Ngút Trời
-
Quyển 1 - Chương 60-7: Muốn một chỗ ở (7)
“Ta mệt quá rồi, muốn đi nghỉ ngơi.” Hạ Hinh Viêm nghe xong kết quả cũng không có chút nào ngoài ý muốn, nhanh chóng dứt khoát nói ra yêu cầu của nàng.
“Được, ta mang người đi.” Ngũ Dịch sắp xếp lại tâm tình, đưa tay tiếp Hà Hy Nguyên.
Hạ Hinh Viêm chần chờ một chút, mới buông tay, giao Hà Hy Nguyên vào tay Ngũ Dịch.
Ngũ Dịch giúp Hà Hy Nguyên đi về hướng học viện, vừa đi vừa cùng Hạ Hinh Viêm giới thiệu đơn giản về mọi việc ở học viện.
“Ở trong học viện không phải ai đều có thể ở lại, chỉ có những người chúng ta cho răng đủ tư cách mới có phòng để ở.”
Ngũ Dịch nói xong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút thay đổi của Hạ Hinh Viêm, biết hiện tại không phải cơ hội tốt để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra trong sắc vệ, để sau bọn họ tự vào xem vậy.
“Hắn là linh thú hình người của người, học viện sẽ bố trí cho hắn một gian phòng bên cạnh phòng ngươi.”
Ngũ Dịch cố gắng nói xong những gì định nói, dọc theo đường đi Hạ Hinh Viêm cũng không có tỏ vẻ gì.
Đến phòng của bọn họ, Hạ Hinh Viêm trước tiên đi theo Ngũ Dịch đến phòng Hà Hy Nguyên, cẩn thận dặn dò tiểu hồ ly một phen để hắn chiếu cố tốt Hà Hy Nguyên.
Sau đó nàng mới trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Ngũ Dịch biết hôm nay bọn họ đều rất mệt, tất nhiên cũng không quấy rầy họ.
Nếu Hạ Hinh Viêm đã trở thành một phần của học viện như vậy sau này không thiếu cơ hội nói chuyện, không cần vội vàng trong chốc lát.
Rời đi học viện, Ngũ Dịch trở lại chỗ cửa ra của sắc vệ, đã nhìn thấy Tiết Mạch vẫn không chút nhúc nhích, đứng yên nơi đó, điều duy nhất khác lúc nãy là trận lửa lớn kia đã tắt.
“Sao lại thế này?” Ngũ Dịch hỏi.
“Hạ Hinh Viêm thật không đơn giản.” Tiết Mạch trầm giọng nói.
“Đương nhiên là không đơn giản, nàng tuổi còn nhỏ thế nhưng có một linh thú hình người, tốc độ tu luyện rất khủng bố, người như vậy có thể đơn giản sao?” Ngũ Dịch liếc trắng mắt nhìn Tiết Mạch một cái, nói những điều này không vô nghĩa quá sao?
“Vừa nãy người không cảm giác được sao?” Tiết Mạch cũng không nhìn Ngũ Dịch, chỉ chằm chằm không chớp mắt nhìn vào nơi vốn là sắc vệ giờ đã hóa thành một mảnh phế tích.
Ngũ Dịch cẩn thận hồi tưởng lại tình huống của sắc vệ lúc nãy bọn họ dò xét, chần chờ nói: “Lực lượng cuồng bạo lúc đầu chắc là do linh thú hình người của nàng.”
“Sau đó lực lượng của linh thú hình người bị tiêu hao sạch sẽ, sắc vệ liền toàn diện phản công…”
Nói tới đây, Ngũ Dịch chợt nghĩ đến: “Lúc đó còn có một luồng lực lượng muốn bùng nổ nhưng còn chưa kịp bùng phát.”
Hắn có thể cảm giác được một cỗ lực lượng thực mờ mịt, tuy rằng còn chưa kịp bùng phát ra nhưng chỉ một chút lực lượng lộ ra đã làm cho hắn cảm thấy sợ trong lòng.
“Cuối cùng lực lượng nổ mạnh kia cùng với lực lượng mịt mờ kia không phải một người…” Ngũ Dịch nói được một nửa, đồng tử (con ngươi trong mắt nhé) đột nhiên co lại, “Chẳng lẽ Hạ Hinh Viêm còn có linh thú khác?”
“Không, biển lửa cuối cùng là do Hạ Hinh Viêm làm.” Tiết Mạch dơ tay đến trước mắt Ngũ Dịch, giữa lòng bàn tay khô héo ấy có một viên gì đó đen thùi lùi.
Có chút giống như tảng đá lại có chút giống như tinh thạch, lại có chút giống một mầm móng kỳ quái nào đó.
“Đây, đây là … ô tinh loại!” Ngũ Dịch cũng không phải là người không có kiến thức, thoáng nhìn liền phân biệt được thứ trong tay Tiết Mạch là gì.
Nhưng chính là vì biết là gì mới làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
“Đây là Ô tinh loại – dược liệu cấp sáu hi hữu?”
Tuy rằng đã xác định trong lòng trên tay Tiết Mạch là thứ gì nhưng Ngũ Dịch vẫn kinh ngạc hô ra tiếng.
Không phải hắn không trấn tĩnh mà là loại dược liệu này thật sự làm cho hắn rất rung động.
Toàn bộ đại lục số dược tề sư cấp sáu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, dược tề sư cấp sáu đã thiếu, dược tề cấp sáu lại càng khan hiếm.
Cũng không phải dược tề sư cấp sáu ở đại lục không muốn luyện chế dược tề cấp sáu mà là nguyên liệu để luyện dược tề cấp sáu rất ít ỏi và trân quý.
Có thể nói bất cứ loại nguyên liệu nào trong đó đều là trân bảo hiếm thấy,
Cho dù là dược tề sư cấp sáu, có thể kêu gọi được vô số lệnh tôn cấp năm mươi cũng không hề dễ dàng có được nguyên liệu của dược tề cấp sáu.
Mà Ô tinh loại là nguyên liệu rất hiếm có trong số những nguyên liệu hiếm có cho dược tề cấp sáu.
“Người hẳn là biết Ô tinh loại trừ bỏ dùng để làm dược tề ra còn có thể dưới sự thúc dục của linh lực có thể phát sinh nổ mạnh, phía trên còn lưu lại linh lực của Hạ Hinh Viêm.”
Thật khó có lúc Tiết Mạch lại nói một câu dài như vậy.
Ngũ Dịch đã không còn dư thừa bao nhiêu tinh lực đi để ý đến câu nói dài của Tiết Mạch, sở hữu lực chú ý đều dồn đến viên Ô tinh loại trong tay Tiết Mạch.
Trong đầu không ngừng lặp lại vài từ ngữ, Hạ Hinh Viêm, linh thú hình người, Ô tinh loại, dược tề cấp sáu, nguyên liệu cực kỳ hiếm có.
Ngũ Dịch mặt càng ngày càng nhăn, chỉ trong chốc lát, hắn cảm thấy thật đau đầu.
“Đi về trước rồi nói.” Tiết Mạch đưa tay nắm chặt viên Ô tinh loại.
“Ừ.” Ngũ Dịch trố mắt gật đầu, xoay người trở về.
Sự tình hôm nay làm cho bọn họ rất nhiều kinh ngạc, cho đến tận nửa đêm cả hai người còn ngồi ngơ ngác trong phòng Ngũ Dịch, ai cũng không nghĩ đến chuyện đi nghỉ.
Bỗng nhiên một lực lượng đâm vào trong phòng, làm cho hai người hoàn hồn, theo bản năng đuổi theo lực lượng kia ra ngoài, truy đuổi một đường cho đến tận một chỗ hẻo lánh.
“Là người nào giả thần giả quỷ.” Ngũ Dịch ngừng chân quát lớn.
“Được, ta mang người đi.” Ngũ Dịch sắp xếp lại tâm tình, đưa tay tiếp Hà Hy Nguyên.
Hạ Hinh Viêm chần chờ một chút, mới buông tay, giao Hà Hy Nguyên vào tay Ngũ Dịch.
Ngũ Dịch giúp Hà Hy Nguyên đi về hướng học viện, vừa đi vừa cùng Hạ Hinh Viêm giới thiệu đơn giản về mọi việc ở học viện.
“Ở trong học viện không phải ai đều có thể ở lại, chỉ có những người chúng ta cho răng đủ tư cách mới có phòng để ở.”
Ngũ Dịch nói xong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút thay đổi của Hạ Hinh Viêm, biết hiện tại không phải cơ hội tốt để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra trong sắc vệ, để sau bọn họ tự vào xem vậy.
“Hắn là linh thú hình người của người, học viện sẽ bố trí cho hắn một gian phòng bên cạnh phòng ngươi.”
Ngũ Dịch cố gắng nói xong những gì định nói, dọc theo đường đi Hạ Hinh Viêm cũng không có tỏ vẻ gì.
Đến phòng của bọn họ, Hạ Hinh Viêm trước tiên đi theo Ngũ Dịch đến phòng Hà Hy Nguyên, cẩn thận dặn dò tiểu hồ ly một phen để hắn chiếu cố tốt Hà Hy Nguyên.
Sau đó nàng mới trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Ngũ Dịch biết hôm nay bọn họ đều rất mệt, tất nhiên cũng không quấy rầy họ.
Nếu Hạ Hinh Viêm đã trở thành một phần của học viện như vậy sau này không thiếu cơ hội nói chuyện, không cần vội vàng trong chốc lát.
Rời đi học viện, Ngũ Dịch trở lại chỗ cửa ra của sắc vệ, đã nhìn thấy Tiết Mạch vẫn không chút nhúc nhích, đứng yên nơi đó, điều duy nhất khác lúc nãy là trận lửa lớn kia đã tắt.
“Sao lại thế này?” Ngũ Dịch hỏi.
“Hạ Hinh Viêm thật không đơn giản.” Tiết Mạch trầm giọng nói.
“Đương nhiên là không đơn giản, nàng tuổi còn nhỏ thế nhưng có một linh thú hình người, tốc độ tu luyện rất khủng bố, người như vậy có thể đơn giản sao?” Ngũ Dịch liếc trắng mắt nhìn Tiết Mạch một cái, nói những điều này không vô nghĩa quá sao?
“Vừa nãy người không cảm giác được sao?” Tiết Mạch cũng không nhìn Ngũ Dịch, chỉ chằm chằm không chớp mắt nhìn vào nơi vốn là sắc vệ giờ đã hóa thành một mảnh phế tích.
Ngũ Dịch cẩn thận hồi tưởng lại tình huống của sắc vệ lúc nãy bọn họ dò xét, chần chờ nói: “Lực lượng cuồng bạo lúc đầu chắc là do linh thú hình người của nàng.”
“Sau đó lực lượng của linh thú hình người bị tiêu hao sạch sẽ, sắc vệ liền toàn diện phản công…”
Nói tới đây, Ngũ Dịch chợt nghĩ đến: “Lúc đó còn có một luồng lực lượng muốn bùng nổ nhưng còn chưa kịp bùng phát.”
Hắn có thể cảm giác được một cỗ lực lượng thực mờ mịt, tuy rằng còn chưa kịp bùng phát ra nhưng chỉ một chút lực lượng lộ ra đã làm cho hắn cảm thấy sợ trong lòng.
“Cuối cùng lực lượng nổ mạnh kia cùng với lực lượng mịt mờ kia không phải một người…” Ngũ Dịch nói được một nửa, đồng tử (con ngươi trong mắt nhé) đột nhiên co lại, “Chẳng lẽ Hạ Hinh Viêm còn có linh thú khác?”
“Không, biển lửa cuối cùng là do Hạ Hinh Viêm làm.” Tiết Mạch dơ tay đến trước mắt Ngũ Dịch, giữa lòng bàn tay khô héo ấy có một viên gì đó đen thùi lùi.
Có chút giống như tảng đá lại có chút giống như tinh thạch, lại có chút giống một mầm móng kỳ quái nào đó.
“Đây, đây là … ô tinh loại!” Ngũ Dịch cũng không phải là người không có kiến thức, thoáng nhìn liền phân biệt được thứ trong tay Tiết Mạch là gì.
Nhưng chính là vì biết là gì mới làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
“Đây là Ô tinh loại – dược liệu cấp sáu hi hữu?”
Tuy rằng đã xác định trong lòng trên tay Tiết Mạch là thứ gì nhưng Ngũ Dịch vẫn kinh ngạc hô ra tiếng.
Không phải hắn không trấn tĩnh mà là loại dược liệu này thật sự làm cho hắn rất rung động.
Toàn bộ đại lục số dược tề sư cấp sáu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, dược tề sư cấp sáu đã thiếu, dược tề cấp sáu lại càng khan hiếm.
Cũng không phải dược tề sư cấp sáu ở đại lục không muốn luyện chế dược tề cấp sáu mà là nguyên liệu để luyện dược tề cấp sáu rất ít ỏi và trân quý.
Có thể nói bất cứ loại nguyên liệu nào trong đó đều là trân bảo hiếm thấy,
Cho dù là dược tề sư cấp sáu, có thể kêu gọi được vô số lệnh tôn cấp năm mươi cũng không hề dễ dàng có được nguyên liệu của dược tề cấp sáu.
Mà Ô tinh loại là nguyên liệu rất hiếm có trong số những nguyên liệu hiếm có cho dược tề cấp sáu.
“Người hẳn là biết Ô tinh loại trừ bỏ dùng để làm dược tề ra còn có thể dưới sự thúc dục của linh lực có thể phát sinh nổ mạnh, phía trên còn lưu lại linh lực của Hạ Hinh Viêm.”
Thật khó có lúc Tiết Mạch lại nói một câu dài như vậy.
Ngũ Dịch đã không còn dư thừa bao nhiêu tinh lực đi để ý đến câu nói dài của Tiết Mạch, sở hữu lực chú ý đều dồn đến viên Ô tinh loại trong tay Tiết Mạch.
Trong đầu không ngừng lặp lại vài từ ngữ, Hạ Hinh Viêm, linh thú hình người, Ô tinh loại, dược tề cấp sáu, nguyên liệu cực kỳ hiếm có.
Ngũ Dịch mặt càng ngày càng nhăn, chỉ trong chốc lát, hắn cảm thấy thật đau đầu.
“Đi về trước rồi nói.” Tiết Mạch đưa tay nắm chặt viên Ô tinh loại.
“Ừ.” Ngũ Dịch trố mắt gật đầu, xoay người trở về.
Sự tình hôm nay làm cho bọn họ rất nhiều kinh ngạc, cho đến tận nửa đêm cả hai người còn ngồi ngơ ngác trong phòng Ngũ Dịch, ai cũng không nghĩ đến chuyện đi nghỉ.
Bỗng nhiên một lực lượng đâm vào trong phòng, làm cho hai người hoàn hồn, theo bản năng đuổi theo lực lượng kia ra ngoài, truy đuổi một đường cho đến tận một chỗ hẻo lánh.
“Là người nào giả thần giả quỷ.” Ngũ Dịch ngừng chân quát lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook