.
Người vừa đẩy hắn không nhịn được hỏi: “À này… Cậu còn nhớ tớ không?”
Tịch Ca khinh bỉ đáp: “Tôi đâu có bị mất trí nhớ, cậu là bạn cùng phòng của tôi.”
Người nọ liền cười nói: “Vậy ba người bọn tớ tên gì nào?”
Tịch Ca: “…”
Người nọ: “Hả?”
Tịch Ca: “À, Vương? Trương? Lưu?”
Mấy người kia cười bò ra, nhưng cũng không để bụng, vỗ vỗ vai đối phương nói: “Thôi được rồi, một năm chẳng gặp được mấy lần, không trách cậu quên mất tên bọn tớ.”
Tịch Ca sờ sờ mũi, từ từ đứng lên, thổn thức: “Tôi sống vẫn rất tốt, chỉ là gần đây gặp một nan đề nhức nhối.”
Đám bạn cùng phòng: “Hả?”
Tịch Ca: “Sinh tồn giữa loài người và ma cà rồng thật gian nan.”
Đám bạn cùng phòng: “???”
Tất cả mọi người không thể hiểu nổi hắn, Tịch Ca u buồn tự hỏi một số vấn đề nhỏ trên người mình… Nhưng lập tức, hắn đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.
“Chờ đã, mình cũng đâu có muốn đến giáo hội làm cái gì mà giáo chủ hồng y với kỵ sĩ trưởng thánh điện? Mình vốn chỉ muốn một cuộc sống bình thường, lên lớp làm luận văn, thi thoảng kiểm tra sổ sách tiền bạc trong nhà, những vấn đề còn lại mình có thể thuê bảo tiêu để giải quyết mà! Chẳng lẽ Bill Gates lại đi lao đầu tìm bọn bắt cóc vật lộn sao?”
Đám bạn cùng phòng: “Tuy rằng hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì, nhưng trông cậu có vẻ lên tinh thần rồi ha?”
Tịch Ca nghĩ thông suốt xong, tuy rằng vẫn rất khó chịu vì bị Bì Bì biến thành bán thành phẩm dưới tình huống không quá cần thiết, nhưng cơ bản đã tỉnh táo lại: “Đúng rồi, các cậu tìm tôi có việc gì?”
Đám bạn cùng phòng: “Giờ mới nhớ đến sao… Thật ra cũng chẳng có gì, gần đây không phải đang có một game bắn súng rất hot à? Bọn tớ định lập team, cậu có muốn tham gia cùng không?”
Tịch Ca: “Game gì vậy?”
Bạn cùng phòng lấy điện thoại ra chỉ cho Tịch Ca xem trò chơi kia.
Tịch Ca thấy sao cũng được, tải xuống, đăng kí, lúc chuẩn bị login, đám bạn cùng phòng bỗng ngăn hắn lại.
“Từ từ, tiếp đến tải bản vá tự động đã, tác giả là zzzhz, bản vá của anh ta dùng ổn lắm, không thu phí, độ chính xác lại cao.”
Tịch Ca nghe theo tải bản vá kia xuống, rồi mới mở game, login, chọn nhân vật, vào team của đám bạn cùng phòng, lập tức khai chiến.
Thình thịch thình thịch.
Đoàng đoàng đoàng.
Tách tách tách.
Ba tên bạn cùng phòng cậu một chữ tôi một chữ, nói chiến thuật nói có bẫy, đánh đến khí thế ngất trời!
Chỉ có Tịch Ca mới chơi chưa đầy hai trận, đã liên tục ngáp ngủ.
Ha —— oáp ——
Ha —— oáp ——
Đánh xong một trận nữa, trạng thái của Tịch Ca rốt cục khiến mọi người xung quanh chú ý.
Bạn cùng phòng giật mình phát hiện Tịch Ca đột nhiên biến thành gấu trúc, nói: “Đêm qua cậu không ngủ à? Mắt thâm đen như gấu trúc rồi kìa. Hình như vừa rồi đâu có vậy ta!”
Tịch Ca: “Ha —— oáp ——, không hiểu sao, chơi cái game này thật tốn tinh lực —— “
Cùng thời gian này.
Trong lớp học IT thuộc đại học QH, di động trong túi một sinh viên mập mạp đột nhiên rung lên theo tần số mã Morse (2).
Cậu trai nọ đang nghiêm túc nghe giảng, ghi chép cẩn thận, lúc này bỗng cả kinh, vội vàng rút điện thoại trong túi ra, vùi đầu ấn mở một APP theo dõi dữ liệu trên giao diện điện thoại.
Trong mắt cậu ta phản chiếu ánh sáng màu đỏ ghê người.
Ánh sáng này thể hiện, pháp trận cậu ta dựng lên từ số liệu trên Internet, đã hấp thu vượt mức viễn siêu tính theo đơn vị thời gian. Đồng nghĩa với việc:
Có người bị hút khô rồi.
Thậm chí là vài người.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, da đầu cậu ta lập tức tê rần!
Chú thích:
(1) Bản vá: Là phần mềm dùng để sửa các lỗ hổng trong chương trình phần mềm. Các bản vá được cập nhật để sửa một vấn đề nào đó hoặc một lỗ hổng nào đó bên trong một chương trình. Đôi khi thay vì phát hành một bản và, các hãng phần mềm sẽ cung cấp một phiên bản được nâng cấp, mặc dù chúng cũng chỉ có tác dụng như một bản vá.
(2) Mã Morse: là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870-1967. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các ký tự đặc biệt của một thông điệp.
Trước một tiểu viện bỏ hoang vùng ngoại thành, đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Bọn họ một nam một nữ, nữ cao gầy lãnh diễm, nam anh tuấn tà mị.
Bọn họ không đi cổng chính, mà dùng sức bật nhảy, dễ dàng nhảy qua bức tường cao ba mét!
Trong tiểu viện, ánh trăng lạnh mắc trên ngọn cây, mà dưới gốc đại thụ cũng rụng đầy lá, phía đông nam xuất hiện một cái giếng sâu thăm thẳm.
Đôi nam nữ lẻn vào trong tiểu viện, hướng thẳng về phía miệng giếng bỏ hoang, cung kính nói: “Đêm an lành, chủ nhân của ta.”
Thanh âm lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ truyền đến: “Tại sao chỉ có hai người các ngươi, Vương Nhị Ngưu đâu?”
Người đàn ông trầm ngâm nói: “Vương Nhị Ngưu đã tự phát nổ…”
Giọng điệu nọ cũng buồn bực: “Sao nó lại tự phát nổ được?”
Người đàn ông liền đem mọi chuyện xảy ra ở tiểu khu nhà giàu kể thật chi tiết cho chủ nhân dưới giếng nghe.
Trong khi hắn thuật lại, người phụ nữ đi cùng đang tìm một cái giỏ.
Sau khi cô ta phân loại từng túi máu mình săn được dựa theo khẩu phần ăn đặt vào trong giỏ, lại bỏ thêm khăn mặt, quần áo, ga trải giường, cùng một số vật dụng sinh hoạt cần thiết, lúc này mới buộc giỏ vào dây thừng ở miệng giếng, kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển xuống dưới.
Ánh sáng đi từ miệng giếng thẳng xuống dưới, đến khi nó chạm đáy, một đốm lửa chợt lóe lên.
Đáy giếng đã sớm khô ráo, bốn phía thông với kênh nước đã ngừng hoạt động, những kênh nước này tụ lại chính giữa thành một cái hang động ngầm dưới lòng đất rộng bốn mươi mét vuông.
Hiện giờ cái hang này đã được trang trí thành một gian phòng phủ có hơi hướng quý tộc Trung cổ, có bàn, có tủ quần áo, có gối lông ngỗng, còn có áo ngủ ren, thứ duy nhất khác biệt, chính là vị trí vốn nên đặt một cái giường giờ đổi thành một cỗ quan tài xa hoa.
Một vị ma cà rồng trung niên tết tóc, mặc áo ngủ bằng ren, nằm trong quan tài lót thảm lông dê, đang dựa vào gối nghịch di động. Sạc dự phòng và túi máu đều là nhu cầu thiết yếu của gã. Gã cắn một túi máu, sạc di động, không quá để tâm đến người đàn ông đang lải nhải bên trên.
Đại khai lát sau, gã đã tìm được một game để chơi tối nay.
Gã không chút để ý nói: “Ừ, ta hiểu rồi, chuyện của Vương Nhị Ngưu trước cứ để đó đi. Nếu mất một người, ta cho phép các ngươi lại dẫn đến một người, hưởng thụ sinh mệnh vĩnh hằng…”
Âm thanh mừng như điên truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Cain tại thượng, cảm tạ chủ nhân!”
Ma cà rồng: “Được rồi, các ngươi đi đi, ba ngày sau lại đến.”
Mấy phút đồng hồ sau, hơi thở trên đỉnh đầu biến mất.
Dưới lòng đất u ám, ngoại trừ tiếng nước không biết truyền đến từ đâu, cũng chỉ có ánh lửa lập lòe và ánh sáng trắng phát ra từ màn hình điện thoại. Dưới hai nguồn sáng đó, ngay cả tiếng nước phương xa, cũng trở nên tịch mịch.
Ma cà rồng bện tóc nọ đột nhiên vùi đầu vào quan tài, than vãn lần thứ 10001: “… Trời ạ, rốt cuộc ta còn bị giam giữ trong cái bẫy rập khủng khiếp này đến khi nào nữa! Người tạo ra cái bẫy này ở đâu? Mau nói cho ta biết rốt cuộc phải làm thế nào mới thoát khỏi đây, ta sẽ cho ngươi sinh mệnh vĩnh hằng, không già không chết!”
“Nhưng các ngươi không phải đám xương trắng đang ngồi ngay ngắn ở góc kia chứ, vậy chắc các ngươi đã chết ít nhất một trăm năm!”
“Lại nói, bẫy rập hơn một trăm năm trước vì sao đến tận hôm nay vẫn còn hoạt động? Lẽ nào không bị hư hao gì bởi sự biến đổi của vỏ Trái đất hay trong quá trình con người thi công?”
“Khoan đã, ta hiểu rồi.”
Ma cà rồng lẩm bẩm, giọng nói ngâm vang ở đáy giếng vọng lên giai điệu ảm đạm.
“Phương Đông đáng sợ, phương Đông thần bí, phương Đông không thể đoán được, nếu cho ta chọn lại lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không bước vào địa phận ‘Vực sâu’ này đâu. Lại càng sẽ không vì nhất thời tò mò, tìm đến cái tiểu viện bitch này, xuống cái giếng bitch này, sau đó vô cớ bị giam ở đây tròn ba năm…”
Đến khi âm tiết cuối cùng tan biến trong không khí, ma cà rồng mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Sinh hoạt dưới lòng đất cực kỳ bất tiện, chơi di động mãi cũng nhàm chán.
Nhưng sống dưới lòng mà có di động đất dù sao cũng thú vị hơn là không có.
Tối nay, ma cà rồng nhìn trúng một game bắn súng.
Gã download trò chơi này về điện thoại, tự động cập nhật bản vá (1) đang được sử dụng phổ biến nhất hiện nay, thị giác bao quát của ma cà rồng dễ dàng khiến gã bắt giữ được tên tác giả.
zzzhz.
Ma cà rồng ngồi giữa đống máu, ghé vào mép quan tài, mở game, bản vá tự khởi động.
Trong nháy mắt, gã bỗng cảm nhận được một lực hút truyền đến từ màn hình điện thoại, cái lưới vô hình bao quanh miệng giếng rõ ràng có phản ứng.
Nó khẽ run lên, dao động vô hình quét đến ma cà rồng đang ghé vào quan tài, đẩy gã ngã khỏi quan tài, chật vật nằm trên mặt đất, túi máu ngậm trong miệng cũng rớt ra, máu bên trong đổ hết cả lên người.
Nhưng cái này không quan trọng!
Vào một đêm bình thường như bao ngày, gã đã nhìn thấy hy vọng sau ba năm đằng đẵng, gã phát hiện cái bẫy giam giữ gã cuối cùng đã có phản ứng rồi!
Phản ứng là bước đầu tiên, phá vỡ là bước thứ hai!
Phản ứng cũng đến rồi, phá vỡ còn xa sao?
Ma cà rồng bật dậy từ trên mặt đất, gắt gao nhìn màn hình di động.
Năng lượng truyền đến từ màn hình —— vì sao năng lượng lại truyền đến từ màn hình điện thoại?
Đây là loại hình năng lượng gì —— năng lượng đồ đằng của người sói, năng lượng thần thánh của giáo hội, năng lượng thần bí của phù thủy?
Không không, này đó không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là, cỗ năng lượng này đến từ đâu?
Ánh mắt gã tỏa sáng nhìn vào hai thứ vừa tải xuống, là game, hay là bản vá?
Gã dùng một phương pháp cực kỳ dễ dàng mau lẹ để kiểm chứng, đầu tiên gã xóa game, sau đó xóa bản vá, lập tức, đem ánh mắt tập trung về phía một chuỗi ký tự tiếng Anh.
zzzhz.
Gã phát hiện tài khoản QQ của tác giả trên phần mềm bản vá!
*
Một ngày mới lại bắt đầu.
Bầu trời u ám, thái dương tránh sau tầng mây không chịu đi ra; bữa sáng cháo bí ngô và bánh mì dường như mất đi mỹ vị chúng vốn có, chỉ có bánh quẩy và sữa đậu nành là còn nguyên nước nguyên vị.
Lúc hắn đang ăn cơm thì điện thoại báo có email mới, trong email nói, bài luận văn của hắn sẽ được chính thức đăng trên tạp chí khoa học sinh vật quốc tế số mới nhất.
Haiz… vậy thì sao?
Dù sao mình đã bị bán chuyển hóa rồi.
Trên đường đến trường, hắn nhận được tin nhắn trên nhóm chat QQ.
Hạng mục hắn tham gia nghiên cứu đã tạo nên một bước đột phá mang tính quyết định, giáo sư đang cười ha ha, cực kỳ đắc ý, luôn mồm nói đây là do mọi người cùng nhau cố gắng.
Sau đó điện thoại Tịch Ca vang lên.
Hắn mở ra nghe, giọng nói của giáo sư truyền đến, nói chung là khen hắn đã hoàn thành rất nhiều thí nghiệm có giá trị tại hạng mục này, nên ông quyết định giúp hắn đoạt lấy tư cách bảo vệ luận án.
Haiz… Vậy thì sao?
Haiz mình bị người ta bán chuyển hóa rồi.
Hôm nay lên lớp không có chút gợn sóng nào, tan học, giáo viên phụ đạo gọi Tịch Ca lên văn phòng khoa, chủ nhiệm ngồi ngay ngắn trong văn phòng, tươi cười thân thiết công bố một tin tức cực kỳ tốt!
“Tịch Ca này, trải qua cuộc bình chọn trong trường, em sẽ giành được học bổng hạng nhất của viện nghiên cứu quốc gia, có vui không?”
Tịch Ca: “Không vui.”
Đôi bên hai mắt nhìn nhau, không khí chợt rơi vào xấu hổ.
Tinh thần Tịch Ca sa sút, ỉu xìu.
Haiz… Vậy thì sao?
Haiz dù sao mình cũng bị người ta bán chuyển hóa rồi!
Tiếp đó, khi Tịch Ca đi ngang qua hoa viên, lại được hoa hậu giảng đường tỏ tình, đấu bóng rổ với khoa khác thì ghi được n điểm thắng áp đảo, một ngày trôi qua cũng xem như phong phú.
Đáng tiếc cho dù có thuận lợi đủ đường cũng không làm tâm trạng Tịch Ca khá lên được.
Xa xa, hoàng hôn chìm nổi giữa trời và đất, ánh chiều tà thì lại nhảy nhót trên cửa sổ thủy tinh trong nhà thể chất.
Thi đấu xong, Tịch Ca lê xác đến ghế chờ bên sân, lúc này có người đi đến đẩy đẩy vai hắn: “Rõ ràng đánh thắng, sao trông cậu còn mất mát hơn cả đội thua cuộc vậy?”
Tầm mắt Tịch Ca dạo quanh một vòng, từ trần nhà trên đỉnh đầu chuyển sang ba người vừa tới.
Người vừa đẩy hắn không nhịn được hỏi: “À này… Cậu còn nhớ tớ không?”
Tịch Ca khinh bỉ đáp: “Tôi đâu có bị mất trí nhớ, cậu là bạn cùng phòng của tôi.”
Người nọ liền cười nói: “Vậy ba người bọn tớ tên gì nào?”
Tịch Ca: “…”
Người nọ: “Hả?”
Tịch Ca: “À, Vương? Trương? Lưu?”
Mấy người kia cười bò ra, nhưng cũng không để bụng, vỗ vỗ vai đối phương nói: “Thôi được rồi, một năm chẳng gặp được mấy lần, không trách cậu quên mất tên bọn tớ.”
Tịch Ca sờ sờ mũi, từ từ đứng lên, thổn thức: “Tôi sống vẫn rất tốt, chỉ là gần đây gặp một nan đề nhức nhối.”
Đám bạn cùng phòng: “Hả?”
Tịch Ca: “Sinh tồn giữa loài người và ma cà rồng thật gian nan.”
Đám bạn cùng phòng: “???”
Tất cả mọi người không thể hiểu nổi hắn, Tịch Ca u buồn tự hỏi một số vấn đề nhỏ trên người mình… Nhưng lập tức, hắn đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.
“Chờ đã, mình cũng đâu có muốn đến giáo hội làm cái gì mà giáo chủ hồng y với kỵ sĩ trưởng thánh điện? Mình vốn chỉ muốn một cuộc sống bình thường, lên lớp làm luận văn, thi thoảng kiểm tra sổ sách tiền bạc trong nhà, những vấn đề còn lại mình có thể thuê bảo tiêu để giải quyết mà! Chẳng lẽ Bill Gates lại đi lao đầu tìm bọn bắt cóc vật lộn sao?”
Đám bạn cùng phòng: “Tuy rằng hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì, nhưng trông cậu có vẻ lên tinh thần rồi ha?”
Tịch Ca nghĩ thông suốt xong, tuy rằng vẫn rất khó chịu vì bị Bì Bì biến thành bán thành phẩm dưới tình huống không quá cần thiết, nhưng cơ bản đã tỉnh táo lại: “Đúng rồi, các cậu tìm tôi có việc gì?”
Đám bạn cùng phòng: “Giờ mới nhớ đến sao… Thật ra cũng chẳng có gì, gần đây không phải đang có một game bắn súng rất hot à? Bọn tớ định lập team, cậu có muốn tham gia cùng không?”
Tịch Ca: “Game gì vậy?”
Bạn cùng phòng lấy điện thoại ra chỉ cho Tịch Ca xem trò chơi kia.
Tịch Ca thấy sao cũng được, tải xuống, đăng kí, lúc chuẩn bị login, đám bạn cùng phòng bỗng ngăn hắn lại.
“Từ từ, tiếp đến tải bản vá tự động đã, tác giả là zzzhz, bản vá của anh ta dùng ổn lắm, không thu phí, độ chính xác lại cao.”
Tịch Ca nghe theo tải bản vá kia xuống, rồi mới mở game, login, chọn nhân vật, vào team của đám bạn cùng phòng, lập tức khai chiến.
Thình thịch thình thịch.
Đoàng đoàng đoàng.
Tách tách tách.
Ba tên bạn cùng phòng cậu một chữ tôi một chữ, nói chiến thuật nói có bẫy, đánh đến khí thế ngất trời!
Chỉ có Tịch Ca mới chơi chưa đầy hai trận, đã liên tục ngáp ngủ.
Ha —— oáp ——
Ha —— oáp ——
Đánh xong một trận nữa, trạng thái của Tịch Ca rốt cục khiến mọi người xung quanh chú ý.
Bạn cùng phòng giật mình phát hiện Tịch Ca đột nhiên biến thành gấu trúc, nói: “Đêm qua cậu không ngủ à? Mắt thâm đen như gấu trúc rồi kìa. Hình như vừa rồi đâu có vậy ta!”
Tịch Ca: “Ha —— oáp ——, không hiểu sao, chơi cái game này thật tốn tinh lực —— “
Cùng thời gian này.
Trong lớp học IT thuộc đại học QH, di động trong túi một sinh viên mập mạp đột nhiên rung lên theo tần số mã Morse (2).
Cậu trai nọ đang nghiêm túc nghe giảng, ghi chép cẩn thận, lúc này bỗng cả kinh, vội vàng rút điện thoại trong túi ra, vùi đầu ấn mở một APP theo dõi dữ liệu trên giao diện điện thoại.
Trong mắt cậu ta phản chiếu ánh sáng màu đỏ ghê người.
Ánh sáng này thể hiện, pháp trận cậu ta dựng lên từ số liệu trên Internet, đã hấp thu vượt mức viễn siêu tính theo đơn vị thời gian. Đồng nghĩa với việc:
Có người bị hút khô rồi.
Thậm chí là vài người.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, da đầu cậu ta lập tức tê rần!
Chú thích:
(1) Bản vá: Là phần mềm dùng để sửa các lỗ hổng trong chương trình phần mềm. Các bản vá được cập nhật để sửa một vấn đề nào đó hoặc một lỗ hổng nào đó bên trong một chương trình. Đôi khi thay vì phát hành một bản và, các hãng phần mềm sẽ cung cấp một phiên bản được nâng cấp, mặc dù chúng cũng chỉ có tác dụng như một bản vá.
(2) Mã Morse: là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870-1967. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các ký tự đặc biệt của một thông điệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook