Ngút Trời
-
Quyển 1 - Chương 60-5: Muốn một chỗ ở (5)
Ngay khi Đoạn Hằng Nghê làm xong bình chướng bảo hộ, Hà Hy Nguyên cũng bắt đầu hành động.
Ngón tay bắt đầu vận lực, từng câu từng câu niệm ra khẩu quyết chỉ dành riêng cho lực lượng đặc biệt duy nhất của linh thú.
Đầu ngón tay chậm rãi ngưng tụ ra một chút ánh sáng màu lam, một màu lam đậm.
Giống như màu bầu trời cao sáng, cũng giống như màu mặt biển rộng lớn.
Rõ ràng là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau nhưng lại trộn lẫn với nhau, không chút đột ngột mà dường ra rất phối hợp.
“Đây là…” Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn Hà Hy Nguyên, nàng chưa bao giờ gặp qua lực lượng như vậy, rất khác linh lực của con người.
Rõ ràng nhìn như một loại lực lượng vô hại nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác tim đập nhanh.
Thật sự là một kết hợp lạ lùng.
“Phá!” Hà Hy Nguyên hai mắt mở to mạnh mẽ, khẽ hô một tiếng, từ đầu ngón tay chùm màu lam bay vọt ra.
Một màu lam sáng lạn xinh đẹp, thật tinh khiết giống như loại ngọc tinh xảo nhất, dưới ánh sáng mặt trời càng hiện lên sáng bóng.
Đẹp như vậy thật làm say lòng người.
Làm cho ánh mắt mọi người không thể không dõi theo, trầm mê trong đó.
Hạ Hinh Viêm ngửa đầu nhìn, dường như không cảm giác được linh lực trong cơ thể đã phá tan phong ấn, khôi phục lại như thường.
Hiện tại toàn bộ lực chú ý của Hạ Hinh Viêm đều bị lực lượng của Hà Hy Nguyên hấp dẫn, toàn tâm chú ý vào nó.
Nàng muốn nhìn một chút rốt cuộc đây là lực lượng gì và sẽ có hiệu quả như thế nào.
Trong ngân trâm Dập Hoàng hừ nhẹ một tiếng, khóe môi khẽ cười: “Rốt cuộc cũng xuất ra bản lĩnh thật sự.”
Hắn lầm bầm lầu bầu tự nhiên là không có ai nghe được, lời còn chưa dứt, ở bên ngoài, cỗ ánh sáng màu lam kia đã muốn vươn tới điểm cao nhất.
Sóng thần!
Chỉ trong nháy mắt thế nhưng Hạ Hinh Viêm thấy được một cơn sóng thần vô cùng khủng bố.
Sóng to ngập trời thổi quét, lan rộng ra, trên mặt nước biển đen như mực nổi lên những bọt biển trắng xóa, đầu sóng thật lớn giống như nối liền trời và đất.
Rầm! Một tiếng nổ vang ở bên tai, nếu không phải có bình chướng bảo hộ của tiểu hồ ly, Hạ Hinh Viêm thật không biết chính mình có thể bị cơn sóng to như ngọn núi kia đánh thành bụi phấn luôn không.
Nàng đứng trong bình chướng bảo hộ của tiểu hồ ly cũng không thể tự mình cảm nhận được sóng to gió lớn bên ngoài.
Cho dù là như vậy nàng vẫn có thể thông qua những chấn động kịch liệt dưới chân truyền đến để biết được tình huống bên ngoài có bao nhiêu khủng bố.
Một đám sóng, ngọn sóng nào cũng to như tòa núi nhỏ, bay nhanh mà tới, liên liên tiếp tiếp.
Vừa nãy vẫn còn là sa mạc nóng rực thế nhưng nay đã biển thành đại dương mênh mông, rộng lớn.
Trên đỉnh đầu, trời xanh vẫn còn như trước sáng ngời.
Chỉ là mặt trời nóng rực kia đã lặn về phía tây, dường như cũng sợ hãi cơn sóng thần mãnh liệt này, muốn chạy nhanh về nhà để tránh nạn.
Cát vàng, cuồn cuộn nổi lên, bị nước biển điên cuồng gào thét cuốn lấy, nhanh chóng tan biến.
Đổ nước biển thổi quét hết thảy.
Mãnh liệt như thế, bá đạo như thế, đừng nói là cát vàng thô ráp cho dù là một ngọn núi nhỏ, Hạ Hinh Viêm tin tưởng đều có thể bị lực lượng của nước biển cuồng loạn đánh tan.
Đây rốt cuộc là dạng lực lượng khủng bố gì vậy?
Làm cho chỗ sâu nhất trong linh hồn con người rung động, làm cho ai cũng đều cảm giác được chính mình nhỏ bé.
Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, nhìn một thân áo xanh đang bay theo gió trên cao mấy chục trượng kia, nói không nên lời phiêu diêu tiêu sái.
Khuôn mặt thanh tú của Hà Hy Nguyên cũng không bởi vì sóng to, gió lớn mà trở nên suy sụp, ngược lại vì bộc lộ ra lực lượng này lại có một thần thái khác.
Giống như thần biển đứng trên đầu ngọn sóng, vững vàng bước đến, tay áo tung bay.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú vào cơn sóng gió động trời kia, khóe môi lộ ra chút ý cười như có như không, tự tin như thế, giống như toàn trời đất đều ở trong lòng bàn tay hắn.
Nếu hắn muốn, chỉ cần lật tay có thể phá hủy hết thảy.
Sóng to đánh mạnh vào sắc vệ, thổi quét hết tất cả lực lượng trong đó.
Nào là quái vật, nào cát vàng thô ráp, lúc này đối mặt với sóng to mãnh liệt mà nói, không có lấy chút lực cản.
Ở ngoài sắc vệ, Ngũ Dịch kinh ngạc nhảy người, mở miệng nói, thanh âm đầy kinh ngạc: “Tiết lão đầu,người cảm nhận được chứ?”
Thật là một lực lượng khủng khiếp, cho dù hắn không ở bên trong sắc vệ cũng có thể cảm giác được sự mạnh mẽ của lực lượng này.
“Là linh thú hình người.” Tiếng nói khó nghe của Tiết Mạch vẫn chói tai như vậy, che giấu đi sự kinh ngạc của hắn.
“Đúng vậy, là một linh thú hình người bên cạnh Hạ Hinh Viêm.” Ngũ Dịch than nhẹ một tiếng, dường như còn là một linh thú hình người rất giỏi.
“Rốt cuộc đã ra tay rồi.” Nghe ý tứ của Ngũ Dịch, cũng không có chút vui sướng vì linh thú hình người, ngược lại là càng thêm lo lắng.
“Lực lượng nơi đó thật sự bị khởi động hoàn toàn rồi.” Tiết Mạch nặng nề nhắm lại hai mắt.
Vốn trong sắc vệ tích lũy rất nhiều lệ khí (khí tức hận, căm tức…), nay bị linh thú hình người hoàn toàn công kích sẽ chỉ làm cho luồng lực lượng kia bộc phát ra toàn bộ.
Nếu như vừa rồi Hạ Hinh Viêm còn có ba phần cơ hội đi ra ngoài thì chỉ sợ hiện tại liền nửa phần đều không có.
“Ta lần này thật sự làm sai rồi.” Ngũ Dịch uể oải cúi đầu, ngồi bệt dưới đất.
Hắn hận chính mình, vì sao chỉ vì nhất thời hiếu kỳ, vì sao không để cho Hạ Hinh Viêm thuận lợi đến học viện báo danh?
Không nên vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, tưởng nhìn xem thực lực của Hạ Hinh Viêm ra sao.
Giờ thì tốt rồi, khó có được một đệ tử tốt thế nhưng ngay cả học viện còn chưa tiến vào đã chết ở trong sắc vệ.
“Quên đi, cũng không phải lỗi do ngươi.” Tiết Mạch ở một bên khô khốc an ủi, dù sao hắn cũng muốn nhìn thực lực của Hạ Hinh Viêm một chút, cho nên chẳng những không có ngăn cản hành động của Ngũ Dịch thậm chí còn giúp hắn.
Kỳ thật, hết thảy đều là trùng hợp, ai có thể biết được bên trong sẽ đột nhiên gia tăng sát khí dẫn đến phản lực ở trong sắc vệ.
Chỉ có thể nói là vô số sự trùng hợp lại một lần mới dẫn đến hậu quả này.
Tiết Mạch ngẩng dầu lên, nhìn mặt trời đang chìm dần ở phía tây, tâm trạng có chút nặng nề.
Thật sự là đáng tiếc.
Ngón tay bắt đầu vận lực, từng câu từng câu niệm ra khẩu quyết chỉ dành riêng cho lực lượng đặc biệt duy nhất của linh thú.
Đầu ngón tay chậm rãi ngưng tụ ra một chút ánh sáng màu lam, một màu lam đậm.
Giống như màu bầu trời cao sáng, cũng giống như màu mặt biển rộng lớn.
Rõ ràng là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau nhưng lại trộn lẫn với nhau, không chút đột ngột mà dường ra rất phối hợp.
“Đây là…” Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn Hà Hy Nguyên, nàng chưa bao giờ gặp qua lực lượng như vậy, rất khác linh lực của con người.
Rõ ràng nhìn như một loại lực lượng vô hại nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác tim đập nhanh.
Thật sự là một kết hợp lạ lùng.
“Phá!” Hà Hy Nguyên hai mắt mở to mạnh mẽ, khẽ hô một tiếng, từ đầu ngón tay chùm màu lam bay vọt ra.
Một màu lam sáng lạn xinh đẹp, thật tinh khiết giống như loại ngọc tinh xảo nhất, dưới ánh sáng mặt trời càng hiện lên sáng bóng.
Đẹp như vậy thật làm say lòng người.
Làm cho ánh mắt mọi người không thể không dõi theo, trầm mê trong đó.
Hạ Hinh Viêm ngửa đầu nhìn, dường như không cảm giác được linh lực trong cơ thể đã phá tan phong ấn, khôi phục lại như thường.
Hiện tại toàn bộ lực chú ý của Hạ Hinh Viêm đều bị lực lượng của Hà Hy Nguyên hấp dẫn, toàn tâm chú ý vào nó.
Nàng muốn nhìn một chút rốt cuộc đây là lực lượng gì và sẽ có hiệu quả như thế nào.
Trong ngân trâm Dập Hoàng hừ nhẹ một tiếng, khóe môi khẽ cười: “Rốt cuộc cũng xuất ra bản lĩnh thật sự.”
Hắn lầm bầm lầu bầu tự nhiên là không có ai nghe được, lời còn chưa dứt, ở bên ngoài, cỗ ánh sáng màu lam kia đã muốn vươn tới điểm cao nhất.
Sóng thần!
Chỉ trong nháy mắt thế nhưng Hạ Hinh Viêm thấy được một cơn sóng thần vô cùng khủng bố.
Sóng to ngập trời thổi quét, lan rộng ra, trên mặt nước biển đen như mực nổi lên những bọt biển trắng xóa, đầu sóng thật lớn giống như nối liền trời và đất.
Rầm! Một tiếng nổ vang ở bên tai, nếu không phải có bình chướng bảo hộ của tiểu hồ ly, Hạ Hinh Viêm thật không biết chính mình có thể bị cơn sóng to như ngọn núi kia đánh thành bụi phấn luôn không.
Nàng đứng trong bình chướng bảo hộ của tiểu hồ ly cũng không thể tự mình cảm nhận được sóng to gió lớn bên ngoài.
Cho dù là như vậy nàng vẫn có thể thông qua những chấn động kịch liệt dưới chân truyền đến để biết được tình huống bên ngoài có bao nhiêu khủng bố.
Một đám sóng, ngọn sóng nào cũng to như tòa núi nhỏ, bay nhanh mà tới, liên liên tiếp tiếp.
Vừa nãy vẫn còn là sa mạc nóng rực thế nhưng nay đã biển thành đại dương mênh mông, rộng lớn.
Trên đỉnh đầu, trời xanh vẫn còn như trước sáng ngời.
Chỉ là mặt trời nóng rực kia đã lặn về phía tây, dường như cũng sợ hãi cơn sóng thần mãnh liệt này, muốn chạy nhanh về nhà để tránh nạn.
Cát vàng, cuồn cuộn nổi lên, bị nước biển điên cuồng gào thét cuốn lấy, nhanh chóng tan biến.
Đổ nước biển thổi quét hết thảy.
Mãnh liệt như thế, bá đạo như thế, đừng nói là cát vàng thô ráp cho dù là một ngọn núi nhỏ, Hạ Hinh Viêm tin tưởng đều có thể bị lực lượng của nước biển cuồng loạn đánh tan.
Đây rốt cuộc là dạng lực lượng khủng bố gì vậy?
Làm cho chỗ sâu nhất trong linh hồn con người rung động, làm cho ai cũng đều cảm giác được chính mình nhỏ bé.
Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, nhìn một thân áo xanh đang bay theo gió trên cao mấy chục trượng kia, nói không nên lời phiêu diêu tiêu sái.
Khuôn mặt thanh tú của Hà Hy Nguyên cũng không bởi vì sóng to, gió lớn mà trở nên suy sụp, ngược lại vì bộc lộ ra lực lượng này lại có một thần thái khác.
Giống như thần biển đứng trên đầu ngọn sóng, vững vàng bước đến, tay áo tung bay.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú vào cơn sóng gió động trời kia, khóe môi lộ ra chút ý cười như có như không, tự tin như thế, giống như toàn trời đất đều ở trong lòng bàn tay hắn.
Nếu hắn muốn, chỉ cần lật tay có thể phá hủy hết thảy.
Sóng to đánh mạnh vào sắc vệ, thổi quét hết tất cả lực lượng trong đó.
Nào là quái vật, nào cát vàng thô ráp, lúc này đối mặt với sóng to mãnh liệt mà nói, không có lấy chút lực cản.
Ở ngoài sắc vệ, Ngũ Dịch kinh ngạc nhảy người, mở miệng nói, thanh âm đầy kinh ngạc: “Tiết lão đầu,người cảm nhận được chứ?”
Thật là một lực lượng khủng khiếp, cho dù hắn không ở bên trong sắc vệ cũng có thể cảm giác được sự mạnh mẽ của lực lượng này.
“Là linh thú hình người.” Tiếng nói khó nghe của Tiết Mạch vẫn chói tai như vậy, che giấu đi sự kinh ngạc của hắn.
“Đúng vậy, là một linh thú hình người bên cạnh Hạ Hinh Viêm.” Ngũ Dịch than nhẹ một tiếng, dường như còn là một linh thú hình người rất giỏi.
“Rốt cuộc đã ra tay rồi.” Nghe ý tứ của Ngũ Dịch, cũng không có chút vui sướng vì linh thú hình người, ngược lại là càng thêm lo lắng.
“Lực lượng nơi đó thật sự bị khởi động hoàn toàn rồi.” Tiết Mạch nặng nề nhắm lại hai mắt.
Vốn trong sắc vệ tích lũy rất nhiều lệ khí (khí tức hận, căm tức…), nay bị linh thú hình người hoàn toàn công kích sẽ chỉ làm cho luồng lực lượng kia bộc phát ra toàn bộ.
Nếu như vừa rồi Hạ Hinh Viêm còn có ba phần cơ hội đi ra ngoài thì chỉ sợ hiện tại liền nửa phần đều không có.
“Ta lần này thật sự làm sai rồi.” Ngũ Dịch uể oải cúi đầu, ngồi bệt dưới đất.
Hắn hận chính mình, vì sao chỉ vì nhất thời hiếu kỳ, vì sao không để cho Hạ Hinh Viêm thuận lợi đến học viện báo danh?
Không nên vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, tưởng nhìn xem thực lực của Hạ Hinh Viêm ra sao.
Giờ thì tốt rồi, khó có được một đệ tử tốt thế nhưng ngay cả học viện còn chưa tiến vào đã chết ở trong sắc vệ.
“Quên đi, cũng không phải lỗi do ngươi.” Tiết Mạch ở một bên khô khốc an ủi, dù sao hắn cũng muốn nhìn thực lực của Hạ Hinh Viêm một chút, cho nên chẳng những không có ngăn cản hành động của Ngũ Dịch thậm chí còn giúp hắn.
Kỳ thật, hết thảy đều là trùng hợp, ai có thể biết được bên trong sẽ đột nhiên gia tăng sát khí dẫn đến phản lực ở trong sắc vệ.
Chỉ có thể nói là vô số sự trùng hợp lại một lần mới dẫn đến hậu quả này.
Tiết Mạch ngẩng dầu lên, nhìn mặt trời đang chìm dần ở phía tây, tâm trạng có chút nặng nề.
Thật sự là đáng tiếc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook