Dưới ánh nắng đang không biết xấu hổ rơi vào căn phòng, nhìn hình ảnh người đàn ông và một cô gái.

Hắn ngồi trên giường lớn, Âu Nhược quay lưng về phía hắn.

Cơ thể đầy vết thương đang trần trụi trước mắt người đàn ông.

Âu Nhược cảm thấy hai má mình nóng ran, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cô cắn chặt môi, cảm nhận ngón tay hắn chạm vào da thịt.

Cái lạnh lẽo từ đầu ngón tay hắn truyền vào đại não cô, Âuu Nhược bất giác rùng mình, hai bàn tay sít sao nắm chặt lấy ga trải giường.

Hắn chạm lên vết thương của cô, bôi thứ mát lạnh lên da thịt Âu Nhược.

Thay vì hét lên, Âu Nhược chỉ run rẩy vì đau đớn rồi im lặng ngồi đó.

Nhìn mồ hôi từ từng lỗ chân lông của Âu Nhược rịn ra, men theo làn da trắng như ngọc chảy xuống, hắn khẽ nhíu mày ra lệnh: "Hét lên."
Âu Nhược cắn môi lắc đầu.

Hét lên?
Hét lên thì được gì chứ?
Cô đã quen rồi, cô đã quen cái cảm giác đau đớn đó.
"Ưm..." Âu Nhược lắc đầu kiên quyết hơn khi ngón tay hắn ấn mạnh vào vết thương của cô.

Biết hắn cố tình nhưng cô vẫn không phản kháng.Âu Nhược đau đến hai mắt đỏ ngầu lên, nhưng cô một mực không hét là không hét.

Cô thật sự rất đau, nhưng đau thì sao, cô không có quyền lựa chọn.

Cô là món đồ người ta dùng tiền mua về, nếu như cô kêu la chứng tỏ cô yếu đuối và vô dụng, cô không muốn, cô không muốn bản thân vừa được nhặt về lại bị vứt bỏ.

Âu Nhược không biết bởi vì đau mà cô đã cắn đến môi mình chảy máu, cả kêu cô cũng không kêu một tiếng, cả khi nước mắt sắp rơi ra cô cũng cố giữ lại.

Đôi mắt Âu Nhược dâng đầy một tầng nước mắt, chỉ chực chờ nặng trĩu mà rơi xuống.
Cô không yếu đuối! Âu Nhược an ủi chính mình.
Hắn nắm lấy hai vai Âu Nhược, xoay người cô lại rồi dùng bàn tay lớn của hắn bóp mạnh vào cằm cô, tức giận lên tiếng hỏi: "Đau không?"
Âu Nhược gật đầu nhưng chợt nhớ ra gì đó cô lại lắc đầu.

Cô là con mèo nằm dưới lớp băng tuyết, cô không phải là gấu lớn có thể phá vỡ tản băng, nhưng dù là mèo thì cô cũng có tôn nghiêm.
Hắn dùng thêm lực làm hàm dưới Âu Nhược như bị bóp nát, lạnh lùng cất tiếng trên đỉnh đầu cô, hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt đang mím chặt đầy đau đớn của Âu Nhược: "Tôi bảo sao không nghe?"
Âu Nhược nhìn hắn, hai cánh tay không còn nắm lấy tay hắn mà bất lực rũ xuống.

Ánh mắt cô bây giờ khiến hắn muốn hung hăng bóp chết cô, cả một sự phẫn nộ, đau đớn, hay biểu cảm cô cũng không còn.


Không phải vì Âu Nhược không có cảm xúc, chỉ là cô không biết khi đối diện với người cứu mình cô nên bày ra vẻ mặt gì.
Mang ân? Hận? Tức giận? Dịu dàng?
Hắn im lặng một lúc rồi tiếp lời: "Đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi.

Muốn sống phải biết nhìn biểu hiện của người khác mà hành xử."
Âu Nhược im lặng không nói.

Hắn buông tay khỏi mặt cô, đưa mắt nhìn cơ thể đầy vết thương của Âu Nhược rồi nhìn vào mắt cô một lần nữa.

Tình cảnh thế này, vậy mà trong cả hai người chẳng có lấy nét nhu tình nào.
Âu Nhược thấy hắn không nói gì, đối phương im lặng rất lâu, cuối cùng cô cũng đành lên tiếng: "Tôi muốn sống."
Hắn đối mắt với cô, Âu Nhược nói xong thì như tảng băng tuyết lạnh lẽo.

Cô thật quá xa cách!
"Sao không ăn sáng?" Hắn thu về sự tức giận, thanh âm dịu đi đôi chút nhưng vẫn lạnh lùng đáng sợ.

Âu Nhược lắc đầu: "Nó có mùi."
Hắn nghi hoặc nhìn cô.

Âu Nhược nói: "Hắn bỏ thứ kì lạ trong đó."
Đầu mày của người đàn ông trước mặt được ánh sáng mặt trời soi sáng, hiện rõ một cái nhíu khẽ đầy sự không vừa ý.

Chỉ trong một giây, hắn đưa tay kéo tấm chăn mỏng, vung lên một cái đã trùm kín lấy Âu Nhược, duy nhất chỉ để lộ ra gương mặt tái xanh nhạt màu của cô.

"Lục Phàm." Hắn cất giọng gọi, liền ngay lập tức đứng dậy khỏi giường.
Lục Phàm nhanh chóng có mặt cũng tự nhiên mở cửa đi vào, dáng người cao lớn ban sáng trên người là quần áo thoải mái ở nhà gồm sơ mi, quần tây, giày da, anh ta đứng ở cửa cuối đầu lịch sự gọi một tiếng: "Lão đại!"
Người đàn ông chậm rãi đi đến sô pha thả người ngồi xuống, chân trái vắt chéo lên chân phải.

Từ tư thế cho đến dáng dấp đều mang theo một loại thâm trầm cùng bí hiểm.
Thấy đôi mắt nhìn mình hiện lên sự tức giận nhẹ nhàng.

Lục Phàm nhướng mắt nhìn Âu Nhược.

Thấy cô cũng đang nhìn anh ta chằm chằm, Lục Phàm vẫn không hiểu là có chuyện gì xảy ra.
"Chú bỏ gì trong cháo?" Hắn hỏi, cắt ngang mạch suy tư của Lục Phàm.
Lục Phàm ồ một tiếng rồi suy nghĩ lại, anh ta nói: "Cá." như vẫn còn thiếu gì đó, anh ta lại nói tiếp: "Cháo là tôi dặn đầu bếp làm.

Bởi vì vết thương của cô ấy không thể chỉ điều trị ngoài da nên tôi đã dùng một số loại thuốc trị thương cho vào trong cháo.

Nhưng mà nó đâu có tạo mùi."
Âu Nhược lắc đầu khi người đàn ông nhìn sang cô.


Hắn cũng đưa mắt trở lại nhìn vào Lục Phàm.
Lục Phàm cuống quýt cả lên khi bị lão đại nhìn bằng ánh mắt hỏi tội, anh ta di chuyển ánh mắt hướng về Âu Nhược, đưa hai tay làm hành động có ý bảo cô bình tĩnh: "Nè! Tôi thật sự không có đầu độc cô đâu! Tôi là bác sĩ.

Sao cô không chịu tin tôi?"
Âu Nhược nắm chặt cái chăn đang trùm lấy người cô, nhìn hắn rồi nói: "Tôi đổ rồi!" nói xong cô cụp mi mắt xuống.
Lục Phàm như giận quá hóa cuồng lập tức đi nhanh về phía Âu Nhược, bất mãn: "Cô không ăn cũng đừng làm hao tổn công sức của người khác chứ!"
Âu Nhược cuối gằm mặt: "Xin lỗi!" cô yếu ớt nói.

Lục Phàm chóng nạnh thở dài một hơi: "Sao cô không tin tôi chứ?"
Âu Nhược áy náy nhìn Lục Phàm, cô nói: "Bởi vì trên người anh không có mùi thuốc xác trùng!" Cho nên ai biết được, anh là nói thật hay nói dối! Vế sau này Âu Nhược không nói ra.
"Trên người tôi có mùi gì cô cũng ngửi được à?" Lục Phàm liếc xéo Âu Nhược.
Cô gật đầu: "Trên người anh có tạp chất.

Một ít hương hoa, lại thêm có mùi cà phê, mùi xì gà, còn có đồ ăn ban sáng anh đã ăn!"
Lục Phàm quay phắt lại nhìn Âu Nhược, thật sự không dám tin là mình nghe thấy những lời này của cô.

Anh ta đưa mắt nhìn lão đại, lúc này cũng đang nhìn về phía Âu Nhược.
"Cô có thể ngửi được à?" Lục Phàm nghi ngờ hỏi.
Âu Nhược gật đầu.

Người đàn ông ngồi ở sofa từ đầu đến cuối quan sát sắc mặt của Âu Nhược lúc cô đang nói chuyện với Lục Phàm, xem vẻ mặt của cô đúng là đang nói thật, hắn đột nhiên cất giọng: "Trên người tôi có mùi gì?"
Âu Nhược im lặng một lúc, định thần lại rồi hít sâu mùi hương vẫn còn chưa tan của hắn xung quanh cô.

Âu Nhược chớp mắt, môi mỏng hé mở: "Cà phê.

Còn có...mùi thuốc súng và...!Và một ít máu."
Lục Phàm trợn tròn hai mắt kinh ngạc, như một cơn gió lập tức lao đến trước mặt Âu Nhược.

Anh ta vô cùng phấn khởi nắm lấy hai bàn tay Âu Nhược: "Thật sự ngửi thấy à?"
Âu Nhược gật nhẹ đầu, Lục Phàm kích động xoay qua nhìn người đàn ông, gọi một tiếng: "Lão đại!"
Bắc Vũ Tịch - người đàn ông lạnh lùng đứng lên bước đến mấy bước, nắm lấy cổ áo Lục Phàm lôi anh ta đứng dậy.

"Ra ngoài.

Cô ấy không có mặc quần áo!" hắn lạnh lùng ra lệnh.

Lục Phàm chỉ ngón trỏ vào chính mình: "Tôi...!Tôi là bác sĩ.

Anh mới là người ra ngoài mà nhỉ?"
Bắc Vũ Tịch cất giọng trầm trầm mang theo mùi thuốc súng: "Cô ấy không tin anh."
Lục Phàm ngớ ra: "Thế cô ấy tin anh sao? Này..."

Rầm một tiếng cửa phòng đã đóng chặt rồi khóa trái, Âu Nhược giật mình đưa mắt nhìn người đàn ông Lục Phàm gọi là lão đai.
Bắc Vũ Tịch tiến đến chỗ Âu Nhược, hắn ngồi xuống mép giường rồi đưa tay nắm lấy tấm chăn đang trùm lấy cô.

Khi cô còn chưa biết chuyện gì, thì hắn một lần nữa vung tay.

Chăn trùm trên người Âu Nhược bay lên rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống sàn nhà.
Cô kinh hãi, giật mình kêu lên một tiếng: "Đừng!!..."
Cả người không gì che chắn liền nhanh chóng cảm nhận được khí lạnh trong không khí dần dần bủa vây.
"Bôi thuốc." Bắc Vũ Tịch nhíu mày.

Hàng chân mày rậm của hắn như sắp dính vào nhau đầy khó chịu, Âu Nhược đối diện với hắn, cả người không ngừng lo sợ, sao người này từ ngũ quan hay khí chất đều mang đến cảm giác thật lớn lao và hơn người.
Âu Nhược lúng túng đỏ bừng mặt, ấp úng nói: "Tôi...!Tôi..."
Bắc Vũ Tịch chẳng hiểu sao đối diện với người phụ nữ này hắn lại có chút hài lòng nho nhỏ.

Cả người cao lớn như con thú dữ tấn công Âu Nhược.
Hay là do hắn, bản tính thú dữ khi nhìn thấy con vật yếu đuối, đột nhiên lại muốn ra sức mà uy hiếp?
Cả người cô trần trụi dưới ánh mặt trời, từng chỗ từng chỗ đều không nằm ngoài đôi mắt người đàn ông.

Mặc dù chỉ nhìn thẳng vào mắt cô nhưng Âu Nhược như bị thêu đốt, cô nhận ra hắn đang cảm nhận và xem xét cơ thể cô.

Người cô dù thương tích đầy khắp nhưng cơ thể người phụ nữ thì không bị che giấu đi.

Tuy mới mười tám nhưng Âu Nhược lại phát triển đầy đặn đến nổi dư dả.

Đầu Âu Nhược như quả bóng xì hơi vô cùng xấu hổ.

Rút tay định che lại cơ thể mới biết hai tay đã bị nắm chặt.

Trong không gian im lặng lạ thường, cô nghe rõ tiếng trái tim mình đập liên hồi, cảm nhận cơ thể mình run rẩy, hơi thở cô trở nên hối hả mà hít lấy hơi thở người bên trên.

"Tôi thích người vâng lời." Bắc Vũ Tịch lạnh lùng nói.

Âu Nhược gật nhẹ đầu.

Mấy giây sau cô đã nằm yên trên giường cảm nhận ngón tay lạnh lẽo của hắn di chuyển trên da thịt trần trụi mát lạnh của mình.

Cứ như vậy, thuốc được hắn tận tình bôi lên người cô.
Da Âu Nhược đàn hồi khá tốt, vết thương cũng khá chịu thuốc nên rất nhanh khô, có những vết thương mới dường như vẫn không cảm thấy đủ với chút ít thuốc đó nên sinh ra chảy máu, kéo theo miệng vết thương rách ra to hơn.
Bắc Vũ Tịch đưa tay rút khăn giấy trên tủ đầu giường rồi chậm rãi lau đi vết máu, lại bôi thuốc lên.

Hành động vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ.

Đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc người khác như thế này, còn là bôi thuốc cho một người phụ nữ.
Lúc trước Hoa Phong và Hoa Vũ theo hắn tập luyện bị thương cũng là tự bọn họ chăm sóc cho nhau, tự tay bôi thuốc cho nhau.

Bắc Vũ Tịch bị thương, sẽ có Lục Phàm giúp đỡ.
Âu Nhược dù có cắn nát môi cũng không kêu lên tiếng nào.

Lúc trước bị hành hạ cô cũng không kêu la, bây giờ cô kêu la để làm gì.


Tầm một tiếng sau Lục Phàm gõ cửa nói vọng vào: "Lão ca! Đừng để cô ấy mặc quần áo ngay nhé, thuốc sẽ trôi hết đấy."
Âu Nhược nằm yên bất động trên giường, mồ hôi ướt đẫm ga trải giường.

Mái tóc dài dính bếch vào nhau tạo nên màu sắc tương phản kích thích thị giác.

Giống như một món phẩm vật sắp đưa lên tế đàn, Âu Nhược nhắm hai mắt, mặc cho ngón tay của Bắc Vũ Tịch đã ngừng di chuyển trên người cô.

Hắn rút khăn giấy lau mồ hôi cho cô, rồi rời khỏi giường.

Âu Nhược mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cô lại nói quá nhỏ.

Bắc Vũ Tịch mở cửa đi ra, Lục Phàm chới với sắp ngã vào trong.

Anh ta đang nghe xem tại sao bên trong không có động tĩnh.
Lục Phàm mỉm cười hì hì: "Lão ca! Xong rồi à?"
Bắc Vũ Tịch nhìn anh ta bằng đôi mắt lạnh lẽo như sắp đem ra xử bắn.

Lục Phàm gật gật đầu: "Tôi hỏi thừa...!hỏi thừa rồi!"
Bắc Vũ Tịch cất bước bỏ mặc Lục Phàm đứng đó hơi cuối người.

Con người này thật khó hầu hạ: Lục Phàm cảm thán rồi nhanh chân bước theo.

***
"Lão đại! Tiếp theo tính thế nào?"
"Cứ như vậy, nhất định đừng vội vàng."
"Dạ!" một người đàn ông gật đầu rồi lui ra.
Cậu ta đi đến cửa thì có người mở cửa đi vào, Bắc Vũ Tịch không ngẩng đầu lên chỉ có Lục Phàm là đưa mắt nhìn người đi vào.
"Lão đại!" Hoa Phong lên tiếng.

Bắc Vũ Tịch không trả lời.

Lục Phàm mỉm cười gật đầu: "Bên chú có tình hình gì rồi?"
"Không có tiến triển gì mới." Hoa Phong nói.

Lục Phàm lại nói: "Chuyện này cũng là thường tình.

Bắc Gia chúng ta không có động tĩnh đâu có cơ hội cho bọn họ ra tay."
"Lão đại! Anh không định..." Lục Phàm còn chưa nói hết, Bắc Vũ Tịch đã ngẩng đầu lên, lạnh lùng giao mắt với họ: "Không vội."
Lục Phàm bật cười rồi gật đầu: "Anh thật biết làm người khác bất an!"
Bắc Vũ Tịch nhìn Lục Phàm, ra lệnh: "Điều tra xem bọn họ định làm gì.

Ngày mai đi một chuyến!"
Sau đó hắn nhìn Hoa Phong: "Tình hình thế nào?"
Hoa Phong bước đến bên cạnh Bắc Vũ Tịch, ghé đầu nói nhỏ vào tai hắn.
Lục Phàm nhìn họ một lúc rồi đứng lên rời khỏi.
Đến cửa còn nghe Bắc Vũ Rịch hờ hững đáp một câu: "Dọn dẹp."
Hoa Phong đáp: "Dạ!"
Không ở lại lâu cậu ta rất nhanh liền rời khỏi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương