Ngưu Nam
-
Chương 200
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây trái hồng hỏa tinh trên Ngưu Vương trang đã hoàn toàn hết mùa rồi, một đám trái hồng cuối cùng đã hái hết rồi, ngoại trừ chừa lại một chút nhà mình ăn, bên cửa tiệm trấn trên và Cực Vị lâu đều đã không hề cung ứng nữa rồi.
Trái hồng khó bảo quản, nếu muốn để một thời gian dài, giữ tươi còn không được, phải giữ lạnh, bọn La Mông cũng không đông lạnh nhiều, chính là đựng đầy ngăn đông lạnh của tủ lạnh nhà mình, trong ngăn đông lạnh của phòng bếp Ngưu Vương trang cũng đựng chút, đó là Bàn tử người này tự mua, để dành ăn từ từ.
Thời tiết càng ngày càng biến lạnh, chẳng mấy hồi liền tới lúc có thể mặc áo lông, chính là khô ráo như cũ, một chút đều không có bộ dáng trời muốn mưa, gần như mỗi ngày đều là mặt trời chói chang, ngẫu nhiên cũng có thể gặp phải trời đầy mây, nhưng mà mọi người đều cảm thấy bầu trời mênh mông sương mù kia căn bản không phải hơi nước, là bụi bặm.
Mực nước của cái đập nước của Tiếu Thụ Lâm càng thấp rồi, may mắn mấy cái giếng trong làng không chịu ảnh hưởng, có một số dân làng thấy mực nước trong đập nước đã thấp như vậy rồi, liền chở nước từ giếng nước trong làng tới ruộng tưới, một năm nay làng Đại Loan không ít người đều mua xe máy ba bánh, không cần mọi thứ đều gánh lên vai, đi lên phố mua đồ ăn gì đó, cũng càng thuận tiện.
“Ôi chao, sao tôi cảm thấy dùng nước giếng tưới ra rau củ đều không tốt như trước nữa vậy?”. Sáng sớm hôm nay, lúc ông lão La Trường Thiết thu hoạch cải thìa trong đất, liền lải nhải.
cải thìa (= cải chíp)
“Tôi cũng thấy vậy, xem ra còn phải là nước chảy xuống từ Ngưu Vương trang mới dùng tốt”. Ngô Hồng Phú cha Ngô Chiêm Phương cũng nói như vậy, mấy ngày trước ông thu hoạch xong vụ lúa thứ hai rồi, lập tức lại xới một phần đất trồng cải bó xôi.
cải bó xôi (= rau bina, rau chân vịt)
Hiện giờ người trong làng trồng rau cũng không hỗn tạp như trước đây, bình thường cùng một loại rau, vừa trồng chính là một mảnh lớn, giống như La Trường Thiết trong làng, ngay từ đầu chính là trồng cà chua nếm được ngon ngọt (có lời ấy), tới bây giờ vẫn là lấy cà chua là chủ, rua củ khác là phụ.
Trước đây người trong làng gánh rau tới trấn trên bán, một quầy rau củ thường thường có vài loại rau củ, thi thoảng có một hai khách hàng đi tới, chọn chọn lựa lựa, rau này mua một chút rau kia mua một chút. Hiện tại bọn họ mỗi sáng ở sân phơi trong làng bán rau, mỗi quầy cơ bản cũng chỉ có một hai loại rau củ khác nhau, rất nhiều người kéo nhau tới đây, một người mua một chút liền hết sạch.
Mấy ngày nay người trong làng còn thương lượng một chút, chờ siêu thị nhà La Mông khai trương rồi, rau của trong ruộng bọn họ liền lại càng không sợ nhiều, cũng không cần làm đa dạng hóa, trồng loại rau nào thuận tay, cứ việc chăm chăm trồng nó, dù sao tới khi đó bỏ vào siêu thị của bọn La Mông, hẳn là là không lo bán không được.
Nhưng mà cùng chủng loại rau củ tốt nhất của Ngưu Vương trang vẫn là cách xa nhau chút, thứ đó, bọn họ không cạnh tranh nổi cùng nó.
“Vậy làm sao đây? Nước trong đập nước còn chưa đủ tôi tưới ruộng, hơn nữa, trong mặt nước ở đó còn có cá tôm nữa?”. La Trường Thiết ngồi ở trên băng ghế nhỏ hái rau, một bên nói với La Hồng Phúc.
“Còn có thể làm sao đây? Trời không đổ mưa, ai cũng không có biện pháp. La Mông nói, đợi tới lúc mực nước trong đập nước nếu thật sự rất thấp, cậu ấy liền bơm nước từ cái giếng bên tứ hợp viện đổ vào trong mương nước, để nó chảy hướng bên này”. Trước đó mấy người La Hồng Phúc cũng thương lượng qua chuyện này cùng La Mông, ngoại trừ bơm nước, thật sự cũng không biện pháp khác.
“Này cần phải không ít, tôi nói muốn kéo cái ống nước từ đằng sau núi nhà tôi xuống dưới, không phải bên cạnh cối xay gió của con gái tôi có cái con suối sao, nếu có thể kéo cái ống xuống dưới, cả ngày cũng có thể tích chút nước, nó cứng rắn nói không cần, nói là kéo mắt con suối đằng sau núi đó xuống, ngọn núi đằng sau làng chúng ta liền khô, sợ sau này gặp phải cháy núi, nguy hiểm”.
“Ài, nghe nói hai ngày trước bên Lan Bình lại bị cháy”.
“Tôi cũng nghe nói rồi, năm nay rất làm khô, thời gian trước Ngưu Gia trang không phải cũng bị cháy rồi đó sao?”.
“Ài, ông trông rau củ giúp tôi, tôi đo chỗ bọn La Mông một chuyến”.
“Bây giờ tới đó làm gì chứ?”.
“Mớ cà chua đợt này già rồi, kết ra trái cũng nhỏ, bán cũng bán không được mấy đồng, tôi mang qua cho La Mông, bọn Nhị Lang thích ăn, đi chậm, trâu nhỏ liền đều lên núi rồi”.
“Được, vậy ông đi đi”.
Vì thế buổi sáng hôm nay bọn Nhị Lang liền có lộc ăn rồi, một đám trâu nước nhỏ, mỗi con được chia ba trái cà chua, thằng nhóc Nhị Lang ăn bốn trái, còn chưa đã thèm liếc nhìn cái sọt.
“Ai nha, này đều lớn thành thanh niên rồi”. Mọi người trong làng thích Nhị Lang, nhất là La Trường Thiết.
“Phốc!”. Nhị Lang thở phì phì trong mũi, hôm nay lại có chút không muốn lên núi.
“Này đều có thể cày ruộng rồi nhỉ?”. La Trường Thiết lại nói.
“Không biết, không cho nó cày qua, không biết kéo cày kéo nổihay không”. Lúc này La Mông còn chưa có đi trấn trên, vốn đang ở trong căn tin ăn cơm, nghe nói La Trường Thiết tới đây cho trâu ăn, anh liền bưng chén cơm chạy qua bên này.
“Sao không kéo nổi chứ? Nhìn một thân khí lực này, còn có thể kéo không nhúc nhích cái cày?”. La Trường Thiết hiển nhiên rất có tin tưởng đối Nhị Lang.
“Kéo được sao? Nhị Lang à, sau này chúng ta liền không lên núi nữa, liền đi kéo cày, mày coi, khắp núi lớn chúng ta liền một chàng trâu như mày vậy, mày không làm ai làm đây?”. La Mông vừa nghe, nếu kéo được, sau này liền để nó đi kéo cày, trên Ngưu Vương trang việc kéo cày cày ruộng hàng năm đều có, cải xanh bên này mới vừa trồng xuống, củ cải bên kia lại thu hoạch rồi, luân phiên canh tác, cơ bản không thời gian nghỉ ngơi.
“Ụm bò!”. Nhị Lang đắc ý kêu một tiếng, quả nhiên Ngưu Vương trang còn phải dựa vào lo liệu việc nhà mới được nha.
“Thật để kéo cày hả?”. Có thể kéo và để cho kéo, đó là hai việc khác nhau.
“Để nó kéo, sau này những con trâu đực nhỏ trên núi trưởng thành rồi, đều để kéo cày, trâu mẹ còn cho sữa mà”. Trâu đực không thể cho sữa, bán đi La Mông lại không nỡ, sợ bọn nó ngày nào đó sẽ vào lò mổ, dù sao cũng là dù sao cũng là trâu chính mình nuôi trong nhà, anh không yêu thương ai yêu thương.
Không cần lên núi, Nhị Lang khá cao hứng, nhẹ nhàng vung vẫy cái đuôi, ụm bò kêu vang khắp núi nhảy nhót vui vẻ.
“Lát nữa đạp nát rau củ, xem sau này tao còn cho mày xuống núi nữa hay không?”. La Mông giơ chiếc đũa quát nó.
“Ụm bò!”. Này làm sao có thể? Nó nhìn đường mà.
“A ô a ô!”. Nha Nha, Đại Bảo đại khái là cảm thấy rất thú vị, cũng chạy theo ở phía sau.
“Ài, hiện tại bắt kéo cày có phải còn sớm chút hay không?”. La Trường Thiết còn rất thương yêu Nhị Lang.
“Gần ba tuổi rồi”. Tín ngày một chút, La Mông quay về làng cũng sắp hai năm rồi, Nhị Lang hàng này vừa vặn hai tuổi rưỡi.
“Nhưng đừng để mệt chết”. Ngưu Vương Trang nhiều đất lắm đó!
“Nó không mệt được, để nhóm trâu mẹ thi thoảng thay phiên”. La Mông cũng không tin Nhị lang sẽ bị mệt chết, hàng này khổ người lớn như vậy, mấy trăm cân đó, còn có thể nhảy nhót chạy tung tăng trên núi, bốn cái chân lớn kia, giẫm một cái lên trên mặt đường chính là một cái hố, một cái cày mới bao nhiêu cân?
Nhị Lang không lên núi, La Tiến Hỉ sẽ vất vả một chút, La Mông nói rõ với cậu nhóc, bảo cậu nhóc có việc gửi tin nhắn, nếu thấy không trả lời liền gọi điện thoại qua để đổ chuông mấy cái, cho dù ở trên núi lạc mất trâu, cũng không phải tự đi khắp nơi tìm, bảo cậu nhóc tìm người hỗ trợ.
La Tiến Hỉ liên tiếp gật đầu, mấy tháng nay cậu nhóc vừa đọc sách vừa chăn trâu, Mã Đinh Lương kiểm tra cậu nhóc hai lần, nói là học cũng không tệ lắm, bảo không ngừng cố gắng. Đại khái là do tìm được phương hướng rồi, trong khoảng thời gian này cậu nhóc thoạt nhìn sáng sủa hơn, trong mắt cũng thêm mấy phần tự tin.
“Ài, đều do tôi lắm miệng”. Trở lại bờ ruộng, La Trường Thiết liền thở dài.
“Sao?”. La Hồng Phúc hỏi ông ta.
“La Mông nói muốn để Nhị Lang kéo cày”.
“Gì? Muốn để Nhị Lang kéo cày?”. Lúc này, La Trường Phú gánh một gánh rau cải đi ngang bờ ruộng của hai người bọn họ bỏ quang gánh xuống, hỏi.
“Ừ, đều do tôi lắm miệng, không có việc gì nhắc kéo cày làm gì”.
“Này đều còn chưa tới ba tuổi mà?”.
“ừ, mới hai tuổi rưỡi”.
“……”.
Một lát sau mọi người tới sân phơi bán rau củ, tin tức rất nhanh liền lan truyền.
“Nghe nói La Mông muốn để Nhị Lang kéo cày”.
“Cà này bán sao vậy?”.
“Ba tệ rưỡi. Ừ, tôi mới nãy cũng nghe chú Trường Thiết nói”.
“Có thể cắt nửa trái bí đỏ cho tôi không?”.
“Được, chờ chút”.
“Ài, có trách thì trách Ngưu Vương trang đều là trâu cái, trâu đực liền nó lớn nhất, kéo cày cũng là đúng rồi”.
“Trứng gà bán sao?”.
“Một tệ rưỡi một trái”.
“Đừng để mệt chết, lát nữa chúng ta đi nhìn nó một cái ha?”.
“Vẫn là đừng đi, lại không giúp được gì, chỉ thêm phiền, chờ buổi tối cơm nước xong lại đi xem xem, tiện thể lai mang chút đồ ăn cho nó. Ài, thối lại năm đồng cho ông”.
“Bây giờ mới hai tuổi rưỡi mà, nhưng đừng mệt tới tổn thương”.
“Không thể……..”.
“Ài, thật sự là cực kỳ quan tâm”
“…….”
Trên Ngưu Vương trang, Nhị Lang miệng nhai dưa leo, kéo một bộ cày sắt, bước đi vui tới hận không thể chạy đi.
“Ái chà! Rất nhanh, rất nhanh!”.
“Mấy người nói coi, vẫn là trâu đực có sức hơn!”.
“Ái chà, tôi đều sắp theo không kịp rồi!”.
“Nhị Lang thật lợi hại, đây vẫn là lần đàu kéo cày đó!”.
“Oa! Thật nhanh nha!”.
“Ụm bò!!!!!”. Nhị Lang phát ra một tiếng kêu dài đắc ý.
Bởi vì tên này lần đầu kéo cày, buổi sáng sau khi La Mông bán rau xong, còn đặc biệt chạy về tơi xem một chút, thấy trên đầu kéo cày sắt đi vững vàng, cũng liền yên lòng rồi, lại đi trở về trấn trên cùng Tiếu Thụ Lâm cùng nhau phát thủ công.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm thương lượng qua, hôm nào có nên cũng bố trí việc phát thủ công này cho người khác làm hay không, chờ sau khi siêu thị khai trương bọn họ cũng không cần mỗi ngày bán rau, việc phát thủ công này nếu có người phụ trách, sau này chỉ cần không ra cái mới, hai người bọn họ có thể không đi trấn trên.
Giữa trưa lúc hai người bọn họ lái xe quay về Ngưu Vương trang, La Mông lại nói việc này ra một cút cùng Tiếu Thụ Lâm, mới biết được thì ra trong lòng Tiếu Thụ Lâm đã có người được chọn rồi, chẳng qua bên Tiếu lão đại còn không biết làm sao nói với ông ấy.
“Ai vậy?”. La Mông hỏi cậu ta.
“Mợ tớ”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.
Lúc Tiếu Thụ Lâm còn nhỏ, mẹ ruột gã bỏ đi với người khác, Tiếu lão đại còn hai ba ngày không về nhà, cậu gã cũng không muốn quản chuyện nhà gã, liền mợ gã, thường thường còn có thể đi qua xem một chút, giúp gã giặt phơi quần áo linh tinh, còn phải hỏi gã ăn cơm chứ, Tiếu Thụ Lâm nói chưa ăn cơm, bà liền dẫn gã về nhà bà.
Khi đó mọi nhà cũng không dư dả, lúc không dư dả liền dễ dàng keo kiệt, cố tình Tiếu lão đại còn không nhận tình nghĩa của bà, vì chuyện này, Tiếu Thụ Lâm cũng không hiếm thấy mợ gã và cậu cãi nhau.
“Mợ ấy không phải ở Vĩnh Thanh?”. La Mông hỏi, mỗi ngày chạy hai đầu khẳng định là không thích hợp.
“Định để hai vợ chồng mợ tới trấn Thủy Ngưu, em trai họ tớ cũng sắp bàn chuyện đám cưới rồi, nhà bọn họ liền một căn nhà cũ, hai vợ chồng già dọn đi vừa khéo”. Tiếu Thụ Lâm vừa đánh tay lái vừa nói với La Mông.
“Tới khi đó để bọn họ ở đâu?”. Mợ của Tiếu Thụ Lâm chính là mợ của La Mông, việc này anh phải để tâm.
” Không phải trước đó chúng ta mua một căn nhà ở trấn bên cạnh sao, để hai người bọn họ ở đó, vừa vặn sau này cách siêu thị của chúng ta cũng không phải rất xa”. Tiếu Thụ Lâm liền nghĩ tốt việc này từ sớm rồi.
Nếu mợ gã tới ở, ở bên Lò Rèn khẳng định không thích hợp, Tiếu lão đại ở bên đó mà, hai người này không chung nhà được, trên lầu của cửa tiệm trấn trên cũng không tốt lắm, căn nhà này là Tiếu lão đại mua, ngày nào đó hai người cãi nhau, Tiếu lão đại nói ra mấy câu bâng quơ nhà là ông mua không cho bà ấy ở, cũng thật sự tổn thương người ta.
Còn lại chính là Ngưu Vương trang và căn nhà trước kia gã mua, Tiếu Thụ Lâm cảm thấy sắp xếp ở căn nhà ở trấn bên cạnh càng tốt, có tầng trên tầng dưới, còn có sân vườn, tới khi đó dứt khoát ngay tại bên đó phát thủ công, hai vợ chồng bọn họ cũng không cần mỗi ngày chạy tới chạy lui phiền phức.
“Này còn phải lại tìm mấy người tân trang căn nhà đó một chút”. Trước đây Tiếu Thụ Lâm mua căn nhà đó, cũ là cũ chút, cái khác đều cũng không tệ lắm.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu.
“Chà, trước đây mua căn nhà đó rẻ, có lời”. Hiện giờ giá nhà cửa của trấn Thủy Ngưu đều tăng gấp đôi rồi.
“Nói sao cùng cha tớ đây?”. Tiếu Thụ Lâm cười hỏi.
“Hiện tại chúng ta liền đi, tớ đi cùng cậu”. La Mông rất là trượng nghĩa.
Xe chạy tới phía dưới Lò Rèn, Tiếu Thụ Lâm đánh tay lái, liền đi hướng tòa nhà đó, lúc bọn họ vào trong sân, TIếu lão đại đang ngồi xổm bên cạnh giếng nước rửa rau, một nắm cải thìa, bị ông vạch từng lá từng lá, rửa tới đặc biệt cẩn thận.
Tiếu Thụ Lâm bất chấp khó khăn nói chuyện này với ông, Tiếu lão đại đầu cũng không ngẩng lên nghe, nghe xong, liền đáp một câu: “À”.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm hai mặt nhìn nhau, loại tình huống này hiển nhiên là ngoài dự đoán của bọn họ.
Kỳ thật Tiếu lão đại cũng không phải thật không lương tâm như vậy, năm đó chuyện mợ Tiếu Thụ Lâm làm vì Tiếu Thụ Lâm, ông cũng nhớ cái tốt của bà, chẳng qua có một số việc nhớ tới, một cửa trong lòng thật sự không qua được.
Năm đó có một lần, đoạn thời gian mẹ Tiếu Thụ Lâm vừa mới bỏ đi cùng người ta, Tiếu lão đại rất là luẩn quẩn trong lòng, có một ngày ông uống rượu rồi về nhà, mợ Tiếu Thụ Lâm đúng lúc ngay tại nhà bọn họ, kết quả người ta nói thế này: “Uống rượu! Lại uống rượu! Trách không được mẹ Thụ Lâm bỏ đi cùng người ta, là tôi tôi cũng bỏ đi”.
Lúc ấy Lúc ấy Tiếu lão đại đúng là lúc trong lòng mất thăng bằng, cảm thấy chính mình nên bỏ nhà đi, toàn bộ thế giới đều nợ ông, ngoại trừ con trai ông.
Lúc trước lúc người đàn bà đó kết hôn cùng ông, là không biết tình huống của ông sao? Tiếu lão tam ông chính là một người như vậy, một không bằng cấp, hai không tay nghề, liền có một chút quan hệ xã hội, cô ta không biết sao? Cô ta biết mà! Cô ta rõ ràng biết, còn nói muốn đi theo mình, muốn cùng ông vượt qua mọi khó khăn! Kết quả thì sao?
Hiện tại nhớ tới, thời gian đó Tiếu Thụ Lâm là đáng thương, mợ nó nói như vậy cũng không sai gì, đàn ông mà, phải gánh vác được, ông không gánh vác được, còn để con trai cùng chịu khổ theo, này coi được sao?
Nghĩ là nghĩ thông rồi, nhưng trong lòng thủy chung chính là có một vướng mắc, hơn nữa mợ Tiếu Thụ Lâm, cùng Tiếu lão đại cũng là hoàn toàn không câu thông được, bà nhận lí lẽ của bà, không thể chấp nhận cách sống của Tiếu lão đại, cũng không chấp nhận con người ông, nếu không chấp nhận, vậy khẳng định chính là không câu thông được.
Nhưng mà không câu thông được thì không câu thông được, tình nghĩa của người ta liền bày tại nơi đó, ông cũng không có thể coi như không nhìn thấy, TIếu Thụ Lâm nói để mợ gã quản lý chuyện phát thủ công, Tiếu lão đại không ý kiến.
Trên đường quay về Ngưu Vương trang, La Mông nhìn thấy Tiếu Thụ Lâm hơi hơi nhăn mày, không biết như thế nào, trong lòng cũng có chút lên men theo.
“Tớ gọi điện thoại cho sư phó Cam?”. La Mông hỏi.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm lên tiếng.
“A lô, sư phó Cam ạ”. Lúc này La Mông liền lấy di động ra gọi điện thoại.
“Cháu La Mông đây ạ”.
“Ài, này còn phải nói, tới khi đó công tác trang hoàng của tòa nhà đó khẳng định là của chú”.
“Ài, hôm nay gọi điện thoại cho chú là vì chuyện khác, trước đó bọn cháu mua một cái nhà hai tầng ở trấn bên cạnh, chú biết chứ?”.
“Đúng, ngay tại bên kia, hiện tại muốn tân trang lại, một người thân sẽ ở đó, chú gọi hai người, chuẩn bị cho tốt chút, chìa khóa……..”.
“Gì, không cần chìa khóa?”.
“À, các chú có thể tự đi vào, được ạ, cái khóa nát đó quả thật cũng chính là đồ trang trí, tới khi đó nhớ đổi cái khác chắn chắn một chút”.
Chờ La Mông cúp điện thoại, Tiếu Thụ Lâm đã đậu xe bên ngoài tứ hợp viện rồi, xuyên thấu qua thủy tinh chắn gió chỉ thấy trên sườn núi rộn ràng nhốn nháo đều là người.
“Này lại là đang xem náo nhiệt gì vậy?”. La Mông hỏi ông lão gọt vỏ bí đỏ bên cạnh.
“Xem Nhị Lang kéo cày”. Ông lão cười ha hả nói.
“Này có gì đẹp?”. La Mông không rõ nguyên do, cùng Tiếu Thụ Lâm đi tới trên sườn núi nhìn một cái, thì ra người trong làng bọn họ rất nhiều người tới đây, đều đang nhìn Nhị Lang kéo cày, vừa xem còn vừa phát ra từng trận khen ngợi, biến thành một ít người tới trừ thành phố cũng đi theo xem.
“Ai nha! Nhị Lang cày rất tốt!”.
“Đây vẫn là lần đầu ha!”
“Nếu không sao nói là Ngưu vương chứ?”.
“Ông xem nó kéo lâu lâu như vậy cũng không mệt!”.
“Sức lực thật lớn!”.
“Ai nha, ai nha! Lại cày xong một mảnh đất rồi!”.
“…….”
“A ô a ô…….”. Nha Nha, Đại Bảo cũng vô giúp vui theo, chui tới chui lui trong đám người trên bờ ruộng.
“Hô!”. Hôm nay Bé Khỉ không đi trấn trên, lúc này đang bị ông La ôm trong lòng, bé một hồi nhìn nhìn Nhị Lang, một hồi nhìn nhìn đám người kích động, vẻ mặt mê muội.
“Ụm bò!!!!”. Nhị Lang kéo cày sắt, hăng hái đi một chuyến lại một chuyến trên mặt đất.
Gần đây trái hồng hỏa tinh trên Ngưu Vương trang đã hoàn toàn hết mùa rồi, một đám trái hồng cuối cùng đã hái hết rồi, ngoại trừ chừa lại một chút nhà mình ăn, bên cửa tiệm trấn trên và Cực Vị lâu đều đã không hề cung ứng nữa rồi.
Trái hồng khó bảo quản, nếu muốn để một thời gian dài, giữ tươi còn không được, phải giữ lạnh, bọn La Mông cũng không đông lạnh nhiều, chính là đựng đầy ngăn đông lạnh của tủ lạnh nhà mình, trong ngăn đông lạnh của phòng bếp Ngưu Vương trang cũng đựng chút, đó là Bàn tử người này tự mua, để dành ăn từ từ.
Thời tiết càng ngày càng biến lạnh, chẳng mấy hồi liền tới lúc có thể mặc áo lông, chính là khô ráo như cũ, một chút đều không có bộ dáng trời muốn mưa, gần như mỗi ngày đều là mặt trời chói chang, ngẫu nhiên cũng có thể gặp phải trời đầy mây, nhưng mà mọi người đều cảm thấy bầu trời mênh mông sương mù kia căn bản không phải hơi nước, là bụi bặm.
Mực nước của cái đập nước của Tiếu Thụ Lâm càng thấp rồi, may mắn mấy cái giếng trong làng không chịu ảnh hưởng, có một số dân làng thấy mực nước trong đập nước đã thấp như vậy rồi, liền chở nước từ giếng nước trong làng tới ruộng tưới, một năm nay làng Đại Loan không ít người đều mua xe máy ba bánh, không cần mọi thứ đều gánh lên vai, đi lên phố mua đồ ăn gì đó, cũng càng thuận tiện.
“Ôi chao, sao tôi cảm thấy dùng nước giếng tưới ra rau củ đều không tốt như trước nữa vậy?”. Sáng sớm hôm nay, lúc ông lão La Trường Thiết thu hoạch cải thìa trong đất, liền lải nhải.
cải thìa (= cải chíp)
“Tôi cũng thấy vậy, xem ra còn phải là nước chảy xuống từ Ngưu Vương trang mới dùng tốt”. Ngô Hồng Phú cha Ngô Chiêm Phương cũng nói như vậy, mấy ngày trước ông thu hoạch xong vụ lúa thứ hai rồi, lập tức lại xới một phần đất trồng cải bó xôi.
cải bó xôi (= rau bina, rau chân vịt)
Hiện giờ người trong làng trồng rau cũng không hỗn tạp như trước đây, bình thường cùng một loại rau, vừa trồng chính là một mảnh lớn, giống như La Trường Thiết trong làng, ngay từ đầu chính là trồng cà chua nếm được ngon ngọt (có lời ấy), tới bây giờ vẫn là lấy cà chua là chủ, rua củ khác là phụ.
Trước đây người trong làng gánh rau tới trấn trên bán, một quầy rau củ thường thường có vài loại rau củ, thi thoảng có một hai khách hàng đi tới, chọn chọn lựa lựa, rau này mua một chút rau kia mua một chút. Hiện tại bọn họ mỗi sáng ở sân phơi trong làng bán rau, mỗi quầy cơ bản cũng chỉ có một hai loại rau củ khác nhau, rất nhiều người kéo nhau tới đây, một người mua một chút liền hết sạch.
Mấy ngày nay người trong làng còn thương lượng một chút, chờ siêu thị nhà La Mông khai trương rồi, rau của trong ruộng bọn họ liền lại càng không sợ nhiều, cũng không cần làm đa dạng hóa, trồng loại rau nào thuận tay, cứ việc chăm chăm trồng nó, dù sao tới khi đó bỏ vào siêu thị của bọn La Mông, hẳn là là không lo bán không được.
Nhưng mà cùng chủng loại rau củ tốt nhất của Ngưu Vương trang vẫn là cách xa nhau chút, thứ đó, bọn họ không cạnh tranh nổi cùng nó.
“Vậy làm sao đây? Nước trong đập nước còn chưa đủ tôi tưới ruộng, hơn nữa, trong mặt nước ở đó còn có cá tôm nữa?”. La Trường Thiết ngồi ở trên băng ghế nhỏ hái rau, một bên nói với La Hồng Phúc.
“Còn có thể làm sao đây? Trời không đổ mưa, ai cũng không có biện pháp. La Mông nói, đợi tới lúc mực nước trong đập nước nếu thật sự rất thấp, cậu ấy liền bơm nước từ cái giếng bên tứ hợp viện đổ vào trong mương nước, để nó chảy hướng bên này”. Trước đó mấy người La Hồng Phúc cũng thương lượng qua chuyện này cùng La Mông, ngoại trừ bơm nước, thật sự cũng không biện pháp khác.
“Này cần phải không ít, tôi nói muốn kéo cái ống nước từ đằng sau núi nhà tôi xuống dưới, không phải bên cạnh cối xay gió của con gái tôi có cái con suối sao, nếu có thể kéo cái ống xuống dưới, cả ngày cũng có thể tích chút nước, nó cứng rắn nói không cần, nói là kéo mắt con suối đằng sau núi đó xuống, ngọn núi đằng sau làng chúng ta liền khô, sợ sau này gặp phải cháy núi, nguy hiểm”.
“Ài, nghe nói hai ngày trước bên Lan Bình lại bị cháy”.
“Tôi cũng nghe nói rồi, năm nay rất làm khô, thời gian trước Ngưu Gia trang không phải cũng bị cháy rồi đó sao?”.
“Ài, ông trông rau củ giúp tôi, tôi đo chỗ bọn La Mông một chuyến”.
“Bây giờ tới đó làm gì chứ?”.
“Mớ cà chua đợt này già rồi, kết ra trái cũng nhỏ, bán cũng bán không được mấy đồng, tôi mang qua cho La Mông, bọn Nhị Lang thích ăn, đi chậm, trâu nhỏ liền đều lên núi rồi”.
“Được, vậy ông đi đi”.
Vì thế buổi sáng hôm nay bọn Nhị Lang liền có lộc ăn rồi, một đám trâu nước nhỏ, mỗi con được chia ba trái cà chua, thằng nhóc Nhị Lang ăn bốn trái, còn chưa đã thèm liếc nhìn cái sọt.
“Ai nha, này đều lớn thành thanh niên rồi”. Mọi người trong làng thích Nhị Lang, nhất là La Trường Thiết.
“Phốc!”. Nhị Lang thở phì phì trong mũi, hôm nay lại có chút không muốn lên núi.
“Này đều có thể cày ruộng rồi nhỉ?”. La Trường Thiết lại nói.
“Không biết, không cho nó cày qua, không biết kéo cày kéo nổihay không”. Lúc này La Mông còn chưa có đi trấn trên, vốn đang ở trong căn tin ăn cơm, nghe nói La Trường Thiết tới đây cho trâu ăn, anh liền bưng chén cơm chạy qua bên này.
“Sao không kéo nổi chứ? Nhìn một thân khí lực này, còn có thể kéo không nhúc nhích cái cày?”. La Trường Thiết hiển nhiên rất có tin tưởng đối Nhị Lang.
“Kéo được sao? Nhị Lang à, sau này chúng ta liền không lên núi nữa, liền đi kéo cày, mày coi, khắp núi lớn chúng ta liền một chàng trâu như mày vậy, mày không làm ai làm đây?”. La Mông vừa nghe, nếu kéo được, sau này liền để nó đi kéo cày, trên Ngưu Vương trang việc kéo cày cày ruộng hàng năm đều có, cải xanh bên này mới vừa trồng xuống, củ cải bên kia lại thu hoạch rồi, luân phiên canh tác, cơ bản không thời gian nghỉ ngơi.
“Ụm bò!”. Nhị Lang đắc ý kêu một tiếng, quả nhiên Ngưu Vương trang còn phải dựa vào lo liệu việc nhà mới được nha.
“Thật để kéo cày hả?”. Có thể kéo và để cho kéo, đó là hai việc khác nhau.
“Để nó kéo, sau này những con trâu đực nhỏ trên núi trưởng thành rồi, đều để kéo cày, trâu mẹ còn cho sữa mà”. Trâu đực không thể cho sữa, bán đi La Mông lại không nỡ, sợ bọn nó ngày nào đó sẽ vào lò mổ, dù sao cũng là dù sao cũng là trâu chính mình nuôi trong nhà, anh không yêu thương ai yêu thương.
Không cần lên núi, Nhị Lang khá cao hứng, nhẹ nhàng vung vẫy cái đuôi, ụm bò kêu vang khắp núi nhảy nhót vui vẻ.
“Lát nữa đạp nát rau củ, xem sau này tao còn cho mày xuống núi nữa hay không?”. La Mông giơ chiếc đũa quát nó.
“Ụm bò!”. Này làm sao có thể? Nó nhìn đường mà.
“A ô a ô!”. Nha Nha, Đại Bảo đại khái là cảm thấy rất thú vị, cũng chạy theo ở phía sau.
“Ài, hiện tại bắt kéo cày có phải còn sớm chút hay không?”. La Trường Thiết còn rất thương yêu Nhị Lang.
“Gần ba tuổi rồi”. Tín ngày một chút, La Mông quay về làng cũng sắp hai năm rồi, Nhị Lang hàng này vừa vặn hai tuổi rưỡi.
“Nhưng đừng để mệt chết”. Ngưu Vương Trang nhiều đất lắm đó!
“Nó không mệt được, để nhóm trâu mẹ thi thoảng thay phiên”. La Mông cũng không tin Nhị lang sẽ bị mệt chết, hàng này khổ người lớn như vậy, mấy trăm cân đó, còn có thể nhảy nhót chạy tung tăng trên núi, bốn cái chân lớn kia, giẫm một cái lên trên mặt đường chính là một cái hố, một cái cày mới bao nhiêu cân?
Nhị Lang không lên núi, La Tiến Hỉ sẽ vất vả một chút, La Mông nói rõ với cậu nhóc, bảo cậu nhóc có việc gửi tin nhắn, nếu thấy không trả lời liền gọi điện thoại qua để đổ chuông mấy cái, cho dù ở trên núi lạc mất trâu, cũng không phải tự đi khắp nơi tìm, bảo cậu nhóc tìm người hỗ trợ.
La Tiến Hỉ liên tiếp gật đầu, mấy tháng nay cậu nhóc vừa đọc sách vừa chăn trâu, Mã Đinh Lương kiểm tra cậu nhóc hai lần, nói là học cũng không tệ lắm, bảo không ngừng cố gắng. Đại khái là do tìm được phương hướng rồi, trong khoảng thời gian này cậu nhóc thoạt nhìn sáng sủa hơn, trong mắt cũng thêm mấy phần tự tin.
“Ài, đều do tôi lắm miệng”. Trở lại bờ ruộng, La Trường Thiết liền thở dài.
“Sao?”. La Hồng Phúc hỏi ông ta.
“La Mông nói muốn để Nhị Lang kéo cày”.
“Gì? Muốn để Nhị Lang kéo cày?”. Lúc này, La Trường Phú gánh một gánh rau cải đi ngang bờ ruộng của hai người bọn họ bỏ quang gánh xuống, hỏi.
“Ừ, đều do tôi lắm miệng, không có việc gì nhắc kéo cày làm gì”.
“Này đều còn chưa tới ba tuổi mà?”.
“ừ, mới hai tuổi rưỡi”.
“……”.
Một lát sau mọi người tới sân phơi bán rau củ, tin tức rất nhanh liền lan truyền.
“Nghe nói La Mông muốn để Nhị Lang kéo cày”.
“Cà này bán sao vậy?”.
“Ba tệ rưỡi. Ừ, tôi mới nãy cũng nghe chú Trường Thiết nói”.
“Có thể cắt nửa trái bí đỏ cho tôi không?”.
“Được, chờ chút”.
“Ài, có trách thì trách Ngưu Vương trang đều là trâu cái, trâu đực liền nó lớn nhất, kéo cày cũng là đúng rồi”.
“Trứng gà bán sao?”.
“Một tệ rưỡi một trái”.
“Đừng để mệt chết, lát nữa chúng ta đi nhìn nó một cái ha?”.
“Vẫn là đừng đi, lại không giúp được gì, chỉ thêm phiền, chờ buổi tối cơm nước xong lại đi xem xem, tiện thể lai mang chút đồ ăn cho nó. Ài, thối lại năm đồng cho ông”.
“Bây giờ mới hai tuổi rưỡi mà, nhưng đừng mệt tới tổn thương”.
“Không thể……..”.
“Ài, thật sự là cực kỳ quan tâm”
“…….”
Trên Ngưu Vương trang, Nhị Lang miệng nhai dưa leo, kéo một bộ cày sắt, bước đi vui tới hận không thể chạy đi.
“Ái chà! Rất nhanh, rất nhanh!”.
“Mấy người nói coi, vẫn là trâu đực có sức hơn!”.
“Ái chà, tôi đều sắp theo không kịp rồi!”.
“Nhị Lang thật lợi hại, đây vẫn là lần đàu kéo cày đó!”.
“Oa! Thật nhanh nha!”.
“Ụm bò!!!!!”. Nhị Lang phát ra một tiếng kêu dài đắc ý.
Bởi vì tên này lần đầu kéo cày, buổi sáng sau khi La Mông bán rau xong, còn đặc biệt chạy về tơi xem một chút, thấy trên đầu kéo cày sắt đi vững vàng, cũng liền yên lòng rồi, lại đi trở về trấn trên cùng Tiếu Thụ Lâm cùng nhau phát thủ công.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm thương lượng qua, hôm nào có nên cũng bố trí việc phát thủ công này cho người khác làm hay không, chờ sau khi siêu thị khai trương bọn họ cũng không cần mỗi ngày bán rau, việc phát thủ công này nếu có người phụ trách, sau này chỉ cần không ra cái mới, hai người bọn họ có thể không đi trấn trên.
Giữa trưa lúc hai người bọn họ lái xe quay về Ngưu Vương trang, La Mông lại nói việc này ra một cút cùng Tiếu Thụ Lâm, mới biết được thì ra trong lòng Tiếu Thụ Lâm đã có người được chọn rồi, chẳng qua bên Tiếu lão đại còn không biết làm sao nói với ông ấy.
“Ai vậy?”. La Mông hỏi cậu ta.
“Mợ tớ”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.
Lúc Tiếu Thụ Lâm còn nhỏ, mẹ ruột gã bỏ đi với người khác, Tiếu lão đại còn hai ba ngày không về nhà, cậu gã cũng không muốn quản chuyện nhà gã, liền mợ gã, thường thường còn có thể đi qua xem một chút, giúp gã giặt phơi quần áo linh tinh, còn phải hỏi gã ăn cơm chứ, Tiếu Thụ Lâm nói chưa ăn cơm, bà liền dẫn gã về nhà bà.
Khi đó mọi nhà cũng không dư dả, lúc không dư dả liền dễ dàng keo kiệt, cố tình Tiếu lão đại còn không nhận tình nghĩa của bà, vì chuyện này, Tiếu Thụ Lâm cũng không hiếm thấy mợ gã và cậu cãi nhau.
“Mợ ấy không phải ở Vĩnh Thanh?”. La Mông hỏi, mỗi ngày chạy hai đầu khẳng định là không thích hợp.
“Định để hai vợ chồng mợ tới trấn Thủy Ngưu, em trai họ tớ cũng sắp bàn chuyện đám cưới rồi, nhà bọn họ liền một căn nhà cũ, hai vợ chồng già dọn đi vừa khéo”. Tiếu Thụ Lâm vừa đánh tay lái vừa nói với La Mông.
“Tới khi đó để bọn họ ở đâu?”. Mợ của Tiếu Thụ Lâm chính là mợ của La Mông, việc này anh phải để tâm.
” Không phải trước đó chúng ta mua một căn nhà ở trấn bên cạnh sao, để hai người bọn họ ở đó, vừa vặn sau này cách siêu thị của chúng ta cũng không phải rất xa”. Tiếu Thụ Lâm liền nghĩ tốt việc này từ sớm rồi.
Nếu mợ gã tới ở, ở bên Lò Rèn khẳng định không thích hợp, Tiếu lão đại ở bên đó mà, hai người này không chung nhà được, trên lầu của cửa tiệm trấn trên cũng không tốt lắm, căn nhà này là Tiếu lão đại mua, ngày nào đó hai người cãi nhau, Tiếu lão đại nói ra mấy câu bâng quơ nhà là ông mua không cho bà ấy ở, cũng thật sự tổn thương người ta.
Còn lại chính là Ngưu Vương trang và căn nhà trước kia gã mua, Tiếu Thụ Lâm cảm thấy sắp xếp ở căn nhà ở trấn bên cạnh càng tốt, có tầng trên tầng dưới, còn có sân vườn, tới khi đó dứt khoát ngay tại bên đó phát thủ công, hai vợ chồng bọn họ cũng không cần mỗi ngày chạy tới chạy lui phiền phức.
“Này còn phải lại tìm mấy người tân trang căn nhà đó một chút”. Trước đây Tiếu Thụ Lâm mua căn nhà đó, cũ là cũ chút, cái khác đều cũng không tệ lắm.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu.
“Chà, trước đây mua căn nhà đó rẻ, có lời”. Hiện giờ giá nhà cửa của trấn Thủy Ngưu đều tăng gấp đôi rồi.
“Nói sao cùng cha tớ đây?”. Tiếu Thụ Lâm cười hỏi.
“Hiện tại chúng ta liền đi, tớ đi cùng cậu”. La Mông rất là trượng nghĩa.
Xe chạy tới phía dưới Lò Rèn, Tiếu Thụ Lâm đánh tay lái, liền đi hướng tòa nhà đó, lúc bọn họ vào trong sân, TIếu lão đại đang ngồi xổm bên cạnh giếng nước rửa rau, một nắm cải thìa, bị ông vạch từng lá từng lá, rửa tới đặc biệt cẩn thận.
Tiếu Thụ Lâm bất chấp khó khăn nói chuyện này với ông, Tiếu lão đại đầu cũng không ngẩng lên nghe, nghe xong, liền đáp một câu: “À”.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm hai mặt nhìn nhau, loại tình huống này hiển nhiên là ngoài dự đoán của bọn họ.
Kỳ thật Tiếu lão đại cũng không phải thật không lương tâm như vậy, năm đó chuyện mợ Tiếu Thụ Lâm làm vì Tiếu Thụ Lâm, ông cũng nhớ cái tốt của bà, chẳng qua có một số việc nhớ tới, một cửa trong lòng thật sự không qua được.
Năm đó có một lần, đoạn thời gian mẹ Tiếu Thụ Lâm vừa mới bỏ đi cùng người ta, Tiếu lão đại rất là luẩn quẩn trong lòng, có một ngày ông uống rượu rồi về nhà, mợ Tiếu Thụ Lâm đúng lúc ngay tại nhà bọn họ, kết quả người ta nói thế này: “Uống rượu! Lại uống rượu! Trách không được mẹ Thụ Lâm bỏ đi cùng người ta, là tôi tôi cũng bỏ đi”.
Lúc ấy Lúc ấy Tiếu lão đại đúng là lúc trong lòng mất thăng bằng, cảm thấy chính mình nên bỏ nhà đi, toàn bộ thế giới đều nợ ông, ngoại trừ con trai ông.
Lúc trước lúc người đàn bà đó kết hôn cùng ông, là không biết tình huống của ông sao? Tiếu lão tam ông chính là một người như vậy, một không bằng cấp, hai không tay nghề, liền có một chút quan hệ xã hội, cô ta không biết sao? Cô ta biết mà! Cô ta rõ ràng biết, còn nói muốn đi theo mình, muốn cùng ông vượt qua mọi khó khăn! Kết quả thì sao?
Hiện tại nhớ tới, thời gian đó Tiếu Thụ Lâm là đáng thương, mợ nó nói như vậy cũng không sai gì, đàn ông mà, phải gánh vác được, ông không gánh vác được, còn để con trai cùng chịu khổ theo, này coi được sao?
Nghĩ là nghĩ thông rồi, nhưng trong lòng thủy chung chính là có một vướng mắc, hơn nữa mợ Tiếu Thụ Lâm, cùng Tiếu lão đại cũng là hoàn toàn không câu thông được, bà nhận lí lẽ của bà, không thể chấp nhận cách sống của Tiếu lão đại, cũng không chấp nhận con người ông, nếu không chấp nhận, vậy khẳng định chính là không câu thông được.
Nhưng mà không câu thông được thì không câu thông được, tình nghĩa của người ta liền bày tại nơi đó, ông cũng không có thể coi như không nhìn thấy, TIếu Thụ Lâm nói để mợ gã quản lý chuyện phát thủ công, Tiếu lão đại không ý kiến.
Trên đường quay về Ngưu Vương trang, La Mông nhìn thấy Tiếu Thụ Lâm hơi hơi nhăn mày, không biết như thế nào, trong lòng cũng có chút lên men theo.
“Tớ gọi điện thoại cho sư phó Cam?”. La Mông hỏi.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm lên tiếng.
“A lô, sư phó Cam ạ”. Lúc này La Mông liền lấy di động ra gọi điện thoại.
“Cháu La Mông đây ạ”.
“Ài, này còn phải nói, tới khi đó công tác trang hoàng của tòa nhà đó khẳng định là của chú”.
“Ài, hôm nay gọi điện thoại cho chú là vì chuyện khác, trước đó bọn cháu mua một cái nhà hai tầng ở trấn bên cạnh, chú biết chứ?”.
“Đúng, ngay tại bên kia, hiện tại muốn tân trang lại, một người thân sẽ ở đó, chú gọi hai người, chuẩn bị cho tốt chút, chìa khóa……..”.
“Gì, không cần chìa khóa?”.
“À, các chú có thể tự đi vào, được ạ, cái khóa nát đó quả thật cũng chính là đồ trang trí, tới khi đó nhớ đổi cái khác chắn chắn một chút”.
Chờ La Mông cúp điện thoại, Tiếu Thụ Lâm đã đậu xe bên ngoài tứ hợp viện rồi, xuyên thấu qua thủy tinh chắn gió chỉ thấy trên sườn núi rộn ràng nhốn nháo đều là người.
“Này lại là đang xem náo nhiệt gì vậy?”. La Mông hỏi ông lão gọt vỏ bí đỏ bên cạnh.
“Xem Nhị Lang kéo cày”. Ông lão cười ha hả nói.
“Này có gì đẹp?”. La Mông không rõ nguyên do, cùng Tiếu Thụ Lâm đi tới trên sườn núi nhìn một cái, thì ra người trong làng bọn họ rất nhiều người tới đây, đều đang nhìn Nhị Lang kéo cày, vừa xem còn vừa phát ra từng trận khen ngợi, biến thành một ít người tới trừ thành phố cũng đi theo xem.
“Ai nha! Nhị Lang cày rất tốt!”.
“Đây vẫn là lần đầu ha!”
“Nếu không sao nói là Ngưu vương chứ?”.
“Ông xem nó kéo lâu lâu như vậy cũng không mệt!”.
“Sức lực thật lớn!”.
“Ai nha, ai nha! Lại cày xong một mảnh đất rồi!”.
“…….”
“A ô a ô…….”. Nha Nha, Đại Bảo cũng vô giúp vui theo, chui tới chui lui trong đám người trên bờ ruộng.
“Hô!”. Hôm nay Bé Khỉ không đi trấn trên, lúc này đang bị ông La ôm trong lòng, bé một hồi nhìn nhìn Nhị Lang, một hồi nhìn nhìn đám người kích động, vẻ mặt mê muội.
“Ụm bò!!!!”. Nhị Lang kéo cày sắt, hăng hái đi một chuyến lại một chuyến trên mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook