“…”

“Đánh nhau á?”

Tạ Du hờ hững “Ừ” một tiếng, vừa nói vừa tiến lên mấy bước, buông lỏng cây côn xuống mặt sàn, lúc ma sát với mặt sàn kéo theo từng tiếng xoẹt xoẹt.

Chu Đại Lôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đánh nhau: “…”

Thằng nhóc Tạ Du này là kiểu người cực kỳ thu hút cừu hận, từ nhỏ đến lớn những lần Chu Đại Lôi đi đánh nhau, nếu không có ông tướng này ở đấy thì chắc chắn tám phần sẽ không thắng được.

Mỗi khi Tạ Du đứng trong khung cảnh nghi ngút khói lửa kiểu này, thậm chí chẳng cần mở miệng, chỉ nhìn đối phương một lúc, đã khiến bên kia tự sinh ra một cảm giác từ tận đáy lòng: Được lắm, có phải mày muốn bem nhau không, mày xem thường ông đấy hả! Hay là mày nghĩ ông không đánh lại mày!

Nghĩ tới đó, Chu Đại Lôi vươn tay lôi kéo Tạ Du: “Ông chủ Tạ, mày… Ít nhất mày cũng phải chờ tao tìm thứ gì thuận tay đã chứ.”

Tạ Du thảy cây gậy trong tay qua cho hắn, lát nữa cậu đánh tay không cũng được: “Giờ mày có rồi đó.”

“…”

Tạ Du quá nổi bật, dù đứng trong đám đông cũng không thể lẫn lộn, nhận ra trong đám người ở khu thương mại có thằng nhãi định giở trò, phía bên kia bắt đầu chửi bới: “Được, hôm nay để bọn này thanh toán nợ nần với bà chị luôn một thể cho rõ, chị Mai, bình thường nể lắm nên bọn tôi mới gọi chị một tiếng đại tỷ, coi như là kính trọng chị, nhưng chị đúng là đề cao bản thân quá —— “

“Con mẹ mày, nói nhảm với bọn nó làm gì,” tên dẫn đầu kia gảy đầu thuốc lá, nhìn đã biết không phải loại đường hoàng, “Hôm nay đến cứ đập tan cái chỗ nào cho tao!”

Hạ Triều nghe tới đó, ảo tưởng trong đầu “Đợi lát nữa gặp được bạn nhỏ cho cậu ấy một bất ngờ, mẹ nó mình đúng là bạn trai chuẩn mực mà, chờ mình lên sân khấu một cách hoa lệ thế nào bạn nhỏ cũng cảm động đến chết, sau đó hai đứa sẽ tay nắm tay tung tăng dạo phố một vòng” lập tức tan biến.

Hạ Triều ngồi xổm nơi góc đường xa lạ, nhìn chằm chằm dãy nhà cao thấp nhấp nhô trước mắt, tìm thấy ba chữ “Khu thương mại”.

Nghĩ thầm, chu kỳ chém chém giết giết của anh bạn nhỏ lại xuất hiện một cách ngoạn mục rồi.

Tạ Du cúp điện thoại, đi lên phía trước, thấp giọng hỏi: “Là ai, việc như nào? Giở thói côn đồ ở đây không được đâu.”

Tạ Du nghe qua một lượt, đám người kia nói luyên thuyên cả buổi mà lượng tin tức dùng được chẳng có lấy một câu, không biết vì sao tự dưng tụ tập ở đây làm loạn. Lúc đầu cậu còn cố gắng nhẫn nại nghe xem liệu bọn họ có đánh thêm được cái rắm gì mới không, nhưng đám người này vẫn chỉ một mực hỏi han ân cần đến hỏi han đi, ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà người ta rồi lại tiếp tục lặp lại không ngừng, quay đi quay lại vẫn chỉ có mấy tiếng chửi bới quen thuộc.

“Đúng là bọn rác rưởi, phiền quá đi mất, dân bên khu phố chợ phía Bắc đây mà, mẹ nó chứ…” Hứa Diễm Mai vừa rút một điếu thuốc ra hút, cổ họng vẫn khàn khàn, vừa chửi được một nửa chợt nghẹn lại, quay đầu trợn mắt với Tạ Du, “Như này là như nào, dì đang muốn hỏi hai đứa tính làm gì đây? Lôi Tử, mày tiện tay kéo nó về cho dì.”

Chu Đại Lôi đứng bên cạnh, không cần suy nghĩ lập tức nói: “Kéo mãi không nhúc nhích ạ.”

Hứa Diễm Mai: “…”

Đại khái sự việc là mấy ngày trước Hứa Diễm Mai muốn dỡ mấy xe hàng, nhân công phía khu thương mại không đủ, bèn gọi cho quản lý nhờ thuê thêm người, tay quản lý kia là kẻ tham tiền, ăn tiền môi giới xong lại gọi nhóm người tay chân không sạch sẽ này tới làm việc.

Kết quả sau khi dỡ hàng, kiểm kê lại số lượng mới phát hiện bị thiếu hụt.

Còn chưa kịp kiếm bọn chúng tính sổ, đám người này đã quay lại cắn người, cứ đứng ỳ trước cổng khu thương mại không chịu đi, kêu là các người ngờ oan người tốt, dám tạt nước bẩn lên người bọn chúng, này là định vòi thêm một khoản bồi thường tinh thần.

Nghe đã thấy hoang đường.

Nhưng loại chuyện như này, ở địa phương này, gần như ngày nào cũng phát sinh.

Trình độ văn hóa thấp, trị an rối loạn, rất nhiều người sau khi bỏ học liền trôi dạt ngoài đường, giao du với phường “cùng chung chí hướng”, kết bè lập phái, mặc dù chẳng làm được trò trống gì, nhưng bởi vậy mà có rất nhiều thế lực hỗn tạp.

Có làm thuê làm mướn thì cũng không thể làm thuê cả đời. Còn tự cho là bản thân lăn lộn ngoài xã hội, nghĩ mình oai như cóc đây mà.

Hứa Diễm Mai đôi co với bọn chúng lâu như vậy chính vì không muốn làm căng chuyện này, chắc do giờ đã có tuổi, ngày càng trở nên nhân từ nên mới muốn nương tay, nghĩ tới cách khác ôn hòa độ lượng hơn, thế nhưng đám người này cậy đó mà hết lần này đến lần khác dấn tới, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứ nằng nặc phải đòi cho được khoản tiền đền bù.

Hứa Diễm Mai nhân lúc Tạ Du không chú ý, lén lút quăng đầu mẩu thuốc lá hút xong chưa nỡ vứt, đứng dậy nói: “Mẹ kiếp, không nhịn nổi nữa.”

“Định lừa đảo bà mày à,” Hứa Diễm Mai nói thêm, “Tổn thất tinh thần cái gì, nếu muốn tiền thuốc men thì còn có thể suy nghĩ!”

Tạ Du: “Đánh.”

Chu Đại Lôi: “Đánh một trận là thành bé ngoan hết!”

Người đi lại xung quanh đều đang hóng chuyện, tuy nhiên dân sống gần đây chỉ tỏ vẻ thờ ơ đứng nhìn, dù sao loại chuyện này nếu muốn thì ngày nào cũng có thể chứng kiến. Chẳng ai buồn báo cảnh sát, đây là tục lệ đường phố, việc của khu nào khu đấy phải tự giải quyết.

Hứa Diễm Mai nói: “Hai đứa đánh cái rắm, về ngay!”

Nhân thủ bên kia có mười người, bên bọn Tạ Du cũng tầm tầm đấy.

Cả hai phe giằng co tới lui tận nửa tiếng đồng hồ, Tạ Du bẻ cổ tay mấy lần, đang định ra tay luôn cho gọn, chợt nghe thấy đám người vây quanh đột nhiên trở nên ồn ào.

Tạ Du nghiêng đầu nhìn sang, trông thấy một toán người từ đầu phố bên kia đi về phía này, tay người nào người nấy lăm lăm vũ khí, nhất là kẻ dẫn đầu kia, lướt đi như gió, khí thế bừng bừng.

Mặc dù không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng đám đông vẫn tự động dẹp sang hai bên nhường đường cho bọn họ.

“…”

Hứa Diễm Mai cũng nhìn sang: “Ủa ai vậy, làm gì đây?”

Chu Đại Lôi nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy hình như hơi quen mắt: “Người anh em này, trông… quen thế nhỉ?”

Tạ Du không lên tiếng, chửi thầm một tiếng đậu má.

“Con ăn nhiều vào, ăn ngon thì lại thêm một bát nhé!” Chờ Tạ Du hoàn hồn thì người đã ngồi bên bàn cơm nhà dì Mai, cậu dùng đũa chậm rãi đảo cơm trong bát, sau đó trơ mắt nhìn đồng chí Hứa Diễm Mai gắp một miếng thịt kho tàu – vươn đũa lướt qua cậu, cuối cùng đặt vào bát của người bên cạnh cậu.

Hạ Triều nói cám ơn lia lịa: “Hương vị thật tuyệt vời, như món thịt kho tàu này, ngậy mà không ngán mặn nhạt rất vừa miệng ạ.”

Dì Mai lại gắp thêm cho Hạ Triều miếng nữa, được khen đến phấn khởi không thôi, hào khí ngất trời nói: “Cảm ơn gì chứ, không phải làm khách với dì.”

“…”

Tạ Du buông đũa, không muốn nói chuyện nữa.

Chu Đại Lôi thì chẳng thấy sao cả, hắn rất hồ hởi: “Oài – vừa rồi ông ngầu ghê gớm luôn. Người anh em, ông tìm đâu ra nhiều người vậy?”

Hạ Triều nói: “Tìm tạm một đám diễn thuê trong quán net phố bên cạnh ấy mà.”

Chu Đại Lôi: “…”

Vừa rồi Hạ Triều kêu người đến, trông rất ra dáng đàn áp quần hùng, diễn xuất của tên này đúng là đỉnh cao, làm đám người kia tưởng hắn là côn đồ hàng thật giá thật. Chu Đại Lôi chứng kiến từ đầu đến cuối chỉ biết cảm thán, cuối cùng ôm bụng ngồi xuống đất cười lăn: “Ông chủ Tạ, bạn học của màu trâu bò thật đấy… Sau này thế nào cũng nên nghiệp lớn cho coi.”

Tạ Du nghĩ thầm: Đúng rồi, ông chủ máy xúc tương lai. Không trâu bò sao được.

Phòng ăn nhà dì Mai rất nhỏ, xoay sở mãi mới ngăn ra được nửa cái phòng khách, trước kia nếu có nhiều người tụ tập ăn uống thì sẽ luôn dọn ra bàn tròn lớn ở sân đằng sau, còn phải lật lịch xem ngày xem dự báo thời tiết, chọn đúng thời điểm trời quang mây tạnh mưa thuận gió hòa mới được.

Tạ Du lùi ghế ra sau để có thể tựa lưng vào tường.

“Làm sao thế,” Hạ Triều cũng buông đũa, rủ tay xuống gầm bàn, đụng đụng cậu, “Sao lại không ăn.”

Một lúc sau Tạ Du mới cất lời: “Tôi nghỉ một lát.”

Hứa Diễm Mai có ấn tượng cực kỳ tốt với Hạ Triều, không nói đến đây là lần đầu tiên Tạ Du đưa bạn học về nhà cô chơi, tên nhóc này miệng ngọt lại rất biết nói chuyện, cuối cùng đĩa thịt kho tàu kia Chu Đại Lôi chưa ăn được mấy miếng, còn lại đã thẳng tiến vào bát của Hạ Triều.

“Dì Mai, đừng gắp nữa,” Tạ Du ngồi yên một bên nhìn dì Mai gắp thức ăn liên tục cho Hạ Triều, nói, “Cậu ấy không ăn hết đâu.”

Lúc này Hứa Diễm Mai mới đặt đũa xuống, ngẫm nghĩ: “Hình như cho ăn hơi nhiều thật.”

Nghe thế nào cũng giống kiểu cho heo ăn.

Ăn xong, Hứa Diễm Mai vẫn lôi kéo người không buông: “Tiểu Du nhà chúng ta ở trường thế nào, tính tình thằng bé rất nóng nảy, nếu có thể con nhớ khuyên bảo nó nhé…”

Tạ Du rất muốn nhắn nhủ đồng chí Hứa Diễm Mai, học kỳ này mấy lần cậu đi đánh nhau toàn là đánh cùng với kẻ đang ngồi trước mặt cô đây.

Hạ Triều há mồm lại là: “Tiểu Du nhà con… Không phải, nhà các dì, cậu ấy, ở trường rất tốt ạ.”

Mí mắt phải của Tạ Du nhảy một cái, mơ hồ có dự cảm xấu.

Quả nhiên, một giây sau cậu liền nghe Hạ Triều bắt đầu thao thao bất tuyệt, cái gì mà lên lớp chăm chỉ, cố gắng học tập, đoàn kết hòa đồng, tuân thủ nội quy nhà trường… đủ thứ trên trời dưới đất.

Sợ hắn càng chém càng quá đáng, Tạ Du bèn véo véo tay Hạ Triều đang để dưới gầm bàn.

Hứa Diễm Mai không hề nhận ra có gì khác thường.

Cô cảm thấy người ta khen thế cũng coi như tinh ý, càng thổi phồng thì càng có lòng, thế là tự chủ động đâm cho xẹp bớt, tìm một khuyết điểm mà rằng: “Nhưng thành tích của Tiểu Du cũng không được tốt cho lắm.”

“Không có sao đâu ạ, ” Hạ Triều nói, “Của con so với cậu ấy càng không tốt mà.”

Hứa Diễm Mai: “…”

Chu Đại Lôi chưa được ăn cơm trưa, đói muốn xỉu, vẫn đang cố nhét đồ ăn vào mồm, nhặt nhạnh vụn thịt kho tàu còn sót lại.

Hứa Diễm Mai xoay người đi vào bếp gọt hoa quả, cầm dao phay chém hoa quả như chém người, binh binh bang bang một hồi, nghe rất hãi hùng.

Lúc nãy Tạ Du véo tay Hạ Triều xong vẫn chưa buông ra, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên tay hắn, ngoắc lấy mà hỏi: “Cậu tới đây làm gì.”

Hạ Triều dựa sát vào cậu, thấp giọng nói: “Tới tìm cậu mà.”

Cả hai đều im lặng, nhìn vào mắt nhau, có những thứ nhiều khi không cần phải nói thành lời.

Tạ Du dời mắt, cảm giác một bên tai vừa nãy Hạ Triều ghé lại thì thầm có hơi nong nóng.

Mặc dù Hứa Diễm Mai gây động tĩnh khá lớn, nhưng đĩa trái cây có bề ngoài không tệ lắm, chỉ là xung quanh đĩa lại trang trí một vòng quả óc chó trông rất độc đáo.

Hạ Triều do dự hỏi: “… Đây là?”

Hứa Diễm Mai lau tay, đi từ trong bếp ra, không buồn lấp liếm nói: “Ăn đi, bồi bổ đầu óc.”

Tạ Du: “….”

Hạ Triều: “…”

Cuối cùng lúc ra khỏi cửa, trong tay hai người là hai túi hạt óc chó đã được đập vỏ, không biết rốt cuộc đã tốn bao nhiêu công sức. Tạ Du xách túi bóng màu đỏ, tâm trạng khá phức tạp.

Hạ Triều trái lại có vẻ rất vui, vui đến tận khi hắn với Tạ Du sóng vai đi tới trạm chờ xe buýt, rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Đây có được coi là ra mắt phụ huynh không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương