Hiếm thấy có cơ hội nghỉ ngơi, chịu mấy ngày mệt mỏi bây giờ có thể ngủ một giấc.

Không tự giác được ngủ quá một giác.
Đang trong mộng đẹp Nguyên Hạo mơ thấy trên bàn bày đầy thức ăn, tay trái nắm gà quay nóng bốc hơi hôi hổi, bên cạnh bát canh cá nóng hầm hập.
Hút lưu nuốt nuốt nước miếng lâu rồi chưa bữa ăn ngon, Nguyên Hạo gấp không chờ nổi tiếp trong tay thịch.

Mũi ngứa ngứa hắt xì.
Hắc cẩu tử cầm cây cỏ chọc lỗ mũi Nguyên Hạo loay hoay làm Nguyên Hạo mũi ngứa tỉnh dậy.
Vẫy đi cọng cỏ Hắc cẩu tử chiều hắn tới, xoa xoa khuôn mặt tỉnh táo lại.

Trời đã sáng lên rồi.
"Hì! Hì! Yến ca là heo, thiên đã sáng không chịu dậy" Thấy Nguyên Hạo có dấu hiệu tỉnh, Hắc cẩu tử, còn có mấy tiểu hài tử cũng đi theo trêu ghẹo Nguyên Hạo.
Tiểu Thất thiếu niên thở dài một hơi "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh", lại bất đắc dĩ nhìn Nguyên Hạo.

Hắn chưa gặp người nào bị truy nã còn có thể ngủ ngon như vậy không một chút phòng bị.
"Ha ha ngủ qua! Ngượng ngùng" Nguyên Hạo sảng khoái nhận lỗi, nhanh chóng chỉnh sử lại bản thân.

Đi theo tiểu Thất đám người tiếp tục hành trình ngày hôm nay.
Hôm nay hắn không đi cùng tiểu Thất thiếu niên mà đi cùng Hắc cẩu tử vào một ngõ hẻm giúp người giặt quần áo đi.
Nhớ hôm qua đi cùng tiểu Thất thiếu niên đi ra ngoài vào một khác ngõ nhỏ cò tưởng làm ăn xin.

Nhưng không nên ra ngoài đường phố rộng lớn nơi nhiều người giàu có.
"Tiểu Thất không phải chúng ta nên đi thành đông hay thành bắc sao?"

"Tại sao phải đi thành đông hay thành bắc?" Tiểu Thất không hiểu Nguyên Hạo không lo lắng bị bắt hay sao còn muốn đến thành đông thành bắc chui đầu vào rọ.
"Chẳng nhẽ hẻm nhỏ có khác càn khôn" Nguyên Hạo hiểu ra gật đầu.
Tiểu Thất! đầy đầu mờ mịt.
Hai người ông nói gà bà nói vịt cứ như vậy giao tiếp đến khi đến một hộ nhà trước mặt.
Nguyên Hạo há hốc mồm "Đây-- Đây?".

Không thể tin chỉ vào trước mặt một thau quần áo lắp bắp.
Tiểu Thất còn tưởng Nguyên Hạo không biết giặt quần áo.

Không việc gì không biết thì học.
"Yến Tự ca, không cần lo lắng đến đây đệ giúp huynh"
Nguyên Hạo kính ngưỡng làm khất cái ăn no chờ tiền.

Trước mặt đây là gì, một thau quần áo.

Trái tim rỉ máu, rầu rỉ chưa tin trước mắt.

Đã làm chuẩn bị lăn lê bò lết xin tiền, đây trước mắt là gì! Một tay giặt quần áo một tay nhận tiền.
Tiểu Thất dắt tay Nguyên Hạo kéo đến ngồi xuống đưa qua cái chày cùng lê gỗ.
"Yến Tự ca làm như thế này, bổ quần áo lên lăn lăn, dập đập rồi xả nước vò sạch vắt khô".

Tiểu Thất chỉ đạo Nguyên Hạo.
Tinh thần chưa minh bạch hiện trạng, thân thể đã thuận theo tiếp nhân tiểu Thất đem quần áo giặt lên.
Tiểu Thất cũng qua một bên giặt một thau quần áo khác.
"Tiểu Thất chúng ta ở đây làm?" Nguyên Hạo tỉnh thần lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ giãy giụa.
Tiểu Thất thản nhiên trả lời "Giặt quần áo a".
"Thật! Giặt quần áo?"
"Nếu không làm gì?" Tiểu Thất vô ngữ trả lời, trên tay việc làm cũng không chậm.
Nguyên Hạo sững sờ lại hỏi " Vậy trong ba ngày sao tìm được ta đồng bọn" cảm thấy tiểu Thất vẫn là trẻ con không đáng tin cậy.
"Chúng ta hiện giờ không ra bên ngoài tìm kiếm?"
Tiểu Thất kì quái hỏi lại "Tại sao phải đi" hắn có tiểu đệ cần gì mình tự động thủ chịu khổ đâu @.
Buông trong tay quần áo Nguyên Hạo triệt để không bình tĩnh
"Ngươi đã hứa ta trong ba ngày tận lực giúp ta tìm người." Nguyên Hạo không vui nói
Tiểu Thất mới hiểu là hiểu lầm, nhưng vẫn thong thả đáp lại
"Ân, là nhưng cũng không cần ta tự mình tìm kiếm đi.

Ta đã hứa trong ba ngày tận lực giúp ngươi tìm người sẽ không thất hứa"
Nguyên Hạo "Thật? "
Tiểu Thất khẳng định "Thật"
Bây giờ Nguyên Hạo mới hậu tri hậu giác Tiểu Thất không có lý do vô tư giúp hắn, theo lý thường có thiện tâm cũng chỉ giúp hắn che giấu đi, mà không phải là vừa giúp tìm người còn bang đưa ra khỏi thành.
Nguyên Hạo không nghĩ ra nguyên do, trực tiếp dò hỏi tiểu Thất

"Tiểu Thất ngươi tại sao lại giúp ta?"
"Ta giúp ngươi đương nhiên muốn hồi báo"
"Vậy ngươi muốn gì, có khả năng ta sẽ tận lực"
"Yến Tự ca cũng không cần khách khí, thực ra đúng là cần ngươi trợ giúp, đến lúc đó ta sẽ nói cho Yến Tự ca"
Nguyên Hạo không chút do dự đáp ứng xuống.
Một ngày Nguyên Hạo trôi qua như vậy từ giặt quần áo đến đốn củi, nhặt sài, cũng đã qua hết cả ngày thu nhập được 20 văn tiền cũng đủ mua mấy cái bánh bao.
----
Hôm nay cũng như hôm qua quá trình Nguyên Hạo đi theo Hắc cẩu tử làm việc đi.

Tay chân lanh lẹ hơn, công tác thuần thục hơn hôm qua nhiều.
Cứ như vậy ba ngày trôi qua.
Ngồi ở phá miếu cùng bọn người tiểu Thất gặm bánh bao hớp ngụm nước, mặt mày rầu rỉ không vui.
Ba ngày trôi qua không tìm thấy Mặc Vũ hay Tư Nhất, trong lòng thấp thỏm bất an.

Tâm tình nhẹ nhàng ba gày qua cũng tan đi.
Tiểu Thất cũng có chút ngượng ngùng, nói rõ sẽ giúp Nguyên Hạo tìm kiếm, nhưng đến bay giờ không có một tin tức.
Vốn định tìm được người thì tiến đến hẻm Hắc Diệm sẽ an toàn hơn, ban đầu chọn giúp Nguyên Hạo vì biết mấy người Tư Ẩn, Tư Nhất võ nghệ cao cường.
Cho nên khi Nguyên Hạo đưa ra yêu cầu tìm người, tiểu Thất lập tức đồng ý, còn tự tin trong ba ngày ít nhất sẽ tìm được một người, bây giờ chỉ có Nguyên Hạo.

Tiểu Thất lo lắng hai người mới bước vào hẻm Hắc Diệm sẽ vo mạng bước ra.
Tiểu Thất cũng sầu a.
----
"Không sao chứ?" Lê Nhân đỡ Mặc Vũ dò hỏi, đỡ Mặc Vũ tránh vào hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy vội, đằng sau là tiếng bước chân đuổi theo.
Mặc Vũ sắc mặt trắng bệch, hơi thở hỗn loạn.

Tim đập nhanh hơn, tăng tốc dựa vào Lê Nhân nâng đỡ trốn vào hẻm nhỏ.
Hai canh giờ trôi qua Lê Nhân cuối cùng đưa Mặc Vũ vào một căn nhà nhỏ.

Mệt mỏi hơi thở đều hỗn loạn, thu xếp hảo Mặc Vũ, cuối cùng cũng cắt đuôi truy binh.

Mặc Vũ sắc mặt tái nhợt hướng Lê Nhân nhợt nhạt cười cười cảm tạ.
Đang chạy trốn lúc, Mặc Vũ phát hiện Nguyên Hạo không thấy, lo lắng Nguyên Hạo tụt lại phía sau.
Lập tức không hề do dự rời khỏi đội ngủ triều ra ngoài vọt.
Lê nhân nhận thấy được Mặc Vũ hành động, lo lắng Mặc Vũ xảy ra chuyện cũng lập tức đuổi theo.
Vừa thoát ly đội ngũ vì tránh né tấn công, Mặc Vũ chui vào đám người dân xung quanh hỗn loạn tránh né.
Cũng không may rồi bị phát hiện, binh lính thấy có người lọt đàn triều Mặc Vũ tấn công tới.

Nếu không có Lê Nhân đi theo Mặc Vũ cũng không trốn thoát.
Không tìm được Nguyên Hạo, cũng rời đội ngũ.

Mặc Vũ cùng Lê Nhân bị truy binh để ý tới, máy ngày nay liên tục thay đổi chỗ ẩn thân.

Ẩn núp chưa được một canh giờ lại bị tìm đến.
Bây giờ Mặc Vũ cánh tay bị thương, chân chạy cũng tê mỏi, khắp người vết thương chồng chất.

Lê Nhân cũng không hảo đi đâu.

Còn cười " Thiên hạ rộng lớn, không nơi dung thân a."
"Khụ! Khụ!" Mặc Vũ sắc mặt tái nhợt bị Lê Nhân trọc cười hiện hơi hồng nhạt.
"Cũng không biết Tư Nhất đại nhân ở đâu?" Lê Nhân hướng tới tưởng, nếu Tư Nhất ở đây hắn cũng Mặc Vũ cũng không chật vật như vậy.
Mặc Vũ vốn hơi gợi lên khóe miệng cũng hạ xuống, ánh mắt tối đi.
Cứ trốn chạy như vậy sớm muộn gì cũng bị bắt lại, nguyên nhân bị truy giết không biết, nhưng chắc chắn là không có hảo ý..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương