10
"Ba, sao ba lại tới đây!"
Dường như Nguyên Dương nghe thấy tiếng còi tập hợp ở trong quân đội vậy, trong nháy mắt từ dưới đất bật dậy.

Cố Thanh Bùi cũng vội vàng từ trên giường đi xuống, cúi đầu đứng dựa vào tường.

"Tao còn không thể tới? Có phải lần sau trước khi vào tao còn phải gõ cửa hay không!"
Ngày hôm nay Nguyên Lập Giang lẽ ra đang ở nhà bị chính người mẹ đã qua tuổi bảy mươi của mình mắng vài câu, tâm tình cực kỳ không tốt.

Suy nghĩ muốn đem một bụng lửa giận đến bệnh viện trút lên đầu tên tiểu tử thối Nguyên Dương này, dù sao nếu như không phải nó trêu chọc Cố Thanh Bùi trước, hiện tại cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Kết quả ai ngờ, bản thân ông không những không trút được giận mà còn bị đứa con trai trả cho một phần đại lễ!
Nguyên Dương không biết ba của hắn lại bị ai chọc giận, hắn hiện tại rất muốn đưa Cố Thanh Bùi nhanh chóng rời đi, miễn cho giận chó đánh mèo lên người anh.

Nhưng hiển nhiên, Nguyên Lập Giang sẽ không cho Nguyên Dương cơ hội này.

Nguyên Lập Giang nhìn Cố Thanh Bùi cúi đầu không nói một lời: "Nguyên Dương, mày đi ra ngoài trước."
"Ba, ba muốn làm gì, có chuyện gì thì cứ nhắm vào con đây!" Nguyên Dương bước hai bước đến bên cạnh Cố Thanh Bùi, dùng thân thể của chính mình chắn trước mặt Cố Thanh Bùi.

"Mày câm miệng! Nguyên Dương, nếu như mày còn muốn ở bên cậu ta, liền đi ra ngoài."
"Nguyên đổng, nếu không chúng ta đi ra ngoài nói đi, Nguyên Dương còn chưa khỏe, để cậu ấy nằm nghỉ ngơi cho tốt." Cố Thanh Bùi nói xong, cứng rắn đem Nguyên Dương kéo qua một bên, ra hiệu mời Nguyên Lập Giang.

Thật ra sau khi Cố Thanh Bùi chấp nhận lời cầu hôn của Nguyên Dương, anh đã biết sẽ có một ngày như vậy.

Nguyên Lập Giang nói không sai, nếu như anh thực sự muốn cùng Nguyên Dương ở bên nhau, nhất định phải không còn khả năng sợ hãi.

Hai người tìm quán cà phê đối diện quốc lộ bên kia của bệnh viện, lúc này trong quán cà phê vừa hay không có ai.

Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Lập Giang đối diện, cảm giác được lực uy hiếp của Nguyên Lập Giang so với loại áp lực lúc anh đối mặt với giáo sư ngoài trường để bảo vệ đồ án tốt nghiệp còn lớn hơn.

"Cậu cảm thấy phim điện ảnh mới Phong Ảnh sắp quay, thế nào?"
Cố Thanh Bùi ngẩn ra một chút, anh cho rằng Nguyên Lập Giang sẽ chất vấn hỏi chuyện của mình và Nguyên Dương, có lẽ sẽ lấy cái gì đó để uy hiếp anh rời xa Nguyên Dương.

Dù sao anh cũng không ngờ Nguyên Lập Giang đột nhiên hỏi chuyện đầu tư.


"Ngài nói là bộ phim cải biên từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng 《Phía sau tổ ong》?"
Nguyên Lập Giang gật đầu, nhấp một ngụm Americano của ông.

"Tiểu thuyết cực kỳ dẫn đầu, nhưng cá nhân tôi không quá xem trọng phim cải biên.

Bởi vì thị trường trong nước vẫn cực kỳ coi trọng phim thương mại, không giống với nước ngoài đã tạo thành một quần thể phim chiếu rạp rất khổng lồ.

Bao gồm cả phim khoa học viễn tưởng nước ngoài sớm phát hành, đã trở thành một loại hình công nghiệp ổn định.

Giới giải trí trong nước quả xốc nổi, bây giờ lại kết hợp với Phong Ảnh tạo thành đoàn đội, thế giới trong《Phía sau tổ ong》rất khó dùng tranh vẽ xây dựng thành công.

Nếu như Nguyên đổng muốn đầu tư, tôi nghĩ không ngại chờ đợi thêm một chút, có thông tin nội bộ truyền ra rằng Bắc Phái bên kia đã có bản mới, hơn nữa còn là chữ viết tay của Văn Cân tự mình viết ra."
Nguyên Lập Giang nghe xong, híp mắt nhìn Cố Thanh Bùi một chút.

Cố Thanh Bùi nói xong một tràng dài như thế, đã không còn khẩn trương như lúc đầu.

Nhưng anh thật sự có loại cảm giác như đang thi vấn đáp, ngồi chờ Nguyên Lập Giang lên tiếng phân xét.

Nguyên Lập Giang lại nhấp một ngụm cà phê, sau khi để ly xuống bỗng nhiên cười nói: "Không hổ là chuyên gia, tôi đã nghĩ cậu chỉ là một biên kịch có khát vọng nghệ thuật, không nghĩ tới lại có góc nhìn về thị trường ngành cũng rất tinh chuẩn độc đáo.

Nếu như cậu không cùng Nguyên Dương hây xáo trộn với nhau, tôi đã thực sự rất muốn đầu tư vào Thanh Diễn của cậu."
Sau khi Cố Thanh Bùi nghe xong, đẩy gọng kính một cái, sau đó cũng bưng ly cà phê lên uống một ngụm.

"Tôi thực sự không thể nghĩ ra, loại người tính khí cao ngạo như cậu, làm sao sẽ để ý đến thằng nhóc Nguyên Dương tính tình vô lại kia."
Trong lòng Cố Thanh Bùi phỉ nhổ nói thì ra ngài cũng biết con trai ngài là một thằng nhóc thối vô lại.

Nhưng lại mở miệng nói: "Tôi thật sự thích kiểu tính cách này của Nguyên Dương, so với kiểu người phức tạp ngờ vực vô căn cứ, nhưng tôi lại càng thích quen biết với người có thái độ gọn gàng dứt khoát hơn."
Nguyên Lập Giang nhíu mày, thái độ của Cố Thanh Bùi hiển nhiên là không muốn thoái nhượng nửa bước, hơn nữa lại có sự tự tin khi đối mặt với khó khăn.

Nhưng may là cậu ta lại có suy nghĩ như vậy, nếu như tùy tiện trả lời khi bị bản thân ông chất vấn hai câu, cũng không xứng tiến vào cửa Nguyên gia ông.

"Thứ bảy là lễ mừng thọ bà nội Nguyên Dương, cậu và Nguyên Dương đi cùng đi."
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu nhìn Nguyên Lập Giang, tâm tình hết sức phức tạp, anh cũng đã chuẩn bị xong để chiến đấu trường kỳ, không nghĩ rằng lại dễ dàng được chấp nhận như vậy.

"Cảm ơn." Cố Thanh Bùi khẽ gật đầu, cảm thấy một người có thân phận địa vị như vậy chấp nhận, khẳng định Nguyên Lập Giang phải hạ quyết tâm không nhỏ.


Nguyên Lập Giang gửi tin nhắn cho tài xế, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Ông vừa đi tới bên lề đường, liền nghe được Cố Thanh Bùi nói rằng: "Nguyên đổng, Nguyên Dương nói dạ dày của ngài không tốt, Americano không thích hợp với ngài.

Lần trước về nhà mẹ tôi đưa cho tôi sơn trà ở quê, thứ bảy tôi sẽ mang tới cho ngài."
Nguyên Lập Giang quay đầu lại liếc nhìn Cố Thanh Bùi, sau đó nói: "Ừ."
Sau khi nhìn Nguyên Lập Giang rời đi, Cố Thanh Bùi quay về bệnh viện.

Anh càng đi càng nhanh, đến cuối cùng thậm chí còn chạy chậm đến trước cửa phòng bệnh.

Anh mới vừa đẩy cửa đi vào, Nguyên Dương liền chặn anh đặt ở trên tường hung hăng hôn.

Cố Thanh Bùi đẩy Nguyên Dương một cái nhưng không thành công, dứt khoát ôm cổ của Nguyên Dương vùng lên đáp trả.

Cố Thanh Bùi cảm thấy bộ dạng bá đạo của Nguyên Dương thực sự rất đáng yêu, khiến anh có loại cảm giác như đang đối xử với bảo bối nâng trong lòng bàn tay.

Chờ sau khi hai người tách ra, mặt đều đỏ, nhưng trên mặt Nguyên Dương vẫn còn lo lắng.

"Ba em đã nói cái gì rồi, có phải nói nặng lời lắm đúng không.

Anh yên tâm, em đã quyết định, bất luận thế nào em cũng sẽ không rời xa anh.

Nếu không được nữa thì em có thể đập đầu chết ngay trước mặt ông ấy."
Cố Thanh Bùi cố sức nhịn cười, ngoài mặt lại cố gắng biểu hiện bộ dạng đáng thương, nhìn Nguyên Dương.

"Anh nói đi Cố Thanh Bùi, ông ấy đã làm gì anh rồi, anh đừng làm em sợ."
Cố Thanh Bùi nhìn dáng vẻ lo lắng của Nguyên Dương, trong ngực cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Anh bỗng nhiên bật cười, hơn nữa tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng cười đến cong cả người, bị Nguyên Dương ôm vào trong ngực.

"Anh đừng làm em sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Nguyên Dương, ba em ông ấy...!muốn anh thứ bảy này đi chúc thọ bà nội của em!"
"Hả? Ba em ông ấy..." thế mà lại chấp nhận rồi, không gây khó dễ với Cố Thanh Bùi? Nguyên Dương quả thực không thể tin được, hắn nhìn Cố Thanh Bùi đang vui vẻ ra mặt, hừ nhẹ một tiếng rồi sau đó bế Cố Thanh Bùi ngay tại chỗ.


"Nguyên Dương em mau thả anh xuống! Vết thương của em! Nguyên Dương!"
Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi ngồi trên đùi của mình, hắn dùng đầu cọ lên vai Cố Thanh Bùi một cái, không ngừng lặp đi lặp lại "Thật tốt quá, thật tốt quá!"
Cố Thanh Bùi nâng mặt của Nguyên Dương lên, cực kỳ nghiêm túc nói rằng: "Nguyên Dương, anh hỏi em một lần nữa, em thật sự nghiêm túc?"
"Này, anh hỏi bao nhiêu lần rồi.

Tình cảm của ông đây đối với anh, trời đất chứng giám.

Bằng không em cũng chẳng muốn sống mà lén lút quay trở về!"
Cố Thanh Bùi nhìn gương mặt đẹp trai, đường hoàng, phách lối của Nguyên Dương, cười cười, sau đó đem vùi đầu trên cổ hắn, che giấu nước mắt vì cảm động mà rơi xuống.

"Cố Thanh Bùi, ngày đó chúng ta mặc đồ tình nhân có được không."
"Ừ."
"Hay là dứt khoác cho anh mặc đồ cưới ha."
"Cút đi!"
Ánh mặt trời ngoài cửa số chiếu vào bên trong, phủ khắp mọi góc ngách trong căn phòng của đôi tình nhân đang cười đùa.

Cho dù vào mùa đông phương nam không có hệ thống sưởi ấm, nhưng nương tựa nhau nảy sinh ra tình yêu, cũng đủ để sưởi ấm cho căn phòng của hai người.

Vào ngày mừng thọ, ở trong xe Cố Thanh Bùi có một hộp quà.

Anh nghe Nguyên Dương nói khớp tay bà nội không tốt, cố ý chọn một ít thực phẩm không chứa gluten, còn hỏi thăm một người bạn mua quần áo giữ ấm và bao đầu gối thích hợp cho người lớn tuổi.

Chờ sau khi anh đến Nguyên gia, mới phát hiện Nguyên Dương vậy mà lại mặc một bộ tây trang màu đen, đẹp trai đến nỗi trong mắt Cố Thanh Bùi sáng ngời.

Nguyên Dương nhận lấy đồ trong tay Cố Thanh Bùi, đụng vào vai anh một chút rồi nói: "Thế nào, người đàn ông của anh ngày hôm nay có đẹp trai hay không?"
"Cũng được.

Em phải cẩn thận vết thương của mình, biệt hạt đắc sắt."
"Anh không thể không phá hư bầu không khí hả?"
Cố Thanh Bùi cười lắc đầu, sau đó tiến lên cùng Nguyên Dương chào hỏi người lớn trong nhà.

Ban đầu Cố Thanh Bùi còn cảm thấy có hơi xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng không nghĩ tới bạn bè thân thích của Nguyên gia đều là fan của Cố Thanh Bùi, một hai người chen lấn xô đẩy mời Cố Thanh Bùi, khiến Nguyên Dương đứng ở một bên giận mà không dám nói gì.

"Haiz tao nói nè, cái này có tính là kỹ năng kèm theo không?" Bành Phóng một bên cắn hạt dưa một bên trêu ghẹo Nguyên Dương."Mày nhìn kìa, cũng không cần phí miệng lưỡi, Cố Thanh Bùi chỉ đứng một chỗ cũng có thể khiến người nhà của mày đầu óc choáng váng, có phải đêm nay đã chuẩn bị tiến dần từng bước hay không, đưa vào động phòng hả?"
"Tao cũng muốn lắm, nhưng anh ấy sẽ không vui."
"Vì sao chứ?" Bành Phóng nhìn Nguyên Dương từ trên xuống dưới, sau đó càng thêm hứng thú nói rằng: "Không phải mày...!Ui, anh em, cái này nên đi khám nha! Ha ha!"
"Mày cút đi, nói một câu tốt đẹp được không! Thận ông đây vẫn khỏe!"
"Vậy vấn đề nằm ở Cố Thanh Bùi hả? Tao nghe Tiểu Cạnh nói, Cố Thanh Bùi rất chủ động."
"Mày đừng nói lung tung, tao đã đồng ý sẽ không nhắc đến chuyện lúc trước nữa, nếu mày chọc cho anh ấy tức giận, tao đánh chết mày."
"Móa, mày nhìn cái bộ dạng bị vợ quản nghiêm của mình đi! Nguyên Dương à, sau đó mày sẽ không thể theo anh đây thúc ngựa phi nhanh nữa rồi!"
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương và Bành Phóng đứng bên cạnh, ý cười càng sâu hơn.


Anh cảm thấy hết thảy trước mắt đều cực kỳ khó tin, từ lần đầu tiên anh gặp Nguyên Dương đến bây giờ, rõ ràng mới qua bốn năm tháng, anh không chỉ giải quyết được vấn đề tiền bạc, khiến những người hãm hại anh chịu trừng phạt, thậm chí còn tìm được người muốn cùng anh đi hét quãng đời còn lại, so với ngày chịu khuất nhục hôm đó, đúng là trong họa được phúc.

Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi đang mỉm cười, nhịn không được chen qua nhóm người ngồi bên cạnh vợ mình.

"Cười ngốc cái gì đó? Em đẹp trai đến nỗi khiến anh ngẩn ngơ à?"
"Nhưng anh cảm thấy thật Nguyên Cạnh ngày hôm nay dễ nhìn hơn em, như một vị quan nhỏ."
"Cố Thanh Bùi, ở trước mặt người đàn ông của anh lại dám nhìn người đàn ông khác, hừ!"
"Nguyên Dương em ấu trĩ vừa thôi, đó là em trai của em!"
"Là ai cũng không được! Em cho anh biết, trong mắt anh chỉ có thể có em, nghe rõ chưa?"
"Dươc." Cố Thanh Bùi nói, còn giơ tay lên sờ sờ đầu Nguyên Dương.

Nguyên Dương nhanh chóng hôn Cố Thanh Bùi một cái.

"Em điên rồi, người nhà của em còn ở đây đó!" Cố Thanh Bùi nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, phát hiện tất cả mọi người đang hăng hái bừng bừng nghe Bành Phóng kể chuyện cười, không ai chú ý tới cử chỉ vô cùng thân thiết của bọn họ.

"Em muốn để cho bọn họ nhìn đó, ba em cũng nói rồi, anh chính là người Nguyên gia em."
"Nguyên Dương, em đúng thật là da mặt dày."
"Da mặt để làm gì, có vợ là được.

Nè vợ, nếu không đêm nay đừng đi."
"Không được!"
Nguyên Dương bất mãn chậc lưỡi hai tiếng, cưng rắn ôm Cố Thanh Bùi vào trong ngực của mình, bù đắp dỗ dành.

Cố Thanh Bùi không đẩy Nguyên Dương ra, anh len lén mặc kệ như thế một hồi, anh muốn đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào này mãi mãi, muốn lớn mật tuyên bố tình cảm của mình với Nguyên Dương, tốt nhất cả đời này không có người đến quấy rầy, tốt nhất cả đời đều như vậy.

"Cố Thanh Bùi, có phải anh chưa từng nói anh thích em đúng không?"
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương một chút, vừa cười vừa nói: "Tương lai còn dài."
"Không được! Em muốn anh nói ngay bây giờ!"
Cố Thanh Bùi hắng giọng một cái, sau đó ở bên tai của Nguyên Dương nhẹ giọng nói: "Nguyên Dương, anh yêu em."
Nguyên Dương trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn Cố Thanh Bùi đang cười đắc ý, sau đó kích động nắm chặt hai tay của Cố Thanh Bùi.

Hắn phải cảm ơn tính tình vô lại bá đạo trời sinh, cũng phải cảm ơn ý chí cứng cỏi của bản thân ngày đó, mới có thể gặp được Cố Thanh Bùi đi nhầm phòng đã được định mệnh sắp đặt, mới có thể vào lúc này vững vàng nắm chặt tay của người, vĩnh viễn không tách rời.

Lời tác giả:
Kết thúc, vui vẻ tung hoa ha ha ha ha, đây là truyện dài đầu tiên mà tôi hoàn thành, tuy rằng kéo dài hơn dự kiến một chút, nhưng vẫn rất vui vẻ, cảm ơn mọi người nha.

Lời editor:
Đã hoàn rồi, đây là lần đầu tiên mình edit hoàn một truyện nào đó.

Tuy chỉ có 10 chương nhưng mà mình lại kéo dài tận 3 tháng trời mới hoàn thành vì chạy deadline quá nhiều T^T Cảm ơn mọi người rất nhiều..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương