Ngút Trời
-
Quyển 1 - Chương 61-1: Học viện quỷ dị (1)
Đạp ánh trăng, Dập Hoàng trở lại phòng Hạ Hinh Viêm, nhìn thiên hạ nhỏ bé đang ngủ say trên giường, miệng nhẹ cười.
Nhẹ nhàng bước qua, nhìn ngón tay trắng nón của nàng cầm chặt chăn mỏng, chôn nửa mặt trong chăn.
Dường như trong lúc ngủ cũng không yên, mày nhẹ nhàng nhăn lại, dẫu ngủ say cũng không có chút nào thả lỏng.
Dập Hoàng nhẹ nhàng đưa tay, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào mi tâm (điểm giữa hai chân mày) của Hạ Hnh Viêm, chậm rãi xoa nhẹ, mang theo một chút ấm áp, từ từ làm cho nàng không còn nhíu chặt mày.
Không biết có phải nhờ động tác của Dập Hoàng hay không, Hạ Hinh Viêm đang ngủ say chỉ nhẹ “ưm” một tiếng, hai hàng lông mày giãn ra, cơ thể khẽ cựa quậy.
Xoay người, từ tư thế nằm nghiêng đổi thành tư thế nằm thẳng thoải mái, không hề phòng bị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra toàn bộ, môi đỏ mỏng khẽ mấp máy, bình yên đi vào giấc ngủ.
Dập Hoàng cười nhẹ, ngón tay thon dài rời khỏi mi tâm của Hạ Hinh Viêm, ngón trỏ khẽ cong, dừng lại ở trên chóp mũi của nàng, nghĩ nghĩ, lại cười không ra tiếng, bỏ tay xuống.
Không tiếp tục đùa Hạ Hinh Viêm theo ý tưởng lúc nãy của hắn.
Bây giờ vẫn nên để cho nàng ngủ thật ngon giấc.
“Thật sự là một cô bé ngốc.” Dập Hoàng khẽ cười một tiếng, dịch lại góc chăn cho Hạ Hinh Viêm, xoay người đi ra ngoài.
Đến phòng bên cạnh, đẩy cửa đi vào.
Đang nằm ở bên cạnh giường, tiểu hồ ly đột nhiên bật dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa, thấy đi đến là Dập Hoàng, thở dài nhẹ nhõm, thả lỏng thần kinh, lại nằm úp sấp xuống.
Trên giường Hà Hy Nguyên đang ngồi khoanh chân vẫn tiếp tục nhắm chặt hai mắt, không để ý đến người bên ngoài là ai.
Hắn tin tưởng sự bảo vệ của Đoạn Hằng Nghê, nên không chút phân tâm, không ngừng cố gắng tu luyện để khôi phục lại yêu lực vốn dĩ bị cạn kiệt.
“Yêu lực hệ nước sử dụng ở sa mạc, cũng không phải là một phương pháp tốt.” Dập Hoàng tùy ý kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, nhìn Hà Hy Nguyên.
Hà Hy Nguyên cũng không hề có nửa điểm đáp lời, nhưng Dập Hoàng biết là hắn nghe được.
“Là một linh thú thế nhưng không biết tận dụng hoàn cảnh xung quanh, thực thất bại.” Dập Hoàng thản nhiên, không chút cảm xúc nói.
Hà Hy Nguyên vẫn không có chút phản ứng, nhưng tiểu hồ ly thì không mặc kệ được, vội vàng đứng lên.
“Thời điểm đó nếu không có A Hy vận dụng toàn bộ yêu lực còn không biết có bao nhiêu quái vật cát vàng? A Hy là một đao trừ tận gốc, có cái gì sai?”
Tiểu hồ ly bất mãn trừng Dập Hoàng, hiện tại thì nói mát, sao lúc ban ngày không làm gì đi?
“Hà Hy Nguyên là linh thú hệ nước, ở giữa sa mạc muốn dừng yêu lực hệ nước, không phải thực ngu xuẩn?” Dập Hoàng căn bản không đem tiểu hồ ly đang tức giận đến giơ chân để vào mắt.
“Vô nghĩa, người đã biết hắn là hệ nước, không dùng nước thì dùng cái gì?” Tiểu hồ ly hận không thể tiến lên cắn Dập Hoàng hai phát.
Hắn đầu óc không phát triển hử.
Linh thú hệ nước, muốn phóng ra toàn lực thời điểm tự nhiên sẽ dùng công kích hệ nước, chẳng lẽ muốn bỏ qua công kích mình am hiểu nhất, sử dụng loại lực lượng khác?
Bỏ qua thứ mình am hiểu nhất là chuyện không có khả năng.
Người hay linh thú đều sẽ không làm như vậy, Dập Hoàng có phải bị choáng không.
Không hiểu còn ở nơi này nói lung tung?
“Lúc ấy là ở sa mạc.” Dập Hoàng hoàn toàn không nhìn khuôn mặt tức giận của tiểu hồ ly, vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
Tiểu hồ ly thật sự nổi giận, Dập Hoàng căn bản là không thèm nghe hắn nói đúng không?
“Vô nghĩa, chúng ta đương nhiên đều biết lúc đó là ở sa mạc, nếu không làm sao A Hy phải tiêu hết yêu lực?”
Tiểu hồ ly không thèm để ý thực lực của bọn họ kém Dập Hoàng bao nhiêu nữa, không quan tâm hậu quả điên cuồng hét lên với Dập Hoàng.
Tất nhiên, tiếng hô của hắn cũng đã khống chế âm lượng, để không ầm ỹ đến Hạ Hinh Viêm đang ngủ say ở phòng bên.
“Người chẳng lẽ không biết ở trong sa mạc không có nguồn nước? A Hy là linh thú hệ nước, ở giữa sa mạc không có giọt nước người phải biết hắn muốn sử dụng hệ nước có bao nhiêu khó khăn chứ?”
Tiểu hồ ly thở phì phì trừng mắt Dập Hoàng, hắn thật không rõ, hơn nửa đêm, Dập Hoàng tới nới này làm gì chứ?
Cố ý đến chọc tức bọn họ hay là đến châm chọc bọn họ?
Nếu như thế cũng không cần phải cố ý đến nửa đêm để cười nhạo bọn họ.
“Biết sa mạc không có nguồn nước còn dùng yêu lực hệ nước.” Dập Hoàng giọng nói lạnh lùng, thản nhiên vang lên, nghe không ra có ý trào phúng hay là gì khác.
“Dập Hoàng, người là đồ hỗn đán!” Tiểu hồ ly tức giận đến mức từ trên giường nhảy đến trên bàn bên cạnh, cùng Dập Hoàng hai mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau.
“A Hy là vì ai? A Hy muốn làm cho Hạ Hinh Viêm nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, hắn đã dùng hết toàn lực, người còn muốn thế nào?”
“Tới đây để cười nhạo hắn người vui sao?”
Tiểu hồ ly thật sự bực mình không thôi, hắn cùng với Hà Hy Nguyên ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, hai người còn thân nhau hơn cả anh em.
Hiện tại yêu lực của Hà Hy Nguyên cạn kiệt, thế nhưng còn bị người khác châm chọc, hắn làm sao có thể nuốt giận?
“Nơi đó cũng không phải là sa mạc thật sự.” Dập Hoàng xem nhẹ sự táo bạo cũng như chất vấn của tiểu hồ ly.
Chậm rì rì mở miệng, chỉ nói một câu này, lập tức làm cho tiểu hồ ly ngậm miệng lại.
Một bụng lửa giận tất cả đều bị ép xuống.
Đoạn Hằng Nghê cũng không ngốc, chỉ cần nghĩ qua, có thể hiểu sơ ý của Dập Hoàng.
“Đó là sắc vệ.” Dập Hoàng cười như không cười, tà nghễ nhìn Hà Hy Nguyên đang nhắm chặt hai mắt tu luyện, “Thật sự thì nó vẫn chỉ ở trong núi.”
“Ngọn núi cũng không phải nơi không có nước.”
“Bị sắc vệ mê hoặc, không biết mượn dùng lực từ bên ngoài, lấy ngắn bỏ dài, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?”
“A…” Tiểu hồ ly trầm ngâm một lát cũng không tìm được điều gì để phản bác.
Dập Hoàng nói thực đúng, nếu lúc trước Hà Hy Nguyên có thể phá vỡ sắc vệ, mượn dùng lực từ nguồn nước trong núi, nhất định sẽ không thê thảm như bây giờ.
“Người thiên phú là linh thú hệ nước, tất nhiên nên biết cách sử dụng tốt thiên phú của mình, đừng lãng phí.”
Nói xong, Dập Hoàng đứng dậy: “Làm linh thú hình người, chính là muốn so với lúc hình thú nhiều ra biết tự hỏi, không nên làm việc lỗ mãng.”
Hà Hy Nguyên khoanh chân ngồi ở trên giường, hơi hơi gật đầu.
Chứng tỏ hắn nghe được những lời nói của Dập Hoàng.
Kỳ thật, hắn vẫn luôn tự hỏi cách mình sử dụng yêu lực có đúng hay không.
Ở trong tu luyện, đôi khi hắn có cảm giác không tìm được phương hướng, nhưng bên người không có linh thú hình người khác, tự nhiên cũng không có ai để hắn có thể hỏi.
Linh thú khác hẳn với con người, con người còn có thể đến học viện để tu luyện, cho dù không đến học viện cũng có những người khác để có thể cùng thảo luận, dạy dỗ.
Mà bọn họ thân là linh thú không có sự thuận lợi như vậy, chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Ở rất nhiều thời điểm, con đường tự mình tìm được không nhất định là đúng, đấy cũng chính là lý do vì sao linh thú tu luyện khó khăn như vậy, vì sao linh thú hình người lại khó khăn như vậy.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất là từng linh thú tu luyện từng loại chiêu thức cũng không giống nhau, cho dù muốn chỉ dạy cũng không biết cách nào.
Giống như, hắn cùng Đoạn Hằng Nghê hai người, luôn cùng nhau bàn luận để tiến hành tu luyện.
Nhưng ai cũng không thể góp ý được cho đối phương, nhiều lắm cũng chỉ có thể trong lúc đối chiến phát hiện ra nhược điểm của bản thân sau đó tự nghĩ biện pháp khắc phục.
“Cảm ơn người, Dập Hoàng.” Tiểu hồ ly thay Hà Hy Nguyên nói lời cảm ơn, kinh nghiệm như thế không phải ai cũng dễ dàng chia sẻ với người khác.
Dập Hoàng nhìn tiểu hồ ly, gật đầu, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn vách tường bên cạnh, sau đó xoay người rời đi.
Tiều hồ ly nhìn theo ánh mắt của Dập Hoàng, cũng không nhìn thấy điều gì, chỉ là phương hướng kia chính là phòng của Hạ Hinh Viêm.
Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi phấn hồng, liếm liếm môi mình, nhếch miệng cười cười.
Dập Hoàng thật sự là một người không được tự nhiên.
Hôm nay Hà Hy Nguyên giúp Hạ Hinh Viêm, cho nên Dập Hoàng mới qua đây nói ra mấy kinh nghiệm này thay lời cảm tạ sao?
Hắn hiện tại cảm thấy Dập Hoàng cũng không đáng sợ như vậy.
“A Hy, người thấy những gì Dập Hoàng nói có đạo lý chứ?” Tiểu hồ ly nhảy lại lên giường, ngửa đầu hỏi Hà Hy Nguyên.
Hà Hy Nguyên lắc đầu.
Tiểu hồ ly kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Hắn thế nhưng nói ra một đống vô nghĩa cho ngươi.”
“Không.” Thanh âm của Hà Hy Nguyên từ trong đầu của tiểu hồ ly vang lên, “Dập Hoàng nói đúng, nhưng mà…”
Hà Hy Nguyên cười khổ một tiếng: “Dập Hoàng nói tình huống như vậy chỉ thích hợp cho linh thú hình người bậc ba sử dụng.”
“Bậc ba?” Tiểu hồ ly dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa không ngã ra giường, tức giận đến mắng to, “Dập Hoàng thật sự hỗn đán, hắn đang trả thù đi?”
Nói cho Hà Hy Nguyên phương pháp của linh thú bậc ba thì có ích lợi gì?
Hà Hy Nguyên hiện tại mới chỉ là linh thú bậc hai thôi.
Hà Hy Nguyên hơi giật giật khóe môi, trong giọng nói mang theo ý cười, ở trong đầu của tiểu hồ ly vang lên: “Hắn dường như rất hi vọng ta mau chóng thăng chức lên linh thú hình người bậc ba.”
“Bậc ba?” Tiểu hồ ly khóe môi run rẩy, mục tiêu này thật cũng đủ lớn.
Quên đi, hiện tại không phải thời điểm lo lắng vấn đề này.
“A Hy, người cố gắng nhanh nhanh khôi phục.”
Tiểu hồ ly nói xong, cũng liền nằm xuống một bên không hề quấy rầy Hà Hy Nguyên.
Nhẹ nhàng bước qua, nhìn ngón tay trắng nón của nàng cầm chặt chăn mỏng, chôn nửa mặt trong chăn.
Dường như trong lúc ngủ cũng không yên, mày nhẹ nhàng nhăn lại, dẫu ngủ say cũng không có chút nào thả lỏng.
Dập Hoàng nhẹ nhàng đưa tay, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào mi tâm (điểm giữa hai chân mày) của Hạ Hnh Viêm, chậm rãi xoa nhẹ, mang theo một chút ấm áp, từ từ làm cho nàng không còn nhíu chặt mày.
Không biết có phải nhờ động tác của Dập Hoàng hay không, Hạ Hinh Viêm đang ngủ say chỉ nhẹ “ưm” một tiếng, hai hàng lông mày giãn ra, cơ thể khẽ cựa quậy.
Xoay người, từ tư thế nằm nghiêng đổi thành tư thế nằm thẳng thoải mái, không hề phòng bị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra toàn bộ, môi đỏ mỏng khẽ mấp máy, bình yên đi vào giấc ngủ.
Dập Hoàng cười nhẹ, ngón tay thon dài rời khỏi mi tâm của Hạ Hinh Viêm, ngón trỏ khẽ cong, dừng lại ở trên chóp mũi của nàng, nghĩ nghĩ, lại cười không ra tiếng, bỏ tay xuống.
Không tiếp tục đùa Hạ Hinh Viêm theo ý tưởng lúc nãy của hắn.
Bây giờ vẫn nên để cho nàng ngủ thật ngon giấc.
“Thật sự là một cô bé ngốc.” Dập Hoàng khẽ cười một tiếng, dịch lại góc chăn cho Hạ Hinh Viêm, xoay người đi ra ngoài.
Đến phòng bên cạnh, đẩy cửa đi vào.
Đang nằm ở bên cạnh giường, tiểu hồ ly đột nhiên bật dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa, thấy đi đến là Dập Hoàng, thở dài nhẹ nhõm, thả lỏng thần kinh, lại nằm úp sấp xuống.
Trên giường Hà Hy Nguyên đang ngồi khoanh chân vẫn tiếp tục nhắm chặt hai mắt, không để ý đến người bên ngoài là ai.
Hắn tin tưởng sự bảo vệ của Đoạn Hằng Nghê, nên không chút phân tâm, không ngừng cố gắng tu luyện để khôi phục lại yêu lực vốn dĩ bị cạn kiệt.
“Yêu lực hệ nước sử dụng ở sa mạc, cũng không phải là một phương pháp tốt.” Dập Hoàng tùy ý kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, nhìn Hà Hy Nguyên.
Hà Hy Nguyên cũng không hề có nửa điểm đáp lời, nhưng Dập Hoàng biết là hắn nghe được.
“Là một linh thú thế nhưng không biết tận dụng hoàn cảnh xung quanh, thực thất bại.” Dập Hoàng thản nhiên, không chút cảm xúc nói.
Hà Hy Nguyên vẫn không có chút phản ứng, nhưng tiểu hồ ly thì không mặc kệ được, vội vàng đứng lên.
“Thời điểm đó nếu không có A Hy vận dụng toàn bộ yêu lực còn không biết có bao nhiêu quái vật cát vàng? A Hy là một đao trừ tận gốc, có cái gì sai?”
Tiểu hồ ly bất mãn trừng Dập Hoàng, hiện tại thì nói mát, sao lúc ban ngày không làm gì đi?
“Hà Hy Nguyên là linh thú hệ nước, ở giữa sa mạc muốn dừng yêu lực hệ nước, không phải thực ngu xuẩn?” Dập Hoàng căn bản không đem tiểu hồ ly đang tức giận đến giơ chân để vào mắt.
“Vô nghĩa, người đã biết hắn là hệ nước, không dùng nước thì dùng cái gì?” Tiểu hồ ly hận không thể tiến lên cắn Dập Hoàng hai phát.
Hắn đầu óc không phát triển hử.
Linh thú hệ nước, muốn phóng ra toàn lực thời điểm tự nhiên sẽ dùng công kích hệ nước, chẳng lẽ muốn bỏ qua công kích mình am hiểu nhất, sử dụng loại lực lượng khác?
Bỏ qua thứ mình am hiểu nhất là chuyện không có khả năng.
Người hay linh thú đều sẽ không làm như vậy, Dập Hoàng có phải bị choáng không.
Không hiểu còn ở nơi này nói lung tung?
“Lúc ấy là ở sa mạc.” Dập Hoàng hoàn toàn không nhìn khuôn mặt tức giận của tiểu hồ ly, vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
Tiểu hồ ly thật sự nổi giận, Dập Hoàng căn bản là không thèm nghe hắn nói đúng không?
“Vô nghĩa, chúng ta đương nhiên đều biết lúc đó là ở sa mạc, nếu không làm sao A Hy phải tiêu hết yêu lực?”
Tiểu hồ ly không thèm để ý thực lực của bọn họ kém Dập Hoàng bao nhiêu nữa, không quan tâm hậu quả điên cuồng hét lên với Dập Hoàng.
Tất nhiên, tiếng hô của hắn cũng đã khống chế âm lượng, để không ầm ỹ đến Hạ Hinh Viêm đang ngủ say ở phòng bên.
“Người chẳng lẽ không biết ở trong sa mạc không có nguồn nước? A Hy là linh thú hệ nước, ở giữa sa mạc không có giọt nước người phải biết hắn muốn sử dụng hệ nước có bao nhiêu khó khăn chứ?”
Tiểu hồ ly thở phì phì trừng mắt Dập Hoàng, hắn thật không rõ, hơn nửa đêm, Dập Hoàng tới nới này làm gì chứ?
Cố ý đến chọc tức bọn họ hay là đến châm chọc bọn họ?
Nếu như thế cũng không cần phải cố ý đến nửa đêm để cười nhạo bọn họ.
“Biết sa mạc không có nguồn nước còn dùng yêu lực hệ nước.” Dập Hoàng giọng nói lạnh lùng, thản nhiên vang lên, nghe không ra có ý trào phúng hay là gì khác.
“Dập Hoàng, người là đồ hỗn đán!” Tiểu hồ ly tức giận đến mức từ trên giường nhảy đến trên bàn bên cạnh, cùng Dập Hoàng hai mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau.
“A Hy là vì ai? A Hy muốn làm cho Hạ Hinh Viêm nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, hắn đã dùng hết toàn lực, người còn muốn thế nào?”
“Tới đây để cười nhạo hắn người vui sao?”
Tiểu hồ ly thật sự bực mình không thôi, hắn cùng với Hà Hy Nguyên ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, hai người còn thân nhau hơn cả anh em.
Hiện tại yêu lực của Hà Hy Nguyên cạn kiệt, thế nhưng còn bị người khác châm chọc, hắn làm sao có thể nuốt giận?
“Nơi đó cũng không phải là sa mạc thật sự.” Dập Hoàng xem nhẹ sự táo bạo cũng như chất vấn của tiểu hồ ly.
Chậm rì rì mở miệng, chỉ nói một câu này, lập tức làm cho tiểu hồ ly ngậm miệng lại.
Một bụng lửa giận tất cả đều bị ép xuống.
Đoạn Hằng Nghê cũng không ngốc, chỉ cần nghĩ qua, có thể hiểu sơ ý của Dập Hoàng.
“Đó là sắc vệ.” Dập Hoàng cười như không cười, tà nghễ nhìn Hà Hy Nguyên đang nhắm chặt hai mắt tu luyện, “Thật sự thì nó vẫn chỉ ở trong núi.”
“Ngọn núi cũng không phải nơi không có nước.”
“Bị sắc vệ mê hoặc, không biết mượn dùng lực từ bên ngoài, lấy ngắn bỏ dài, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?”
“A…” Tiểu hồ ly trầm ngâm một lát cũng không tìm được điều gì để phản bác.
Dập Hoàng nói thực đúng, nếu lúc trước Hà Hy Nguyên có thể phá vỡ sắc vệ, mượn dùng lực từ nguồn nước trong núi, nhất định sẽ không thê thảm như bây giờ.
“Người thiên phú là linh thú hệ nước, tất nhiên nên biết cách sử dụng tốt thiên phú của mình, đừng lãng phí.”
Nói xong, Dập Hoàng đứng dậy: “Làm linh thú hình người, chính là muốn so với lúc hình thú nhiều ra biết tự hỏi, không nên làm việc lỗ mãng.”
Hà Hy Nguyên khoanh chân ngồi ở trên giường, hơi hơi gật đầu.
Chứng tỏ hắn nghe được những lời nói của Dập Hoàng.
Kỳ thật, hắn vẫn luôn tự hỏi cách mình sử dụng yêu lực có đúng hay không.
Ở trong tu luyện, đôi khi hắn có cảm giác không tìm được phương hướng, nhưng bên người không có linh thú hình người khác, tự nhiên cũng không có ai để hắn có thể hỏi.
Linh thú khác hẳn với con người, con người còn có thể đến học viện để tu luyện, cho dù không đến học viện cũng có những người khác để có thể cùng thảo luận, dạy dỗ.
Mà bọn họ thân là linh thú không có sự thuận lợi như vậy, chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Ở rất nhiều thời điểm, con đường tự mình tìm được không nhất định là đúng, đấy cũng chính là lý do vì sao linh thú tu luyện khó khăn như vậy, vì sao linh thú hình người lại khó khăn như vậy.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất là từng linh thú tu luyện từng loại chiêu thức cũng không giống nhau, cho dù muốn chỉ dạy cũng không biết cách nào.
Giống như, hắn cùng Đoạn Hằng Nghê hai người, luôn cùng nhau bàn luận để tiến hành tu luyện.
Nhưng ai cũng không thể góp ý được cho đối phương, nhiều lắm cũng chỉ có thể trong lúc đối chiến phát hiện ra nhược điểm của bản thân sau đó tự nghĩ biện pháp khắc phục.
“Cảm ơn người, Dập Hoàng.” Tiểu hồ ly thay Hà Hy Nguyên nói lời cảm ơn, kinh nghiệm như thế không phải ai cũng dễ dàng chia sẻ với người khác.
Dập Hoàng nhìn tiểu hồ ly, gật đầu, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn vách tường bên cạnh, sau đó xoay người rời đi.
Tiều hồ ly nhìn theo ánh mắt của Dập Hoàng, cũng không nhìn thấy điều gì, chỉ là phương hướng kia chính là phòng của Hạ Hinh Viêm.
Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi phấn hồng, liếm liếm môi mình, nhếch miệng cười cười.
Dập Hoàng thật sự là một người không được tự nhiên.
Hôm nay Hà Hy Nguyên giúp Hạ Hinh Viêm, cho nên Dập Hoàng mới qua đây nói ra mấy kinh nghiệm này thay lời cảm tạ sao?
Hắn hiện tại cảm thấy Dập Hoàng cũng không đáng sợ như vậy.
“A Hy, người thấy những gì Dập Hoàng nói có đạo lý chứ?” Tiểu hồ ly nhảy lại lên giường, ngửa đầu hỏi Hà Hy Nguyên.
Hà Hy Nguyên lắc đầu.
Tiểu hồ ly kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Hắn thế nhưng nói ra một đống vô nghĩa cho ngươi.”
“Không.” Thanh âm của Hà Hy Nguyên từ trong đầu của tiểu hồ ly vang lên, “Dập Hoàng nói đúng, nhưng mà…”
Hà Hy Nguyên cười khổ một tiếng: “Dập Hoàng nói tình huống như vậy chỉ thích hợp cho linh thú hình người bậc ba sử dụng.”
“Bậc ba?” Tiểu hồ ly dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa không ngã ra giường, tức giận đến mắng to, “Dập Hoàng thật sự hỗn đán, hắn đang trả thù đi?”
Nói cho Hà Hy Nguyên phương pháp của linh thú bậc ba thì có ích lợi gì?
Hà Hy Nguyên hiện tại mới chỉ là linh thú bậc hai thôi.
Hà Hy Nguyên hơi giật giật khóe môi, trong giọng nói mang theo ý cười, ở trong đầu của tiểu hồ ly vang lên: “Hắn dường như rất hi vọng ta mau chóng thăng chức lên linh thú hình người bậc ba.”
“Bậc ba?” Tiểu hồ ly khóe môi run rẩy, mục tiêu này thật cũng đủ lớn.
Quên đi, hiện tại không phải thời điểm lo lắng vấn đề này.
“A Hy, người cố gắng nhanh nhanh khôi phục.”
Tiểu hồ ly nói xong, cũng liền nằm xuống một bên không hề quấy rầy Hà Hy Nguyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook