Ngụy Trang Học Tra
-
Chương 65
Cả nhóm tìm được một nơi coi như yên tĩnh, cách khu vực nghỉ chân không xa.
Vừa lúc này Lão Đường cùng với Chó Điên đạp xe đi ngang qua, hai ông thầy mới đạp có một vòng đã mệt rũ, nhất là Lão Đường, còn rất khoa trương mà vắt một cái khăn bông quanh cổ, làm như đạp xe có thể ra nhiều mồ hôi lắm không bằng.
Lão Đường lớp bọn họ đỗ xe chống chân ở ven đường, cười ha hả nhìn cả bọn mãi mới nói: “Đã ăn cơm chưa?”
Các bạn nhỏ lớp 3 ngồi nghiêm chỉnh, đồng thanh trả lời: “Ăn rồi ăn rồi ạ.”
Lão Đường còn đang định nói tiếp, Chó Điên đã thẳng thừng lôi người đi: “Thôi được rồi, đừng nhìn ngoài mặt chúng nó đang cười hì hì… Đám nhóc con này chỉ ước gì chúng ta xéo cho nhanh thôi đấy.”
Tạ Du số đỏ cực kỳ, đã mấy ván rồi mà vị đại gia này vẫn không mảy may rớt một cọng lông, chẳng những không chịu bất cứ trừng phạt nào mà còn hai lần rút trúng lá quốc vương.
Làm Hứa Tình Tình nhớ lại hồi chơi bài địa chủ trong giờ tự học buổi tối, cùng với nỗi kinh hoàng khi bị đàn áp ngày đó. Chơi đấu địa chủ gặp may thì còn có thể hiểu được, thế nhưng đến loại trò chơi này mà cũng có thể hên đến vậy sao?!
Đúng là trải nghiệm trò chơi mỗi người một khác mà.
Một ván kết thúc, Hứa Tình Tình xếp lại bài, bắt đầu rút một vòng mới.
Tạ Du tiện tay rút một lá, lúc lật ra lại là bài quốc vương.
Hứa Tình Tình: “…”
Tạ Du chơi mãi đến giờ vẫn chưa thấy cái trò này rốt cuộc có gì hay ho, hai ngón tay cậu kẹp lá bài, ngồi bệt dưới đất hỏi: “Cứ thế này thôi hả? Chán thế này á?”
Hứa Tình Tình: “Ông có phải người đâu.”
Vạn Đạt lắc đầu, cũng hùa theo than thở một câu: “Du ca, tụi mình nào có giống nhau.”
La Văn Cường bị Tạ Du rút trúng hai lần liên tiếp, trừng phạt của đại mạo hiểm phiên bản nâng cấp quá biến thái, thiếu chút nữa là nụ hôn đầu của cậu chàng phải hiến dâng cho Lưu Tồn Hạo, sợ hãi quá độ, bèn quay đầu kêu: “Triều ca, đi quản lý bạn cùng bàn ông đê!”
Hạ Triều ngồi cạnh Tạ Du, xem đến là vui sướng, cười nói: “Quản cái rắm, làm sao mà tôi quản lý được.”
Cuối cùng tiếng quần chúng nhân dân kêu la oán thán quá trời, đòi truất quyền tham gia của người chơi xài hack nào đó, thế là Tạ Du đành phải rời khỏi cuộc chơi.
Lá bài quốc vương mà Tạ Du vừa rút trúng được lại bị Hứa Tình Tình thu hồi, cậu chớp chớp mắt, không biết có nên cười hay không: “Có ai chơi như mấy người không?”
Lưu Tồn Hạo thu đống bài còn lại đưa cho Hứa Tình Tình, chuẩn bị rút tiếp: “Xin lỗi Du ca, ai bảo cậu mạnh quá làm chi. Số mệnh luôn bất công vậy đó.”
Hạ Triều vươn tay vỗ vỗ đầu cậu bạn nhỏ, không nhịn được mà xoa thêm mấy cái, an ủi: “Đấy là chúng nó không xứng được chơi cùng cao thủ như bạn cùng bàn tôi thôi.”
“Cái gì mà chúng nó,” bọn còn lại nghe thấy thế có vẻ bất mãn, “Triều ca, tự vấn lương tâm của mình đi, xem có phải trước khi nói câu đấy đã tự tính luôn cả ông vào rồi không?”
Hạ Triều nói: “Tôi không giống, tôi cũng rất mạnh mà.”
Tạ Du không mấy cự nự đối với chuyện phải rời khỏi trò chơi, dù sao chẳng có hứng thú mấy. Cậu lùi lại ra đằng sau, ngồi sau lưng Hạ Triều, cúi đầu nhìn điện thoại, lúc cúi mặt xuống, chỉ cần nhích thêm mấy centimet nữa là có thể đụng vào lưng Hạ Triều.
Hạ Triều sợ cậu buồn chán, lôi trong túi ra mấy loại đồ ăn vặt đưa cho cậu: “Ăn gì nhé?”
Tạ Du nhìn thoáng qua, trông thấy mấy túi hạt óc chó nhỏ lẳng lặng nằm trên bàn tay hắn: “…”
Dù không hiểu vì sao tên này đi du lịch mùa thu mà còn mang theo hạt óc chó, Tạ Du đành nhủ thầm trong lòng, thôi cậu cứ giữ lại mà ăn đi.
Trên thực tế Hạ Triều cũng không hề chơi giỏi như chính hắn từng nói, vừa rồi không bị rút phải chẳng qua là vì hầu hết các ván quân bài quốc vương đều nằm trong tay Tạ Du.
Mỗi lần Tạ Du rút được bài sẽ thừa dịp những đứa khác không để ý, vươn tay sang, Hạ Triều sẽ viết số vào trong lòng bàn tay cậu. Chỉ cần biết hắn là số mấy, đương nhiên sẽ không rút phải hắn.
Đầu ngón tay của cậu trai ấy nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cậu, như đang ve vãn, có chút ngứa.
Mới đầu còn rất thành thành thật thật viết số, chơi được hai ván, Hạ Triều bắt đầu viết chữ vào lòng bàn tay cậu.
Hạ Triều viết mãi viết mãi, rốt cuộc Tạ Du không chịu nổi nữa mà hỏi: “… Cái quái gì đấy.”
Hạ Triều thấp giọng nói: “Cậu phải cảm thụ bằng trái tim chứ.”
Người ta viết chữ đều là từng nét một, tên ngốc này thì xoắn hết cả các nét vào nhau, cảm thụ cái rắm.
Tạ Du thực sự không thể cảm thụ nổi: “Thật ngại quá, sát thủ của chúng ta không có trái tim.”
“Hai chữ thôi,” Hạ Triều nói xong, vốn định gợi ý từng chút một, kết quả chưa được mấy phút thì chính hắn đã đầu hàng trước, mở lời, “Thích cậu.”
Đến bây giờ không còn bạn trai xài hack bảo kê, vận may của Hạ Triều về cơ bản cũng cạn kiệt.
Gian lận thì thế nào cũng phải trả giá, có khi còn phải trả hộ cả phần nghiệp mà bạn trai đã gây ra, cả hai ván liên tiếp Hạ Triều đều bị trúng đạn: “…”
Hứa Tình Tình mãi mới ăn được lá quốc vương, bày vẻ kiêu ngạo hỏi: “Trong mấy đứa ai là số hai?”
Hạ Triều ném lá bài số hai kia ra.
Bọn xung quanh bùng nổ.
“Ơ không phải ông mạnh lắm sao Triều ca?”
“Đúng là ông trời không chừa một ai!”
“Anh Tình, tuyệt đối đừng nương tay, chỉnh tới bến đi!”
“Tôi chọn lời thật lòng vậy.” Trông thấy đám bạn như thể phát điên, Hạ Triều nhanh chóng tỏ thái độ.
Hứa Tình Tình cũng không biết nên hỏi gì, để không kéo quá nhiều cừu hận, sau này gặp nhau vẫn còn làm bạn bè, nhỏ lựa chọn biện pháp rút một lá bài trừng phạt nói thật lòng, trong cái rủi có cái may, rút trúng một câu hỏi không tính là quá đáng: “Ông với bạn trai hoặc bạn gái đã tiến triển tới đâu rồi?”
Tạ Du thân là bạn trai: “….”
Thẩm Tiệp đang mua cơm hộp ở khu nghỉ chân, vừa ăn vừa gọi điện cho Triều ca nhà mình, tính hỏi xem mọi người đang ở đâu mà mãi vẫn không gọi được. Cậu ta tắt điện thoại, đứng dậy vứt hộp cơm vào thùng rác, định tìm chỗ nào vắng vẻ đi hút một điếu thuốc.
Kết quả vừa ra khỏi khu nghỉ chân, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy có đám người nào ở gần đó đồng loạt kêu gào: “A —— ”
Mà giọng điệu nghe rất là mờ ám.
Dường như nghe thấy trong đám đó có tiếng thể ủy lớp 3, Thẩm Tiệp cầm bao thuốc lá trong tay, sải chân bước qua, tò mò nhìn, hóa ra lại đúng là tụi lớp 3 thật.
“Mấy đứa chơi gì đấy,” Thẩm Tiệp len qua mấy bụi cây chui ra, “Từ xa đã nghe thấy tiếng mấy ông bà hò hét… Triều ca, sao gọi mãi mà mày không nghe hả.”
Hầu như ngày nào Thẩm Tiệp cũng chạy qua lớp 3 chơi, lúc nào rảnh không có việc gì làm lại hỗ trợ các bạn học lớp 3 diễn một màn “tự dưng phát bệnh” lấy cớ đến muộn, nói đi nói lại cũng có thể coi là một thành viên cốt cán của lớp 3.
Vạn Đạt chừa cho cậu ta một chỗ: “Qua ngồi đi, bọn tui đang chơi thôi.”
Hứa Tình Tình thúc giục: “Triều ca, ông trả lời nhanh cho xong đi đã.”
Cả bọn láo nháo mãi, Hạ Triều mới gãi gãi đầu nói, “Tiến triển à, thì, cái gì nên làm cũng làm hết rồi.”
Hạ Triều vừa nói xong, sau lưng đã bị Tạ Du véo cho một cái.
Nói chung chung kiểu này thì phạm vi tưởng tượng rất rộng, làm ai ai cũng mặc sức nghĩ tới đủ thứ, cuối cùng khiến dân tình càng trở nên náo loạn.
Tạ Du buông tay rồi hỏi: “Cái gì mà nên làm cũng làm hết rồi?”
Hạ Triều bất động thanh sắc ngửa ra sau: “Không thì muốn tôi nói thế nào, tiến triển đến mức lên giường gọi anh ơi sao?”
“…”
Mặc dù bình thường chưa từng nghe thấy Hạ Triều có đối tượng, nhưng với vẻ ngoài của hắn thì nếu có cũng chẳng lạ, không chừng đã tìm được người bên trường khác rồi.
La Văn Cường vẫn không buông tha: “Trả lời lệch trọng tâm rồi anh Tình ơi! Có tính là phạm quy không? Làm hết rồi, nhưng mà làm cái gì mới được chứ?”
Thẩm Tiệp ngồi hóng một lúc, đã hiểu được câu hỏi, nhưng cậu ta lại thấy kết hợp với đáp án, nghe cứ là lạ chỗ nào ấy.
Chờ đến khi Hứa Tình Tình bắt đầu chia lại bài, Thẩm Tiệp mới kịp phản ứng, sau đó kinh hoàng nghĩ: Triều ca có đối tượng từ bao giờ thế??
Hạ Triều ngồi đối diện cậu ta, người ở đây quá nhiều, cũng không tiện hỏi thẳng.
Thế là Thẩm Tiệp bèn cúi đầu điên cuồng nhắn tin trên điện thoại.
– Triều ca, mày thoát FA rồi hả?
– Đối tượng ở đâu vậy?
– Đù má là ai??
– Bọn mình có còn là anh em nữa không đấy?
Hạ Triều căn bản không hề để ý điện thoại, hắn trả lời xong câu hỏi, thấy Tạ Du không ăn hạt óc chó, bèn chủ động mở một túi nhỏ đưa qua.
Tạ Du cầm hạt óc chó, tâm tình phức tạp.
Ván kế tiếp, xui xẻo thế nào Hạ Triều lại trúng đạn.
Tuy vậy câu hỏi rút trúng lần này khá bình thường, thuộc thể loại không thú vị nhất trong đám trừng phạt đủ kiểu điên rồ kia.
“Việc hối hận nhất ông từng làm là gì?”
Rút được lá bài này, tất cả mọi người đều chẳng mấy hứng thú, đoán chừng chỉ là đáp án kiểu vụn vặt không đáng kể, còn muốn hối hận kiểu hay ho gì nữa.
Tạ Du đang chờ nghe Hạ Triều chém gió một hồi, nhưng lại thấy hắn im lặng.
Cả đám chọn chỗ ngồi khá gần hồ, lúc bắt đầu có gió ùa về, thổi qua mặt hồ, khí trời bỗng trở nên lạnh buốt.
Hạ Triều cúi đầu, lông mi rũ xuống tạo thành một vệt bóng dài nơi đáy mắt, không biết đang nghĩ đến điều gì, lát sau mới ngẩng đầu nói: “Hồi học lớp 9, có một người bạn vì tôi mà…”
Nói tới đây lại đột nhiên im bặt.
Hạ Triều nhận ra mình vẫn không thể qua được cửa ải này.
Chỉ cần nhắc tới, là sẽ cảm thấy sợ hãi không nguôi.
Không thể nói thành lời.
Đám còn lại quay sang nhìn nhau, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Tạ Du đột nhiên nhớ lại một Hạ Triều ngày trước ngồi trên bậc thang hút thuốc tới tận nửa đêm.
Hạ Triều bị cậu bắt gặp vào đêm ấy, còn gọi cậu là nhóc thọt.
Lưu Tồn Hạo nhận ra Hạ Triều không muốn trả lời câu hỏi này, dứt khoát xua xua tay: “Được rồi, câu này quá nhàm, cho qua cho qua.”
Những người khác cũng không để ý, quăng bài xuống, định rút lại ván khác.
Mọi người vô cùng náo nhiệt, luyên thuyên một lúc, câu hỏi lúc nãy cứ như vậy mà rơi vào quên lãng.
Hạ Triều lôi điện thoại ra định xem giờ, mới phát hiện Thẩm Tiệp đã gọi cho hắn mấy cuộc, không chỉ có mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có sáu bảy cái tin nhắn.
Đọc qua loa một lát, đang định trả lời, lại cảm giác sau lưng có thứ gì đó đụng vào.
Tạ Du vẫn đang duy trì tư thế cúi đầu chơi điện thoại, chỉ khác là giờ đây hơi ngả người về phía trước, cái trán vừa vặn dựa vào lưng Hạ Triều.
Tạ Du giật giật ngón tay, lại ấn thêm mấy lần vào màn hình điện thoại.
Một giây sau, Hạ Triều nghe thấy điện thoại mình vang lên tiếng “ting ting ting”.
[Bạn nhỏ]:?
Tạ Du đợi nửa ngày mà chưa thấy Hạ Triều trả lời, cậu lại cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ lên lưng người đằng trước.
Chơi thêm mấy ván, tính thời gian thấy không còn nhiều nữa, Hứa Tình Tình thu bài lại, Lưu Tồn Hạo dặn dò mọi người: “Đã biết tập trung ở đâu rồi chứ, tụi mình cứ đi dạo xung quanh cũng được, lát nữa đừng về trễ nhé.”
Chỉ còn lại nửa tiếng, cũng không còn nơi nào để đi, đành phải đi dạo loanh quanh vậy.
Xung quanh đây chỉ còn đúng một nơi có thể tới, là một quán nhỏ bán đồ lưu niệm.
Lúc Hứa Tình Tình thu bài, Tạ Du vừa đưa bài qua, cổ tay còn lại đã bị Hạ Triều nắm lấy, hắn lôi kéo cậu chui ra ngoài từ bên cạnh, thoát khỏi đám đông náo nhiệt ồn ào này.
“Cậu lại điên gì nữa?”
“Muốn ôm cậu,” Hạ Triều nói, “Chỉ ôm cậu một lúc thôi.”
Thẩm Tiệp trả bài xong, quay đầu muốn tìm Hạ Triều mới nhận ra người đã mất tích, cậu ta sửng sốt, cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình là tin nhắn Hạ Triều gửi lại, chỉ có một câu mười chữ ngắn gọn: “Giới thiệu với mày, Tạ Du, bạn trai của tao”.
Chờ thu xong bài, có một nhóm người lại phát sầu vì không biết đi chỗ nào.
La Văn Cường đề nghị: “Hay đi mua ít đồ lưu niệm nhỉ?”
Lưu Tồn Hạo: “Có mỗi bốn mươi phút đường xe, mua cái gì mà lưu niệm hả, ở thành phố C có thứ gì mà chỗ mình không có?”
Mấy đứa con trai thảo luận một phen, cuối cùng vẫn quyết đi qua tiệm bán đồ lưu niệm xem thử, tới đây mà không mua gì về cũng coi như uổng công. Chờ đến lúc cả bọn sắp đi mới nhận ra nhân số không đủ: “Nhóm trưởng, vậy tụi mình đi… Trời má, nhóm trưởng đâu mất tiêu rồi?”
“Du ca cũng không ở đây hả?”
“…”
Muốn tìm một chỗ không có người trong khu du lịch đông đúc này, đơn giản là nằm mơ giữa ban ngày.
Đi vòng vo nửa vòng xung quanh, mãi đến khi không hẹn mà gặp đám Lưu Tồn Hạo trước cửa hàng lưu niệm, nguyện vọng ôm ấp bạn trai của Hạ Triều vẫn chưa thể thực hiện được.
“Triều ca, tôi không ngờ ông là loại người vậy đấy.”
“Bỏ rơi thành viên trong nhóm, đưa bạn cùng bàn mình chạy đi chỗ khác, có nhóm trưởng nào như ông không?”
“Coi như chưa nói gì đi, hai đứa ông đi làm cái gì rồi?”
Mấy đứa trong nhóm tranh nhau tố cáo, như thể đang công khai mở đại hội xử lý tội đồ.
Hạ Triều: “Thì cứ đi thôi, cũng chẳng có gì khác.”
La Văn Cường: “Không được, tôi thấy hơi khát rồi, trừ phi nhóm trưởng vô trách nhiệm nào đó có thể mua cho tụi mình mấy chai nước…”
Ám chỉ rất là rõ ràng.
Hạ Triều đi mua nước, bọn còn lại an vị ngồi chờ trên băng ghế dài.
Tạ Du thoáng nhìn qua đống đồ trong tay mấy đứa kia, lại ngẩng đầu nhìn biển hiệu “cửa hàng lưu niệm Bắc Hồ”, nhìn từ cửa vào thì chẳng thấy đồ lưu niệm mấy, chỉ toàn bánh ngọt và đồ ăn vặt: “Mấy cậu mua đồ lưu niệm à?”
“Ừ đúng, cậu nhìn nè Du ca, tôi mua một cái khăn lụa.” Lưu Tồn Hạo mở túi ra, lại lôi từ trong túi một cái khăn họa tiết hoa hồng.
Tạ Du không hiểu lắm: “Này là đồ lưu niệm hả?”
“Cũng coi như lưu niệm mà, thật ra sản xuất ở đâu không quan trọng, chỉ là tác dụng tâm lý thôi.”
“…”
Hóa ra mấy đứa này có suy nghĩ rất lạc quan.
Chờ Hạ Triều mua nước quay về, hướng dẫn viên du lịch đã bắt đầu kiểm tra sĩ số: “Tất cả đã đông đủ chưa, các nhóm trưởng đếm lại số người trong nhóm mình nào.”
Cả bốn năm lớp đều xếp hàng chung ở nơi này, ầm ĩ không thể chịu nổi.
Kiểm tra mấy lần không thiếu người, lúc này mới đưa cả bọn lên xe buýt trở về trường học.
Lên xe, Tạ Du tiếp tục xem bộ phim buổi sáng còn dang dở, Hạ Triều vươn tay từ bên cạnh sang lấy một đầu tai nghe.
Không được bao lâu, Hạ Triều đột nhiên nói: “Này, cho cậu một thứ.”
Tạ Du còn đang hồi tưởng lại nội dung trước đó của bộ phim, nghe được câu này nhất thời không kịp phản ứng.
Hạ Triều mò trong túi áo đồng phục lấy ra hai chiếc vòng tay.
Dây màu đỏ, còn xỏ thêm một hạt đậu đỏ.
“Lúc nãy đi mua nước trông thấy,” Hạ Triều có hơi lúng túng, dù sao mấy thứ này hầu như chỉ có bọn con gái mới thích đeo, ngừng một lát mới nói tiếp, “Cậu nghĩ xem muốn đeo tay nào.”
Tạ Du nhìn một lúc mới nói: “Hơi nữ tính.”
“Chủ yếu là ai đeo mới quan trọng,” Hạ Triều nói, “Tôi cảm thấy hai đứa mình đeo thì sẽ không nữ tính chút nào đâu.”
“… Triều ca, có mặt mũi tí được không.”
“Còn khắc chữ nữa à?”
Dù miệng chê nữ tính, Tạ Du vẫn nhận lấy, cậu cầm chiếc vòng kia, mặt trong hạt đậu đỏ còn khắc một chữ cái Z, một từ tiếng Anh rất đơn giản, ấy vậy mà Hạ Triều viết đến ngang ngược.
Chẳng qua Hạ Triều nhìn trúng dòng quảng cáo viết trên biển hiệu của quán nhỏ kia, cái gì mà vĩnh viễn không chia lìa, kết nối tâm hồn hai người yêu nhau, nếu mua còn có thể được khắc chữ miễn phí, vòng tay tình nhân độc nhất vô nhị.
Hạ Triều như thể tranh công mà nói: “Ừ, tôi tự tay khắc đó.”
Tạ Du: “Tôi biết mà, người thường đâu có khắc ra chữ khó coi vậy.”
“…”
Trên đường trở về không còn náo nhiệt như lúc đi nữa.
Mọi người chơi nguyên một ngày nên đều trở nên mệt rũ, ai cũng đeo tai nghe vào, vừa nghe nhạc vừa ngủ.
Hướng dẫn du lịch ở đằng trước đang bày tỏ nỗi niềm hạnh phúc cùng xúc động khi được đồng hành một ngày cùng với các bạn học ở lớp 3: “Biển người mênh mông, chúng ta có thể gặp được nhau âu cũng là duyên phận, Qua hôm nay, các bạn sẽ trở về trường tiếp tục lên lớp, chỉ mong ngày hôm nay có thể mang tới nhiều kỉ niệm đẹp cho mọi người, được làm bạn với mọi người…”
Tạ Du soi mói nửa ngày, ngay khi Hạ Triều nghĩ chắc là cậu bạn nhỏ sẽ không đeo rồi, Tạ Du lại nói: “Được rồi, coi như nể mặt cậu.”
Thực ra cái vòng tay này cũng không khó coi, chỉ là dây màu đỏ khá bình thường, không đính kèm thứ gì lòe loẹt.
Kiểu dáng đơn giản, nói là nữ tính cũng không đến mức.
Cổ tay cậu con trai ấy mặc dù tinh tế nhưng khớp xương lại khá rõ ràng, đeo thêm sợi dây đỏ, chỉ thấy hầu kết Hạ Triều bỗng nhiên siết chặt.
Vòng tay của Hạ Triều bên kia chính là một chữ Y, là Du trong Tạ Du.
Sau khi đeo lên, Tạ Du lại không nhịn được xem cái của hắn, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Hạ Triều dứt khoát nắm lấy tay Tạ Du, cổ tay hai người dựa sát vào nhau.
Hai sợi dây đỏ bỗng như được nối liền.
Hướng dẫn du lịch bày tỏ cảm nghĩ xong, cũng ngồi xuống, trong xe trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng ngáy rền vang của La Văn Cường.
Tạ Du chẳng còn tâm tư xem bộ phim này nói về cái gì nữa, cậu nhìn được một lát, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng tựa vào vai Hạ Triều ngủ thiếp đi.
Không có buổi tiệc nào không tàn.
Về sau chỉ có thể lục tìm trong trí nhớ ra được một ngày này, là một ngày vô vị muốn nhắc đến cũng chẳng có gì đáng nhớ.
Lão Đường đã đứng bục giảng rất nhiều năm, từng làm chủ nhiệm không biết bao nhiêu lớp, học kỳ nào cũng tham gia đủ các chuyến du lịch Xuân rồi lại Thu, nhưng chưa lần nào thấy chán cả.
Ông thầy đứng lên, vụng về lấy di động ra mở camera, cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh góc hình, cuối cùng chụp được một đám học trò ngủ nghiêng ngả không còn biết trời đất.
Cả một quãng đường ngủ thật sâu thật lâu.
Lúc Tạ Du mở mắt ra, xe buýt đã bắt đầu đi vào con đường nhỏ ngay gần Nhị Trung.
Hứa Tình Tình đang nhỏ giọng gọi điện: “Vâng mẹ ạ, con sắp đến nơi rồi, vâng, mẹ đang ở ngoài cổng trường ạ?”
Tiếng kéo bễ của La Văn Cường quá mất trật tự, cuối cùng bị Vạn Đạt đánh một phát cho tỉnh: “Thể ủy, sắp đến nơi rồi!”
La Văn Cường sờ sờ khóe miệng, tới lúc gần xuống xe rồi vẫn còn lưu luyến: “Hầy, nhanh vậy ta?”
“Có sao đâu, không có du lịch mùa thu thì mình còn cuối tuần cơ mà, còn có thể chờ đến nghỉ lễ với kỳ nghỉ đông nữa,” Lưu Tồn Hạo nói, “Nói chung vẫn còn nhiều hy vọng. Mọi người giao lại mũ lúc sáng phát ra về đây nhé, tôi phải thu lại đưa cho Lão Đường.”
Mũ này là của trường Nhị Trung, có lẽ là sợ đám học sinh bị lạc, hoặc mục đích là để ai liếc mắt nhìn cũng biết là học sinh trường Nhị Trung. Mặc dù quá xấu nên chẳng đứa nào chịu đội, nhưng các chuyến du lịch mùa Xuân và Thu vẫn sẽ cho phát mũ một lượt.
Lúc Hạ Triều giao lại mũ, Lưu Tồn Hạo nhìn một cái đã thấy chiếc vòng tay màu đỏ trên cổ tay hắn, tò mò hỏi: “Triều ca, ông mua vòng tay lúc nào đấy?”
Lưu Tồn Hạo nói xong, lại nhìn thấy trên tay Tạ Du có một cái giống y hệt, khựng lại xong mới nói: “… Du ca cũng mua hả? Nhìn đẹp đấy, lại là bảo bối gặp thi tất qua sao? Cái này đã khai quang chưa vậy?”
Hạ Triều: “…”
Tạ Du: “…”
Hai đồng chí đội sổ toàn khối dù có đeo vòng tay tình nhân, cũng sẽ chỉ bị người ta cho là pháp bảo cầu thi cử may mắn.
“Về tới trường rồi, ai còn đang ngủ thì thức dậy đi, nên về nhà thì về nhà, nên về ký túc thì cũng về ký túc, chú ý đi đường an toàn,” Lão Đường dặn dò, “Chỉnh đốn lại tinh thần, phải hoàn thành bài tập cuối tuần nghiêm chỉnh nhé.”
Hạ Triều nhớ lại câu hỏi lúc trước chưa nhận được đáp án: “Cuối tuần này cậu có về không?”
Cuối tuần này Tạ Du vẫn phải trở về.
Cuối tuần trước đã chạy qua chỗ dì Mai một chuyến rồi, nếu tuần này không ở với Cố nữ sĩ trọn vẹn hai ngày, dù Cố nữ sĩ có thể không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ giận dỗi trong lòng cho xem.
“Về chứ,” nghĩ tới đây, Tạ Du nói, “Tôi phải về dỗ mẹ tôi đã.”
Hạ Triều “Ừm” một tiếng.
Một lát sau lại hỏi: “Vậy xin hỏi bạn học Tạ Du định bao giờ mới dỗ dành bạn trai đây?”
Đám học sinh lớp 3 bắt đầu lục tục xuống xe.
Ngoài cổng trường đã có rất nhiều phụ huynh đứng chờ, mẹ của Hứa Tình Tình đội mũ chống nắng, ngồi trên xe máy điện nói chuyện phiếm với những nhà khác, trông thấy nhỏ xuống xe, lấy một quả táo từ giỏ trước xe ra: “Có đói bụng không, đi du lịch mà mang theo toàn thứ gì không? Đã nói con ăn ít mấy thứ đồ ăn vặt thôi.”
Vừa lúc này Lão Đường cùng với Chó Điên đạp xe đi ngang qua, hai ông thầy mới đạp có một vòng đã mệt rũ, nhất là Lão Đường, còn rất khoa trương mà vắt một cái khăn bông quanh cổ, làm như đạp xe có thể ra nhiều mồ hôi lắm không bằng.
Lão Đường lớp bọn họ đỗ xe chống chân ở ven đường, cười ha hả nhìn cả bọn mãi mới nói: “Đã ăn cơm chưa?”
Các bạn nhỏ lớp 3 ngồi nghiêm chỉnh, đồng thanh trả lời: “Ăn rồi ăn rồi ạ.”
Lão Đường còn đang định nói tiếp, Chó Điên đã thẳng thừng lôi người đi: “Thôi được rồi, đừng nhìn ngoài mặt chúng nó đang cười hì hì… Đám nhóc con này chỉ ước gì chúng ta xéo cho nhanh thôi đấy.”
Tạ Du số đỏ cực kỳ, đã mấy ván rồi mà vị đại gia này vẫn không mảy may rớt một cọng lông, chẳng những không chịu bất cứ trừng phạt nào mà còn hai lần rút trúng lá quốc vương.
Làm Hứa Tình Tình nhớ lại hồi chơi bài địa chủ trong giờ tự học buổi tối, cùng với nỗi kinh hoàng khi bị đàn áp ngày đó. Chơi đấu địa chủ gặp may thì còn có thể hiểu được, thế nhưng đến loại trò chơi này mà cũng có thể hên đến vậy sao?!
Đúng là trải nghiệm trò chơi mỗi người một khác mà.
Một ván kết thúc, Hứa Tình Tình xếp lại bài, bắt đầu rút một vòng mới.
Tạ Du tiện tay rút một lá, lúc lật ra lại là bài quốc vương.
Hứa Tình Tình: “…”
Tạ Du chơi mãi đến giờ vẫn chưa thấy cái trò này rốt cuộc có gì hay ho, hai ngón tay cậu kẹp lá bài, ngồi bệt dưới đất hỏi: “Cứ thế này thôi hả? Chán thế này á?”
Hứa Tình Tình: “Ông có phải người đâu.”
Vạn Đạt lắc đầu, cũng hùa theo than thở một câu: “Du ca, tụi mình nào có giống nhau.”
La Văn Cường bị Tạ Du rút trúng hai lần liên tiếp, trừng phạt của đại mạo hiểm phiên bản nâng cấp quá biến thái, thiếu chút nữa là nụ hôn đầu của cậu chàng phải hiến dâng cho Lưu Tồn Hạo, sợ hãi quá độ, bèn quay đầu kêu: “Triều ca, đi quản lý bạn cùng bàn ông đê!”
Hạ Triều ngồi cạnh Tạ Du, xem đến là vui sướng, cười nói: “Quản cái rắm, làm sao mà tôi quản lý được.”
Cuối cùng tiếng quần chúng nhân dân kêu la oán thán quá trời, đòi truất quyền tham gia của người chơi xài hack nào đó, thế là Tạ Du đành phải rời khỏi cuộc chơi.
Lá bài quốc vương mà Tạ Du vừa rút trúng được lại bị Hứa Tình Tình thu hồi, cậu chớp chớp mắt, không biết có nên cười hay không: “Có ai chơi như mấy người không?”
Lưu Tồn Hạo thu đống bài còn lại đưa cho Hứa Tình Tình, chuẩn bị rút tiếp: “Xin lỗi Du ca, ai bảo cậu mạnh quá làm chi. Số mệnh luôn bất công vậy đó.”
Hạ Triều vươn tay vỗ vỗ đầu cậu bạn nhỏ, không nhịn được mà xoa thêm mấy cái, an ủi: “Đấy là chúng nó không xứng được chơi cùng cao thủ như bạn cùng bàn tôi thôi.”
“Cái gì mà chúng nó,” bọn còn lại nghe thấy thế có vẻ bất mãn, “Triều ca, tự vấn lương tâm của mình đi, xem có phải trước khi nói câu đấy đã tự tính luôn cả ông vào rồi không?”
Hạ Triều nói: “Tôi không giống, tôi cũng rất mạnh mà.”
Tạ Du không mấy cự nự đối với chuyện phải rời khỏi trò chơi, dù sao chẳng có hứng thú mấy. Cậu lùi lại ra đằng sau, ngồi sau lưng Hạ Triều, cúi đầu nhìn điện thoại, lúc cúi mặt xuống, chỉ cần nhích thêm mấy centimet nữa là có thể đụng vào lưng Hạ Triều.
Hạ Triều sợ cậu buồn chán, lôi trong túi ra mấy loại đồ ăn vặt đưa cho cậu: “Ăn gì nhé?”
Tạ Du nhìn thoáng qua, trông thấy mấy túi hạt óc chó nhỏ lẳng lặng nằm trên bàn tay hắn: “…”
Dù không hiểu vì sao tên này đi du lịch mùa thu mà còn mang theo hạt óc chó, Tạ Du đành nhủ thầm trong lòng, thôi cậu cứ giữ lại mà ăn đi.
Trên thực tế Hạ Triều cũng không hề chơi giỏi như chính hắn từng nói, vừa rồi không bị rút phải chẳng qua là vì hầu hết các ván quân bài quốc vương đều nằm trong tay Tạ Du.
Mỗi lần Tạ Du rút được bài sẽ thừa dịp những đứa khác không để ý, vươn tay sang, Hạ Triều sẽ viết số vào trong lòng bàn tay cậu. Chỉ cần biết hắn là số mấy, đương nhiên sẽ không rút phải hắn.
Đầu ngón tay của cậu trai ấy nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cậu, như đang ve vãn, có chút ngứa.
Mới đầu còn rất thành thành thật thật viết số, chơi được hai ván, Hạ Triều bắt đầu viết chữ vào lòng bàn tay cậu.
Hạ Triều viết mãi viết mãi, rốt cuộc Tạ Du không chịu nổi nữa mà hỏi: “… Cái quái gì đấy.”
Hạ Triều thấp giọng nói: “Cậu phải cảm thụ bằng trái tim chứ.”
Người ta viết chữ đều là từng nét một, tên ngốc này thì xoắn hết cả các nét vào nhau, cảm thụ cái rắm.
Tạ Du thực sự không thể cảm thụ nổi: “Thật ngại quá, sát thủ của chúng ta không có trái tim.”
“Hai chữ thôi,” Hạ Triều nói xong, vốn định gợi ý từng chút một, kết quả chưa được mấy phút thì chính hắn đã đầu hàng trước, mở lời, “Thích cậu.”
Đến bây giờ không còn bạn trai xài hack bảo kê, vận may của Hạ Triều về cơ bản cũng cạn kiệt.
Gian lận thì thế nào cũng phải trả giá, có khi còn phải trả hộ cả phần nghiệp mà bạn trai đã gây ra, cả hai ván liên tiếp Hạ Triều đều bị trúng đạn: “…”
Hứa Tình Tình mãi mới ăn được lá quốc vương, bày vẻ kiêu ngạo hỏi: “Trong mấy đứa ai là số hai?”
Hạ Triều ném lá bài số hai kia ra.
Bọn xung quanh bùng nổ.
“Ơ không phải ông mạnh lắm sao Triều ca?”
“Đúng là ông trời không chừa một ai!”
“Anh Tình, tuyệt đối đừng nương tay, chỉnh tới bến đi!”
“Tôi chọn lời thật lòng vậy.” Trông thấy đám bạn như thể phát điên, Hạ Triều nhanh chóng tỏ thái độ.
Hứa Tình Tình cũng không biết nên hỏi gì, để không kéo quá nhiều cừu hận, sau này gặp nhau vẫn còn làm bạn bè, nhỏ lựa chọn biện pháp rút một lá bài trừng phạt nói thật lòng, trong cái rủi có cái may, rút trúng một câu hỏi không tính là quá đáng: “Ông với bạn trai hoặc bạn gái đã tiến triển tới đâu rồi?”
Tạ Du thân là bạn trai: “….”
Thẩm Tiệp đang mua cơm hộp ở khu nghỉ chân, vừa ăn vừa gọi điện cho Triều ca nhà mình, tính hỏi xem mọi người đang ở đâu mà mãi vẫn không gọi được. Cậu ta tắt điện thoại, đứng dậy vứt hộp cơm vào thùng rác, định tìm chỗ nào vắng vẻ đi hút một điếu thuốc.
Kết quả vừa ra khỏi khu nghỉ chân, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy có đám người nào ở gần đó đồng loạt kêu gào: “A —— ”
Mà giọng điệu nghe rất là mờ ám.
Dường như nghe thấy trong đám đó có tiếng thể ủy lớp 3, Thẩm Tiệp cầm bao thuốc lá trong tay, sải chân bước qua, tò mò nhìn, hóa ra lại đúng là tụi lớp 3 thật.
“Mấy đứa chơi gì đấy,” Thẩm Tiệp len qua mấy bụi cây chui ra, “Từ xa đã nghe thấy tiếng mấy ông bà hò hét… Triều ca, sao gọi mãi mà mày không nghe hả.”
Hầu như ngày nào Thẩm Tiệp cũng chạy qua lớp 3 chơi, lúc nào rảnh không có việc gì làm lại hỗ trợ các bạn học lớp 3 diễn một màn “tự dưng phát bệnh” lấy cớ đến muộn, nói đi nói lại cũng có thể coi là một thành viên cốt cán của lớp 3.
Vạn Đạt chừa cho cậu ta một chỗ: “Qua ngồi đi, bọn tui đang chơi thôi.”
Hứa Tình Tình thúc giục: “Triều ca, ông trả lời nhanh cho xong đi đã.”
Cả bọn láo nháo mãi, Hạ Triều mới gãi gãi đầu nói, “Tiến triển à, thì, cái gì nên làm cũng làm hết rồi.”
Hạ Triều vừa nói xong, sau lưng đã bị Tạ Du véo cho một cái.
Nói chung chung kiểu này thì phạm vi tưởng tượng rất rộng, làm ai ai cũng mặc sức nghĩ tới đủ thứ, cuối cùng khiến dân tình càng trở nên náo loạn.
Tạ Du buông tay rồi hỏi: “Cái gì mà nên làm cũng làm hết rồi?”
Hạ Triều bất động thanh sắc ngửa ra sau: “Không thì muốn tôi nói thế nào, tiến triển đến mức lên giường gọi anh ơi sao?”
“…”
Mặc dù bình thường chưa từng nghe thấy Hạ Triều có đối tượng, nhưng với vẻ ngoài của hắn thì nếu có cũng chẳng lạ, không chừng đã tìm được người bên trường khác rồi.
La Văn Cường vẫn không buông tha: “Trả lời lệch trọng tâm rồi anh Tình ơi! Có tính là phạm quy không? Làm hết rồi, nhưng mà làm cái gì mới được chứ?”
Thẩm Tiệp ngồi hóng một lúc, đã hiểu được câu hỏi, nhưng cậu ta lại thấy kết hợp với đáp án, nghe cứ là lạ chỗ nào ấy.
Chờ đến khi Hứa Tình Tình bắt đầu chia lại bài, Thẩm Tiệp mới kịp phản ứng, sau đó kinh hoàng nghĩ: Triều ca có đối tượng từ bao giờ thế??
Hạ Triều ngồi đối diện cậu ta, người ở đây quá nhiều, cũng không tiện hỏi thẳng.
Thế là Thẩm Tiệp bèn cúi đầu điên cuồng nhắn tin trên điện thoại.
– Triều ca, mày thoát FA rồi hả?
– Đối tượng ở đâu vậy?
– Đù má là ai??
– Bọn mình có còn là anh em nữa không đấy?
Hạ Triều căn bản không hề để ý điện thoại, hắn trả lời xong câu hỏi, thấy Tạ Du không ăn hạt óc chó, bèn chủ động mở một túi nhỏ đưa qua.
Tạ Du cầm hạt óc chó, tâm tình phức tạp.
Ván kế tiếp, xui xẻo thế nào Hạ Triều lại trúng đạn.
Tuy vậy câu hỏi rút trúng lần này khá bình thường, thuộc thể loại không thú vị nhất trong đám trừng phạt đủ kiểu điên rồ kia.
“Việc hối hận nhất ông từng làm là gì?”
Rút được lá bài này, tất cả mọi người đều chẳng mấy hứng thú, đoán chừng chỉ là đáp án kiểu vụn vặt không đáng kể, còn muốn hối hận kiểu hay ho gì nữa.
Tạ Du đang chờ nghe Hạ Triều chém gió một hồi, nhưng lại thấy hắn im lặng.
Cả đám chọn chỗ ngồi khá gần hồ, lúc bắt đầu có gió ùa về, thổi qua mặt hồ, khí trời bỗng trở nên lạnh buốt.
Hạ Triều cúi đầu, lông mi rũ xuống tạo thành một vệt bóng dài nơi đáy mắt, không biết đang nghĩ đến điều gì, lát sau mới ngẩng đầu nói: “Hồi học lớp 9, có một người bạn vì tôi mà…”
Nói tới đây lại đột nhiên im bặt.
Hạ Triều nhận ra mình vẫn không thể qua được cửa ải này.
Chỉ cần nhắc tới, là sẽ cảm thấy sợ hãi không nguôi.
Không thể nói thành lời.
Đám còn lại quay sang nhìn nhau, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Tạ Du đột nhiên nhớ lại một Hạ Triều ngày trước ngồi trên bậc thang hút thuốc tới tận nửa đêm.
Hạ Triều bị cậu bắt gặp vào đêm ấy, còn gọi cậu là nhóc thọt.
Lưu Tồn Hạo nhận ra Hạ Triều không muốn trả lời câu hỏi này, dứt khoát xua xua tay: “Được rồi, câu này quá nhàm, cho qua cho qua.”
Những người khác cũng không để ý, quăng bài xuống, định rút lại ván khác.
Mọi người vô cùng náo nhiệt, luyên thuyên một lúc, câu hỏi lúc nãy cứ như vậy mà rơi vào quên lãng.
Hạ Triều lôi điện thoại ra định xem giờ, mới phát hiện Thẩm Tiệp đã gọi cho hắn mấy cuộc, không chỉ có mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có sáu bảy cái tin nhắn.
Đọc qua loa một lát, đang định trả lời, lại cảm giác sau lưng có thứ gì đó đụng vào.
Tạ Du vẫn đang duy trì tư thế cúi đầu chơi điện thoại, chỉ khác là giờ đây hơi ngả người về phía trước, cái trán vừa vặn dựa vào lưng Hạ Triều.
Tạ Du giật giật ngón tay, lại ấn thêm mấy lần vào màn hình điện thoại.
Một giây sau, Hạ Triều nghe thấy điện thoại mình vang lên tiếng “ting ting ting”.
[Bạn nhỏ]:?
Tạ Du đợi nửa ngày mà chưa thấy Hạ Triều trả lời, cậu lại cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ lên lưng người đằng trước.
Chơi thêm mấy ván, tính thời gian thấy không còn nhiều nữa, Hứa Tình Tình thu bài lại, Lưu Tồn Hạo dặn dò mọi người: “Đã biết tập trung ở đâu rồi chứ, tụi mình cứ đi dạo xung quanh cũng được, lát nữa đừng về trễ nhé.”
Chỉ còn lại nửa tiếng, cũng không còn nơi nào để đi, đành phải đi dạo loanh quanh vậy.
Xung quanh đây chỉ còn đúng một nơi có thể tới, là một quán nhỏ bán đồ lưu niệm.
Lúc Hứa Tình Tình thu bài, Tạ Du vừa đưa bài qua, cổ tay còn lại đã bị Hạ Triều nắm lấy, hắn lôi kéo cậu chui ra ngoài từ bên cạnh, thoát khỏi đám đông náo nhiệt ồn ào này.
“Cậu lại điên gì nữa?”
“Muốn ôm cậu,” Hạ Triều nói, “Chỉ ôm cậu một lúc thôi.”
Thẩm Tiệp trả bài xong, quay đầu muốn tìm Hạ Triều mới nhận ra người đã mất tích, cậu ta sửng sốt, cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình là tin nhắn Hạ Triều gửi lại, chỉ có một câu mười chữ ngắn gọn: “Giới thiệu với mày, Tạ Du, bạn trai của tao”.
Chờ thu xong bài, có một nhóm người lại phát sầu vì không biết đi chỗ nào.
La Văn Cường đề nghị: “Hay đi mua ít đồ lưu niệm nhỉ?”
Lưu Tồn Hạo: “Có mỗi bốn mươi phút đường xe, mua cái gì mà lưu niệm hả, ở thành phố C có thứ gì mà chỗ mình không có?”
Mấy đứa con trai thảo luận một phen, cuối cùng vẫn quyết đi qua tiệm bán đồ lưu niệm xem thử, tới đây mà không mua gì về cũng coi như uổng công. Chờ đến lúc cả bọn sắp đi mới nhận ra nhân số không đủ: “Nhóm trưởng, vậy tụi mình đi… Trời má, nhóm trưởng đâu mất tiêu rồi?”
“Du ca cũng không ở đây hả?”
“…”
Muốn tìm một chỗ không có người trong khu du lịch đông đúc này, đơn giản là nằm mơ giữa ban ngày.
Đi vòng vo nửa vòng xung quanh, mãi đến khi không hẹn mà gặp đám Lưu Tồn Hạo trước cửa hàng lưu niệm, nguyện vọng ôm ấp bạn trai của Hạ Triều vẫn chưa thể thực hiện được.
“Triều ca, tôi không ngờ ông là loại người vậy đấy.”
“Bỏ rơi thành viên trong nhóm, đưa bạn cùng bàn mình chạy đi chỗ khác, có nhóm trưởng nào như ông không?”
“Coi như chưa nói gì đi, hai đứa ông đi làm cái gì rồi?”
Mấy đứa trong nhóm tranh nhau tố cáo, như thể đang công khai mở đại hội xử lý tội đồ.
Hạ Triều: “Thì cứ đi thôi, cũng chẳng có gì khác.”
La Văn Cường: “Không được, tôi thấy hơi khát rồi, trừ phi nhóm trưởng vô trách nhiệm nào đó có thể mua cho tụi mình mấy chai nước…”
Ám chỉ rất là rõ ràng.
Hạ Triều đi mua nước, bọn còn lại an vị ngồi chờ trên băng ghế dài.
Tạ Du thoáng nhìn qua đống đồ trong tay mấy đứa kia, lại ngẩng đầu nhìn biển hiệu “cửa hàng lưu niệm Bắc Hồ”, nhìn từ cửa vào thì chẳng thấy đồ lưu niệm mấy, chỉ toàn bánh ngọt và đồ ăn vặt: “Mấy cậu mua đồ lưu niệm à?”
“Ừ đúng, cậu nhìn nè Du ca, tôi mua một cái khăn lụa.” Lưu Tồn Hạo mở túi ra, lại lôi từ trong túi một cái khăn họa tiết hoa hồng.
Tạ Du không hiểu lắm: “Này là đồ lưu niệm hả?”
“Cũng coi như lưu niệm mà, thật ra sản xuất ở đâu không quan trọng, chỉ là tác dụng tâm lý thôi.”
“…”
Hóa ra mấy đứa này có suy nghĩ rất lạc quan.
Chờ Hạ Triều mua nước quay về, hướng dẫn viên du lịch đã bắt đầu kiểm tra sĩ số: “Tất cả đã đông đủ chưa, các nhóm trưởng đếm lại số người trong nhóm mình nào.”
Cả bốn năm lớp đều xếp hàng chung ở nơi này, ầm ĩ không thể chịu nổi.
Kiểm tra mấy lần không thiếu người, lúc này mới đưa cả bọn lên xe buýt trở về trường học.
Lên xe, Tạ Du tiếp tục xem bộ phim buổi sáng còn dang dở, Hạ Triều vươn tay từ bên cạnh sang lấy một đầu tai nghe.
Không được bao lâu, Hạ Triều đột nhiên nói: “Này, cho cậu một thứ.”
Tạ Du còn đang hồi tưởng lại nội dung trước đó của bộ phim, nghe được câu này nhất thời không kịp phản ứng.
Hạ Triều mò trong túi áo đồng phục lấy ra hai chiếc vòng tay.
Dây màu đỏ, còn xỏ thêm một hạt đậu đỏ.
“Lúc nãy đi mua nước trông thấy,” Hạ Triều có hơi lúng túng, dù sao mấy thứ này hầu như chỉ có bọn con gái mới thích đeo, ngừng một lát mới nói tiếp, “Cậu nghĩ xem muốn đeo tay nào.”
Tạ Du nhìn một lúc mới nói: “Hơi nữ tính.”
“Chủ yếu là ai đeo mới quan trọng,” Hạ Triều nói, “Tôi cảm thấy hai đứa mình đeo thì sẽ không nữ tính chút nào đâu.”
“… Triều ca, có mặt mũi tí được không.”
“Còn khắc chữ nữa à?”
Dù miệng chê nữ tính, Tạ Du vẫn nhận lấy, cậu cầm chiếc vòng kia, mặt trong hạt đậu đỏ còn khắc một chữ cái Z, một từ tiếng Anh rất đơn giản, ấy vậy mà Hạ Triều viết đến ngang ngược.
Chẳng qua Hạ Triều nhìn trúng dòng quảng cáo viết trên biển hiệu của quán nhỏ kia, cái gì mà vĩnh viễn không chia lìa, kết nối tâm hồn hai người yêu nhau, nếu mua còn có thể được khắc chữ miễn phí, vòng tay tình nhân độc nhất vô nhị.
Hạ Triều như thể tranh công mà nói: “Ừ, tôi tự tay khắc đó.”
Tạ Du: “Tôi biết mà, người thường đâu có khắc ra chữ khó coi vậy.”
“…”
Trên đường trở về không còn náo nhiệt như lúc đi nữa.
Mọi người chơi nguyên một ngày nên đều trở nên mệt rũ, ai cũng đeo tai nghe vào, vừa nghe nhạc vừa ngủ.
Hướng dẫn du lịch ở đằng trước đang bày tỏ nỗi niềm hạnh phúc cùng xúc động khi được đồng hành một ngày cùng với các bạn học ở lớp 3: “Biển người mênh mông, chúng ta có thể gặp được nhau âu cũng là duyên phận, Qua hôm nay, các bạn sẽ trở về trường tiếp tục lên lớp, chỉ mong ngày hôm nay có thể mang tới nhiều kỉ niệm đẹp cho mọi người, được làm bạn với mọi người…”
Tạ Du soi mói nửa ngày, ngay khi Hạ Triều nghĩ chắc là cậu bạn nhỏ sẽ không đeo rồi, Tạ Du lại nói: “Được rồi, coi như nể mặt cậu.”
Thực ra cái vòng tay này cũng không khó coi, chỉ là dây màu đỏ khá bình thường, không đính kèm thứ gì lòe loẹt.
Kiểu dáng đơn giản, nói là nữ tính cũng không đến mức.
Cổ tay cậu con trai ấy mặc dù tinh tế nhưng khớp xương lại khá rõ ràng, đeo thêm sợi dây đỏ, chỉ thấy hầu kết Hạ Triều bỗng nhiên siết chặt.
Vòng tay của Hạ Triều bên kia chính là một chữ Y, là Du trong Tạ Du.
Sau khi đeo lên, Tạ Du lại không nhịn được xem cái của hắn, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Hạ Triều dứt khoát nắm lấy tay Tạ Du, cổ tay hai người dựa sát vào nhau.
Hai sợi dây đỏ bỗng như được nối liền.
Hướng dẫn du lịch bày tỏ cảm nghĩ xong, cũng ngồi xuống, trong xe trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng ngáy rền vang của La Văn Cường.
Tạ Du chẳng còn tâm tư xem bộ phim này nói về cái gì nữa, cậu nhìn được một lát, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng tựa vào vai Hạ Triều ngủ thiếp đi.
Không có buổi tiệc nào không tàn.
Về sau chỉ có thể lục tìm trong trí nhớ ra được một ngày này, là một ngày vô vị muốn nhắc đến cũng chẳng có gì đáng nhớ.
Lão Đường đã đứng bục giảng rất nhiều năm, từng làm chủ nhiệm không biết bao nhiêu lớp, học kỳ nào cũng tham gia đủ các chuyến du lịch Xuân rồi lại Thu, nhưng chưa lần nào thấy chán cả.
Ông thầy đứng lên, vụng về lấy di động ra mở camera, cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh góc hình, cuối cùng chụp được một đám học trò ngủ nghiêng ngả không còn biết trời đất.
Cả một quãng đường ngủ thật sâu thật lâu.
Lúc Tạ Du mở mắt ra, xe buýt đã bắt đầu đi vào con đường nhỏ ngay gần Nhị Trung.
Hứa Tình Tình đang nhỏ giọng gọi điện: “Vâng mẹ ạ, con sắp đến nơi rồi, vâng, mẹ đang ở ngoài cổng trường ạ?”
Tiếng kéo bễ của La Văn Cường quá mất trật tự, cuối cùng bị Vạn Đạt đánh một phát cho tỉnh: “Thể ủy, sắp đến nơi rồi!”
La Văn Cường sờ sờ khóe miệng, tới lúc gần xuống xe rồi vẫn còn lưu luyến: “Hầy, nhanh vậy ta?”
“Có sao đâu, không có du lịch mùa thu thì mình còn cuối tuần cơ mà, còn có thể chờ đến nghỉ lễ với kỳ nghỉ đông nữa,” Lưu Tồn Hạo nói, “Nói chung vẫn còn nhiều hy vọng. Mọi người giao lại mũ lúc sáng phát ra về đây nhé, tôi phải thu lại đưa cho Lão Đường.”
Mũ này là của trường Nhị Trung, có lẽ là sợ đám học sinh bị lạc, hoặc mục đích là để ai liếc mắt nhìn cũng biết là học sinh trường Nhị Trung. Mặc dù quá xấu nên chẳng đứa nào chịu đội, nhưng các chuyến du lịch mùa Xuân và Thu vẫn sẽ cho phát mũ một lượt.
Lúc Hạ Triều giao lại mũ, Lưu Tồn Hạo nhìn một cái đã thấy chiếc vòng tay màu đỏ trên cổ tay hắn, tò mò hỏi: “Triều ca, ông mua vòng tay lúc nào đấy?”
Lưu Tồn Hạo nói xong, lại nhìn thấy trên tay Tạ Du có một cái giống y hệt, khựng lại xong mới nói: “… Du ca cũng mua hả? Nhìn đẹp đấy, lại là bảo bối gặp thi tất qua sao? Cái này đã khai quang chưa vậy?”
Hạ Triều: “…”
Tạ Du: “…”
Hai đồng chí đội sổ toàn khối dù có đeo vòng tay tình nhân, cũng sẽ chỉ bị người ta cho là pháp bảo cầu thi cử may mắn.
“Về tới trường rồi, ai còn đang ngủ thì thức dậy đi, nên về nhà thì về nhà, nên về ký túc thì cũng về ký túc, chú ý đi đường an toàn,” Lão Đường dặn dò, “Chỉnh đốn lại tinh thần, phải hoàn thành bài tập cuối tuần nghiêm chỉnh nhé.”
Hạ Triều nhớ lại câu hỏi lúc trước chưa nhận được đáp án: “Cuối tuần này cậu có về không?”
Cuối tuần này Tạ Du vẫn phải trở về.
Cuối tuần trước đã chạy qua chỗ dì Mai một chuyến rồi, nếu tuần này không ở với Cố nữ sĩ trọn vẹn hai ngày, dù Cố nữ sĩ có thể không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ giận dỗi trong lòng cho xem.
“Về chứ,” nghĩ tới đây, Tạ Du nói, “Tôi phải về dỗ mẹ tôi đã.”
Hạ Triều “Ừm” một tiếng.
Một lát sau lại hỏi: “Vậy xin hỏi bạn học Tạ Du định bao giờ mới dỗ dành bạn trai đây?”
Đám học sinh lớp 3 bắt đầu lục tục xuống xe.
Ngoài cổng trường đã có rất nhiều phụ huynh đứng chờ, mẹ của Hứa Tình Tình đội mũ chống nắng, ngồi trên xe máy điện nói chuyện phiếm với những nhà khác, trông thấy nhỏ xuống xe, lấy một quả táo từ giỏ trước xe ra: “Có đói bụng không, đi du lịch mà mang theo toàn thứ gì không? Đã nói con ăn ít mấy thứ đồ ăn vặt thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook