04
Nguyên Dương vẫn mặc quần áo thường ngày như lần trước, nhưng ánh mắt hắn nhìn Cố Thanh Bùi nóng bỏng kiên nghị như chim ưng.

Cố Thanh Bùi đầu tiên là cả kinh, tiếp theo là cảm thấy không giải thích được.

Nguyên Dương có thể tìm đến nhà anh cũng không có gì kỳ lạ, kỳ quái là bây giờ anh cảm thấy hình như Nguyên Dương đặc biệt cố ý chờ anh về.

Ý đồ phía sau sự cố ý này, khiến Cố Thanh Bùi khó hiểu.

Nhưng Cố Thanh Bùi lúc này hiển nhiên không muốn phí sức tranh cãi với Nguyên Dương.

Anh mở khóa điện tử, Nguyên Dương liền đi vào nhà theo phía sau.

Nguyên Dương còn tưởng rằng Cố Thanh Bùi sẽ không dễ dàng để hắn đi vào, nhưng đối phương giả vờ coi như nhìn không thấy hắn, tự mình dọn dẹp hành lý.

"Sao anh không hỏi vì sao tôi đến đây!"
Cố Thanh Bùi ngồi xổm dưới đất lấy ra từng túi thức ăn mà ba mẹ đưa cho anh, sau đó đứng dậy đặt ở trên bàn ăn, xoay người đi vào phòng bếp cầm theo cái mâm nhỏ phân chia từng món một.

Chờ đến khi sắp xếp xong, mới dùng loại ngữ khí không kiên nhẫn hỏi: "Nói đi, cậu đến làm gì?"
Nguyên Dương đặt mông ngồi trên ghế sô-pha, không nghĩ tới ghế sô-pha nhà Cố Thanh Bùi cứng như thế.

Sau khi hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, không nhanh không chậm nói: "Tôi đến để đòi một câu trả lời."
"Câu trả lời gì?"

Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi với ánh mắt biết rõ còn hỏi.

Cố Thanh Bùi kéo cái ghế bên cạnh bàn ăn ra, sau khi ngồi xuống hướng về phía Nguyên Dương, không để ý trả lời: "Tôi nghĩ chúng ta huề nhau."
"Huề nhau? Ngài biên kịch, giáo viên mỹ thuật của anh dạy toán à! Hôn môi và lên giường, là cùng một chuyện hả?"
"Thế nhưng cả hai đều thoải mái, cũng có thể nói là sưởi ấm lẫn nhau, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai." Cố Thanh Bùi nâng nâng mắt kiếng của mình, nghiêm trang bắt đầu giảng đạo lý, mặc dù đạo lý này chính anh cũng cảm thấy sai lầm.

"Tôi cảm thấy là anh chiếm tiện nghi tôi, anh đừng quên là anh ép buộc tôi!"
Cố Thanh Bùi nghe xong cảm thấy buồn cười, dường như Nguyên Dương đang cố ý tìm."Giống như tôi cầm dao đặt lên cổ của cậu hả."
"Thế nhưng anh chủ động cởi thắt lưng của tôi, đỡ bảo bối của tôi đi vào phía dưới của anh, áo len của tôi cũng bị anh làm hư..."
"Nguyên Dương!" Cố Thanh Bùi nghe những lời của tên lưu manh này, nhớ tới bộ dạng của mình đêm đó lại hận không thể khiến Nguyên Dương câm miệng ngay lập tức.

Nhưng Nguyên Dương đặc biệt hài lòng thưởng thức dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Cố Thanh Bùi, hắn nhìn có chút hả hê nói: "Không chỉ có áo len, còn có bộ ghế sô-pha của tôi, rèm cửa, khăn trải bàn, khăn tắm, drap giường..."
"Cậu rốt cuộc muốn thế nào!"
Cố Thanh Bùi thực sự muốn cho Nguyên Dương một đấm, mỗi một chữ từ miệng hắn nói ra đều khiến anh nhớ tới cả đêm điên cuồng đó, anh cảm giác mình tựa như một thằng súc sinh, chỉ biết nghe theo bản năng phát tiết chẳng biết mệt mỏi.

Nguyên Dương nhìn gương mặt tràn ngập ủy khuất và bướng bỉnh của Cố Thanh Bùi, nội tâm tràn đầy mâu thuẫn.

Hắn là một kẻ tương đối duy ngã độc tôn, trước đây hắn cho là mình căn bản sẽ không tính toán chút chuyện thân mật này với Cố Thanh Bùi, nhưng Cố Thanh Bùi lựa chọn ngồi trên xe của hắn, cưỡi lên người hắn phát dục, cho dù là bị dược vật ép buộc, hắn cũng hiểu được Cố Thanh Bùi nợ hắn, đồng thời hắn cũng cho rằng Cố Thanh Bùi xem như đã là người của mình rồi.

Cho nên khi hắn phải tạm thời quay về đơn vị đã gọi Bành Phóng Nguyên Cạnh và bác sĩ gia đình đến chăm sóc Cố Thanh Bùi, lúc đến đơn vị còn tranh thủ thời gian gọi điện thoại đốc thúc Bành Phóng giải quyết đám hỗn tạp kia, đồng thời tự lấy tiền túi đưa vào hạng mục của Cố Thanh Bùi.

Kết quả Cố Thanh Bùi này, hắn có thể hiểu được tâm trạng anh không tốt cần thời gian, thế nhưng sự việc phát sinh đã gần một tháng, Cố Thanh Bùi không chỉ không chủ động liên hệ với hắn, cũng không truy hỏi Bành Phóng là ai hỗ trợ giải quyết việc kia, đáng giận hơn là không đi bệnh viện kiểm tra cơ thể, trái lại chạy đến Trùng Khánh đi du lịch cùng một nhóm tuấn nam mỹ nữ!
Cho dù Cố Thanh Bùi anh có tự do tự tại, là nghệ thuật gia chỉ làm việc một mình, khi ở trước mặt Nguyên Dương hắn cũng phải phá vỡ nguyên tắc.


Nhưng Cố Thanh Bùi ngay trước mặt hắn rõ ràng một giây tiếp theo sẽ khóc ngay nhưng vẫn cố gắng gượng, khiến cho Nguyên Dương căn bản không thể không làm theo nguyên tắc.

"Tiện nghi của ông đây không phải là anh chiếm hết hay sao, anh cho rằng tôi là bạn tình hả!"
Lúc này Cố Thanh Bùi rất muốn tát Nguyên Dương một cái, sự thật là anh đã làm như vậy, nhưng khi anh vừa tiến lên hai bước giơ tay định đánh người, tiếp đó liền dễ dàng bị Nguyên Dương bắt được cổ tay, Nguyên Dương duỗi chân cản lại, Cố Thanh Bùi lại không hề báo trước mà nằm lên trên người của Nguyên Dương.

Cố Thanh Bùi giãy dụa mấy lần, nhưng Nguyên Dương dùng tay chân của mình vững vàng áp chế bàn chân của anh, Cố Thanh Bùi chỉ có thể xuyên qua tròng kính của mình hung ác trừng mắt với Nguyên Dương, nhưng Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi từ trên cao, dáng vẻ dương dương đắc ý rằng anh làm gì được tôi.

Cố Thanh Bùi rốt cuộc cũng nhìn ra, Nguyên Dương chính là một tên vô lại, đại lưu manh, anh liều mạng cũng không thể thắng được, chỉ có thể dùng trí.

"Cậu buông ra, làm tôi đau quá."
"Tôi còn chưa chê anh nặng đấy.

A, hình như ngày đó anh cũng nằm như thế này, có đúng hay không?"
"Nguyên Dương cậu đừng có quá đáng!"
Cố Thanh Bùi vừa nghe Nguyên Dương lại khơi dậy ký ức về những chuyện đêm đó anh không muốn nhớ, thoáng chốc lại bừng lửa lên lên, bắt đầu ra sức giãy dụa.

Nguyên Dương cũng biết mình không khống chế được Cố Thanh Bùi, Vì vậy thời điểm hắn thả ra, nhanh chóng đánh một cái vào cái mông tròn trịa hắn ngày nhớ đêm mong.

Cố Thanh Bùi thẹn quá hóa giận, sau khi đứng dậy hung hăng đá cẳng chân Nguyên Dương.

Nguyên Dương tựa như bị mèo hoang cào một cái, nhẹ nhàng phủi bụi trên quần, nói rằng: "Tôi không phải tới tìm anh để thương lượng.


Toàn bộ số tiền mà Bành Phóng đưa cho anh đều là tôi bỏ ra, họ Phan và mấy tên cháu trai kia cũng là tôi tìm người dọn dẹp, bản thân anh xem có đủ không!"
Cố Thanh Bùi từ trong miệng nói ra Nguyên Dương suy đoán được, nhưng nếu Nguyên Dương không có yêu cầu quá đáng kia, dù cho người đã giúp đỡ bản thân có thái độ tồi tệ thế nào, Cố Thanh Bùi cũng sẽ dồn hết tâm huyết để cảm ơn.

Nhưng bây giờ, anh có một loại cảm giác mới ra khỏi ổ sói, lại đi vào hang cọp, huống hồ yêu cầu Nguyên Dương và những kẻ đó có gì khác nhau!
"Tôi có thể trả tiền lại."
"Tôi không muốn, tôi phải thịt anh để bồi thường!"
Cố Thanh Bùi nhìn cái biểu cảm "Anh đánh chết tôi tôi vẫn cứ như vậy" của Nguyên Dương, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.

Nếu như anh biết Nguyên Dương sẽ càn quấy như vậy, dù cho trước kia anh bị ném vào hoang sơn dã lĩnh cũng sẽ không nóng đầu đi lên xe của Nguyên Dương.

"Cậu cút đi!"
Nguyên Dương nhướng mày, nhìn Cố Thanh Bùi xù lông nằm trong vòng tay hắn.

Hắn đứng dậy rời khỏi ghế salon, cởi bỏ áo bành tô và giày da của mình.

Cố Thanh Bùi nhìn hành động của Nguyên Dương, vô thức lui về sau một chút: "Cậu muốn làm gì!"
Lời còn chưa nói xong, Cố Thanh Bùi đã bị Nguyên Dương khiêng trên vai.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Dương đến nhà Cố Thanh Bùi, căn bản không biết đâu là phòng ngủ của anh, chỉ có thể một bên chịu đựng sức nặng phía sau lưng, một bên lảo đảo tìm phòng.

"Cái này có phải phòng ngủ của anh hay không?" Nguyên Dương đi vào một căn phòng, sau khi bật đèn cảm giác căn phòng này giống với phong cách mà Cố Thanh Bùi thích.

Cố Thanh Bùi không trả lời hắn, nhất tay giữ mắt kính của mình, một tay đấm vào lưng Nguyên Dương.

Nhưng bởi người bị đổ ngược, cho nên chẳng có miếng lực nào.

"Có đúng hay không!" Nguyên Dương đánh vào mông Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi sợ Nguyên Dương sẽ đánh tiếp, ngượng ngùng nói đúng đúng đúng.


Sau khi Cố Thanh Bùi bị quăng xuống giường, Nguyên Dương lập tức đè cơ thể mình lên trên, trọng lượng này khiến Cố Thanh Bùi hít thở không cảm thấy đầu choáng váng não căng ra, anh kêu lên một tiếng sau đó chẳng còn chút sức lực nào nữa, nhưng vẫn hung ác trừng mắt với Nguyên Dương.

Nguyên Dương cúi đầu nhìn Cố Thanh Bùi xù lông, hắn đương nhiên sẽ không cường ngạnh.

Khi nhìn thấy bộ dáng Cố Thanh Bùi chủ động đó, hắn càng thêm khao khát đối phương sẽ tự mình chủ động nâng mông cho hắn, mà không phải ánh mắt lạnh nhạt như hiện tại.

Cố Thanh Bùi dùng chút sức lực sau cùng nói rằng: "Cậu."
Nguyên Dương gỡ xuống kính mắt gọng vàng của Cố Thanh Bùi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi còn tưởng rằng nụ hôn này sẽ như cơn bão, nhưng không nghĩ tới Nguyên Dương chỉ kề bên đôi môi mình, không có động tác tiếp theo.

Cố Thanh Bùi chỉ có thể bị động, vẫn không nhúc nhích mặc cho Nguyên Dương hôn.

Qua nửa phút sau, Nguyên Dương rời khỏi môi Cố Thanh Bùi, sau đó nằm xuống bên cạnh, cánh tay ôm chặt Cố Thanh Bùi.

"Nguyên Dương, cậu!"
Lại trôi qua một phút đồng hồ, bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều hơi nặng nề của Nguyên Dương.

Nguyên Dương cư nhiên ngủ thiếp đi!
Cố Thanh Bùi đương nhiên không nghĩ tới Nguyên Dương cái gì cũng không nói trực tiếp nằm ngủ, anh càng không nghĩ tới đó là Nguyên Dương sau ba ngày tham gia quân diễn ở đơn vị không chịu chợp mắt ngựa không ngừng vó ngồi máy bay gấp rút trở về, còn đứng đợi trước cửa nhà anh ba tiếng đồng hồ.

Cố Thanh Bùi muốn cử động thân thể, kết quả cánh tay Nguyên Dương ôm càng chặt hơn.

"Tôi phải thay quần áo trước đã." Cố Thanh Bùi nhẹ giọng nói, dường như rất sợ đánh thức Nguyên Dương.

Nguyên Dương không buông ra, chỉ càng ôm chặt CốThanh Bùi hơn, Cố Thanh Bùi có cảm giác hông của mình sẽ bị cánh tay của NguyênDương bẻ gãy ngay lập tức, anh giãy dụa vài cái muốn thoát ra, sau đó nặng nềthở dài một hơi, nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương