"Hiên đại ca, nơi này thật đẹp!" Kỳ Tử Lam hưng phấn gần như hét lên.

Bọn họ đi tới một chỗ sơn cốc u tĩnh*. Hiện ra trước mắt bọn họ là một dòng suối trong suốt có thể nhìn thấy đáy, phía trên cao còn có một thác nước lớn từ trên cao đổ xuống làm cho bọt nước và hơi nước tràn ngập bốn phía, như thể ‘tiên cảnh ở nhân gian’ khiến Kỳ Tử Lam vừa nhìn một cái là đã yêu thích nơi đây. (*u nhã + tĩnh mịch)

"Sau này muội có thể thường xuyên tới đây chơi, nhưng phải có người đi cùng mới được."

Âu Dương Hiên thấy Kỳ Tử Lam đến chỗ tảng đá bên bờ suối ngồi xuống thì liền bắt đầu hối hận đã mang nàng tới nơi này, bởi vì giờ khắc này nàng đã cởi giày, kéo làn váy, thả hai chân trắng nõn vào trong nước, chơi trò đạp nước.

"Lam nhi, cẩn thận một chút, đừng để người bị ướt, sẽ bị cảm lạnh đó." Âu Dương Hiên đến gần Kỳ Tử Lam tốt bụng khuyên bảo nàng, lại bị nàng bất ngờ té đầy nước lên người, "Được lắm! Dám đánh lén ta, hãy xem sự lợi hại của ta đây."

"Haha, kỹ thuật của Hiên đại ca kém quá, Lam nhi chỉ bị ướt mỗi chân, những chỗ còn lại vẫn khô ráo này!" Kỳ Tử Lam nhảy lên một tảng đá khác, nhìn hắn một cách khiêu khích.

Trước sự khiêu khích của Kỳ Tử Lam, Âu Dương Hiên bắt đầu đuổi theo nàng, rồi sau đó hai người bọn họ quyết định đứng trong nước, chơi trò té hắt đối phương.

Cho đến khi sắc trời dần tối, Âu Dương Hiên mới cùng Kỳ Tử Lam trở lại nơi ở của mình ở Anh uyển - Phong Vân lâu. Khi bọn hắn tiến vào Phong Vân lâu thì chỉ có một nha hoàn xấp xỉ tuổi Kỳ Tử Lam đang quét dọn ở bên trong.

"Lam nhi, nha hoàn này tới là để hầu hạ muội. Sau này có chuyện gì hoặc muốn thứ gì cứ tìm người này là được. Ban ngày ta phải xử lý một vài sự vụ, ngày thường nha hoàn này sẽ đi theo bên cạnh muội, có thể ở cùng muội. Muội cũng có thể đi tìm Nhu Nhu." Âu Dương Hiên kéo Kỳ Tử Lam ngồi xuống.

"Hiên đại ca, chắc không phải huynh bảo nàng ấy nhân tiện giám thị Lam nhi, xem xem Lam nhi có hay nghịch ngợm gây chuyện hay không đó chứ?" Kỳ Tử Lam một câu đã nói toạc ra ý đồ của Âu Dương Hiên.

"Thật là, nếu bị đã bị muội phát hiện thì ta đây cũng đành thừa nhận vậy. Đừng nói những chuyện này nữa, dù sao nàng ấy cũng luôn phải ở cạnh muội, muội hãy đặt cho nàng ấy một cái tên trước đi!"

Kỳ Tử Lam nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn nha hoàn kia, "Gọi Tiểu Ngư Nhi, em thấy có được không?"

"Tiểu thư thích là được ạ, nô tỳ không có ý kiến, toàn bộ đều nghe tiểu thư phân phó." Nha hoàn kia cúi đầu nói.

"Đừng gọi ta tiểu thư, ta cũng không phải là tiểu thư ở đây, gọi ta Lam nhi là được." Kỳ Tử Lam cau mày.

"Tiểu thư là thiên kim, Tiểu Ngư Nhi không dám gọi thẳng khuê danh của tiểu thư."

"Tiểu Ngư Nhi, em nghe không hiểu lời ta nói sao? Bảo em đừng gọi ta là tiểu thư nữa mà!" Kỳ Tử Lam có chút tức giận.

Tiểu Ngư Nhi quay đầu nhìn về phía Âu Dương Hiên, mặt kinh hoảng nhờ hắn giúp đỡ: "Lam nhi, nếu muội đã muốn ở lại đây một thời gian thì nàng ấy gọi muội tiểu thư cũng là việc nên làm. Muội đừng tức giận, muội không nhìn thấy nàng ấy đã bị muội dọa cho sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch rồi à?" Âu Dương Hiên dịu dàng dụ dỗ Kỳ Tử Lam đang chu môi bên cạnh.

Kỳ Tử Lam quay đầu đi nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi. Lời Hiên đại ca nói không sai, Tiểu Ngư Nhi quả nhiên bị nàng dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, còn toát cả mồ hôi lạnh nữa! Nàng thật sự hung dữ như vậy sao?

Chỉ là, nếu Tiểu Ngư Nhi sợ nàng như vậy, vậy sẽ không cần phải lo lắng nàng ấy sẽ giám thị mình, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nhờ Tiểu Ngư Nhi giúp một tay cùng tìm trò tiêu khiển! Kỳ Tử Lam nghĩ tới đây mặt mày không khỏi hớn hở.

"Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, em thích gọi tiểu thư thì cứ gọi đi! Dù sao ta cũng chẳng mất miếng thịt nào." Kỳ Tử Lam ra dáng đại nhân có đại lượng nói. Âu Dương Hiên ngồi bên cạnh nàng không nhịn được bật cười.

Tiểu Ngư Nhi vội vàng gật đầu như bằm tỏi.

"Được rồi, Lam nhi, muội hãy để cho Tiểu Ngư Nhi giúp muội thay quần áo, đợi lát nữa còn phải dùng bữa cùng cha mẹ ta!"

"Tại sao phải thay quần áo? Không phải bộ này rất được rồi sao?" Kỳ Tử Lam không hiểu hỏi.

"Mới vừa nghịch nước y phục đều ướt hết rồi, ta không hi vọng muội sẽ bị cảm lạnh. Đi đi!" Âu Dương Hiên dắt Kỳ Tử Lam lên lầu, Tiểu Ngư Nhi theo phía sau.

Tiểu thư và thủ lĩnh thật xứng đôi, họ vốn là một đôi ‘trai tài gái sắc’! Tiểu Ngư Nhi thầm nghĩ.

Âu Dương Hiên mang theo Kỳ Tử Lam đến cửa phòng nàng, sau đó đi qua phòng bên cạnh, còn Tiểu Ngư Nhi đương nhiên là đi theo Kỳ Tử Lam vào phòng rồi!

Âu Dương Hiên đang thay quần áo trong phìn của mình thì giọng nói trong trẻo của Kỳ Tử Lam truyền từ phòng cách vách đến ——

"Tiểu Ngư Nhi, em vào làm gì? Ta muốn thay quần áo, em mau đi ra đi!"

"Tiểu Ngư Nhi muốn hầu hạ tiểu thư thay quần áo mà!" Nghe ra được giọng điệu của Tiểu Ngư Nhi hết sức vô tội.

"Ta có tay có chân , chẳng lẽ không tự mình thay được sao! Ta mặc kệ, em không đi ra ngoài ta sẽ không thay!"

Âu Dương Hiên biết xưa nay Kỳ Tử Lam không thích nha hoàn theo hầu ở bên, xem ra thói quen không thích được hầu hạ của nàng không thay đổi gì so với sáu năm trước, dù chỉ là một chút.

Âu Dương Hiên nhanh chóng thay quần áo rồi đi tới ngoài cửa, dùng truyền âm nói với Tiểu Ngư Nhi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi ra ngoài trước đi, đợi lát nữa vào chải đầu giúp nàng là được."

Tiểu Ngư Nhi đột nhiên nghe thấy có người ở nói chuyện với nàng, đầu tiên là sợ hết hồn, sau lại nhận ra là đó là giọng nói của thủ lĩnh nên liền theo lời chuẩn bị lui ra khỏi phòng.

"Tiểu thư, người thay xong quần áo liền kêu Tiểu Ngư Nhi một tiếng, Tiểu Ngư Nhi sẽ lập tức đến chải đầu giúp người." Dứt lời, Tiểu Ngư Nhi liền đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chỉ chốc lát sau Kỳ Tử Lam thay xong quần áo nói vọng ra ngoài: "Tiểu Ngư Nhi, em có thể vào rồi!"

Tiểu Ngư Nhi vừa nghe thấy nàng gọi liền đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Kỳ Tử Lam ngồi ngay ngắn ở trước gương, đang cởi dây cột tóc trên đầu. Thoáng chốc, một đầu tóc dài đen nhánh như thác ‘đổ’ xuống, xõa trên vai nàng.

"Tóc của tiểu thư thật đẹp, vừa đen vừa bóng, khiến Tiểu Ngư Nhi rất hâm mộ!" Tiểu Ngư Nhi nói lời ca ngợi từ nội tâm.

"Tóc của ta đẹp? Vậy ta đây không đẹp sao?" Kỳ Tử Lam giả bộ nổi giận. Ha ha! Rốt cuộc nàng đã bắt được cơ hội chỉnh Tiểu Ngư Nhi rồi, ai bỏa Tiểu Ngư Nhi cứ không nghe lời nàng.

"Tiểu. . . . . . tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ý của Tiểu Ngư Nhi không là như vậy!" Xem ra Tiểu Ngư Nhi đang lo lắng muốn chết.

"Vậy chứ em có ý gì? Em nói ta nghe thử xem." Kỳ Tử Lam thầm cười nghiêng ngả! Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tiểu Ngư Nhi đúng là vô cùng thích thú.

"Em. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

Đúng lúc này, Âu Dương Hiên đi vào phòng, Tiểu Ngư Nhi thấy có người tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm như thể vừa được lệnh đặc xá.

"Lam nhi, muội lại bướng bỉnh rồi." Âu Dương Hiên nhận lấy cây lược gỗ trong tay Tiểu Ngư Nhi, bắt đầu chảy tóc giúp Kỳ Tử Lam.

"Người ta có đâu!” Kỳ Tử Lam chột dạ cúi đầu! Thật là, Hiên đại ca lúc nào cũng có thể nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu nàng, chẳng ‘dễ chơi’* chút nào. (*ý nói bạn Hiên ‘khó chơi’)

Cũng không lâu sau, Âu Dương Hiên liền búi tóc thay Kỳ Tử Lam.

"Oa —— Hiên đại ca thật là lợi hại, còn biết cả búi tóc nữa! Lam nhi rất bội phục nha, Lam nhi nhớ trước kia Hiên đại ca chỉ biết buộc tóc thành bím thôi!"

Kỳ Tử Lam nhớ lại tình hình lần đầu tiên Âu Dương Hiên chải tóc giúp nàng, lần đó cũng không phải chỉ dùng ‘thê thảm không nỡ nhìn’ là có thể hình dung. Nhớ đến tóc của nàng lúc ấy bị hắn chải, toàn bộ quấn ở một chỗ, khiến nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn đau cắt bỏ phần tóc dài đến eo. Sau đó Âu Dương Hiên vẫn kiên trì, nhất định phải học được cách chải tóc, nhưng mãi cho đến một ngày trước khi hắn rời khỏi Yên Lam sơn trang, hắn cũng chỉ học được cách buộc thành bím tóc, nhưng hắn nói không sao, dù sao tóc nàng cũng chỉ buộc được thành bím, như vậy hắn chỉ cần học được cách buộc bím tóc là đủ rồi.

Không ngờ sáu năm không gặp, Hiên đại ca lại có thể biết búi tóc rồi!

Thật ra thì Âu Dương Hiên là đặc biệt học vì Kỳ Tử Lam, bởi vì hắn biết nàng không thể nào mãi mãi chỉ buộc tóc bím được, cho nên sau khi hắn trở lại Kình Thiên nhai đã đặc biệt nhờ Nhu Nhu dạy hắn.

Hắn khẽ mỉm cười, "Sáu năm không gặp, muội đã trưởng thành."

"Đó là đương nhiên thôi, làm gì có người nào mà mãi không lớn lên chứ! Nhưng Lam nhi thấy rất buồn bức, sao Hiên đại ca huynh vẫn mang bộ dáng của sáu năm trước, chẳng thay đổi chút nào cả? Bây giờ huynh đã cao hơn, lớn hơn nhưng sao gương mặt vẫn chẳng khác gì sáu năm trước vậy?" Kỳ Tử Lam nhìn Âu Dương Hiên trong gương, tò mò hỏi.

"Ta sợ mình trưởng thành quá nhanh khiến muội cảm thấy ta đã già đó!" Âu Dương Hiên cười trả lời. Trên thực tế, từ nhỏ hắn đã có gương mặt của oa nhi, cho nên mặc dù cũng đã hai mươi mấy tuổi nhưng nhìn như mới mười mấy tuổi. Ra ngoài mà nói hắn chính là thủ lĩnh của lãnh địa Thanh Long, sợ rằng không có một ai tin.

"Già rồi thì sao chứ, ai rồi cũng sẽ già mà! Hiên đại ca cuối cùng vẫn là Hiên đại ca, mà Lam nhi cũng vẫn là Lam nhi hay nghịch ngợm gây sự khi còn bé đó thôi!" Kỳ Tử Lam chẳng mấy để ý đến chuyện trở nên già giặn.

"Đó mới chính là Lam nhi tốt của ta." Hắn nhẹ nhàng đặt lược lên bàn, dắt Kỳ Tử Lam chuẩn bị xuống lầu."Tiểu Ngư Nhi, không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi lui xuống đi!"

Âu Dương Hiên mang theo Kỳ Tử Lam đến Hà uyển.

* * *

Dùng xong bữa tối, bởi vì Kỳ Tử Lam đã có một ngày mệt mỏi nên đi ngủ sớm một chút. Mà cũng bởi vì nàng đến làm trễ nãi công chuyện nửa ngày nên Âu Dương Hiên phải đến Nghĩa lâu, tiếp tục công việc còn dang dở.

"Thủ lĩnh, Thiệu cô nương đang ở ngoài cửa, cô nương ấy nói có chuyện quan trọng." Thị vệ Diệp Vũ đẩy cửa vào.

Thủ lĩnh trước nay không thích bị quấy rầy lúc đang xử lý bang vụ, nhưng Diệp Vũ - thân là một trong những thị vệ cận thân của thủ lĩnh - lại không chịu nổi Thiệu Lâm khổ sở cầu khẩn, chỉ đành phải mạo hiểm bị trách mắng đi thông báo.

"Vào lúc này? Để cho muội ấy vào đi!" Âu Dương Hiên nhíu mày, Thuộc Lâm luôn không biết cách chăm sóc bản thân, thân thể suy yếu như vậy mà còn chạy loạn khắp nơi vào lúc đêm tối thấm lạnh.

"Thuộc cô nương, mời vào." Diệp Vũ đẩy cửa ra, cung kính nói.

Thuộc Lâm gật đầu một cái, cất bước vào trong phòng.

"Thuộc Lâm, chuyện quan trọng gì mà khiến muội trễ thế còn chạy đến đây? Hạnh nhi đâu?" Âu Dương Hiên vừa thấy Thuộc Lâm liền đứng dậy đi tới trước mặt nàng.

"Hiên biểu ca, không liên quan đến Hạnh nhi, là do muội nhất quyết muốn đến. Muội bảo muội ấy chờ ở ngoài cửa."

"Có chuyện gì nói đi!"

"Muội. . . . . ." Thuộc Lâm chần chờ, không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Thuộc Lâm, có gì nói cứ nói thẳng, không sao."

"Hiên biểu ca, vì sao huynh để cho vị Kỳ cô nương kia vào ở Phong Vân lâu? Phong Vân lâu không phải trừ Hiên biểu ca ra, chỉ có thê tử tương lai của huynh mới có thể ở sao?" Đột nhiên nghe tin Kỳ Tử Lam được an bài ở Phong Vân lâu, lòng của nàng gần như vỡ nát. Nơi đó chỉ có thê tử tương lai của Hiên biểu ca mới có thể ở, chẳng lẽ ý huynh ấy là. . . . . . Không, nhất định không phải như thế!

"Thuộc Lâm, nếu như muội đã biết quy củ của lãnh địa Thanh Long thì cũng nên rõ ràng đó là có ý gì. Chỉ cần Lam nhi gật đầu, nàng ấy sẽ trở thành thê tử của ta. Chuyện này ta đã quyết định vào sáu năm trước." Hắn biết tình cảm Thuộc Lâm dành cho hắn, cũng nên đến lúc thức tỉnh muội ấy rồi.

"Tại sao? Tại sao vậy?" Thuộc Lâm mắt ngấn lệ, che mặt lao ra khỏi Nghĩa lâu.

"Thủ lĩnh, Thuộc cô nương. . . . . ." Diệp Vũ thấy Thuộc Lâm tông cửa xông ra, rất lo lắng.

"Ngươi đi theo xem xem! Sau khi xác định muội ấy trở về phòng, ngươi trở về bẩm báo."

"Rõ" Diệp Vũ vừa xoay người một cái đã ở ngoài mấy trượng.

"Chỉ mong muội ấy sẽ hiểu." Âu Dương Hiên ý vị sâu xa thở dài nói.

* * *

"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Người vào ở Phong Vân lâu phải là ta, không phải sao?" Thuộc Lâm chạy trở về phòng, nằm lỳ ở trên giường khóc.

"Tiểu thư, đừng khóc nữa mà! Khóc nhiều sẽ hại thân." Hạnh nhi ngồi ở mép giường an ủi nàng.

"Hạnh nhi, ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết rốt cuộc là tại sao?" Thuộc Lâm ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhìn Hạnh nhi.

"Tiểu thư, cô cũng đừng quá đau lòng. Không bằng như vậy đi, cô ngủ một lát, ngày mai Hạnh nhi tìm cách giúp cô!"

"Tìm cách? Bây giờ còn có thể nghĩ ra cách gì được đây?" Giọng của Thuộc Lâm vô cùng tuyệt vọng.

"Tiểu thư, biện pháp là do người nghĩ ra, nghỉ ngơi thật tốt đi đã! Nếu không cô mệt chết rồi, cho dù có cách cũng không thể sử sụng!" Hạnh nhi dịu dàng dụ dỗ nàng.

"Được rồi!" Thuộc Lâm lau nước mắt, bất đắc dĩ để Hạnh nhi cởi áo khoác giúp mình.

Sắp xếp xong cho Thuộc Lâm, Hạnh nhi mới về trong phòng của mình.

Nhìn mảnh giấy được đè dưới gối, Hạnh nhi nở nụ cười quỷ dị mà người ta không dễ dàng thấy được: nụ cười cực kỳ âm hàn.

* * *

Trên đời có một loại người, mục tiêu của bọn họ chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thứ người như thế có mặt ở khắp nơi, mà trong lãnh địa Thanh Long vừa vặn có một người.

"Lam nhi, chúng ta cùng đến phía sau núi thưởng thức phong cảnh, nhân tiện thưởng thức điểm tâm ngon miệng, chỉ có hai người chúng ta thôi, không biết ý muội như thế nào?" Công Tôn Dục nở nụ cười mê người mê hoặc tất cả nữ nhân, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Kỳ Tử Lam. Phía sau hắn còn một gã sai vặt xách theo giỏ trúc đi theo.

Kỳ Tử Lam vừa nghe đến có có đồ ăn ngon, không nói hai lời lập tức đồng ý, "Đương nhiên là được rồi! Củ tỏi kia, huynh cũng có chút thú vị đó nha!" Kỳ Tử Lam bảo Tiểu Ngư Nhi về Phong Vân lâu trước, nàng định cùng Công Tôn Dục đến phía sau núi thưởng thức bánh ngọt.

"Ta nói Lam nhi này, muội không thể gọi bằng cái tên khác được à? Có nhất thiết phải gọi ta là ‘củ tỏi kia’ không vậy? Tên gọi này nghe rất kỳ cục ." Công Tôn Dục gần như cầu khẩn.

"Vậy à? Ta cảm thấy rất hay mà, không tin huynh hỏi hắn đi." Kỳ Tử Lam chỉ vào gã sai vặt sau lưng Công Tôn Dục."Ngươi cảm thấy như thế nào?"

"Tiểu. . . . . . tiểu nhân không có ý kiến." Gã sai vặt ấp a ấp úng đáp.

"Thấy chưa! Hắn cũng không ý kiến gì, vậy khẳng định cái tên này hay đến mức người khác không có ý kiến. Huynh giữ lại dùng đi! Cái tên dễ nhớ như vậy không phải ai cũng nghĩ ra được đâu, và cũng không phải ai cũng có may mắn được nhận nó!" Kỳ Tử Lam lý luận quá kỳ quái khiến Công Tôn Dục nhất thời không đáp lại được.

Xem ra hắn chỉ có thế chấp nhận số mệnh rồi! Có điều, tai tinh Kỳ Tử Lam này gây bao nhiêu tai họa cho hắn thì hắn sẽ đòi lại bấy nhiêu ở chỗ đại đương gia. Hắn rất nóng lòng muốn xem phản ứng của Âu Dương Hiên! Nghĩ tới đây, Công Tôn Dục không nhịn được cười trộm trong lòng.

"Này, huynh không đi à! Nếu huynh không đi thì đưa luôn cho ta ăn đi!" Kỳ Tử Lam bước vài bước mới phát hiện Công Tôn Dục vẫn đang sững sờ tại chỗ. Nàng đành lớn tiếng gọi hắn. Hắn đi hay không đi nàng cũng chẳng sao cả, chỉ cần cho nàng bánh ngọt thôi, xong, hắn muốn lên trời xuống đất nàng cũng lười để ý.

"Đi đi đi, tất nhiên là ta muốn đi rồi." Nếu hắn không đi thì làm sao mà thực hiện trò đùa này được.

Công Tôn Dục nhận cái giỏ từ tay người sai vặt rồi kéo Kỳ Tử Lam đi về phía sau núi.

"Huynh đừng kéo tay ta, huynh không biết ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ à?" Kỳ Tử Lam gạt tay Công Tôn Dục ra, tức giận mắng.

"Lam nhi, sao muội thiên vị vậy? Đương gia vừa kéo vừa ôm muội muội vẫn cười hì hì.Ta mới chỉ kéo tay muội thôi mà muội đã trở mặt rồi!" Nét mặt Công Tôn Dục ‘đau lòng muốn chết’.

"Ta thiên vị đó, huynh có ý kiến gì không? Lúc ta còn bé đã quen biết Hiên đại ca, còn huynh, ta với huynh quen biết còn chưa đầy một tháng, sao huynh có thể xằng bậy được? Lại nói, cho dù ta quen biết huynh đã lâu đi chăng nữa nhưng nếu không có sự đồng ý của ta, huynh cũng không được động tay động chân với ta! Người xưa có câu: ‘ phi lễ chớ động ’, huynh không đọc sách à?" Kỳ Tử Lam nói lời lẽ chính đáng.

"Dạ, ta sai rồi, là ta không tốt, cầu xin muội đừng nói thêm nữa!" Công Tôn Dục lập tức cúi đầu xin tha. Kỳ Tử Lam nói hắn như thể hái hoa tặc – một trong mười tội nặng nhất, để người khác nghe được thì thôi xong!

Kỳ Tử Lam thấy Công Tôn Dục bộ dạng ‘đã biết sai’, mới gật đầu một cái, hất cằm lên bước đi một cách kiêu ngạo.

Công Tôn Dục thấy thế vội vàng đi theo.

* * *

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã tới đến phía sau núi.

"Này! Đã đến nơi rồi, lấy đồ ăn ra đi!" Kỳ Tử Lam ngồi ở trên cỏ, chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến.

"Những loại bánh ngọt này là do ta đặc phái người xuống núi mua, đảm bảo muội ăn xong sẽ khen không ngớt miệng!" Công Tôn Dục mở giỏ trúc, lấy vài đĩa điểm tâm ngon mắt từ trong đó ra.

"Oa, nhìn bên ngoài thôi đã thấy ngon rồi!" Kỳ Tử Lam chà sát tay, nóng lòng muốn nhét tất cả vào trong bụng mình.

Công Tôn Dục trong lòng thật sự buồn bực ngồi một bên nhìn Kỳ Tử Lam quét sạch. . . .một bàn điểm tâm. Những thứ đó ăn ngon đến mức ấy sao? Nhìn bộ dáng của nàng như thể từ lúc bị đuổi ra khỏi bụng mẹ đến giờ chưa được ăn bánh ngọt bao giờ vậy!

"Ừm, ăn ngon lắm, đúng là mỹ vị nhân gian mà!" Kỳ Tử Lam nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, cảm thán.

"Lam nhi, muội thấy ta thế nào?" Công Tôn Dục nhìn Kỳ Tử Lam ăn gần xong mới mở miệng hỏi.

Kỳ Tử Lam cảm thấy khó hiểu liếc hắn một cái, "Huynh muốn biết mình như thế nào? Chỗ kia có dòng suối kìa, huynh đến gần đó chút là có thể nhìn thấy bóng mình rồi, nếu chê nhìn không rõ thì về nhà cầm gương lên soi chẳng phải sẽ biết à."

Công Tôn Dục không nhịn được vỗ vỗ cái trán, không biết là phải khen ngợi nàng thật thà đáng yêu, hay là phải mắng nàng đần, "Ý của ta không phải vậy, ta muốn hỏi muội là muội thấy ta nhìn như thế nào?"

"Huynh hả? Để ta nhìn chút." Kỳ Tử Lam nghiêm túc quan sát Công Tôn Dục từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, lại từ phải về trái, hơn thế còn đi vòng quanh hắn một vòng, cẩn thận nhìn từ phía trước ra phía sau, "Ừ, khuôn mặt này của huynh nhìn không được đẹp lắm; nói về vóc người của huynh thì tay dài chân dài , ai! Nhìn một cách tổng thể chính là xấu đến độ không thể xấu hơn!" Kỳ Tử Lam nhịn cười nói hết câu.

Công Tôn Dục nghe xong lời bình của Kỳ Tử Lam mà thiếu chút nữa té xỉu. Hắn nghĩ dáng dấp hắn cũng thuộc dạng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, hấp dẫn biết bao nhiêu sự yêu thích của các lệnh ái danh môn, không ngờ nàng vừa nhận xét đã bị biến thành người xấu xí đến mức không chịu nổi!

Công Tôn Dục ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kỳ Tử Lam đang cười gian, hả hê liếc hắn. Cuối cùng nàng thật sự không kiềm chế được mà cười ngặt nghẽo.

"Ha ha. . . . . . Cười chết người rồi! Ta chỉ nói bừa vài câu mà huynh đã coi như thật! Người ngốc nhất thiên hạ không phải huynh thì con ai vào đây nữa!" Kỳ Tử Lam ôm bụng cười không ngừng.

"Kỳ Tử Lam!" Công Tôn Dục tức giận quát to, ra tay muốn đánh về phía nàng.

Kỳ Tử Lam bất ngờ lách người, an toàn ngồi trên cành của một cây đai thụ, "Củ tỏi kia, huynh phải nghĩ kỹ rồi hãy làm nha! Nếu hôm nay huynh đụng đến một cọng lông tơ của ta, ta đảm bảo trong một tháng huynh sẽ không được ngủ ngon giấc. Ta sẽ khiến huynh phải sống trong sự sợ hãi!" Kỳ Tử Lam làm mặt vô tội đe dọa hắn nhưng vẫn không quên nở nụ cười ngọt ngào.

Kỳ Tử Lam vừa dứt lời lập tức hiệu quả. Công Tôn Dục từ từ để cánh tay vẫn đang trên không trung xuống.

"Coi như ta bại dưới tay muội." Công Tôn Dục nói một cách đầy thất bại. Nếu muốn tỷ thí võ công, Kỳ Tử Lam chắc chắc không bằng hắn, nhưng nói đến chỉnh người thì không ai sánh kịp thủ đoạn của Kỳ Tử Lam, huống chi nàng còn là quả tim của Âu Dương Hiên, nếu hắn thật sự động đến nàng, không bị lột một lớp da mới là lạ!

"Coi như huynh thông minh! Nhưng huynh cứ yên tâm, ta sẽ không nói cho những người khác biết chuyện này." Kỳ Tử Lam cười nói. Nàng không biến sắc thu hồi Tú Hoa Châm - vốn định khiến Công Tôn Dục tê ngứa.

"Muội có thể xuống rồi đó." Nếu nàng không cẩn thận bị té thì kiểu gì hắn cũng phải chịu tội.

"Ta muốn nhảy xuống, huynh phải đỡ được ta đó nha!" Kỳ Tử Lam đứng trên cành cây hét lớn.

"Muội nhảy đi, ta sẽ đỡ được muội!" Công Tôn Dục giang hai cánh tay chuẩn bị đỡ nàng.

Kỳ Tử Lam làm bộ muốn nhảy xuống, nhưng ‘bất thình lình’ cành cây nàng đang đứng đột nhiên bị gãy khiến cho nàng ngã nhào xuống

"Cẩn thận !!!!!" Công Tôn Dục căng thẳng kêu lên, vội vàng lao người về phía Kỳ Tử Lam. Đúng lúc hắn sắp đỡ được nàng thì bất ngờ có hai cánh tay khác đỡ được Kỳ Tử Lam trước hắn.

"Lam nhi!" Người ôm Kỳ Tử Lam vừa lo lắng vừa tức giận nói.

"Hiên đại ca." Kỳ Tử Lam chột dạ le lưỡi. Nàng biết mình lại sắp phải nghe giáo huấn rồi.

Sau khi đáp xuống đất, Âu Dương Hiên để Kỳ Tử Lam xuống.

"Muội trở về Phong Vân lâu trước chờ ta." Âu Dương Hiên trầm mặt, ra lệnh cho Kỳ Tử Lam.

"Có nhất định phải như vậy không?" Kỳ Tử Lam nhỏ giọng hỏi.

"Lam nhi!" Âu Dương Hiên trầm giọng quát.

"Được rồi được rồi!" Kỳ Tử Lam mím môi cúi đầu, đá hòn đá nhỏ trên đường, trở về Phong Vân lâu.

Sau khi Kỳ Tử Lam đi, chỉ còn lại hai người: Công Tôn Dục và Âu Dương Hiên.

"Đương gia, đệ không làm bất kỳ chuyện gì hết, là muội ấy tự mình leo lên cây ." Công Tôn Dục thấy Âu Dương Hiên lạnh mặt, thoạt nhìn người ta lạnh cả sống lưng nên vội vàng thanh minh. Từ nhỏ đến lớn, Âu Dương Hiên chưa bao giờ dùng vẻ mặt này nhìn hắn.

"Dục, ta không thích hành động ngày hôm nay của đệ. Tuy đệ là huynh đệ của ta, nhưng sự nhẫn lại của ta có giới hạn." Âu Dương Hiên lạnh lùng nói.

Thực ra khi hắn nghe được tin Lam nhi và Công Tôn Dục cùng nhau ra sau núi từ chỗ Tiểu Ngư Nhi là hắn đã cảm thấy không ổn lắm, vì vậy hắn vội vàng đến phía sau núi xem rốt cuộc là chuyện gì. Khi hắn thấy Lam nhi vừa nói vừa cười với Công Tôn Dục thì trong lòng càng khó chịu. Hắn biết Công Tôn Dục chỉ vì thử dò xét hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà tức giận. Lam nhi đối với hắn mà nói quá quan trọng, từ giây phút nàng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn thì hắn đã biết mình không thiếu nàng. Từ tận sâu trong tim hắn, hắn đã sớm coi Lam nhi là thê tử của mình, tuyệt không cho phép những người khác chen vào.

"Đương gia, tiểu đệ biết sai rồi, huynh bớt giận đi!" Hắn thực sự đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Âu Dương Hiên luôn thiên về tỉnh táo, không gần nữ sắc lại có sức ghen lớn như vậy.

"Đệ biết lỗi là tốt rồi. Thôi, thật ra vừa rồi ta cũng không nên đối xử với đệ như vậy." Âu Dương Hiên cảm thấy hết sức có lỗi với sự kích động vừa xong của mình. Dù sao Công Tôn Dục cũng là bạn tri kỷ tình như thủ túc của hắn.

"Đương gia, huynh không cần phải tự trách, là đệ có lỗi trước." Công Tôn Dục tương đối thông cảm với tâm trạng lúc này của Âu Dương Hiên. Xem ra anh hùng quả thật khó qua ải mỹ nhân. May mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn làm anh hùng, "Đương gia, Lam nhi vẫn còn ở Phong Vân lâu chờ huynh đấy, mau đi đi!" Công Tôn Dục nhắc nhở.

Có Công Tôn Dục nhắc nhở Âu Dương Hiên như thể người vừa tình mộng, bước nhanh về phía trong trang, còn Công Tôn Dục thì cười nhìn Âu Dương Hiên rời đi.

Chương 6

Kỳ Tử Lam nghiêm chỉnh ngồi trước bàn trong phòng khách ở Phong Vân lâu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Không lý nào Hiên đại ca thấy nàng ngã từ trên cây xuống mà lại giận dữ đến vậy. Hiên đại ca luôn luôn hiểu nàng rõ nhất. Trừ khi huynh ấy đã phát hiện ra chân tướng? Kỳ Tử Lam thầm kêu không ổn.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào. Kỳ Tử Lam lén lút liếc ra phía cửa, chỉ thấy Âu Dương Hiên đang nghiêm mặt đi vào Phong Vân lâu.

"Hiên đại ca. . . . . ." Kỳ Tử Lam gọi hắn một cách đáng thương. Trong tình huống hắn đang thịnh nộ như thế này nàng thật sự không chắc chiêu này có tác dụng hay không.

"Tại sao lại cố ý đánh gãy cành cây? Muội có biết làm như vậy là rất nguy hiểm không?!" Trên đường về Phong Vân lâu, Âu Dương Hiên đã cố gằng hết sức điều chỉnh tâm trạng của mình, hắn không muốn dọa Lam nhi. Nhưng vừa về tới Phong Vân lâu, lửa giận lại bốc lên không dự báo trước.

"Muội. . . . . ." Kỳ Tử Lam ấp a ấp úng hồi lâu mà vẫn không nặn ra được một câu giải thích hoàn chỉnh.

"Lam nhi, ta không muốn muội nói dối." Hắn biết lúc Lam nhi ở trên cành cây, thừa dịp Công Tôn Dục không chú ý đã cố tình phóng ám khí tạo vết rạn trên đó, làm nhánh cây gãy lìa vì không ngừng lên xuống, khiến Công Tôn Dục nghĩ rằng nhánh cây đột nhiên bị gãy .

"Muội. . . . . . Muội chỉ muốn dọa củ tỏi kia chút thôi, ai bảo hắn không tốt bụng chứ!" Kỳ Tử Lam vất vả lắm mới tìm được tiếng nói của mình, "Mặc dù muội không biết hắn có ý tưởng xấu gì nhưng muội biết chắc rằng hắn mời muội ăn nhất định là có mục đích khác, cho nên mới cố ý hù dọa hắn. Lúc ấy muội nắm cành cây gãy rất chặt, sẽ không để cho hắn đỡ được muội, bản thân muội cũng sẽ không bị thương; Hiên đại ca, huynh biết rõ khả năng của muội mà." Kỳ Tử Lam càng nói càng lý lẽ hùng hồn.

"Vậy muội có biết nếu muội thực sự rơi xuống đất sẽ có rất nhiều cành cây nhỏ làm xước mặt muội không?" Nếu không phải hắn kịp thời đỡ được nàng từ giữa không trung thì bây giờ trên mặt nàng đã có bao nhiêu vết thương rồi.

"Muội. . . . . . không để ý." Giọng Kỳ Tử Lam nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Hai người đột nhiên không ai nói gì nữa.

"Muội xin lỗi, muội không nên không cẩn thận như thế, Hiên đại ca, cám ơn huynh đã cứu muội." Cuối cùng, Kỳ Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Hiên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Âu Dương Hiên dãn lông mày, khuôn mặt cứng ngắc vì tức giận đã trở lên nhu hoàn như bình thường."Muội có biết vì sao ta lại tức giận như vậy không?"

"Bởi vì Hiên đại ca lo lắng cho muội." Kỳ Tử Lam biết Âu Dương Hiên hết sức quan tâm mình.

"Muội có hy vọng ta phải thường xuyên lo lắng cho muội không?" Âu Dương Hiên kéo Kỳ Tử Lam ngồi xuống đùi mình.

"Không hy vọng." Kỳ Tử Lam lắc đầu.

"Cho nên. . . . . ." Âu Dương Hiên chờ Kỳ Tử Lam nói tiếp.

"Cho nên sau này muội sẽ chú ý đến sự an toàn của mình, không để cho Hiên đại ca phải lo lắng nữa." Chỉ là chú ý an toàn, chứ không phải là về sau sẽ không chỉnh người nữa nha!

"Tiểu hồ li!" Âu Dương Hiên đoán được ý định mờ ám của nàng, mỉm cười quở khẽ.

"Nói sao thì đạo hạnh của tiểu hồ ly cũng không thể cao bằng lão hồ ly được. Mấy cái trò trẻ con này mà bày ra trước mắt lão hồ ly Hiên đại ca thì đều bị huynh liếc mắt một cái là biết ngay.” Kỳ Tử Lam biết Âu Dương Hiên không còn giận nên thả lỏng tinh thần, tranh cãi với hắn.

"Đó là vì ta hiểu muội hơn những người khác."

"Ồ? Vậy Hiên đại ca cảm thấy Lam nhi là người như thế nào vậy?" Kỳ Tử Lam hứng trí bừng bừng nhìn Âu Dương Hiên.

"Muội hả, là người hay nghịch ngợm phá phách, là một con quỷ nhỏ tinh nghịch thích trêu đùa người khác để được vui vẻ."

"Sao lại thế, ngoài những điểm xấu ra muội không còn ưu điểm nào nữa à?" Kỳ Tử Lam cau mày, hoài nghi liệu có phải bản thân luôn làm việc sai trái không.

"Ừm, hình như là không có." Âu Dương Hiên nín cười, nghiêm túc gật đầu một cái.

"Á! Đại ca thật sự cho là như vậy sao?" Kỳ Tử Lam cảm thấy hết sức chán nản.

"Đồ ngốc, là chính mình chính là ưu điểm lớn nhất của muội!"

Âu Dương Hiên không khách khí cười phá lên, làm Kỳ Tử Lam nhất thời đỏ mặt tay chân luống cuống.

"Trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Âu Dương Hiên vỗ vỗ mặt nàng.

"Muội ăn không nổi nữa rồi!" Kỳ Tử Lam chớp hai mắt, vô tội nhìn Âu Dương Hiên.

"Ai bảo muội ăn nhiều điểm tâm như vậy!"

"Không ăn chẳng phải uổng ư! Huống chi những thứ kia đều là những loại bánh ngọt muội thích ăn, không ăn thì thật đáng tiếc." Kỳ Tử Lam không hề có chút cảm giác hối hận nào.

"Vậy à, ‘không ăn thì thật đáng tiếc’ là do muội tự nói đó nha, vậy bây giờ chúng ta lại đi ăn chực một bữa vậy!" Âu Dương Hiên không cho Kỳ Tử Lam cơ hội cự tuyệt, dứt khoát kéo nàng rời khỏi Phong Vân lâu.

* * *

"Hiên đại ca à, chán chết đi được!" Kỳ Tử Lam đẩy cửa Nghĩa lâu ra, lớn tiếng nói.

"Lam nhi, lại làm sao vậy?" Âu Dương Hiên tuyệt đối không cảm thấy kinh ngạc với hành động bất thình lình đẩy cửa vào của Kỳ Tử Lam. Tính ngày, Kỳ Tử Lam ở lại Kình Thiên nhai cũng được một thời gian rồi, trong khoảng thời gian này nàng gần như cứ hai ba ngày lại đến Nghĩa lâu tìm hắn oán trách một lần.

Kình Thiên nhai thật sự không thú vị như vậy à? Hình như đâu phải vậy! Kể từ khi Kỳ đại tiểu thư vào ở Kình Thiên nhai đến nay đã phát huy công lực chỉnh người đến trình độ vô cùng tinh tế, làm cho tiếng than vang khắp cả nơi này.

"Trời ơi! Giày của ta!"

Tiếng thét này nhất định là ở trong hoa viên truyền tới, mà người bị hại dẫm lên bùn loãng phát ra tiếng kêu gào bi thương.

Đang yên đang lành tại sao trong vườn hoa lại có thể có một cái hố, hơn thế bên trong đều là bùn loãng?

Tất nhiên đây chính là kiệt tác của Kỳ Tử Lam. Nàng hay đào hố trong hoa viên thường xuyên có người đi lại rồi đổ nước vào đó, sau đó đổ chỗ đất vừa đào vào dùng cành cây quấy lên tạo thành bùn đất. Nếu nhìn không cẩn thận thì tuyệt đối sẽ không chú ý đến những loại cạm bẫy này.

Mà những hố bùn này không chỉ có một hố! Bình thường đi năm bước sẽ xuất hiện một hố, người dẫm phải cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo vì Kỳ Tử Lam nhất định sẽ lời lẽ hùng hồn mà nói rằng: "Ai bảo những người này đi bộ không mang theo mắt!"

"A. . . . . quần áo của ta!"

Đây nhất định là tiếng kêu thảm thiết của người vừa mới bị dội nước. Có lúc Kỳ Tử Lam sẽ cố ý tuyên truyền loạn: lúc thì nói thủ lĩnh muốn gặp Lâm tổng quản, lúc thì nói đại lĩnh chủ muốn gặp tam lĩnh chủ. Trong một khoảng thời gian ngắn mệnh lệnh bay đầy trời.

Mà những người phục mệnh đi đến sẽ phát hiện ra cửa phòng không hề khép chặt, có một khe hở nhỏ, chỉ cần ai không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào là người đó liền gặp xui, bởi vì cửa vừa mở ra là có ngay một trận ‘nắng hạn chờ mưa’. Nếu may mắn thì người bị dính chút nước trắng thôi, vận rủi đến sẽ được hưởng luôn một chậu nước bị nhỏ thêm mực!

Tất nhiên, Kỳ Tử Lam lại có lý do của nàng, "Đây chính là những người không biết lễ nghi! Chẳng lẽ mấy người không biết vào phòng người khác phải gõ cửa trước à? Nếu gõ cửa rồi sẽ biết bên trong không có ai, ngay cả lễ nghi căn bản như vậy mà cũng không biết, truyền ra ngoài chẳng phải lãnh địa Thanh Long sẽ trở thành trò cười ư!"

Nói gì thì nói, cho dù Kỳ Tử Lam làm gì cũng đều có lý do của nàng. Cho dù gây ra họa gì, quỷ linh tinh nàng luôn có thể dễ dàng xoay chuyển, hơn nữa còn xoay chuyển rất có đạo lý, khiến cho mọi người không thể trách cứ.

Có điều, mặc dù tất cả mọi người đều bị trêu chọc nhưng không ai tức giận cả. Ngược lại tất cả mọi người đều cực kỳ yêu quý Kỳ Tử Lam, hơn thế còn tranh nhau muốn yêu thương nàng !

Mà những trò quỷ này của nàng không ảnh hướng chút nào đến đại cục, vì vậy Âu Dương Hiên luôn mắt nhắm mắt mở, cũng không ngăn lại, dù sao chỉ cần nàng vui vẻ là được! Hơn nữa hắn tin tưởng nàng sẽ có chừng có mực.

Vì vậy mấy ngày nay không khí ở Kình Thiên nhai náo nhiệt lên rất nhiều, người bị chỉnh dở khóc dở cười, những người còn lại đứng ngoài thưởng thức vô cùng vui vẻ. Nghĩ tới đây, Âu Dương Hiên không khỏi nở nụ cười.

"Hiên đại ca, huynh có đang nghe người ta nói gì không vậy?! Một mình ngồi cười cái gì thế? Người ta thật sự rất nhàm chán, huynh chẳng chơi cùng muội gì cả." Kỳ Tử Lam dựa vào đùi Âu Dương Hiên, kéo kéo vạt áo của hắn, kéo theo suy nghĩ của hắn trở lại.

"Có chứ, nhưng muội xem, ta còn có nhiều chuyện phải xử lý như vậy, không thể chơi với muội được. Muội chờ thêm chút thời gian nữa, đến lúc ta không bận rộn nữa sẽ dẫn muội xuống núi chơi được không?" Âu Dương Hiên kìm lòng không được dán gần sát mặt Kỳ Tử Lam, đắm chìm trong mái tóc có mùi thơm thoang thoảng.

"Được, đây là tự huynh nói đó nha, không được đổi ý đó! Chúng ta ngoắc tay nào." Kỳ Tử Lam hoàn toàn làm như không thấy đối với động tác thân mật như vậy của Âu Dương Hiên, nàng như thể một đứa trẻ đưa ngót tay út ra, muốn cùng hắn ngoắc tay.

Âu Dương Hiên thở dài, rất hợp tác đưa ngón út ra ngoắc tay với nàng, xem như lời hứa giữa hai người.

"Vậy muội không làm phiền huynh nữa, muội tự mình đi chơi, buổi tối gặp!" Kỳ Tử Lam huýt sáo, nhảy nhót ra khỏi Nghĩa lâu.

Mà sau khi Kỳ Tử Lam rời khỏi Nghĩa lâu, nàng rất rảnh rỗi đi đến chuồng ngựa, đúng lúc nhìn thấy một gã sai vặt đang lên yên cho hai con ngựa.

"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đang làm gì vậy ?" Kỳ Tử Lam nở nụ cười đi về phía gã sai vặt.

"Lam. . . . . . Lam nhi tiểu thư, sao tiểu thư lại rảnh rỗi . . . . . ." Gã sai vặt hoảng sợ nhìn Kỳ Tử Lam. Hắn không chỉ đã nghe thấy "sự tích" của nàng từ lâu mà còn tận mắt chứng kiến vài lần. Ngày hôm nay để cho vị tiểu thư này gặp được, không biết mình sẽ trở thành người thảm thương như thế nào?

"Nhàm chán ý mà! Cho nên đi khắp nơi dạo chơi! Có cần giúp một tay không?" Ai phải xuống núi nhỉ? Mấy ngày nay vẫn luôn ở trên núi, nàng sắp buồn bực đến không chịu nổi rồi, nói không chừng nàng có thể nhân cơ hội này xuống núi vui chơi một chút!

"Không. . . . . . Không cần, tam lĩnh chủ muốn xuống núi, tôi phải gấp rút chuẩn bị cho xong." Nói xong, hắn liền dùng hai tay khẽ run quàng dây cương cho con ngựa.

"Ồ, vậy ngươi làm mau lên!" Chờ hắn làm xong, nàng động thủ lần nữa là được.

Sau khi Kỳ Tử Lam thấy gã sai vặt đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, liền lập tức nhảy lên một con ngựa, một tay kia kéo dây cương của một con ngựa khác, phi về phía thiên môn của Tập Anh sơn trang.

"Ha Ha ha! Củ tỏi kia, ta đi trước nha! Con ngựa này là để lại cho huynh." Kỳ Tử Lam nhìn thấy Công Tôn Dục đợi ở ngoài thiên môn thì ném dây cương của một con ngựa cho hắn rồi sau đó hả hê phóng đi.

"Tam lĩnh chủ, chuyện này. . . . . ." Một thị vệ - vốn phải theo Công Tôn Dục xuống núi - hốt hoảng nhìn hắn.

"Ngươi đi báo cho thủ lĩnh, nói rằng Lam nhi cô nương xuống núi rồi, ta sẽ dẫn nàng ấy đến khách điếm trên trấn chờ huynh ấy." Công Tôn Dục trấn định phân phó xong, vội nhảy lên ngựa phi như điên.

Dọc đường đi xuống núi, Công Tôn Dục chỉ thấy thủ vệ mặt hoảng sợ nhưng không thấy bóng dáng của Kỳ Tử Lam đâu, cho đến lúc đến chân núi mới nhìn thấy nàng không hề lo lắng ngồi ở trên lưng ngựa, làm như đang đợi người nào đó.

"Củ tỏi kia, huynh không biết cưỡi ngựa à? Cũng chỉ là lộ trình chưa tới một khắc mà sao huynh lại tốn gần một canh giờ vậy?" Kỳ Tử Lam cực kỳ khoa trương oán trách.

"Ta không biết muội đang đợi ta, đương nhiên là từ từ đi rồi! Muội muốn chờ ta lại không nói sớm một chút, nếu không ta đã lập tức đuổi theo muội." Công Tôn Dục cố làm mặt kinh ngạc nhìn nàng.

"Vậy à?" Kỳ Tử Lam rõ ràng không tin lời hắn, "Huynh muốn đi đâu?" Đây mới thực sự là cảm giác hứng thú của nàng.

"Muội hỏi cái này làm gì? Dù sao đó cũng không phải là nơi mà muội có thể đi." Hi vọng phương pháp này có thể có hiệu quả, tóm lại chỉ cần kéo dài tới lúc Âu Dương Hiên xuất hiện là được! Công Tôn Dục âm thầm cầu nguyện.

"Nực cười, thiên hạ làm gì có chỗ nào mà ta không thể đến chứ? Huynh muốn dọa ta chắc!"

"Ta đây đâu có thời gian rảnh rỗi, tóm lại nơi đó không cho phép nữ nhân ra vào, ta thấy muội nên bỏ ý định ấy đi, tự mình đi chơi đi! Chỉ cần muội đừng đi theo ta, muội thích đi đâu cũng được."

"Nơi nào mà nữ nhân không thể vào? Trừ phi là huynh muốn đi. . . . . . huynh muốn đi kỹ viện? !" Kỳ Tử Lam đột nhiên mở to hai con mắt như vừa nghĩ ra cái gì đó.

"Muội đã biết, vậy thì thức thời một chút, đừng theo đi ."

"Đừng có mơ, nếu hôm nay huynh không dẫn ta đi ‘mở mang kiến thức’, ta sẽ chỉnh huynh đến mức phải kêu cha gọi mẹ!" A! Kỹ viện đó nha! Cho tới bây giờ nàng cũng chỉ nghe nói thôi chứ chưa bao giờ thấy, nhân cơ hội hiếm có ngày hôm nay nhất định phải đi mở rộng tầm mắt mới được!

"Muội muốn đi ta sẽ để cho muội đi cùng, nhưng ngàn vạn đừng chọc ghẹo ta nha!" Công Tôn Dục nghe vậy, không nói hai lời, lập tức thỏa hiệp.

"Coi như huynh thông minh! Vậy thì chúng ta đi thôi!" Vừa nói xong, ai ngờ Công Tôn Dục lại kêu như quỷ.

"Lại làm sao vậy??” Nàng không kiên nhẫn hỏi.

"Không có gì, chỉ là trước khi đến Bách Hoa phường, ta muốn lên khách điếm Duyệt Lai ăn một chút gì đó, muội cũng không ý kiến gì chứ?" Đối phó với loại người tinh ranh như quỷ này quả thật là không thể dùng một loại biện pháp. May mà hắn gạt nàng muốn đến Bách Hoa phường, nếu không khẳng định không có cách nào lừa nàng đến khách điếm.

"Sao huynh phiền phức vậy! Ở Bách Hoa phường không có đồ ăn à?"

"Vậy là muội không biết rồi! Vịt nướng của khách điếm Duyệt Lai ăn ngon có tiếng, không nếm thử muội sẽ hối hận!"

Kỳ Tử Lam nghiêng đầu suy tính một lát, "Được rồi! Lần trước chỉ lại ở nơi đó nghỉ một đêm, không có cơ hội ăn được thứ gì ngon, hôm nay phải đi ăn thử mới được." Dứt lời, hai chân vừa cử động, ngựa của nàng đã dẫn đầu chạy về phía trước.

Kỳ Tử Lam và Công Tôn Dục một trước một sau vào khách điếm. Bọn họ vừa ngồi xuống, Công Tôn Dục liền gọi một bàn thức ăn, ăn vội ăn vàng như người đói bụng.

"Huynh gọi nhiều như vậy làm cái gì, huynh ăn cho cả buổi trưa à?" Chỉ cần nhìn đám thịt vịt với cá kia thôi là nàng đã thấy no rồi, thật sự không có khẩu vị gì.

"Muội ăn là được rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

Chẳng hiểu sao, Kỳ Tử Lam thấy mắt Công Tôn Dục đột nhiên tỏa sáng, nàng theo ánh mắt của hắn nhìn lại —— lần này thảm thật rồi! Đứng ở cửa, không phải là Hiên đại ca sao?

"Đương gia, trùng hợp như thế, huynh cũng xuống núi đi dạo chợ à! Không bằng huynh cùng đi dạo với muội ấy nha! Ta còn có chuyện phải đi trước." Công Tôn Dục vì những ngày tháng an toàn sau này của mình mà làm bộ như vô tình gặp gỡ Âu Dương Hiên, chào hỏi mấy câu liền chuồn mất.

"Hiên. . . . . . Hiên đại ca, sao huynh lại rảnh rỗi xuống núi?" Kỳ Tử Lam cúi đầu, có vẻ có chút chột dạ.

Âu Dương Hiên nghiêm mặt, không nói một lời đi tới trước bàn ngồi xuống.

Kỳ Tử Lam thấy Âu Dương Hiên mặt nghiêm túc, cũng không dám nói thêm nữa, chỉ cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở một bên. Đột nhiên, trong cái bát trước mặt có một miếng vịt nướng, nàng vui mừng ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Hiên.

"Hiên đại ca, không phải huynh giận Lam nhi sao?" Nàng thử dò xét.

"Muội biết rõ ta sẽ tức giận mà tại sao vẫn trốn xuống núi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ta phải ăn nói làm sao với sự giao phó của Kỳ tiền bối?"

"Muội. . . . . . muội cho là có củ. . . . . . ấy. . . . . . Công Tôn Dục dẫn muội tới Bách Hoa. . . . . . à. . . . . . dẫn muội đi chơi sẽ không gặp chuyện gì không may ." Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã lỡ miệng, nếu để cho Hiên đại ca biết nàng định đến Bách Hoa phường, huynh ấy không đánh nàng một trận tàn nhẫn mới là lạ!

"Muội muốn đi đâu?"

"Hiên đại ca muốn dẫn muội đi chơi sao?" Kỳ Tử Lam hưng phấn hỏi.

Âu Dương Hiên cười bất đắc dĩ, "Đằng nào cũng xuống núi rồi, nhân tiện dẫn muội đi dạo một chút vậy!"

Kỳ Tử Lam thấy Âu Dương Hiên nở nụ cười, lúc này mới yên lòng ôm hắn nói: "Hiên đại ca đối với một là tốt nhất!"

"Được rồi, ăn chút đồ trước đi! Nhìn muội gầy đến chỉ còn trơ mỗi bộ xương." Nói xong, hắn lại gắp một chút món ăn bỏ vào bát cho nàng.

"Nếu là ăn điểm tâm, khẳng định Hiên đại ca sẽ không cho muội ăn." Kỳ Tử Lam kiêu ngạo hất cằm lên.

"Đồ ngốc, chỉ ăn điểm tâm làm sao mà nuôi thịt được?"

"Huynh xem, của muội đây không phải là thịt chắc?" Kỳ Tử Lam vừa nói, vừa giơ cánh tay lên rồi dùng sức nhéo cánh tay của mình.

"Được rồi, mau buông tay ra, bóp nữa tay sẽ bị tụ máu đó!" Âu Dương Hiên vội vàng gỡ tay nàng ra, xoa nhẹ chỗ nàng vừa nhéo một cách đầy thương tiếc.

Hai người ở lại khách điếm gần một canh giờ mới rời đi.

"Đại ca, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Ra khỏi khách điếm, Kỳ Tử Lam lập tức hỏi.

"Đến Bách Hoa phường." Âu Dương Hiên không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.

"Bách. . . . . . Bách Hoa phường? ! Hiên đại ca, đó. . . . . . đó là kỹ viện đấy!" Kỳ Tử Lam không thể tin được Âu Dương Hiên sẽ tới cái loại nơi như vậy. Nàng còn tưởng rằng hắn lỡ lời nói sai.

Âu Dương Hiên lại cười nói: "Đúng vậy!"

"Nhưng. . . . . . nhưng. . . . . ." Kỳ Tử Lam luống cuống. Mặc dù nàng rất muốn đi để biết, nhưng sao Hiên đại ca lại cũng có hứng với loại địa điểm như vậy?

"Muội không muốn đi à? Vậy ta bảo Diệp Vũ đưa muội về, một mình ta đi." Âu Dương Hiên rất "tốt bụng" đề nghị.

"Muốn, muội muốn đi!" Kỳ Tử Lam vội vàng đáp. Nói gì đi chăng nữa để một mình Hiên đại ca đi nàng cũng không yên tâm.

Âu Dương Hiên nhảy lên ngựa, vươn tay, "Lên đây đi!"

"Nhưng muội cũng cưỡi một con ngựa . . . . . ." Mặc dù nàng rất muốn ngồi trong vòm ngực ấm áp của Âu Dương Hiên, nhưng nàng có chút do dự nhìn con ngựa mình mang tới.

"Diệp Phong và Diệp Vũ sẽ chăm sóc nó, lên đây đi!"

"Vâng!" Nghe Âu Dương Hiên nói thế, nàng lập tức mặt mày hớn hở đặt tay mình vào trong bàn tay hắn. Nàng phi người thân một cái đã ở trong ngực Âu Dương Hiên.

Thế là, một nhóm bốn người liền tiến về phía Bách Hoa phường.

* * *

"Ồ! Thật là khách hiếm đến! Sao hôm nay Âu Dương đại gia lại có thời gian rảnh rỗi đến tiểu điếm vậy, thật là khiến cho tiểu diếm cảm thấy quá vẻ vang!" Tiết đại nương – bà chủ của Bách Hoa phường - vừa thấy là Âu Dương Hiên là lập tức lên nghênh đón, "Vị. . . . . . vị tiểu cô nương này là . . . . ." Đây mới là điều lạ, Âu Dương Hiên tới uống rượu hoa, sao lại còn dẫn theo một cô nương tới đây? Chắc không phải là muốn bán cô nương này vào đây chứ! Nhìn dáng dấp khuôn mặt nàng ta rất đệp, có điều thân mình hơi gầy.

Tiết đại nương bắt đầu cẩn thận quan sát Kỳ Tử Lam.

Âu Dương Hiên nhìn một cái là phát hiện ra ý nghĩ qua ánh mắt của Tiết đại nương. Hắn trầm giọng nói: "Lam nhi sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của bà, tốt nhất là bà đừng có ý định gì xấu với nàng." Trong lời nói tràn đầy ý cảnh cáo.

"Âu Dương đại gia, tôi làm sao dám!" Tiết đại nương nghe vậy rùng mình một cái, cuống quít cười làm lành, "Âu Dương đại gia muốn tìm vị mấy cô nương hầu hạ ngài phải không?" Tiết đại nương nơm nớp lo sợ hỏi, chỉ sợ sơ ý đắc tội với hắn, không chỉ sau này cái chốn nhỏ này đừng mong có thể mở cửa tiếp mà nói không chừng ngay cả đầu của bà ta cũng không giữ được.

"Một gian phòng hảo hạng, gọi toàn bộ thẻ đỏ đến."

"Dạ . . . . . người đâu, mau dẫn đường cho Âu Dương đại gia." Tiết đại nương lập tức lớn tiếng thét.

Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Hiên vào trong một căn phòng đã có sẵn một hàng các cô nương trang điểm xinh đẹp đứng đó.

"Mấy người các ngươi nghe đây, hầu hạ Âu Dương đại gia cho thật tốt, biết chưa?" Tiết đại nương nói xong liền thối lui ra khỏi phòng.

Cửa vừa đóng lại tất cả các cô nương đều tranh nhau muốn ngồi cạnh Âu Dương Hiên.

"Âu Dương công tử, để Oanh Oanh rót rượu giúp ngài."

"Công tử, hãy để Yến Yến làm cho!"

Kỳ Tử Lam vốn cảm thấy mới lạ với mọi thứ xung quanh nhưng khi nhìn thấy một đống nữ nhân cứ dán lên người Âu Dương Hiên nàng lại giận, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi không nhìn bọn họ.

Hành động này rơi vào mắt Âu Dương Hiên, "Các ngươi đi hầu hạ hai người bọn họ đi!" Âu Dương Hiên chỉ vào Diệp Vũ và Diệp Phong - nữ giả nam trang đang đứng ở bên cạnh. Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn đã đạt được kết quả mà hắn mong muốn.

"Thủ lĩnh!" Diệp Phong dùng đôi mắt nén giận nhìn Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên cười ha hả, nói tiếp: "Nếu người ta đã không thích, vậy tất cả các ngươi tìm hắn đi!" Âu Dương Hiên chỉ Diệp Vũ.

Thấy tất cả cô nương đều vây quanh Diệp Vũ, Kỳ Tử Lam - đang tức giận - mới thoáng thở bình thường, lập tức hứng thú dồi dào mà quan sát Diệp Vũ nhếch nhác để một đám nữ nhân ép đến tay chân luống cuống.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy một người mặc quần áo làm từ vải thô - xem ra là tiểu cô nương nhỏ hơn Kỳ Tử Lam một hai tuổi - cẩn thận từng li từng tí bưng một chén canh hoa quế đi vào.

Nàng sơ ý một chút, đụng phải Yến Yến đang quấn lấy Diệp Vũ, toàn bộ bát canh hoa quế nóng hổi bị văng ra ngoài, trong đó có hơn một nửa nước canh bị đổ lên chính tay nàng.

"A . . . .nóng, đau quá, đau quá!" Tiểu cô nương kêu lên một cách ngốc nghếch.

"Cô Ngốc đáng chết, nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì này! Xiêm y của ta bị ngươi làm bẩn hết rồi, không cho ngươi chút dạy dỗ là không thể!" Yến Yến giơ một tay lên, một cái tát chuẩn bị giáng xuống mặt Cô Ngốc.

Kỳ Tử Lam thấy thế, vội vàng tiến lên che nàng mở.

"Chắc là rất đau! Nào lại đây, tỷ tỷ thoa thuốc giúp muội." Kỳ Tử Lam đứng ở trước người Cô Ngốc, nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, từ trong túi gấm lấy ra một cái hộp màu trắng, dịu dàng thoa thuốc giúp nàng.

"Kẻ hạ nhân này lại dám to gan như vậy! Không muốn sống nữa đúng không?" Yến Yến cho rằng Kỳ Tử Lam là nha hoàn của Âu Dương Hiên, không cam lòng để cho mình bị một hạ nhân hại nàng ta phải xấu mặt trước khách và các tỷ muội, nàng ta cả giận giơ tay lên định đánh người.

"Dừng tay! Tất cả các ngươi ra ngoài hết cho ta, gọi Tiết đại nương tới đây." Âu Dương Hiên lạnh lùng mở miệng, thái độ dương dương tự đắc.

"Muội tên gì? Tại sao lại phải ở đây?" Kỳ Tử Lam nhẹ nhàng hỏi, làm như không thấy cái người muốn đánh sau lưng nàng.

"Ta tên là Cô Ngốc, là A Cha* của Cô Ngốc mang Cô Ngốc tới." Cô Ngốc trả lời. (*vì cô này ngốc lên gọi như vậy)

"Cha muội bán muội đến chỗ này? Vậy có thích ở lại nơi này không?"

"Thích chứ! Nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon." Cô Ngốc ngây ngốc trả lời, chỉ chỉ vào ngực và mông của mình.

Kỳ Tử Lam thấy Cô Ngốc ngay cả chuyện mình bị người khác khi dễ mà cũng không biết nên đau lòng hỏi: "Tỷ tỷ dẫn muội đến một nơi có thức ăn ngon chơi vui vẻ, nơi đó tuyệt đối sẽ không có người bắt nạt muội có được không?"

"Được được! Ta muốn đi theo tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng tỷ không được đánh ta đâu đó!"

"Không đâu, ta tuyệt đối sẽ không đánh muội."

Đúng lúc này, Tiết đại nương đi vào trong phòng. Cô Ngốc vừa thấy bà ta, sợ đến nỗi lập tức trốn sau lưng Kỳ Tử Lam, trong miệng lầm bầm: "Đừng đánh ta, đừng đánh ta."

Kỳ Tử Lam lập tức đứng lên, không vui nhìn chằm chằm Tiết đại nương, "Bà thường xuyên đánh muội ấy?"

Tiết đại nương vẫn chưa hề ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, dùng giọng điệu qua loa nói: "Cái loại nha đầu như nó không đánh chắc sẽ không biết nghe lời."

"Bốp" , một cái tát lập tức giáng xuống mặt Tiết đại nương.

Tiết đại nương vốn muốn đáp trả, nhưng thấy Âu Dương Hiên ở đó nên đành phải nhận.

"Một cái tát này là ta đòi lại thay cho muội ấy." Kỳ Tử Lam đưa tay vào trong ống tay áo móc ra một chiếc vòng ngọc, "Ta dùng chiếc vòng ngọc này chuộc muội ấy chắc hẳn là đủ rồi chứ?"

"Đủ, đủ!" Dù sao Tiết đại nương cũng là người biết nhìn hàng tốt, vừa thấy vòng ngọc trong tay Kỳ Tử Lam là bà ta lập tức nhìn ra đó là hàng thượng đẳng, cầm nó đi đổi, muốn mua mười nha hoàn cũng không thành vấn đề.

Bà ta đang định nhận lấy chiếc vòng thì nghe thấy Âu Dương Hiên cố ý ho khan, nên đành rụt tay về, "Vị cô nương này, cô cứ mang nó đi đi! Coi như là giúp ta một việc, ta không thu nửa văn tiền."

"Diệp Phong." Âu Dương Hiên vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng nói chuyện. Hắn dùng ánh mắt ý bảo Diệp Phong trả tiền chuộc Cô Ngốc.

"Vâng" Diệp Phong đáp một tiếng, ý nói đã hiểu được ý của Âu Dương Hiên.

"Lam nhi, đi thôi!" Âu Dương Hiên kéo Kỳ Tử Lam rời khỏi phòng.

"Hiên đại ca, muội tự quyết định như vậy huynh sẽ không giận muội chứ?" Tay còn lại của Kỳ Tử Lam dắt Cô Ngốc.

"Không, nhưng lần sau không được như vậy nữa." Nếu mỗi lần nàng gặp một người lại giữ lại người đấy thì không bao lâu nữa lãnh địa Thanh Long bị sụp đổ vì miệng ăn.

"Dạ, lần sau sẽ không như vậy nữa." Kỳ Tử Lam dí dỏm nói.

"Dạ, lần sau sẽ không như vậy nữa." Cô Ngốc cũng bắt chước theo giọng điệu của Kỳ Tử Lam, khiến cho Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam nhìn nhau cười.

"Hiên đại ca, về sau chúng ta đừng đến những nơi như thế này nữa được không?" Chẳng có cái gì hay ho cả! Nhưng tại sao nam nhân bất kể già trẻ đều đến nơi này nhỉ? Sau này có cho nàng tiền nàng cũng sẽ không trở lại nơi này! Hơn nữa nàng cũng không muốn phải nhìn thấy một đống nữ nhân cứ vậy quanh Hiên đại ca của nàng, nàng thực sự không thích.

"Ừ." Thật ra thì Âu Dương Hiên cố ý mang nàng tới đây, một là không muốn sau này nàng một mình lén lút tới chỗ này, hai là hắn muốn nàng hiểu thực ra Bách Hoa phường không thú vị như trong tưởng tượng của nàng.

"Ừm! Vậy chúng ta trở về thôi! Cô Ngốc, chúng ta cưỡi ngựa chung được không?" Kỳ Tử Lam hỏi.

"Được chứ được chứ, cùng tỷ tỷ cưỡi chung một con ngựa!" Cô Ngốc vỗ tay khen hay.

"Không được, để Diệp Phong chăm sóc nàng ấy sẽ an toàn hơn." Âu Dương Hiên lập tức phản đối.

"Cô Ngốc, một mình muội cưỡi một con ngựa được không?"

"Không, ta muốn cùng tiểu tỷ tỷ cưỡi ngựa!" Cô Ngốc lắc đầu.

"Được rồi, Hiên đại ca, muội bảo đảm sẽ cẩn thận." Kỳ Tử Lam cầu khẩn.

Âu Dương Hiên thấy vẻ mặt ‘người nhìn người thích’ của Kỳ Tử Lam nên không thể từ chối nàng, "Được rồi!"

"Cám ơn Hiên đại ca! Cô Ngốc, mau cảm ơn đại ca ca đi."

"Cám ơn đại ca ca." Cô Ngốc cười ngây ngô, Kỳ Tử Lam nói gì nghe nấy.

"Đến đây nào!" Kỳ Tử Lam dắt Cô Ngốc đi về phía sau.

"Chỉ sợ là thủ lĩnh đã tự tìm cho mình một sự phiền toái!" Diệp Phong nói chắc như đinh đóng cột.

Âu Dương Hiên nhìn Kỳ Tử Lam thân mật dắt Cô Ngốc, không nhịn được mà cười khổ. Có lẽ thật sự để cho Diệp Phong nói trúng rồi! Về mặt tình cảm nha đầu Lam nhi này vốn chậm chạp, nay lại thêm Cô Ngốc tới quấy rồi, sợ rằng càng khó hơn. Cũng được, sáu năm hắn cũng có thể đợi thì vào lúc này hắn không thể mất bình tĩnh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương