Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Anh tiếp nhận hắn, tựa như nó chính là như vậy. Nếu như có một người tin rằng có nhất kiến chung tình, thì có thể trong người người đó mang theo sự lãng mạn làm nền tảng. Vừa ngay lần đầu gặp nhau đã có sự hấp dẫn lẫn nhau, đúng vậy, đó chính là thể hiện nhất kiến chung tình là có thật.

Kiêu ngạo Nguyên Thiếu Lăng không biết Đồng Huệ Vũ có gì tốt, có thể vì đối phương đường hoàng tới mức tự nhiên, kiêu ngạo nhưng không khiến người ghét, nói chung, anh vì hắn mà giờ có thể trở mặt với cả nhà.

Dùng lời cha anh nói, chính là sớm biết anh thế này không bằng lúc trước đồng ý đại cho anh ở bên tên họ Lưu kia! Lần này, quan hệ giữa hai nhà không biết phải phát triển tiếp thế nào. Một bên thì đại tiểu thư nhà họ Đồng cướp người yêu người ta rồi còn chuẩn bị kết hôn, còn bên này thì người ta lại trực tiếp giật lấy em trai của đại tiểu thư.

Ở trong mối quan hệ khó phân biệt rõ lợi ích thế này, phóng đại thêm một chút, có thể làm thành bộ phim yêu hận tình thù cẩu huyết luôn rồi. Nhưng do có sự tồn tại của một người, lại có thể khiến cho mối quan hệ vốn sẽ phức tạp lại trở nên đơn giản vô cùng.

Hắn chính là thích theo đuổi thứ mình thích, người mà hắn thích, không có quanh co lòng vòng, không cân nhắc được mất với bên ngoài, muốn như thế nào thì cứ thế đấy.

Đó chính là thắng lợi của một tên lưu manh kiêu ngạo ngạo mạn.

“Nếu các người đồng ý tiếp nhận ảnh, thì tôi sẽ cân nhắc việc trở về nhận tổ tông.” Đồng nhị thiếu gia đã chịu trở về, mang theo Nguyên Thiếu Lăng. Lúc này hắn mặc bộ âu phục hàng hiệu, mái tóc đã nhuộm đen trở lại, thoạt nhìn thì thay hình đổi dạng, thì là nét mặt vẫn tràn ngập sự lưu manh nơi phố phường, tựa như một con ngựa hoang lột da biến thành một vị vương tử.

Hắn nói với ba mẹ hắn như vậy, chọc họ giận tới mức muốn đập chết hắn.

“Mặc kệ à? Không sao, dù không mang họ Đồng tôi vẫn có thể mang họ Lý, người quen của tôi đều biết tôi tên là Lý Duy mà, tôi cũng không quan tâm tới gia nghiệp lớn hay nhỏ của Đồng gia các người đâu. Dù cho lưu lạc ở ngoài tôi vẫn có thể làm tình nhân của người khác, có người đồng ý nuôi tôi mà, tôi có thể tiếp tục tiêu sái sống qua ngày.”

“…” Nguyên Thiếu Lăng ngồi ở bên cạnh, cả người đều sắp méo mó. Anh chỉ biết tên này đều là dạng cái gì không nên nói cũng nói hết sức trơn tru, mặc kệ là ai đang ngồi trước mặt cũng dám đi uy hiếp người ta, sợ bản thân mình chết chưa đủ nhanh hay sao ấy.

Nhưng cái sự uy hiếp này lại có tác dụng với hai lão Đồng gia.

Bọn họ tìm kiếm hắn đã lâu như vậy, tên này dù cho có phản loạn, phản nghịch, không chịu về nhà, không chịu thừa nhận bản thân họ Đồng, họ thậm chí còn cắt luôn nguồn tài chính của hắn, nhưng vẫn là vô ích. Đứa con út này của họ chính là từ nhỏ đã quen việc tự mình dựa vào mình để kiếm tiền, ở ngoài đường càng như như cá gặp nước.

Lúc này, lần đầu tiên Đồng Huệ Vũ nói tới chuyện nhận lại tổ tông.

Mẹ của hắn mềm lòng trước, sau một phút chần chừ, bà bắt đầu khuyên bảo ba của hắn. Với một người mẹ mà nói, đứa con trai út mà bà đã mất bao nhiêu thời gian tìm kiếm, cái việc muốn con mình hồi tâm chuyển ý trở về nhà, so với việc nó đi thích 1 thằng đàn ông, còn quan trọng hơn.

Huống chi, hai nhà Nguyên Đồng từ lâu đã hợp tác làm ăn cùng nhau, lúc trước vì chuyện Đồng Huệ Ny làm kẻ thứ ba chen vào khiến tình yêu của Nguyên đại thiếu gia tan vỡ, thì xem như Đồng gia nợ Nguyên Thiếu Lăng. Lúc này, coi như Nguyên Thiếu Lăng tới đòi nợ đi. Mà như vậy, chẳng phải, cả hai người có thể xem như tăng mạnh hợp tác hay sao?

Nói chung, việc này coi như cũng không phải quá rối rắm. Hai người họ nếu đã quyết tâm cùng một chỗ, thì hai nhà còn có thể nghĩ ra được cách gì để tách hai người họ ra hay sao?

Một tên vốn sẵn sinh ra đã là Gay, dù cho không có Đồng Huệ Vũ thì cũng sẽ là một người đàn ông khác. Còn một tên chính là cứng đầu vô cùng, một khi đã nhận thức việc gì thì dù cả ngàn con ngựa kéo lại cũng sẽ không đổi ý.

XXXXXXXXXXXXXXX

Ngày cưới của Lưu Diệu cùng Đồng Huệ Ny, chính là vài ngày sau khi Đồng Huệ Vũ và Nguyên Thiếu Lăng tuyên bố công khai mối quan hệ.

Ngày cưới của Đồng đại tiểu thư, Đồng nhị thiếu gia vốn rất ít lộ diện lại trở thành tiêu điểm. Chuyện giữa hai nhà Đồng Nguyên trở thành đề tài nhiều chuyện của vô số người ưu thích những câu chuyện tình cảm yêu hận tình thù sướt mướt, so với mấy tiết mục soi mói diễn viên giới giải trí còn hấp dẫn hơn.

Ai biết liệu Nguyên đại thiếu gia có thật lòng với cái tên Đồng nhị thiếu gia lang bạt bên ngoài kia hay không? Nói không chừng chỉ là một màn trả thù tình mà thôi.

Tên Lưu Diệu lúc trước chia tay Nguyên Thiếu Lăng để bỏ đi theo bà đại gia, giờ làm thế nào để có thể cùng người yêu cũ sống chung dưới 1 mái nhà đây? À, chắc Nguyên đại thiếu gia không gả tới Đồng gia đâu ha?

Nếu như Nguyên Thiếu Lăng cùng Đồng Huệ Vũ chẳng thể chia tay, thì chẳng phải hai nhà Đồng Nguyên sẽ cường cường liên thủ, thương trường tương lai sẽ có biến ảo thế nào đây?

“Quản họ làm cái quái gì?” Đồng nhị thiếu gia quăng căy tăm trên miệng, cười vài tiếng, cúp điện thoại. Bên ngoài đang hối thúc hắn chạy ra, có khách quan trọng tới.

“Cũng không phải tôi kết hôn, phiền chết được.” Mục đích chính của hắn, không phải muốn cùng Nguyên Thiếu Lăng tới lễ thành hôn này để xem sắc mặt của Lưu Diệu cùng Đồng Huệ Ny hay sao? Từ lúc nào biến thành thế này? Hai vị lão Đồng gia, ba mẹ sinh ra nhưng chưa có một ngày nuôi dưỡng hắn, mấy ngày nay đi đâu cũng mang hắn theo cả, đi giới thiệu hắn khắp nơi, đúng vậy, việc nhận tổ tông là hắn đã nói, nhưng mà trong lòng hắn vẫn bài xích người nhà họ Đồng như cũ, hắn tuyệt không có ý định nhấn mạnh cho cả thế giới biết hắn đã ‘thoát khỏi năm tháng gian khổ trở về vị trí Đồng nhị thiếu gia cẩm y ngọc thực.’

Hắn cũng không cách nào cùng Nguyên Thiếu Lăng nắm tay nhau bất ngờ xuất hiện trước mặt Lưu Diệu cùng Đồng Huệ Ny tặng một phần ‘kinh hỉ’ cho đôi tân giai nhân này được nữa.

Bọn họ đã sớm để toàn bộ mọi người biết quan hệ giữa hai người họ rồi, nên chẳng còn tặng được phần quà ‘kinh hỉ’ cho bất kỳ ai được nữa.

Mà những chuyện này, cũng chính là ý của Nguyên Thiếu Lăng.

Nguyên Thiếu Lăng không muốn hắn cùng người trong nhà có mối quan hệ quá mức ác liệt, tuy rằng anh luôn bày ra bộ dáng ‘tôi không quan tâm tới chuyện của cậu’, nhưng hắn biết người như Nguyên Thiếu Lăng, chính là sự quan tâm không đặt ngay cửa miệng.

Nói chung, sau khi hai người họ công khai mối quan hệ, thì mấy ngày vừa rồi vì quá bận rộn mà chẳng gặp được anh.

Hắn không thích như vậy.

Hôn lễ bận rộn tới nửa đêm, bọn họ ở buổi tiệc rượu ban ngày vội vã gặp nhau, sau đó nhanh chóng tách ra, Đồng nhị thiếu gia tiếp tục bận rộn đầu váng mắt hoa. Rốt cục tới tối có thể hít thở được chút không khí, Đồng Huệ Vũ mệt tới mức nói cũng không còn sức. Hắn cầm chìa khóa xe chẳng thèm nói với ai cứ thể bước ra cửa.

“Con muốn đi đâu?” Mẹ của hắn từ phía sau gọi lại. “Hiện tại chúng ta phải về nhà rồi.”

Hắn quay đầu lại nhìn mẹ mình 1 cái. “Mọi người về trước đi, tôi đi tìm ảnh.”

“Con –” Bà lo lắng nói lắp 1 chút. “Khi nào con về?” Bà rất sợ lại một lần nữa mấy tháng trời liên tiếp hắn sẽ không chịu về nhà, lại chẳng thèm để ý gì tới họ.

“Rảnh thì sẽ về, trước tiên tôi còn nghỉ ngơi 2 ngày đã.” Hắn dừng lại, thong thả xoay người nói với bà. “Chuyện tôi đã hứa tôi sẽ làm được. Mẹ cứ yên tâm.”

Hắn đi tới bãi đỗ xe, rốt cục ở phía ngoài khách sạn ngay sườn núi này tìm kiếm được chút yên tĩnh, bóng đêm bên ngoài có chút lãng mạn, ánh trăng xa xa chiếu rọi vào dòng sông, tản mác ra vài ánh bạc vụn không ai quấy rối. Một người đàn ông đang dựa người vào một chiếc xe, nhìn hắn từ bãi cỏ bước tới, chẳng biết người đó đã đợi hắn bao lâu rồi.

“Trễ quá.” Người nọ đợi hắn bước lại rồi, dừng trước mặt mình mới nói.

Dưới sự kinh ngạc của hắn, nụ cười trên mặt từ từ phóng lớn, sau đó hắn nhào tới, ôm lấy anh, đặt anh lên đầu xe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương