Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 30: Buổi trà chiều

Thi Vân Dạng là người đầu tiên nói chuyện: “Thế giới này cũng thật nhỏ bé, không nghĩ đến sau đêm hôm đó nhanh như vậy liền gặp lại cô, sau khi cô đi không từ biệt, tôi thực lo lắng.” Thi Vân Dạng lộ vẻ thâm tình nhìn Lý Hâm nói, hoàn toàn không thèm để ý mình cùng nữ nhân khác phát sinh tình một đêm, vả lại còn ở nơi công cộng nói ra.

Tần Vãn Thư chọn mi, nàng cảm thấy Thi Vân Dạng không đi đóng phim thật uổng phí, nhìn hành động này thật không phân biệt được thật giả.

Nghiêm Nhược Vấn không có cảm giác gì, chẳng qua cảm thấy người kia trong miệng luôn nói yêu mình lại cùng Thi Vân Dạng lên giường, sinh ra khinh thường.

Lý Hâm mất tự nhiên nhìn Thi Vân Dạng, sau đó quay đầu nhìn về phía Nghiêm Nhược Vấn, Nghiêm Nhược Vấn trước sau vô biểu tình, cũng không vì lời nói của Thi Vân Dạng mà thay đổi, chỉ hờ hừng nhìn Lý Hâm, giống như cùng mình không có quan hệ, Lý Hâm trào phúng khẽ cười, ngươi hy vọng xa vời cái gì, nàng căn bản không quan tâm, Lý Hâm tự giễu thầm nghĩ.

“Đúng rồi, nhớ tới Tiền phu nhân cùng cô chắc là có quen biết, một thời gian trước tạp chí còn đăng tin nói hai người là tình nhân, không biết có phải là sự thật không?” Thi Vân Dạng tỏ ra vô tội không biết chuyện, cũng rất hứng thú muốn biết bộ dáng, quả thật là e sợ thiên hạ thái bình, cũng không nghĩ đến hiện tại cảnh tượng có bao nhiêu xấu hổ.

Tả Khinh Hoan không cần cùng Thi Vân Dạng tiếp xúc cũng biết tính cách của nàng xấu xa, Tả Khinh Hoan quay đầu nhìn phía Tần Vãn Thư, Tần Vãn Thư vừa lúc cũng nhìn về phía nàng, hai người ánh mắt giao nhau cùng một chỗ, Tần Vãn Thư hướng Tả Khinh Hoan lễ phép mỉm cười, Tả Khinh Hoan mất tự nhiên không đáp lại, nàng cảm thấy vẫn là làm ngơ tốt hơn, chuyện này đối với Tần Vãn Thư cũng tốt.

Tần Vãn Thư có chút bất ngờ khi Tả Khinh Hoan trốn tránh ánh mắt của nàng, nụ cười thản nhiên kia liền biến mất, cũng may vài người khác không để ý đến phản ứng cực nhỏ giữa hai người, dù sao Thi Vân Dạng cảm thấy vấn đề mình nêu lên còn không nhận được giải đáp.

“Người thông minh sẽ không tin vào lời đồn.” Nghiêm Nhược Vấn thản nhiên nói, chém đinh chặt sắt phủ nhận.

“Là tin đồn sao?” Lý Hâm không thể tin Nghiêm Nhược Vấn như thế phủ nhận sự thật tồn tại trước đây, chọn mi châm chọc nhìn Nghiêm Nhược Vấn hỏi ngược lại.

“Nga, vậy chân tướng rốt cuộc là như thế nào?” Thi Vân Dạng xem Lý Hâm như vậy dũng cảm thừa nhận, Lý Hâm rõ ràng là yêu quá thành hận, Lý Hâm nếu cắn chặt Nghiêm Nhược Vấn, Nghiêm Nhược Vấn cũng chạy không thoát được, nghĩ đến Thi Vân Dạng liền càng ra sức ở một bên châm ngòi thổi gió.

Nghiêm Nhược Vấn nhìn Lý Hâm, nàng trước kia chưa từng có cẩn thận xem kỹ nữ nhân này, trong mắt của Lý Hâm lộ ra nồng đậm hận ý còn có kiên định quật cường, người này luôn miệng nói yêu mình nhưng đến cuối cùng vẫn vì yêu không được mà nghĩ hủy diệt danh dự của mình, Nghiêm Nhược Vấn trong lòng cười lạnh.

Lý Hâm nhìn một lòng nghĩ giậu đổ bìm leo Thi Vân Dạng, Nghiêm Nhược Vấn ở bên cạnh càng ngày càng tỏ ra lạnh lùng, Lý Hâm cũng cười lạnh. Nghiêm Nhược Vấn rốt cuộc đánh giá mình là loại người nào, bản thân tuy hận nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng, Nghiêm Nhược Vấn chưa bao giờ bỏ thời gian tìm hiểu xem mình là dạng người gì.

“Là tôi ngu ngốc đơn phương tình nguyện, người ta nhưng rất yêu trượng phu của nàng, tôi tính cái gì?” Lý Hâm cười hỏi lại.

Thi Vân Dạng đối với đáp án này có chút thất vọng, nàng tuy thích trêu chọc người khác, thích nơi nơi quậy loạn nhưng vẫn có chừng mực, cho nên cũng không tiếp tục bám vào đề tài này nữa.

“Hảo hảo buổi trà chiều, nói cái gì bát quái tin tức của mấy tạp chí lá cải, chúng ta đừng chắn ở cửa, vào đi.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng khiển trách Thi Vân Dạng, xem như hòa hoãn lại không khí xấu hổ lúc nãy.

Nghiêm Nhược Vấn có chút ngoài ý muốn khi Lý Hâm cũng không có ý định dây dưa với mình, nhìn Lý Hâm thảm đạm cười, trong lòng có phần không thoải mái, nhưng rất nhanh bị nàng ép xuống, chỉ cùng Tần Vãn Thư tiến vào trong quán.

Tả Khinh Hoan cảm thấy Thi Vân Dạng không phải người tốt, rõ ràng là ở Lý Hâm miệng vết thương rắc thêm muối, Nghiêm Nhược Vấn cũng là người xấu, dám làm không dám nhận, tuy rằng lấy Nghiêm Nhược Vấn thân phận kỳ thật có thể lý giải, nhưng dù nguyên nhân là gì cuối cùng vẫn làm Lý Hâm thương tâm.

“Đây là số di động của tôi, muốn tìm tỷ tỷ nói chuyện phiếm hoặc làm chuyện khác đều có thể, tôi tuyệt đối so với Nghiêm Nhược Vấn biết thương hương tiếc ngọc hơn.” Thi Vân Dạng đem danh thiếp nhét vào tay Lý Hâm, thuận tiện cũng cầm một tấm khác đưa cho Tả Khinh Hoan, sau đó mới nối gót Tần Vãn Thư các nàng đi vào. Xoay người, Lý Hâm liền đem Thi Vân Dạng danh thiếp ném đi, Tả Khinh Hoan vốn cũng muốn làm tương tự nhưng lại do dự một chút rồi đem tấm danh thiếp đó nhét vào túi.

“Bồ không sao chứ?” Tả Khinh Hoan lấy khuỷu tay huých nhẹ Lý Hâm quan tâm hỏi.

“Không sao.” Lý Hâm hít sâu một hơi, nàng nói cho bản thân không cần yếu đuối như vậy, bằng không như thế nào truy được Nghiêm Nhược Vấn, trái tim của nàng so với nữ nhân bình thường cứng rắn hơn rất nhiều.

Tả Khinh Hoan thấy vậy cũng không tiếp tục an ủi, Lý Hâm giống như so với trước đây kiên cường hơn nhiều, đây là hiện tượng tốt.

“Nơi này cà phê cùng đồ ngọt đều rất khá, xem ra sau này trà chiều có thể đến đây.” Thi Vân Dạng không tiếc lời khen ngợi.

Tần Vãn Thư vừa uống liền biết cà phê này do Tả Khinh Hoan tự tay pha, quả thật rất ngon. Nàng nhìn sơ hoàn cảnh xung quanh một lần, lướt qua lượng khách hàng cùng giá cả trên menu, Tần Vãn Thư trong lòng đánh giá sơ bộ, Tả Khinh Hoan mở quán này đại khái sẽ không bị lỗ, xem ra Tả Khinh Hoan đã bỏ nhiều công sức vào việc làm ăn, không phải là nhất thời nổi hứng, điều này làm cho Tần Vãn Thư đối Tả Khinh Hoan có thêm một chút hảo cảm.

“Hàn phu nhân chỉ là đơn thuần mời chúng ta đến cùng uống cà phê thôi sao?” Nghiêm Nhược Vấn uống một ngụm cà phê, liền mở miệng hỏi Tần Vãn Thư.

“Gọi tôi là Vãn Thư thì được rồi.” Tần Vãn Thư hướng Nghiêm Nhược Mẫn vừa cười vừa nói, Nghiêm Nhược Vấn vẫn là một bộ nghiêm túc đến cứng ngắc.

Tần Vãn Thư mỉm cười quả thật làm cho người ta thoải mái, tuy Nghiêm Nhược Vấn đối Thi Vân Dạng không có hảo cảm, nhưng đối Tần Vãn Thư hoàn toàn ngược lại.

“Đại tiểu thư, ngươi thật là đơn thuần uống cà phê sao?” Thi Vân Dạng cũng chọn mi hỏi.

“Thật ra phương án của hai người không tệ, thực lực cũng tương đương, Tần thị nhất thời khó có thể chọn một trong hai, tôi thấy hẳn là có một phương pháp giải quyết hoàn mỹ.” Tần Vãn Thư buông ly cà phê trong tay, nhìn Thi Vân Dạng và Nghiêm Nhược Vấn nói.

“Ý tứ của cô là?” Nghiêm Nhược Vấn không xác định hỏi.

“Thật ra nguyên tắc hợp tác cũng không quy định chỉ có thể chọn lựa một bên không phải sao?” Tần Vãn Thư cười hỏi lại.

“Vậy còn ý nghĩa nhiều người cùng chia một chén canh, ai đều muốn ăn nhiều một chút, không nghĩ phải phân cho người khác.” Thi Vân Dạng ngày thường thoạt nhìn luôn tỏ vẻ bất cần đời, nhưng ở thương trường làm ăn cũng là cực kỳ khôn khéo.

“Nếu một cái bánh chỉ có thể làm thành 4 tấc, hai người cùng làm cũng chỉ có thể đạt đến mức đó, hợp lực của ba người có thể làm ra một cái bánh 6 tấc hoặc là lớn hơn, phần chia của ba người chưa chắc so với của hai người kém, hai người có thể suy nghĩ một chút. Tôi đi toilet.” Tần Vãn Thư nói xong liền đứng dậy, lưu lại Thi Vân Dạng và Nghiêm Nhược Vấn im lặng không nói gì, tự uống cà phê của mình.

Thật ra chú ý lực của Tả Khinh Hoan vẫn đặt ở Tần Vãn Thư một bàn ba người, nhìn thấy Tần Vãn Thư hướng phía toilet, Tả Khinh Hoan cũng âm thầm theo vào.

Tả Khinh Hoan vào đến buồng vệ sinh, vừa lúc Tần Vãn Thư trở ra, Tả Khinh Hoan thực tự nhiên rút ra khăn tay đưa cho Tần Vãn Thư, nàng không khách khí nhận lấy.

“Cô cùng nữ nhân bộ dáng giống Carmen kia thực thân thiết?” Tả Khinh Hoan hỏi đang rửa tay Tần Vãn Thư.

“Carmen?” Tần Vãn Thư hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý Tả Khinh Hoan nói Carmen là ám chỉ Thi Vân Dạng, Thi Vân Dạng là Carmen, cách so sánh này cũng rất mới mẻ, có chút chuẩn xác.

“Thi Vân Dạng, một thân đỏ chót bộ dáng lẳng lơ nữ nhân, phong tao còn hơn Lý Hâm.” Tả Khinh Hoan bổ sung, nàng nhớ kỹ tên nữ nhân vừa rồi đưa cho mình danh thiếp.

“Hoàn hảo, nàng cùng tôi lớn lên.” Tần Vãn Thư nghe vậy không khỏi mỉm cười, “Cô thì sao, như thế nào đột nhiên nghĩ mở quán này?” chớ trách gần đây không tới quấy rầy mình.

Cùng nhau lớn lên, ý tứ là giao tình không tệ, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.

“Lão công của cô, kim chủ của tôi, đã cắt toàn bộ thẻ tín dụng nên tôi đành phải tự lực gánh sinh.” Tả Khinh Hoan cười <hì hì> nói.

“Hắn nhỏ mọn quá.” Tần Vãn Thư như nghe chuyện lạ nói, chỉ có điều nào có nguyên phối hội cảm thấy trượng phu đối tình phụ không đủ rộng rãi chứ?

“Tần Vãn Thư, hắn là lão công của cô.” Tả Khinh Hoan cười vui nhắc nhở Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư như có chút đăm chiêu nhìn Tả Khinh Hoan liếc mắt một cái, liền đi ra ngoài, Tả Khinh Hoan như thế nào đều đoán không ta tâm tư Tần Vãn Thư, trong cách nói chuyện Tả Khinh Hoan cảm giác ra Hàn Sĩ Bân càng ngày càng không tồn tại trong lòng của Tần Vãn Thư, nhưng Tần Vãn Thư hiện tại cũng không có ý tứ ly hôn, đối với mình cũng là lúc gần lúc xa, hoàn toàn làm cho Tả Khinh Hoan xem không thấu lòng nàng.

Ở thời điểm Tần Vãn Thư đi ra, Nghiêm Nhược Vấn và Thi Vân Dạng hiển nhiên đang cân nhắc phương án của Tần Vãn Thư, buổi trà chiều của ba người đạt đến thỏa hiệp.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương