Nguyên Huyết
-
Chương 14: Thức ăn
Trong bóng tối, hai người đối mặt nhìn nhau.
Tịch Ca: “Không sao đấy chứ?”
Rhein: “Không sao.”
Tịch Ca: “Thật à?”
Rhein: “Ta không cảm thấy dị động năng lượng.”
Tịch Ca thở phào một hơi: “Vậy thì tốt rồi…”
Tịch Ca tạm thời yên tâm, thật cẩn thận vòng qua chỗ đặt máy tính, hướng về phía cửa sổ.
Cả rèm lẫn cửa sổ đóng kín mít đều được kéo sang một bên, ánh sáng và gió tràn vào, thổi đi nặng nề, rọi sáng sự dơ bẩn.
Hai người nhìn cảnh tượng hỗn độn bên trong và người đang nằm dưới đất, Rhein thử tiến lên một bước, thăm dò pháp trận phòng hộ bên cạnh máy tính. Nhưng ngoài dự đoán, giờ đây, hoàn toàn yên ổn, hết thảy như thường.
Cậu lại nhìn kỹ, phía dưới sàn nhà nơi ngăn cản mình, vậy mà cất giấu một sợi dây điện, dẫn tới tận ổ cắm.
Lúc này Rhein cũng cạn lời: “Ngay cả pháp trận phòng hộ cũng dùng nguồn điện?”
Tịch Ca không qua loa khinh miệt giống Rhein, lời nói thấm thía sửa lại: “Điện, là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại. Ở thời đại này, tôi tin chỉ có Internet mới so sánh được với nó.”
Hắn nói xong, ngồi xổm xuống, đẩy đẩy người đang nằm trên đất: “Này, dậy đi, còn tỉnh không? Hay là tôi gọi cho cậu một xe cứu thương nhé? Bất tỉnh thật rồi à?…”
Tịch Ca lầm bầm lầu bầu, lấy điện thoại ra, đè xuống phím 120.
Lỗ tai Rhein bỗng dựng lên: “Có người đến.”
Tịch Ca: “Cái gì?”
Một giọng nói lớn đột nhiên vang vọng hành lang, chỉ nghe thấy một bà thím nói: “Ai u vừa rồi bên trên dọa người lắm, bọn họ đánh nhau, rồi là phá cửa, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chẳng nhẽ là giết người cướp của giữa ban ngày ban mặt?”
Vừa dứt lời, hai vị cảnh sát đã xông thẳng vào, mắt sáng như diều hâu nhìn quanh phòng một lượt, sau đó đồng loạt tập trung trên người Tịch Ca: “Tự tiện xông vào nhà dân?”
Tịch Ca phát hiện không biết từ khi nào, Rhein lại không thấy đâu.
Chạy trốn nhanh quá đi mất, đã vậy còn không dẫn theo mình.
Hắn oán thầm một câu, giơ cao hai tay, hướng cảnh sát nói: “Xin các anh đứng hiểu lầm, tôi… người té trên đất này là bạn tôi, hôm nay cậu ta không lên lớp cũng không thấy xin phép, nên tôi mới chạy tới đây, gõ cửa gọi nhưng không thấy cậu ta lên tiếng, tôi lo lắng nên đã phá cửa.”
“Không phải đâu, ” Ở cửa nhà đột nhiên có người chen vào, bà thím gọi cảnh sát nói, “Ngoại trừ tiếng phá cửa tôi còn nghe thấy tiếng đánh nhau mà, còn có người kêu cứu, cho nên mới báo nguy.”
…Đầu năm nay ai cũng không sợ, sợ nhất là mấy bà thím, không thấy hé lấy nửa tiếng đã âm thầm hành động.
Tịch Ca lại oán thầm một câu, dựa vào lời thím nọ mà giải thích:
“Đúng vậy, lúc tôi đang phá cửa thì nghe bạn mình hét to cứu mạng, mới sốt ruột gây nên động tĩnh lớn như vậy, nếu không tôi đã gọi điện cho ông chủ xin chìa khóa khác rồi.”
Nói xong, để chứng minh mình nói thật, hắn vội chuyển điện thoại cho hai vị cảnh sát.
“Các anh xem, tôi vừa gọi cấp cứu cho cậu ta rồi.”
Bà thím nửa tin nửa ngờ, đám cảnh sát cũng hòa hoãn lại. Bọn họ lại quét quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên sọ người và tiêu bản xác động vật. Nhìn những đồ vật không giống như người bình thường sẽ có, ánh mắt bọn họ vừa dịu lại lần nữa trở nên sắc bén:
“Các cậu học chuyên ngành gì, trường nào? Sao trong nhà lại có nhiều thứ kỳ quái như vậy?”
“Bọn tôi là sinh viên đại học QH.” Tịch Ca nói, “Tôi thuộc ngành khoa học sự sống, cậu ta học IT…” Hắn đột nhiên cảm thấy chuyên ngành của hai người thật tốt, vừa lúc có thể giải thích được tại sao những thứ kỳ quái này lại xuất hiện tại một căn phòng cho thuê. Hắn nhìn sắc mặt hai cảnh sát lại dịu xuống, đang lúc định lấy lệ đuổi hai tên cảnh sát này đi, đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng rên rỉ, Lý Lập Phương đã tỉnh lại.
Lý Lập Phương: “Thánh huyết… Thánh huyết…”
Cảnh sát: “Thánh huyết?”
Tịch Ca lập tức sửa lại: “Đến trường! Ý cậu ta muốn nói đến trường đấy, giờ cậu ta còn lo lắng việc lên lớp nữa kìa!” Hắn nhìn thẳng vào ba người đối diện, mặt không đổi sắc nói, “Cậu ta là người Phúc Kiến.”
Cảnh sát: Ha ha, cảm thấy thật đáng ngờ!
Bọn họ liếc nhau, một người trong đó tiến đến, vỗ vỗ vai Lý Lập Phương: “Tỉnh lại, cậu không sao chứ? Nói chuyện được không? Bên cạnh là bạn học của cậu à?”
Lý Lập Phương dần tỉnh táo.
Đầu óc cậu ta giống như bị một trận cuồng phong quét qua, đau đớn cắt lên mỗi sợi thần kinh, khiến nước mắt không ngừng tuôn ra, cậu ta hàm hồ mà nói: “Cái gì, cái gì, không…”
Đột nhiên cậu ta nhìn thấy người xa lạ xuất hiện trong phòng đang hướng về phía mình làm một khẩu hình miệng.
Năng —— lượng —— sinh —— mệnh.
Lý Lập Phương giật mình một cái, ngay cả di chứng sau khi bị người thao túng cũng trôi đi ba phần, cậu ta hoang mang nhìn cảnh sát xuất hiện trong phòng, lại nhìn đống đồ điện tối om, cuối cùng nhìn Tịch Ca đang lạnh nhạt theo dõi cậu ta, cứng ngắc sửa miệng: “Cậu… Cậu ta là bạn tôi, tôi bị sao vậy, chuyện gì đã xảy ra? Tôi đau đầu quá, trời…”
Hai cảnh sát liếc nhau, bọn họ thả lỏng, bà thím canh giữ ở cửa phòng cũng thả lỏng.
Bọn họ chỉ đơn giản dặn dò Lý Lập Phương hai câu chú ý thân thể, đừng liều mạng học tập mà coi thường sức khỏe, sau đó liền đi.
Bà thím đưa hai cảnh sát xuống, rất xa, còn nghe tiếng bà ta xin lỗi nói: “Ngại quá, để các anh đi một chuyến tay không, tôi không ngờ mọi chuyện là vậy, sớm biết tôi đã tự đi lên hỏi xem có chuyện gì xảy ra rồi.”
“Không sao, không có việc gì là tốt rồi, nếu lần sau đụng phải tình huống khả nghi thế này, vẫn nên báo nguy lập tức, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất —— “
Bên trong chỉ còn lại hai người Tịch Ca và Lý Lập Phương.
Tịch Ca đóng cửa, xách ghế đến ngồi đối diện Lý Lập Phương, đột nhiên đổi sắc mặt, hai tay ôm ngực, lười biếng nói: “Rồi, giờ giải thích đi.” Hắn không cho vị bạn học này có cơ hội lấy lệ, trực tiếp nói toạc ra, “Dùng một bản vá hấp thụ năng lượng sinh mệnh người chơi? Tôi khá là hãnh diện khi có một bạn học giỏi giang như cậu đấy. Có điều, nếu hôm nay cậu không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục, tôi nghĩ tiếp theo chúng ta nên nói chuyện qua song sắt, cậu ở bên trong, còn tôi ở ngoài. Mong chúng ta có cơ hội trò chuyện vào lần tới.”
Lý Lập Phương: “Cậu… là Tịch Ca?”
Tịch Ca: “Cậu biết tôi à?”
Lý Lập Phương: “Ừm, cậu rất nổi tiếng ở QH mà. Cậu hãy nghe tôi nói, tôi không muốn hại ai cả, lúc tôi viết bản vá đã đặt ra trị số hấp thu rất thấp, căn bản sẽ không tạo thành thương tổn cho người khác, thậm chí sẽ không khiến người khác phát hiện —— “
Tịch Ca nhìn Lý Lập Phương, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nói lung tung, ông đây thiếu chút nữa bị cậu hút khô rồi.
Nhưng nói mình thiếu chút nữa bị hút khô thì có hơi khó tin, Tịch Ca chọn một hướng khác để tra hỏi: “Trước khi tôi tới tìm cậu, bạn cùng phòng tôi đều đang chơi game rồi té xỉu.”
Lý Lập Phương kêu lên: “Đó là bởi vì tôi bị người khống chế!”
Đột nhiên một giọng nói khác chen vào: “Là huyết tộc?”
Hai người giật nảy mình, đồng loạt chuyển hướng về phía âm thanh phát ra.
Ma cà rồng tóc bạc đột ngột xuất hiện, cậu hướng về phía Lý Lập Phương đang ngơ ngác nhìn mình, lần nữa hỏi: “Người khống chế ngươi là huyết tộc đúng không?”
Lý Lập Phương: “Tôi không biết, tôi chỉ trò chuyện cùng gã sau đó liền bị gã khống chế, đúng rồi, ID game của gã là Thánh Huyết Công Chúa.”
Tịch Ca: “Nghe cái tên này, có thể nghĩ ngay đến chủng tộc của gã…”
Rhein: “Giờ ngươi có biết hắn ở đâu không?”
Lý Lập Phương vội nói: “Tôi biết tôi biết, gã có cho tôi địa chỉ IP, chuyển đổi một chút là ra địa chỉ thật liền, là cái này!” Cậu ta giơ di động ra, đưa địa chỉ bên trên cho Rhein xem.
Rhein nhìn thoáng qua, lập tức rời khỏi.
Lần này, Tịch Ca bắt lấy cơ hội, gấp gáp hô một tiếng: “Bì Bì!”
Rhein: “Làm sao?”
Tịch Ca: “Trong tình cảnh này, gặp chuyện như vậy, đáng nhẽ chúng ta nên gọi cảnh sát mới đúng chứ?”
Rhein nhìn Tịch Ca trầm tư một khắc.
Cậu bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Tịch Ca: “Tịch Ca, ta không nên sơ ủng ngươi…”
Tịch Ca: “Thái độ của cậu hơi lạ, sao cứ có cảm giác một đi không trở lại thế này…”
Rhein: “Sợ rằng, ngươi sẽ không bao giờ thuộc về thế giới hắc ám.”
Tịch Ca: “Này này, đừng nói với tôi cậu muốn đi chịu chết đấy nhé?”
Rhein ngoảnh mặt làm ngơ, cậu liếm răng nanh, tươi cười đột nhiên xuất hiện, xóa tan đi tia lạnh lẽo trên trán: “Ta sẽ không báo nguy, bởi vì bọn chúng là thức ăn quý giá của ta.”
Rhein đi rồi.
Trước khi rời đi, Tịch Ca cảm thấy hai má mình bị thứ gì đó thật mềm mại chạm vào một chút, hình như là má của đối phương.
Đó là cách ma cà rồng nói “tạm biệt” hay “hẹn gặp lại” vậy?
Hắn có hơi buồn bã, ngồi trên ghế phát ngốc.
Đáng thương thay thuật sư luyện kim, từ khi tỉnh lại cho tới bây giờ, rốt cuộc mới có thời gian tự hỏi.
Cậu ta nhìn trái nhìn phải, thấy không có gì đáng ngờ, mới từ từ đứng dậy, đầu tiên cẩn thận rút dây mạng, lại rút vài cái ổ cắm ra, sau đó mới trèo lên ghế bật cầu dao lên.
Nguồn điện khôi phục.
Lý Lập Phương vốn định ngồi xuống trước máy tính, nhưng chần chừ một lát, không mở máy tính nữa, mà cầm điện thoại, xóa sạch tất cả những chương trình mình đã viết trên Biển Đen, bất kể là trước hay sau khi bị khống chế.
Làm xong mọi thứ, cậu ta thở phào một hơi, mở TV lên, vừa định thả lỏng một chút, bỗng thấy trên TV cũng đang đưa tin ầm ĩ, bên trên viết: “Trưa hôm nay, xuất hiện tình huống bất tỉnh quy mô lớn, được biết, những người bất tỉnh đều đang chơi một game di động tên là <Chiến tranh thiên đường>, các bộ phận liên quan đang trong quá trình điều tra. Qua đây, xin nhắc nhở các bạn hãy chơi game điều độ, phù hợp với mục đích giải trí…”
Một đống chữ vuông xoay xoay nhìn mà ghê người.
Cảm giác áy náy như thủy triều dâng lên trong lòng Lý Lập Phương, cậu ta thống khổ ôm đầu.
Tịch Ca: “Này.”
Lý Lập Phương đang ôm đầu tự ai tự oán chần chừ một chút: “Gọi tôi à?”
Tịch Ca: “Giờ cậu định thế nào?”
Lý Lập Phương: “Tôi không biết, đến cục cảnh sát tự thú chăng? Cảnh sát sẽ tin tôi chứ?” Cậu ta dừng một chút, nhịn không được bắt đầu lo lắng, “Tôi phải ngồi tù bao lâu?”
Tịch Ca: “Ai biết được, nói không chừng quốc gia sẽ chỉnh sửa bộ luật lần nữa, thêm vào tội ăn cắp năng lượng sinh mệnh.” Hắn lẩm bẩm, thở ngắn than dài, “Haiz, Bì Bì nói bọn chúng là thức ăn, tôi cũng chẳng quan tâm đến luật lệ của ma cà rồng, tôi chỉ lo lắng không biết Bì Bì có thắng nổi bọn chúng không thôi, nếu như không thể đánh bại bọn chúng để bọn chúng chạy thoát rồi đi báo cảnh sát, tôi đây có tính là đồng lõa che giấu tội phạm giết người không nhỉ, cấu thành tội uy hiếp tính mạng và tài sản của người khác…”
Tưởng tượng xong kết cục đáng sợ đó, Tịch Ca lại thay đổi góc nhìn, nói:
“Nếu tôi báo nguy, cảnh sát bắt được bọn chúng, đồng thời cũng phát hiện ra Bì Bì, đến lúc đó cảnh sát có phân loại ma cà rồng tốt và ma cà rồng xấu không nhỉ? Hay là đối xử bình đẳng, đều ném hết vào viện nghiên cứu?”
Tịch Ca cảm thấy vế sau cực kỳ có khả năng.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, trải qua một trận rối rắm, liền quyết định, nhảy dựng lên khỏi ghế, nói với Lý Lập Phương: “Thế này nhé, giao cho cậu một nhiệm vụ, lưu số điện thoại của cậu vào đây, nếu tối nay vẫn chưa thấy tôi gọi, thì phải lập tức báo cảnh sát biết chưa!”
Lý Lập Phương hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Tịch Ca: “Hả?”
Ra tới cửa tiểu khu, Tịch Ca vẫy một chiếc taxi, rồi nói ra địa chỉ của ma cà rồng bện tóc nọ: “Tới chỗ này.”
Tài xế vừa nghe địa chỉ, nhận xét khách quan: “Có hơi xa đó.”
Tịch Ca sờ sờ túi áo sơ mi, lấy ra năm trăm đồng.
Tài xế trừng mắt.
Tịch Ca sờ sờ túi áo khác, móc ra năm trăm đồng nữa.
Tài xế lắp bắp kinh hãi.
Tịch Ca sờ sờ túi quần một hồi, mới tìm thấy ví tiền.
Hắn mở ví, một sấp tiền mặt đỏ chót.
Hắn lấy hết tiền mặt ra, đặt vào cái hộp bên cửa xe, điều hòa quạt gió khởi động, thổi tung những tờ tiền màu đỏ, trông như cánh bướm bay lượn dập dờn trong xe.
Tịch Ca không yên lòng, nhặt hai tờ tiền giơ ra trước mặt: “Đủ không?”
Tài xế taxi ngậm miệng, như thể nghẹn một quả trứng gà trong cổ họng.
Hắn một cước đạp chân ga, hưng phấn hô to: “Đến đây, ngài ngồi vững, cam đoan đưa tới tận nơi!”
Tịch Ca: “Không sao đấy chứ?”
Rhein: “Không sao.”
Tịch Ca: “Thật à?”
Rhein: “Ta không cảm thấy dị động năng lượng.”
Tịch Ca thở phào một hơi: “Vậy thì tốt rồi…”
Tịch Ca tạm thời yên tâm, thật cẩn thận vòng qua chỗ đặt máy tính, hướng về phía cửa sổ.
Cả rèm lẫn cửa sổ đóng kín mít đều được kéo sang một bên, ánh sáng và gió tràn vào, thổi đi nặng nề, rọi sáng sự dơ bẩn.
Hai người nhìn cảnh tượng hỗn độn bên trong và người đang nằm dưới đất, Rhein thử tiến lên một bước, thăm dò pháp trận phòng hộ bên cạnh máy tính. Nhưng ngoài dự đoán, giờ đây, hoàn toàn yên ổn, hết thảy như thường.
Cậu lại nhìn kỹ, phía dưới sàn nhà nơi ngăn cản mình, vậy mà cất giấu một sợi dây điện, dẫn tới tận ổ cắm.
Lúc này Rhein cũng cạn lời: “Ngay cả pháp trận phòng hộ cũng dùng nguồn điện?”
Tịch Ca không qua loa khinh miệt giống Rhein, lời nói thấm thía sửa lại: “Điện, là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại. Ở thời đại này, tôi tin chỉ có Internet mới so sánh được với nó.”
Hắn nói xong, ngồi xổm xuống, đẩy đẩy người đang nằm trên đất: “Này, dậy đi, còn tỉnh không? Hay là tôi gọi cho cậu một xe cứu thương nhé? Bất tỉnh thật rồi à?…”
Tịch Ca lầm bầm lầu bầu, lấy điện thoại ra, đè xuống phím 120.
Lỗ tai Rhein bỗng dựng lên: “Có người đến.”
Tịch Ca: “Cái gì?”
Một giọng nói lớn đột nhiên vang vọng hành lang, chỉ nghe thấy một bà thím nói: “Ai u vừa rồi bên trên dọa người lắm, bọn họ đánh nhau, rồi là phá cửa, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chẳng nhẽ là giết người cướp của giữa ban ngày ban mặt?”
Vừa dứt lời, hai vị cảnh sát đã xông thẳng vào, mắt sáng như diều hâu nhìn quanh phòng một lượt, sau đó đồng loạt tập trung trên người Tịch Ca: “Tự tiện xông vào nhà dân?”
Tịch Ca phát hiện không biết từ khi nào, Rhein lại không thấy đâu.
Chạy trốn nhanh quá đi mất, đã vậy còn không dẫn theo mình.
Hắn oán thầm một câu, giơ cao hai tay, hướng cảnh sát nói: “Xin các anh đứng hiểu lầm, tôi… người té trên đất này là bạn tôi, hôm nay cậu ta không lên lớp cũng không thấy xin phép, nên tôi mới chạy tới đây, gõ cửa gọi nhưng không thấy cậu ta lên tiếng, tôi lo lắng nên đã phá cửa.”
“Không phải đâu, ” Ở cửa nhà đột nhiên có người chen vào, bà thím gọi cảnh sát nói, “Ngoại trừ tiếng phá cửa tôi còn nghe thấy tiếng đánh nhau mà, còn có người kêu cứu, cho nên mới báo nguy.”
…Đầu năm nay ai cũng không sợ, sợ nhất là mấy bà thím, không thấy hé lấy nửa tiếng đã âm thầm hành động.
Tịch Ca lại oán thầm một câu, dựa vào lời thím nọ mà giải thích:
“Đúng vậy, lúc tôi đang phá cửa thì nghe bạn mình hét to cứu mạng, mới sốt ruột gây nên động tĩnh lớn như vậy, nếu không tôi đã gọi điện cho ông chủ xin chìa khóa khác rồi.”
Nói xong, để chứng minh mình nói thật, hắn vội chuyển điện thoại cho hai vị cảnh sát.
“Các anh xem, tôi vừa gọi cấp cứu cho cậu ta rồi.”
Bà thím nửa tin nửa ngờ, đám cảnh sát cũng hòa hoãn lại. Bọn họ lại quét quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên sọ người và tiêu bản xác động vật. Nhìn những đồ vật không giống như người bình thường sẽ có, ánh mắt bọn họ vừa dịu lại lần nữa trở nên sắc bén:
“Các cậu học chuyên ngành gì, trường nào? Sao trong nhà lại có nhiều thứ kỳ quái như vậy?”
“Bọn tôi là sinh viên đại học QH.” Tịch Ca nói, “Tôi thuộc ngành khoa học sự sống, cậu ta học IT…” Hắn đột nhiên cảm thấy chuyên ngành của hai người thật tốt, vừa lúc có thể giải thích được tại sao những thứ kỳ quái này lại xuất hiện tại một căn phòng cho thuê. Hắn nhìn sắc mặt hai cảnh sát lại dịu xuống, đang lúc định lấy lệ đuổi hai tên cảnh sát này đi, đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng rên rỉ, Lý Lập Phương đã tỉnh lại.
Lý Lập Phương: “Thánh huyết… Thánh huyết…”
Cảnh sát: “Thánh huyết?”
Tịch Ca lập tức sửa lại: “Đến trường! Ý cậu ta muốn nói đến trường đấy, giờ cậu ta còn lo lắng việc lên lớp nữa kìa!” Hắn nhìn thẳng vào ba người đối diện, mặt không đổi sắc nói, “Cậu ta là người Phúc Kiến.”
Cảnh sát: Ha ha, cảm thấy thật đáng ngờ!
Bọn họ liếc nhau, một người trong đó tiến đến, vỗ vỗ vai Lý Lập Phương: “Tỉnh lại, cậu không sao chứ? Nói chuyện được không? Bên cạnh là bạn học của cậu à?”
Lý Lập Phương dần tỉnh táo.
Đầu óc cậu ta giống như bị một trận cuồng phong quét qua, đau đớn cắt lên mỗi sợi thần kinh, khiến nước mắt không ngừng tuôn ra, cậu ta hàm hồ mà nói: “Cái gì, cái gì, không…”
Đột nhiên cậu ta nhìn thấy người xa lạ xuất hiện trong phòng đang hướng về phía mình làm một khẩu hình miệng.
Năng —— lượng —— sinh —— mệnh.
Lý Lập Phương giật mình một cái, ngay cả di chứng sau khi bị người thao túng cũng trôi đi ba phần, cậu ta hoang mang nhìn cảnh sát xuất hiện trong phòng, lại nhìn đống đồ điện tối om, cuối cùng nhìn Tịch Ca đang lạnh nhạt theo dõi cậu ta, cứng ngắc sửa miệng: “Cậu… Cậu ta là bạn tôi, tôi bị sao vậy, chuyện gì đã xảy ra? Tôi đau đầu quá, trời…”
Hai cảnh sát liếc nhau, bọn họ thả lỏng, bà thím canh giữ ở cửa phòng cũng thả lỏng.
Bọn họ chỉ đơn giản dặn dò Lý Lập Phương hai câu chú ý thân thể, đừng liều mạng học tập mà coi thường sức khỏe, sau đó liền đi.
Bà thím đưa hai cảnh sát xuống, rất xa, còn nghe tiếng bà ta xin lỗi nói: “Ngại quá, để các anh đi một chuyến tay không, tôi không ngờ mọi chuyện là vậy, sớm biết tôi đã tự đi lên hỏi xem có chuyện gì xảy ra rồi.”
“Không sao, không có việc gì là tốt rồi, nếu lần sau đụng phải tình huống khả nghi thế này, vẫn nên báo nguy lập tức, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất —— “
Bên trong chỉ còn lại hai người Tịch Ca và Lý Lập Phương.
Tịch Ca đóng cửa, xách ghế đến ngồi đối diện Lý Lập Phương, đột nhiên đổi sắc mặt, hai tay ôm ngực, lười biếng nói: “Rồi, giờ giải thích đi.” Hắn không cho vị bạn học này có cơ hội lấy lệ, trực tiếp nói toạc ra, “Dùng một bản vá hấp thụ năng lượng sinh mệnh người chơi? Tôi khá là hãnh diện khi có một bạn học giỏi giang như cậu đấy. Có điều, nếu hôm nay cậu không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục, tôi nghĩ tiếp theo chúng ta nên nói chuyện qua song sắt, cậu ở bên trong, còn tôi ở ngoài. Mong chúng ta có cơ hội trò chuyện vào lần tới.”
Lý Lập Phương: “Cậu… là Tịch Ca?”
Tịch Ca: “Cậu biết tôi à?”
Lý Lập Phương: “Ừm, cậu rất nổi tiếng ở QH mà. Cậu hãy nghe tôi nói, tôi không muốn hại ai cả, lúc tôi viết bản vá đã đặt ra trị số hấp thu rất thấp, căn bản sẽ không tạo thành thương tổn cho người khác, thậm chí sẽ không khiến người khác phát hiện —— “
Tịch Ca nhìn Lý Lập Phương, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nói lung tung, ông đây thiếu chút nữa bị cậu hút khô rồi.
Nhưng nói mình thiếu chút nữa bị hút khô thì có hơi khó tin, Tịch Ca chọn một hướng khác để tra hỏi: “Trước khi tôi tới tìm cậu, bạn cùng phòng tôi đều đang chơi game rồi té xỉu.”
Lý Lập Phương kêu lên: “Đó là bởi vì tôi bị người khống chế!”
Đột nhiên một giọng nói khác chen vào: “Là huyết tộc?”
Hai người giật nảy mình, đồng loạt chuyển hướng về phía âm thanh phát ra.
Ma cà rồng tóc bạc đột ngột xuất hiện, cậu hướng về phía Lý Lập Phương đang ngơ ngác nhìn mình, lần nữa hỏi: “Người khống chế ngươi là huyết tộc đúng không?”
Lý Lập Phương: “Tôi không biết, tôi chỉ trò chuyện cùng gã sau đó liền bị gã khống chế, đúng rồi, ID game của gã là Thánh Huyết Công Chúa.”
Tịch Ca: “Nghe cái tên này, có thể nghĩ ngay đến chủng tộc của gã…”
Rhein: “Giờ ngươi có biết hắn ở đâu không?”
Lý Lập Phương vội nói: “Tôi biết tôi biết, gã có cho tôi địa chỉ IP, chuyển đổi một chút là ra địa chỉ thật liền, là cái này!” Cậu ta giơ di động ra, đưa địa chỉ bên trên cho Rhein xem.
Rhein nhìn thoáng qua, lập tức rời khỏi.
Lần này, Tịch Ca bắt lấy cơ hội, gấp gáp hô một tiếng: “Bì Bì!”
Rhein: “Làm sao?”
Tịch Ca: “Trong tình cảnh này, gặp chuyện như vậy, đáng nhẽ chúng ta nên gọi cảnh sát mới đúng chứ?”
Rhein nhìn Tịch Ca trầm tư một khắc.
Cậu bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Tịch Ca: “Tịch Ca, ta không nên sơ ủng ngươi…”
Tịch Ca: “Thái độ của cậu hơi lạ, sao cứ có cảm giác một đi không trở lại thế này…”
Rhein: “Sợ rằng, ngươi sẽ không bao giờ thuộc về thế giới hắc ám.”
Tịch Ca: “Này này, đừng nói với tôi cậu muốn đi chịu chết đấy nhé?”
Rhein ngoảnh mặt làm ngơ, cậu liếm răng nanh, tươi cười đột nhiên xuất hiện, xóa tan đi tia lạnh lẽo trên trán: “Ta sẽ không báo nguy, bởi vì bọn chúng là thức ăn quý giá của ta.”
Rhein đi rồi.
Trước khi rời đi, Tịch Ca cảm thấy hai má mình bị thứ gì đó thật mềm mại chạm vào một chút, hình như là má của đối phương.
Đó là cách ma cà rồng nói “tạm biệt” hay “hẹn gặp lại” vậy?
Hắn có hơi buồn bã, ngồi trên ghế phát ngốc.
Đáng thương thay thuật sư luyện kim, từ khi tỉnh lại cho tới bây giờ, rốt cuộc mới có thời gian tự hỏi.
Cậu ta nhìn trái nhìn phải, thấy không có gì đáng ngờ, mới từ từ đứng dậy, đầu tiên cẩn thận rút dây mạng, lại rút vài cái ổ cắm ra, sau đó mới trèo lên ghế bật cầu dao lên.
Nguồn điện khôi phục.
Lý Lập Phương vốn định ngồi xuống trước máy tính, nhưng chần chừ một lát, không mở máy tính nữa, mà cầm điện thoại, xóa sạch tất cả những chương trình mình đã viết trên Biển Đen, bất kể là trước hay sau khi bị khống chế.
Làm xong mọi thứ, cậu ta thở phào một hơi, mở TV lên, vừa định thả lỏng một chút, bỗng thấy trên TV cũng đang đưa tin ầm ĩ, bên trên viết: “Trưa hôm nay, xuất hiện tình huống bất tỉnh quy mô lớn, được biết, những người bất tỉnh đều đang chơi một game di động tên là <Chiến tranh thiên đường>, các bộ phận liên quan đang trong quá trình điều tra. Qua đây, xin nhắc nhở các bạn hãy chơi game điều độ, phù hợp với mục đích giải trí…”
Một đống chữ vuông xoay xoay nhìn mà ghê người.
Cảm giác áy náy như thủy triều dâng lên trong lòng Lý Lập Phương, cậu ta thống khổ ôm đầu.
Tịch Ca: “Này.”
Lý Lập Phương đang ôm đầu tự ai tự oán chần chừ một chút: “Gọi tôi à?”
Tịch Ca: “Giờ cậu định thế nào?”
Lý Lập Phương: “Tôi không biết, đến cục cảnh sát tự thú chăng? Cảnh sát sẽ tin tôi chứ?” Cậu ta dừng một chút, nhịn không được bắt đầu lo lắng, “Tôi phải ngồi tù bao lâu?”
Tịch Ca: “Ai biết được, nói không chừng quốc gia sẽ chỉnh sửa bộ luật lần nữa, thêm vào tội ăn cắp năng lượng sinh mệnh.” Hắn lẩm bẩm, thở ngắn than dài, “Haiz, Bì Bì nói bọn chúng là thức ăn, tôi cũng chẳng quan tâm đến luật lệ của ma cà rồng, tôi chỉ lo lắng không biết Bì Bì có thắng nổi bọn chúng không thôi, nếu như không thể đánh bại bọn chúng để bọn chúng chạy thoát rồi đi báo cảnh sát, tôi đây có tính là đồng lõa che giấu tội phạm giết người không nhỉ, cấu thành tội uy hiếp tính mạng và tài sản của người khác…”
Tưởng tượng xong kết cục đáng sợ đó, Tịch Ca lại thay đổi góc nhìn, nói:
“Nếu tôi báo nguy, cảnh sát bắt được bọn chúng, đồng thời cũng phát hiện ra Bì Bì, đến lúc đó cảnh sát có phân loại ma cà rồng tốt và ma cà rồng xấu không nhỉ? Hay là đối xử bình đẳng, đều ném hết vào viện nghiên cứu?”
Tịch Ca cảm thấy vế sau cực kỳ có khả năng.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, trải qua một trận rối rắm, liền quyết định, nhảy dựng lên khỏi ghế, nói với Lý Lập Phương: “Thế này nhé, giao cho cậu một nhiệm vụ, lưu số điện thoại của cậu vào đây, nếu tối nay vẫn chưa thấy tôi gọi, thì phải lập tức báo cảnh sát biết chưa!”
Lý Lập Phương hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Tịch Ca: “Hả?”
Ra tới cửa tiểu khu, Tịch Ca vẫy một chiếc taxi, rồi nói ra địa chỉ của ma cà rồng bện tóc nọ: “Tới chỗ này.”
Tài xế vừa nghe địa chỉ, nhận xét khách quan: “Có hơi xa đó.”
Tịch Ca sờ sờ túi áo sơ mi, lấy ra năm trăm đồng.
Tài xế trừng mắt.
Tịch Ca sờ sờ túi áo khác, móc ra năm trăm đồng nữa.
Tài xế lắp bắp kinh hãi.
Tịch Ca sờ sờ túi quần một hồi, mới tìm thấy ví tiền.
Hắn mở ví, một sấp tiền mặt đỏ chót.
Hắn lấy hết tiền mặt ra, đặt vào cái hộp bên cửa xe, điều hòa quạt gió khởi động, thổi tung những tờ tiền màu đỏ, trông như cánh bướm bay lượn dập dờn trong xe.
Tịch Ca không yên lòng, nhặt hai tờ tiền giơ ra trước mặt: “Đủ không?”
Tài xế taxi ngậm miệng, như thể nghẹn một quả trứng gà trong cổ họng.
Hắn một cước đạp chân ga, hưng phấn hô to: “Đến đây, ngài ngồi vững, cam đoan đưa tới tận nơi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook