Ngưu Nam
-
Chương 209
Ở dưới kiên trì không ngừng nỗ lực của đám quần chúng, lão Chu rốt cục đáp ứng chờ ngày siêu thị nhà anh khai trương, giết hai con heo mập để bên đó bán, nhất thời dân mạng nhanh chóng thông báo, hẹn nhau cuối tuần cùng đi trấn Thủy Ngưu mua thịt heo.
Mã Từ Quân nghe được tin này, thế nào cũng phải bắt La Mông cũng chừa cho gã một con, hàng này gần đây đang bận chuyện hồ bơi, ba năm ngày liền ló mặt trên Ngưu Vương trang, luôn luôn phải ăn ké bữa cơm tại Ngưu Vương trang, gần đây phá lệ, có đôi khi thế nhưng còn có thể giúp đỡ làm chút việc.
Lão Chu xem tại phân thượng tên này ngày hôm qua vừa mới cùng bọn anh cùng nhau rửa sạch hồ khí mê tan một lần, đồng ý cho gã một con, nhưng mà cũng không phải cho không, giá tiền đó là đâu ra đó, heo sống chở đi nguyên con, một cân ba mươi tệ.
Công tác chuẩn bị bên siêu thị cơ bản đã đúng hạn rồi, chứng nhận nên làm cũng làm rồi, Lâm Xuân Ngọc còn đi tới ngành tương quan báo thuế, tuy nói siêu thị nhà bọn anh là nông sản phẩm phụ tự sản xuất tự tiêu thụ, cơ bản không có thu nhập chịu thuế, nhưng mà trình tự nên làm vẫn là phải làm.
Thừa dịp siêu thị khai trương, La Mông dứt khoát để Lâm Xuân Ngọc cũng làm ngũ hiểm tam kim* cho mấy nhân khẩu thường trú của Ngưu Vương trang, lão Chu nếu muốn làm ông chủ rãnh rỗi, chủ yếu còn phải còn phải dựa vào cố gắng của những người này.
*ngũ hiểm tam kim: 5 loại bảo hiểm ba loại trợ cấp
Lúc tết năm ngoái, lão Chu đẫ tăng lương một lần cho mấy nhân viên chủ lực, nhưng mà đối với mức thu nhập mỗi ngày hiện tại của Ngưu Vương trang, tiền lương của bọn họ vẫn là có vẻ quá thấp, đợi tới lúc tết năm nay, lão Chu không thể thiếu cho bọn họ mỗi người một cái bao lì xì lớn, năm sau lại tăng lương một lần.
Nhất là quản sự Trần, người này tuyệt đối là một nhân tài, không chỉ có thân phận vẻ sang của bằng cấp và công tác đã làm, năng lực làm việc cũng là khá mạnh, công việc lớn nhỏ trên Ngưu Vương trang, gã đều quản lý tới suông sẻ, tuy rằng trong ngày thường cũng không ít người này này oán giận quản lý nhân tính hoá của lão Chu.
“Hạn mức mua của cậu không thể thực hiện được, một số người mở tiệm ăn làm sao bây giờ?’. Chiều hôm nay, ba người lão Chu và Cao Tố Nữ, Trần Kiến Hoa đang thương lượng chuyện siêu thị, Trần Kiến Hoa lại đưa ra ý kiến bất đồng rồi.
“Này khẳng định phải hạn mức mua, bằng không đi vào mấy người liền mua sạch đồ rồi, tôi còn mở siêu thị gì nữa?”. Lão Chu nói.
“Tạo sao sẽ sẽ xuất hiện loại tình huống này, chứng tỏ giá tiền này cậu vẫn là định không hợp lí đó”. Trần Kiếm Hoa nói trúng tim đen, gã thật sự không thể chấp nhận con đường kinh doanh của lão Chu, một mặt ích lợi của chính mình bị tổn thất, một mặt khác lượng công việc cũng là tăng thêm rất lớn.
“Anh đừng nhắc lại việc này nữa, tạm thời tôi là không định tăng giá”. Lão Chu xua xua tay.
“Giá cả cần phải giao cho thị trường tới quyết định”. Quản sự Trần lắc đầu, có đôi khi gã quả thật là nhìn không hiểu ông chủ bọn gã, rõ ràng một người rất thực tế, không muốn làm chủ nghĩa lý tưởng, dốc hết sức kiểm soát giá rau củ của Ngưu Vương trang, chính là vì để người không phải đặc biệt giàu có cũng có thể ăn được rau của của nhà bọn họ, ít nhất thi thoảng có thể ăn được.
“Anh không hiểu”. La Mông cười cười, Ngưu Vương trang không chỉ có là sự nghiệp của anh, càng là gia đình của anh, nếu là gia đình, tự nhiên có thể kinh doanh theo tâm nguyện của anh.
Hơn nữa đám người Trần Kiến Hoa không biết tình hình thực tế, bản thân La Mông nhưng lại là cực kỳ hiểu rõ, anh sở dĩ có thể có hôm nay, một phần lớn nhất đều là dựa vào anh có được cái linh tuyền kia, món hời lớn như vậy đều chiếm rồi, tại trên giá rau củ bị lỗ chút lại có sao đâu?
Trần Kiến Hoa đành chịu, đành phải đề nghị nói: “Vậy ký hợp đồng đi, đừng để bọn họ tới siêu thị tranh đoạt, Ngưu Vương trang chúng ta cung ứng một phần, vượt mức thì lại sắp xếp một phần của trong làng”.
“Cái này hay đó, trên núi chúng ta mỗi ngày có thể ra bao nhiêu rau củ chứ, có thể cho cung cấp bao nhiêu hàng cho họ chứ, cũng chỉ anh biết rõ nhất, chuyện hợp đồng liền giao cho anh làm, chờ bận rộn xong mấy ngày này, tôi để Bàn tử hầm con gà trống nhỏ bồi bổ một chút cho anh”. Lão Chu cười ha ha nói.
Trước đây lúc bản thân La Mông quản lý Ngưu Vương trang, liền bởi vì ngại phiền toái, chưa bao giờ ký hợp đồng gì cùng người khác, Trần Kiến Hoa sẵn lòng quản chuyện này, này tự nhiên là không thể tốt hơn. NHưng mà này quả thật cũng càng phù hợp phong cách của Trần Kiến Hoa, đồ trên Ngưu Vương trang đều tốt, chính là quản lý nhân tính hóa của lão Chu khiến gã cực kỳ đau đầu, gã vẫn là càng thích cái loại hình thức hoạt động có hệ thống có trật tự này.
“Còn phải thêm hai cân ốc núi, một bình rượu sơn trà”. Trần Kiến Hoa cũng không qua loa, trên Ngưu Vương trang, ai không muốn có rượu cất giấu này của nhà La Mông chứ, chẳng qua có thể cầm được rượu này uống, thường thường cũng chỉ có một mình Trần quản sự, đám người Biên Đại Quân hưởng ké mấy lần, trong ngày thường cũng là Trần quản sự Trần quản sự kêu tới cực kỳ thân thiết.
“Được, tới khi đó anh và Bàn tử đều có, liền hai cân, đừng vơ nhiều, còn giữ lại làm ốc giống đó”. Đối với Trần Kiến Hoa, lão Chu vẫn là cực kỳ tín nhiệm, nhưng mà Hầu Tuấn tên đó liền khác, tại trong mắt Bàn tử này, không gì là quan trọng hơn so với ăn.
Chút thời gian trước, bọn La Mông treo tấm bảng thu mua ốc núi bản địa hoang dại, trấn trên không ít người đều lên núi mò ốc về bán cho bọn anh, lúc nhiều, mỗi ngày có thể thu gần trăm cân, thời gian này trời lạnh, ốc núi trong khe núi ít, mọi người cũng không thích lên núi, cơ bản đã không thu được ốc nữa.
Ốc núi thu mua này, liền bị đổ xuống mấy cái mương nước của Ngưu Vương trang nuôi, La Mông thường thường đi qua đổ chút nước linh tuyền vào trong mương, đám ốc này rất thuận lợi sống yên ổn tại Ngưu Vương trang, Hầu mập và Nha Nha, Đại Bảo thường xuyên phải đi qua nhìn chúng nó một cái.
Buổi chiều trời trong, Đại Bảo, Nha Nha đi theo Hầu mập tới bờ mương nước.
“A ô a ô….”. Nha Nha khuyến khích sư phó mập xào ốc cho bọn nó ăn.
“A ô….”. Đại Bảo nằm sấp cạnh bờ mương, duỗi cổ nhìn vào bên trong, ốc này chính là phải xào qua ăn mới ngon, thời gian trước nó nhai sống một con, rất tanh, nó không thích.
“Gấp gì mà gấp, quản sự Trần nói, hai ngày nữa chờ anh ta bận rộn xong rồi lại xào ốc này ăn, tới khi đó tao chia cho bọn mày một chút”. Hầu mập ngồi xổm bờ mương nhai bí đỏ khô.
“Gâu!”. Nha Nha sủa một tiếng với gã, vươn đầu lưỡi liếm miệng một chút.
“Được, cho mày một miếng”. Bí đỏ khô thứ này nhưng thật ra lão Chu không có quản chế.
“Gâu!”. Đại Bảo sủa một tiếng đối với gã, vươn đầu lưỡi liếm miệng một chút.
“Ăn đi”. Hầu mập cũng cho nó một miếng.
Một người hai chó liền ngồi ở bờ mương như vậy, tao một miếng mày một miếng ăn bí đỏ khô, mặt trời ấm áp sưởi nắng tới bọn họ thẳng ngáp.
“Nha Nha!”. Lúc này, chân núi truyền tới một âm thanh.
“Ô!”. Nha Nha đứng lên khỏi mặt đất.
“Nha Nha!”. Người nọ lại gọi một tiếng.
“Gâu! Gâu gâu!”. Nha Nha phe phẩy đuôi bự liền chạy đi hướng chân núi.
“Ô….”. Đại Bảo mù mịt.
“Mày không đi hả? Lần này ông nội mày cách lâu như vậy không tới, hôm nay khẳng định mang đồ ăn ngon”. Hầu mập nhắc nhở nó.
“Gâu!”. Đại Bảo vừa nghe, phe phẩy cái đuôi nhỏ lông xù vội vàng đuổi kịp.
Lần này chó cha quả nhiên mang đồ ăn ngon tới đây, lúc người nhà của một đồng nghiệp đi bên tây bắc du lịch mang thịt bò về, tặng hai túi lớn cho ông chủ Tề Tư Nguyệt bọn gã, kết quả liền đều tới tay chó cha, thứ này nguyên chất nguyên vị không có chất phụ gia gì, thích hợp nhất cho con trai gã ăn.
Thân thiết một phen cùng con trai lâu rồi không gặp, lại đút cho Nha Nha ăn mấy miếng thịt bò lớn, sau đó chó cha Dương Chính Long liền nói chính sự cùng La Mông.
Lại nói thời gian Nha Nha tới Ngưu Vương trang cũng không ngắn, trước đó nói là để chó cha Dương Chính Long làm việc để trả phí ăn uống cho nó, thực tế bởi vì thời gian này công ty gã cực kỳ bận, gã tổng cộng cũng không nghiêm túc làm được mấy ngày việc, ngay cả số lần tới đây thăm cũng càng ngày càng ít, Nha Nha cơ bản cũng đã xem như của nhà lão Chu.
So sánh với Đông, Tây, Nam, Bắc, cống hiến của Nha Nha hàng này đối ngưu Vương trang thật sự rất có hạn, tuy rằng La Mông không nói gì, bản thân chó cha trong lòng cũng là rất rõ ràng, vì để con của gã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực sinh hoạt tại Ngưu Vương trang, chó cha quyết định làm không công một hồi cho lão Chu, thiết kế nội thất cho tòa nhà anh ta mới xây gần đây.
Kỳ thật La Mông nhưng thật ra không cảm thấy có gì cả, tuy rằng cống hiến của Nha Nha hàng này đối Ngưu Vương trang quả thật nhỏ chút, nhưng mà hiện tại tốt xấu cũng có thể hỗ trợ trông nom chuồng gà, hơn nữa nhân khẩu trên Ngưu Vương trang đông đảo, thật sự cũng không thiếu Nha Nha cái miệng ăn này.
La Mông từ chối mấy câu, nhưng mà thấy thái độ của chó cha rất kiên quyết, anh cũng liền chấp nhận. Hiện tại tòa nhà của anh tổng cộng mười hai tầng, trong đó một tầng là siêu thị, mười một tầng bên trên là căn hộ, tổng cộng có 110 căn hộ, kỳ thật cũng chính là năm loại căn hộ, hơn nữa lão Chu cũng không định làm trang hoàng lộng lẫy, liền làm một chút trang hoàng đơn giản, trên thiết kế, hẳn là cũng không tốn nhiều công sức lắm mới đúng.
Hai người bọn họ đang nói, Tiếu Thụ Lâm liền gọi điện thoại tới, nói với La Mông: “Bên cạnh nhà bọn mình tới một đám khỉ”.
“Tớ lập tức về”. Ttrước mặt nhiều người như vậy, La Mông cũng không hỏi nhiều, sau khi lại nói mấy câu cùng chó cha, liền chạy đi căn nhà nhỏ của mình, trên đường, anh lại gọi điện thoại cho La Hồng Phượng.
“Hôm nay bọn khỉ xuống núi?’. La Mông hỏi chị anh.
“Xuống rồi, thời gian cơm trưa xuống dưới, chị là không nhìn thấy, nghe nói lại đi nhà chú Bính ở phía tây thị trấn, kết quả hai ngày nay chú lão Bính cũng mang một con quân khuyển xuất ngũ về nuôi trong nhà, khỉ này bị rượt chạy, cuối cùng lại là thoát thân như thế nào, nghe tới chị thật sự là hết hồn”.
“Em biết rồi, chị nói nhiều mấy câu cùng hai con bé Mĩ Linh, Mĩ Tuệ, bảo hai đứa nó đừng trêu chọc con chó lớn này”. La Mĩ Linh còn đỡ, con bé La Mĩ Tuệ, hoàn toàn chính là đứa ngốc lớn gan.
“Đang nói nè”. Không chỉ là La Hồng Phượng, lúc này rất nhiều người trấn trên đều ở nhà giáo dục con cái đó, ngàn vạn lần không thể chọc chó của trấn trên, bị nhìn chằm chằm cũng đừng chạy, phải hét lớn gọi người lớn giúp đỡ vân vân.
Trước đây người của trấn trên còn cảm thấy khỉ nguy hiểm, trong thời sự không phải mấy lần đưa tin chuyện khỉ đánh người bị thương sao, kết quả đàn khỉ này tới đây, đồ đạc là bị tổn thất một chút, đánh người bị thương nhưng thật ra không có nghe nói qua, có một số người nuôi chó dùng để đề phòng khỉ, không nghĩ tới thế nhưng hung dữ như vậy.
Tuy nói mọi người đều biết bình thường chỉ cần không phải chó điên, chủ trông giữ rất tốt, cũng là sẽ không tới trên đường loạn cắn người, nhưng chính là sợ nha, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. (ý nói đề phòng cho lắm vào nhưng chỉ sơ sẩy một giây là bị cắn)
Vì thế một đoạn thời gian kế tiếp, mỗi sáng sớm người luyện võ trên quảng trường văn hóa liền càng nhiều, không nói đánh khắp thiên hạ không địch thủ, ít nhất không thể để chó lớn chó nhỏ của trấn trên bắt nạt chớ, nguyên bản trẻ con lười biếng không muốn thức dậy, cũng đều bị người lớn sớm lôi khỏi giường bắt thức dậy, ép mang đi quảng trường văn hóa.
Hơn nữa bên La Mông, khỉ bị thương có thể nói cũng là chuyện trong dự đoán trước của La Mông, đám khỉ này cả ngày đi lòng vòng ở trấn trên, cơ hồ từng nhà đều bị chúng nó từng lấy đồ đạc, thời gian dài trôi qua, bị người ta ghét đó là tất nhiên, nhưng khỉ dù sao không phải con nít, bạn nói đạo lí cùng nó cũng vô dụng, không ăn chút thiệt thòi căn bản không biết lợi hại.
La Mông về tới trong nhà, nghe Tiếu Thụ Lâm nói đám khỉ đó đi ngang qua nhà bọn anh, chiều nay Tiếu Thụ Lâm đang ngồi ở bên cửa sổ luyện tập điêu khắc óc chó trên bàn làm việc, Bé Khỉ bên cạnh đột nhiên liền bất an, chưa được một lát, ở tại bên ngoài cách đó không xa lão Đại và Phì Muội cũng sủa theo.
Tiếu Thụ Lâm dẫn bé Khỉ đi ra ngoài nhìn một cái, liền thấy con khỉ ở trên tảng đá bên cạnh thác nước ló đầu ra nhìn, kêu to cho chi chi chi liên tục.
Tiếu Thụ Lâm trấn an một chút lão Đại và Phì Muội, dẫn bé Khỉ từ đường nhỏ bên cạnh đi lên, đám khỉ này nhưng lại như là bị kinh hách, chỉ để lại mấy cái rổ ở tại chỗ, trong rổ, đựng đầy trái thứ hồng đỏ rực.
“Đi lên núi nướng bắp thôi?”. La Mông nhìn về phía Tiếu Thụ Lâm.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, nhíu mày, mới nãy gã cũng từ chỗ La Mông nghe nói chuyện hôm nay đám khỉ ở trấn trên bị chó cắn.
Lát sau La Mông lại gọi điện thoại cho Trần Khiến Hoa, bảo gã bố trí một sọt bắp tươi đưa tới con đường lên núi, liền nói để Nhị Lang chở tới là được.
Bản thân anh và Tiếu Thụ Lâm sửa sang lại một chút cái giá nướng nguyên liệu than đá, lại cầm theo một túi thuốc bột một cuộn băng vải, rổ cũng mang theo không ít, chút thời gian trước lúc đám khỉ đình công, rổ trong khu cây thứ hồng liền bị anh thu hồi về rồi, một ít khác bị đám khỉ cầm về bên Ngưu Tích Câu, liền không đi tìm.
Nhị Lang đã mấy hôm không lên núi, lúc mới vừa xuống núi tên nhóc này còn rất hưng phấn, giống như tiêm máu gà ấy, qua mấy ngày chậm rãi liền yên tĩnh rồi, nên làm việc thì làm việc, nên phơi nắng thì phơi nắng, ngày trôi qua cũng không tệ lắm, lấy thể trạng của nó mà nói, cày bừa mấy mảnh đất là không cảm thấy mệt lắm, hơn nữa dưới chân núi cũng không quạnh quẽ như trên núi vậy, thứ nhất nhiều người náo nhiệt, thứ hai đồ ăn ngon cũng nhiều, Nhị Lang thích sống ở dưới chân núi.
Lúc này bị lão Chu sai bảo chở đồ lên núi, con này còn không vui lắm, liên tiếp đút hai trái bắp tươi, lúc này mới vẫy vẫy cái đuôi, dẫn đầu đi hướng trên núi.
“Ụm bò!!!”. Ngưu vương rống một tiếng trong khu cây thứ hồng, đám khỉ liền đều trở về làm việc, lãnh rỗ từ chỗ La Mông, tụm ba tụm năm vào ruộng thứ hồng.
Thời gian trước bọn nó mặc kệ không chịu làm việc, La Mông thật cũng không vội vả tìm người lên núi hái trái thứ hồng còn lại này, lúc này trái cây trên cành đã cơ bản đường hoá trở nên vừa đỏ lại mềm, dùng tay bóp một cái, có thể tách một trái thứ hồng thành hai nửa, lấy ra cái hạt bên trong, La Mông ăn thử, hương vị cũng không tệ lắm, chính là ăn rất tốn công.
Tiếu Thụ Lâm lại dựng cái giá nướng lên nướng bắp, sau khi bôi nước mật ong và sữa trâu lên trên trái bắp, bị nướng tới thơm ngát, đám khỉ vốn có chút mất mát tinh thần sa sút, rất nhanh lại líu ríu cao hứng lên.
La Mông tìm một vòng, cũng không tìm được bóng dáng của con khỉ đầu đàn, cuối cùng vẫn là Bé Khỉ dắt anh tới dưới một gốc cây cổ thụ cách đó không xa tìm được, cánh tay trái của con khỉ đầu đàn này bị Tam Mao cắn bị thương, đang yên lặng ngồi xổm trên cành cây, nhìn đàn khỉ cách đó không xa đang hái trái thứ hồng.
La Mông suy nghĩ một chút, lại vòng về, từ chỗ Tiếu Thụ Lâm cầm một trái bắp mới nướng xong giao cho Bé Khỉ, bảo Bé Khỉ đưa tới trên cây.
Lúc này con khỉ đầu đàn bị cắn một cái như vậy, cả đàn khỉ đều đã bị kinh hách, liên đới cùng bọn La Mông, cũng không thân cận giống như trước, đám khỉ hái trái thứ hồng quay lại, trao đổi bắp cùng Tiếu Thụ Lâm, đều trốn đi xa xa ăn.
May mắn Bé Khỉ quen thuộc cùng chúng nó, La Mông để Bé Khỉ đưa bắp cho con khỉ đầu đàn, tên này ngược lại cũng cầm lấy, ngồi ở trên cây gặm hết, nhìn nhìn dưới tàng cây, liền nhìn thấy La Mông đang vẫy tay với nó.
“Chi……”. Khỉ đầu đàn vẻ mặt nghiêm túc nhìn La Mông, giống như ở trong lòng đánh giá người này rốt cuộc có đáng giá tín nhiệm hay không.
“Hô hô…..”. Bé Khỉ đã trờ lại bên người La Mông cũng ngẩng đầu kêu lớn với nó.
“Xuống dưới”. La Mông lại vẫy tay với nó.
“Chi…..Chi….”. Khỉ đầu đàn vòng vo hai vòng trên nhánh cây, cuối cùng vẫn là chậm rãi trèo xuống cây, tay trái của nó giống như không thể dùng lực lắm, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt trên thân cây, này khiến cho hành động của nó có vẻ không linh mẫn như trước đây.
Chờ khỉ đầu đàn trèo xuống khỏi cái cây, La Mông đi qua nhìn miệng vết thương của nó trước, sau đó lại lấy ra một gói thuốc bột từ trong cái túi to bên cạnh, mới nãy lúc anh đi vào dưới tàng cây, La Mông liền đặt cái túi to này trên mặt đất, mặc kệ là khỉ cũng được chó đều vậy, rất nhiều động vật đều sợ hãi trong tay con người sẽ giấu thứ gì đó tổn thương chúng nó.
“Lại đây”. La Mông cầm thuốc bột, cũng không có vội vã đi tới gần nó, mà là lại vẫy vẫy tay với nó.
Khỉ đầu đàn nhìn nhìn La Mông, lại nhìn nhìn Bé Khỉ, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, La Mông giơ tay kéo cánh tay trái của nó qua, dùng thân thể ngăn chặn, cõng Bé Khỉ, vẩy chút nước linh tuyền lên cánh tay nó, lại xé vạt áo của chính mình, xoa xoa chung quanh miệng vết thương của nó, sau đó mới vẩy thuốc bột lên.
Thuốc bột này là của Bặc Nhất Quái phối, trước đây La Mông cũng chẳng thèm để mắt tới nó, bản thân ông lúc bước chân vào giang hồ sưu tập tới phương thuốc dân gian cổ truyền, chờ sau này biết ông ta có một sư phụ theo trung y, mới biết thuốc này hóa ra chính là bài thuốc bí truyền không truyền ra ngoài.
Lúc thuốc bột mới vừa vẩy lên, khỉ đầu đàn đau tới chi một tiếng, nhưng không giãy dụa lắm, chỉ số thông minh của khỉ vẫn là không thấp, lúc này nó cũng biết La Mông là đang xử lý miệng vết thương giúp nó.
La Mông vẩy thuốc bột ở miệng vết thương của nó, lại từ trong túi lấy ra một cuộn băng vải, quấn mấy vòng trên cánh tay của khỉ đầu đàn, coi như xong việc rồi. Chỉ cần gân thịt trên cánh tay của con khỉ này không bị cắn hỏng, qua mấy ngày sẽ chậm rãi phục hồi như cũ, Tam Mao hàng này dù sao cũng là xuất thân khuyển, từ nhỏ các loại tiêm phòng cũng chích không ít, bị nó cắn một cái, đại khái là sẽ không bệnh bênh truyền nhiễm gì.
Trải qua chuyện này, đám khỉ cũng sống ổn định rồi, mỗi buổi chiều hái trái thứ hồng đổi bắp, bọn La Mông có đôi khi còn có thể mang một ít bánh bao sữa chay linh tinh lên núi, thời gian chưa được mấy ngày, đám khỉ liền khôi phục sức sống, chẳng qua trấn trên chúng nó vẫn như cũ là không dám đi.
Hôm nay chính là thứ sáu, buổi sáng La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại dẫn Bé Khỉ đi trấn trên bán rau, đây là lần cuối cùng bọn anh bán rau ở bên này, chờ ngày mai siêu thị bên kia khai trương, lão Chu và Tiếu Thụ Lâm nhà anh liền hoàn toàn từ trong lao động bán rau mỗi ngày giải phóng ra.
“Gâu!”. Bé Khỉ ôm Hoa Hoa, xách cái ghế tới cửa cửa tiệm bé thường ngồi, sau đó Tam Mao liền tới đây rồi.
“…….”. Bé Khỉ liếc mắt nhìn nó một cái, nghiêng đầu đi.
“Gâu!”. Tam Mao lại chạy tới bên kia, sủa một tiếng với bé.
“……”. Bé Khỉ lại nghiêng ddầu sang bên khác.
“Gâu ô……”. Tam Mao duỗi thẳng hai chân trước, đầu gối lên phía trước, không ngừng phe phẩy đuôi bự của nó….Gâu ô…..Mau cho cái bánh quy đi.
“……”. Bé Khỉ liền không cho.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”. Thấy mềm không được, Tam Mao hàng này lập tức liền mạnh bạo lên.
“!”. Bé Khỉ tát một cái lên ót nó.
“…….”. Tam Mao trợn tròn mắt, giống như không nghĩ tới chính mình sẽ bị đối đãi như vậy, hàng này trưng ra biểu cảm của vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nhìn chằm chằm Bé Khỉ thật lâu, sau đó lại uể oải nằm sấp trên mặt đất, nằm sấp chưa được một lát, nó lại ngẩng đầu trộm liếc nhìn Bé Khỉ một cái, nhích tới bên cạnh bé, lại nhích nhích……
Mã Từ Quân nghe được tin này, thế nào cũng phải bắt La Mông cũng chừa cho gã một con, hàng này gần đây đang bận chuyện hồ bơi, ba năm ngày liền ló mặt trên Ngưu Vương trang, luôn luôn phải ăn ké bữa cơm tại Ngưu Vương trang, gần đây phá lệ, có đôi khi thế nhưng còn có thể giúp đỡ làm chút việc.
Lão Chu xem tại phân thượng tên này ngày hôm qua vừa mới cùng bọn anh cùng nhau rửa sạch hồ khí mê tan một lần, đồng ý cho gã một con, nhưng mà cũng không phải cho không, giá tiền đó là đâu ra đó, heo sống chở đi nguyên con, một cân ba mươi tệ.
Công tác chuẩn bị bên siêu thị cơ bản đã đúng hạn rồi, chứng nhận nên làm cũng làm rồi, Lâm Xuân Ngọc còn đi tới ngành tương quan báo thuế, tuy nói siêu thị nhà bọn anh là nông sản phẩm phụ tự sản xuất tự tiêu thụ, cơ bản không có thu nhập chịu thuế, nhưng mà trình tự nên làm vẫn là phải làm.
Thừa dịp siêu thị khai trương, La Mông dứt khoát để Lâm Xuân Ngọc cũng làm ngũ hiểm tam kim* cho mấy nhân khẩu thường trú của Ngưu Vương trang, lão Chu nếu muốn làm ông chủ rãnh rỗi, chủ yếu còn phải còn phải dựa vào cố gắng của những người này.
*ngũ hiểm tam kim: 5 loại bảo hiểm ba loại trợ cấp
Lúc tết năm ngoái, lão Chu đẫ tăng lương một lần cho mấy nhân viên chủ lực, nhưng mà đối với mức thu nhập mỗi ngày hiện tại của Ngưu Vương trang, tiền lương của bọn họ vẫn là có vẻ quá thấp, đợi tới lúc tết năm nay, lão Chu không thể thiếu cho bọn họ mỗi người một cái bao lì xì lớn, năm sau lại tăng lương một lần.
Nhất là quản sự Trần, người này tuyệt đối là một nhân tài, không chỉ có thân phận vẻ sang của bằng cấp và công tác đã làm, năng lực làm việc cũng là khá mạnh, công việc lớn nhỏ trên Ngưu Vương trang, gã đều quản lý tới suông sẻ, tuy rằng trong ngày thường cũng không ít người này này oán giận quản lý nhân tính hoá của lão Chu.
“Hạn mức mua của cậu không thể thực hiện được, một số người mở tiệm ăn làm sao bây giờ?’. Chiều hôm nay, ba người lão Chu và Cao Tố Nữ, Trần Kiến Hoa đang thương lượng chuyện siêu thị, Trần Kiến Hoa lại đưa ra ý kiến bất đồng rồi.
“Này khẳng định phải hạn mức mua, bằng không đi vào mấy người liền mua sạch đồ rồi, tôi còn mở siêu thị gì nữa?”. Lão Chu nói.
“Tạo sao sẽ sẽ xuất hiện loại tình huống này, chứng tỏ giá tiền này cậu vẫn là định không hợp lí đó”. Trần Kiếm Hoa nói trúng tim đen, gã thật sự không thể chấp nhận con đường kinh doanh của lão Chu, một mặt ích lợi của chính mình bị tổn thất, một mặt khác lượng công việc cũng là tăng thêm rất lớn.
“Anh đừng nhắc lại việc này nữa, tạm thời tôi là không định tăng giá”. Lão Chu xua xua tay.
“Giá cả cần phải giao cho thị trường tới quyết định”. Quản sự Trần lắc đầu, có đôi khi gã quả thật là nhìn không hiểu ông chủ bọn gã, rõ ràng một người rất thực tế, không muốn làm chủ nghĩa lý tưởng, dốc hết sức kiểm soát giá rau củ của Ngưu Vương trang, chính là vì để người không phải đặc biệt giàu có cũng có thể ăn được rau của của nhà bọn họ, ít nhất thi thoảng có thể ăn được.
“Anh không hiểu”. La Mông cười cười, Ngưu Vương trang không chỉ có là sự nghiệp của anh, càng là gia đình của anh, nếu là gia đình, tự nhiên có thể kinh doanh theo tâm nguyện của anh.
Hơn nữa đám người Trần Kiến Hoa không biết tình hình thực tế, bản thân La Mông nhưng lại là cực kỳ hiểu rõ, anh sở dĩ có thể có hôm nay, một phần lớn nhất đều là dựa vào anh có được cái linh tuyền kia, món hời lớn như vậy đều chiếm rồi, tại trên giá rau củ bị lỗ chút lại có sao đâu?
Trần Kiến Hoa đành chịu, đành phải đề nghị nói: “Vậy ký hợp đồng đi, đừng để bọn họ tới siêu thị tranh đoạt, Ngưu Vương trang chúng ta cung ứng một phần, vượt mức thì lại sắp xếp một phần của trong làng”.
“Cái này hay đó, trên núi chúng ta mỗi ngày có thể ra bao nhiêu rau củ chứ, có thể cho cung cấp bao nhiêu hàng cho họ chứ, cũng chỉ anh biết rõ nhất, chuyện hợp đồng liền giao cho anh làm, chờ bận rộn xong mấy ngày này, tôi để Bàn tử hầm con gà trống nhỏ bồi bổ một chút cho anh”. Lão Chu cười ha ha nói.
Trước đây lúc bản thân La Mông quản lý Ngưu Vương trang, liền bởi vì ngại phiền toái, chưa bao giờ ký hợp đồng gì cùng người khác, Trần Kiến Hoa sẵn lòng quản chuyện này, này tự nhiên là không thể tốt hơn. NHưng mà này quả thật cũng càng phù hợp phong cách của Trần Kiến Hoa, đồ trên Ngưu Vương trang đều tốt, chính là quản lý nhân tính hóa của lão Chu khiến gã cực kỳ đau đầu, gã vẫn là càng thích cái loại hình thức hoạt động có hệ thống có trật tự này.
“Còn phải thêm hai cân ốc núi, một bình rượu sơn trà”. Trần Kiến Hoa cũng không qua loa, trên Ngưu Vương trang, ai không muốn có rượu cất giấu này của nhà La Mông chứ, chẳng qua có thể cầm được rượu này uống, thường thường cũng chỉ có một mình Trần quản sự, đám người Biên Đại Quân hưởng ké mấy lần, trong ngày thường cũng là Trần quản sự Trần quản sự kêu tới cực kỳ thân thiết.
“Được, tới khi đó anh và Bàn tử đều có, liền hai cân, đừng vơ nhiều, còn giữ lại làm ốc giống đó”. Đối với Trần Kiến Hoa, lão Chu vẫn là cực kỳ tín nhiệm, nhưng mà Hầu Tuấn tên đó liền khác, tại trong mắt Bàn tử này, không gì là quan trọng hơn so với ăn.
Chút thời gian trước, bọn La Mông treo tấm bảng thu mua ốc núi bản địa hoang dại, trấn trên không ít người đều lên núi mò ốc về bán cho bọn anh, lúc nhiều, mỗi ngày có thể thu gần trăm cân, thời gian này trời lạnh, ốc núi trong khe núi ít, mọi người cũng không thích lên núi, cơ bản đã không thu được ốc nữa.
Ốc núi thu mua này, liền bị đổ xuống mấy cái mương nước của Ngưu Vương trang nuôi, La Mông thường thường đi qua đổ chút nước linh tuyền vào trong mương, đám ốc này rất thuận lợi sống yên ổn tại Ngưu Vương trang, Hầu mập và Nha Nha, Đại Bảo thường xuyên phải đi qua nhìn chúng nó một cái.
Buổi chiều trời trong, Đại Bảo, Nha Nha đi theo Hầu mập tới bờ mương nước.
“A ô a ô….”. Nha Nha khuyến khích sư phó mập xào ốc cho bọn nó ăn.
“A ô….”. Đại Bảo nằm sấp cạnh bờ mương, duỗi cổ nhìn vào bên trong, ốc này chính là phải xào qua ăn mới ngon, thời gian trước nó nhai sống một con, rất tanh, nó không thích.
“Gấp gì mà gấp, quản sự Trần nói, hai ngày nữa chờ anh ta bận rộn xong rồi lại xào ốc này ăn, tới khi đó tao chia cho bọn mày một chút”. Hầu mập ngồi xổm bờ mương nhai bí đỏ khô.
“Gâu!”. Nha Nha sủa một tiếng với gã, vươn đầu lưỡi liếm miệng một chút.
“Được, cho mày một miếng”. Bí đỏ khô thứ này nhưng thật ra lão Chu không có quản chế.
“Gâu!”. Đại Bảo sủa một tiếng đối với gã, vươn đầu lưỡi liếm miệng một chút.
“Ăn đi”. Hầu mập cũng cho nó một miếng.
Một người hai chó liền ngồi ở bờ mương như vậy, tao một miếng mày một miếng ăn bí đỏ khô, mặt trời ấm áp sưởi nắng tới bọn họ thẳng ngáp.
“Nha Nha!”. Lúc này, chân núi truyền tới một âm thanh.
“Ô!”. Nha Nha đứng lên khỏi mặt đất.
“Nha Nha!”. Người nọ lại gọi một tiếng.
“Gâu! Gâu gâu!”. Nha Nha phe phẩy đuôi bự liền chạy đi hướng chân núi.
“Ô….”. Đại Bảo mù mịt.
“Mày không đi hả? Lần này ông nội mày cách lâu như vậy không tới, hôm nay khẳng định mang đồ ăn ngon”. Hầu mập nhắc nhở nó.
“Gâu!”. Đại Bảo vừa nghe, phe phẩy cái đuôi nhỏ lông xù vội vàng đuổi kịp.
Lần này chó cha quả nhiên mang đồ ăn ngon tới đây, lúc người nhà của một đồng nghiệp đi bên tây bắc du lịch mang thịt bò về, tặng hai túi lớn cho ông chủ Tề Tư Nguyệt bọn gã, kết quả liền đều tới tay chó cha, thứ này nguyên chất nguyên vị không có chất phụ gia gì, thích hợp nhất cho con trai gã ăn.
Thân thiết một phen cùng con trai lâu rồi không gặp, lại đút cho Nha Nha ăn mấy miếng thịt bò lớn, sau đó chó cha Dương Chính Long liền nói chính sự cùng La Mông.
Lại nói thời gian Nha Nha tới Ngưu Vương trang cũng không ngắn, trước đó nói là để chó cha Dương Chính Long làm việc để trả phí ăn uống cho nó, thực tế bởi vì thời gian này công ty gã cực kỳ bận, gã tổng cộng cũng không nghiêm túc làm được mấy ngày việc, ngay cả số lần tới đây thăm cũng càng ngày càng ít, Nha Nha cơ bản cũng đã xem như của nhà lão Chu.
So sánh với Đông, Tây, Nam, Bắc, cống hiến của Nha Nha hàng này đối ngưu Vương trang thật sự rất có hạn, tuy rằng La Mông không nói gì, bản thân chó cha trong lòng cũng là rất rõ ràng, vì để con của gã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực sinh hoạt tại Ngưu Vương trang, chó cha quyết định làm không công một hồi cho lão Chu, thiết kế nội thất cho tòa nhà anh ta mới xây gần đây.
Kỳ thật La Mông nhưng thật ra không cảm thấy có gì cả, tuy rằng cống hiến của Nha Nha hàng này đối Ngưu Vương trang quả thật nhỏ chút, nhưng mà hiện tại tốt xấu cũng có thể hỗ trợ trông nom chuồng gà, hơn nữa nhân khẩu trên Ngưu Vương trang đông đảo, thật sự cũng không thiếu Nha Nha cái miệng ăn này.
La Mông từ chối mấy câu, nhưng mà thấy thái độ của chó cha rất kiên quyết, anh cũng liền chấp nhận. Hiện tại tòa nhà của anh tổng cộng mười hai tầng, trong đó một tầng là siêu thị, mười một tầng bên trên là căn hộ, tổng cộng có 110 căn hộ, kỳ thật cũng chính là năm loại căn hộ, hơn nữa lão Chu cũng không định làm trang hoàng lộng lẫy, liền làm một chút trang hoàng đơn giản, trên thiết kế, hẳn là cũng không tốn nhiều công sức lắm mới đúng.
Hai người bọn họ đang nói, Tiếu Thụ Lâm liền gọi điện thoại tới, nói với La Mông: “Bên cạnh nhà bọn mình tới một đám khỉ”.
“Tớ lập tức về”. Ttrước mặt nhiều người như vậy, La Mông cũng không hỏi nhiều, sau khi lại nói mấy câu cùng chó cha, liền chạy đi căn nhà nhỏ của mình, trên đường, anh lại gọi điện thoại cho La Hồng Phượng.
“Hôm nay bọn khỉ xuống núi?’. La Mông hỏi chị anh.
“Xuống rồi, thời gian cơm trưa xuống dưới, chị là không nhìn thấy, nghe nói lại đi nhà chú Bính ở phía tây thị trấn, kết quả hai ngày nay chú lão Bính cũng mang một con quân khuyển xuất ngũ về nuôi trong nhà, khỉ này bị rượt chạy, cuối cùng lại là thoát thân như thế nào, nghe tới chị thật sự là hết hồn”.
“Em biết rồi, chị nói nhiều mấy câu cùng hai con bé Mĩ Linh, Mĩ Tuệ, bảo hai đứa nó đừng trêu chọc con chó lớn này”. La Mĩ Linh còn đỡ, con bé La Mĩ Tuệ, hoàn toàn chính là đứa ngốc lớn gan.
“Đang nói nè”. Không chỉ là La Hồng Phượng, lúc này rất nhiều người trấn trên đều ở nhà giáo dục con cái đó, ngàn vạn lần không thể chọc chó của trấn trên, bị nhìn chằm chằm cũng đừng chạy, phải hét lớn gọi người lớn giúp đỡ vân vân.
Trước đây người của trấn trên còn cảm thấy khỉ nguy hiểm, trong thời sự không phải mấy lần đưa tin chuyện khỉ đánh người bị thương sao, kết quả đàn khỉ này tới đây, đồ đạc là bị tổn thất một chút, đánh người bị thương nhưng thật ra không có nghe nói qua, có một số người nuôi chó dùng để đề phòng khỉ, không nghĩ tới thế nhưng hung dữ như vậy.
Tuy nói mọi người đều biết bình thường chỉ cần không phải chó điên, chủ trông giữ rất tốt, cũng là sẽ không tới trên đường loạn cắn người, nhưng chính là sợ nha, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. (ý nói đề phòng cho lắm vào nhưng chỉ sơ sẩy một giây là bị cắn)
Vì thế một đoạn thời gian kế tiếp, mỗi sáng sớm người luyện võ trên quảng trường văn hóa liền càng nhiều, không nói đánh khắp thiên hạ không địch thủ, ít nhất không thể để chó lớn chó nhỏ của trấn trên bắt nạt chớ, nguyên bản trẻ con lười biếng không muốn thức dậy, cũng đều bị người lớn sớm lôi khỏi giường bắt thức dậy, ép mang đi quảng trường văn hóa.
Hơn nữa bên La Mông, khỉ bị thương có thể nói cũng là chuyện trong dự đoán trước của La Mông, đám khỉ này cả ngày đi lòng vòng ở trấn trên, cơ hồ từng nhà đều bị chúng nó từng lấy đồ đạc, thời gian dài trôi qua, bị người ta ghét đó là tất nhiên, nhưng khỉ dù sao không phải con nít, bạn nói đạo lí cùng nó cũng vô dụng, không ăn chút thiệt thòi căn bản không biết lợi hại.
La Mông về tới trong nhà, nghe Tiếu Thụ Lâm nói đám khỉ đó đi ngang qua nhà bọn anh, chiều nay Tiếu Thụ Lâm đang ngồi ở bên cửa sổ luyện tập điêu khắc óc chó trên bàn làm việc, Bé Khỉ bên cạnh đột nhiên liền bất an, chưa được một lát, ở tại bên ngoài cách đó không xa lão Đại và Phì Muội cũng sủa theo.
Tiếu Thụ Lâm dẫn bé Khỉ đi ra ngoài nhìn một cái, liền thấy con khỉ ở trên tảng đá bên cạnh thác nước ló đầu ra nhìn, kêu to cho chi chi chi liên tục.
Tiếu Thụ Lâm trấn an một chút lão Đại và Phì Muội, dẫn bé Khỉ từ đường nhỏ bên cạnh đi lên, đám khỉ này nhưng lại như là bị kinh hách, chỉ để lại mấy cái rổ ở tại chỗ, trong rổ, đựng đầy trái thứ hồng đỏ rực.
“Đi lên núi nướng bắp thôi?”. La Mông nhìn về phía Tiếu Thụ Lâm.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, nhíu mày, mới nãy gã cũng từ chỗ La Mông nghe nói chuyện hôm nay đám khỉ ở trấn trên bị chó cắn.
Lát sau La Mông lại gọi điện thoại cho Trần Khiến Hoa, bảo gã bố trí một sọt bắp tươi đưa tới con đường lên núi, liền nói để Nhị Lang chở tới là được.
Bản thân anh và Tiếu Thụ Lâm sửa sang lại một chút cái giá nướng nguyên liệu than đá, lại cầm theo một túi thuốc bột một cuộn băng vải, rổ cũng mang theo không ít, chút thời gian trước lúc đám khỉ đình công, rổ trong khu cây thứ hồng liền bị anh thu hồi về rồi, một ít khác bị đám khỉ cầm về bên Ngưu Tích Câu, liền không đi tìm.
Nhị Lang đã mấy hôm không lên núi, lúc mới vừa xuống núi tên nhóc này còn rất hưng phấn, giống như tiêm máu gà ấy, qua mấy ngày chậm rãi liền yên tĩnh rồi, nên làm việc thì làm việc, nên phơi nắng thì phơi nắng, ngày trôi qua cũng không tệ lắm, lấy thể trạng của nó mà nói, cày bừa mấy mảnh đất là không cảm thấy mệt lắm, hơn nữa dưới chân núi cũng không quạnh quẽ như trên núi vậy, thứ nhất nhiều người náo nhiệt, thứ hai đồ ăn ngon cũng nhiều, Nhị Lang thích sống ở dưới chân núi.
Lúc này bị lão Chu sai bảo chở đồ lên núi, con này còn không vui lắm, liên tiếp đút hai trái bắp tươi, lúc này mới vẫy vẫy cái đuôi, dẫn đầu đi hướng trên núi.
“Ụm bò!!!”. Ngưu vương rống một tiếng trong khu cây thứ hồng, đám khỉ liền đều trở về làm việc, lãnh rỗ từ chỗ La Mông, tụm ba tụm năm vào ruộng thứ hồng.
Thời gian trước bọn nó mặc kệ không chịu làm việc, La Mông thật cũng không vội vả tìm người lên núi hái trái thứ hồng còn lại này, lúc này trái cây trên cành đã cơ bản đường hoá trở nên vừa đỏ lại mềm, dùng tay bóp một cái, có thể tách một trái thứ hồng thành hai nửa, lấy ra cái hạt bên trong, La Mông ăn thử, hương vị cũng không tệ lắm, chính là ăn rất tốn công.
Tiếu Thụ Lâm lại dựng cái giá nướng lên nướng bắp, sau khi bôi nước mật ong và sữa trâu lên trên trái bắp, bị nướng tới thơm ngát, đám khỉ vốn có chút mất mát tinh thần sa sút, rất nhanh lại líu ríu cao hứng lên.
La Mông tìm một vòng, cũng không tìm được bóng dáng của con khỉ đầu đàn, cuối cùng vẫn là Bé Khỉ dắt anh tới dưới một gốc cây cổ thụ cách đó không xa tìm được, cánh tay trái của con khỉ đầu đàn này bị Tam Mao cắn bị thương, đang yên lặng ngồi xổm trên cành cây, nhìn đàn khỉ cách đó không xa đang hái trái thứ hồng.
La Mông suy nghĩ một chút, lại vòng về, từ chỗ Tiếu Thụ Lâm cầm một trái bắp mới nướng xong giao cho Bé Khỉ, bảo Bé Khỉ đưa tới trên cây.
Lúc này con khỉ đầu đàn bị cắn một cái như vậy, cả đàn khỉ đều đã bị kinh hách, liên đới cùng bọn La Mông, cũng không thân cận giống như trước, đám khỉ hái trái thứ hồng quay lại, trao đổi bắp cùng Tiếu Thụ Lâm, đều trốn đi xa xa ăn.
May mắn Bé Khỉ quen thuộc cùng chúng nó, La Mông để Bé Khỉ đưa bắp cho con khỉ đầu đàn, tên này ngược lại cũng cầm lấy, ngồi ở trên cây gặm hết, nhìn nhìn dưới tàng cây, liền nhìn thấy La Mông đang vẫy tay với nó.
“Chi……”. Khỉ đầu đàn vẻ mặt nghiêm túc nhìn La Mông, giống như ở trong lòng đánh giá người này rốt cuộc có đáng giá tín nhiệm hay không.
“Hô hô…..”. Bé Khỉ đã trờ lại bên người La Mông cũng ngẩng đầu kêu lớn với nó.
“Xuống dưới”. La Mông lại vẫy tay với nó.
“Chi…..Chi….”. Khỉ đầu đàn vòng vo hai vòng trên nhánh cây, cuối cùng vẫn là chậm rãi trèo xuống cây, tay trái của nó giống như không thể dùng lực lắm, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt trên thân cây, này khiến cho hành động của nó có vẻ không linh mẫn như trước đây.
Chờ khỉ đầu đàn trèo xuống khỏi cái cây, La Mông đi qua nhìn miệng vết thương của nó trước, sau đó lại lấy ra một gói thuốc bột từ trong cái túi to bên cạnh, mới nãy lúc anh đi vào dưới tàng cây, La Mông liền đặt cái túi to này trên mặt đất, mặc kệ là khỉ cũng được chó đều vậy, rất nhiều động vật đều sợ hãi trong tay con người sẽ giấu thứ gì đó tổn thương chúng nó.
“Lại đây”. La Mông cầm thuốc bột, cũng không có vội vã đi tới gần nó, mà là lại vẫy vẫy tay với nó.
Khỉ đầu đàn nhìn nhìn La Mông, lại nhìn nhìn Bé Khỉ, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, La Mông giơ tay kéo cánh tay trái của nó qua, dùng thân thể ngăn chặn, cõng Bé Khỉ, vẩy chút nước linh tuyền lên cánh tay nó, lại xé vạt áo của chính mình, xoa xoa chung quanh miệng vết thương của nó, sau đó mới vẩy thuốc bột lên.
Thuốc bột này là của Bặc Nhất Quái phối, trước đây La Mông cũng chẳng thèm để mắt tới nó, bản thân ông lúc bước chân vào giang hồ sưu tập tới phương thuốc dân gian cổ truyền, chờ sau này biết ông ta có một sư phụ theo trung y, mới biết thuốc này hóa ra chính là bài thuốc bí truyền không truyền ra ngoài.
Lúc thuốc bột mới vừa vẩy lên, khỉ đầu đàn đau tới chi một tiếng, nhưng không giãy dụa lắm, chỉ số thông minh của khỉ vẫn là không thấp, lúc này nó cũng biết La Mông là đang xử lý miệng vết thương giúp nó.
La Mông vẩy thuốc bột ở miệng vết thương của nó, lại từ trong túi lấy ra một cuộn băng vải, quấn mấy vòng trên cánh tay của khỉ đầu đàn, coi như xong việc rồi. Chỉ cần gân thịt trên cánh tay của con khỉ này không bị cắn hỏng, qua mấy ngày sẽ chậm rãi phục hồi như cũ, Tam Mao hàng này dù sao cũng là xuất thân khuyển, từ nhỏ các loại tiêm phòng cũng chích không ít, bị nó cắn một cái, đại khái là sẽ không bệnh bênh truyền nhiễm gì.
Trải qua chuyện này, đám khỉ cũng sống ổn định rồi, mỗi buổi chiều hái trái thứ hồng đổi bắp, bọn La Mông có đôi khi còn có thể mang một ít bánh bao sữa chay linh tinh lên núi, thời gian chưa được mấy ngày, đám khỉ liền khôi phục sức sống, chẳng qua trấn trên chúng nó vẫn như cũ là không dám đi.
Hôm nay chính là thứ sáu, buổi sáng La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại dẫn Bé Khỉ đi trấn trên bán rau, đây là lần cuối cùng bọn anh bán rau ở bên này, chờ ngày mai siêu thị bên kia khai trương, lão Chu và Tiếu Thụ Lâm nhà anh liền hoàn toàn từ trong lao động bán rau mỗi ngày giải phóng ra.
“Gâu!”. Bé Khỉ ôm Hoa Hoa, xách cái ghế tới cửa cửa tiệm bé thường ngồi, sau đó Tam Mao liền tới đây rồi.
“…….”. Bé Khỉ liếc mắt nhìn nó một cái, nghiêng đầu đi.
“Gâu!”. Tam Mao lại chạy tới bên kia, sủa một tiếng với bé.
“……”. Bé Khỉ lại nghiêng ddầu sang bên khác.
“Gâu ô……”. Tam Mao duỗi thẳng hai chân trước, đầu gối lên phía trước, không ngừng phe phẩy đuôi bự của nó….Gâu ô…..Mau cho cái bánh quy đi.
“……”. Bé Khỉ liền không cho.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”. Thấy mềm không được, Tam Mao hàng này lập tức liền mạnh bạo lên.
“!”. Bé Khỉ tát một cái lên ót nó.
“…….”. Tam Mao trợn tròn mắt, giống như không nghĩ tới chính mình sẽ bị đối đãi như vậy, hàng này trưng ra biểu cảm của vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nhìn chằm chằm Bé Khỉ thật lâu, sau đó lại uể oải nằm sấp trên mặt đất, nằm sấp chưa được một lát, nó lại ngẩng đầu trộm liếc nhìn Bé Khỉ một cái, nhích tới bên cạnh bé, lại nhích nhích……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook