Ngụy Trang Học Tra
-
Chương 55
Hóa ra có rất nhiều câu hỏi với nội dung tương tự, Tạ Du tìm một chủ đề có thời gian gần đây nhất vào đọc.
Thời gian đặt câu hỏi là ba ngày trước.
Kẻ đặt câu hỏi kia mới đầu đã lạc đề phải đến mấy con phố, khen bạn trai mình lên tận mây xanh, thổi phồng đến mức không còn giống người thường, sau đó mới ngoặt một cái vào chủ đề: Nhưng mà thành tích học tập của cậu ấy không tốt lắm, lần nào thi cũng chỉ được hạng hai đếm ngược, xin hỏi làm sao mới có thể uốn nắn lại thái độ học tập của cậu ấy?
Bình luận hàng đầu trả lời: Hay là đặt mục tiêu nhỏ trước đi đã? Ví dụ như thành tích có thể cao thêm bao nhiêu điểm thì được, hoặc là định thi vào trường nào.
Người đặt câu hỏi kia trả lời: Cũng không cần tốt quá, Thanh Hoa Bắc Đại là được.
“…”
Tạ Du thấy bốn chữ “hạng hai đếm ngược” kia thì nhíu mày, đồng thời mơ hồ cảm thấy chủ topic kia có giọng điệu khá quen thuộc.
Cậu không nghĩ nhiều, lại dịch xuống dưới, mở ra một đống chủ đề “Con cái không ham học phải làm sao bây giờ”, các bậc cha mẹ trong đó đều tỏ vẻ cực kỳ lo lắng, cuối cùng trao đổi qua lại thế nào mà biến thành đại hội phụ huynh.
– Anh nhận chức ở đâu vậy?
– Xí nghiệp nhà nước, hầy, bây giờ cạnh tranh khốc liệt quá, cuộc sống chẳng dễ dàng chút nào.
“Ăn cơm thôi, ” Cố Tuyết Lam bưng món cuối cùng trong bếp ra, cởi tạp dề nói, “Bỏ điện thoại xuống, lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại…”
Tạ Du ấn khóa máy, màn hình lập tức tối thui: “Vâng.”
Bốn món mặn một món canh, đều là đồ ăn thường ngày.
Hàng ngày nếu tan làm đúng giờ Chung Quốc Phi sẽ luôn về nhà ăn cơm, hôm nay có sẽ là bận việc xã giao nên bàn ăn chỉ có hai mẹ con.
Món nào Tạ Du cũng ăn không ít, ăn xong đang định đặt đũa xuống tính lên lầu, lại thấy Cố Tuyết Lam ngồi đối diện nhìn cậu chằm chằm.
“Sao con ăn ít thế,” Cố Tuyết Lam luôn cảm thấy con trai mình kén ăn, “Đã no chưa, uống thêm chén canh nữa đi?”
Dường như bậc cha mẹ nào cũng coi con mình như heo mà nuôi.
Tạ Du lại múc thêm bát canh cà chua trứng, đến lúc uống xong, cậu mới nói: “Mẹ, ngày mai con qua thăm dì Mai.”
Cố Tuyết Lam cầm thìa trong tay khẽ ngừng lại, cuối cùng cũng không nói gì: “Vậy con chú ý an toàn, đừng gây chuyện, nhớ về nhà sớm nhé.”
Cố Tuyết Lam không mấy thích thú việc cậu cứ chạy qua phố Hắc Thủy.
Dưới cái nhìn của cô, ngày xưa bất đắc dĩ mới phải sinh hoạt trong hoàn cảnh ấy, may mà toàn gặp được những người tốt bụng. Nhưng dù gì quan niệm sống cũng quá khác biệt, ví như cách thể hiện tình cảm của má Lôi với dì Mai chính là chị mắng tôi tôi mắng chị, có đôi khi hai người còn ngồi xổm ở đầu phố phì phèo khói thuốc với nhau.
Cô đã từng tính sau khi dọn đi, một năm, hai năm rồi ba năm sau, quan hệ của bọn họ với phố Hắc Thủy rồi cũng sẽ dần phai nhạt.
Nhưng nhìn Tạ Du có vẻ không buồn để ý bất cứ điều gì, đứa trẻ ít nói ấy hóa ra lại là người trọng tình.
Đến đêm, Tạ Du tiếp tục lục tìm chủ đề ‘không ham học làm sao bây giờ’, lật tung cả internet, tuyệt nhiên không tìm được phương pháp nào hữu ích để kích thích tinh thần học tập, trái lại mấy trò bàng môn tả đạo thì có một đống, cái gì mà đâm đầu vào ô tô để kích hoạt lại trí não, thử nghiệm để sét đánh trúng, thậm chí còn bán cả thuốc giả.
—— Thuốc viên bổ não thần thánh! Sản phẩm công nghệ cao kiểu mới, nâng cao trí tuệ, khai phá cả hai bán cầu não, dễ dàng thăng hạng thành tích, không cần đụng xe không cần sét đánh, chỉ một liều trị liệu đúng ba mươi ngày!
Tạ Du nhìn chăm chú một hồi, lại nghĩ đến thành tích của Hạ Triều, thật có xúc động muốn đặt hàng.
Tạ Du trượt xuống dưới, muốn đọc xem viên con nhộng bổ não này thành phần thế nào, còn chưa kịp tìm hiểu rõ, điện thoại của Hạ Triều đã gọi đến.
Lúc cậu nghe máy không cẩn thận ấn vào nút mở loa, câu “Bạn nhỏ à, đang làm gì đấy” của Hạ Triều đúng lúc đó lọt ra ngoài.
Tạ Du nói thầm, đang do dự không biết có nên mua cho cậu một liều thuốc uống thử không đây.
“Chẳng làm gì cả,” Tạ Du vừa mới tắm rửa xong được một lúc, tóc vẫn còn ướt sũng, chắc chắn không thể nhắc đến vụ thuốc bổ não rồi, thế là hỏi lại, “Còn cậu?”
Hạ Triều nói: “Đang nhớ cậu đó.”
Giọng nói của cậu thiếu niên ấy mang theo vài phần nghiêm túc cùng lưu luyến quanh quẩn mấy vòng bên tai Tạ Du.
Chỉ một giây sau, đống EQ vất vả mãi mới dâng trào của Hạ Triều lập tức sụp đổ, bởi vì Hạ Triều lại thêm một câu: “Này là câu trả lời tiêu chuẩn, cậu cũng nhớ kỹ đi nhé.”
“…” Tôi nhớ cái rắm ấy.
Nhưng thực sự là Hạ Triều đã nhịn thật lâu, Tạ Du vừa rời đi hắn đã muốn gọi điện cho người ta rồi. Nhịn mãi đến tận bây giờ, nghĩ thầm lúc này nếu có phải ăn bữa khuya thì nhà Tạ Du cũng đã ăn xong hết rồi.
Hạ Triều nhớ tới ông anh kế cầm kịch bản vương gia bá đạo kia, lại nói: “Tên thiểu năng kia có bắt nạt bạn nhỏ nhà chúng ta không vậy?”
“Thằng cha đó không ở nhà,” Tạ Du đơ một lúc mới nhận ra Hạ Triều đang nói về ai, mà lại còn nhắc đến chuyện bắt nạt, chẳng biết là ai bắt nạt ai nữa, “Ổng cũng không đánh lại tôi.”
Mấy năm qua Chung Kiệt chưa từng chiếm được bất cứ tiện nghi nào trước mặt cậu, đánh nhau không nổi, cãi nhau cũng không cãi lại cậu.
Cả hai trò chuyện câu được câu không.
“Đúng rồi, lão Tạ, cậu ẩn nhóm chat của lớp à?”
“Không, thỉnh thoảng mới xem qua.”
“Làm tôi tưởng cậu bị học ủy dồn ép không chịu được, cái công thức toán gì mà n=cV nó treo lên hôm qua ấy, lắc lư cả ngày trời, đến mức tôi cũng phải thuộc nằm lòng.”
“…”
Học thuộc thì làm được gì hả, kia là công thức hóa học mà.
Chẳng lẽ đến lúc đó lại viết vào bài thi một dòng y xì đúc, hy vọng được cộng thêm điểm công thức sao?
Tạ Du cảm thấy rất bất lực: “Thế thì cậu giỏi quá rồi.”
Nhóm chat kín kia của lớp 3 đã sớm giải tán trong âm thầm, từ khi nhận ra hai đầu gấu trường không đánh người, giáo viên cũng rất hòa đồng, tất cả đều cảm thấy không cần thiết phải thêm một nhóm nhỏ nữa, tránh mất đoàn kết.
Mà hiển nhiên giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ có lịch làm việc và sinh hoạt của người già cả, tới tối đi ngủ rất sớm, gần như không hề can thiệp vào chuyện trong lớp.
Cuộc sống về đêm chỉ thuộc về lứa thanh niên.
Nhóm chat của lớp 3 vẫn luôn náo nhiệt hết sức, mỗi ngày học ủy đều chăm chỉ đổi trạng thái của nhóm thành nhiều loại công thức, đến lúc tám nhảm cũng không quên bắt buộc cả bọn phải ôn lại mấy kiến thức quan trọng.
Vạn Đạt thì cứ xuất hiện là biến nơi đây thành đại hội bát quái, tất cả sẽ lôi ghế đẩu ra ngồi gặm hạt dưa với nhau.
Đám học sinh trong nhóm chat đều rất hay kể những chuyện sinh hoạt lẻ tẻ của mình, Hứa Tình Tình đến cuối tuần luôn phải đi theo mẹ dạo phố, ôm một đống đồ trong lòng, đứng bên ngoài shop quần áo bày tỏ oán giận: Bà! Ghét nhất! Đi shopping!
Lúc đó bọn Lưu Tồn Hạo sẽ an ủi nhỏ: Cánh đàn ông tụi mình chẳng đứa nào thích shopping cả, thật không hổ là anh Tình của chúng ta.
Tạ Du không biết nên nói gì, vì mang trong mình dòng máu hủy diệt bầu không khí trò chuyện, cậu cũng rất ít khi lên tiếng trong nhóm chat “Đừng có mà chém chém giết giết”.
Rõ ràng chẳng có chủ đề gì cụ thể, nhưng cả hai vẫn tâm sự đến tận đêm khuya, mà Hạ Triều lại là người pha trò rất giỏi, chỉ một vấn đề bình thường không có gì hay ho mà qua miệng hắn lại trở nên thật thú vị.
Mãi đến khi Tạ Du thấy hơi buồn ngủ.
Sắc trời đã đen kịt, trong phòng chỉ còn màn hình điện thoại di động đang lóe lên, phát sáng le lói.
Hạ Triều thấy thanh âm của bạn nhỏ ngày càng yếu dần, thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên đáp lại mấy từ ngắn ngủn, âm cuối mềm mềm, nghe rất đỗi nhu thuận, Hạ Triều cũng không nhịn được mà nhẹ giọng: “Ngủ quên rồi sao?”
Đầu dây bên kia không có phản ứng.
Nhưng cách điện thoại vẫn có thể cảm giác được hơi thở mỏng manh vẫn còn vương vấn bên tai.
Hạ Triều chẳng nỡ cúp máy chút nào.
Rất thỏa mãn, lại thấy thế nào cũng không đủ.
“Gần đây tôi mới phát hiện,” dù biết Tạ Du không nghe thấy, Hạ Triều vẫn thấp giọng thì thào, “… Chỉ thích cậu thôi mà cũng giống như bị nghiện vậy.”
Tạ Du không có nhiều tâm tư méo mó sến rện như vậy, cũng chẳng biết có phải ban ngày nghĩ nhiều quá nên nằm mơ hay không, đến đêm lại có một giấc mộng vô cùng hoang đường.
Cậu mơ sau khi thi đại học, Hạ Triều chạy đi lái máy xúc.
Ác mộng.
Đến lúc tỉnh giấc mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Tạ Du đứng dậy rửa mặt, lúc soi gương không kìm được mà thốt lên một câu: “Cái đệt.”
Tuyến xe buýt sáng sớm không có một ai, Tạ Du đeo tai nghe, định làm một giấc trên xe.
Xe buýt chạy rất ẩu, nhất là lúc rẽ ngoặt và phanh gấp. Tạ Du loay hoay mãi không ngủ được, chỉ sợ nhắm mắt là gặp phải cảnh tượng Hạ Triều ngồi trên máy xúc nhe răng cười với cậu. Sau đó cậu mở mắt ra, trông thấy dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, cùng với rất nhiều quán quà sáng nho nhỏ ven đường.
Sau khi đến trạm xuống xe, cậu cúi đầu nhắn cho Đại Lôi một tin: Mày ăn sáng chưa.
– Chưa ăn, lát nữa gặp nhau ở chỗ má Vương luôn nhé?
– Gọi trước cho tao năm cái bánh bao, tao qua liền đây.
Lúc đầu má Vương chỉ bày một quầy đồ ăn sáng nhỏ đầu ngõ, sau này dành dụm được chút vốn, bèn thuê luôn một gian hàng nhỏ, đám trẻ con khu này ăn nhiều năm đã quá quen thuộc, ngày nào không được ăn có khi lại nhớ thương mãi không thôi.
Tạ Du tìm một chỗ ngồi xuống, đợi thêm một lúc, giục Đại Lôi nhanh lên, vừa nhắn xong, ngẩng đầu, một bát đậu hũ nóng hổi đã bày trước mặt cậu.
“Thằng nhóc này, từ xa đã nhìn thấy con rồi,” má Vương đặt bát đậu hũ xuống, tay còn ướt sũng, chùi chùi vào cái tạp dề đang quấn quanh eo, “Bánh bao còn đang hấp, sắp chín rồi, lót dạ trước cái này đi đã.”
“Má Vương à,” khung cảnh xung quanh không thể nói là quá tốt, mặt đất xi măng vẫn còn mấp mô, cửa hàng rất nhỏ, bàn xếp không đủ đành phải kê ra đến ngoài, Tạ Du cầm thìa cười cười nói, “Con đã gọi món đâu ạ.”
Má Vương lại ồn ào một phen: “Con với Lôi Tử ăn gì má còn không rõ sao? Nhắm mắt cũng có thể bưng đồ lên cho hai đứa nhé.”
Đang nói chuyện dở, Đại Lôi đạp dép lê đi tới, còn đang mơ màng ngái ngủ, hắn gãi gãi mớ tóc đi tới trước quán, lại duỗi ra một bàn tay: “Má Vương, cho con năm cái nhá.”
Dì Mai vẫn đang bận rộn trong khu thương mại, đến giữa trưa mới rảnh, cả buổi sáng Tạ Du ngồi trong phòng Đại Lôi chơi game, máy điện tử cầm tay đỏ trắng, kết hợp với cái TV kiểu cũ vẫn còn chưa bị vứt xó: “Mày vẫn còn giữ thứ này cơ à?”
“Hoài cổ mà,” Chu Đại Lôi nói, “Mà quan trọng nhất chính là, nó vẫn chưa hỏng! Công nhận hàng bền thật, ngoài sức tưởng tượng của tao luôn.”
Tạ Du chơi tới chơi lui, nhớ lại một số chuyện cũ: “Hồi mày còn bé ấy —— mẹ mày mua cho mày cái gì ấy nhỉ, mày uống thử chưa, có tác dụng gì không?”
Chu Đại Lôi không hiểu: “Cái gì là cái quỷ gì?”
Tạ Du nói: “Cái mà tăng cường trí nhớ, khai phá trí tuệ ấy.”
Má Lôi vì thành tích học tập của Chu Đại Lôi mà đã từng thử hết các loại bàng môn tả đạo, còn bắt hắn uống cả lá bùa, chỉ tiếc cuối cùng đều công cốc.
Có một thời trên TV có quảng cáo thực phẩm chức năng dành cho trẻ em, thay đổi nhân sinh cải biến vận mệnh, đưa con em mình lên trước vạch xuất phát, phiên bản dài của quảng cáo lên đến nửa giờ, má Lôi lập tức gọi đặt hàng qua đường dây nóng, cõi lòng đầy hy vọng khiêng hai thùng to đùng trở về.
Chu Đại Lôi nhớ lại: “A, cái đó hả, mày ngó bộ dáng tao đi, trông giống có tác dụng sao?”
Tạ Du: “…”
Tạ Du nghĩ thầm trong lòng: Ừ ha, tao đúng là ngu mà.
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Du: Ăn không ngon ngủ không yên mà.
Thời gian đặt câu hỏi là ba ngày trước.
Kẻ đặt câu hỏi kia mới đầu đã lạc đề phải đến mấy con phố, khen bạn trai mình lên tận mây xanh, thổi phồng đến mức không còn giống người thường, sau đó mới ngoặt một cái vào chủ đề: Nhưng mà thành tích học tập của cậu ấy không tốt lắm, lần nào thi cũng chỉ được hạng hai đếm ngược, xin hỏi làm sao mới có thể uốn nắn lại thái độ học tập của cậu ấy?
Bình luận hàng đầu trả lời: Hay là đặt mục tiêu nhỏ trước đi đã? Ví dụ như thành tích có thể cao thêm bao nhiêu điểm thì được, hoặc là định thi vào trường nào.
Người đặt câu hỏi kia trả lời: Cũng không cần tốt quá, Thanh Hoa Bắc Đại là được.
“…”
Tạ Du thấy bốn chữ “hạng hai đếm ngược” kia thì nhíu mày, đồng thời mơ hồ cảm thấy chủ topic kia có giọng điệu khá quen thuộc.
Cậu không nghĩ nhiều, lại dịch xuống dưới, mở ra một đống chủ đề “Con cái không ham học phải làm sao bây giờ”, các bậc cha mẹ trong đó đều tỏ vẻ cực kỳ lo lắng, cuối cùng trao đổi qua lại thế nào mà biến thành đại hội phụ huynh.
– Anh nhận chức ở đâu vậy?
– Xí nghiệp nhà nước, hầy, bây giờ cạnh tranh khốc liệt quá, cuộc sống chẳng dễ dàng chút nào.
“Ăn cơm thôi, ” Cố Tuyết Lam bưng món cuối cùng trong bếp ra, cởi tạp dề nói, “Bỏ điện thoại xuống, lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại…”
Tạ Du ấn khóa máy, màn hình lập tức tối thui: “Vâng.”
Bốn món mặn một món canh, đều là đồ ăn thường ngày.
Hàng ngày nếu tan làm đúng giờ Chung Quốc Phi sẽ luôn về nhà ăn cơm, hôm nay có sẽ là bận việc xã giao nên bàn ăn chỉ có hai mẹ con.
Món nào Tạ Du cũng ăn không ít, ăn xong đang định đặt đũa xuống tính lên lầu, lại thấy Cố Tuyết Lam ngồi đối diện nhìn cậu chằm chằm.
“Sao con ăn ít thế,” Cố Tuyết Lam luôn cảm thấy con trai mình kén ăn, “Đã no chưa, uống thêm chén canh nữa đi?”
Dường như bậc cha mẹ nào cũng coi con mình như heo mà nuôi.
Tạ Du lại múc thêm bát canh cà chua trứng, đến lúc uống xong, cậu mới nói: “Mẹ, ngày mai con qua thăm dì Mai.”
Cố Tuyết Lam cầm thìa trong tay khẽ ngừng lại, cuối cùng cũng không nói gì: “Vậy con chú ý an toàn, đừng gây chuyện, nhớ về nhà sớm nhé.”
Cố Tuyết Lam không mấy thích thú việc cậu cứ chạy qua phố Hắc Thủy.
Dưới cái nhìn của cô, ngày xưa bất đắc dĩ mới phải sinh hoạt trong hoàn cảnh ấy, may mà toàn gặp được những người tốt bụng. Nhưng dù gì quan niệm sống cũng quá khác biệt, ví như cách thể hiện tình cảm của má Lôi với dì Mai chính là chị mắng tôi tôi mắng chị, có đôi khi hai người còn ngồi xổm ở đầu phố phì phèo khói thuốc với nhau.
Cô đã từng tính sau khi dọn đi, một năm, hai năm rồi ba năm sau, quan hệ của bọn họ với phố Hắc Thủy rồi cũng sẽ dần phai nhạt.
Nhưng nhìn Tạ Du có vẻ không buồn để ý bất cứ điều gì, đứa trẻ ít nói ấy hóa ra lại là người trọng tình.
Đến đêm, Tạ Du tiếp tục lục tìm chủ đề ‘không ham học làm sao bây giờ’, lật tung cả internet, tuyệt nhiên không tìm được phương pháp nào hữu ích để kích thích tinh thần học tập, trái lại mấy trò bàng môn tả đạo thì có một đống, cái gì mà đâm đầu vào ô tô để kích hoạt lại trí não, thử nghiệm để sét đánh trúng, thậm chí còn bán cả thuốc giả.
—— Thuốc viên bổ não thần thánh! Sản phẩm công nghệ cao kiểu mới, nâng cao trí tuệ, khai phá cả hai bán cầu não, dễ dàng thăng hạng thành tích, không cần đụng xe không cần sét đánh, chỉ một liều trị liệu đúng ba mươi ngày!
Tạ Du nhìn chăm chú một hồi, lại nghĩ đến thành tích của Hạ Triều, thật có xúc động muốn đặt hàng.
Tạ Du trượt xuống dưới, muốn đọc xem viên con nhộng bổ não này thành phần thế nào, còn chưa kịp tìm hiểu rõ, điện thoại của Hạ Triều đã gọi đến.
Lúc cậu nghe máy không cẩn thận ấn vào nút mở loa, câu “Bạn nhỏ à, đang làm gì đấy” của Hạ Triều đúng lúc đó lọt ra ngoài.
Tạ Du nói thầm, đang do dự không biết có nên mua cho cậu một liều thuốc uống thử không đây.
“Chẳng làm gì cả,” Tạ Du vừa mới tắm rửa xong được một lúc, tóc vẫn còn ướt sũng, chắc chắn không thể nhắc đến vụ thuốc bổ não rồi, thế là hỏi lại, “Còn cậu?”
Hạ Triều nói: “Đang nhớ cậu đó.”
Giọng nói của cậu thiếu niên ấy mang theo vài phần nghiêm túc cùng lưu luyến quanh quẩn mấy vòng bên tai Tạ Du.
Chỉ một giây sau, đống EQ vất vả mãi mới dâng trào của Hạ Triều lập tức sụp đổ, bởi vì Hạ Triều lại thêm một câu: “Này là câu trả lời tiêu chuẩn, cậu cũng nhớ kỹ đi nhé.”
“…” Tôi nhớ cái rắm ấy.
Nhưng thực sự là Hạ Triều đã nhịn thật lâu, Tạ Du vừa rời đi hắn đã muốn gọi điện cho người ta rồi. Nhịn mãi đến tận bây giờ, nghĩ thầm lúc này nếu có phải ăn bữa khuya thì nhà Tạ Du cũng đã ăn xong hết rồi.
Hạ Triều nhớ tới ông anh kế cầm kịch bản vương gia bá đạo kia, lại nói: “Tên thiểu năng kia có bắt nạt bạn nhỏ nhà chúng ta không vậy?”
“Thằng cha đó không ở nhà,” Tạ Du đơ một lúc mới nhận ra Hạ Triều đang nói về ai, mà lại còn nhắc đến chuyện bắt nạt, chẳng biết là ai bắt nạt ai nữa, “Ổng cũng không đánh lại tôi.”
Mấy năm qua Chung Kiệt chưa từng chiếm được bất cứ tiện nghi nào trước mặt cậu, đánh nhau không nổi, cãi nhau cũng không cãi lại cậu.
Cả hai trò chuyện câu được câu không.
“Đúng rồi, lão Tạ, cậu ẩn nhóm chat của lớp à?”
“Không, thỉnh thoảng mới xem qua.”
“Làm tôi tưởng cậu bị học ủy dồn ép không chịu được, cái công thức toán gì mà n=cV nó treo lên hôm qua ấy, lắc lư cả ngày trời, đến mức tôi cũng phải thuộc nằm lòng.”
“…”
Học thuộc thì làm được gì hả, kia là công thức hóa học mà.
Chẳng lẽ đến lúc đó lại viết vào bài thi một dòng y xì đúc, hy vọng được cộng thêm điểm công thức sao?
Tạ Du cảm thấy rất bất lực: “Thế thì cậu giỏi quá rồi.”
Nhóm chat kín kia của lớp 3 đã sớm giải tán trong âm thầm, từ khi nhận ra hai đầu gấu trường không đánh người, giáo viên cũng rất hòa đồng, tất cả đều cảm thấy không cần thiết phải thêm một nhóm nhỏ nữa, tránh mất đoàn kết.
Mà hiển nhiên giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ có lịch làm việc và sinh hoạt của người già cả, tới tối đi ngủ rất sớm, gần như không hề can thiệp vào chuyện trong lớp.
Cuộc sống về đêm chỉ thuộc về lứa thanh niên.
Nhóm chat của lớp 3 vẫn luôn náo nhiệt hết sức, mỗi ngày học ủy đều chăm chỉ đổi trạng thái của nhóm thành nhiều loại công thức, đến lúc tám nhảm cũng không quên bắt buộc cả bọn phải ôn lại mấy kiến thức quan trọng.
Vạn Đạt thì cứ xuất hiện là biến nơi đây thành đại hội bát quái, tất cả sẽ lôi ghế đẩu ra ngồi gặm hạt dưa với nhau.
Đám học sinh trong nhóm chat đều rất hay kể những chuyện sinh hoạt lẻ tẻ của mình, Hứa Tình Tình đến cuối tuần luôn phải đi theo mẹ dạo phố, ôm một đống đồ trong lòng, đứng bên ngoài shop quần áo bày tỏ oán giận: Bà! Ghét nhất! Đi shopping!
Lúc đó bọn Lưu Tồn Hạo sẽ an ủi nhỏ: Cánh đàn ông tụi mình chẳng đứa nào thích shopping cả, thật không hổ là anh Tình của chúng ta.
Tạ Du không biết nên nói gì, vì mang trong mình dòng máu hủy diệt bầu không khí trò chuyện, cậu cũng rất ít khi lên tiếng trong nhóm chat “Đừng có mà chém chém giết giết”.
Rõ ràng chẳng có chủ đề gì cụ thể, nhưng cả hai vẫn tâm sự đến tận đêm khuya, mà Hạ Triều lại là người pha trò rất giỏi, chỉ một vấn đề bình thường không có gì hay ho mà qua miệng hắn lại trở nên thật thú vị.
Mãi đến khi Tạ Du thấy hơi buồn ngủ.
Sắc trời đã đen kịt, trong phòng chỉ còn màn hình điện thoại di động đang lóe lên, phát sáng le lói.
Hạ Triều thấy thanh âm của bạn nhỏ ngày càng yếu dần, thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên đáp lại mấy từ ngắn ngủn, âm cuối mềm mềm, nghe rất đỗi nhu thuận, Hạ Triều cũng không nhịn được mà nhẹ giọng: “Ngủ quên rồi sao?”
Đầu dây bên kia không có phản ứng.
Nhưng cách điện thoại vẫn có thể cảm giác được hơi thở mỏng manh vẫn còn vương vấn bên tai.
Hạ Triều chẳng nỡ cúp máy chút nào.
Rất thỏa mãn, lại thấy thế nào cũng không đủ.
“Gần đây tôi mới phát hiện,” dù biết Tạ Du không nghe thấy, Hạ Triều vẫn thấp giọng thì thào, “… Chỉ thích cậu thôi mà cũng giống như bị nghiện vậy.”
Tạ Du không có nhiều tâm tư méo mó sến rện như vậy, cũng chẳng biết có phải ban ngày nghĩ nhiều quá nên nằm mơ hay không, đến đêm lại có một giấc mộng vô cùng hoang đường.
Cậu mơ sau khi thi đại học, Hạ Triều chạy đi lái máy xúc.
Ác mộng.
Đến lúc tỉnh giấc mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Tạ Du đứng dậy rửa mặt, lúc soi gương không kìm được mà thốt lên một câu: “Cái đệt.”
Tuyến xe buýt sáng sớm không có một ai, Tạ Du đeo tai nghe, định làm một giấc trên xe.
Xe buýt chạy rất ẩu, nhất là lúc rẽ ngoặt và phanh gấp. Tạ Du loay hoay mãi không ngủ được, chỉ sợ nhắm mắt là gặp phải cảnh tượng Hạ Triều ngồi trên máy xúc nhe răng cười với cậu. Sau đó cậu mở mắt ra, trông thấy dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, cùng với rất nhiều quán quà sáng nho nhỏ ven đường.
Sau khi đến trạm xuống xe, cậu cúi đầu nhắn cho Đại Lôi một tin: Mày ăn sáng chưa.
– Chưa ăn, lát nữa gặp nhau ở chỗ má Vương luôn nhé?
– Gọi trước cho tao năm cái bánh bao, tao qua liền đây.
Lúc đầu má Vương chỉ bày một quầy đồ ăn sáng nhỏ đầu ngõ, sau này dành dụm được chút vốn, bèn thuê luôn một gian hàng nhỏ, đám trẻ con khu này ăn nhiều năm đã quá quen thuộc, ngày nào không được ăn có khi lại nhớ thương mãi không thôi.
Tạ Du tìm một chỗ ngồi xuống, đợi thêm một lúc, giục Đại Lôi nhanh lên, vừa nhắn xong, ngẩng đầu, một bát đậu hũ nóng hổi đã bày trước mặt cậu.
“Thằng nhóc này, từ xa đã nhìn thấy con rồi,” má Vương đặt bát đậu hũ xuống, tay còn ướt sũng, chùi chùi vào cái tạp dề đang quấn quanh eo, “Bánh bao còn đang hấp, sắp chín rồi, lót dạ trước cái này đi đã.”
“Má Vương à,” khung cảnh xung quanh không thể nói là quá tốt, mặt đất xi măng vẫn còn mấp mô, cửa hàng rất nhỏ, bàn xếp không đủ đành phải kê ra đến ngoài, Tạ Du cầm thìa cười cười nói, “Con đã gọi món đâu ạ.”
Má Vương lại ồn ào một phen: “Con với Lôi Tử ăn gì má còn không rõ sao? Nhắm mắt cũng có thể bưng đồ lên cho hai đứa nhé.”
Đang nói chuyện dở, Đại Lôi đạp dép lê đi tới, còn đang mơ màng ngái ngủ, hắn gãi gãi mớ tóc đi tới trước quán, lại duỗi ra một bàn tay: “Má Vương, cho con năm cái nhá.”
Dì Mai vẫn đang bận rộn trong khu thương mại, đến giữa trưa mới rảnh, cả buổi sáng Tạ Du ngồi trong phòng Đại Lôi chơi game, máy điện tử cầm tay đỏ trắng, kết hợp với cái TV kiểu cũ vẫn còn chưa bị vứt xó: “Mày vẫn còn giữ thứ này cơ à?”
“Hoài cổ mà,” Chu Đại Lôi nói, “Mà quan trọng nhất chính là, nó vẫn chưa hỏng! Công nhận hàng bền thật, ngoài sức tưởng tượng của tao luôn.”
Tạ Du chơi tới chơi lui, nhớ lại một số chuyện cũ: “Hồi mày còn bé ấy —— mẹ mày mua cho mày cái gì ấy nhỉ, mày uống thử chưa, có tác dụng gì không?”
Chu Đại Lôi không hiểu: “Cái gì là cái quỷ gì?”
Tạ Du nói: “Cái mà tăng cường trí nhớ, khai phá trí tuệ ấy.”
Má Lôi vì thành tích học tập của Chu Đại Lôi mà đã từng thử hết các loại bàng môn tả đạo, còn bắt hắn uống cả lá bùa, chỉ tiếc cuối cùng đều công cốc.
Có một thời trên TV có quảng cáo thực phẩm chức năng dành cho trẻ em, thay đổi nhân sinh cải biến vận mệnh, đưa con em mình lên trước vạch xuất phát, phiên bản dài của quảng cáo lên đến nửa giờ, má Lôi lập tức gọi đặt hàng qua đường dây nóng, cõi lòng đầy hy vọng khiêng hai thùng to đùng trở về.
Chu Đại Lôi nhớ lại: “A, cái đó hả, mày ngó bộ dáng tao đi, trông giống có tác dụng sao?”
Tạ Du: “…”
Tạ Du nghĩ thầm trong lòng: Ừ ha, tao đúng là ngu mà.
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Du: Ăn không ngon ngủ không yên mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook