Ngưu Nam
-
Chương 220
Cặp vợ chồng Quảng Đông kia từ Ngưu Vương trang mang đi một con chó cái con, việc này khiến lão Đại và Phì Muội rất là mất mát mấy ngày, nhưng mà dù sao mang đi con của bọn nó chính là chủ trước của Phì Muội, loại tình huống này đối bọn nó mà nói cũng không tính rất xấu.
Các con chó con ngày một lớn lên, đối thế giới bên ngoài cũng tràn ngập tò mò, hai ngày nay lúc La Mông rãnh rỗi sẽ đi qua đó cho bọn nó thay phiên đi hóng mát.
Gần đây lão Chu rãnh rỗi, mấy ngày nay quản sự Trần nhà anh đều ôm đồm tất cả bảng biểu, nhưng lại là bản thân gã ta chủ động đề xuất, nếu không sao lại nói hoàn cảnh là một cái chảo nhuộm lớn chứ, sống lâu ở Ngưu Vương trang, nam tinh anh cũng bắt đầu thích sự nghiệp bát quái.
“Lí Vĩnh Quyên này là cái người làm việc ở tiệm bán đồ ăn sáng của chúng ta phải không?”. Chiều nay, quản sự Trần bố trí xong các công việc khác, lại cầm một xấp bảng biểu thật dày, ngồi trong sân hỏi thăm tình huống cụ thể từ các người già.
“Đúng, trấn trên chúng ta liền một mình cô ấy tên này”.
“Trong nhà cô ấy là cái tình huống gì?”.
“Là một cô gái mệnh khổ, chồng liến mất sớm, chỉ để lại một căn nhà cũ nát cho cô ấy, của cải gì đều không có, còn sinh hai đứa con, trước đây cô ấy vẫn cứ rửa chén thuê cho một nhà hàng trấn trên chúng ta, vừa làm chính là nhiều năm, mấy năm trước nhà hàng đó đóng cửa, rất nhiều người đều nói cô ấy là sao chổi, cũng không có nơi khác sẵn lòng thuê cô ấy, sau đó bày một cái quầy bán bánh bò bên lề đường, khó khăn lắm mới nuôi lớn hai thằng con trai”.
“Vậy sao không tìm một người chồng khác?”. Phụ nữ bình thường gặp phải loại tình huống này, phần lớn đều tái giá mà phải không?
“Điều kiện tốt một chút, cũng không sẵn lòng lấy cô ấy, nghe nói hồi nhỏ cha cô ấy liền chết rồi, sau đó mẹ cô ấy mang theo cô ấy tái giá, lúc vừa được mười bảy tuổi, người cha sau cũng chết, chờ bản thân cô ấy kết hôn, chồng lại liền chết rồi, đều nói nàng mạng sát tinh ai dám lấy?”. Nói tới người phụ nữ này, các người già mỗi người lắc đầu thở dài.
“Người này tính cách thế nào?’.
“Không rõ lắm, thoạt nhìn rất tốt, bình thường gặp ta, cũng là cười hì hì, nhưng mà bên ngoài cũng có nói cô ấy không tốt”.
“Sao không tốt chứ?”.
“Trong nhà cô ấy là con cả đó, nói là lúc hai em trai cô ấy kết hôn, cô ấy đều không đi, tính chuẩn ngày đó liền trốn đi ra ngoài, tiền lì xì cũng là một xu đều không cho, sau đó mấy đứa cháu sinh ra, cô ấy đều là không quan tâm. Mấy ngày trước mẹ cô ấy tìm tới, nói là cháu trai thi đậu đại học, không có tiền đóng học phí, muốn mượn cô ấy một chút, kết quả thế nào? Cửa cũng không cho vào!”.
“Mấy ông bà chưa biết đó thôi? Đăng sau nhà họ, còn nhiều việc lắm”. Lúc này, lão Chu khiêng Bé Khỉ dẫn Phì muội và hai thằng con nó liền vào tứ hợp viện, lão Đại không có tới, còn canh gác bên kia nữa, lần tới mới có thể tới lượt nó dẫn các con đi ra ngoài hóng mát.
“Còn có chuyện gì? Cậu nói cho chúng ta nghe xem?’. Một sân ông bác bà bác và quản sự Trần, ngọn lửa bát quái nhất thời hừng hực bốc cháy lên.
“Gấp gì chứ, Đông Nhất, Đông Nhị, lần đầu gặp mặt, để các ông nội bà nội lì xì cho nào”. Lão Chu kéo ghế ra ngồi xuống, để Bé Khỉ ngồi trên đùi anh, lại giới thiệu hia thằng con của lão Đại cho mọi người làm quen.
“Gâu!”. Đông Nhất, Đông Nhị ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh La Mông, ngoan ngoãn gâu một tiếng.
“Ôi chao, đây là haicon chó con của nhà lão Đại ha, bộ dạng thật đẹp!”.
“Chúng ta vẫn là lần đầu tiên gặp đó”.
“Sao gọi Đông Nhất, Đông Nhị vậy, đặt cái tên rách nát gì vậy?”.
“Có biết cắn hạt dưa không?”.
“Tới, ăn miếng bí đỏ khô”.
“Mới nãy Bàn tử hình như luộc đậu phộng, ta đi lấy một chút cho chúng nó”.
“…..”
Chỉ chốc lát sau, trước mặt Phì Muội và hai thằng con của nó liền xếp một đống đồ ăn, lão Chu cầm một cái rỗ nhỏ đựng vào để chúng nó từ từ ăn.
“Ài, chuyện mới nói hồi nãy, đằng sau còn có chuuyện gì?”. Dàn xếp xong chó lớn chó nhỏ của lão Chu mang tới, mọi người lại hỏi.
“Nhà bọn họ à”. La Mông thở dài một hơi, nói: “Lĩ Vĩnh Quyên này, hồi mười tám tuổi từng uống thuốc trừ sâu một lần, thiếu chút nữa liền chết rồi, mọi người có biết không?”.
“Gì?!!! Không có nghe nói nha”.
“Cũng không phải cái chuuyện hay ho gì, ai mỗi ngày mang ra ngoài nói chứ?”.
“Vậy sao cậu lại biết được? Chính cô ta nói à?”
“Làm sao có thể? Lúc thu trái hồng đi qua làng bọn họ, nghe mấy người già bên đó nói”. Nới tới thời gian lúc thu trái hồng kia, danh tiếng lão Chu khá cao, mọi người đều sẵn lòng tán nhảm việc nhà lôi kéo làm quen cùng anh.
“Ái chà, cô gái mới mười tám tuổi, sao có thể làm ra cái loại chuyện này chớ?”.
“Nếu trong lòng không có nhiều đau khổ như vậy, ai có thể làm ra cái loại chuyện này chứ”.
“Loại chuyện này lan truyền ra có thể có cái tốt gì? Cháu nói mọi người này, nghe một chút là được, đừng mang tới trấn trên nói”.
“Hài, làm sao có thể nha?”.
“Ài! Người mệnh khổ…….?
“Hiện tại tốt hơn nhiều, tuy rằng hai thằng con dều không học hành giỏi giang gì, nhưng mà kiếm tiền cũng không sai, con cả học sửa xe, con thứ hai học cắt tóc, mấy ngày trước còn mở một tiệm cắt tóc ở trấn trên chúng ta, cháu còn ghé qua nữa, cắt cũng không tệ lắm”.
“Nghe nói con cả đang tìm một cửa tiệm, định mở tiệm sữa bình ắc quy xe điện”.
“Tình huống của bọn họ, thuê căn hộ nhà cậu liền thích hợp ha, phải không lão Chu?”.
“Phải”. La Mông gật gật đầu, nhét một hạt đậu phộng vào miệng mình, lại nhét một viên vào miệng Bé Khỉ.
“Dư Tiên Nguyên này thì sao?”.
“Dư Tiên Nguyên à, con cả của nhà Mĩ Anh, nhà bọn họ cũng chính là bình thường. Con cả tốt nghiệp hai ba năm rồi, chính là gần đây mở cái công ty chuyển phát nhanh ở trấn trên chúng ta, con gái út cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, già trẻ trong nhà đều sống cùng nhau quả thật cũng rất chen chúc, tương lai con trai ông ta kết hôn, khẳng định phải bố trí phòng tân hôn”.
“Ài, mấy người biết chuyện của ba Mĩ Anh và người kia chưa?”.
“Sao không biết chớ? Tối hôm kia ta còn gặp mặt đó, hai người họ tay nắm tay đi bên đầu cầu ăn cháo, thoải mái, cũng không trốn tránh ai”.
“Vậy bà cụ kia là ai?”. Quản sự Trần hưng trí bừng bừng liền hỏi.
“Chính là cái người trấn trên chúng ta…….Cậu biết chứ…..Ta nói cậu này, hồi nhỏ hai người chính là cùng làng, còn rất thân, cha bà ấy liền chê nhà ông nội Mĩ Anh cô ấy rất nghèo, mới không gã con gái cho ông ấy, ai có thể đoán được già bảy tám mươi tuổi rồi, hai người lại cùng một chỗ chớ……..”.
“Trong nhà thì sao?”.
“Hài, một người mất chồng, một người mất vợ, vừa vặn ghép một đôi”.
“Ôi chao, lớn tuổi vầy rồi, làm sao không biết xấu hổ vậy, mấy người nói coi?”
“Rất tốt mà”.
“……”
“Gâu!”. Ở trong sân khoảng một giờ, Phì Muội có chút chờ hết nổi rồi, ngẩng đầu sủa một tiếng với La Mông.
“Muốn về liền đi về đi”. La Mông xua xua tay với nó.
“Ô……Gâu!”. Phì Muội nhìn nhìn cái rổ, lại nhìn nhìn La Mông.
“Đồ ăn cũng mang đi đi”.
Phì Muội vừa nghe, ngậm rổ liền đi hướng bê ngoài sân, hai đứa nhóc còn giống như có chút tiếc nuối, nhìn nhìn mẹ của chúng nó, lại nhìn nhìn La Mông, cuối cùng vẫn là bước cái chân nhỏ ngắn chạy tới chỗ mẹ chúng nó.
Thấy ba con chó lớn chó nhỏ ra khỏi viện tử rồi, lão Chu ngáp một cái, lấy di động đăng một topic lên diễn đàn Đồng thành, “Cuối tuần Ngưu Vương trang cử hành trận đấu nhổ đậu phộng, chào đón mọi người nô nức báo danh”
“Nếu là trận đấu ăn đậu phộng tôi liền đi”. Người anh em dưới lầu nói như vậy.
“Đại ca uy vũ! Lão Chu, chúng ta tổ chức trận đấu ăn đậu phộng đi!”.
“Chủ ý này hay đó!”.
“Sau này chúng ta còn có thể tổ chức trận đấu ăn dưa hấu, trận đấu ăn hạt dẻ, trận đấu ăn chè trôi nước linh tinh!”.
“Ngao! Tới khi đó tui khẳng định mỗi cuối tuần đều Ngưu Vương trang!”.
“Đưng mơ nữa, không khả năng sẽ có loại chuyện này”. Lão Chu vô tình đâm thủng bong bóng hường phấn của đám ăn hàng này.
“Tại sao?”.
“Bời vì tôi còn không muốn khiến Ngưu Vuong trang phá sản”.
“Chúng tôi sẽ rất nhẹ nhàng”.
“Lấy sức ăn sáu cái bánh bao chay một tô cháo của cô đại khái rất khó nhẹ nhàng đó”.
“Làm sao anh biết?”.
“Chẳng lẽ cô không biết chính mình có cái biệt danh sáu cái bánh bao chay sao?”. Một thành viên nói.
“Ai đặt cho bà đây?!”.
“Em gái, đừng khổ sở, lần trước vợ anh một hơi ăn sáu cái rưỡi, còn hơn nửa cái so với em”.
“A, tình huống khác biệt, tui còn chưa có chồng mà”.
“Này có gì đâu, ngày mai các anh em giới thiệu một người cho cô em, tuyệt đối đồ cổ chất lượng tốt”.
“Bộ dạng giống như quản sự Trần không? Bây giờ tui muốn tìm một người như quản sự Trần vậy”.
“Vậy còn tìm người khác làm gì chớ, dứt khoát anh hỏi quản sự Trần một chút giùm cô em,? Bên anh có số điện thoại của anh ta nè, lát nữa anh liền gọi điện thoại hỏi anh ta: này, quản sự Trần à, anh cảm thấy sáu cái bánh bao chay trong đội tôi thế nào? A ha ha ha ha ha1”.
“…….”
Nói tới nói lui, lúc cuối tuần người cũng tới không ít, một đám xoa xoa tay, đều muốn thắng cái làn lớn về. Nghe nói lần này trong làn nhiều phần thưởng hơn, đều để một chai nước dây mướp vào từng cái làn, lúc này các nữ đồng bào cũng là nhiệt tình mười phần.
Lá nhựa mỏng trong ruộng đậu phộng đã sớm bị thu hồi rồi, mặt đất cũng đã bị Nhị Lang kéo cày sắt kéo qua một đường rồi, mọi người chỉ cần dùng công cụ trong tay đập vỡ mấy cục đất cứng ngắc này, nhặt đậu phộng vào trong sọt là được, nói thì rất đơn giản, kỳ thật làm cũng không dễ dàng, bằng không lão Chu cũng không tốn tâm tư đi làm cái trận đấu gì.
Ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều, những người thành phố già trẻ lớn bé ngồi xổm hoặc ngồi trong ruộng đậu phộng, từng cái từng cái đập bể cục đất cứng, moi từng củ từng củ đậu phộng ra ném vào trong sọt, có đôi khi cũng sẽ gặp phải tình huống đập bể một cục đất lại không tìm được một củ đậu phộng nào, có đôi lúc may mắn, vừa đập một cái, gặp được một đống củ đậu phộng, bọn họ liền kích động tới hô to gọi nhỏ một phen.
Lão Chu gì cũng không làm, liền khiêng con của anh đi qua đi lại trên bờ ruộng nhìn nhìn, ngăn chặn tình huống gian dối xảy ra, do đó ở trình độ lớn nhất cam đoan tính công bằng của trận đấu.
Lần này nói là trận đấu, thực tế cũng chính là thay đổi một loại hình thức phát tiền lương mà thôi, lao động nửa ngày, thật nếu muốn tính tiền, cũng không bao nhiêu, dứt khoát toàn bộ đều dùng làn lớn làn nhỏ nông sản phẩm thay thế, tiêu chuẩn định ra cũng không cao, ngoại trừ một ít người già thể chất yếu và con nít, cơ bản đều có thể cầm được phần thưởng.
Sau khi trận đấu chấm dứt, Ngưu Vương trang còn cung cấp một bữa cơm tối, bánh bột bắp thơm ngào ngạt phối canh miến hành lá dại. Hành lá dại là Ngưu Vương trang tự trồng, dùng những củ hành đào từ trên núi trồng, trồng ở trong lán lớn, bởi vì nước giàu chất dinh dưỡng đầy đủ, lớn lên cực xanh tốt.
canh miến
Trong canh có miến khoai lang và hai loại bún gạo, miến khoai lang trơn mềm, bún gạo vừa miệng, phối hành lá cắt khúc thơm nồng bốn phía, rất là khiến khẩu vị mọi người rộng mở, uống một ngụm canh nóng, lại cắn một miếng bánh, mọi người thẳng ăn tới cái bụng tròn xoe, lúc này mới cầm lấy cái làn của chính mình, tụm ba tụm năm từ Ngưu Vương trang đi xuống.
Mặt trời chiều ngã về tây, Ngưu Vương trang ban ngày náo nhiệt lại chậm rãi im ắng xuống, ánh nắng màu vỏ quýt chiếu vào ruộng đậu phộng bị lật tung qua rồi.
“Gâu!”. Đại Bảo cái mũi một đường ngửi, rất nhanh liền phát hiện mục tiêu, sủa một tiếng đối một cục đất.
“Gâu! Gâu gâu!”. Đông Nhất, Đông Nhị kích động vây quanh nhảy lên nhảy xuống trên cục đất này, nhưng mà lấy bốn móng vuốt nhỏ của bọn nó hiện tại, muốn đối phó một cục đất lớn như vậy hiển nhiên vẫn là cực kỳ cố sức.
“A ô a ô a ô…….”. Nha Nha quay đầu đi gọi giúp đỡ.
“Ụm bò!”. Nhị Lang phát ra tiếng phì phì trong mũi, chậm rì rì đi tới trước mặt cục đất này, nhấc chân liền dẫm xuống một cái, cục đất lập tức bị nó đạp bể làm mấy miếng, lộ ra một chùm củ đậu phộng bên trong.
“Gâu! gâu gâu!”. Nhóm chó cực kỳ cao hứng, nhào lên đều tự ngậm một củ, tha qua một bên gặm.
“Phốc!”. Nhị Lang tìm tìm trong đống đất, chọn hai củ đậu phộng nhai.
“Ô……”. Hai anh em Đông Nhất, Đông Nhị đều tự ăn xong một củ, lại tha cái rổ nhỏ bên cạnh qua, khó khăn từ trong đất gảy ra đậu phộng ngậm từng củ một vào trong rổ. Bắt đầu từ ngày đầu tiên Phì Muội dùng rổ đựng chút đồ ăn về cho lão Đại, nhà bọn nó liền vẫn bảo lưu lại thói quen này.
“Ô gâu! Gâu?”. Đại Bảo rất nhanh lại phát hiện mục tiêu.
“Ô…..Ô…..”. Đông Nhất, Đông Nhị nhào qua ngửi ngửi, lại tới bên cạnh ngửi ngửi khắp nơi, rất nhanh bọn nó tìm được bí quyết rồi, sủa gâu gâu đối một cục đất không lớn không nhỏ.
“Ụm bò!!!”. Gót sắt của Nhị Lang đạp một cái, cục đất này liền đều bể thành mảnh, từng củ từng củ đậu phộng bị bọn nó liên tục lựa ra từ mảnh đất đã thu hoạch qua này.
Bên căn nhà nhỏ, lão Chu còn hưng trí bừng bừng nói với Tiếu Thụ Lâm: “Qua một thời gian nữa, nếu có thể đổ một cơn mưa, đậu phộng còn chưa moi ra trong đất nói không chừng liền nẩy mầm, nghe nói mầm đậu phộng ăn đặc biệt ngon, tới khi đó chúng ta cũng ngắt về một chút”.
mầm đậu phộng
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, trong lòng nhịn không được cũng có chút chờ mong.
Thật không ngờ, lúc này quân đoàn động vật của nhà bọn họ đang càn quét hết lần này tới lần khác trong ruộng đậu phộng này, nhóm ăn hàng rađa toàn bộ khai hỏa, mục tiêu là —— tuyệt không buông tha một củ đậu phộng nào.
Các con chó con ngày một lớn lên, đối thế giới bên ngoài cũng tràn ngập tò mò, hai ngày nay lúc La Mông rãnh rỗi sẽ đi qua đó cho bọn nó thay phiên đi hóng mát.
Gần đây lão Chu rãnh rỗi, mấy ngày nay quản sự Trần nhà anh đều ôm đồm tất cả bảng biểu, nhưng lại là bản thân gã ta chủ động đề xuất, nếu không sao lại nói hoàn cảnh là một cái chảo nhuộm lớn chứ, sống lâu ở Ngưu Vương trang, nam tinh anh cũng bắt đầu thích sự nghiệp bát quái.
“Lí Vĩnh Quyên này là cái người làm việc ở tiệm bán đồ ăn sáng của chúng ta phải không?”. Chiều nay, quản sự Trần bố trí xong các công việc khác, lại cầm một xấp bảng biểu thật dày, ngồi trong sân hỏi thăm tình huống cụ thể từ các người già.
“Đúng, trấn trên chúng ta liền một mình cô ấy tên này”.
“Trong nhà cô ấy là cái tình huống gì?”.
“Là một cô gái mệnh khổ, chồng liến mất sớm, chỉ để lại một căn nhà cũ nát cho cô ấy, của cải gì đều không có, còn sinh hai đứa con, trước đây cô ấy vẫn cứ rửa chén thuê cho một nhà hàng trấn trên chúng ta, vừa làm chính là nhiều năm, mấy năm trước nhà hàng đó đóng cửa, rất nhiều người đều nói cô ấy là sao chổi, cũng không có nơi khác sẵn lòng thuê cô ấy, sau đó bày một cái quầy bán bánh bò bên lề đường, khó khăn lắm mới nuôi lớn hai thằng con trai”.
“Vậy sao không tìm một người chồng khác?”. Phụ nữ bình thường gặp phải loại tình huống này, phần lớn đều tái giá mà phải không?
“Điều kiện tốt một chút, cũng không sẵn lòng lấy cô ấy, nghe nói hồi nhỏ cha cô ấy liền chết rồi, sau đó mẹ cô ấy mang theo cô ấy tái giá, lúc vừa được mười bảy tuổi, người cha sau cũng chết, chờ bản thân cô ấy kết hôn, chồng lại liền chết rồi, đều nói nàng mạng sát tinh ai dám lấy?”. Nói tới người phụ nữ này, các người già mỗi người lắc đầu thở dài.
“Người này tính cách thế nào?’.
“Không rõ lắm, thoạt nhìn rất tốt, bình thường gặp ta, cũng là cười hì hì, nhưng mà bên ngoài cũng có nói cô ấy không tốt”.
“Sao không tốt chứ?”.
“Trong nhà cô ấy là con cả đó, nói là lúc hai em trai cô ấy kết hôn, cô ấy đều không đi, tính chuẩn ngày đó liền trốn đi ra ngoài, tiền lì xì cũng là một xu đều không cho, sau đó mấy đứa cháu sinh ra, cô ấy đều là không quan tâm. Mấy ngày trước mẹ cô ấy tìm tới, nói là cháu trai thi đậu đại học, không có tiền đóng học phí, muốn mượn cô ấy một chút, kết quả thế nào? Cửa cũng không cho vào!”.
“Mấy ông bà chưa biết đó thôi? Đăng sau nhà họ, còn nhiều việc lắm”. Lúc này, lão Chu khiêng Bé Khỉ dẫn Phì muội và hai thằng con nó liền vào tứ hợp viện, lão Đại không có tới, còn canh gác bên kia nữa, lần tới mới có thể tới lượt nó dẫn các con đi ra ngoài hóng mát.
“Còn có chuyện gì? Cậu nói cho chúng ta nghe xem?’. Một sân ông bác bà bác và quản sự Trần, ngọn lửa bát quái nhất thời hừng hực bốc cháy lên.
“Gấp gì chứ, Đông Nhất, Đông Nhị, lần đầu gặp mặt, để các ông nội bà nội lì xì cho nào”. Lão Chu kéo ghế ra ngồi xuống, để Bé Khỉ ngồi trên đùi anh, lại giới thiệu hia thằng con của lão Đại cho mọi người làm quen.
“Gâu!”. Đông Nhất, Đông Nhị ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh La Mông, ngoan ngoãn gâu một tiếng.
“Ôi chao, đây là haicon chó con của nhà lão Đại ha, bộ dạng thật đẹp!”.
“Chúng ta vẫn là lần đầu tiên gặp đó”.
“Sao gọi Đông Nhất, Đông Nhị vậy, đặt cái tên rách nát gì vậy?”.
“Có biết cắn hạt dưa không?”.
“Tới, ăn miếng bí đỏ khô”.
“Mới nãy Bàn tử hình như luộc đậu phộng, ta đi lấy một chút cho chúng nó”.
“…..”
Chỉ chốc lát sau, trước mặt Phì Muội và hai thằng con của nó liền xếp một đống đồ ăn, lão Chu cầm một cái rỗ nhỏ đựng vào để chúng nó từ từ ăn.
“Ài, chuyện mới nói hồi nãy, đằng sau còn có chuuyện gì?”. Dàn xếp xong chó lớn chó nhỏ của lão Chu mang tới, mọi người lại hỏi.
“Nhà bọn họ à”. La Mông thở dài một hơi, nói: “Lĩ Vĩnh Quyên này, hồi mười tám tuổi từng uống thuốc trừ sâu một lần, thiếu chút nữa liền chết rồi, mọi người có biết không?”.
“Gì?!!! Không có nghe nói nha”.
“Cũng không phải cái chuuyện hay ho gì, ai mỗi ngày mang ra ngoài nói chứ?”.
“Vậy sao cậu lại biết được? Chính cô ta nói à?”
“Làm sao có thể? Lúc thu trái hồng đi qua làng bọn họ, nghe mấy người già bên đó nói”. Nới tới thời gian lúc thu trái hồng kia, danh tiếng lão Chu khá cao, mọi người đều sẵn lòng tán nhảm việc nhà lôi kéo làm quen cùng anh.
“Ái chà, cô gái mới mười tám tuổi, sao có thể làm ra cái loại chuyện này chớ?”.
“Nếu trong lòng không có nhiều đau khổ như vậy, ai có thể làm ra cái loại chuyện này chứ”.
“Loại chuyện này lan truyền ra có thể có cái tốt gì? Cháu nói mọi người này, nghe một chút là được, đừng mang tới trấn trên nói”.
“Hài, làm sao có thể nha?”.
“Ài! Người mệnh khổ…….?
“Hiện tại tốt hơn nhiều, tuy rằng hai thằng con dều không học hành giỏi giang gì, nhưng mà kiếm tiền cũng không sai, con cả học sửa xe, con thứ hai học cắt tóc, mấy ngày trước còn mở một tiệm cắt tóc ở trấn trên chúng ta, cháu còn ghé qua nữa, cắt cũng không tệ lắm”.
“Nghe nói con cả đang tìm một cửa tiệm, định mở tiệm sữa bình ắc quy xe điện”.
“Tình huống của bọn họ, thuê căn hộ nhà cậu liền thích hợp ha, phải không lão Chu?”.
“Phải”. La Mông gật gật đầu, nhét một hạt đậu phộng vào miệng mình, lại nhét một viên vào miệng Bé Khỉ.
“Dư Tiên Nguyên này thì sao?”.
“Dư Tiên Nguyên à, con cả của nhà Mĩ Anh, nhà bọn họ cũng chính là bình thường. Con cả tốt nghiệp hai ba năm rồi, chính là gần đây mở cái công ty chuyển phát nhanh ở trấn trên chúng ta, con gái út cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, già trẻ trong nhà đều sống cùng nhau quả thật cũng rất chen chúc, tương lai con trai ông ta kết hôn, khẳng định phải bố trí phòng tân hôn”.
“Ài, mấy người biết chuyện của ba Mĩ Anh và người kia chưa?”.
“Sao không biết chớ? Tối hôm kia ta còn gặp mặt đó, hai người họ tay nắm tay đi bên đầu cầu ăn cháo, thoải mái, cũng không trốn tránh ai”.
“Vậy bà cụ kia là ai?”. Quản sự Trần hưng trí bừng bừng liền hỏi.
“Chính là cái người trấn trên chúng ta…….Cậu biết chứ…..Ta nói cậu này, hồi nhỏ hai người chính là cùng làng, còn rất thân, cha bà ấy liền chê nhà ông nội Mĩ Anh cô ấy rất nghèo, mới không gã con gái cho ông ấy, ai có thể đoán được già bảy tám mươi tuổi rồi, hai người lại cùng một chỗ chớ……..”.
“Trong nhà thì sao?”.
“Hài, một người mất chồng, một người mất vợ, vừa vặn ghép một đôi”.
“Ôi chao, lớn tuổi vầy rồi, làm sao không biết xấu hổ vậy, mấy người nói coi?”
“Rất tốt mà”.
“……”
“Gâu!”. Ở trong sân khoảng một giờ, Phì Muội có chút chờ hết nổi rồi, ngẩng đầu sủa một tiếng với La Mông.
“Muốn về liền đi về đi”. La Mông xua xua tay với nó.
“Ô……Gâu!”. Phì Muội nhìn nhìn cái rổ, lại nhìn nhìn La Mông.
“Đồ ăn cũng mang đi đi”.
Phì Muội vừa nghe, ngậm rổ liền đi hướng bê ngoài sân, hai đứa nhóc còn giống như có chút tiếc nuối, nhìn nhìn mẹ của chúng nó, lại nhìn nhìn La Mông, cuối cùng vẫn là bước cái chân nhỏ ngắn chạy tới chỗ mẹ chúng nó.
Thấy ba con chó lớn chó nhỏ ra khỏi viện tử rồi, lão Chu ngáp một cái, lấy di động đăng một topic lên diễn đàn Đồng thành, “Cuối tuần Ngưu Vương trang cử hành trận đấu nhổ đậu phộng, chào đón mọi người nô nức báo danh”
“Nếu là trận đấu ăn đậu phộng tôi liền đi”. Người anh em dưới lầu nói như vậy.
“Đại ca uy vũ! Lão Chu, chúng ta tổ chức trận đấu ăn đậu phộng đi!”.
“Chủ ý này hay đó!”.
“Sau này chúng ta còn có thể tổ chức trận đấu ăn dưa hấu, trận đấu ăn hạt dẻ, trận đấu ăn chè trôi nước linh tinh!”.
“Ngao! Tới khi đó tui khẳng định mỗi cuối tuần đều Ngưu Vương trang!”.
“Đưng mơ nữa, không khả năng sẽ có loại chuyện này”. Lão Chu vô tình đâm thủng bong bóng hường phấn của đám ăn hàng này.
“Tại sao?”.
“Bời vì tôi còn không muốn khiến Ngưu Vuong trang phá sản”.
“Chúng tôi sẽ rất nhẹ nhàng”.
“Lấy sức ăn sáu cái bánh bao chay một tô cháo của cô đại khái rất khó nhẹ nhàng đó”.
“Làm sao anh biết?”.
“Chẳng lẽ cô không biết chính mình có cái biệt danh sáu cái bánh bao chay sao?”. Một thành viên nói.
“Ai đặt cho bà đây?!”.
“Em gái, đừng khổ sở, lần trước vợ anh một hơi ăn sáu cái rưỡi, còn hơn nửa cái so với em”.
“A, tình huống khác biệt, tui còn chưa có chồng mà”.
“Này có gì đâu, ngày mai các anh em giới thiệu một người cho cô em, tuyệt đối đồ cổ chất lượng tốt”.
“Bộ dạng giống như quản sự Trần không? Bây giờ tui muốn tìm một người như quản sự Trần vậy”.
“Vậy còn tìm người khác làm gì chớ, dứt khoát anh hỏi quản sự Trần một chút giùm cô em,? Bên anh có số điện thoại của anh ta nè, lát nữa anh liền gọi điện thoại hỏi anh ta: này, quản sự Trần à, anh cảm thấy sáu cái bánh bao chay trong đội tôi thế nào? A ha ha ha ha ha1”.
“…….”
Nói tới nói lui, lúc cuối tuần người cũng tới không ít, một đám xoa xoa tay, đều muốn thắng cái làn lớn về. Nghe nói lần này trong làn nhiều phần thưởng hơn, đều để một chai nước dây mướp vào từng cái làn, lúc này các nữ đồng bào cũng là nhiệt tình mười phần.
Lá nhựa mỏng trong ruộng đậu phộng đã sớm bị thu hồi rồi, mặt đất cũng đã bị Nhị Lang kéo cày sắt kéo qua một đường rồi, mọi người chỉ cần dùng công cụ trong tay đập vỡ mấy cục đất cứng ngắc này, nhặt đậu phộng vào trong sọt là được, nói thì rất đơn giản, kỳ thật làm cũng không dễ dàng, bằng không lão Chu cũng không tốn tâm tư đi làm cái trận đấu gì.
Ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều, những người thành phố già trẻ lớn bé ngồi xổm hoặc ngồi trong ruộng đậu phộng, từng cái từng cái đập bể cục đất cứng, moi từng củ từng củ đậu phộng ra ném vào trong sọt, có đôi khi cũng sẽ gặp phải tình huống đập bể một cục đất lại không tìm được một củ đậu phộng nào, có đôi lúc may mắn, vừa đập một cái, gặp được một đống củ đậu phộng, bọn họ liền kích động tới hô to gọi nhỏ một phen.
Lão Chu gì cũng không làm, liền khiêng con của anh đi qua đi lại trên bờ ruộng nhìn nhìn, ngăn chặn tình huống gian dối xảy ra, do đó ở trình độ lớn nhất cam đoan tính công bằng của trận đấu.
Lần này nói là trận đấu, thực tế cũng chính là thay đổi một loại hình thức phát tiền lương mà thôi, lao động nửa ngày, thật nếu muốn tính tiền, cũng không bao nhiêu, dứt khoát toàn bộ đều dùng làn lớn làn nhỏ nông sản phẩm thay thế, tiêu chuẩn định ra cũng không cao, ngoại trừ một ít người già thể chất yếu và con nít, cơ bản đều có thể cầm được phần thưởng.
Sau khi trận đấu chấm dứt, Ngưu Vương trang còn cung cấp một bữa cơm tối, bánh bột bắp thơm ngào ngạt phối canh miến hành lá dại. Hành lá dại là Ngưu Vương trang tự trồng, dùng những củ hành đào từ trên núi trồng, trồng ở trong lán lớn, bởi vì nước giàu chất dinh dưỡng đầy đủ, lớn lên cực xanh tốt.
canh miến
Trong canh có miến khoai lang và hai loại bún gạo, miến khoai lang trơn mềm, bún gạo vừa miệng, phối hành lá cắt khúc thơm nồng bốn phía, rất là khiến khẩu vị mọi người rộng mở, uống một ngụm canh nóng, lại cắn một miếng bánh, mọi người thẳng ăn tới cái bụng tròn xoe, lúc này mới cầm lấy cái làn của chính mình, tụm ba tụm năm từ Ngưu Vương trang đi xuống.
Mặt trời chiều ngã về tây, Ngưu Vương trang ban ngày náo nhiệt lại chậm rãi im ắng xuống, ánh nắng màu vỏ quýt chiếu vào ruộng đậu phộng bị lật tung qua rồi.
“Gâu!”. Đại Bảo cái mũi một đường ngửi, rất nhanh liền phát hiện mục tiêu, sủa một tiếng đối một cục đất.
“Gâu! Gâu gâu!”. Đông Nhất, Đông Nhị kích động vây quanh nhảy lên nhảy xuống trên cục đất này, nhưng mà lấy bốn móng vuốt nhỏ của bọn nó hiện tại, muốn đối phó một cục đất lớn như vậy hiển nhiên vẫn là cực kỳ cố sức.
“A ô a ô a ô…….”. Nha Nha quay đầu đi gọi giúp đỡ.
“Ụm bò!”. Nhị Lang phát ra tiếng phì phì trong mũi, chậm rì rì đi tới trước mặt cục đất này, nhấc chân liền dẫm xuống một cái, cục đất lập tức bị nó đạp bể làm mấy miếng, lộ ra một chùm củ đậu phộng bên trong.
“Gâu! gâu gâu!”. Nhóm chó cực kỳ cao hứng, nhào lên đều tự ngậm một củ, tha qua một bên gặm.
“Phốc!”. Nhị Lang tìm tìm trong đống đất, chọn hai củ đậu phộng nhai.
“Ô……”. Hai anh em Đông Nhất, Đông Nhị đều tự ăn xong một củ, lại tha cái rổ nhỏ bên cạnh qua, khó khăn từ trong đất gảy ra đậu phộng ngậm từng củ một vào trong rổ. Bắt đầu từ ngày đầu tiên Phì Muội dùng rổ đựng chút đồ ăn về cho lão Đại, nhà bọn nó liền vẫn bảo lưu lại thói quen này.
“Ô gâu! Gâu?”. Đại Bảo rất nhanh lại phát hiện mục tiêu.
“Ô…..Ô…..”. Đông Nhất, Đông Nhị nhào qua ngửi ngửi, lại tới bên cạnh ngửi ngửi khắp nơi, rất nhanh bọn nó tìm được bí quyết rồi, sủa gâu gâu đối một cục đất không lớn không nhỏ.
“Ụm bò!!!”. Gót sắt của Nhị Lang đạp một cái, cục đất này liền đều bể thành mảnh, từng củ từng củ đậu phộng bị bọn nó liên tục lựa ra từ mảnh đất đã thu hoạch qua này.
Bên căn nhà nhỏ, lão Chu còn hưng trí bừng bừng nói với Tiếu Thụ Lâm: “Qua một thời gian nữa, nếu có thể đổ một cơn mưa, đậu phộng còn chưa moi ra trong đất nói không chừng liền nẩy mầm, nghe nói mầm đậu phộng ăn đặc biệt ngon, tới khi đó chúng ta cũng ngắt về một chút”.
mầm đậu phộng
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, trong lòng nhịn không được cũng có chút chờ mong.
Thật không ngờ, lúc này quân đoàn động vật của nhà bọn họ đang càn quét hết lần này tới lần khác trong ruộng đậu phộng này, nhóm ăn hàng rađa toàn bộ khai hỏa, mục tiêu là —— tuyệt không buông tha một củ đậu phộng nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook