01
Cố Thanh Bùi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Dương là khoảng một giờ trước, ngày hôm nay anh vì chuyện đầu tư cho phim mới nên trước tiên bất đắc dĩ phải đến tham gia bữa tiệc, bởi vì anh không tình không nguyện mơ mơ màng màng nhìn nhầm số phòng, nên mới gặp Nguyên Dương lần đầu tiên.

Nhưng anh lại bị Nguyên Dương đánh bậy đánh bạ mà lợi dụng.

Nguyên Dương khi nhìn thấy người mở cửa là mẹ bà nội và em gái dạo gần đây là người nổi tiếng đang được yêu thích nhất của hắn, hắn bỗng nhiên đứng dậy khỏi hàng ghế, ôm Cố Thanh Bùi vẫn đang đứng ngoài tình huống, nói với người nhà rằng: "Đây là người yêu của con, Cố Thanh Bùi."
Cố Thanh Bùi còn chưa kịp nhìn Nguyên Dương với ánh mắt ngạc nhiên, liền bị giọng nói ồn ào của Nguyên Anh và âm thanh Nguyên Lập Giang bất mãn quăng cả đôi đũa khiến cho đầu óc choáng váng.

Anh mở miệng, không biết nên nói cái gì vào giờ khắc này.

Nhưng rất nhanh ngay cả cơ hội mở miệng anh cũng không có, bởi vì anh bị Nguyên Dương ôm vào trong ngực hôn môi dài đến hai phút.

Khi khoang miệng mình bị đầu lưỡi của người khác khuấy đảo, đại não Cố Thanh Bùi rốt cục có phản ứng.

Anh dùng lực đẩy Nguyên Dương ra, lại đẩy kính mắt một cái, gấp rút lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng", sau đó mang theo vẻ mặt hoảng hốt thoát khỏi hiện trường.

Nhanh đến nỗi Nguyên Dương còn không kịp kéo người về.

Đối với tình cảnh kế tiếp của Nguyên Dương Cố Thanh Bùi không cần phải lo lắng suy nghĩ, trên đường anh đang đi tìm đúng phòng bao của mình vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc là Nguyên Dương lúc đó tạm thời nảy ra ý tưởng dùng anh làm bia đỡ đạn, hay là cố ý nói dối để tiện nghi anh? Dù sao, Cố Thanh Bùi tiếng tăm lừng lẫy là người đàn ông độc thân hoàng kim, cũng là đối tượng trong mơ của cả nam lẫn nữ.

Anh không thể loại trừ sự nghi ngờ Nguyên Dương nằm ở vế sau, nhưng anh cũng tự biết lập trường của Nguyên Dương là bụng đói ăn quàng chẳng dừng chân.


Dù sao, đó cũng là Nguyên gia, mà Nguyên Dương thì ở lại trong quân đội chín năm, cũng không đến mức đói khát trước mặt trưởng bối làm trò xằng bậy.

Nói đến sự hiểu biết về Nguyên Dương, có lẽ là vì Bành Phóng.

Cố Thanh Bùi xem như mấy năm gần đây danh tiếng vang xa là biên kịch trẻ tuổi, mặc dù tài hoa vô hạn, thế nhưng tư bản (tiền bạc/quyền lực/người chống lưng) lại có hạn.

Mà Bành Phóng là một kẻ lắm tiền nhiều của lại muốn tán tỉnh các loại mỹ nữ tổng tài trong giới giải trí, vậy mà lại trở thành phía đối tác ăn ý nhất với Cố Thanh Bùi.

Nhưng nhân phẩm và sinh hoạt cá nhân của Bành Phóng, Cố Thanh Bùi không dám gật bừa, nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được việc Bành Phóng một bên đến đoàn phim tham ban ve vãn với người đẹp, một bên cùng mình trò chuyện về tiến độ quay phim.

Có một lần Bành Phóng gọi điện với Nguyên Dương nói chuyện phiếm, bị một người đẹp nào đó chế nhạo vài câu.

Bành Phóng liền bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về anh em tốt Nguyên Dương của gã, lúc gã cho mọi người xem đống cơ bắp của Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi cũng liếc mắt nhìn một chút, cười mà không nói.

Trên thực tế, anh còn hiểu rõ gia tộc đứng phía sau Nguyên Dương nhiều hơn, nhất là Nguyên Lập Giang.

Nghe đồn rằng Nguyên Lập Giang có ý định thu mua công ty giải trí, vì thế phòng làm việc của anh mượn sức tăng giá.

Thật ra Cố Thanh Bùi rất muốn phân rõ ranh giới với đại tư bản, nhưng anh lại sâu sắc biết rằng quy tắc tàn khốc của trò chơi.


Vì vậy chú ý rất nhiều phía Nguyên Lập Giang, anh có lòng tin Nguyên Lập Giang sẽ lựa chọn đầu tư cho Thanh Diễn Văn Hóa do anh sáng lập đầu tiên.

Đáng tiếc không như mong muốn.

Nguyên Lập Giang không chỉ chậm chạp không hành động, ngay cả Bành Phóng cũng nhân lúc bên trên nỗ lực chấn chỉnh ngành điện ảnh và truyền hình mà lựa chọn tạm tránh nơi đầu ngọn gió.

Cố Thanh Bùi vì để bộ phim thuận lợi phát hành, bất đắc dĩ đồng ý với đạo diễn Phàn và lão chế tác Phan ra ngoài xã giao, chỉ vì gia tăng tài chính sau này.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Cố Thanh Bùi tham gia loại tiệc này, giao dịch được định giá rõ ràng, đả động đến tư bản mà không cần tác phẩm xuất sắc hoặc tài ăn nói lưu loát, chỉ cần đưa ra lợi thế khiến họ hài lòng, chẳng hạn như người đẹp dáng đẹp; nhưng Cố Thanh Bùi, người sinh ra trong Học viện Tháp Ngà, lại nghĩ mọi thứ rất đơn giản.

Cho đến khi anh uống đến ly thứ tư, trong nháy mắt khi để ly xuống, trái tim bỗng nhiên đập nhanh không có quy luật khiến anh bừng tỉnh —— anh bị hạ thuốc.

Cố Thanh Bùi mặt không đổi sắc cầm lấy cái muỗng uống một hớp canh trong bát, mắt mỉm cười nhìn năm người còn lại đang ngồi trên bàn tròn, nhưng không thể xác nhận ngoại trừ hai người trong đoàn phim, còn dư lại ba ông chủ, rốt cuộc là ai? Hay bọn họ chỉ là người trung gian? Hay là, tất cả bọn họ?
Anh không biết đây là loại thuốc gì, cũng không biết dược hiệu bao giờ mới phát tác, càng không biết liều lượng bao nhiêu.

Trong lòng Cố Thanh Bùi đã không để ý tới việc chửi mắng thù hằn là ai đã bán anh, việc cấp bách bây giờ là tính toán rời đi như thế nào để không bị nghi ngờ.

Mười phút sau, Cố Thanh Bùi đã nóng đến nỗi ngồi cũng khó khăn, loại cảm giác này tựa như sốt cao hơn 38oC, từng lỗ chân lông đều tỏa nhiệt, mỗi một hơi thở đều nóng rực.

Phiền toái hơn chính là, đầu óc Cố Thanh Bùi đã trở nên hỗn loạn, anh rất cố gắng suy nghĩ, nhưng từng dây thần kinh dường như đan xen vào nhau rối thành một cuộn len, càng gỡ càng rối.


Bàn tay Cố Thanh Bùi đang để dưới bàn ăn nắm chặt lại, mà mọi người trên bàn vẫn cứ ăn uống linh đình, dường như chẳng thèm để ý đến Cố Thanh Bùi một chút nào.

Cho đến khi cửa phòng bao bị mở ra, hai người một cao một thấp xông vào.

Dẫn đầu là Nguyên Anh cười hì hì bước vào trước, đi thẳng đến chỗ Cố Thanh Bùi ngồi, dứt khoát lấy ra ba tờ giấy và một cây bút đen đặt trước mặt Cố Thanh Bùi; mà Nguyên Cạnh đi theo sai lại dừng ở trước cửa, lễ phép nói rằng: "Xin lỗi mọi người vì đã làm phiền, em gái cháu muốn Cố tiên sinh kí tên một chút." Nhưng mà tỉ mỉ suy xét lại, lại chẳng hề áy náy hay có ý muốn thương lượng nào.

Vì vậy bầu không khí giữa đôi bên trong phòng bao lạnh xuống cùng cực, một bên là Nguyên Anh nhìn thấy thần tượng thì vui sướng và kích động, bên còn lại là những người khác đang hoài nghi và bất an.

Chờ Cố Thanh Bùi ký tên vào tờ giấy thứ hai, thì lão tổng giám đốc Cung Nhân của công ty khoa học kỹ thuật Thượng Thừa miệng đầy mùi rượu là người không nhịn được nữa, chỉ vào Nguyên Cạnh nói: "Chúng mày là con nhà ai!"
"Tiểu Cung!" Chế tác Phan chụp lấy ngón tay của Cung Nhân, nghiêng người đè thấp giọng nói: "Đây là con trai thứ của Nguyên Lập Giang." Cung Nhân sau khi nghe xong, ho khan một tiếng, trong miệng như đang thì thầm cái gì đó.

Trong thời gian ngắn, trong lòng Cố Thanh Bùi liền nảy ra một biện pháp, biện pháp này có thể để cho anh tha thứ cho hành động lỗ mãng lúc trước của Nguyên Dương.

Sau khi nhẫn nại kiềm chế, Cố Thanh Bùi vỗ vỗ vai Nguyên Anh: "Được rồi." Sau đó anh đứng dậy hơi nắm chặt đầu vai Nguyên Anh, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Mọi người ngồi xuống trước đã, để tôi tiễn hai đứa trẻ này về." Nguyên Cạnh vừa định nói không cần, cậu đối với chuyện Cố Thanh Bùi không chỉ khiến nữ sĩ trong nhà mê muội, ngay cả anh trai cậu cũng động tâm, có chút lo lắng không nói rõ, nhưng thấy Nguyên Anh không giấu được nụ cười, lời vừa đến bên miệng cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Cố Thanh Bùi cảnh báo chính mình phải tận lực giữ vững bình tĩnh, cho nên khi anh thấy lão Phan biến sắc thì chỉ là hô hấp căng thẳng, vẫn chưa tăng nhanh bước chân muốn rời khỏi đây, dù cho anh muốn phóng về nhà từ lâu.

Sau khi rời khỏi phòng bao khí lạnh từ hành lang khiến Cố Thanh Bùi tỉnh táo không ít, anh hiểu rõ phía lão Phan sẽ không bỏ qua, thế nhưng nhất định vẫn phải đi theo phía sau.

Bởi vì, anh chỉ có một lựa chọn.

"Cố tiên sinh, anh và anh trai em thật sự nói chuyện yêu đương sao?"
Cố Thanh Bùi nhìn chằm chằm chiếc kẹp màu trắng trên tóc Nguyên Anh, đột nhiên hỏi: "Anh trai em nói như thế nào?"
"Anh ấy nói ảnh vẫn còn đang theo đuổi anh."

Cố Thanh Bùi vừa định trả lời, lại nghe được phía sau truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, từ hạ thân truyền tới nhiệt độ nóng bỏng như thủy triều điên cuồng dâng lên, giữa lúc Cố Thanh Bùi sợ hãi không khỏi bước chân nhanh hơn, nhưng ở chỗ rẽ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đụng vào nhân viên đang đẩy xe thức ăn.

"Cố tiên sinh, ngài không sao chứ?" Nguyên Cạnh chắn ngang giúp Cố Thanh Bùi, lại kinh ngạc da thịt nóng hổi của Cố Thanh Bùi bên trong ái sơmi.

"Ngài đang không thoải mái đúng không?" Nguyên Cạnh dứt lời, Nguyên Anh cũng chạy tới thấy thái dương Cố Thanh Bùi rịn mồ hôi.

Cố Thanh Bùi khàn giọng nói: "Tôi không sao."
Nguyên Cạnh vốn muốn cho Cố Thanh Bùi trở lại trước đó, nhưng Cố Thanh Bùi kiên trì muốn đưa bọn họ đến hầm gửi xe, may mà trên đường đi tất cả đều thuận lợi, chỉ là "cái đuôi" vẫn không ngừng theo sát như cũ.

"Cố tiên sinh, xe nhà tôi đã ở phía trước, ngài có thể quay về." Nguyên Cạnh kéo Nguyên Anh vẫn còn bám lấy Cố Thanh Bùi, cậu mơ hồ cảm giác được Cố Thanh Bùi không bình thường, nhưng cậu không muốn để cho anh trai cậu biết, dù cho cậu có thể đoán được lần đầu tiên gặp mặt của anh trai cậu và Cố Thanh Bùi là ở phòng bao trước đó.

Cố Thanh Bùi nghe Nguyên Cạnh hạ lệnh đuổi khách, bất đắc dĩ cười gật đầu.

Anh nhìn Nguyên Cạnh và Nguyên Anh từng bước một đi về phía xe thương vụ bảy chỗ ở phía xa, cô gái nhỏ vẫn còn lo lắng đi ba bước lại quay đầu nhìn một lần, mà tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, nghe thấy hình như không chỉ có một người.

Cố Thanh Bùi có một nguyên tắc "Mọi việc không nhờ đến người khác", nhưng ngày hôm nay sợ là...!
Bên trong xe thương vụ, Nguyên Dương đang ở ngồi phía sau bắt chéo haichân, nhìn Nguyên Anh Nguyên Cạnh cài chắc giây an toàn.

Đang chuẩn bị đóng cửa,thì bị một bàn tay chặn cửa xe.

Tiếp đó, lộ ra gương mặt phiếm hồng của CốThanh Bùi, chen lên chiếc xe sắp khỏi động.

Mà Nguyên Dương vô thức thu chân lại,trơ mắt nhìn Cố Thanh Bùi có chút lảo đảo mà ngã ngồi xuống ghế bên cạnh hắn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương