Editor: Vi Vi
~~~~~~~~~~~
“Anh....” Nam Na chỉ ngón tay vô người Khương Hà Trấn: “Anh có phải là...”
“Cô nhận nhầm người rồi.” Khương Hà Trấn bây giờ chỉ muốn nhanh trốn khỏi đây, anh lùi về phía sau đóng sầm cửa lại.

“Phanh!” Nam Na cảm thấy bị một cơn gió phất qua mặt, phục hồi tinh thần lại, dùng sức gõ cửa: “Này, mở cửa ra.” Cô muốn hỏi rõ ràng.

Thế nhưng, cửa vẫn không mở.

“È....” tiếng điện thoại vang lên, Nam Na lấy ra liền thấy, là chị Cần, cô không cần suy nghĩ liền biết đây là gọi điện thúc giục mình, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, cô cắn chặt răng, đành phải từ bỏ, vào phòng mình.

301.

Khương Hà Trấn nghe thấy tiếng bước chân Nam Na rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngực không ngừng phập phồng, trên mặt biểu cảm thay đổi liên tục, sau một hồi, mở cửa, bước ra khỏi phòng.

****
302.

Nam Na thay đồ xong liền đi ra, do dự một lát, cố lấy dũng khí gõ cửa phòng 301.

Lúc này đây, cửa mở ra rất nhanh.

Thế nhưng lại không phải Khương Hà Trấn, mà là một nữ nhân mặc đồ ngủ.
“Cô tìm ai thế?” Nữ nhân hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, hướng về phía Nam Na tức giận nói.

Nam Na nhìn thoáng qua người phụ nữ, xấu hổ nói: “Tôi.....tôi tìm người đàn ông trong phòng khi nãy.”
Người phụ nữa quay lại nhìn thoáng trong phòng: “Đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Nam Na sốt ruột hỏi: “Vậy cô có biết anh ta đi đâu không?”
Người phụ nữ bị cô hỏi có chút không kiên nhẫn: “Tôi làm sao biết đã đi đâu, cô tự đi hỏi bản thân đi, bệnh tâm thần!”
Sau đó, một tiếng phanh, cửa một lần nữa đóng lại.

Nam Na ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên làm sao, người đó.....Thật sự là anh ta sao?
“Nam Na, em đứng ngây ra ở đây làm gì chứ, còn không đi nhanh theo chị, sắp trễ giờ rồi.” Phía gần đó, chị Cần vừa sắp xếp xong mọi thứ bước ra từ trong phòng đúng lúc nhìn thấy Nam Na, vì thế lớn tiếng thúc giục.

“A....Dạ dạ.” Nam Na thấy chị Cần, theo bản năng đáp lại vài tiếng, sau đó liền đi về phía chị Cần.


****
Sân vận động Quang Khải, là nơi Nam Na sẽ tổ chức buổi họp báo hôm nay, trong sân vận động được bố trí thành một nơi xa hoa chi sắc, phía cửa, thậm chí còn phô trương trải thảm đỏ, hai bên là những lẵng hoa được xếp ngay ngắn.

Mà hiện tại, bốn phía đều đã đông nghẹt, có phóng viên, có cả fans.

Hơn hai mươi bảo an đứng ở khu quy định duy trì trật tự, muốn có bao nhiêu long trọng đều có.

Phòng thay đồ sân vận động, Thụ Thụ nửa thân trần toàn là da bọc xương, trong tay cầm một bộ quần áo bảo an, đây là cậu vừa mới cởi ra.

“Nhanh lên, mau đi thay quần áo, cuộc họp báo chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Khương Hà Trấn nhìn chằm chằm bộ quần áo, do dự không dám duỗi tay đón lấy.

“Nhanh lên coi, tôi nói cậu thân là một thằng đàn ông mà sao nhát thế, cậu muốn làm rõ ràng, tôi không ngại mạo hiểm cho cậu cơ hội cùng Nam Na tiếp xúc với nhau, mau nhanh tay lên coi, nếu không tôi sẽ hối hận đó..” Thụ Thụ trực tiếp đem quần áo nhét vào trong tay Khương Hà Trấn, sao đó ôm cánh tay ngồi xổm trên mặt đất: “Anh hai à, chú là anh tôi rồi, làm ơn thay đồ đi, tôi lạnh muốn chết rồi.”
Hơn mười phút sau, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy về phía sân vận động, đến cửa liền dừng lại.

Tài xế dẫn đầu xuống xe, cung kính mở cửa ghế sau.

Nam Na ưu nhã bước xuống xe, giờ phút này Nam Na khoác lên người một bộ váy dài màu đen, dáng người quyến rũ phập phồng được phát họa rõ nét, cùng với gương mặt giống như thiên sứ, tức khắc khiến các fans thét chói tai không thôi.

Các phóng viên như được tiêm máu gà, tiếng camera vang lên răng rắc không ngừng.

Hiện trường một mãnh hỗn loạn, cũng may có nhóm bảo an dàn xếp, lúc này mới không xuất hiện dấu hiệu **, mà Khương Hà Trấn, cũng lẩn trong đám người đó.

Cố tình đè thấp nón trên đầu, che đi khuôn mặt mình.

Trong sự vây quanh của mọi người, Nam Na dẫm chân lên thảm đỏ tiến vào sân vận động.

Khương Hà Trấn yên lặng nhìn cảnh này, cô đã thay đổi, trở nên sáng chói như thế, trở nên rực rỡ chói mắt, mà chính mình thì sao? Ha ha, có lẽ, hai chúng ta thật sự là người của hai thế giới rồi nhỉ.

**
Ngay trung tâm sân vận động đặt một cái bàn rất dài, được phủ lên bằng một tấm vải đỏ, phía sau, treo một tấm poster sáng lạng, tuyên truyền bộ phim điện ảnh Nam Na vừa đóng gần đây.

Nam Na ngồi ở giữa, hai bên còn lại là chị Cần cùng các diễn viên chính khác trong phim.


Hơn mấy chục phóng viên truyền thông vây quanh phía dưới khán đài, thế nhưng tố chất cơ bản vẫn có, đều an tĩnh ngồi trên ghế, dù gì hơn hai mươi mấy bảo an đứng phía trước cũng không phải bù nhìn.

Còn những bạn fans ngoài kia, vì giữ hiện trường được trật tự, cho nên thật đáng tiếc không thể vào được.

Khương Hà Trấn yên tĩnh đứng một bên, mũ bảo an được kéo xuống mức thấp nhất, cúi đầu, ánh mắt chú định trên người Nam Na.

“Mời mọi người an tĩnh......” người chủ trì xinh đẹp nói tràn lan đại hải, cuối cùng mới tuyên bố cuộc họp báo bắt đầu.

Nam Na cùng các diễn viên khác đứng dậy cuối chào tất cả mọi người, sau đó, cuộc họp báo chính thức diễn ra.

Kế tiếp, chính là thời gian cho các phóng viên.

Không thể không nói, công chúa quốc dân Nam Na rực rỡ nhất giới giải trí, nhân khí thật sự cao đến đáng sợ, lúc này tiêu điểm của 90% phóng viên đều xoay quanh cô, mà những diễn viên khác, không gì nghi ngờ....Quạnh quẽ hơn rất nhiều.

“Tiểu thư Nam Na, nghe nói lần quay điện ảnh này cô có cảnh hôn cùng với nam chính, xin hỏi cảnh đó là cô đóng thật hay dùng thế thân vậy?”
“Tiểu thư Nam Na, cô đối với phòng bán vé bộ phim lần này có tự tin không?”
“Cô Nam Na,....”
Đủ mọi loại vấn đề hướng đến Nam Na, Nam Na ngồi trên đây cảm thấy đầu càng ngày càng to, cũng may đã chịu đủ ‘huấn luyện đặc thù’ do chị Cần đề ra, hơn nữa cô cũng không phải người mới xuất đạo, trường hợp thế này vẫn có thể ứng phó được.

Đối với vẫn đề cá nhân, cô đều dùng đòn phủ đầu uyển chuyển trả lời mập mờ.

“Cô Nam Na, gần đây có tin cô cùng Nhiếp Phong thái tử gia tập chí Tân Triều quen nhau, xin hỏi có đúng như thế không?” Một phóng viên bỗng lớn tiếng hỏi.

Tin nóng!
Hiện trường tức khắc an tĩnh lại, ánh mắt đều dừng về phía Nam Na, Khương Hà Trấn cũng căng thẳng nhìn chằm chằm.

“Việc này....” Người trong cuộc Nam Na ngơ ngẩn, phản ứng lại, có chút cuống quýt quơ tay: “Việc này khẳng định là...”
Thế nhưng không chờ cô nói hết, phía bên ngoài, một âm thanh bỗng nhiên truyền đến.

“Vấn đề này vẫn nên để tôi trả lời.” Là Phong.

Phong xuyên qua đám người, bước chân ưu nhã, chậm rãi bước lên bục, dừng lại bên cạnh Nam Na.

“Chào, Nam Na.” Phong nhiệt tình chào hỏi Nam Na.


Nam Na há to miệng, ngăn chặn kinh ngạc trong lòng, nhỏ giọng nói: “Cậu sao lại đến đây chứ!”
“Ha ha, không nhìn thấy sao? Cứu cậu đó!” Phong kéo lên một nụ cười gian manh, sao đó nhìn xuống phóng viên.

“Chào mọi người, tôi là Nhiếp Phong bên phía tạp chí Tân Triều, bây giờ đến trả lời câu hỏi phóng vấn khi nãy.”
"Phong, cậu đang làm gì vậy!” Nam Na hạ giọng hỏi, bởi vì cô có một dự cảm bất an.

Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hơi hơi mỉm cười, sau đó quay đầu lại, nói: “Một nữa là thật, nửa là giả, tôi là thật sự thích Nam Na, hơn nữa vẫn luôn theo đuổi cậu ấy, nhưng đáng tiếc ánh mắt tiểu thư Nam Na hình như rất cao, vẫn luôn hững hờ với tôi, haizz....!Thật sự làm người ta đau lòng mà.”
“Ha ha..” Phong dí dỏm trả lời tức khắc khiến hiện trường ồn ào cười to, mà Nam Na lại dùng vẻ mặt cạn lời căm tức nhìn Phong.

Phong cảm nhận được ánh mắt Nam Na, quay đầu lại, vô tội nhún vai, trên mặt hiện lên vẻ đáng thương xin tha thứ, dưới tầm mắt người bên dưới, giống như một đôi tình nhân nhỏ đang giận dỗi.

“Bọn họ....” Sự mất mát hiện lên trong lòng Khương Hà Trấn, anh thật sự không thể nhìn tiếp được, xoay người muốn rời đi, thế nhưng ai ngờ lúc này một nhân viên công tác đúng lúc đi ngang qua người anh, vì thế liền va vào nhau.

“A!” Nhân viên công tác kia là một người phụ nữ, cái va chạm trực tiếp này khiến bà ngã trên mặt đất, tiếng động không thể tránh khỏi làm mọi người chú ý.

“Thật xin lỗi...” Khương Hà Trấn thấy thế, vội vàng khom người muốn đỡ bà ta dậy, kết quả lúc cuối đầu, chiếc nón bảo an trên đầu liền trực tiếp rơi xuống.

“Dì không sao chứ?” Anh đem nhân viên công tác đỡ dậy.

“Cậu đi đường không có mắt nhìn sao? Ui da, cái mông của tôi.” Bà nhân viên một bên xoa xoa cái mông, một bên mắng to đối với Khương Hà Trấn.

Mà lúc này, Nam Na cũng bị động tĩnh phía bên này hấp dẫn ánh mắt, thế nhưng bởi vì nguyên nhân góc độ, cô không thể nhìn thấy được mặt Khương Hà Trấn, chỉ có thể nhìn phía sườn mặt, nhưng chỉ như thế, Nam Na ngay lập tức, mày liền nhíu lại.

“Người này....là anh ta!” Nam Na la lên.

“Là người cậu quen sao?” Phong nhìn thoáng qua Khương Hà Trấn, nghi hoặc hỏi Nam Na.

Nam Na như không nghe thế, đứng lên, đi về phía Khương Hà Trấn.

Lần này...Nhất định bắt được ngươi!
“Rất xin lỗi, tôi không phải cố ý, có nghiêm trọng không? Nếu không tôi đưa dì vô bệnh viện.” Khương Hà Trấn thấy người trước mặt kêu đau, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ.

“Nghiêm trọng? Cậu mắt mù không nhìn thấy sao? Bệnh viện phải đi rồi, thế nhưng trước đó cậu phải đi với tôi đến đồn cảnh sát.” Người nhân viên này rất rõ ràng là một bà cô đanh đá, Khương Hà Trấn chỉ sợ đã gặp rắc rối.

“Thụ Thụ?” Nhân viên công tác một tay đem phù hiệu đính trước ngực Khương Hà Trấn nắm lấy, cầm trong tay, phía trên ghi tên Thụ Thụ.

Nếu nói sự cố nhỏ bên đây khiến cho rối loạn không nhỏ, vậy hành động của Nam Na chính thức làm cho hiện trường chấn động.

“Mau nhìn kìa, Nam Na! Cô ấy đi về hướng bên kia, sao lại như thế, chẵng lẽ là người quen sao?” Phóng viên bát quái bắt đầu chuyển đề tài.


Khương Hà Trấn cũng chú ý tới Nam Na, xoay người định đào tẩu, thế nhưng nhân viên đanh đá đang túm gắt gao anh, chỉ đành phải tận lực quay đầu đi chỗ khác, hy vọng cô không đi về phía này.

“Anh.....” trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Nam Na cũng đứng lại bên người Khương Hà Trấn, nhân viên đanh đá thấy Nam Na lại đây, cũng ngậm miệng không nói nữa, yên lặng nhìn, mà Khương Hà Trấn vẫn muốn tránh né, nhưng dù anh có trốn thế nào cũng không được.

“Anh, là ai?” Nam Na nhìn chằm chằm Khương Hà Trấn, muốn từ trong ánh mắt anh tìm được đáp án, tìm được câu trả lời mà mình mong muốn.

“Tôi....” Khương Hà Trấn cũng nhìn thắng vào mắt Nam Na, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, trong đầu, những đường nét non nớt trước kia dần dần được hiện ra trong gương mặt này.

Em, vẫn là em.

“Tôi là...”
“Ai ai ai!” Thụ Thụ vẫn luôn trốn trong phòng thay đồ đúng lúc này bước ra, thấy cảnh này vội vàng tới hòa giải, cậu đúng là có chút không yên tâm, dù sao việc Nam Na cùng Khương Hà Trấn cậu cũng biết ít nhiều, cậu vẫn sợ Khương Hà Trấn không nhịn được, nháo ra chuyện gì đó, nếu thế bát cơm của cậu không thế giữ nổi đâu.

Thật sự, sợ cái gì tới cái đó, việc cậu cầu thần bái phật hy vọng đừng xảy ra rốt cuộc vẫn tới.

“Ngại quá cô Nam Na, đây là bạn tôi, ngại quá, ngại quá.

Còn bà cô này ơi, tiền thuốc men của cô tôi sẽ trả.” Thụ Thụ đưa ánh mắt ra hiệu, sau đỏ nửa kéo nửa đẩy Khương Hà Trấn chạy đi.

“Này!” Nhân viên đanh đá nơi nào chịu để yên, nhất định phải làm to chuyện.

“Dì à, từ từ đã.” Nam Na đem bà ta gọi lại.

“Tiểu thư Nam Na, sao...có chuyện gì sao?” Nhân viên công tác đanh đá dừng lại, có chút nghi ngờ hỏi lại.

“Tiền thuốc men của dì tôi sẽ trả, cho nên bỏ qua đi.” Thanh âm Nam Na có chút mệt mỏi.

“A?” Bà ta sợ hãi kêu lên một tiếng, tiền của Nam Na bà nào dám lấy, bà vốn dĩ là nhân viên hầu hạ Nam Na, dựa vào Nam Na mà kiếm sống, nếu tiền này bà ta dám lấy, thì bà có thể thu thập hành lí cuốn gói rồi.

“Cô Nam Na, không có gì hết, tiền thuốc men cứ bỏ qua đi, công việc tôi vẫn chưa làm xong, xin đi trước.” Nói xong, liền xoay người muốn bỏ đi.

“Từ từ, có thể đem cái này cho tôi được không?” Nam Na chỉ vào phù hiệu trong tay bà.

“Cái này?” Bà ta nhìn qua phù hiệu trong tay, cung kính đưa cho Nam Na, sau đó liền vọt đi.

Nam Na nhìn phù hiệu trong tay, Thụ Thụ! Anh ta tên Thụ Thụ, không phải anh, thật sự không phải sao?
Dần dần, tay càng nắm chặt, nhìn về hướng 2 người Khương Hà Trấn vừa rời đi.

“Chẳng lẽ..là mình nhận sai người sao?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương