Ngút Trời
-
Quyển 1 - Chương 65-2: Gặp lại cố nhân. 2
Edit: Linh Vũ.
Con hổ lo lắng nhìn, sau đó nằm xuống, hình như là chờ đợt một cái gì đó quý trọng, mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn.
Khả Nhã thành, tại Dịch gia.
Dịch Cẩn Minh ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, phát ra những tiếng phiền chán, làm cho thủ vệ canh gác ngoài cửa kinh hãi không thôi.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của gia chủ, cho dù ngày trước tại thời điểm chống đỡ Dịch gia suy tàn cũng không có phiền chán như thế.
“Oành” trong thư phòng truyền ra tiếng vang, thủ vệ sợ tới mức giật mình, lo lắng vụng trộm nhìn, xem ra lão gia họ thật sự rất tức giận.
“Toàn bộ đi ra cho ta.” Dịch Cẩn Minh rống lên một tiếng, thủ vệ ngoài cửa như được đặc xá, nhất tề cung kính đáp lời: “Vâng.”
Nói xong, toàn bộ chạy trốn khỏi sân, bây giờ cách xa lão gia là tốt nhất.
“Hạ Hinh Viêm! Hạ Hinh Viêm!”
Dịch Cẩn Minh nhìn chằm chằm bình hoa vỡ trên đất, nghiến răng gầm nhẹ.
“Ngươi rốt cuốc là loại người nào?”
Dịch Cẩn Minh thật sự nổi giận.
Hắn chuẩn bị kế hoạch lâu như thế, đột nhiên bây giờ lòi ra một Hạ Hinh Viêm làm bại lộ.
Hiện tại cũng không giết được Hạ Hinh Viêm, bên người nàng có một linh thú hình người, hắn động thủ kiểu gì?
Nhưng Hạ Hinh Viêm phải loại bỏ, để nàng sống, biết ngày nào nàng nói ra.
Tai họa ngầm như vậy, hắn sao có thể để lại?
Chính là… linh thú hình người bên cạnh nàng quá mức cường đại, hắn không thể giết được.
Dịch Cẩn Minh vô cùng khó khăn, nhất thời không nghĩ ra được cách nào, nếu chuyện này mà làm sáng tỏ, hắn phải làm thế nào?
Quay về bên chỗ Hạ Hinh Viêm, nàng sau khi rời khỏi khe sâu thì quay về quán trọ, ngồi trong phòng đã sớm rửa mặt xong.
Hà Hy Nguyên cũng tiểu hồ ly thì về phòng bọn họ.
Chuyến này đi tuy không có gì nguy hiểm, nhưng chạy như vậy cũng đủ mệt đi.
Đang lúc nàng buồn ngủ, ngâm trâm trên đầu chợt lóe, Dập Hoàng xuất hiện ở trong phòng, xoay người đi ra ngoài.
“Dập Hoàng, ngươi định đi đâu?” Hạ Hinh Viêm vốn đang buồn ngủ liền tỉnh lại, kỳ quái hỏi.
Trễ thế này rồi, Dập Hoàng còn muốn đi ra ngoài sao?
“Ân, có chút việc muốn xử lý, ngươi đi ngủ đi.” Dập Hoàng đơn giản nói một câu, liền định bước đi.
Hạ Hinh Viêm đột nhiên tỉnh táo, thấp giọng nói: “Đứng lại.”
Dập Hoàng đang bước nhanh đến cửa dừng lại cước bộ, kinh ngạc xoay người lại, nhìn Hạ Hinh Viêm.
Nhìn nàng đã muốn leo lên giường ngồi, nét buồn ngủ trong mắt hoàn toàn biến mất, nhìn không thấy nữa, cả người tràn đầy tinh thần nhìn hắn.
“Có việc?” Dập Hoàng đứng tại chỗ, cũng không di động, nhìn Hạ Hinh Viêm.
Nhìn tư thế kia, là khả năng cao nói chuyện xong với nàng, còn muốn tiếp tục ra ngoài.
Hạ Hinh Viêm dừng ánh mắt trên người Dập Hoàng, trong mắt hiện lê những cảm xúc phúc tạp, đan lại một chỗ, làm cho Dập Hoàng trong thời gian ngắn nhìn không hiểu được.
Không đợi hắn nói tiếp, Hạ Hinh Viêm đã mở miệng, dứt khoát nói: “Không được đi.”
Dập Hoàng hơi sửng sốt, buồn cười nhìn Hạ Hinh Viêm, giọng điệu thoải mái nói: “Ta chỉ phải ra ngoài làm chút việc thôi.”
“Phải không?” Hiển nhiên, lí do thoái thác này cũng không làm cho Hạ Hinh Viêm tin tưởng, cười như không cười nhìn Dập Hoàng: “Chẳng lẽ không phải là hôm nay người nào đó muốn đi chấm dứt tính mạng Dịch Cẩn Minh sao?”
Mắt Dập Hoàng tối sầm lại, không nói tiếp.
Vừa không phản bác cũng không đáp lời, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, im lặng kháng nghị.
Rõ ràng hắn là một linh thú hình người còn lợi hại hơn so với Hà Hy Ngyên, rõ ràng là một nhân vật lợi hại, chỉ cần tức giận có thể hủy bỏ cả một thành trì.
Chính là không biết vì sao, hắn liền lẳng lặng đứng như vậy, mông lung đứng ở đấy, như thể có một loại cảm giác ủy khuất.
Không biết tại sao, nhưng Hạ Hinh Viêm cảm thấy Dập Hoàng giống như là một cái tiểu hài tử bị ủy khuất, không biết chỗ nào không tốt xoay người cùng nàng cáu kỉnh.
Hạ Hinh Viêm than nhẹ một tiếng, chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt Dập Hoàng.
Nhìn Dập Hoàng nhíu chặt mày, tâm Hạ Hinh Viêm có chút nhói, nhẹ nhàng nắm tay hắn, nơi đấy truyền đấy nhiệt độ quen thuộc, nắm bàn tay hữu lực ấm áp, làm cho nàng có cảm giác an tâm.
Chính là lúc này, Dập Hoàng giống như một đứa trẻ không hiểu được vì sao phải đến trường, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia ẩn chứa một loại oán trách, không nói gì, cứ thế nhìn nàng.
Hạ Hinh Viêm bật ra một tiếng cười phì, nàng đúng là chưa có gặp qua bộ dáng này của Dập Hoàng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Dập Hoàng: “Như thế nào, tức giận?”
“Ta không có tức giận.” Giọng của Dập Hoàng như thường, giống như giận dỗi Hạ Hinh Viêm cảm nhận được vừa rồi hết thảy đều là ảo giác.
Hạ Hinh Viêm tay phải nắm tay Dập Hoàng, tay kia duỗi ra ôm cổ Dập Hoàng, đem đầu hắn hạ xuống, chạm trán hắn: “Ta còn muốn tham gia đại hội so tài Dược tề Sư, bây giờ giết Dịch Cẩn Minh Khả Nhã thành sẽ rối loạn.”
“Khả Nhã thành rối loạn ta sẽ không tham gia được, loại người như Dịch Cẩn Minh cũng không cần nóng vội thu thập.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, ngón tay vuốt ve tóc Dập Hoàng.
Hạ Hinh Viêm vuốt ve làm cho Dập Hoàng nheo nheo mắt lại hưởng thụ, chính là… sao nàng lại dùng phương thức dụ dỗ tiểu hài tử này dỗ hắn.
“Chỉ là một đại hội so tài Dược tề Sư, ngươi cũng không phải Dược tề Sư, có cái gì cần xem?” Dập Hoàng dù hưởng thụ, nhưng ý định vẫn không muốn thay đổi.
Hắn luôn nói một là một, hai là hai, sao có thể dễ dàng thay đổi tâm ý được.
“Khó có được gặp một đại hội so tài Dược tề Sư, hội tụ không biết bao nhiêu Dược tề Sư, là cơ hội tốt học thêm nhiều cái.” Dừng một chút, Hạ Hinh Viêm rời khỏi trán Dập Hoàng bỡn cợt nói: “ Dù sao ta cũng mua bài tử vào cổng rồi, không thể để lãng phí được.”
Dập Hoàng không nói gì, nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, chút tiền kia nàng cũng để ý sao?
Tay sờ sờ, mất đi độ ấm từ trán Hạ Hinh Viêm, làm hắn có chút vắng vẻ.
“Sau đại hội so tài Dược tề Sư.” Dập Hoàng không đầu không đuôi nói một câu, có điểm giận dỗi không phục.
“Được.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nhìn Dập Hoàng, nàng mới phát hiện trên người nam nhân này cũng có một mặt của tiểu hài tử a.
Thú vị.
“Ngươi nghĩ cái gì?” người đối diện đột nhiên khí chất biến đổi.
Tiểu hài tử nháy mắt thành vương giả bề nghễ thiên hạ.
“Mệt mỏi quá a, ngủ ngủ.” Hạ Hinh Viêm mưỡi cưỡng lấy tay chẽ miệng ngáp một cái, nói sang chuyện khác.
Người thông minh sẽ không cùng nhân vật nguy hiểm nói lời vô nghĩa, nàng là người thông minh, đương nhiên sẽ không nói với Dập Hoàng hắn giống tiểu hài tử.
Nàng hiện tại quý trùng sinh mệnh, không muốn chết trong tay người nhà a.
Nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng giá, không đáng giá.
Dập Hoàng nhìn nữ nhân trước mặt, cặp mắt kia nhiễm một tầng mông lung, tự nhiên tản ra một loại mĩ cảm, biết nàng cố tình nói sang chuyện khác, cũng không muốn truy cứu: “Ân, ngủ đi.”
Con hổ lo lắng nhìn, sau đó nằm xuống, hình như là chờ đợt một cái gì đó quý trọng, mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn.
Khả Nhã thành, tại Dịch gia.
Dịch Cẩn Minh ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, phát ra những tiếng phiền chán, làm cho thủ vệ canh gác ngoài cửa kinh hãi không thôi.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của gia chủ, cho dù ngày trước tại thời điểm chống đỡ Dịch gia suy tàn cũng không có phiền chán như thế.
“Oành” trong thư phòng truyền ra tiếng vang, thủ vệ sợ tới mức giật mình, lo lắng vụng trộm nhìn, xem ra lão gia họ thật sự rất tức giận.
“Toàn bộ đi ra cho ta.” Dịch Cẩn Minh rống lên một tiếng, thủ vệ ngoài cửa như được đặc xá, nhất tề cung kính đáp lời: “Vâng.”
Nói xong, toàn bộ chạy trốn khỏi sân, bây giờ cách xa lão gia là tốt nhất.
“Hạ Hinh Viêm! Hạ Hinh Viêm!”
Dịch Cẩn Minh nhìn chằm chằm bình hoa vỡ trên đất, nghiến răng gầm nhẹ.
“Ngươi rốt cuốc là loại người nào?”
Dịch Cẩn Minh thật sự nổi giận.
Hắn chuẩn bị kế hoạch lâu như thế, đột nhiên bây giờ lòi ra một Hạ Hinh Viêm làm bại lộ.
Hiện tại cũng không giết được Hạ Hinh Viêm, bên người nàng có một linh thú hình người, hắn động thủ kiểu gì?
Nhưng Hạ Hinh Viêm phải loại bỏ, để nàng sống, biết ngày nào nàng nói ra.
Tai họa ngầm như vậy, hắn sao có thể để lại?
Chính là… linh thú hình người bên cạnh nàng quá mức cường đại, hắn không thể giết được.
Dịch Cẩn Minh vô cùng khó khăn, nhất thời không nghĩ ra được cách nào, nếu chuyện này mà làm sáng tỏ, hắn phải làm thế nào?
Quay về bên chỗ Hạ Hinh Viêm, nàng sau khi rời khỏi khe sâu thì quay về quán trọ, ngồi trong phòng đã sớm rửa mặt xong.
Hà Hy Nguyên cũng tiểu hồ ly thì về phòng bọn họ.
Chuyến này đi tuy không có gì nguy hiểm, nhưng chạy như vậy cũng đủ mệt đi.
Đang lúc nàng buồn ngủ, ngâm trâm trên đầu chợt lóe, Dập Hoàng xuất hiện ở trong phòng, xoay người đi ra ngoài.
“Dập Hoàng, ngươi định đi đâu?” Hạ Hinh Viêm vốn đang buồn ngủ liền tỉnh lại, kỳ quái hỏi.
Trễ thế này rồi, Dập Hoàng còn muốn đi ra ngoài sao?
“Ân, có chút việc muốn xử lý, ngươi đi ngủ đi.” Dập Hoàng đơn giản nói một câu, liền định bước đi.
Hạ Hinh Viêm đột nhiên tỉnh táo, thấp giọng nói: “Đứng lại.”
Dập Hoàng đang bước nhanh đến cửa dừng lại cước bộ, kinh ngạc xoay người lại, nhìn Hạ Hinh Viêm.
Nhìn nàng đã muốn leo lên giường ngồi, nét buồn ngủ trong mắt hoàn toàn biến mất, nhìn không thấy nữa, cả người tràn đầy tinh thần nhìn hắn.
“Có việc?” Dập Hoàng đứng tại chỗ, cũng không di động, nhìn Hạ Hinh Viêm.
Nhìn tư thế kia, là khả năng cao nói chuyện xong với nàng, còn muốn tiếp tục ra ngoài.
Hạ Hinh Viêm dừng ánh mắt trên người Dập Hoàng, trong mắt hiện lê những cảm xúc phúc tạp, đan lại một chỗ, làm cho Dập Hoàng trong thời gian ngắn nhìn không hiểu được.
Không đợi hắn nói tiếp, Hạ Hinh Viêm đã mở miệng, dứt khoát nói: “Không được đi.”
Dập Hoàng hơi sửng sốt, buồn cười nhìn Hạ Hinh Viêm, giọng điệu thoải mái nói: “Ta chỉ phải ra ngoài làm chút việc thôi.”
“Phải không?” Hiển nhiên, lí do thoái thác này cũng không làm cho Hạ Hinh Viêm tin tưởng, cười như không cười nhìn Dập Hoàng: “Chẳng lẽ không phải là hôm nay người nào đó muốn đi chấm dứt tính mạng Dịch Cẩn Minh sao?”
Mắt Dập Hoàng tối sầm lại, không nói tiếp.
Vừa không phản bác cũng không đáp lời, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, im lặng kháng nghị.
Rõ ràng hắn là một linh thú hình người còn lợi hại hơn so với Hà Hy Ngyên, rõ ràng là một nhân vật lợi hại, chỉ cần tức giận có thể hủy bỏ cả một thành trì.
Chính là không biết vì sao, hắn liền lẳng lặng đứng như vậy, mông lung đứng ở đấy, như thể có một loại cảm giác ủy khuất.
Không biết tại sao, nhưng Hạ Hinh Viêm cảm thấy Dập Hoàng giống như là một cái tiểu hài tử bị ủy khuất, không biết chỗ nào không tốt xoay người cùng nàng cáu kỉnh.
Hạ Hinh Viêm than nhẹ một tiếng, chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt Dập Hoàng.
Nhìn Dập Hoàng nhíu chặt mày, tâm Hạ Hinh Viêm có chút nhói, nhẹ nhàng nắm tay hắn, nơi đấy truyền đấy nhiệt độ quen thuộc, nắm bàn tay hữu lực ấm áp, làm cho nàng có cảm giác an tâm.
Chính là lúc này, Dập Hoàng giống như một đứa trẻ không hiểu được vì sao phải đến trường, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia ẩn chứa một loại oán trách, không nói gì, cứ thế nhìn nàng.
Hạ Hinh Viêm bật ra một tiếng cười phì, nàng đúng là chưa có gặp qua bộ dáng này của Dập Hoàng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Dập Hoàng: “Như thế nào, tức giận?”
“Ta không có tức giận.” Giọng của Dập Hoàng như thường, giống như giận dỗi Hạ Hinh Viêm cảm nhận được vừa rồi hết thảy đều là ảo giác.
Hạ Hinh Viêm tay phải nắm tay Dập Hoàng, tay kia duỗi ra ôm cổ Dập Hoàng, đem đầu hắn hạ xuống, chạm trán hắn: “Ta còn muốn tham gia đại hội so tài Dược tề Sư, bây giờ giết Dịch Cẩn Minh Khả Nhã thành sẽ rối loạn.”
“Khả Nhã thành rối loạn ta sẽ không tham gia được, loại người như Dịch Cẩn Minh cũng không cần nóng vội thu thập.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, ngón tay vuốt ve tóc Dập Hoàng.
Hạ Hinh Viêm vuốt ve làm cho Dập Hoàng nheo nheo mắt lại hưởng thụ, chính là… sao nàng lại dùng phương thức dụ dỗ tiểu hài tử này dỗ hắn.
“Chỉ là một đại hội so tài Dược tề Sư, ngươi cũng không phải Dược tề Sư, có cái gì cần xem?” Dập Hoàng dù hưởng thụ, nhưng ý định vẫn không muốn thay đổi.
Hắn luôn nói một là một, hai là hai, sao có thể dễ dàng thay đổi tâm ý được.
“Khó có được gặp một đại hội so tài Dược tề Sư, hội tụ không biết bao nhiêu Dược tề Sư, là cơ hội tốt học thêm nhiều cái.” Dừng một chút, Hạ Hinh Viêm rời khỏi trán Dập Hoàng bỡn cợt nói: “ Dù sao ta cũng mua bài tử vào cổng rồi, không thể để lãng phí được.”
Dập Hoàng không nói gì, nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, chút tiền kia nàng cũng để ý sao?
Tay sờ sờ, mất đi độ ấm từ trán Hạ Hinh Viêm, làm hắn có chút vắng vẻ.
“Sau đại hội so tài Dược tề Sư.” Dập Hoàng không đầu không đuôi nói một câu, có điểm giận dỗi không phục.
“Được.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nhìn Dập Hoàng, nàng mới phát hiện trên người nam nhân này cũng có một mặt của tiểu hài tử a.
Thú vị.
“Ngươi nghĩ cái gì?” người đối diện đột nhiên khí chất biến đổi.
Tiểu hài tử nháy mắt thành vương giả bề nghễ thiên hạ.
“Mệt mỏi quá a, ngủ ngủ.” Hạ Hinh Viêm mưỡi cưỡng lấy tay chẽ miệng ngáp một cái, nói sang chuyện khác.
Người thông minh sẽ không cùng nhân vật nguy hiểm nói lời vô nghĩa, nàng là người thông minh, đương nhiên sẽ không nói với Dập Hoàng hắn giống tiểu hài tử.
Nàng hiện tại quý trùng sinh mệnh, không muốn chết trong tay người nhà a.
Nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng giá, không đáng giá.
Dập Hoàng nhìn nữ nhân trước mặt, cặp mắt kia nhiễm một tầng mông lung, tự nhiên tản ra một loại mĩ cảm, biết nàng cố tình nói sang chuyện khác, cũng không muốn truy cứu: “Ân, ngủ đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook