Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 47: Sập bẫy

“Tần Vãn Thư, ta vừa nghĩ đến ngươi, ngươi liền xuất hiện, như thế nào thần kỳ đến vậy?” Tả Khinh Hoan sau khi đóng cửa, ôm lấy Tần Vãn Thư, vẻ mặt ngọt ngào hỏi.

Tần Vãn Thư không trả lời, chỉ thân thủ sờ đầu Tả Khinh Hoan một chút, nàng phát hiện Tả Khinh Hoan càng ngày càng thích dính chặt lấy mình.

“Ngươi có nhớ ta hay không?” Tả Khinh Hoan hỏi lại.

“Ngươi nghĩ sao?” Tần Vãn Thư tựa tiếu phi tiếu hỏi.

“Không được, người ta muốn nghe ngươi nói.” Tả Khinh Hoan cọ cọ thân thể Tần Vãn Thư làm nũng nói, chuyện làm nũng này bản thân Tả Khinh Hoan cho tới bây giờ chưa từng làm qua, nhưng đối diện Tần Vãn Thư tự nhiên nàng lại hành động như vậy, chưa bao giờ có người giống như Tần Vãn Thư có thể khiến mình tình nguyện ỷ lại.

“Tiểu cô nương đang làm nũng phải không?” Tần Vãn Thư vừa cười vừa hỏi, nàng phát hiện mình và Tả Khinh Hoan ở chung càng lâu bản thân càng phát ra bản năng làm mẹ, bằng không như thế nào cảm thấy Tả Khinh Hoan vị tiểu nữ nhân này càng ngày càng đáng yêu.

Mặt của Tả Khinh Hoan đỏ lên, vốn cảm thấy mình làm nũng là chuyện bình thường, do một câu trêu chọc của Tần Vãn Thư khiến trong lòng trở nên lúng túng.

“Kỳ lạ lắm sao?” Tả Khinh Hoan ngại ngùng hỏi lại, hơi hơi lùi xa Tần Vãn Thư.

“Không có, khả ái như một tiểu nha đầu.” Tần Vãn Thư cảm giác Tả Khinh Hoan thân thể lùi xa, thân thủ đặt vào sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về, xem như trấn an, nữ nhân này thực mẫn cảm.

Tả Khinh Hoan nghe Tần Vãn Thư an ủi mới hơi yên tâm, Tả Khinh Hoan người này rất kỳ quái, lúc giả bộ so với ai khác đều bình tĩnh thế nhưng đến lúc đụng chạm thực tế lại trở nên dè dặt.

“Ta đã 24 tuổi rồi, mới không phải là tiểu nha đầu.” Tả Khinh Hoan phản đối lại.

“Ước chừng nhỏ hơn ta 6 tuổi.” Nàng mới 24 tuổi, thật sự còn rất trẻ, nhìn khuôn mặt không một vết nhăn của Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư có thể lý giải tâm tính ưa thích tìm nữ nhân trẻ tuổi của nam nhân.

Nữ nhân là rượu, càng lâu càng thuần, nhưng mà nếu không ủ kỹ sẽ trở nên chua chát, chẳng qua Tần Vãn Thư là loại nữ nhân càng dưỡng lâu càng ngon.

“Ngươi 30 tuổi sao?” Tần Vãn Thư nhìn thoáng qua chỉ khoảng 26 – 27 tuổi, làm sao giống như nữ nhân ở tuổi 30 đâu?

“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu, qua một tháng nữa là tròn 30 tuổi.

“Đã đến sinh nhật chưa?” Tả Khinh Hoan rất muốn biết lúc nào là sinh nhật của Tần Vãn Thư.

“Ngày 24 tháng 12.”

“Ngay đêm giáng sinh sao?” Tần Vãn Thư là nữ nhân đặc biệt, ngay cả sinh nhật cũng là ngày đặc biệt.

“Ân.” Cho nên Tần gia vốn không ăn mừng năm mới theo dương lịch lại vì sinh nhật của Tần đại tiểu thư mà tổ chức tiệc mừng trong lễ giáng sinh.

“Ngày đó có thể dành cho ta được không?” Còn có một tháng, không hiểu được có thể hay không *bắt cóc* Tần đại tiểu thư vào ngày trọng đại đó.

“Có lẽ không được.” Tần Vãn Thư chắc chắn phải cùng người trong nhà ăn mừng sinhh nhật không có thời gian dành cho Tả Khinh Hoan, cùng với đưa cho Tả Khinh Hoan một đáp án không xác định, khiến nàng mong chờ, ngộ nhỡ không thực hiện được, nàng sẽ bị thất vọng buồn rầu, còn không bằng đoạn hẳn hy vọng ngay từ đầu, sẽ không khiến nàng thất vọng, ngược lại nếu có thời gian dành cho nàng, chắc chắn sẽ tạo thành kinh hỉ.

Tả Khinh Hoan thấy chuyện này rất hợp lý, Tần Vãn Thư và mình không giống nhau, đến lúc đó nàng sẽ bề bộn nhiều việc, còn có một đống người xếp hàng chờ làm sinh nhật cho Tần Vãn Thư.

“Mặc kệ chuyện sau này, hôm nay ngươi nhất định phải ở đây với ta.” Cùng lắm thì đến lúc đó hẹn lại thời gian khác, chẳng qua hiện tại quan trọng nhất là *ngày hoàng đạo* như hôm nay, đêm nay phải hảo hảo chiếm cứ Tần Vãn Thư.

Tả Khinh Hoan ngửi được mùi thơm của dầu gội đầu lưu lại trên tóc Tần Vãn Thư, nàng biết Tần Vãn Thư đã tắm trước khi đến đây, đáng tiếc, bằng không có thể nhìn lén được cảnh mỹ nhân mộc dục (người đẹp tắm gội), trong lòng Tả Khinh Hoan tiếc nuối vô cùng vô tận.

“Tần Vãn Thư, ngươi là lễ vật đêm nay của ta, có phải ta sẽ được toàn quyền xử lý không?” Tay của Tả Khinh Hoan ôm lấy thắt lưng Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng hỏi, mặt nàng vùi vào cần cổ của Tần Vãn Thư khẽ dụi dụi.

Tần Vãn Thư nhìn thấy Tả Khinh Hoan tỏ ra thân mật, thầm nghĩ không ổn, vừa mới ở nhà khước từ trượng phu cầu hoan, đến đây gặp bộ dáng của Tả Khinh Hoan rõ ràng cũng là một dạng.

“Đêm nay ta không phải lễ vật, ta thực sự có quà tặng ngươi.” Tần Vãn Thư phản ứng rất nhanh, nàng đem đồng hồ hiệu đeo nhiều năm trên tay tháo xuống, trực tiếp đeo vào cổ tay mảnh khảnh của Tả Khinh Hoan. Nàng bất ngờ phát hiện ra nó thực xứng với Tả Khinh Hoan, cổ tay trắng ngần thanh tú, rất thích hợp với kiểu dáng của đồng hồ.

Tả Khinh Hoan xem Tần Vãn Thư vội vàng tháo đồng hồ, rõ ràng là đối phó tạm thời, thực tế lại cự tuyệt mình, nữ nhân này thực sự rất khó đẩy ngã, ánh mắt của Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư có chút ai oán.

“Thích không?” Tần Vãn Thư ngẩng đầu hỏi.

Tả Khinh Hoan nguyên bản không để ý đến đồng hồ kia, lúc này mới chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy đó là một cái đồng hồ cực kỳ đắt tiền, nhưng chuyện này không phải mấu chốt, quan trọng là đồng hồ này hình như Tần Vãn Thư đã đeo rất lâu, chắc chắn là vật yêu thích của nàng, Tả Khinh Hoan muốn nhận lại ngại ngùng không dám.

“Ngươi đeo nó đẹp hơn ta.” Tả Khinh Hoan cởi nó xuống, chuẩn bị đeo lại cho Tần Vãn Thư.

“Ta còn có một cái, nhưng mà cái này ta đeo lâu rồi nên ý nghĩa bất đồng.” Đối với những thứ đã tặng ra Tần Vãn Thư không nghĩ đến chuyện thu hồi, cho nên tìm một cái cớ, mình sẽ tìm một cái khác y đúc thế vào, cũng không phải việc khó, tuy chiếc này là bản bán hạn chế cực kỳ quý giá.

Nếu Tần Vãn Thư nói nàng còn có một cái khác, vậy chẳng khác nào đeo đồng hồ cặp? Hơn nữa ý nghĩa của nó quả thật bất đồng, Tả Khinh Hoan cũng không tiện từ chối thêm, để yên cho Tần Vãn Thư giúp mình đeo vào tay.

——— —————— —————— ————-

“Tả Khinh Hoan, cùng ta uống một ly cà phê đi.” Thi Vân Dạng đến tiệm cà phê trước giờ hẹn, lập tức bước đến trêu chọc Tả Khinh Hoan, tự nhiên muốn Tả Khinh Hoan ngốc ở một bên, chờ Hàn Sĩ Bân đến mới có trò hay để xem.

“Không được, ta còn việc phải làm.” Tả Khinh Hoan nhìn Thi Vân Dạng tới gần cảm thấy nàng rất giống hồ ly tinh luôn thích tính kế người khác cho nên Tả Khinh Hoan không nghĩ ngồi uống cà phê với Thi Vân Dạng.

“Tả Khinh Hoan, ngươi không muốn biết Tần đại tiểu thư tối hôm qua như thế nào có thể ra ngoài cùng ngươi vụng trộm yêu đương sao?” Thi Vân Dạng cười tủm tỉm hỏi.

“Không muốn.” Bởi vì Thi Vân Dạng trên mặt viết ngươi mắc câu đi.

“Ta và Tần đại tiểu thư là cùng nhau lớn lên! Biết rất nhiều rất nhiều chuyện của Tần đại tiểu thư, ngươi cũng không muốn tìm hiểu sao?” Thi Vân Dạng mới không tin Tả Khinh Hoan không mắc câu.

Quả nhiên Tả Khinh Hoan đang chuẩn bị xoay người rời đi lại vòng về, được rồi, cho dù là cạm bẫy, mình cũng nguyện ý nhảy xuống, ai kêu miếng mồi này rất hấp dẫn.

Thi Vân Dạng nhìn qua đồng hồ, khoảng 10 phút sau Hàn Sĩ Bân sẽ có mặt, ân, chờ Hàn Sĩ Bân đến, lại lừa đại tiểu thư đến, nghĩ đến đây Thi Vân Dạng đã thấy hăng hái hẳn lên.

“Đồng hồ trên tay ngươi là Tần đại tiểu thư tặng sao?” Thi Vân Dạng ánh mắt sắc bén lập tức nhìn thấy đồng hồ trên tay Tả Khinh Hoan là cỡ nào quen thuộc, xem ra Tần Vãn Thư thực để ý Tả Khinh Hoan, vật bên người đều có thể đem tặng.

“Ân.” Tả Khinh Hoan gật đầu.

“Ngươi cùng Tần Vãn Thư quan hệ rồi phải không?” Thi Vân Dạng quả nhiên không kiêng nể, vừa mở miệng ra là nhập thẳng chủ đề, kỳ thật nàng khẳng định hai người này tám phần đã làm qua chuyện kia.

Tả Khinh Hoan ngược lại không bị dọa sợ, bởi vì bên cạnh nàng cũng có một vị Lý Hâm ăn nói không e dè giống hệt Thi Vân Dạng cho nên sớm tập thành thói quen. Chẳng qua, nàng lưu lại là muốn tìm tòi thông tin của Tần Vãn Thư, mà không phải để Thi Vân Dạng lợi dụng đào ra chuyện riêng của mình, Thi Vân Dạng có phải hay không quên đi trọng điểm đâu?

“Tần đại tiểu thư ở trên giường biểu tình lạnh nhạt như mọi khi sao? Hay là kỳ thật rất lẳng lơ?” Đây mới là vấn đề Thi Vân Dạng quan tâm nhất.

Kỳ thật Tả Khinh Hoan cũng rất ngạc nhiên, khi Tần Vãn Thư làm chuyện kia bộ dạng của nàng sẽ như thế nào, thậm chí Tả Khinh Hoan so với Thi Vân Dạng càng hiếu kỳ hơn.

“Ngươi không phải có hẹn với ai sao?” Tả Khinh Hoan hỏi, nàng mới không muốn bị Thi Vân Dạng xoi mói.

“Hẹn chứ, hắn tới rồi.” Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện, Thi Vân Dạng tinh mắt nhìn thấy Hàn Sĩ Bân bước vào cửa quán.

“Ở trong này.” Thi Vân Dạng hướng Hàn Sĩ Bân ngoắc ngoắc.

Vì Tả Khinh Hoan xoay lưng về phía Hàn Sĩ Bân, cho nên hắn chỉ nhận ra Thi Vân Dạng không nhìn thấy được Tả Khinh Hoan, mà nàng cũng không nhìn thấy người tiến vào là Hàn Sĩ Bân.

Hàn Sĩ Bân đi đến bên bàn, hai người chạm mặt, sau khi nhìn thấy đối phương, cả hai nhất thời ngây ngẩn không nói được tiếng nào.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương