Nguyện Gả Cho Đại Đương Gia!
-
Chương 10
"Cái gì? Muốn thành thân rồi hả ? Thật hay giả vậy?" Từ trong Nghĩa lâu truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Công Tôn Dục.
"Đúng vậy, sau khi tìm được cha mẹ của Lam nhi là chọn ngày luôn." Âu Dương Hiên ngẩng đầu nhìn Công Tôn Dục cảnh cáo hắn đừng dại dột mà phá rối.
"Đại ca, đừng nhìn đệ như vậy được không? Người chuẩn bị trở thành đại tẩu của đệ đâu có phải là người dễ bắt nạt đâu, sao đệ dám phá hỏng chuyện của huynh chứ?" Công Tôn Dục cười gượng hai tiếng, mặt đầy vẻ vô tội.
Diệp Phong đứng bên cạnh không nhịn được phải hắng giọng, ý là: nàng không đồng ý.
"Ta nói Phong cô nương này, cô hắng giọng là có ý gì vậy?" Công Tôn Dục hỏi.
"Nhị lĩnh chủ, bởi vì dạo này thời tiết thay đổi thất thường nên bị nhiễm lạnh, cổ họng rất khó chịu. Xin Nhị lĩnh chủ nhớ phải cẩn thật, thời tiết thay đổi thất thường, nói chuyện dễ cắn phải lưỡi lắm." Diệp Phong nghiêm túc trả lời.
"Đa tạ Phong cô nương quan tâm." Công Tôn Dục tức giận nói. Bất kỳ ai cũng nghe hiểu được ý mỉa mai trong câu nói của Diệp Phong.
"Nhị lĩnh chủ nói quá lời, thuộc hạ chỉ là làm tròn bổn phận của mình mà thôi." Diệp Phong không ngừng - liên tục - luôn miệng đáp lời, khiến cho Công Tôn Dục tức giận đến dậm chân.
"Diệp Phong, ngày mai cô có thể nghỉ ngơi." Âu Dương Hiên cười nói. So tài ăn nói, Diệp Phong và Lam nhi nhất định là ngang nhau.
"Thủ lĩnh thật là tốt tính, thuộc hạ xin nhận tấm lòng, mà thủ lĩnh cũng nên lo lắng cho bản thân đi! Sợ rằng Lam nhi cô nương vẫn chưa thông suốt đâu!" Diệp Phong đáp lời không chút cảm kích.
"Diệp Phong, quả thật cô rất hiểu Lam nhi." Âu Dương Hiên nghe vậy cười ha ha, tán dương Diệp Phong nhanh mồm nhanh miệng.
Diệp Phong không cho là đúng lùi ra ngoài cửa, giữ vững thái độ ôn hòa trước sau như một của nàng.
"Lại có một vở kịch hay để xem rồi." Diệp Phong nhẹ nhàng nói với Diệp Vũ đứng bên cạnh.
"Tỷ, tỷ, thủ lĩnh và Nhị lĩnh chủ đang nói chuyện gì vậy, sao đệ nghe mà không hiểu?" Ngoài võ thuật ra thì Diệp Vũ đầu óc khô cứng đều không hiểu nổi.
"Tiểu đệ, không cần phải hiểu, cứ chờ xem là được." Diệp Phong nhắm hai mắt lại, không có ý định mở miệng nữa.
* * *
Kỳ Tử Lam đang ngồi trên bậc cầu thang ở đình nghỉ mát trong Anh uyển. Nàng một tay chống cằm, một tay cầm một cọng cỏ khô. Nàng cực kỳ nhàm chán nhìn đám người bận rộn trước mặt, thở dài lần thứ bốn mươi sáu kể từ lúc sáng rời giường tới giờ.
Chưa tới hai ngày nữa chính là ngày nàng và Âu Dương Hiên thành thân nhưng nàng lại chẳng khác gì một phế nhân, không đi được đến đâu, cũng không có gì để làm, ngay cả Âu Dương Hiên vì muốn kết toán trước trung thu cho lãnh địa Thanh Long Trung mà bận bịu, cả ngày gặp nàng không tới hai lần.
Nàng thật sự không hiểu, thành thân thì thành thân, lấy ở đâu ra nhiều việc phải chuẩn bị vậy? Vừa may giá y, vừa phát thiếp mời, vừa chuẩn bị tiệc rượu, toàn bộ người từ trên xuống dưới bận rộn rối tinh rối mù, mà người chuẩn bị làm tân nương là nàng đây lại ngồi một bên rảnh rỗi như kẻ chẳng quan trọng gì, chán đến sắp phát điên luôn.
"Haizz ——"Kỳ Tử Lam đổi tay chống cằm, lại không nhịn được thở dài một hơi.
"Ta nói này Lam nhi à, ngày kia sẽ là ngày đại hỷ của muội rồi mà sao nhìn muội như thể bị người ta vứt bỏ, ngồi ở đây buồn bã thở dài vậy?" Công Tôn Dục nhàn nhã đi tới trước người Kỳ Tử Lam, vừa mở miệng là nói lời khó nghe.
Kỳ Tử Lam hơi nghiêng người không muốn để ý tới Công Tôn Dục, "Liên quan gì tới huynh, huynh mau đi ra chỗ mát mẻ kia đi, đừng ở lỳ đây làm ta chướng mắt." Người đang nhàm chán như nàng mà mở miệng nói hỏa khí cũng đặc biệt lớn.
"Ồ! Thì ra muội đã uống hỏa dược vào bữa sáng nha! Bản công tử thấy muội một mình sững sờ ngồi đây nên mới tốt bụng đến quan tâm muội đó nha!" Công Tôn Dục mặt uất ức nói.
"Huynh phiền quá, không thấy tâm trạng ta không được tốt à? Lải nhải ầm ỹ chết đi được!" Sao trên đời lại có người mặt dày đến vậy, mắng mà cũng không chịu đi.
"Lam nhi này, nếu muội không muốn gả thì cứ mạnh dạn nói ra! Thủ lĩnh sẽ không làm khó muội đâu." Công Tôn Dục nói bậy mà không sợ thiên hạ không loạn.
"Tên nào nói với huynh là ta không muốn gả hả, còn nói lung tung nữa coi chừng ta vả nát miệng huynh giờ." Kỳ Tử Lam hung tợn trừng hắn.
"Đừng. . . . . . Đừng kích động nha! Ta chỉ là nói. . . . . . nói đùa thôi, muội đừng tưởng thật." Oa, nữ ma đầu này lộ ra bản tính rồi! "Thấy muội buồn chán nên ta đến hàn huyên với muội một chút thôi mà!” Hắn vẫn không sợ nguy hiểm đến tính mạng, vẫn muốn gây rối.
"Ta với huynh thì có chuyện gì mà nói? Ta thấy trong đầu huynh toàn ý tưởng vô bổ, nói chuyện với huynh càng chán hơn." Nàng càng nghĩ càng giận, nhìn thấy hắn càng tức. Cái tên đại thiếu gia phong lưu Công Tôn Dục này cả ngày chỉ biết rong chơi, không biết giúp đỡ Hiên đại ca gì cả, hại Hiên đại ca bận rộn không có thời gian dành cho nàng. Hắn chính là đầu sỏ gây nên chuyện này.
"Ta đang suy nghĩ rốt cuộc là tại sao muội lại muốn gả cho Đại đương gia?" Ha, vở kịch chuẩn bị lên sàn!
"Ta gả cho Hiên đại ca không được à? Huynh có ý kiến gì không?" Nhìn vẻ mặt đầy âm mưu của hắn chắc chắn là không có ý tốt. Còn lâu nàng mới bị lừa một cách dễ dàng như vậy.
"Đâu có, vì sao ta phải có ý kiến chứ? Ta chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi." Công Tôn Dục cười gượng hai tiếng. Sao hắn có thể có ý kiến gì? Ý kiến duy nhất của hắn chính là hi vọng sau khi Kỳ Tử Lam gả đi có thể đổi tính sớm một chút, tránh cho hắn cả ngày lẫn đêm sống trong bóng ma của sự sợ hãi. Có điều, với tính cách này chuyện đó sẽ không xảy ra!
"Có cái gì mà hiếu kỳ? Hiên đại ca hỏi ta có lấy chàng không, ta liền đồng ý thôi!" Đầu óc của hắn làm từ đậu phụ à? Chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu! Kỳ Tử Lam liếc Công Tôn Dục một cách đầy chán ghét.
"Chỉ vậy thôi?" Mặc dù Kỳ Tử Lam không biết ‘tình là gì’ đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn thật sự không ngờ tới. . . . . . nàng đâu chỉ là không thông suốt, căn bản là. . . . . . Haiz! Ngay cả hắn cũng không biết nên nói như thế nào cho đúng nữa. Đại đương gia thật là đáng thương, cưới ngay phải một cô nhóc.
"Nếu không thì như thế nào? Hiên đại ca nói ta thích hợp làm thê tử của chàng, huynh còn có ý kiến gì nữa không?" Kỳ Tử Lam nhíu chặt lông mày. Nàng không hiểu nổi Công Tôn Dục đang suy nghĩ cái gì.
"Muội có biết tại sao cha mẹ của Đại đương gia lại muốn thành thân với nhau không?" Bây giờ hắn nhìn không nổi nữa, vốn chỉ muốn quấy rối chút nhưng thấy tình hình nàng thế này hắn không nhịn được muốn giảng giải cho nàng.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Kỳ Tử Lam đáp: "Sao ta biết được? Huynh muốn biết thì đi hỏi họ là biết ngay! "
"Trời ạ ——" Công Tôn Dục không nhịn được gào khóc thành tiếng.
"Huynh không khẻ à? Ta bắt mạch giúp huynh." Kỳ Tử Lam tốt bụng nói.
"Không cần, muội hãy nghe ta nói ——" Công Tôn Dục quăng cho Kỳ Tử Lam một ánh mắt đồng tình, "Một nam nhân thành thân với nữ nhân là bởi vì lưỡng tình tương duyệt, họ yêu thương đối phương." Hắn dùng giọng điệu người từng trải nói. Trời mới biết tất cả lời hắn nói đều là lý luận suông, tình yêu là cái thứ đồ chơi gì hắn cũng vốn chưa có kinh nghiệm thực tế.
"Lưỡng tình tương duyệt? Yêu nhau?" Đó là gì, sao trên sách lại không viết.
"Không hiểu?"
"Không hiểu!” Kỳ Tử Lam khẳng định.
"Cái gọi là yêu chính là. . . . . . chính là. . . . . ." Là cái gì hắn cũng không rõ. Hắn nuốt nước bọt đầy khó khăn, "Ách, hay là muội nói xem cảm giác của muội đối với ta như thế nào, còn cảm giác của muội đối với Đại đương gia là như thế nào đi."
"Huynh á! Ta vừa nhìn thấy huynh là ghét, gặp lần thứ hai thì thấy tức, nhất là khi thấy nụ cười ngu ngốc của huynh, thật là muốn tát một cái, còn có ——" Kỳ Tử Lam muốn nói tiếp nhưng bị Công Tôn Dục cắt ngang.
"Ngừng, giờ muội có thể nói cảm giác đối với Đại đương gia." Tiếp tục nghe nàng nói nữa hắn thực sự nghĩ mình khiến cho người khác chán ghét, uổng phí mỹ danh ‘công tử phong lưu’ của hắn.
"Ta thích ở cùng với Hiên đại ca, uống chút trà, ăn điểm tâm hay ngắm mưa đều được, nếu như có thể cùng nhau chơi đùa thì càng tốt hơn! Hơn nữa không thấy Hiên đại ca thì ta sẽ rất buồn như thể thiếu mất thứ gì đó, toàn thân thấy khó chịu! Còn nữa, ta thích ngồi trên đùi Hiên đại ca nhất." Nhắc đến Âu Dương Hiên, Kỳ Tử Lam liền trở nên vui vẻ, mới vừa u buồn trong nháy mắt đã vui tươi ngập tràn, đôi mắt nhìn Công Tôn Dục trở nên mơ màng.
"Có thế chứ, chỉ đối với Đại đương gia muội mới có loại cảm giác này, đây cũng là yêu huynh ấy." Công Tôn Dục vỗ tay nói.
"Vậy sao?" Loại cảm giác này chính là yêu? Nói như vậy, nàng đã yêu Hiên đại ca từ rất lâu rồi!
"Đúng đó, đúng đó! Tin ta đi, chắc chắn không sai." Công Tôn Dục vỗ ngực bảo đảm, "Bây giờ còn thấy buồn chán nữa không?"
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng cố gắng suy tư của Kỳ Tử Lam!
Đột nhiên lấy lại tinh thần, Kỳ Tử Lam nói: "Buồn chán? Ai nói ta buồn chán? Huynh mới buồn chán ấy!" Dứt lời, nàng liền lao vào Phong Vân lâu tựa như một làn khói, để lại Công Tôn Dục mặt vô tội đứng ở chỗ cũ.
Nữ nhân thật hay thay đổi. Đây là hắn đúc kết qua nhiều năm.
Nhưng nhóc con như Kỳ Tử Lam cũng được coi là nữ nhân à? Điều này cần phải bàn bạc thêm.
* * *
"Yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu. . . . . ." Kỳ Tử Lam đã hái một bông cúc từ Cúc uyển, hiện giờ nàng đang ngồi trong đình Thưởng Anh đếm cánh hoa, suy đoán tình cảm của Âu Dương Hiên.
"Thật là, sớm biết đã không ngắt hoa cúc rồi, nhiều cánh hoa như vậy phải đếm đến lúc nào đây!" Kỳ Tử Lam mất kiên nhẫn ném bông cúc sang một bên, tức giận oán trách.
Kể từ ngày hôm qua Công Tôn Dục nói với nàng cái gì mà ‘lưỡng tình tương duyệt’ đến giờ khiến tâm trạng của nàng cả ngày đều không yên, lo lắng Âu Dương Hiên không yêu mình, chỉ là vì cam kết sáu năm trước mới cưới nàng. Dù sao thì hắn chưa bao giờ nói hay là bày tỏ tình yêu với nàng!
Sắc trời cũng đã tối, hôm nay nàng vẫn còn chưa thấy mặt mũi Âu Dương Hiên đâu, nên không cơ hội nói chuyện rõ ràng với hắn để thăm dò tâm ý của hắn.
"A —— phiền chết đi được, phiền chết đi được!" Kỳ Tử Lam hét lên.
"Lam nhi, sao vậy, chuyện gì phiền?"
"Mẹ? Cha? Sao hai người. . . . . ." Kỳ Tử Lam quay đầu lại nhìn, hai mắt mở to, không thể tin được cha mẹ xuất hiện ở đây vào lúc này.
"Con bé ngốc, con gái bảo bối sắp thành thân, chúng ta làm cha mẹ sao có thể không tới được!" Đường Tâm Điệp cười dịu dàng.
"Cha, mẹ, hai người có thể tới thật sự là quá tốt rồi." Kỳ Tử Lam không muốn cha mẹ lo lắng cho nàng nên đã ép buộc mình lên tinh thần, cố gắng thân mật ôm bọn họ.
"Lam nhi, tối nay ngủ cùng mẹ, hai mẹ con chúng ta phải trò chuyện một đêm mới được, được không?" Đường Tâm điệp thấy ngày mai sẽ con gái đã phải đi lấy chồng, không nhịn được cảm thán thời gian thực nhanh. Haiz! Nếu như có thể, bà thực sự muốn giữ con gái ở lại bên mình thêm vài năm nữa.
"Hay quá, nhưng chỉ sợ cha không đồng ý!" Kỳ Tử Lam liếc trộm Kỳ Phi Bằng một cái, tinh nghịch nói.
Kỳ Phi Bằng nghe vậy cười ha ha, "Nhìn con kìa, sắp xuất giá tới nơi rồi mà còn ham chơi đến vậy."
"Con chính là con, không cần phải thay đổi !" Kỳ Tử Lam hất cằm, chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
"Đúng là hết cách với con." Kỳ Phi Bằng và Đường Tâm Điệp không hẹn mà cùng lắc đầu.
Kỳ Tử Lam le lưỡi, làm mặt quỷ, chọc cho hai vợ chồng Kỳ Phi Bằng cười không ngừng.
Buổi tối ngày hôm đó, vợ chồng Kỳ Phi Bằng và thành viên Tứ gia tộc cùng nhau dùng bữa tối. Âu Dương Hiên bởi vì có công việc vẫn chưa xong, cho nên vẫn không xuất hiện. Mãi cho đến lúc Kỳ Tử Lam sắp đi ngủ mà Âu Dương Hiên vẫn còn chưa trở lại Phong Vân lâu nên nàng đành phải để lại một tờ giấy trên bàn để nhắn cho hắn biết rằng tôi nay nàng ngủ cùng mẹ ở sương phòng trong Sỉ viên.
* * *
"Lam nhi, ngày mai con phải thành thân rồi, sau khi gả vào nhà người ta con không còn là Kỳ tiểu thư của nhà chúng ta nữa mà là thủ lĩnh phu nhân của lãnh địa Thanh Long, biết chưa?" Đường Tâm Điệp khẽ vuốt ve mặt con gái, có chút không nỡ nói.
"Mẹ, con có thể vừa là Kỳ tiểu thư vừa là thủ lĩnh phu nhân nha! Như vậy chẳng có gì mâu thuẫn cả." Kỳ Tử Lam khờ dại nói bởi vì nàng nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Tâm Điệp,.
"Nha đầu ngốc, sau khi làm thủ lĩnh phu nhân thì có trách nhiệm của thủ lĩnh phu nhân, không thể tùy hứng giống như lúc chưa xuất giá được. Con phải học tập thật chăm chỉ mới có thể đảm đương được chức thủ lĩnh phu nhân mọi người tôn kính!" Đường Tâm Điệp mặc dù biết người của lãnh địa Thanh Long tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tử Lam, nhưng nói gì đi chăng nữa thì nhà chồng cũng không thể so được với nhà mẹ đẻ. Bà vẫn là không khỏi phải lo lắng.
"Nhưng Hiên đại ca nói con gả cho chàng rồi vẫn có thể muốn làm chuyện gì thì làm chuyện đó như trước đây." Tại sao gả cho người ta rồi lại phải thay đổi? Nàng chưa bao giờ biết làm một thủ lĩnh phu nhân phải như thế nào, cũng không có ai nói với nàng hết!
"Đó là nó thương con mới tùy con, nhưng con vẫn phải học cách để trưởng thành!" Âu Dương Hiên cưng chiều Tử Lam như vậy tất nhiên là chuyện tốt, nhưng làm như vậy sẽ khiến cho Lam nhi vĩnh viễn không thể trưởng thành.
"Nhưng. . . . . ." Lời Hiên đại ca nói không thể tin ư? Nhưng Hiên đại ca không sẽ lừa gạt nàng! Chẳng lẽ là bởi vì nàng và Hiên đại ca không có ‘lưỡng tình tương duyệt’, tất cả đều chỉ là nàng đơn phương thích hắn cho nên hắn mới lừa gạt nàng? Kỳ Tử Lam bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Lam nhi, sao vậy, đang suy nghĩ gì thế?" Đường Tâm Điệp thấy con cau mày suy nghĩ sâu xa, không nhịn được hỏi.
"Mẹ. . . . . . tại sao năm đó mẹ lại muốn gả cho cha?"
"Sao. . . . . . sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Đường Tâm Điệp kinh ngạc nhìn Kỳ Tử Lam.
"Nói cho con biết đi mà!" Kỳ Tử Lam bắt đầu sử dụng công lực làm nũng.
"Đương nhiên là bởi vì cha con đối với mẹ rất tốt, mẹ cảm thấy có thể phó thác cả đời cho ông ấy cho nên mới nguyện ý gả cho cha con!" Đường Tâm điệp đỏ mặt trả lời.
"Vậy. . . . . . mẹ có yêu cha không?" Kỳ Tử Lam chính miệng nói ra chữ ‘yêu’ này xong không kìm chế được mà mặt đỏ tim đập.
"Tất nhiên là yêu rồi, nếu không sao lại muốn gả cho cha con được? Con hỏi chuyện này làm gì? Trong đầu con đang suy nghĩ gì vậy?"
Kỳ Tử Lam không trả lời mà tiếp tục hỏi: "Cha thì sao ạ? Cha có yêu mẹ không? Cha có từng nói cha yêu mẹ không ạ?"
"Ông ấy chưa bao giờ nói." Bây giờ bà đã biết đại khái trong lòng Lam nhi đang lo lắng gì rồi! Mặc dù Kỳ Phi Bằng chưa từng nói qua yêu bà, nhưng từ thái độ của ông đối với bà, ông làm tất cả vì bà, bà đều có thể cảm nhận được: ông ấy yêu bà rất sâu sắc.
Nha đầu Lam nhi này chỉ sợ là vì Âu Dương Hiên chưa từng chính miệng nói ra cho nên đang lo lắng Âu Dương Hiên không thương mình. Trên thực tế, trừ Lam nhi ra, ở trong mắt người khác, mọi cử chỉ hành động của Âu Dương Hiên đều thể hiện tình yêu vô hạn của hắn đối với Lam nhi. Có điều bà không có ý định vạch trần, coi như là khảo nghiệm tình cảm của hai đứa đi! Như vậy, có lẽ sẽ giúp Lam nhi trưởng thành hơn.
Bất tri bất giác, hai mẹ con đã hàn huyên cả đêm, sắc trời ngoài cửa sổ đã từ từ sáng lên.
"Được rồi, mau ngủ đi! Hôm nay có thể con sẽ rất bận rộn đấy, mau nghỉ ngơi một lát đi không đến lúc đó lại mệt mỏi không đứng được." Đường Tâm Điệp vỗ nhẹ lưng Kỳ Tử Lam như thể dỗ dành một đứa bé.
Kỳ Tử Lam gần một đên chưa ngủ, dưới giọng nói dịu dàng của mẫu thân đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
* * *
Hôm nay, là ngày đại hỷ của Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam. Khắp nơi trong Tập Anh sơn trang giăng đèn kết hoa, cả sơn trang được bao phủ bởi bầu không khí vui vẻ.
Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam đã bái đường, giờ phút này Âu Dương Hiên đang ở đại sảnh chào hỏi khách, còn Kỳ Tử Lam ngồi một mình trong tân phòng của bọn họ ở Phong Vân lâu.
"Đại ca sao vẫn chưa về vậy! Người ta còn có lời nói muốn hỏi chàng mà!” Kỳ Tử Lam oán giận. Cả ngày hôm nay nàng không thể nói chuyện với Âu Dương Hiên. Đầu chỉ suy đoán tình cảm Âu Dương Hiên đối với nàng nên trong lòng nàng đã khó chịu lắm rồi, bây giờ lại phải đội cả cái mũ phượng nặng trịch dầy cộp trên đầu khiến cho cổ nàng sắp gãy đến nơi, hơn nữa lại không thể vén khăn voan đỏ len, bụn sắp xẹp lép rồi, nhưng Tiểu Ngư Nhi vẫn ở bên cạnh giám thị nàng, không cho nàng ăn trộm đồ. Haizz! Nàng đói sắp bất tỉnh rồi mà đến bây giờ ngay cả cái bóng của Âu Dương Hiên cũng không nhìn thấy, nàng sắp tức chết rồi đây!
“Phu nhân, ngài chờ một lát nữa đi! Thủ lĩnh sắp về rồi.” Tiểu Ngư Nhi đã đổi cách gọi nàng thành ‘phu nhân’.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới. Vào lúc này, Âu Dương Hiên đã đẩy cửa phòng bước tói.
“Thủ lĩnh, không chuyện gì nữa Tiểu Ngư Nhi xin phép lui xuống.” Tiểu Ngư Nhi thấy Âu Dương Hiên xuất hiện, liền rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Âu Dương Hiên ngồi bên cạnh Kỳ Tử Lam, vén khăn voan đỏ tren mũ phượng của nàng lên.
“Lam nhi.” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Giờ phút này, Âu Dương Hiên vô cùng tỉnh táo, tối nay hắn chỉ uống hai ba ly rượu, những thứ khác đều bị ba huynh đệ kết bái của hắn ngăn cản hết. Về chuyện này hắn rất cảm ơn bọn họ.
“Hiên đại ca, chàng đã tới rồi, cổ em sắp gẫy rồi này!” Kỳ Tử Lam gắt giọng.
“Xin lỗi, đã khiến nàng mệt mỏi rồi.” Âu Dương Hiên vội vàng gỡ mũ phượng trên đầu xuống giúp nàng, tháy ánh mắt mệt mỏi của nàng mà lòng hắn đau như cắt.
“Hiên đại ca...Lam nhi có hai câu muốn....muốn hỏi chàng.....”Kỳ Từ Lam không dám nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Hiên, cái đầu nho nhỏ cúi xuống cực thấp, hai tay xiết chặt ống tay áo của mình.
“Nha đầu ngốc, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi!” Âu Dương Hiên gỡ búi tóc của nàng xuống. Hắn cực kỳ thích lúc nàng thả tóc.
“Hiên đại ca...... có..... có thích Lam nhi không?” Kỳ Tử Lam ấp a ấp úng hỏi.
“Dĩ nhiên, cực kỳ thích ấy chứ!” Âu Dương Hiên không hiểu tại sao nàng lại hỏi như thế.
“Vậy có yêu không? Hiên đại ca có yêu Lam nhi không?’ Kỳ Tử Lam nhìn chằm chằm vào mặt Âu Dương Hiên. Nàng dè dặt hỏi, chỉ sợ lọt một chữ khiến hắn nghe không rõ, mà nàng thì không có can đảm để hỏi lại câu này nữa.
Âu Dương Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Kỳ Tử lam lên, hồi lâu mới trả lời:” Tất nhiên là Hiên đại ca yêu Lam nhi rồi, nếu không tại sao lại muốn cưới nàng chứ? Nàng là ân nhân cứu mạng mà ta yêu nhất trên đời! Nếu sau năm trước không có nàng cứu ta, sợ rằng ta đã phải sớm bỏ mạng phơi thây nơi hoang dã rồi.” Giọng nói dịu dàng của hắn đã thổi bay những suy đoán và lo lắng từ hôm qua tới giờ của Kỳ Tử Lam
“Như vậy là Hiên đại ca có yêu Lam nhi! Đúng không?” Rốt cuộc Kỳ Tử Lam cũng cười. Nàng buông xuống tảng đá lớn trong lòng, vui mừng ôm Âu Dương Hiên không buống, “Hiên đại ca, Lam nhi cũng yêu chàng! Lam nhi muốn ở bên Hiên đại ca cả đời.” Kỳ Tử Lam nói một cách kiên quyết.
“Nàng cuối cùng cũng hiểu rồi?” Âu Dương Hiên kinh ngạc nhìn nàng.
“Đúng vậy! Đó là củ tỏi nói cho em biết. Ngoài ra vẫn còn một chuyện nữa....”
“Hả?” Âu Dương Hiên nhìn Kỳ Tử Lam, chắc hẳn những lợi này nàng phải kìm nén rất lâu.
“Lam nhi có thể chỉ gả cho chàng nhưng không làm thủ lĩnh phu nhân được không?”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì mẹ nói em làm thủ lĩnh phu nhân rồi thì không được chơi đùa như trước nữa, nhất định phải gánh vác trách nhiệm của thủ lĩnh phu nhân.” Nàng không muốn chịu gò bó, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
“Không cần lo lắng, ta nói rồi nàng cứ giống như trước đây, thích làm gì thì làm cái đó.”
“Nhưng......” Kỳ Tử Lam nói được một nửa thì bụng kêu lên ‘òng ọc’. Nàng lập tức ngượng ngùng le lưỡi một cái.
“nàng đói bụng ròi, tới đây ăn chút gì đi!” Âu Dương Hiên dắt Kỳ Tử Lam tới trước cái bàn có đủ đầy món ngon rồi ngồi xuống, cầm đũa lên gắp cho nàng những món nàng thích.
“Nhưng mẹ nói.....” Kỳ Tử Lam miệng nhai thức ăn, ngọng nghịu nói.
“Đừng lo lắng, mẹ nàng chỉ là lo lắng cho nàng thôi. Ta hi vọng nàng sẽ sống cuộc sống vui vẻ chứ không muốn nàng lo lắng vì những chuyện nhỏ này, nàng biết chứ!”
Kỳ Tử lam suy nghĩ kỹ một lát mới nặng nề gật đầu. Mặc dù nàng nên nghe lời của mẹ, nhưng nàng vẫn thích làm theo lời Âu Dương hiên nói hơn.
“Lam nhi, đây là quà ma hai vợ chồng Bạch tiền bối và Đại đài tiền bối muốn tặng cho nàng.” Âu Dương Hiên thấy Kỳ Tử Lam đã ăn no, mới lấy một cái hộp gỗ ra. Đó là cái hộp ngày Bạch Bội và Đam Đài Diệu đưa Kỳ Tử Lam trở về Kinh Thiên nhai đã giao cho hắn, trên hộp có khắc hình hai con chim đại bàng.
Kỳ Tử Lam nhìn cái hộp gỗ này một lúc lâu mà không nói được lời nào.
“Lam nhi, đây là quà bọn họ tặng nàng, nàng không muốn mở ra xem một chút à?”Âu Dương Hiên lấy một cái chìa khóa từ trong ống tay áo ra.
“Đại ca, chàng mở giúp Lam nhi đi!”
“Ta nghĩ tâm ý bọn họ dành cho chúng ta đều ở bên trong.”Âu Dương Hiên dùng chìa khóa mở xong liền đứng sang một bên, ý bào Kỳ Tử Lam tự mình mở cái hộp ra.
Kỳ Tử Lam nhìn Âu Dương Hiên rồi đi lên phía trước mở nắp hộp ra. Không ngờ vừa mở ra, một cái đầu lâu nhỏ nhảy từ bên trong ra, bay thẳng vào mặt Kỳ Tử lam. Nàng hoảng hốt, vội vàng hất ra, “Đay là thứ quà tặng gì vậy?”
Âu Dương Hiên ở bên cạnh nhìn một màn này, suýt nữa cười lạc giọng, chỉ vào trong hộp nói: “Lam nhi, nàng xem bên trong đi.”
Chỉ thấy bên trong hộp phủ một tấm vải trắng, phía trên viết:
“Lam nhi:
Thường ngày để cho con trêu chọc thành quen, nếu món quà này có thể làm con sợ thì người làm thúc ta đây chắc chắn sẽ cười to ba tiếng!
Diệu thúc”
“Diệu thúc thúc thật là!” Kỳ Tử Lam không khỏi oán trách.
“Đúng vậy! Nhưng hình như bọn họ đã biết nàng sẽ ở đây xuất giá!” Âu Dương Hiên ôm Kỳ TỬ Lam.
“Tất nhiên rồi, Bội thẩm thẩm là thần toán mà!” Kỳ Tử Lam dựa vào ngực Âu Dương Hiên dương dương cười hả hê.
“nàng không muốn xem những thứ bên trong à?”
Kỳ Tử Lam nhấc miếng vải trắng lên, chỉ thấy bên trong chia làm bốn ngăn nhỏ. Một ngăn là để cuốn sách thuốc mà BẠch Bội tự mình nghiên cứu sắp xếp lại, một ngăn để nhạc phổ của Đạm Đài Diệu, một ngăn để một ít dược liệu quý, ngăn cuối cùng để mấy miếng vàng lá và một ít đồ trang sức.
“Lam nhi, nàng nhìn cái đầu lầu này đi.” Âu Dương Hiên nhặt cái đầu lâu vừa bị Kỳ Tử Lam đánh văn lên, phía trên có một khe phát ra kim quang lấp lánh.
Kỳ Tử Lam cầm lấy đầu lâu trong tay Âu dương Hiên rồi bóc nhẹ, một lớp màu trắng liền rơi xuống, bên trong là một cái đầu lâu làm bằng vàng ròng. Cái đầu lâu bằng vàng ròng chỉ thấy đáng yêu chứ không đáng sợ như lúc đâu.
“Trong tất cả các quà tặng thì cái đầu lâu này là em vừa lòng nhất!” Kỳ Tử Lam cười rộ lên.
Nàng ngẩng đàu nhìn Âu Dương Hiên, chào đón nàng là một đôi mắt ngập tràn yêu thương.
Âu Dương hiên nhẹ nhàng ôm lấy Kỳ TỬ Lam về phía giường lớn rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống, cúi người hôn lên cánh môi nở rộ vì hắn. Nụ hôn này thay cho tình yêu vĩnh cửu của Âu Dương Hiên cùng với lời thế của hắn đối với Lam nhi, bỗng chốc nụ hôn này từ dịu dàng chuyển thành cuồng dã, ý đồ đòi lấy nhiều ngọt ngào hơn.
Giờ phút này, Kỳ Tử Lam chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, như muốn hóa thành một bùn nhão, chỉ có thể ôm cổ Âu Dương Hiên, vô lực rên rỉ.
“Hiên đại ca...”
“Lam nhi......Đừng sợ, hãy nhõ là ta yêu nàng.” Âu Dương Hiên khàn khàn nói.
“Hiên đại ca.....Lam nhi cũng yêu chàng....” Kỳ Tử Lam thở dốc đáp lại, nàng nhắm hai mắt lại, yên lòng giao mình cho Âu Dương Hiên, nàng tin tưởng hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng.
Âu Dương Hiên vươn tay buông rèm che xuống, che đi quang cảnh kiều diễm trên giường.
Tuy là đêm thu lạnh lẽo, nhưng trong tân phòng của Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam lại là cảnh xuân nóng bỏng.
***
Hôm sau, mặt trời đã lên cao, đôi vợ chồng son vẫn ở trong tân phòng, chưa ai đi ra để tiễn MỘ Dung Nhạo lên đường.
Kỳ Tử Lam lật người, muốn ngủ thêm một lúc nữa. Trong ánh sáng mờ ảo, nàng vươn tay muốn với cái chăn nhưng lại chạm phải thứ gì đó mềm mại, lúc này nàng mới đột nhiên nhớ ra mình đã thành thân với Âu Dương hiên, hôm qua chính là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Nàng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tay của mình đang đặt trên vòm ngực nở nang của Âu Dương Hiên, di chuyển tầm mắt lên là đôi mắt dịu dàng như nước của Âu Dương Hiên làm nàng nhớ tới tất cả chuyện đêm hôm qua khiến hai gò má nổi lên hai rặng mây hông.
“Hiên đại ca....chàng đã dậy rồi?” Giọng Kỳ Tử Lam nhỏ như muỗi kêu nhưng Âu Dương Hiên vẫn nghe thấy rất rõ.
“Mới vừa tỉnh thôi. Thấy nàng ngủ ngon như vậy nên không nỡ đánh thức nàng dậy cho nên ở bên cạnh thưởng thức dung nhan ngọt ngào lúc ngủ của nàng.” Âu Dương Hiên nằm nghiêng như một pho tượng Phật, chống cùi chỏ lên giường, một tay thì vòng qua cái eo nhỏ nhắn của Kỳ Tử Lam
“Hiên đại ca thật thích đùa!” Kỳ Từ Lam cúi đầu quở trách nhỏ.
“Lam nhi.” Âu Dương Hiên khẽ gọi bên tai Kỳ Tử Lam, thở ra khí nóng lướt nhẹ qua tai nàng khiến nàng tê dại, không khỏi khẽ run.
“Còn mệt không? Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?” Âu Dương Hiên săn sóc hỏi.
Kỳ Tử Lam đột nhiên nhớ ra hôm nay Mộ Dung Ngạo phải lên đường đến thành Lạc Dương. Nàng từng hứa với Mộ Dung Ngạo rằng sẽ tiễn hắn xuống núi, giờ này đã gần đến giữa trưa, chẳng phải là đã muộn rồi sao? Vì vậy nàng lập tức ngồi dậy, lúc đứng dậy nàng mới nhận ra mình không mảnh vải che thân, vội vàng lôi chăn loạn xạ, muốn che cảnh xuân phơi phới lại. Ai ngờ nàng kéo chăn lại khiến cho toàn bộ thân thể to lớn của Âu Dương Hiên hiện ra trước mắt nàng, nàng xấu hổ nhắm mắt lại, mặt đỏ như quả cà chua.
Âu Dương Hiên nhìn thấy phản ứng của KỲ Tử Lam, chẳng những không vội vàng che thân mà ngược lại còn kéo Kỳ Tử Lam vào trong ngực, hắng giọng cười nói “Chúng ta cũng đã thành thân rồi có gì đâu mà phải xấu hổ?”
“Hiên đại ca.....không phải chúng ta phải đi tiễn quỷ hẹp hòi? Có khi nào đệ ấy đã đi rồi không?”
Gần đây sản nghiệp của lãnh địa Thanh Long ở thành Lạc Dương liên tiếp gặp chuyện không may, không phải bị trộm thì bị phá hư, cho nên Âu Dương Hiên mới phái Mộ Dung Ngạo đi thăm dò rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không đâu, Ngạo nói đệ ấy sẽ chờ cho đến khi muội đến tiễn.”Âu Dương Hiên buông Kỳ Tử Lam ra, đứng dậy mặc bộ đồ mới bên giường giúp nàng.
Đợi Kỳ Tử Lam mặc xong quần áo, hắn mới mặc quần áo cho mình, rồi sau đó liền kéo Kỳ Tử Lam ngồi xuống trước kính, cầm lược gỗ chải đầu cho nàng.
Âu Dương hiên nhìn hai người trong kính, trong lòng hi vọng thời gian ngừng lại vào giây phút này, mãi mãi không bao giờ trôi đi.
“Xong rồi.”Âu Dương Hiên đễ cây lược gỗ xuống, hài lòng nói, “Đi thôi! Chúng ta tiễn Ngạo xuống núi trước rồi trở về dùng bữa.” Hắn nắm tay Kỳ TỬ Lam đi ra khỏi Phong Vân lâu.
Lúc hai người tới cửa sơn trang, Mộ Dung Ngạo đã ngồi trên ngựa, Kỳ Tử Lam nhìn hắn cười nói: “Quỷ hẹp hòi, trên đường đệ phải cẩn thận một chú nha!” Nàng biết nguyên nhân lần đi xa nhà này của hắn, bây giờ nàng là thủ lĩnh phu nhân, thỉnh thoảng cũng phải có chút dáng vẻ của thủ lĩnh phu nhân chứ.
“Đệ biết rồi,chị dâu!” Mộ Dung Ngạo gật đầu một cái, sau đó quay sang nói với ba huynh đệ của hắn: “Huynh (đệ) đi đây!”
Hai chân hắn thúc bụng ngựa, con ngựa liền chạy xuống núi.
Âu Dương Hiên ôm Kỳ Tử Lam sóng vai cùng các huynh đệ nhìn Mộ Dung Ngại cưỡi ngựa đi xa. Hắn chân thành hy vọng các huynh đệ của hắn cũng sớm ngày tìm được một nửa yêu thương của mình
HOÀN
"Đúng vậy, sau khi tìm được cha mẹ của Lam nhi là chọn ngày luôn." Âu Dương Hiên ngẩng đầu nhìn Công Tôn Dục cảnh cáo hắn đừng dại dột mà phá rối.
"Đại ca, đừng nhìn đệ như vậy được không? Người chuẩn bị trở thành đại tẩu của đệ đâu có phải là người dễ bắt nạt đâu, sao đệ dám phá hỏng chuyện của huynh chứ?" Công Tôn Dục cười gượng hai tiếng, mặt đầy vẻ vô tội.
Diệp Phong đứng bên cạnh không nhịn được phải hắng giọng, ý là: nàng không đồng ý.
"Ta nói Phong cô nương này, cô hắng giọng là có ý gì vậy?" Công Tôn Dục hỏi.
"Nhị lĩnh chủ, bởi vì dạo này thời tiết thay đổi thất thường nên bị nhiễm lạnh, cổ họng rất khó chịu. Xin Nhị lĩnh chủ nhớ phải cẩn thật, thời tiết thay đổi thất thường, nói chuyện dễ cắn phải lưỡi lắm." Diệp Phong nghiêm túc trả lời.
"Đa tạ Phong cô nương quan tâm." Công Tôn Dục tức giận nói. Bất kỳ ai cũng nghe hiểu được ý mỉa mai trong câu nói của Diệp Phong.
"Nhị lĩnh chủ nói quá lời, thuộc hạ chỉ là làm tròn bổn phận của mình mà thôi." Diệp Phong không ngừng - liên tục - luôn miệng đáp lời, khiến cho Công Tôn Dục tức giận đến dậm chân.
"Diệp Phong, ngày mai cô có thể nghỉ ngơi." Âu Dương Hiên cười nói. So tài ăn nói, Diệp Phong và Lam nhi nhất định là ngang nhau.
"Thủ lĩnh thật là tốt tính, thuộc hạ xin nhận tấm lòng, mà thủ lĩnh cũng nên lo lắng cho bản thân đi! Sợ rằng Lam nhi cô nương vẫn chưa thông suốt đâu!" Diệp Phong đáp lời không chút cảm kích.
"Diệp Phong, quả thật cô rất hiểu Lam nhi." Âu Dương Hiên nghe vậy cười ha ha, tán dương Diệp Phong nhanh mồm nhanh miệng.
Diệp Phong không cho là đúng lùi ra ngoài cửa, giữ vững thái độ ôn hòa trước sau như một của nàng.
"Lại có một vở kịch hay để xem rồi." Diệp Phong nhẹ nhàng nói với Diệp Vũ đứng bên cạnh.
"Tỷ, tỷ, thủ lĩnh và Nhị lĩnh chủ đang nói chuyện gì vậy, sao đệ nghe mà không hiểu?" Ngoài võ thuật ra thì Diệp Vũ đầu óc khô cứng đều không hiểu nổi.
"Tiểu đệ, không cần phải hiểu, cứ chờ xem là được." Diệp Phong nhắm hai mắt lại, không có ý định mở miệng nữa.
* * *
Kỳ Tử Lam đang ngồi trên bậc cầu thang ở đình nghỉ mát trong Anh uyển. Nàng một tay chống cằm, một tay cầm một cọng cỏ khô. Nàng cực kỳ nhàm chán nhìn đám người bận rộn trước mặt, thở dài lần thứ bốn mươi sáu kể từ lúc sáng rời giường tới giờ.
Chưa tới hai ngày nữa chính là ngày nàng và Âu Dương Hiên thành thân nhưng nàng lại chẳng khác gì một phế nhân, không đi được đến đâu, cũng không có gì để làm, ngay cả Âu Dương Hiên vì muốn kết toán trước trung thu cho lãnh địa Thanh Long Trung mà bận bịu, cả ngày gặp nàng không tới hai lần.
Nàng thật sự không hiểu, thành thân thì thành thân, lấy ở đâu ra nhiều việc phải chuẩn bị vậy? Vừa may giá y, vừa phát thiếp mời, vừa chuẩn bị tiệc rượu, toàn bộ người từ trên xuống dưới bận rộn rối tinh rối mù, mà người chuẩn bị làm tân nương là nàng đây lại ngồi một bên rảnh rỗi như kẻ chẳng quan trọng gì, chán đến sắp phát điên luôn.
"Haizz ——"Kỳ Tử Lam đổi tay chống cằm, lại không nhịn được thở dài một hơi.
"Ta nói này Lam nhi à, ngày kia sẽ là ngày đại hỷ của muội rồi mà sao nhìn muội như thể bị người ta vứt bỏ, ngồi ở đây buồn bã thở dài vậy?" Công Tôn Dục nhàn nhã đi tới trước người Kỳ Tử Lam, vừa mở miệng là nói lời khó nghe.
Kỳ Tử Lam hơi nghiêng người không muốn để ý tới Công Tôn Dục, "Liên quan gì tới huynh, huynh mau đi ra chỗ mát mẻ kia đi, đừng ở lỳ đây làm ta chướng mắt." Người đang nhàm chán như nàng mà mở miệng nói hỏa khí cũng đặc biệt lớn.
"Ồ! Thì ra muội đã uống hỏa dược vào bữa sáng nha! Bản công tử thấy muội một mình sững sờ ngồi đây nên mới tốt bụng đến quan tâm muội đó nha!" Công Tôn Dục mặt uất ức nói.
"Huynh phiền quá, không thấy tâm trạng ta không được tốt à? Lải nhải ầm ỹ chết đi được!" Sao trên đời lại có người mặt dày đến vậy, mắng mà cũng không chịu đi.
"Lam nhi này, nếu muội không muốn gả thì cứ mạnh dạn nói ra! Thủ lĩnh sẽ không làm khó muội đâu." Công Tôn Dục nói bậy mà không sợ thiên hạ không loạn.
"Tên nào nói với huynh là ta không muốn gả hả, còn nói lung tung nữa coi chừng ta vả nát miệng huynh giờ." Kỳ Tử Lam hung tợn trừng hắn.
"Đừng. . . . . . Đừng kích động nha! Ta chỉ là nói. . . . . . nói đùa thôi, muội đừng tưởng thật." Oa, nữ ma đầu này lộ ra bản tính rồi! "Thấy muội buồn chán nên ta đến hàn huyên với muội một chút thôi mà!” Hắn vẫn không sợ nguy hiểm đến tính mạng, vẫn muốn gây rối.
"Ta với huynh thì có chuyện gì mà nói? Ta thấy trong đầu huynh toàn ý tưởng vô bổ, nói chuyện với huynh càng chán hơn." Nàng càng nghĩ càng giận, nhìn thấy hắn càng tức. Cái tên đại thiếu gia phong lưu Công Tôn Dục này cả ngày chỉ biết rong chơi, không biết giúp đỡ Hiên đại ca gì cả, hại Hiên đại ca bận rộn không có thời gian dành cho nàng. Hắn chính là đầu sỏ gây nên chuyện này.
"Ta đang suy nghĩ rốt cuộc là tại sao muội lại muốn gả cho Đại đương gia?" Ha, vở kịch chuẩn bị lên sàn!
"Ta gả cho Hiên đại ca không được à? Huynh có ý kiến gì không?" Nhìn vẻ mặt đầy âm mưu của hắn chắc chắn là không có ý tốt. Còn lâu nàng mới bị lừa một cách dễ dàng như vậy.
"Đâu có, vì sao ta phải có ý kiến chứ? Ta chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi." Công Tôn Dục cười gượng hai tiếng. Sao hắn có thể có ý kiến gì? Ý kiến duy nhất của hắn chính là hi vọng sau khi Kỳ Tử Lam gả đi có thể đổi tính sớm một chút, tránh cho hắn cả ngày lẫn đêm sống trong bóng ma của sự sợ hãi. Có điều, với tính cách này chuyện đó sẽ không xảy ra!
"Có cái gì mà hiếu kỳ? Hiên đại ca hỏi ta có lấy chàng không, ta liền đồng ý thôi!" Đầu óc của hắn làm từ đậu phụ à? Chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu! Kỳ Tử Lam liếc Công Tôn Dục một cách đầy chán ghét.
"Chỉ vậy thôi?" Mặc dù Kỳ Tử Lam không biết ‘tình là gì’ đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn thật sự không ngờ tới. . . . . . nàng đâu chỉ là không thông suốt, căn bản là. . . . . . Haiz! Ngay cả hắn cũng không biết nên nói như thế nào cho đúng nữa. Đại đương gia thật là đáng thương, cưới ngay phải một cô nhóc.
"Nếu không thì như thế nào? Hiên đại ca nói ta thích hợp làm thê tử của chàng, huynh còn có ý kiến gì nữa không?" Kỳ Tử Lam nhíu chặt lông mày. Nàng không hiểu nổi Công Tôn Dục đang suy nghĩ cái gì.
"Muội có biết tại sao cha mẹ của Đại đương gia lại muốn thành thân với nhau không?" Bây giờ hắn nhìn không nổi nữa, vốn chỉ muốn quấy rối chút nhưng thấy tình hình nàng thế này hắn không nhịn được muốn giảng giải cho nàng.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Kỳ Tử Lam đáp: "Sao ta biết được? Huynh muốn biết thì đi hỏi họ là biết ngay! "
"Trời ạ ——" Công Tôn Dục không nhịn được gào khóc thành tiếng.
"Huynh không khẻ à? Ta bắt mạch giúp huynh." Kỳ Tử Lam tốt bụng nói.
"Không cần, muội hãy nghe ta nói ——" Công Tôn Dục quăng cho Kỳ Tử Lam một ánh mắt đồng tình, "Một nam nhân thành thân với nữ nhân là bởi vì lưỡng tình tương duyệt, họ yêu thương đối phương." Hắn dùng giọng điệu người từng trải nói. Trời mới biết tất cả lời hắn nói đều là lý luận suông, tình yêu là cái thứ đồ chơi gì hắn cũng vốn chưa có kinh nghiệm thực tế.
"Lưỡng tình tương duyệt? Yêu nhau?" Đó là gì, sao trên sách lại không viết.
"Không hiểu?"
"Không hiểu!” Kỳ Tử Lam khẳng định.
"Cái gọi là yêu chính là. . . . . . chính là. . . . . ." Là cái gì hắn cũng không rõ. Hắn nuốt nước bọt đầy khó khăn, "Ách, hay là muội nói xem cảm giác của muội đối với ta như thế nào, còn cảm giác của muội đối với Đại đương gia là như thế nào đi."
"Huynh á! Ta vừa nhìn thấy huynh là ghét, gặp lần thứ hai thì thấy tức, nhất là khi thấy nụ cười ngu ngốc của huynh, thật là muốn tát một cái, còn có ——" Kỳ Tử Lam muốn nói tiếp nhưng bị Công Tôn Dục cắt ngang.
"Ngừng, giờ muội có thể nói cảm giác đối với Đại đương gia." Tiếp tục nghe nàng nói nữa hắn thực sự nghĩ mình khiến cho người khác chán ghét, uổng phí mỹ danh ‘công tử phong lưu’ của hắn.
"Ta thích ở cùng với Hiên đại ca, uống chút trà, ăn điểm tâm hay ngắm mưa đều được, nếu như có thể cùng nhau chơi đùa thì càng tốt hơn! Hơn nữa không thấy Hiên đại ca thì ta sẽ rất buồn như thể thiếu mất thứ gì đó, toàn thân thấy khó chịu! Còn nữa, ta thích ngồi trên đùi Hiên đại ca nhất." Nhắc đến Âu Dương Hiên, Kỳ Tử Lam liền trở nên vui vẻ, mới vừa u buồn trong nháy mắt đã vui tươi ngập tràn, đôi mắt nhìn Công Tôn Dục trở nên mơ màng.
"Có thế chứ, chỉ đối với Đại đương gia muội mới có loại cảm giác này, đây cũng là yêu huynh ấy." Công Tôn Dục vỗ tay nói.
"Vậy sao?" Loại cảm giác này chính là yêu? Nói như vậy, nàng đã yêu Hiên đại ca từ rất lâu rồi!
"Đúng đó, đúng đó! Tin ta đi, chắc chắn không sai." Công Tôn Dục vỗ ngực bảo đảm, "Bây giờ còn thấy buồn chán nữa không?"
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng cố gắng suy tư của Kỳ Tử Lam!
Đột nhiên lấy lại tinh thần, Kỳ Tử Lam nói: "Buồn chán? Ai nói ta buồn chán? Huynh mới buồn chán ấy!" Dứt lời, nàng liền lao vào Phong Vân lâu tựa như một làn khói, để lại Công Tôn Dục mặt vô tội đứng ở chỗ cũ.
Nữ nhân thật hay thay đổi. Đây là hắn đúc kết qua nhiều năm.
Nhưng nhóc con như Kỳ Tử Lam cũng được coi là nữ nhân à? Điều này cần phải bàn bạc thêm.
* * *
"Yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu. . . . . ." Kỳ Tử Lam đã hái một bông cúc từ Cúc uyển, hiện giờ nàng đang ngồi trong đình Thưởng Anh đếm cánh hoa, suy đoán tình cảm của Âu Dương Hiên.
"Thật là, sớm biết đã không ngắt hoa cúc rồi, nhiều cánh hoa như vậy phải đếm đến lúc nào đây!" Kỳ Tử Lam mất kiên nhẫn ném bông cúc sang một bên, tức giận oán trách.
Kể từ ngày hôm qua Công Tôn Dục nói với nàng cái gì mà ‘lưỡng tình tương duyệt’ đến giờ khiến tâm trạng của nàng cả ngày đều không yên, lo lắng Âu Dương Hiên không yêu mình, chỉ là vì cam kết sáu năm trước mới cưới nàng. Dù sao thì hắn chưa bao giờ nói hay là bày tỏ tình yêu với nàng!
Sắc trời cũng đã tối, hôm nay nàng vẫn còn chưa thấy mặt mũi Âu Dương Hiên đâu, nên không cơ hội nói chuyện rõ ràng với hắn để thăm dò tâm ý của hắn.
"A —— phiền chết đi được, phiền chết đi được!" Kỳ Tử Lam hét lên.
"Lam nhi, sao vậy, chuyện gì phiền?"
"Mẹ? Cha? Sao hai người. . . . . ." Kỳ Tử Lam quay đầu lại nhìn, hai mắt mở to, không thể tin được cha mẹ xuất hiện ở đây vào lúc này.
"Con bé ngốc, con gái bảo bối sắp thành thân, chúng ta làm cha mẹ sao có thể không tới được!" Đường Tâm Điệp cười dịu dàng.
"Cha, mẹ, hai người có thể tới thật sự là quá tốt rồi." Kỳ Tử Lam không muốn cha mẹ lo lắng cho nàng nên đã ép buộc mình lên tinh thần, cố gắng thân mật ôm bọn họ.
"Lam nhi, tối nay ngủ cùng mẹ, hai mẹ con chúng ta phải trò chuyện một đêm mới được, được không?" Đường Tâm điệp thấy ngày mai sẽ con gái đã phải đi lấy chồng, không nhịn được cảm thán thời gian thực nhanh. Haiz! Nếu như có thể, bà thực sự muốn giữ con gái ở lại bên mình thêm vài năm nữa.
"Hay quá, nhưng chỉ sợ cha không đồng ý!" Kỳ Tử Lam liếc trộm Kỳ Phi Bằng một cái, tinh nghịch nói.
Kỳ Phi Bằng nghe vậy cười ha ha, "Nhìn con kìa, sắp xuất giá tới nơi rồi mà còn ham chơi đến vậy."
"Con chính là con, không cần phải thay đổi !" Kỳ Tử Lam hất cằm, chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
"Đúng là hết cách với con." Kỳ Phi Bằng và Đường Tâm Điệp không hẹn mà cùng lắc đầu.
Kỳ Tử Lam le lưỡi, làm mặt quỷ, chọc cho hai vợ chồng Kỳ Phi Bằng cười không ngừng.
Buổi tối ngày hôm đó, vợ chồng Kỳ Phi Bằng và thành viên Tứ gia tộc cùng nhau dùng bữa tối. Âu Dương Hiên bởi vì có công việc vẫn chưa xong, cho nên vẫn không xuất hiện. Mãi cho đến lúc Kỳ Tử Lam sắp đi ngủ mà Âu Dương Hiên vẫn còn chưa trở lại Phong Vân lâu nên nàng đành phải để lại một tờ giấy trên bàn để nhắn cho hắn biết rằng tôi nay nàng ngủ cùng mẹ ở sương phòng trong Sỉ viên.
* * *
"Lam nhi, ngày mai con phải thành thân rồi, sau khi gả vào nhà người ta con không còn là Kỳ tiểu thư của nhà chúng ta nữa mà là thủ lĩnh phu nhân của lãnh địa Thanh Long, biết chưa?" Đường Tâm Điệp khẽ vuốt ve mặt con gái, có chút không nỡ nói.
"Mẹ, con có thể vừa là Kỳ tiểu thư vừa là thủ lĩnh phu nhân nha! Như vậy chẳng có gì mâu thuẫn cả." Kỳ Tử Lam khờ dại nói bởi vì nàng nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Tâm Điệp,.
"Nha đầu ngốc, sau khi làm thủ lĩnh phu nhân thì có trách nhiệm của thủ lĩnh phu nhân, không thể tùy hứng giống như lúc chưa xuất giá được. Con phải học tập thật chăm chỉ mới có thể đảm đương được chức thủ lĩnh phu nhân mọi người tôn kính!" Đường Tâm Điệp mặc dù biết người của lãnh địa Thanh Long tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tử Lam, nhưng nói gì đi chăng nữa thì nhà chồng cũng không thể so được với nhà mẹ đẻ. Bà vẫn là không khỏi phải lo lắng.
"Nhưng Hiên đại ca nói con gả cho chàng rồi vẫn có thể muốn làm chuyện gì thì làm chuyện đó như trước đây." Tại sao gả cho người ta rồi lại phải thay đổi? Nàng chưa bao giờ biết làm một thủ lĩnh phu nhân phải như thế nào, cũng không có ai nói với nàng hết!
"Đó là nó thương con mới tùy con, nhưng con vẫn phải học cách để trưởng thành!" Âu Dương Hiên cưng chiều Tử Lam như vậy tất nhiên là chuyện tốt, nhưng làm như vậy sẽ khiến cho Lam nhi vĩnh viễn không thể trưởng thành.
"Nhưng. . . . . ." Lời Hiên đại ca nói không thể tin ư? Nhưng Hiên đại ca không sẽ lừa gạt nàng! Chẳng lẽ là bởi vì nàng và Hiên đại ca không có ‘lưỡng tình tương duyệt’, tất cả đều chỉ là nàng đơn phương thích hắn cho nên hắn mới lừa gạt nàng? Kỳ Tử Lam bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Lam nhi, sao vậy, đang suy nghĩ gì thế?" Đường Tâm Điệp thấy con cau mày suy nghĩ sâu xa, không nhịn được hỏi.
"Mẹ. . . . . . tại sao năm đó mẹ lại muốn gả cho cha?"
"Sao. . . . . . sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Đường Tâm Điệp kinh ngạc nhìn Kỳ Tử Lam.
"Nói cho con biết đi mà!" Kỳ Tử Lam bắt đầu sử dụng công lực làm nũng.
"Đương nhiên là bởi vì cha con đối với mẹ rất tốt, mẹ cảm thấy có thể phó thác cả đời cho ông ấy cho nên mới nguyện ý gả cho cha con!" Đường Tâm điệp đỏ mặt trả lời.
"Vậy. . . . . . mẹ có yêu cha không?" Kỳ Tử Lam chính miệng nói ra chữ ‘yêu’ này xong không kìm chế được mà mặt đỏ tim đập.
"Tất nhiên là yêu rồi, nếu không sao lại muốn gả cho cha con được? Con hỏi chuyện này làm gì? Trong đầu con đang suy nghĩ gì vậy?"
Kỳ Tử Lam không trả lời mà tiếp tục hỏi: "Cha thì sao ạ? Cha có yêu mẹ không? Cha có từng nói cha yêu mẹ không ạ?"
"Ông ấy chưa bao giờ nói." Bây giờ bà đã biết đại khái trong lòng Lam nhi đang lo lắng gì rồi! Mặc dù Kỳ Phi Bằng chưa từng nói qua yêu bà, nhưng từ thái độ của ông đối với bà, ông làm tất cả vì bà, bà đều có thể cảm nhận được: ông ấy yêu bà rất sâu sắc.
Nha đầu Lam nhi này chỉ sợ là vì Âu Dương Hiên chưa từng chính miệng nói ra cho nên đang lo lắng Âu Dương Hiên không thương mình. Trên thực tế, trừ Lam nhi ra, ở trong mắt người khác, mọi cử chỉ hành động của Âu Dương Hiên đều thể hiện tình yêu vô hạn của hắn đối với Lam nhi. Có điều bà không có ý định vạch trần, coi như là khảo nghiệm tình cảm của hai đứa đi! Như vậy, có lẽ sẽ giúp Lam nhi trưởng thành hơn.
Bất tri bất giác, hai mẹ con đã hàn huyên cả đêm, sắc trời ngoài cửa sổ đã từ từ sáng lên.
"Được rồi, mau ngủ đi! Hôm nay có thể con sẽ rất bận rộn đấy, mau nghỉ ngơi một lát đi không đến lúc đó lại mệt mỏi không đứng được." Đường Tâm Điệp vỗ nhẹ lưng Kỳ Tử Lam như thể dỗ dành một đứa bé.
Kỳ Tử Lam gần một đên chưa ngủ, dưới giọng nói dịu dàng của mẫu thân đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
* * *
Hôm nay, là ngày đại hỷ của Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam. Khắp nơi trong Tập Anh sơn trang giăng đèn kết hoa, cả sơn trang được bao phủ bởi bầu không khí vui vẻ.
Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam đã bái đường, giờ phút này Âu Dương Hiên đang ở đại sảnh chào hỏi khách, còn Kỳ Tử Lam ngồi một mình trong tân phòng của bọn họ ở Phong Vân lâu.
"Đại ca sao vẫn chưa về vậy! Người ta còn có lời nói muốn hỏi chàng mà!” Kỳ Tử Lam oán giận. Cả ngày hôm nay nàng không thể nói chuyện với Âu Dương Hiên. Đầu chỉ suy đoán tình cảm Âu Dương Hiên đối với nàng nên trong lòng nàng đã khó chịu lắm rồi, bây giờ lại phải đội cả cái mũ phượng nặng trịch dầy cộp trên đầu khiến cho cổ nàng sắp gãy đến nơi, hơn nữa lại không thể vén khăn voan đỏ len, bụn sắp xẹp lép rồi, nhưng Tiểu Ngư Nhi vẫn ở bên cạnh giám thị nàng, không cho nàng ăn trộm đồ. Haizz! Nàng đói sắp bất tỉnh rồi mà đến bây giờ ngay cả cái bóng của Âu Dương Hiên cũng không nhìn thấy, nàng sắp tức chết rồi đây!
“Phu nhân, ngài chờ một lát nữa đi! Thủ lĩnh sắp về rồi.” Tiểu Ngư Nhi đã đổi cách gọi nàng thành ‘phu nhân’.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới. Vào lúc này, Âu Dương Hiên đã đẩy cửa phòng bước tói.
“Thủ lĩnh, không chuyện gì nữa Tiểu Ngư Nhi xin phép lui xuống.” Tiểu Ngư Nhi thấy Âu Dương Hiên xuất hiện, liền rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Âu Dương Hiên ngồi bên cạnh Kỳ Tử Lam, vén khăn voan đỏ tren mũ phượng của nàng lên.
“Lam nhi.” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Giờ phút này, Âu Dương Hiên vô cùng tỉnh táo, tối nay hắn chỉ uống hai ba ly rượu, những thứ khác đều bị ba huynh đệ kết bái của hắn ngăn cản hết. Về chuyện này hắn rất cảm ơn bọn họ.
“Hiên đại ca, chàng đã tới rồi, cổ em sắp gẫy rồi này!” Kỳ Tử Lam gắt giọng.
“Xin lỗi, đã khiến nàng mệt mỏi rồi.” Âu Dương Hiên vội vàng gỡ mũ phượng trên đầu xuống giúp nàng, tháy ánh mắt mệt mỏi của nàng mà lòng hắn đau như cắt.
“Hiên đại ca...Lam nhi có hai câu muốn....muốn hỏi chàng.....”Kỳ Từ Lam không dám nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Hiên, cái đầu nho nhỏ cúi xuống cực thấp, hai tay xiết chặt ống tay áo của mình.
“Nha đầu ngốc, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi!” Âu Dương Hiên gỡ búi tóc của nàng xuống. Hắn cực kỳ thích lúc nàng thả tóc.
“Hiên đại ca...... có..... có thích Lam nhi không?” Kỳ Tử Lam ấp a ấp úng hỏi.
“Dĩ nhiên, cực kỳ thích ấy chứ!” Âu Dương Hiên không hiểu tại sao nàng lại hỏi như thế.
“Vậy có yêu không? Hiên đại ca có yêu Lam nhi không?’ Kỳ Tử Lam nhìn chằm chằm vào mặt Âu Dương Hiên. Nàng dè dặt hỏi, chỉ sợ lọt một chữ khiến hắn nghe không rõ, mà nàng thì không có can đảm để hỏi lại câu này nữa.
Âu Dương Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Kỳ Tử lam lên, hồi lâu mới trả lời:” Tất nhiên là Hiên đại ca yêu Lam nhi rồi, nếu không tại sao lại muốn cưới nàng chứ? Nàng là ân nhân cứu mạng mà ta yêu nhất trên đời! Nếu sau năm trước không có nàng cứu ta, sợ rằng ta đã phải sớm bỏ mạng phơi thây nơi hoang dã rồi.” Giọng nói dịu dàng của hắn đã thổi bay những suy đoán và lo lắng từ hôm qua tới giờ của Kỳ Tử Lam
“Như vậy là Hiên đại ca có yêu Lam nhi! Đúng không?” Rốt cuộc Kỳ Tử Lam cũng cười. Nàng buông xuống tảng đá lớn trong lòng, vui mừng ôm Âu Dương Hiên không buống, “Hiên đại ca, Lam nhi cũng yêu chàng! Lam nhi muốn ở bên Hiên đại ca cả đời.” Kỳ Tử Lam nói một cách kiên quyết.
“Nàng cuối cùng cũng hiểu rồi?” Âu Dương Hiên kinh ngạc nhìn nàng.
“Đúng vậy! Đó là củ tỏi nói cho em biết. Ngoài ra vẫn còn một chuyện nữa....”
“Hả?” Âu Dương Hiên nhìn Kỳ Tử Lam, chắc hẳn những lợi này nàng phải kìm nén rất lâu.
“Lam nhi có thể chỉ gả cho chàng nhưng không làm thủ lĩnh phu nhân được không?”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì mẹ nói em làm thủ lĩnh phu nhân rồi thì không được chơi đùa như trước nữa, nhất định phải gánh vác trách nhiệm của thủ lĩnh phu nhân.” Nàng không muốn chịu gò bó, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
“Không cần lo lắng, ta nói rồi nàng cứ giống như trước đây, thích làm gì thì làm cái đó.”
“Nhưng......” Kỳ Tử Lam nói được một nửa thì bụng kêu lên ‘òng ọc’. Nàng lập tức ngượng ngùng le lưỡi một cái.
“nàng đói bụng ròi, tới đây ăn chút gì đi!” Âu Dương Hiên dắt Kỳ Tử Lam tới trước cái bàn có đủ đầy món ngon rồi ngồi xuống, cầm đũa lên gắp cho nàng những món nàng thích.
“Nhưng mẹ nói.....” Kỳ Tử Lam miệng nhai thức ăn, ngọng nghịu nói.
“Đừng lo lắng, mẹ nàng chỉ là lo lắng cho nàng thôi. Ta hi vọng nàng sẽ sống cuộc sống vui vẻ chứ không muốn nàng lo lắng vì những chuyện nhỏ này, nàng biết chứ!”
Kỳ Tử lam suy nghĩ kỹ một lát mới nặng nề gật đầu. Mặc dù nàng nên nghe lời của mẹ, nhưng nàng vẫn thích làm theo lời Âu Dương hiên nói hơn.
“Lam nhi, đây là quà ma hai vợ chồng Bạch tiền bối và Đại đài tiền bối muốn tặng cho nàng.” Âu Dương Hiên thấy Kỳ Tử Lam đã ăn no, mới lấy một cái hộp gỗ ra. Đó là cái hộp ngày Bạch Bội và Đam Đài Diệu đưa Kỳ Tử Lam trở về Kinh Thiên nhai đã giao cho hắn, trên hộp có khắc hình hai con chim đại bàng.
Kỳ Tử Lam nhìn cái hộp gỗ này một lúc lâu mà không nói được lời nào.
“Lam nhi, đây là quà bọn họ tặng nàng, nàng không muốn mở ra xem một chút à?”Âu Dương Hiên lấy một cái chìa khóa từ trong ống tay áo ra.
“Đại ca, chàng mở giúp Lam nhi đi!”
“Ta nghĩ tâm ý bọn họ dành cho chúng ta đều ở bên trong.”Âu Dương Hiên dùng chìa khóa mở xong liền đứng sang một bên, ý bào Kỳ Tử Lam tự mình mở cái hộp ra.
Kỳ Tử Lam nhìn Âu Dương Hiên rồi đi lên phía trước mở nắp hộp ra. Không ngờ vừa mở ra, một cái đầu lâu nhỏ nhảy từ bên trong ra, bay thẳng vào mặt Kỳ Tử lam. Nàng hoảng hốt, vội vàng hất ra, “Đay là thứ quà tặng gì vậy?”
Âu Dương Hiên ở bên cạnh nhìn một màn này, suýt nữa cười lạc giọng, chỉ vào trong hộp nói: “Lam nhi, nàng xem bên trong đi.”
Chỉ thấy bên trong hộp phủ một tấm vải trắng, phía trên viết:
“Lam nhi:
Thường ngày để cho con trêu chọc thành quen, nếu món quà này có thể làm con sợ thì người làm thúc ta đây chắc chắn sẽ cười to ba tiếng!
Diệu thúc”
“Diệu thúc thúc thật là!” Kỳ Tử Lam không khỏi oán trách.
“Đúng vậy! Nhưng hình như bọn họ đã biết nàng sẽ ở đây xuất giá!” Âu Dương Hiên ôm Kỳ TỬ Lam.
“Tất nhiên rồi, Bội thẩm thẩm là thần toán mà!” Kỳ Tử Lam dựa vào ngực Âu Dương Hiên dương dương cười hả hê.
“nàng không muốn xem những thứ bên trong à?”
Kỳ Tử Lam nhấc miếng vải trắng lên, chỉ thấy bên trong chia làm bốn ngăn nhỏ. Một ngăn là để cuốn sách thuốc mà BẠch Bội tự mình nghiên cứu sắp xếp lại, một ngăn để nhạc phổ của Đạm Đài Diệu, một ngăn để một ít dược liệu quý, ngăn cuối cùng để mấy miếng vàng lá và một ít đồ trang sức.
“Lam nhi, nàng nhìn cái đầu lầu này đi.” Âu Dương Hiên nhặt cái đầu lâu vừa bị Kỳ Tử Lam đánh văn lên, phía trên có một khe phát ra kim quang lấp lánh.
Kỳ Tử Lam cầm lấy đầu lâu trong tay Âu dương Hiên rồi bóc nhẹ, một lớp màu trắng liền rơi xuống, bên trong là một cái đầu lâu làm bằng vàng ròng. Cái đầu lâu bằng vàng ròng chỉ thấy đáng yêu chứ không đáng sợ như lúc đâu.
“Trong tất cả các quà tặng thì cái đầu lâu này là em vừa lòng nhất!” Kỳ Tử Lam cười rộ lên.
Nàng ngẩng đàu nhìn Âu Dương Hiên, chào đón nàng là một đôi mắt ngập tràn yêu thương.
Âu Dương hiên nhẹ nhàng ôm lấy Kỳ TỬ Lam về phía giường lớn rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống, cúi người hôn lên cánh môi nở rộ vì hắn. Nụ hôn này thay cho tình yêu vĩnh cửu của Âu Dương Hiên cùng với lời thế của hắn đối với Lam nhi, bỗng chốc nụ hôn này từ dịu dàng chuyển thành cuồng dã, ý đồ đòi lấy nhiều ngọt ngào hơn.
Giờ phút này, Kỳ Tử Lam chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, như muốn hóa thành một bùn nhão, chỉ có thể ôm cổ Âu Dương Hiên, vô lực rên rỉ.
“Hiên đại ca...”
“Lam nhi......Đừng sợ, hãy nhõ là ta yêu nàng.” Âu Dương Hiên khàn khàn nói.
“Hiên đại ca.....Lam nhi cũng yêu chàng....” Kỳ Tử Lam thở dốc đáp lại, nàng nhắm hai mắt lại, yên lòng giao mình cho Âu Dương Hiên, nàng tin tưởng hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng.
Âu Dương Hiên vươn tay buông rèm che xuống, che đi quang cảnh kiều diễm trên giường.
Tuy là đêm thu lạnh lẽo, nhưng trong tân phòng của Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam lại là cảnh xuân nóng bỏng.
***
Hôm sau, mặt trời đã lên cao, đôi vợ chồng son vẫn ở trong tân phòng, chưa ai đi ra để tiễn MỘ Dung Nhạo lên đường.
Kỳ Tử Lam lật người, muốn ngủ thêm một lúc nữa. Trong ánh sáng mờ ảo, nàng vươn tay muốn với cái chăn nhưng lại chạm phải thứ gì đó mềm mại, lúc này nàng mới đột nhiên nhớ ra mình đã thành thân với Âu Dương hiên, hôm qua chính là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Nàng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tay của mình đang đặt trên vòm ngực nở nang của Âu Dương Hiên, di chuyển tầm mắt lên là đôi mắt dịu dàng như nước của Âu Dương Hiên làm nàng nhớ tới tất cả chuyện đêm hôm qua khiến hai gò má nổi lên hai rặng mây hông.
“Hiên đại ca....chàng đã dậy rồi?” Giọng Kỳ Tử Lam nhỏ như muỗi kêu nhưng Âu Dương Hiên vẫn nghe thấy rất rõ.
“Mới vừa tỉnh thôi. Thấy nàng ngủ ngon như vậy nên không nỡ đánh thức nàng dậy cho nên ở bên cạnh thưởng thức dung nhan ngọt ngào lúc ngủ của nàng.” Âu Dương Hiên nằm nghiêng như một pho tượng Phật, chống cùi chỏ lên giường, một tay thì vòng qua cái eo nhỏ nhắn của Kỳ Tử Lam
“Hiên đại ca thật thích đùa!” Kỳ Từ Lam cúi đầu quở trách nhỏ.
“Lam nhi.” Âu Dương Hiên khẽ gọi bên tai Kỳ Tử Lam, thở ra khí nóng lướt nhẹ qua tai nàng khiến nàng tê dại, không khỏi khẽ run.
“Còn mệt không? Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?” Âu Dương Hiên săn sóc hỏi.
Kỳ Tử Lam đột nhiên nhớ ra hôm nay Mộ Dung Ngạo phải lên đường đến thành Lạc Dương. Nàng từng hứa với Mộ Dung Ngạo rằng sẽ tiễn hắn xuống núi, giờ này đã gần đến giữa trưa, chẳng phải là đã muộn rồi sao? Vì vậy nàng lập tức ngồi dậy, lúc đứng dậy nàng mới nhận ra mình không mảnh vải che thân, vội vàng lôi chăn loạn xạ, muốn che cảnh xuân phơi phới lại. Ai ngờ nàng kéo chăn lại khiến cho toàn bộ thân thể to lớn của Âu Dương Hiên hiện ra trước mắt nàng, nàng xấu hổ nhắm mắt lại, mặt đỏ như quả cà chua.
Âu Dương Hiên nhìn thấy phản ứng của KỲ Tử Lam, chẳng những không vội vàng che thân mà ngược lại còn kéo Kỳ Tử Lam vào trong ngực, hắng giọng cười nói “Chúng ta cũng đã thành thân rồi có gì đâu mà phải xấu hổ?”
“Hiên đại ca.....không phải chúng ta phải đi tiễn quỷ hẹp hòi? Có khi nào đệ ấy đã đi rồi không?”
Gần đây sản nghiệp của lãnh địa Thanh Long ở thành Lạc Dương liên tiếp gặp chuyện không may, không phải bị trộm thì bị phá hư, cho nên Âu Dương Hiên mới phái Mộ Dung Ngạo đi thăm dò rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không đâu, Ngạo nói đệ ấy sẽ chờ cho đến khi muội đến tiễn.”Âu Dương Hiên buông Kỳ Tử Lam ra, đứng dậy mặc bộ đồ mới bên giường giúp nàng.
Đợi Kỳ Tử Lam mặc xong quần áo, hắn mới mặc quần áo cho mình, rồi sau đó liền kéo Kỳ Tử Lam ngồi xuống trước kính, cầm lược gỗ chải đầu cho nàng.
Âu Dương hiên nhìn hai người trong kính, trong lòng hi vọng thời gian ngừng lại vào giây phút này, mãi mãi không bao giờ trôi đi.
“Xong rồi.”Âu Dương Hiên đễ cây lược gỗ xuống, hài lòng nói, “Đi thôi! Chúng ta tiễn Ngạo xuống núi trước rồi trở về dùng bữa.” Hắn nắm tay Kỳ TỬ Lam đi ra khỏi Phong Vân lâu.
Lúc hai người tới cửa sơn trang, Mộ Dung Ngạo đã ngồi trên ngựa, Kỳ Tử Lam nhìn hắn cười nói: “Quỷ hẹp hòi, trên đường đệ phải cẩn thận một chú nha!” Nàng biết nguyên nhân lần đi xa nhà này của hắn, bây giờ nàng là thủ lĩnh phu nhân, thỉnh thoảng cũng phải có chút dáng vẻ của thủ lĩnh phu nhân chứ.
“Đệ biết rồi,chị dâu!” Mộ Dung Ngạo gật đầu một cái, sau đó quay sang nói với ba huynh đệ của hắn: “Huynh (đệ) đi đây!”
Hai chân hắn thúc bụng ngựa, con ngựa liền chạy xuống núi.
Âu Dương Hiên ôm Kỳ Tử Lam sóng vai cùng các huynh đệ nhìn Mộ Dung Ngại cưỡi ngựa đi xa. Hắn chân thành hy vọng các huynh đệ của hắn cũng sớm ngày tìm được một nửa yêu thương của mình
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook